Chương 12: Nhỏ ăn trộm (12)
Edit: Lune
Đoàn Chước không muốn dạy, thế nên trong vài tuần sau đó, danh sách tác phẩm điêu khắc gỗ của Quý Miên đã vinh dự được bổ sung thêm mười ba "củ khoai tây" nữa, củ nào củ nấy đều được đánh bóng nhẵn nhụi.
Kỹ năng khác của Quý Miên không thấy tăng lên, nhưng kỹ năng đánh bóng lại tiến bộ không ít.
Vào một buổi sáng đầu tháng Tư, Đoàn Chước nói "ra ngoài có việc" rồi ném chìa khóa cửa hàng cho Quý Miên, bảo cậu ở lại trông cửa hàng.
Từ sáng sớm Quý Miên đã bắt đầu bào gỗ, mãi đến khi ăn trưa mới nghỉ. Cậu bê một cái bàn nhỏ ra cửa ngồi, ngẩn người nhìn bầu trời xám xịt.
Trước bữa trưa, mặt trời vẫn chói lọi trên bầu trời không một gợn mây, chỉ hai tiếng sau, sắc trời bỗng thay đổi, như báo hiệu sắp có mưa.
Một chiếc con màu đen mới tinh lăn bánh vào, dừng lại trước cửa tiệm đồ gỗ.
Cửa xe bên ghế lái mở ra, một thanh niên đeo kính râm, bước ra với vẻ mặt hờ hững.
Quý Miên nheo mắt nhìn mãi mới chắc chắn người này là Tôn Tề khoác lên mình lớp vỏ kỳ lạ.
Đến gần, Tôn Tề ra vẻ tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt một mí khinh khỉnh: "Đại ca đâu? Gọi không nghe máy."
"Anh ấy ra ngoài rồi."
Tôn Tề quay đầu nhìn sang bên cạnh: "Đâu, xe vẫn ở đây mà."
Chiếc xe Volkswagen màu xám vẫn đỗ gần đây.
Quý Miên lắc đầu, nói: "Em không biết."
"Thôi được rồi." Tôn Tề tung chìa khóa xe lên, ngón tay chỉ về chiếc xe con màu đen, nói: "Nhìn này, xe anh mới tậu."
Quý Miên nhìn trong chốc lát, cảm thấy đẹp hơn xe của Đoàn Chước chút, thế là thành thật nói: "Đẹp hơn xe của anh Đoàn Chước."
"Đương nhiên, xe của đại ca giá bao nhiêu chứ? Xe anh dầu gì cũng hơn 130 nghìn tệ đấy." Vẻ mặt Tôn Tề lập tức lộ rõ vẻ đắc ý, dù hắn có cố gắng kiềm lại nhưng không thành công.
"À." Quý Miên thấy Tôn Tề lúc này trông bỉ ổi ghê.
Hệ thống bỗng nhiên nổi ý xấu mở miệng:【Muốn xem số tiền tiết kiệm của Tôn Tề không?】
【...】
【... À, ừm.】Quý Miên tự khiển trách bản thân một tẹo vì đã tò mò về bí mật của người khác, sau đó nhìn thoáng qua màn hình của hệ thống.
So với chị Ngữ Mạn thì còn kém xa.
【Còn có Đoàn Chước nữa.】
【...】
Nội tâm Quý Miên vô cùng giằng xé, nhưng hai giây sau, ý thức vẫn trung thực thò đầu ra.
"Òa." Giọng điệu lần này có thêm chút kinh ngạc.
Vẫn không bằng Mục Ngữ Mạn, nhưng đã là một con số vô cùng đáng kể rồi.
Quý Miên hơi buồn rầu.
Giá như sau này cậu cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì tốt.
Cậu có thể mua một căn nhà cho riêng mình, nhỏ chút cũng được, thế thì sẽ không cần mặt dạn mày dày ở nhờ nhà Đoàn Chước nữa. Số tiền còn lại, cậu sẽ dành để mua quà tặng cho chị Ngữ Mạn và đại ca.
