Chương 6: Anh hai muốn nhìn em ngủ à?
Người một nhà quây quần bên nhau ăn cơm.
Sau khi bị đuổi khỏi Vinh gia, Vinh Nhung không có nghĩ xa đến việc sẽ có một ngày, cậu, ba mẹ còn có Vinh Tranh bốn người bọn họ có thể một lần nữa ngồi chung một chỗ, giống như hôm nay mà vui vẻ hòa thuận ăn một bữa cơm.
Chỉ có những dịp như đoan ngọ, trung thu, cùng với giao thừa đặc thù trong cuộc sống, cậu mới dám để mặc chính mình nhớ lại đoạn cuộc sống sống chung cùng ba mẹ kia, rồi nuốt kèm cơm nguội lạnh ngắt và nỗi nhớ nhung.
Mỗi bữa cơm Vinh Duy Thiện có thói quen uống mấy ly
Vì vậy, Vinh phu nhân cùng với người giúp việc cũng sẽ trước khi dọn cơm liền chuẩn bị rượu cho ông.
Trước ánh mắt kinh ngạc và nhìn chăm chú của hai vợ chồng Vinh Duy Thiện và Ứng Lam, Vinh Nhung thay mẹ tự tay rót rượu cho ông sau đó lại rót cho chính mình nửa ly.
Vinh Nhung nâng ly, đôi mắt cong lên, "Ba mẹ, chúng ta uống một ly có được hay không?"
Vinh phụ tỏ ra rất cao hứng, "Được! Trước kia ta bảo hai anh em bọn con cùng ta uống rượu, các người từng người đều nói không rảnh. Hôm nay hiếm thấy cha con chúng ta hai người trước uống một ly đi."
Vinh Nhung cùng Vinh phụ chạm ly, cha con hai người uống cạn nửa ly rượu bồ đào.
Vinh Nhung lại rót rượu cho hai người.
"Ba, mẹ, một ly này con kính hai người."
Vinh Nhung hai tay bưng ly rượu, ""Thật xin lỗi, khoảng thời gian này khiến hai người lo lắng. Còn nữa, cám ơn hai người."
Vinh Nhung dừng lại, liền vừa cười nói: "Cám ơn hai người đã nuôi con lớn, cảm ơn hai người đã bao dung và thông cảm với con từ nhỏ. Ba, mẹ, có phải là con chưa nói với người điều này hay không? Có thể trở thành con trai của hai người, là chuyện con kiêu ngạo nhất trong kiếp này, cũng là điều hạnh phúc nhất."
Không, phải nói, là cả hai đời đều như vậy.
Vinh Nhung trong lòng bồi thêm một câu.
Tim Vinh mẫu vô cớ đập mạnh, cảm giác như bị ai đó lấy đi một phần trái tim của bà.
Nước mắt chợt rơi xuống từ má bà.
Vinh phu nhân đành phải đặt ly rượu lên bàn, lấy khăn giấy lau nước mắt trên má: "Đứa nhỏ này, hôm nay con sao thế? Con cứ nói những lời khiến người ta phải khóc."
Vinh Nhung thì thầm với Vinh Tranh đang ngồi bên cạnh: "Anh ơi, anh có mang theo khăn tay không? Có thể cho em mượn được không?"
Vinh Tranh đưa khăn tay cho cậu.
Vinh Nhung bước đến chỗ Vinh phu nhân, dùng chiếc khăn tay mà Vinh Tranh vừa cho cậu mượn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Vinh phu nhân, "Xin lỗi, là lỗi của con. Mẹ đừng khóc, mẹ khóc con cũng đau lòng."
Vinh phu nhân ngẩng đầu lên, liếc cậu một cái, "Miệng lưỡi trơn tru, học ai đó?"
"Con học ba đó. Không phải bình thường ba cũng dỗ mẹ như vậy sao?"
Vinh Nhung híp mắt cười.
Vinh Duy Thiện lộ vẻ đắc ý.
Vinh phu nhân khịt mũi: "Cha con còn vụng về hơn nhiều."
Vinh Duy Thiện không phục, "Nhung Nhung nói rồi đó, nó học tôi."
Vinh phu nhân không nhịn được mà bị chồng chọc cười.
Vinh Nhung khe khẽ thở dài: "Vẫn là ba luôn có biện pháp."
Hai má Vinh phu nhân hơi ửng hồng.
Ngay cả Vinh phụ cũng hiếm khi tỏ ra bối rối một chút.
Vợ chồng hai người đã kết hôn được nhiều năm mà vẫn ân ái như ban đầu.
