Chương 16: Nhỏ ăn trộm (16)
Edit: Lune
Lần này thì Quý Miên không rảnh để cảm ơn hệ thống.
Cậu gượng mở một mắt ra, nhìn biểu cảm hung ác của người trước mặt mình.
Ánh mắt kia vừa bướng bỉnh lại vừa thẳng thắn, mảy may không giống với ánh mắt có ý định bỏ cuộc, xen lẫn chút bối rối, nhưng không phải sợ Đoàn Chước mà là hơi sợ bị đánh.
Mẹ kiếp ai muốn đánh em!?
Ngón tay của Đoàn Chước cong lại, nghĩ đến lời nói hung ác "Đánh cả em" vừa nãy của mình lại bị Quý Miên tưởng là thật.
Mà theo một nghĩa nào đó thì đúng là anh đã thực sự ra tay làm cậu bị đau, không khác gì đánh người ta cả.
"Anh..." Hàng mi đen dày của Quý Miên không ngừng run rẩy, giọng điệu không hiểu sao lại khiến người ta mềm lòng, mang theo ý van xin.
"..."
Đoàn Chước nhìn vào mắt cậu, cổ tay phải của anh vẫn đang bị Quý Miên nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay Quý Miên hơi lành lạnh.
Ngón tay anh chậm rãi nới lỏng, hơi thở hung bạo trên người cũng dần tan biến.
Đoàn Chước thả cánh tay xuống, tay Quý Miên cũng hạ xuống theo động tác cổ tay phải của anh.
Đoàn Chước không nói một lời, quay người đi về phía cửa. Quý Miên vẫn nắm lấy cổ tay anh tựa như một món đồ trang sức.
Lúc đi qua cửa, Đoàn Chước nghiêng đầu nhìn Hạ Hải Mị, khẽ cười.
"Cảm ơn."
"Nếu không có bà thì tôi vẫn chưa tìm thấy Y Chương đâu."
Nụ cười của Đoàn Chước hết sức khác thường, Hạ Hải Mị nhìn mà rùng mình, thấy anh đến gần, bà ta không tự chủ được mà lùi lại về sau hai bước.
Khóe mắt Hạ Hải Mị liếc thấy người chồng đang vật vã nằm dưới sàn không dậy nổi. Vừa nãy Đoàn Chước ra tay vẫn tránh những chỗ quan trọng, cho nên Y Chương hoàn toàn không bị thương đến nội tạng, nhưng ông ta vẫn nằm dưới sàn không ngừng rên rỉ.
Thấy bộ dạng thảm hại của Y Chương, trong mắt Hạ Hải Mị thoáng hiện lên vẻ hả hê khó nhận ra.
...
Chiếc xe ba gác trở lại tiệm đồ gỗ điêu khắc của Đoàn Chước. Tôn Tề ngồi trên ghế đẩu nhỏ mà Quý Miên thường ngồi mọi khi. Vừa thấy hai người về, hắn lập tức vẫy tay chào bằng cánh tay lành lặn của mình.
Có điều, hai người ngồi trên xe ba gác lại không có bất cứ phản ứng nào với lời chào nồng nhiệt của hắn.
Đoàn Chước xuống xe với vẻ mặt lạnh tanh, Quý Miên thu ô lại, bám sát theo sau, nhảy xuống khỏi thùng xe.
"Em xin lỗi, anh. Em..." Quý Miên đi theo sau mông Đoàn Chước, liên tục nói xin lỗi.
Sắc mặt Đoàn Chước lại càng khó coi hơn, không nhận thức được lúc này trông anh hệt như một vị sát thần.
Tôn Tề thoáng ngẩn người, lập tức nhận ra là có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn đứng dậy, giả vờ hung dữ nói: "Đại ca, thằng nhóc này lại phạm lỗi gì nữa!?"
Linh cảm mình sắp bị đánh, Quý Miên nhắm mắt lại: "Em xin lỗi anh, tại em không tốt."