Quý Miên thoáng mơ mộng về tương lai, bỗng dòng suy nghĩ bị tiếng nói của Tôn Tề cắt ngang.
"Ồ, hôm nay là Thanh Minh à..." Tôn Tề lấy điện thoại ra, xem lịch hôm nay.
"Bảo sao đại ca không ở nhà, chắc là đi tảo mộ rồi."
Quý Miên suy nghĩ một lúc rồi hỏi:: "Tảo mộ tổ tiên... Là ông ngoại của đại ca ạ?"
"Ừ, còn có mẹ anh ấy nữa."
Quý Miên ngẩn người: "Cô cũng..."
"Ừ. Sức khỏe mẹ anh Đoàn không tốt, mười năm trước đã qua đời rồi. Nhưng không sao, không cần kiêng kỵ gì đâu."
Quý Miên im lặng một hồi, chợt nhớ ra điều gì: "Hình như... em cũng chưa gặp chú Đoàn?"
Vừa dứt lời, Tôn Tề bỗng khịt mũi, nói: "Đừng nhắc đến tên khốn đó trước mặt đại ca."
... Tên khốn?
Lúc Quý Miên đang ngẩn người thì hệ thống lên tiếng giải thích:【À, chưa nói với cậu chuyện này. Đoàn Chước là kết quả của việc bố anh ta ngoại tình. Lúc Y Chương ở với Đoàn Cẩm Nhan, mẹ ruột của Đoàn Chước, ông ta đã có gia đình rồi. Nhưng vì là ở rể nên ông ta luôn bất mãn với sự độc đoán cường thế của vợ. Bởi vậy, lúc Đoàn Cẩm Nhan xinh đẹp mới tốt nghiệp đại học xuất hiện trước mặt Y Chương, ông ta đã dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ bà ấy làm người tình của mình.】
【Chẳng bao lâu sau, mối quan hệ của hai người họ bị vợ của Y Chương phát hiện, họ buộc phải cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Lúc này, Đoàn Cẩm Nhan đã mang thai Đoàn Chước.】
【Đoàn Cẩm Nhan không phải là một người phụ nữ tốt, nhưng lại là một người mẹ tuyệt vời, luôn yêu thương Đoàn Chước hết mực. Tiếc là hồng nhan bạc phận, khi Đoàn Chước được mười ba tuổi thì bà ấy qua đời, bỏ anh ta lại một mình.】
【Ông ngoại của Đoàn Chước không chịu nổi cú sốc con gái qua đời nên không bao lâu sau cũng mất. Cũng là khi ấy, Đoàn Chước được Mục Ngữ Mạn vực dậy, hai người bấy giờ mới thành chị em kết nghĩa.】
"..."
Quý Miên nghĩ đến câu nói "chết hết rồi" mà mình cho là một câu nói đùa không phù hợp vào dịp Tết. Hóa ra anh ấy nói thật.
【Dù sao những thông tin này không liên quan đến nhiệm vụ của cậu nên tôi không truyền tải trước cho cậu.】
Một lúc sau, Quý Miên nói:【Lần sau... cứ nói hết cho tôi biết đi.】
【Nếu cậu cần thì tôi sẽ nói.】Hệ thống thờ ơ nói.
Dù sao truyền tải kịch bản với nó mà nói cũng chỉ tốn mấy kb thôi.
Tôn Tề đứng chờ thêm một lúc, cảm thấy trong chốc lát cũng không chờ được người về, đành tiếc nuối lái xe mới của mình rời đi.
Quý Miên vẫn ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ của mình, nhìn lên bầu trời ngẩn ngơ. Sắc trời dần sẫm lại, những đám mây màu chì ngày càng dày đặc.
"Bộp", một giọt nước lạnh buốt rơi thẳng vào mắt cậu.
Mí mắt bị kích thích nhắm nghiền lại.
Cậu nhắm một mắt lại, lấy ngón tay xoa nhẹ hai lần.