Vinh nhung trở lại chỗ ngồi, "Em sẽ giặt chiếc khăn này rồi trả lại cho anh."
Vinh Tranh vừa định nói không cần, khăn tay của anh đều được gửi đến một cửa hàng chuyên dụng để giặt khô, sau khi cửa hàng giặt sạch sẽ cử người đưa về nhà thì em trai đã vò khăn tay thành một cục rồi nhét vào trong túi quần rồi.
Mí mắt Vinh Tranh hơi giật một cái, "Ừm".
"Nào, đừng chỉ nói chuyện nữa. Nhung Nhung lại thử món mẹ nấu xem có tiến bộ hơn không."
Vinh phu nhân bây giờ đã bình tĩnh lại.
Bà đưa cho Vinh Nhung một miếng sườn chua ngọt do chính tay bà làm.
Vinh Duy Thiện nhìn cục than đen như mực kia, thay con trai làm một cây thánh giá vô hình trên ngực.
Vinh Nhung mắt cũng không chớp mà cắn một cái, "Ăn ngon!"
Là mùi vị của mẹ.
Vinh phu nhân mỉm cười vui vẻ gắp cho Vinh Nhung một miếng nữa, "Thật sao? Quá tốt! Con thích thì ăn nhiều một chút nhé. A."
"Vâng."
Sườn lợn phối hợp với cơm, Vinh Nhung ăn một cách thích thú.
Vinh Nhung ăn ngon đến nỗi Vinh phụ và con trai lớn nhìn nhau một cái.
Chẳng lẽ kỹ năng nấu nướng của phu nhân thực sự có tiến bộ?
Vinh Duy Thiện thử gắp một miếng.
Mới vừa cắn một cái, vẻ mặt của ông liền biến đổi.
Vinh duy thiện nhanh chóng nhấp một ngụm rượu vang đỏ để kìm nén vị đắng trong miệng.
Thấy vậy, Vinh Tranh vốn đã giơ đũa hướng về sườn heo chua ngọt liền rẽ một góc, hướng đũa về phía tôm tỏi ở một bên.
Vinh duy thiện trừng mắt nhìn con trai lớn, tựa như đang chỉ trích con trai lớn "Không thú vị!"
Là một gia đình, chúng ta không phải nên đồng cam cộng khổ sao?
Vinh Tranh giả vờ như hoàn toàn không thấy ánh mắt buộc tội của cha mình, chậm rãi bóc tôm.
Vinh Tranh bóc đầy một đĩa rồi đẩy tới trước mặt Vinh Nhung.
Dung Dung kinh ngạc quay đầu lại, trong miệng vẫn ngậm nửa miếng sườn heo đen kịt, hai má phồng lên, đôi mắt vốn đã to lại càng trợn to.
Bóc, bóc vỏ cho cậu?
Vinh Nhung là thật sự choáng váng.
Trong trí nhớ của cậu, Vinh Tranh đã từng bóc tôm cho cậu chưa?
Từng có sao?
Có không?
Có, sao?
Khi Vinh Tranh nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt không thể tin được của em trai mình, trái tim anh như bị thứ gì đó đâm vào.
Chính vì thường ngày phớt lờ em trai mình nên giờ cậu mới ngạc nhiên trước một đĩa tôm bóc vỏ.
Vinh tranh cầm lấy trên khăn ướt trên bàn lau nước tôm trên tay, nhẹ nhàng nói: "Đừng chỉ ăn sườn chua ngọt, kén ăn không tốt, phải cân bằng dinh dưỡng."
Vinh Nhung chậm rãi chớp mắt, phản ứng chậm nửa nhịp đáp: "Ồ, cảm ơn anh hai."
Đang ăn tôm, Dung Dung cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Anh trai chắc lo cậu ăn quá nhiều đĩa sườn xào chua ngọt này sẽ bị đau bụng nên bóc đĩa tôm này cho cậu có phải không?
Anh trai cậu lo lắng quá rồi.
Dạ dày của cậu lúc này rất khỏe mạnh!
Thế nhưng rốt cuộc, Vinh Nhung đã đánh giá thấp khả năng sát thương trong món ăn của Vinh phu nhân, đồng thời cậu cũng đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của cơ thể mình.
Cậu quên mất rằng cái bụng của cậu bây giờ không phải là cái bụng sắt "đã qua muôn vàn thử thách" mà cậu sẽ có sau này.
Mặc dù cậu đã được tái sinh và có một linh hồn khác nhưng cơ thể cậu vẫn là cái trước đây.