"..." Đoàn Chước tức đến độ bật cười.
Hạ Hải Mị và Y Chương còn chưa từng khiến anh tức đến vậy đâu.
"Này, chuyện gì vậy?" Tôn Tề trừng mắt, bàn tay không quấn băng gạc còn lại nhanh chóng cởi thắt lưng quần, nói: "Đại ca! Để em đánh nó! Thay trời hành đạo!"
Hắn liên tục nháy mắt ra hiệu cho Quý Miên, đại khái là "Anh giả vờ, anh đánh nhẹ thôi".
Cực kỳ giống anh hai đang lặng lẽ bao che cho em trai trước mặt đại ca.
Tiếc là Quý Miên đang nhắm mắt nên không nhìn thấy.
Đoàn Chước cũng không thấy ánh mắt của Tôn Tề, anh nghe vậy bèn đá một cái vào bắp chân của hắn, do đối phương vẫn đang là thương binh nên anh không đá mạnh mấy.
"Cút. Tao bảo mày đánh à? Mày được phép đánh chắc?
Tôn Tề vô cớ bị đá, chẳng hiểu gì.
Ánh mắt Đoàn Chước chuyển hướng về phía Quý Miên, giọng điệu không nghe ra vui buồn: "Anh có nói em làm sai à?"
"... Dạ?" Quý Miên lặng lẽ mở hé một mặt ra.
Không có hả?
【 Không có, anh ta cihr nói là nếu cậu không bỏ tay ra thì sẽ đánh cậu thôi.】
【...】
Đoàn Chước quay sang chỗ khác, không muốn trông thấy khuôn mặt ngơ ngác hoang mang kia của Quý Miên.
Anh nghe "Em xin lỗi" suốt dọc đường, lúc này tâm trạng bực bội đến cực điểm.
Trong mắt thằng nhóc này, anh là một kẻ vô lý, chỉ biết bóc lột nó làm việc à?
Tôn Tề vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, thậm chí còn hoang mang hơn trước. Chẳng phải hắn chỉ ngồi đây hai tiếng thôi à? Sao thế giới bỗng nhiên thay đổi vậy?
Ngay sau đó, hai bức tranh điêu khắc bằng gốc được bọc kín bằng vải bông trong thùng xe ba gác đã thu hút sự chú ý của hắn.
Tôn Tề sửng sốt: "Ủa, sao tranh —" chưa bán?
Đoàn Chước thậm chí còn không thèm liếc chúng, chỉ buông một câu "Đập", anh bình tĩnh nhìn Quý Miên vài giây rồi xoay người đi ngang qua cậu, lên thẳng nhà.
Cùng với âm thanh điện tử báo hiệu cửa ra vào đóng lại, Tôn Tề mới hoàn hồn.
"Đập, đập đi á?" Hắn nhìn Quý Miên: "Là sao, đập thật ấy à?"
Quý Miên rời mắt khỏi cánh cửa đang đóng, chậm rãi gật đầu: "Vâng."
Giữ lại hai bức tranh này sẽ chỉ khiến Đoàn Chước cảm thấy khó chịu.
Nên phải đập bỏ.
"Được rồi, được rồi." Tôn Tề thở dài.
Thời thế thay đổi, hắn đã không thể bắt kịp được nhịp sống nữa rồi. Đoàn Chước thì ít nói, Quý Miên lại là người miệng kín như bưng, không thích kể bí mật của người khác. Hắn hoàn toàn không thu thập được chút thông tin hữu ích nào từ hai người bọn họ hết.
Hắn lên xe, dùng tay trái nhấc một bức tranh trong thùng xe. Tranh gỗ điêu khắc rất nặng, nhất là hai bức này đều là tranh cỡ lớn.
Tôn Tề chỉ dùng một tay nên không đủ sức, chuyển tốn sức vô cùng. Vất vả mãi mới khiêng ra được, tiếp theo còn phải tìm công cụ nặng để phá hủy nữa.