【Trời mưa rồi, hệ thống.】
【Ừ, đang mùa mưa mà, có mưa nhỏ là chuyện thường.】
Nhưng hệ thống đoán sai.
Chỉ mười phút trôi qua, những hạt mưa lất phất dần chuyển thành mưa vừa, thậm chí còn có xu hướng chuyển sang mưa to.
Quý Miên kéo ghế đẩu của mình lùi lại hai mét, trốn dưới mái hiên.
Nhiệt độ thoáng trở lạnh, cậu rụt tay chân vào, co người lại, cằm tì lên cánh tay. Cậu người thấy mùi mưa thấm vào đất, lòng thấy bình yên lạ kỳ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Nhìn qua màn mưa mịt mờ, Quý Miên thấy có một bóng người lờ mờ ở đầu ngõ đằng xa.
Cậu thả cánh tay đang đan vào nhau của mình, đứng dậy, quay người đi vào tiệm điêu khắc gỗ.
Lúc trở ra, trong tay cậu đã có thêm một chiếc ô đen cổ điển.
Cậu bật ô lên, lao vào màn mưa lạnh giá, chạy về phía đầu ngõ.
Con ngõ rất dài, Quý Miên chạy được nửa đường thì hơi thở bắt đầu không đều.
Bóng người lờ mờ kia dần trở nên rõ ràng hơn, bước chân vững vàng chậm rãi. Là Đoàn Chước.
Nửa thân trên chiếc áo khoác đen của anh đã ướt sũng, những giọt nước liên tục nhỏ từ mái tóc ngắn hơi cứng xuống chóp mũi, xương mày và lông mi của anh cũng bị hơi nước làm ướt, như mang theo hơi lạnh.
"Anh!"
Đoàn Chước ngước mắt lên, thấy thiếu niên đang chạy về phía mình.
Cậu ẩn mình dưới chiếc ô đen nghiêng nghiêng, giống như một cây nấm đang ngửa đầu hướng về bầu trời.
Mà cây nấm ấy giờ đã đến trước mặt anh.
"Anh." Quý Miên thở hổn hển: "Không mang ô à?"
"Ừ, không xem dự báo thời tiết." Vẻ mặt của Đoàn Chước không có gì khác so với lúc thường, anh tự nhiên nhận lấy cán ô từ tay Quý Miên.
"Anh, anh đi bộ về à?"
Đoàn Chước liếc nhìn cậu: "Đi taxi đến đầu ngõ."
Anh còn chưa đến mức không tự chăm sóc được bản thân, không mang ô mà chạy mấy km như thế.
Quý Miên nhìn vai anh, "ồ" một tiếng.
Có vẻ như anh không bị ướt mưa lâu lắm. Ít nhất là áo vẫn chưa ướt hết.
Họ đi sát vai nhau, Đoàn Chước phụ trách cầm ô.
Đường về nhà dường như dài hơn mọi khi, có lẽ là do tiếng ồn êm dịu của ngày mưa mang lại cảm giác sai lệch.
Về đến cửa hàng, Đoàn Chước cởi áo khoác trước, lấy khăn lau khô tóc.
Chiếc khăn màu trắng vắt ngang gáy anh, Đoàn Chước liếc thoáng qua bàn làm việc của Quý Miên, trên đó đặt thành phẩm ngày hôm nay của cậu — một vật thể hình trụ không có tí tiến bộ nào.
Anh tiện tay cầm lên, nhướng mày hỏi cậu: "Cái gì đây? Khoai tây à?"
Quý Miên nghe vậy thì nhìn sang, thấy thứ trong tay Đoàn Chước thì đỏ mặt: "Không phải, là... khoai lang."
Đoàn Chước: "..."
Hệ thống:【...】
Nó cũng tưởng là khoai tây.