Làm sao mà cái dạ dày được nuông chiều bao nhiêu năm của cậu lại có thể chịu đựng được sự dày vò như vậy
Hai viên thuốc tăng cường dạ dày và tiêu hóa uống trước không thể chịu được đòn tấn công từ ma thuật đen của kỹ năng nấu nướng của Vinh phu nhân.
Nhung Nhung sau khi trở lại phòng, trong bụng liền mơ hồ đau.
Lúc đầu, cơn đau nằm trong mức có thể chịu đựng được, chỉ thỉnh thoảng nhói lên, về sau cơn đau ngày càng dữ dội và cường độ cơn đau đột nhiên dữ dội hơn.
Vinh Nhung nằm ở trên giường, thân thể co ro, hai tay đau đớn đè lấy bụng, trán rịn ra mồ hôi lạnh.
"Cốc cốc —— "
Nghe tiếng gõ cửa, Vinh Nhung cố nén dạ dày khó chịu, đi xuống giường.
Tay phải đè chặt ở bụng, khó khăn đi tới cạnh cửa, "Ai đó?"
"Là anh."
Là Vinh Tranh.
Không phải mẹ là được.
Vinh Nhung khó khăn mở cửa cho Vinh Tranh.
Dạ dày co rút vô cùng đau đớn, mở cửa, Vinh Nhung cũng bởi vì mất sức mà cả người ngã vào ngực Vinh Tranh.
Không quên suy yếu nhắc nhở, " Anh, đóng cửa lại, đừng, đừng để mẹ nhìn thấy."
Lập tức ý thức được trên người Vinh Nhung có chút không ổn, Vinh Tranh quả quyết nói: "Anh đưa em đi bệnh viện."
"Không, không được! Mẹ, mẹ, sẽ tự trách."
Vinh Nhung nắm chặt lấy cánh tay của Vinh Tranh, thấp giọng nói: "Anh hai, xin anh đó."
Ngực Vinh Tranh phập phồng, cuối cùng vẫn trầm mặt đóng cửa lại cho Vinh Trung.
Vinh Nhung thở phào nhẹ nhõm thật mạnh.
Giải phóng sức lực, cơ thể cậu gần như không còn chống đỡ nên cũng khó có thể đứng vững
Vinh Tranh kịp thời đỡ cậu, ôm ngang cậu lên bế đến trên giường.
Vinh Trung đè tay lên bụng, khóe môi lại nở nụ cười: "Anh hai, buổi chiều anh còn phải đến công ty đúng không? Anh cứ đi làm việc của mình đi, em không quan trọng, nằm một lát sẽ ổn thôi."
Trên mặt Vinh Tranh lộ ra vẻ không đồng ý: "Bệnh không đi khám làm sao có thể chỉ nằm xuống là không sao?"
Bởi vì, cậu đã thử qua rồi.
Kiếp trước mấy lần cậu bị đau dạ dày, cậu chỉ cần nằm trên giường liền khỏi.
Tất nhiên, sau này cậu đã rút ra kinh nghiệm, nhận ra rằng đau dạ dày uống thuốc dạ dày có thể không khỏi hoàn toàn khỏi cơn đau nên cậu đã mua thuốc giảm đau và để ở nhà, và cảm thấy tốt hơn nhiều.
Chỉ là uống quá nhiều thuốc giảm đau nên sau đó cũng không có tác dụng gì nhiều.
Anh, thời điểm vừa vào phòng anh có mang theo thuốc dạ dày phải không?"
Vinh Tranh: "..."
Mắt tinh đó.
Một đĩa lớn sườn heo chua ngọt gần như đều bị Vinh Nhung ăn hết.
Vinh Tranh không yên tâm, nên cố ý đến phòng Vinh Nhung nhìn một chút, vì để ngừa vạn nhất, anh còn mang theo thuốc dạ dày và giảm đau.
Cũng may anh đã lưu tâm, đến một chuyến.
Trong phòng Vinh Nhung có một ấm đun nước ấm.
Vinh Tranh rót một cốc nước nóng đặt lên bàn, đỡ Dung Dung ngồi dậy, đổ thuốc dạ dày và thuốc giảm đau vào tay rồi đút cho Vinh Nhung uống rồi lại đỡ cậu nằm lại trên giường.
"Nếu nửa giờ sau em vẫn không thấy khỏe hơn anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
"Vâng."
Trước đồng ý rồi nói sau, đến lúc đó cậu cố ý không đi anh trai cũng không thể cõng cậu ra cửa.