Hắn đến nhà người dân gần đó mượn một cái búa, tay trái nắm phần dưới cán búa, cánh tay phải dùng lực kẹp phần đầu cán.
Cố gắng đập trong ba bốn phút, bức tranh bị phá thành công, bản thân Tôn Tề đang bị thương ở tay phải cũng đau đớn gào to.
Hắn thở hổn hển, thực sự không thể chịu nổi nữa.
"Quý Miên!"
Quý Miên vẫn đang đứng ở cửa tiệm, không nhúc nhích, nhìn hắn đập tranh. Bấy giờ nghe thấy Tôn Tề gọi mình, cậu mới bước tới.
"Anh không làm nổi nữa, cử động thêm tí nữa khéo cái xương vừa lành lại gãy mất. Còn một bức nữa, cậu làm nốt đi."
"..."
Quý Miên nhìn bức tranh được bọc vải trong thùng xe, lại cúi đầu nhìn những mảnh gỗ vụn vương vãi bên dưới, đoạn nói: "Vâng ạ."
...
Hơn 12 giờ đêm, Đoàn Chước bị tiếng chuông điện thoại của Mục Ngữ Mạn đánh thức.
"Đoàn Chước, em đang ở trong cửa hàng à?"
"Trong cửa hàng?" Đoàn Chước ngồi dậy: "Không chị."
Giọng Mục Ngữ Mạn qua điện thoại có hơi nghi ngờ: "Chị vừa từ bệnh viện về, thấy đèn trong cửa hàng vẫn sáng, không phải em à?"
Mục Ngữ Mạn là bác sĩ, hiện đang làm việc tại bệnh viện đa khoa cấp ba duy nhất ở địa phương. Tối nay vừa khéo đến lượt cô trực đêm, 12 giờ tan ca về nhà, từ xa đã thấy ánh đèn sáng choang trong tiệm đồ gỗ điêu khắc.
Lông mày Đoàn Chước nhướng lên, tim bỗng đập nhanh hơn, anh thoáng nghĩ ra điều gì đó.
Anh cầm lấy chiếc áo khoác treo trên giá, trả lời ngắn gọn: "Không phải. Chị về nghỉ ngơi đi, em xuống xem thử."
Cúp điện thoại, anh nhanh chóng mặc quần áo, đi xuống tầng.
Mở cửa ra vào, ngay bên cạnh là cửa hàng. Quả nhiên như Mục Ngữ Mạn nói, đèn vẫn sáng, bên trong rất yên tĩnh.
Ban đầu Đoàn Chước tưởng là Quý Miên hay Tôn Tề về mà quên tắt đèn, nhưng khi anh nhìn qua cửa kính từ bên ngoài, thấy rõ bóng người đang cúi đầu bên trong, bàn tay đang định đẩy cửa của anh bỗng khựng lại.
Người còn ở lại trong cửa hàng là Quý Miên.
Cậu đang ngồi sau chiếc bàn làm việc thường dùng của Đoàn Chước, trên bàn làm việc đặt một trong hai bức tranh điêu khắc gỗ buổi trưa. Bên phải bức tranh có một cái đục nhỏ đang nằm lặng lẽ.
Quý Miên cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu.
Cậu sờ vào một chiếc lá được khắc trên bức tranh, ngắm nhìn nó hồi lâu mới cầm lấy cái đục nhỏ bên cạnh lên, gõ hai lần vào chiếc lá mà mình vừa vuốt ve.
Âm thanh kia không lớn, thậm chí còn chẳng thể làm phiền đến ai.
Đoàn Chước nhớ lại câu nói mà mình đã dặn Tôn Tề vào trưa nay.
—— "Đập."
Quý Miên làm thay Tôn Tề, cậu đang đập tranh. Chỉ là Đoàn Chước không ngờ được lại có người sẽ đập tranh theo cách này.
Hóa ra loại động từ như "Phá hủy" cũng có thể dùng dịu dàng để hình dung.