Đoàn Chước ngồi xuống trước bàn làm việc, cầm lấy một cái giũa. Cổ tay anh xoay nhẹ cái giũa, qua hai ba đường gọt tỉa, một đầu của vật thể hình trụ bất minh kia được gọt thành hình nón với đường cong mượt mà. Sau khi tạo xong hình dáng cơ bản, anh dùng các dụng cụ tinh vi hơn để điêu khắc các đường vân trên bề mặt.
Mười mấy phút sau, một củ khoai lang gỗ với hình dạng rất đặc trưng đã ra đời. Bề mặt khoai lang có những đừng vân lõm nông, không có một lỗ sâu nào, tuy chưa được đánh bóng bằng giấy nhám nhưng đã là một củ khoai lang vô cùng hoàn chỉnh và khỏe mạnh rồi.
Quý Miên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đại ca có khác, đến khoai lang cũng có thể điêu khắc sống động như vậy!
【Phụt.】Hệ thống phát ra tiếng cười nhạo đầu tiên.
Không chỉ với Quý Miên mà còn đối tượng bị chế nhạo còn bao gồm cả Đoàn Chước nữa. Ban đầu chỉ có một đồ ngốc dùng gỗ điêu khắc khoai lang, giờ đã biến thành hai tên bất thường.
Còn Đoàn Chước lúc này đang nhìn đăm đăm vào củ khoai lang gỗ trong tay trái, tay phải cầm con dao nhọn thì hơi run run, sẵn sàng tiêu hủy chứng cứ — đây là lần đầu tiên trong đời anh điêu khắc một thứ ngu ngốc như vậy.
Anh cắn điếu thuốc, ánh mắt hết sức phức tạp, anh gần như không thể nhớ nổi hai mươi phút trước mình đã nghĩ gì.
Đầu bị úng nước rồi à?
Nhưng Quý Miên đã cầm lấy củ khoai lang kia từ tay anh, nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận ngắm nghía.
"..."
Con dao nhọn trong tay phải của Đoàn Chước nâng lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi lại nâng lên. Sau ba lượt, cuối cùng anh buông lỏng tay, vứt con dao vào trong hộp dụng cụ.
Đoàn Chước không muốn dạy, thế nên trong vài tuần sau đó, danh sách tác phẩm điêu khắc gỗ của Quý Miên đã vinh dự được bổ sung thêm mười ba "củ khoai tây" nữa, củ nào củ nấy đều được đánh bóng nhẵn nhụi.
Kỹ năng khác của Quý Miên không thấy tăng lên, nhưng kỹ năng đánh bóng lại tiến bộ không ít.
Vào một buổi sáng đầu tháng Tư, Đoàn Chước nói "ra ngoài có việc" rồi ném chìa khóa cửa hàng cho Quý Miên, bảo cậu ở lại trông cửa hàng.
Từ sáng sớm Quý Miên đã bắt đầu bào gỗ, mãi đến khi ăn trưa mới nghỉ. Cậu bê một cái bàn nhỏ ra cửa ngồi, ngẩn người nhìn bầu trời xám xịt.
Trước bữa trưa, mặt trời vẫn chói lọi trên bầu trời không một gợn mây, chỉ hai tiếng sau, sắc trời bỗng thay đổi, như báo hiệu sắp có mưa.
Một chiếc con màu đen mới tinh lăn bánh vào, dừng lại trước cửa tiệm đồ gỗ.
Cửa xe bên ghế lái mở ra, một thanh niên đeo kính râm, bước ra với vẻ mặt hờ hững.
Quý Miên nheo mắt nhìn mãi mới chắc chắn người này là Tôn Tề khoác lên mình lớp vỏ kỳ lạ.
Đến gần, Tôn Tề ra vẻ tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt một mí khinh khỉnh: "Đại ca đâu? Gọi không nghe máy."
"Anh ấy ra ngoài rồi."
Tôn Tề quay đầu nhìn sang bên cạnh: "Đâu, xe vẫn ở đây mà."
Chiếc xe Volkswagen màu xám vẫn đỗ gần đây.
Quý Miên lắc đầu, nói: "Em không biết."