"Anh, buổi chiều anh không cần đến công ty sao?"
Hiện tại hắn cũng đã uống thuốc, thấy Dung Chính không có ý định rời đi, Vinh Nhung cảm thấy có chút không tự do.
Ở kiếp trước, ngoại trừ hồi còn nhỏ, hai anh em cũng không có nhiều thời gian ở riêng một mình như thế này.
"Hôm nay nghỉ ngơi."
Đáy mắt Vinh Nhung thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Hôm nay là cuối tuần sao?
Trong mấy ngày nằm viện, Dung Dung bận rộn sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn trong đầu, đến nỗi hoàn toàn quên mất ngày tháng.
Vinh Nhung đưa tay lấy điện thoại, nhưng cậu còn chưa kịp nhìn rõ ngày tháng trên màn hình thì điện thoại đã bị Vinh Tranh lấy đi, "Lúc ốm đừng nghịch điện thoại, nghỉ ngơi thật tốt."
"Vinh Tranh! Có phải anh là luôn muốn cao cao tại thượng tự cho là đúng như vậy hay không? Chuyện của em không tới phiên anh quản! Trả điện thoại di động cho em!"
Vinh Tranh nhớ tới chuyện không vui vì bọn họ đã từng bởi vì anh cưỡng ép thu điện thoại của Vinh Nhung mà cãi nhau.
Tay cầm điện thoại của anh cứng đờ, hơi cứng rắn mở miệng nói: "Chờ em khỏe lên một chút rồi chơi"
Vinh Nhung lắc đầu cười nói, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh: "Không phải em muốn chơi, em chỉ muốn xem ngày tháng một chút để biết người nào đó hôm nay không phải là bỏ bê công việc."
Dung Chính cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Dung Dung, thấy môi hắn vẫn có chút tái nhợt, nhưng nụ cười không hề giả tạo, lúc này hắn mới xác nhận, em trai không phải không vui vì vừa anh tịch thu điện thoại di động của cậu.
Vinh Tranh nhẹ giọng nói: "Anh không bỏ bê công việc, anh là ông chủ, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào anh muốn."
Lời này nghe thật ngang ngược...
Vinh Nhung trừng mắt nhìn: "Nếu em nhớ không lầm thì ba là ông chủ mới đúng? Hình như anh chỉ làm việc cho ba thôi?"
Đúng là trước đây Vinh Tranh đã thành lập công ty riêng, nhưng vì năm ngoái Vinh Duy Thiện sức khỏe yếu phải nhập viện để phẫu thuật nên sức khỏe không còn tốt như trước nên Vinh Tranh phải gánh vác trách nhiệm.
Bây giờ chuyện tập đoàn do Vinh Tranh toàn quyền làm chủ không sai, nhưng người đại diện pháp lý vẫn là Vinh Duy Thiện.
Trên bản chất mà nói, Vinh Tranh đích xác là làm việc cho cha già Vinh Duy Thiện.
Vinh Tranh: "..."
Vinh Tranh nghi ngờ, "Dạ dày không đau?"
Vinh Nhung cười, "Đau."
Không đến nỗi đau choáng váng thì đều là chuyện nhỏ.
Vinh Tranh nhận thấy Vinh Nhung từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt tay lên bụng mình khi nói, nhưng giọng điệu thoải mái của cậu khiến mọi người dễ dàng quên mất rằng lúc này cậu đang phải chịu đựng cơn đau mà người thường khó mà chịu nổi.
Vinh Tranh khẽ nhấp môi.
Nhóc con từ lúc nào có thể nhịn đau như vậy?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em trai mà anh và ba mẹ không hề biết?
Hay trước đây anh và bố mẹ đã bỏ bê em trai mình quá nhiều, biết quá ít về em trai?
Không biết là do thuốc dạ dày có tác dụng, hay là thuốc giảm đau có tác dụng, hay có lẽ là do hôm nay mới xuất viện, hơi mệt chút, mí mắt của Vinh Nhung có chút nặng trĩu.
"Anh hai, em có chút mệt mỏi."
"Mệt mỏi liền đi ngủ đi."
"Vậy anh..."
Vinh nhung cho là mình đã khéo léo nhắc nhở, cậu chuẩn bị đi ngủ, anh trai ra ngoài không phải sẽ tốt hơn sao?
"Anh sẽ ngồi trong phòng em một lúc, đảm bảo em không cảm thấy khó chịu rồi mới ra ngoài."
