Chương : 53
“Nàng ta dựa vào cái gì để được chàng để ý!” Mật phi đề cao giọng: “Chẳng qua chỉ là một nha đầu bình thường! Nàng ta có điểm nào đáng để chàng đối tốt như vậy với nàng ta! Chẳng lẽ chàng đã quên chúng ta từng rất tốt đẹp hay sao, làm sao chàng có thể vì một người không liên quan mà đối với ta như vậy, chàng làm sao có thể......” Nói tới đây, giọng nói Mật phi mang theo một chút thống khổ.
Giọng nói Hạ Liên Thần trầm thấp lạnh lùng, “Nàng ấy có gì tốt, trẫm không cần nói với nàng. Về phần trẫm và nàng...... Mật Nhi, chẳng lẽ nàng còn chưa rõ, đó đều đã là chuyện quá khứ.”
“Quá khứ? Cái gì gọi là quá khứ?” Giọng nói Mật phi mang theo khó hiểu, “Làm sao có thể là quá khứ, Liên, chúng ta từng nói sẽ là duy nhất của nhau, chúng ta từng nói sẽ đi cùng nhau đến già, chúng ta từng nói chỉ yêu một mình đối phương, sẽ không yêu người khác.” Nàng hơi hơi có chút không khống chế được cảm xúc, “Nhưng bây giờ chàng lại nói với ta chúng ta đã là quá khứ! Chàng nói chàng để ý nàng ta! Để ý một nử tử quốc gia khác! Làm sao chàng có thể làm vậy? Làm sao chàng có thể làm vậy?”
“Trẫm vì sao không thể làm vậy?” Hạ Liên Thần thản nhiên hỏi lại: “Mật Nhi, nàng quên rồi sao, là nàng phản bội ước định của chúng ta trước”
“Ta......” Mật phi nghẹn ngào, “Ta biết chàng còn để ý chuyện này, nhưng mà Liên, chàng có biết, ta không muốn đính hôn với Ngự Tường, người ta yêu vẫn là chàng. Nhưng ta không có cách nào, ta không thể kháng chỉ, ta không có năng lực từ chối hôn sự này......”
“Mật Nhi, trẫm hiểu.” Ngữ khí Hạ Liên Thần mang theo ý cười có chút châm chọc, “Trẫm và nàng hợp nhau thì sao, miệng đã hứa chuyện tương lai thì như thế nào, nàng là con gái của thừa tướng, địa vị cao sang, đương nhiên người cao sang mới có thể xứng đôi với nàng. Trẫm chỉ là một người mù, ở trong mắt thừa tướng làm sao có thể xứng với nàng?”
“Liên, tại sao chàng lại nói những lời hạ thấp ta như vậy, trước kia ta cùng Ngự Tường cái gì cũng không có, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ sao?” Ngữ khí Mật phi điềm đạm đáng yêu.
“Ha ha ha.” Hạ Liên Thần thoải mái nở nụ cười cười vài tiếng, sau đó lại cực kỳ trào phúng nói: “Mật Nhi, nàng cho là trẫm thật sự cái gì cũng không biết? Trước kia là nàng không có gì với Ngự Tường hay là Ngự Tường không muốn cùng nàng có cái gì?”
“Liên......”
“Mật Nhi, hy vọng nàng có thể hiểu được, trẫm không phải là Hạ Liên Thần lúc trước, nàng cũng không phải là Lâm Mật Nhi trước kia. Có một số việc, trẫm không muốn nói quá rõ ràng, mà nàng, tốt nhất nên có chừng mực cho trẫm.” Ngữ khí Hạ Liên Thần trở nên cứng rắn bức người, “Nếu còn tiếp tục, đừng trách trẫm không nể tình trước kia.”
“Liên!” Mật phi lớn tiếng kêu lên: “Nếu chàng thật sự không còn tình cảm gì với ta, vậy chàng cần gì phải cưới ta!”