"Thôi được rồi." Tôn Tề tung chìa khóa xe lên, ngón tay chỉ về chiếc xe con màu đen, nói: "Nhìn này, xe anh mới tậu."
Quý Miên nhìn trong chốc lát, cảm thấy đẹp hơn xe của Đoàn Chước chút, thế là thành thật nói: "Đẹp hơn xe của anh Đoàn Chước."
"Đương nhiên, xe của đại ca giá bao nhiêu chứ? Xe anh dầu gì cũng hơn 130 nghìn tệ đấy." Vẻ mặt Tôn Tề lập tức lộ rõ vẻ đắc ý, dù hắn có cố gắng kiềm lại nhưng không thành công.
"À." Quý Miên thấy Tôn Tề lúc này trông bỉ ổi ghê.
Hệ thống bỗng nhiên nổi ý xấu mở miệng:【Muốn xem số tiền tiết kiệm của Tôn Tề không?】
【...】
【... À, ừm.】Quý Miên tự khiển trách bản thân một tẹo vì đã tò mò về bí mật của người khác, sau đó nhìn thoáng qua màn hình của hệ thống.
So với chị Ngữ Mạn thì còn kém xa.
【Còn có Đoàn Chước nữa.】
【...】
Nội tâm Quý Miên vô cùng giằng xé, nhưng hai giây sau, ý thức vẫn trung thực thò đầu ra.
"Òa." Giọng điệu lần này có thêm chút kinh ngạc.
Vẫn không bằng Mục Ngữ Mạn, nhưng đã là một con số vô cùng đáng kể rồi.
Quý Miên hơi buồn rầu.
Giá như sau này cậu cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì tốt.
Cậu có thể mua một căn nhà cho riêng mình, nhỏ chút cũng được, thế thì sẽ không cần mặt dạn mày dày ở nhờ nhà Đoàn Chước nữa. Số tiền còn lại, cậu sẽ dành để mua quà tặng cho chị Ngữ Mạn và đại ca.
Quý Miên thoáng mơ mộng về tương lai, bỗng dòng suy nghĩ bị tiếng nói của Tôn Tề cắt ngang.
"Ồ, hôm nay là Thanh Minh à..." Tôn Tề lấy điện thoại ra, xem lịch hôm nay.
"Bảo sao đại ca không ở nhà, chắc là đi tảo mộ rồi."
Quý Miên suy nghĩ một lúc rồi hỏi:: "Tảo mộ tổ tiên... Là ông ngoại của đại ca ạ?"
"Ừ, còn có mẹ anh ấy nữa."
Quý Miên ngẩn người: "Cô cũng..."
"Ừ. Sức khỏe mẹ anh Đoàn không tốt, mười năm trước đã qua đời rồi. Nhưng không sao, không cần kiêng kỵ gì đâu."
Quý Miên im lặng một hồi, chợt nhớ ra điều gì: "Hình như... em cũng chưa gặp chú Đoàn?"
Vừa dứt lời, Tôn Tề bỗng khịt mũi, nói: "Đừng nhắc đến tên khốn đó trước mặt đại ca."
... Tên khốn?
Lúc Quý Miên đang ngẩn người thì hệ thống lên tiếng giải thích:【À, chưa nói với cậu chuyện này. Đoàn Chước là kết quả của việc bố anh ta ngoại tình. Lúc Y Chương ở với Đoàn Cẩm Nhan, mẹ ruột của Đoàn Chước, ông ta đã có gia đình rồi. Nhưng vì là ở rể nên ông ta luôn bất mãn với sự độc đoán cường thế của vợ. Bởi vậy, lúc Đoàn Cẩm Nhan xinh đẹp mới tốt nghiệp đại học xuất hiện trước mặt Y Chương, ông ta đã dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ bà ấy làm người tình của mình.】
【Chẳng bao lâu sau, mối quan hệ của hai người họ bị vợ của Y Chương phát hiện, họ buộc phải cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Lúc này, Đoàn Cẩm Nhan đã mang thai Đoàn Chước.】
【Đoàn Cẩm Nhan không phải là một người phụ nữ tốt, nhưng lại là một người mẹ tuyệt vời, luôn yêu thương Đoàn Chước hết mực. Tiếc là hồng nhan bạc phận, khi Đoàn Chước được mười ba tuổi thì bà ấy qua đời, bỏ anh ta lại một mình.】
【Ông ngoại của Đoàn Chước không chịu nổi cú sốc con gái qua đời nên không bao lâu sau cũng mất. Cũng là khi ấy, Đoàn Chước được Mục Ngữ Mạn vực dậy, hai người bấy giờ mới thành chị em kết nghĩa.】
"..."