Vinh Nhung mở to mắt, "Anh hai muốn nhìn em ngủ à?"
Sau khi bị đuổi khỏi Vinh gia, Vinh Nhung không có nghĩ xa đến việc sẽ có một ngày, cậu, ba mẹ còn có Vinh Tranh bốn người bọn họ có thể một lần nữa ngồi chung một chỗ, giống như hôm nay mà vui vẻ hòa thuận ăn một bữa cơm.
Chỉ có những dịp như đoan ngọ, trung thu, cùng với giao thừa đặc thù trong cuộc sống, cậu mới dám để mặc chính mình nhớ lại đoạn cuộc sống sống chung cùng ba mẹ kia, rồi nuốt kèm cơm nguội lạnh ngắt và nỗi nhớ nhung.
Mỗi bữa cơm Vinh Duy Thiện có thói quen uống mấy ly
Vì vậy, Vinh phu nhân cùng với người giúp việc cũng sẽ trước khi dọn cơm liền chuẩn bị rượu cho ông.
Trước ánh mắt kinh ngạc và nhìn chăm chú của hai vợ chồng Vinh Duy Thiện và Ứng Lam, Vinh Nhung thay mẹ tự tay rót rượu cho ông sau đó lại rót cho chính mình nửa ly.
Vinh Nhung nâng ly, đôi mắt cong lên, "Ba mẹ, chúng ta uống một ly có được hay không?"
Vinh phụ tỏ ra rất cao hứng, "Được! Trước kia ta bảo hai anh em bọn con cùng ta uống rượu, các người từng người đều nói không rảnh. Hôm nay hiếm thấy cha con chúng ta hai người trước uống một ly đi."
Vinh Nhung cùng Vinh phụ chạm ly, cha con hai người uống cạn nửa ly rượu bồ đào.
Vinh Nhung lại rót rượu cho hai người.
"Ba, mẹ, một ly này con kính hai người."
Vinh Nhung hai tay bưng ly rượu, ""Thật xin lỗi, khoảng thời gian này khiến hai người lo lắng. Còn nữa, cám ơn hai người."
Vinh Nhung dừng lại, liền vừa cười nói: "Cám ơn hai người đã nuôi con lớn, cảm ơn hai người đã bao dung và thông cảm với con từ nhỏ. Ba, mẹ, có phải là con chưa nói với người điều này hay không? Có thể trở thành con trai của hai người, là chuyện con kiêu ngạo nhất trong kiếp này, cũng là điều hạnh phúc nhất."
Không, phải nói, là cả hai đời đều như vậy.
Vinh Nhung trong lòng bồi thêm một câu.
Tim Vinh mẫu vô cớ đập mạnh, cảm giác như bị ai đó lấy đi một phần trái tim của bà.
Nước mắt chợt rơi xuống từ má bà.
Vinh phu nhân đành phải đặt ly rượu lên bàn, lấy khăn giấy lau nước mắt trên má: "Đứa nhỏ này, hôm nay con sao thế? Con cứ nói những lời khiến người ta phải khóc."
Vinh Nhung thì thầm với Vinh Tranh đang ngồi bên cạnh: "Anh ơi, anh có mang theo khăn tay không? Có thể cho em mượn được không?"
Vinh Tranh đưa khăn tay cho cậu.
Vinh Nhung bước đến chỗ Vinh phu nhân, dùng chiếc khăn tay mà Vinh Tranh vừa cho cậu mượn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Vinh phu nhân, "Xin lỗi, là lỗi của con. Mẹ đừng khóc, mẹ khóc con cũng đau lòng."
Vinh phu nhân ngẩng đầu lên, liếc cậu một cái, "Miệng lưỡi trơn tru, học ai đó?"
"Con học ba đó. Không phải bình thường ba cũng dỗ mẹ như vậy sao?"
Vinh Nhung híp mắt cười.
Vinh Duy Thiện lộ vẻ đắc ý.
Vinh phu nhân khịt mũi: "Cha con còn vụng về hơn nhiều."
Vinh Duy Thiện không phục, "Nhung Nhung nói rồi đó, nó học tôi."
Vinh phu nhân không nhịn được mà bị chồng chọc cười.
Vinh Nhung khe khẽ thở dài: "Vẫn là ba luôn có biện pháp."
Hai má Vinh phu nhân hơi ửng hồng.
Ngay cả Vinh phụ cũng hiếm khi tỏ ra bối rối một chút.
Vợ chồng hai người đã kết hôn được nhiều năm mà vẫn ân ái như ban đầu.