Quý Miên đối xử với tranh của Đoàn Chước cũng như đối xử với bản thân Đoàn Chước, tôn trọng, quý trọng. Giống như trước mặt không phải là một khối gỗ, mà là một thứ quý giá được cậu coi như báu vật.
Một cảm xúc lạ thường nào đó bỗng trào dâng, nhưng Đoàn Chước lại không hiểu được.
Đoàn Chước chưa từng nếm qua hương vị của tình yêu. Đối với anh, hai chữ tình yêu này đã không còn liên quan đến anh kể từ khi Đoàn Cẩm Nhan qua đời trên giường bệnh.
Anh bỏ học từ cấp hai để đi làm, sự xao động của tuổi dậy thì còn chưa kịp chuyển thành mong muốn và khao khát tình yêu, thì hết thảy đã trào ra ngoài bằng máu và mồ hôi.
Mùa Hè ở miền Nam, dù đã là đêm nhưng thời tiết vẫn rất oi bức, không khí ẩm ướt ngột ngạt làm người ta không thở nổi.
Giờ phút này, nhìn thiếu niên trong cửa hàng, Đoàn Chước chỉ cảm thấy hô hấp của mình như nghẹn lại.
Với cách đập này của Quý Miên thì phải qua nửa đêm mới có thể phá hủy xong bức tranh kia. Đoàn Chước không hiểu tại sao mình lại không vào cản.
Anh dựa vào bức tường ẩn trong bóng tối ngoài cửa hàng, không đẩy cửa vào.
Nương theo tiếng đục "cạch cạch" thi thoảng vang lên bên trong, Đoàn Chước chậm rãi châm một điếu thuốc.
Ánh lửa màu cam nhỏ bé không thể lọt vào mắt thiếu niên trong cửa hàng, tia sáng yếu ớt ấy thậm chí còn chẳng thể soi sáng chính Đoàn Chước.
Anh đứng bên ngoài cả đêm, trắng đêm không ngủ.
Lần này thì Quý Miên không rảnh để cảm ơn hệ thống.
Cậu gượng mở một mắt ra, nhìn biểu cảm hung ác của người trước mặt mình.
Ánh mắt kia vừa bướng bỉnh lại vừa thẳng thắn, mảy may không giống với ánh mắt có ý định bỏ cuộc, xen lẫn chút bối rối, nhưng không phải sợ Đoàn Chước mà là hơi sợ bị đánh.
Mẹ kiếp ai muốn đánh em!?
Ngón tay của Đoàn Chước cong lại, nghĩ đến lời nói hung ác "Đánh cả em" vừa nãy của mình lại bị Quý Miên tưởng là thật.
Mà theo một nghĩa nào đó thì đúng là anh đã thực sự ra tay làm cậu bị đau, không khác gì đánh người ta cả.
"Anh..." Hàng mi đen dày của Quý Miên không ngừng run rẩy, giọng điệu không hiểu sao lại khiến người ta mềm lòng, mang theo ý van xin.
"..."
Đoàn Chước nhìn vào mắt cậu, cổ tay phải của anh vẫn đang bị Quý Miên nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay Quý Miên hơi lành lạnh.
Ngón tay anh chậm rãi nới lỏng, hơi thở hung bạo trên người cũng dần tan biến.
Đoàn Chước thả cánh tay xuống, tay Quý Miên cũng hạ xuống theo động tác cổ tay phải của anh.
Đoàn Chước không nói một lời, quay người đi về phía cửa. Quý Miên vẫn nắm lấy cổ tay anh tựa như một món đồ trang sức.
Lúc đi qua cửa, Đoàn Chước nghiêng đầu nhìn Hạ Hải Mị, khẽ cười.
"Cảm ơn."
"Nếu không có bà thì tôi vẫn chưa tìm thấy Y Chương đâu."