“Vì sao trẫm cưới nàng, chẳng lẽ nàng lại không biết?” Hạ Liên Thần chậm rãi nói: “Nàng đã có được thứ nàng muốn, bây giờ còn muốn gì nữa.”
“Vậy chàng thì sao,” Mật phi cười duyên, “Chàng có được thứ chàng muốn rồi sao, chàng biết ta có thứ chàng muốn, chẳng lẽ chàng lại buông tay? Ta có thể cho chàng thứ chàng muốn, chỉ cần chàng giết nữ nhân kia!”
“Mật Nhi.” Hạ Liên Thần không bị uy hiếp chút nào, khí định thần nhàn nói: “Vì sao nàng luôn tự tin như vậy? Nàng có thứ trẫm muốn thì như thế nào, thứ trẫm muốn không phải là trẫm không có được. Còn nữa......” Hắn bỗng nhiên trở nên âm trầm, “Nàng tốt nhất đem mấy ý niệm trong đầu phủi sạch hoàn toàn cho trẫm, bằng không trẫm sẽ xuống tay với nàng chấm dứt hết thảy. Mật Nhi, nàng nhớ kỹ, thứ nàng có thể cho ta, nàng ấy chưa hẳn đã không thể cho ta. Mà thứ nàng ấy cho ta, nàng cùng những người khác tuyệt đối vĩnh viễn đều không làm được.”
“Hạ Liên Thần!” Mật phi giống như tan vỡ, “Làm sao chàng có thể làm vậy với ta! Chàng xem, chàng xem con búp bê này, đây là quà sinh nhật bảy tuổi của ta chàng đã tự tay làm. Chàng rõ ràng cái gì cũng không thấy nhưng vẫn làm cho ta một con búp bê gỗ, khi đó lòng bàn tay của chàng bị gỗ đâm chảy rất nhiều máu, ngón tay bị búa đập đến sưng. Chàng đã nói, con búp bê này giống như chàng sẽ ở cùng ta, chàng đã nói......”
Có tiếng của vật gì đó bị đánh rơi vang lên, sau đó Hạ Liên Thần lạnh nhạt nói: “Mật Nhi, trẫm đã nói rồi không muốn lặp lại, nàng nghĩ thông cũng được không thông cũng thế, tự giải quyết cho tốt.”
Trong phòng có tiếng bước chân vang lên, ta vội vàng trốn sau cây cột, hít vào một hơi. Tiếng bước chân dần dần rời đi, bóng dáng Hạ Liên Thần cũng biến mất trong tầm nhìn, ta vừa định vụng trộm rời đi lại nghe trong phòng có một trận âm thanh đồ vật đổ vỡ. Mật phi chưa kịp đóng cửa lại đã giận đỏ mặt cười phẫn hận xô ngã mọi thứ trên bàn, con ngươi mọng nước ẩn ẩn lệ.
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, “Dựa vào cái gì nàng ta được chàng sủng ái! Người chàng yêu rõ ràng là ta, chỉ có thể là ta! An Kha Lam, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Ta nhịn không được run run một chút, nữ nhân ghen tị quả nhiên khủng bố, quả thực làm cho người ta nổi da gà.
Mật phi oán khí mười phần nói xong lời này liền cúi đầu nhìn về phía con búp bê gỗ tương đối sần sùi trên mặt đất. Trong mắt nàng nhanh chóng hiện lên tia sáng lạnh, khom người xuống nhặt lên......
Ta nhíu mày, nàng nhặt lên cái hộp bên cạnh con búp bê chứ không phải con búp bê?
Trên mặt Mật phi có chút dữ tợn, nàng đột nhiên nhìn cái hộp nở nụ cười, sau đó xoa lên đáy hộp nhấn cái gì đó, đáy hộp liền mở ra một ngăn. Mật phi lấy một vật từ trong ngăn gỗ gắt gao cầm lấy, cười lạnh nói nhỏ: “Liên, ta có lợi thế chàng muốn, chàng thắng không nổi.”