Quý Miên nghĩ đến câu nói "chết hết rồi" mà mình cho là một câu nói đùa không phù hợp vào dịp Tết. Hóa ra anh ấy nói thật.
【Dù sao những thông tin này không liên quan đến nhiệm vụ của cậu nên tôi không truyền tải trước cho cậu.】
Một lúc sau, Quý Miên nói:【Lần sau... cứ nói hết cho tôi biết đi.】
【Nếu cậu cần thì tôi sẽ nói.】Hệ thống thờ ơ nói.
Dù sao truyền tải kịch bản với nó mà nói cũng chỉ tốn mấy kb thôi.
Tôn Tề đứng chờ thêm một lúc, cảm thấy trong chốc lát cũng không chờ được người về, đành tiếc nuối lái xe mới của mình rời đi.
Quý Miên vẫn ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ của mình, nhìn lên bầu trời ngẩn ngơ. Sắc trời dần sẫm lại, những đám mây màu chì ngày càng dày đặc.
"Bộp", một giọt nước lạnh buốt rơi thẳng vào mắt cậu.
Mí mắt bị kích thích nhắm nghiền lại.
Cậu nhắm một mắt lại, lấy ngón tay xoa nhẹ hai lần.
【Trời mưa rồi, hệ thống.】
【Ừ, đang mùa mưa mà, có mưa nhỏ là chuyện thường.】
Nhưng hệ thống đoán sai.
Chỉ mười phút trôi qua, những hạt mưa lất phất dần chuyển thành mưa vừa, thậm chí còn có xu hướng chuyển sang mưa to.
Quý Miên kéo ghế đẩu của mình lùi lại hai mét, trốn dưới mái hiên.
Nhiệt độ thoáng trở lạnh, cậu rụt tay chân vào, co người lại, cằm tì lên cánh tay. Cậu người thấy mùi mưa thấm vào đất, lòng thấy bình yên lạ kỳ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Nhìn qua màn mưa mịt mờ, Quý Miên thấy có một bóng người lờ mờ ở đầu ngõ đằng xa.
Cậu thả cánh tay đang đan vào nhau của mình, đứng dậy, quay người đi vào tiệm điêu khắc gỗ.
Lúc trở ra, trong tay cậu đã có thêm một chiếc ô đen cổ điển.
Cậu bật ô lên, lao vào màn mưa lạnh giá, chạy về phía đầu ngõ.
Con ngõ rất dài, Quý Miên chạy được nửa đường thì hơi thở bắt đầu không đều.
Bóng người lờ mờ kia dần trở nên rõ ràng hơn, bước chân vững vàng chậm rãi. Là Đoàn Chước.
Nửa thân trên chiếc áo khoác đen của anh đã ướt sũng, những giọt nước liên tục nhỏ từ mái tóc ngắn hơi cứng xuống chóp mũi, xương mày và lông mi của anh cũng bị hơi nước làm ướt, như mang theo hơi lạnh.
"Anh!"
Đoàn Chước ngước mắt lên, thấy thiếu niên đang chạy về phía mình.
Cậu ẩn mình dưới chiếc ô đen nghiêng nghiêng, giống như một cây nấm đang ngửa đầu hướng về bầu trời.