Nụ cười của Đoàn Chước hết sức khác thường, Hạ Hải Mị nhìn mà rùng mình, thấy anh đến gần, bà ta không tự chủ được mà lùi lại về sau hai bước.
Khóe mắt Hạ Hải Mị liếc thấy người chồng đang vật vã nằm dưới sàn không dậy nổi. Vừa nãy Đoàn Chước ra tay vẫn tránh những chỗ quan trọng, cho nên Y Chương hoàn toàn không bị thương đến nội tạng, nhưng ông ta vẫn nằm dưới sàn không ngừng rên rỉ.
Thấy bộ dạng thảm hại của Y Chương, trong mắt Hạ Hải Mị thoáng hiện lên vẻ hả hê khó nhận ra.
...
Chiếc xe ba gác trở lại tiệm đồ gỗ điêu khắc của Đoàn Chước. Tôn Tề ngồi trên ghế đẩu nhỏ mà Quý Miên thường ngồi mọi khi. Vừa thấy hai người về, hắn lập tức vẫy tay chào bằng cánh tay lành lặn của mình.
Có điều, hai người ngồi trên xe ba gác lại không có bất cứ phản ứng nào với lời chào nồng nhiệt của hắn.
Đoàn Chước xuống xe với vẻ mặt lạnh tanh, Quý Miên thu ô lại, bám sát theo sau, nhảy xuống khỏi thùng xe.
"Em xin lỗi, anh. Em..." Quý Miên đi theo sau mông Đoàn Chước, liên tục nói xin lỗi.
Sắc mặt Đoàn Chước lại càng khó coi hơn, không nhận thức được lúc này trông anh hệt như một vị sát thần.
Tôn Tề thoáng ngẩn người, lập tức nhận ra là có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn đứng dậy, giả vờ hung dữ nói: "Đại ca, thằng nhóc này lại phạm lỗi gì nữa!?"
Linh cảm mình sắp bị đánh, Quý Miên nhắm mắt lại: "Em xin lỗi anh, tại em không tốt."
"..." Đoàn Chước tức đến độ bật cười.
Hạ Hải Mị và Y Chương còn chưa từng khiến anh tức đến vậy đâu.
"Này, chuyện gì vậy?" Tôn Tề trừng mắt, bàn tay không quấn băng gạc còn lại nhanh chóng cởi thắt lưng quần, nói: "Đại ca! Để em đánh nó! Thay trời hành đạo!"
Hắn liên tục nháy mắt ra hiệu cho Quý Miên, đại khái là "Anh giả vờ, anh đánh nhẹ thôi".
Cực kỳ giống anh hai đang lặng lẽ bao che cho em trai trước mặt đại ca.
Tiếc là Quý Miên đang nhắm mắt nên không nhìn thấy.
Đoàn Chước cũng không thấy ánh mắt của Tôn Tề, anh nghe vậy bèn đá một cái vào bắp chân của hắn, do đối phương vẫn đang là thương binh nên anh không đá mạnh mấy.
"Cút. Tao bảo mày đánh à? Mày được phép đánh chắc?
Tôn Tề vô cớ bị đá, chẳng hiểu gì.
Ánh mắt Đoàn Chước chuyển hướng về phía Quý Miên, giọng điệu không nghe ra vui buồn: "Anh có nói em làm sai à?"
"... Dạ?" Quý Miên lặng lẽ mở hé một mặt ra.
Không có hả?
【 Không có, anh ta cihr nói là nếu cậu không bỏ tay ra thì sẽ đánh cậu thôi.】
【...】
Đoàn Chước quay sang chỗ khác, không muốn trông thấy khuôn mặt ngơ ngác hoang mang kia của Quý Miên.
Anh nghe "Em xin lỗi" suốt dọc đường, lúc này tâm trạng bực bội đến cực điểm.
Trong mắt thằng nhóc này, anh là một kẻ vô lý, chỉ biết bóc lột nó làm việc à?