Vinh nhung trở lại chỗ ngồi, "Em sẽ giặt chiếc khăn này rồi trả lại cho anh."
Vinh Tranh vừa định nói không cần, khăn tay của anh đều được gửi đến một cửa hàng chuyên dụng để giặt khô, sau khi cửa hàng giặt sạch sẽ cử người đưa về nhà thì em trai đã vò khăn tay thành một cục rồi nhét vào trong túi quần rồi.
Mí mắt Vinh Tranh hơi giật một cái, "Ừm".
"Nào, đừng chỉ nói chuyện nữa. Nhung Nhung lại thử món mẹ nấu xem có tiến bộ hơn không."
Vinh phu nhân bây giờ đã bình tĩnh lại.
Bà đưa cho Vinh Nhung một miếng sườn chua ngọt do chính tay bà làm.
Vinh Duy Thiện nhìn cục than đen như mực kia, thay con trai làm một cây thánh giá vô hình trên ngực.
Vinh Nhung mắt cũng không chớp mà cắn một cái, "Ăn ngon!"
Là mùi vị của mẹ.
Vinh phu nhân mỉm cười vui vẻ gắp cho Vinh Nhung một miếng nữa, "Thật sao? Quá tốt! Con thích thì ăn nhiều một chút nhé. A."
"Vâng."
Sườn lợn phối hợp với cơm, Vinh Nhung ăn một cách thích thú.
Vinh Nhung ăn ngon đến nỗi Vinh phụ và con trai lớn nhìn nhau một cái.
Chẳng lẽ kỹ năng nấu nướng của phu nhân thực sự có tiến bộ?
Vinh Duy Thiện thử gắp một miếng.
Mới vừa cắn một cái, vẻ mặt của ông liền biến đổi.
Vinh duy thiện nhanh chóng nhấp một ngụm rượu vang đỏ để kìm nén vị đắng trong miệng.
Thấy vậy, Vinh Tranh vốn đã giơ đũa hướng về sườn heo chua ngọt liền rẽ một góc, hướng đũa về phía tôm tỏi ở một bên.
Vinh duy thiện trừng mắt nhìn con trai lớn, tựa như đang chỉ trích con trai lớn "Không thú vị!"
Là một gia đình, chúng ta không phải nên đồng cam cộng khổ sao?
Vinh Tranh giả vờ như hoàn toàn không thấy ánh mắt buộc tội của cha mình, chậm rãi bóc tôm.
Vinh Tranh bóc đầy một đĩa rồi đẩy tới trước mặt Vinh Nhung.
Dung Dung kinh ngạc quay đầu lại, trong miệng vẫn ngậm nửa miếng sườn heo đen kịt, hai má phồng lên, đôi mắt vốn đã to lại càng trợn to.
Bóc, bóc vỏ cho cậu?
Vinh Nhung là thật sự choáng váng.
Trong trí nhớ của cậu, Vinh Tranh đã từng bóc tôm cho cậu chưa?
Từng có sao?
Có không?
Có, sao?
Khi Vinh Tranh nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt không thể tin được của em trai mình, trái tim anh như bị thứ gì đó đâm vào.
Chính vì thường ngày phớt lờ em trai mình nên giờ cậu mới ngạc nhiên trước một đĩa tôm bóc vỏ.
Vinh tranh cầm lấy trên khăn ướt trên bàn lau nước tôm trên tay, nhẹ nhàng nói: "Đừng chỉ ăn sườn chua ngọt, kén ăn không tốt, phải cân bằng dinh dưỡng."
Vinh Nhung chậm rãi chớp mắt, phản ứng chậm nửa nhịp đáp: "Ồ, cảm ơn anh hai."
Đang ăn tôm, Dung Dung cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Anh trai chắc lo cậu ăn quá nhiều đĩa sườn xào chua ngọt này sẽ bị đau bụng nên bóc đĩa tôm này cho cậu có phải không?
Anh trai cậu lo lắng quá rồi.
Dạ dày của cậu lúc này rất khỏe mạnh!
Thế nhưng rốt cuộc, Vinh Nhung đã đánh giá thấp khả năng sát thương trong món ăn của Vinh phu nhân, đồng thời cậu cũng đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của cơ thể mình.
Cậu quên mất rằng cái bụng của cậu bây giờ không phải là cái bụng sắt "đã qua muôn vàn thử thách" mà cậu sẽ có sau này.
Mặc dù cậu đã được tái sinh và có một linh hồn khác nhưng cơ thể cậu vẫn là cái trước đây.