Mà cây nấm ấy giờ đã đến trước mặt anh.
"Anh." Quý Miên thở hổn hển: "Không mang ô à?"
"Ừ, không xem dự báo thời tiết." Vẻ mặt của Đoàn Chước không có gì khác so với lúc thường, anh tự nhiên nhận lấy cán ô từ tay Quý Miên.
"Anh, anh đi bộ về à?"
Đoàn Chước liếc nhìn cậu: "Đi taxi đến đầu ngõ."
Anh còn chưa đến mức không tự chăm sóc được bản thân, không mang ô mà chạy mấy km như thế.
Quý Miên nhìn vai anh, "ồ" một tiếng.
Có vẻ như anh không bị ướt mưa lâu lắm. Ít nhất là áo vẫn chưa ướt hết.
Họ đi sát vai nhau, Đoàn Chước phụ trách cầm ô.
Đường về nhà dường như dài hơn mọi khi, có lẽ là do tiếng ồn êm dịu của ngày mưa mang lại cảm giác sai lệch.
Về đến cửa hàng, Đoàn Chước cởi áo khoác trước, lấy khăn lau khô tóc.
Chiếc khăn màu trắng vắt ngang gáy anh, Đoàn Chước liếc thoáng qua bàn làm việc của Quý Miên, trên đó đặt thành phẩm ngày hôm nay của cậu — một vật thể hình trụ không có tí tiến bộ nào.
Anh tiện tay cầm lên, nhướng mày hỏi cậu: "Cái gì đây? Khoai tây à?"
Quý Miên nghe vậy thì nhìn sang, thấy thứ trong tay Đoàn Chước thì đỏ mặt: "Không phải, là... khoai lang."
Đoàn Chước: "..."
Hệ thống:【...】
Nó cũng tưởng là khoai tây.
Đoàn Chước ngồi xuống trước bàn làm việc, cầm lấy một cái giũa. Cổ tay anh xoay nhẹ cái giũa, qua hai ba đường gọt tỉa, một đầu của vật thể hình trụ bất minh kia được gọt thành hình nón với đường cong mượt mà. Sau khi tạo xong hình dáng cơ bản, anh dùng các dụng cụ tinh vi hơn để điêu khắc các đường vân trên bề mặt.
Mười mấy phút sau, một củ khoai lang gỗ với hình dạng rất đặc trưng đã ra đời. Bề mặt khoai lang có những đừng vân lõm nông, không có một lỗ sâu nào, tuy chưa được đánh bóng bằng giấy nhám nhưng đã là một củ khoai lang vô cùng hoàn chỉnh và khỏe mạnh rồi.
Quý Miên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đại ca có khác, đến khoai lang cũng có thể điêu khắc sống động như vậy!
【Phụt.】Hệ thống phát ra tiếng cười nhạo đầu tiên.
Không chỉ với Quý Miên mà còn đối tượng bị chế nhạo còn bao gồm cả Đoàn Chước nữa. Ban đầu chỉ có một đồ ngốc dùng gỗ điêu khắc khoai lang, giờ đã biến thành hai tên bất thường.
Còn Đoàn Chước lúc này đang nhìn đăm đăm vào củ khoai lang gỗ trong tay trái, tay phải cầm con dao nhọn thì hơi run run, sẵn sàng tiêu hủy chứng cứ — đây là lần đầu tiên trong đời anh điêu khắc một thứ ngu ngốc như vậy.
Anh cắn điếu thuốc, ánh mắt hết sức phức tạp, anh gần như không thể nhớ nổi hai mươi phút trước mình đã nghĩ gì.
Đầu bị úng nước rồi à?
Nhưng Quý Miên đã cầm lấy củ khoai lang kia từ tay anh, nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận ngắm nghía.
"..."
Con dao nhọn trong tay phải của Đoàn Chước nâng lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi lại nâng lên. Sau ba lượt, cuối cùng anh buông lỏng tay, vứt con dao vào trong hộp dụng cụ.