Ta dựa lưng vào cây cột nheo mắt lại, thì ra Mật phi vẫn nắm chắc thắng lợi như vậy là vì bảo đồ của Vân Chiến ở trong tay nàng...... Cái này, thật là đủ loạn.
Lúc ta trở về liền làm bộ như thở hồng hộc cùng lo lắng hỏi Khúc công công hoàng thượng đã về chưa. Khúc công công trách cứ nhìn ta nói: “Hoàng thượng đã sớm trở lại. Thật là, chờ ngươi tìm được người thì tóc sứ thần Vân Trạch đã bạc hết rồi.”
Ta cười làm lành, “Công công thứ lỗi, nô tài chưa quen đường đi trong cung, nô tài ngu, lại quên đường mất.”
“Lần tới không được như vậy, phải biết thông minh một chút.” Khúc công công liếc ta nói: “Tuy ngươi là người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, nhưng thứ nên học nên hiểu trong cung này ngươi cũng không thể quên, bằng không người chịu khổ cuối cùng chỉ có bản thân ngươi.”
“Cám ơn công công dạy bảo, nô tài đã hiểu.”
Khúc công công mang ta tới chỗ được sắp xếp rồi bước đi. Ta rửa mặt thay quần áo xong rồi mới có thể suy nghĩ kỹ chuyện vừa xảy ra. Trong tay Mật phi có bảo đồ Vân Chiến, Hạ Liên Thần cưới nàng là vì bảo đồ, bây giờ hắn lại vì ta mà xảy ra xung đột với nàng......
“Thứ nàng có thể cho ta, nàng ấy chưa hắn đã không thể cho ta. Mà thứ nàng ấy cho ta, nàng cùng những người khác tuyệt đối vĩnh viễn đều không làm được.”
Ta cười như không cười thưởng thức trà, Hạ Liên Thần, những lời này của ngươi, là ý gì?
Không bao lâu sau, Tiểu Thuận Tử truyền lời nói là Hạ Liên Thần muốn ta qua hầu hạ, ta cũng rất bình thường đi tới thư phòng của hắn. Bước vào liền thấy hắn mày rậm nhíu chặt, dường như đang có gì đó phiền não cùng nghi hoặc. Ta đến cạnh hắn, “Hoàng thượng.”
Hắn nâng mắt, thần sắc phức tạp vừa rồi bị dấu đi, hắn chỉ vào một phong thiệp mời màu vàng nói: “Nàng có biết cái này là ai gửi cho trẫm không?”
Ta nhìn hoa văn của thiệp mời kia, “Vân Trạch......?”
“Nàng có biết trong này viết gì không?” Khớp xương ngón tay rõ ràng của hắn cầm lấy thiệp mời, tùy ý nói.
Ta nghĩ, bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng cũng quá xem trọng ta, ta tự nhận mình không có khả năng nhìn thấu.”
Hạ Liên Thần gợi lên môi mỏng, tuấn mục tràn đầy ý cười, “Bên trong là việc vui, Tô Kì, từ nay trở đi đăng cơ làm đế.”
Ta có chút vui mừng, thất ca...... Không, là Tô Kì, Tô Kì của Vân Trạch. Ta thản nhiên cười cười, cuối cùng hắn cũng bình định nội loạn trở thành người thắng, thất ca của ta, chưa bao giờ là kẻ đầu đường xó chợ.
“Trẫm còn có một tin tức.” Hạ Liên Thần lại xuất ra một tấm thiệp mời, lần này là màu đỏ, “Nàng đoán xem đây là cái gì?”
Lúc ta nhìn tấm thiệp mời nhịn không được có chút hít thở không, đây là ký hiệu của Vân Di, màu đỏ, nói cách khác......
Hạ Liên Thần có chút ác liệt nói: “Đây là thiệp mời mà hoàng tỷ nàng gửi đến, nàng ta cũng có việc vui, chẳng qua không phải là đăng cơ, mà là lập gia đình.”
Ta bình thản cười nói: “Đại hôn của hoàng tỷ, hoàng thượng có phải hay không nên thả ta về thăm người thân?”