Tôn Tề vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, thậm chí còn hoang mang hơn trước. Chẳng phải hắn chỉ ngồi đây hai tiếng thôi à? Sao thế giới bỗng nhiên thay đổi vậy?
Ngay sau đó, hai bức tranh điêu khắc bằng gốc được bọc kín bằng vải bông trong thùng xe ba gác đã thu hút sự chú ý của hắn.
Tôn Tề sửng sốt: "Ủa, sao tranh —" chưa bán?
Đoàn Chước thậm chí còn không thèm liếc chúng, chỉ buông một câu "Đập", anh bình tĩnh nhìn Quý Miên vài giây rồi xoay người đi ngang qua cậu, lên thẳng nhà.
Cùng với âm thanh điện tử báo hiệu cửa ra vào đóng lại, Tôn Tề mới hoàn hồn.
"Đập, đập đi á?" Hắn nhìn Quý Miên: "Là sao, đập thật ấy à?"
Quý Miên rời mắt khỏi cánh cửa đang đóng, chậm rãi gật đầu: "Vâng."
Giữ lại hai bức tranh này sẽ chỉ khiến Đoàn Chước cảm thấy khó chịu.
Nên phải đập bỏ.
"Được rồi, được rồi." Tôn Tề thở dài.
Thời thế thay đổi, hắn đã không thể bắt kịp được nhịp sống nữa rồi. Đoàn Chước thì ít nói, Quý Miên lại là người miệng kín như bưng, không thích kể bí mật của người khác. Hắn hoàn toàn không thu thập được chút thông tin hữu ích nào từ hai người bọn họ hết.
Hắn lên xe, dùng tay trái nhấc một bức tranh trong thùng xe. Tranh gỗ điêu khắc rất nặng, nhất là hai bức này đều là tranh cỡ lớn.
Tôn Tề chỉ dùng một tay nên không đủ sức, chuyển tốn sức vô cùng. Vất vả mãi mới khiêng ra được, tiếp theo còn phải tìm công cụ nặng để phá hủy nữa.
Hắn đến nhà người dân gần đó mượn một cái búa, tay trái nắm phần dưới cán búa, cánh tay phải dùng lực kẹp phần đầu cán.
Cố gắng đập trong ba bốn phút, bức tranh bị phá thành công, bản thân Tôn Tề đang bị thương ở tay phải cũng đau đớn gào to.
Hắn thở hổn hển, thực sự không thể chịu nổi nữa.
"Quý Miên!"
Quý Miên vẫn đang đứng ở cửa tiệm, không nhúc nhích, nhìn hắn đập tranh. Bấy giờ nghe thấy Tôn Tề gọi mình, cậu mới bước tới.
"Anh không làm nổi nữa, cử động thêm tí nữa khéo cái xương vừa lành lại gãy mất. Còn một bức nữa, cậu làm nốt đi."
"..."
Quý Miên nhìn bức tranh được bọc vải trong thùng xe, lại cúi đầu nhìn những mảnh gỗ vụn vương vãi bên dưới, đoạn nói: "Vâng ạ."
...
Hơn 12 giờ đêm, Đoàn Chước bị tiếng chuông điện thoại của Mục Ngữ Mạn đánh thức.
"Đoàn Chước, em đang ở trong cửa hàng à?"
"Trong cửa hàng?" Đoàn Chước ngồi dậy: "Không chị."
Giọng Mục Ngữ Mạn qua điện thoại có hơi nghi ngờ: "Chị vừa từ bệnh viện về, thấy đèn trong cửa hàng vẫn sáng, không phải em à?"
Mục Ngữ Mạn là bác sĩ, hiện đang làm việc tại bệnh viện đa khoa cấp ba duy nhất ở địa phương. Tối nay vừa khéo đến lượt cô trực đêm, 12 giờ tan ca về nhà, từ xa đã thấy ánh đèn sáng choang trong tiệm đồ gỗ điêu khắc.
Lông mày Đoàn Chước nhướng lên, tim bỗng đập nhanh hơn, anh thoáng nghĩ ra điều gì đó.