Làm sao mà cái dạ dày được nuông chiều bao nhiêu năm của cậu lại có thể chịu đựng được sự dày vò như vậy
Hai viên thuốc tăng cường dạ dày và tiêu hóa uống trước không thể chịu được đòn tấn công từ ma thuật đen của kỹ năng nấu nướng của Vinh phu nhân.
Nhung Nhung sau khi trở lại phòng, trong bụng liền mơ hồ đau.
Lúc đầu, cơn đau nằm trong mức có thể chịu đựng được, chỉ thỉnh thoảng nhói lên, về sau cơn đau ngày càng dữ dội và cường độ cơn đau đột nhiên dữ dội hơn.
Vinh Nhung nằm ở trên giường, thân thể co ro, hai tay đau đớn đè lấy bụng, trán rịn ra mồ hôi lạnh.
"Cốc cốc —— "
Nghe tiếng gõ cửa, Vinh Nhung cố nén dạ dày khó chịu, đi xuống giường.
Tay phải đè chặt ở bụng, khó khăn đi tới cạnh cửa, "Ai đó?"
"Là anh."
Là Vinh Tranh.
Không phải mẹ là được.
Vinh Nhung khó khăn mở cửa cho Vinh Tranh.
Dạ dày co rút vô cùng đau đớn, mở cửa, Vinh Nhung cũng bởi vì mất sức mà cả người ngã vào ngực Vinh Tranh.
Không quên suy yếu nhắc nhở, " Anh, đóng cửa lại, đừng, đừng để mẹ nhìn thấy."
Lập tức ý thức được trên người Vinh Nhung có chút không ổn, Vinh Tranh quả quyết nói: "Anh đưa em đi bệnh viện."
"Không, không được! Mẹ, mẹ, sẽ tự trách."
Vinh Nhung nắm chặt lấy cánh tay của Vinh Tranh, thấp giọng nói: "Anh hai, xin anh đó."
Ngực Vinh Tranh phập phồng, cuối cùng vẫn trầm mặt đóng cửa lại cho Vinh Trung.
Vinh Nhung thở phào nhẹ nhõm thật mạnh.
Giải phóng sức lực, cơ thể cậu gần như không còn chống đỡ nên cũng khó có thể đứng vững
Vinh Tranh kịp thời đỡ cậu, ôm ngang cậu lên bế đến trên giường.
Vinh Trung đè tay lên bụng, khóe môi lại nở nụ cười: "Anh hai, buổi chiều anh còn phải đến công ty đúng không? Anh cứ đi làm việc của mình đi, em không quan trọng, nằm một lát sẽ ổn thôi."
Trên mặt Vinh Tranh lộ ra vẻ không đồng ý: "Bệnh không đi khám làm sao có thể chỉ nằm xuống là không sao?"
Bởi vì, cậu đã thử qua rồi.
Kiếp trước mấy lần cậu bị đau dạ dày, cậu chỉ cần nằm trên giường liền khỏi.
Tất nhiên, sau này cậu đã rút ra kinh nghiệm, nhận ra rằng đau dạ dày uống thuốc dạ dày có thể không khỏi hoàn toàn khỏi cơn đau nên cậu đã mua thuốc giảm đau và để ở nhà, và cảm thấy tốt hơn nhiều.
Chỉ là uống quá nhiều thuốc giảm đau nên sau đó cũng không có tác dụng gì nhiều.
Anh, thời điểm vừa vào phòng anh có mang theo thuốc dạ dày phải không?"
Vinh Tranh: "..."
Mắt tinh đó.
Một đĩa lớn sườn heo chua ngọt gần như đều bị Vinh Nhung ăn hết.
Vinh Tranh không yên tâm, nên cố ý đến phòng Vinh Nhung nhìn một chút, vì để ngừa vạn nhất, anh còn mang theo thuốc dạ dày và giảm đau.
Cũng may anh đã lưu tâm, đến một chuyến.
Trong phòng Vinh Nhung có một ấm đun nước ấm.
Vinh Tranh rót một cốc nước nóng đặt lên bàn, đỡ Dung Dung ngồi dậy, đổ thuốc dạ dày và thuốc giảm đau vào tay rồi đút cho Vinh Nhung uống rồi lại đỡ cậu nằm lại trên giường.
"Nếu nửa giờ sau em vẫn không thấy khỏe hơn anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
"Vâng."
Trước đồng ý rồi nói sau, đến lúc đó cậu cố ý không đi anh trai cũng không thể cõng cậu ra cửa.