“Hừ.” Hạ Liên Thần tùy tay đem thiệp mời ném lên bàn, “Nàng muốn trở về nhìn hoàng tỷ của nàng cùng Vũ Văn Duệ thành thân như vậy sao?”
“Việc vui cả tỷ tỷ và biểu ca, ta đương nhiên là vui vẻ.”
Hạ Liên Thần thật sâu nhìn ta liếc mắt một cái, “Tốt nhất, trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy. Nàng cùng hắn đã hoàn toàn không có khả năng, nàng vẫn nên chết cái tâm kia đi.”
Ta cười nhạt không nói, nữ nhân quả thật là loài động vật khẩu thị tâm phi. Rõ ràng ngực ta có cảm giác hít thở không thông nhưng lại muốn nói chính mình không thèm quan tâm, rõ ràng cảm thấy ức chế nhưng lại muốn nói chính mình vui sướng vì hôn sự của bọn họ.
Ta con mẹ nó quả nhiên thích giả vờ.
Nhưng mà......
Vì sao đáy lòng ta lại có một giọng nói vang lên, tin tưởng hắn?
Ta rũ mắt trầm mặc không nói, mười mấy năm làm bạn ở chung, cuối cùng cũng không dễ dàng phai nhạt.
Ngày hôm sau ta một lần nữa đứng dậy đi làm, đối với sự kiện rắn độc, Hạ Liên Thần cũng không nói gì với ta. Ta cũng vui vẻ không hỏi hắn cái gì. Có một số việc, nói trắng ra sẽ không hay.
Ta đoán hắn nghĩ Mật phi sẽ bất động một thời gian, nhưng sự thật là ta ở trong cung liền đụng phải Mật phi nương nương sắc mặt âm trầm, hơn nữa xem tư thế kia của nàng, chắc là đã ở đây chờ ta.
Ta chỉ có thể tự nhiên nhìn nàng cười nói: “Nô tài khấu kiến nương nương.”
Đáy mắt Mật phi hiện lên hận ý, nhưng trên mặt vẫn cười duyên nói: “Ồ, ngươi đang muốn đi đâu?”
Ta vâng lời nói: “Đây là nho mới được hái xuống, đang muốn đưa tới chỗ hoàng thượng.”
Mật phi gợi lên môi đỏ mọng, đôi mắt xinh đẹp, “Thì ra là nho......” bàn tay trắng nõn của nàng ngắt lấy một quả, “Ngươi cũng thích ăn nho?”
“A...... đúng vậy.”
“Ha ha.” Trên mặt nàng lộ ra biểu tình hoài niệm cùng ngọt ngào, “Ta cũng thích, trước kia Liên luôn đem nho bóc vỏ cho ta ăn, nhưng chàng lại không ăn dù chỉ một quả, mặc cho ta dỗ thế nào cũng không chịu, chỉ bảo ta mau mau ăn đi......”
Ta an phận nghe, ừ, bây giờ Mật phi tới đây bày tỏ hạnh phúc, ta nghe là tốt rồi.
“Ngươi thì sao, Liên có bóc vỏ cho ngươi không?” Nàng giống như vô tình hỏi.
Ta lắc đầu, “Không có.”
Mật phi cười càng thêm ngọt, kim trâm trên đầu cũng lắc lư vài cái, “Như vậy à......”
“Chính là như vậy.” Ta cười cười, ra vẻ ảm đạm nói: “Hoàng thượng còn đang chờ, ta đi trước.”
Mật phi có chút đắc ý, “Như vậy, lần sau nói tiếp.”
Ta xoay người nghĩ, chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình, quả nhiên a, thói đời này, người nào thật lòng người đó thua.
Ta đi được một nửa chợt nhớ tới mình quên một chuyện, Hạ Liên Thần còn dặn phải lấy tổ yến cho hắn, vì thế ta liền chuyển hướng quay trở lại. Đi tới chỗ lúc nãy thì bị một tia kim quang chói mắt chiếu đến. Ta hơi hơi nheo mắt nhìn về phía nguồn sáng, thì ra chỗ bụi cây có một cây kim trâm.