Anh cầm lấy chiếc áo khoác treo trên giá, trả lời ngắn gọn: "Không phải. Chị về nghỉ ngơi đi, em xuống xem thử."
Cúp điện thoại, anh nhanh chóng mặc quần áo, đi xuống tầng.
Mở cửa ra vào, ngay bên cạnh là cửa hàng. Quả nhiên như Mục Ngữ Mạn nói, đèn vẫn sáng, bên trong rất yên tĩnh.
Ban đầu Đoàn Chước tưởng là Quý Miên hay Tôn Tề về mà quên tắt đèn, nhưng khi anh nhìn qua cửa kính từ bên ngoài, thấy rõ bóng người đang cúi đầu bên trong, bàn tay đang định đẩy cửa của anh bỗng khựng lại.
Người còn ở lại trong cửa hàng là Quý Miên.
Cậu đang ngồi sau chiếc bàn làm việc thường dùng của Đoàn Chước, trên bàn làm việc đặt một trong hai bức tranh điêu khắc gỗ buổi trưa. Bên phải bức tranh có một cái đục nhỏ đang nằm lặng lẽ.
Quý Miên cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu.
Cậu sờ vào một chiếc lá được khắc trên bức tranh, ngắm nhìn nó hồi lâu mới cầm lấy cái đục nhỏ bên cạnh lên, gõ hai lần vào chiếc lá mà mình vừa vuốt ve.
Âm thanh kia không lớn, thậm chí còn chẳng thể làm phiền đến ai.
Đoàn Chước nhớ lại câu nói mà mình đã dặn Tôn Tề vào trưa nay.
—— "Đập."
Quý Miên làm thay Tôn Tề, cậu đang đập tranh. Chỉ là Đoàn Chước không ngờ được lại có người sẽ đập tranh theo cách này.
Hóa ra loại động từ như "Phá hủy" cũng có thể dùng dịu dàng để hình dung.
Quý Miên đối xử với tranh của Đoàn Chước cũng như đối xử với bản thân Đoàn Chước, tôn trọng, quý trọng. Giống như trước mặt không phải là một khối gỗ, mà là một thứ quý giá được cậu coi như báu vật.
Một cảm xúc lạ thường nào đó bỗng trào dâng, nhưng Đoàn Chước lại không hiểu được.
Đoàn Chước chưa từng nếm qua hương vị của tình yêu. Đối với anh, hai chữ tình yêu này đã không còn liên quan đến anh kể từ khi Đoàn Cẩm Nhan qua đời trên giường bệnh.
Anh bỏ học từ cấp hai để đi làm, sự xao động của tuổi dậy thì còn chưa kịp chuyển thành mong muốn và khao khát tình yêu, thì hết thảy đã trào ra ngoài bằng máu và mồ hôi.
Mùa Hè ở miền Nam, dù đã là đêm nhưng thời tiết vẫn rất oi bức, không khí ẩm ướt ngột ngạt làm người ta không thở nổi.
Giờ phút này, nhìn thiếu niên trong cửa hàng, Đoàn Chước chỉ cảm thấy hô hấp của mình như nghẹn lại.
Với cách đập này của Quý Miên thì phải qua nửa đêm mới có thể phá hủy xong bức tranh kia. Đoàn Chước không hiểu tại sao mình lại không vào cản.
Anh dựa vào bức tường ẩn trong bóng tối ngoài cửa hàng, không đẩy cửa vào.
Nương theo tiếng đục "cạch cạch" thi thoảng vang lên bên trong, Đoàn Chước chậm rãi châm một điếu thuốc.
Ánh lửa màu cam nhỏ bé không thể lọt vào mắt thiếu niên trong cửa hàng, tia sáng yếu ớt ấy thậm chí còn chẳng thể soi sáng chính Đoàn Chước.
Anh đứng bên ngoài cả đêm, trắng đêm không ngủ.