"Anh, buổi chiều anh không cần đến công ty sao?"
Hiện tại hắn cũng đã uống thuốc, thấy Dung Chính không có ý định rời đi, Vinh Nhung cảm thấy có chút không tự do.
Ở kiếp trước, ngoại trừ hồi còn nhỏ, hai anh em cũng không có nhiều thời gian ở riêng một mình như thế này.
"Hôm nay nghỉ ngơi."
Đáy mắt Vinh Nhung thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Hôm nay là cuối tuần sao?
Trong mấy ngày nằm viện, Dung Dung bận rộn sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn trong đầu, đến nỗi hoàn toàn quên mất ngày tháng.
Vinh Nhung đưa tay lấy điện thoại, nhưng cậu còn chưa kịp nhìn rõ ngày tháng trên màn hình thì điện thoại đã bị Vinh Tranh lấy đi, "Lúc ốm đừng nghịch điện thoại, nghỉ ngơi thật tốt."
"Vinh Tranh! Có phải anh là luôn muốn cao cao tại thượng tự cho là đúng như vậy hay không? Chuyện của em không tới phiên anh quản! Trả điện thoại di động cho em!"
Vinh Tranh nhớ tới chuyện không vui vì bọn họ đã từng bởi vì anh cưỡng ép thu điện thoại của Vinh Nhung mà cãi nhau.
Tay cầm điện thoại của anh cứng đờ, hơi cứng rắn mở miệng nói: "Chờ em khỏe lên một chút rồi chơi"
Vinh Nhung lắc đầu cười nói, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh: "Không phải em muốn chơi, em chỉ muốn xem ngày tháng một chút để biết người nào đó hôm nay không phải là bỏ bê công việc."
Dung Chính cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Dung Dung, thấy môi hắn vẫn có chút tái nhợt, nhưng nụ cười không hề giả tạo, lúc này hắn mới xác nhận, em trai không phải không vui vì vừa anh tịch thu điện thoại di động của cậu.
Vinh Tranh nhẹ giọng nói: "Anh không bỏ bê công việc, anh là ông chủ, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào anh muốn."
Lời này nghe thật ngang ngược...
Vinh Nhung trừng mắt nhìn: "Nếu em nhớ không lầm thì ba là ông chủ mới đúng? Hình như anh chỉ làm việc cho ba thôi?"
Đúng là trước đây Vinh Tranh đã thành lập công ty riêng, nhưng vì năm ngoái Vinh Duy Thiện sức khỏe yếu phải nhập viện để phẫu thuật nên sức khỏe không còn tốt như trước nên Vinh Tranh phải gánh vác trách nhiệm.
Bây giờ chuyện tập đoàn do Vinh Tranh toàn quyền làm chủ không sai, nhưng người đại diện pháp lý vẫn là Vinh Duy Thiện.
Trên bản chất mà nói, Vinh Tranh đích xác là làm việc cho cha già Vinh Duy Thiện.
Vinh Tranh: "..."
Vinh Tranh nghi ngờ, "Dạ dày không đau?"
Vinh Nhung cười, "Đau."
Không đến nỗi đau choáng váng thì đều là chuyện nhỏ.
Vinh Tranh nhận thấy Vinh Nhung từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt tay lên bụng mình khi nói, nhưng giọng điệu thoải mái của cậu khiến mọi người dễ dàng quên mất rằng lúc này cậu đang phải chịu đựng cơn đau mà người thường khó mà chịu nổi.
Vinh Tranh khẽ nhấp môi.
Nhóc con từ lúc nào có thể nhịn đau như vậy?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em trai mà anh và ba mẹ không hề biết?
Hay trước đây anh và bố mẹ đã bỏ bê em trai mình quá nhiều, biết quá ít về em trai?
Không biết là do thuốc dạ dày có tác dụng, hay là thuốc giảm đau có tác dụng, hay có lẽ là do hôm nay mới xuất viện, hơi mệt chút, mí mắt của Vinh Nhung có chút nặng trĩu.
"Anh hai, em có chút mệt mỏi."
"Mệt mỏi liền đi ngủ đi."
"Vậy anh..."
Vinh nhung cho là mình đã khéo léo nhắc nhở, cậu chuẩn bị đi ngủ, anh trai ra ngoài không phải sẽ tốt hơn sao?
"Anh sẽ ngồi trong phòng em một lúc, đảm bảo em không cảm thấy khó chịu rồi mới ra ngoài."
Vinh Nhung mở to mắt, "Anh hai muốn nhìn em ngủ à?"