...... Kim trâm?
Ta đánh giá bốn phía, Mật phi đã không thấy bóng dáng đâu, mà cây kim trâm này rốt cuộc do nàng trong lúc vô ý đánh rơi hay là bị tình huống đặc thù áp bách?
Ừ, việc này vẫn nên suy nghĩ kỹ thì tốt hơn, ta mới không thích làm chuyện ngu xuẩn.
Ta nghĩ xong liền chuẩn bị chạy lấy người, chẳng qua là ông trời không tha cho ta. Ta vừa xoay người thì cổ đã bị người bóp chặt, một giọng nam âm trầm vang lên bên tai ta: “Nghe nói ngươi là nam sủng của Hạ Liên Thần?”
Ta đột nhiên cảm thấy mình không còn gì để nói. Vị đại hiệp này, ta có thể nói “Ta không phải” Sao?
Giọng nói Hạ Liên Thần trầm thấp lạnh lùng, “Nàng ấy có gì tốt, trẫm không cần nói với nàng. Về phần trẫm và nàng...... Mật Nhi, chẳng lẽ nàng còn chưa rõ, đó đều đã là chuyện quá khứ.”
“Quá khứ? Cái gì gọi là quá khứ?” Giọng nói Mật phi mang theo khó hiểu, “Làm sao có thể là quá khứ, Liên, chúng ta từng nói sẽ là duy nhất của nhau, chúng ta từng nói sẽ đi cùng nhau đến già, chúng ta từng nói chỉ yêu một mình đối phương, sẽ không yêu người khác.” Nàng hơi hơi có chút không khống chế được cảm xúc, “Nhưng bây giờ chàng lại nói với ta chúng ta đã là quá khứ! Chàng nói chàng để ý nàng ta! Để ý một nử tử quốc gia khác! Làm sao chàng có thể làm vậy? Làm sao chàng có thể làm vậy?”
“Trẫm vì sao không thể làm vậy?” Hạ Liên Thần thản nhiên hỏi lại: “Mật Nhi, nàng quên rồi sao, là nàng phản bội ước định của chúng ta trước”
“Ta......” Mật phi nghẹn ngào, “Ta biết chàng còn để ý chuyện này, nhưng mà Liên, chàng có biết, ta không muốn đính hôn với Ngự Tường, người ta yêu vẫn là chàng. Nhưng ta không có cách nào, ta không thể kháng chỉ, ta không có năng lực từ chối hôn sự này......”
“Mật Nhi, trẫm hiểu.” Ngữ khí Hạ Liên Thần mang theo ý cười có chút châm chọc, “Trẫm và nàng hợp nhau thì sao, miệng đã hứa chuyện tương lai thì như thế nào, nàng là con gái của thừa tướng, địa vị cao sang, đương nhiên người cao sang mới có thể xứng đôi với nàng. Trẫm chỉ là một người mù, ở trong mắt thừa tướng làm sao có thể xứng với nàng?”
“Liên, tại sao chàng lại nói những lời hạ thấp ta như vậy, trước kia ta cùng Ngự Tường cái gì cũng không có, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ sao?” Ngữ khí Mật phi điềm đạm đáng yêu.
“Ha ha ha.” Hạ Liên Thần thoải mái nở nụ cười cười vài tiếng, sau đó lại cực kỳ trào phúng nói: “Mật Nhi, nàng cho là trẫm thật sự cái gì cũng không biết? Trước kia là nàng không có gì với Ngự Tường hay là Ngự Tường không muốn cùng nàng có cái gì?”
“Liên......”
“Mật Nhi, hy vọng nàng có thể hiểu được, trẫm không phải là Hạ Liên Thần lúc trước, nàng cũng không phải là Lâm Mật Nhi trước kia. Có một số việc, trẫm không muốn nói quá rõ ràng, mà nàng, tốt nhất nên có chừng mực cho trẫm.” Ngữ khí Hạ Liên Thần trở nên cứng rắn bức người, “Nếu còn tiếp tục, đừng trách trẫm không nể tình trước kia.”
“Liên!” Mật phi lớn tiếng kêu lên: “Nếu chàng thật sự không còn tình cảm gì với ta, vậy chàng cần gì phải cưới ta!”
“Vì sao trẫm cưới nàng, chẳng lẽ nàng lại không biết?” Hạ Liên Thần chậm rãi nói: “Nàng đã có được thứ nàng muốn, bây giờ còn muốn gì nữa.”
“Vậy chàng thì sao,” Mật phi cười duyên, “Chàng có được thứ chàng muốn rồi sao, chàng biết ta có thứ chàng muốn, chẳng lẽ chàng lại buông tay? Ta có thể cho chàng thứ chàng muốn, chỉ cần chàng giết nữ nhân kia!”
“Mật Nhi.” Hạ Liên Thần không bị uy hiếp chút nào, khí định thần nhàn nói: “Vì sao nàng luôn tự tin như vậy? Nàng có thứ trẫm muốn thì như thế nào, thứ trẫm muốn không phải là trẫm không có được. Còn nữa......” Hắn bỗng nhiên trở nên âm trầm, “Nàng tốt nhất đem mấy ý niệm trong đầu phủi sạch hoàn toàn cho trẫm, bằng không trẫm sẽ xuống tay với nàng chấm dứt hết thảy. Mật Nhi, nàng nhớ kỹ, thứ nàng có thể cho ta, nàng ấy chưa hẳn đã không thể cho ta. Mà thứ nàng ấy cho ta, nàng cùng những người khác tuyệt đối vĩnh viễn đều không làm được.”
“Hạ Liên Thần!” Mật phi giống như tan vỡ, “Làm sao chàng có thể làm vậy với ta! Chàng xem, chàng xem con búp bê này, đây là quà sinh nhật bảy tuổi của ta chàng đã tự tay làm. Chàng rõ ràng cái gì cũng không thấy nhưng vẫn làm cho ta một con búp bê gỗ, khi đó lòng bàn tay của chàng bị gỗ đâm chảy rất nhiều máu, ngón tay bị búa đập đến sưng. Chàng đã nói, con búp bê này giống như chàng sẽ ở cùng ta, chàng đã nói......”
Có tiếng của vật gì đó bị đánh rơi vang lên, sau đó Hạ Liên Thần lạnh nhạt nói: “Mật Nhi, trẫm đã nói rồi không muốn lặp lại, nàng nghĩ thông cũng được không thông cũng thế, tự giải quyết cho tốt.”
Trong phòng có tiếng bước chân vang lên, ta vội vàng trốn sau cây cột, hít vào một hơi. Tiếng bước chân dần dần rời đi, bóng dáng Hạ Liên Thần cũng biến mất trong tầm nhìn, ta vừa định vụng trộm rời đi lại nghe trong phòng có một trận âm thanh đồ vật đổ vỡ. Mật phi chưa kịp đóng cửa lại đã giận đỏ mặt cười phẫn hận xô ngã mọi thứ trên bàn, con ngươi mọng nước ẩn ẩn lệ.
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, “Dựa vào cái gì nàng ta được chàng sủng ái! Người chàng yêu rõ ràng là ta, chỉ có thể là ta! An Kha Lam, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Ta nhịn không được run run một chút, nữ nhân ghen tị quả nhiên khủng bố, quả thực làm cho người ta nổi da gà.
Mật phi oán khí mười phần nói xong lời này liền cúi đầu nhìn về phía con búp bê gỗ tương đối sần sùi trên mặt đất. Trong mắt nàng nhanh chóng hiện lên tia sáng lạnh, khom người xuống nhặt lên......
Ta nhíu mày, nàng nhặt lên cái hộp bên cạnh con búp bê chứ không phải con búp bê?
Trên mặt Mật phi có chút dữ tợn, nàng đột nhiên nhìn cái hộp nở nụ cười, sau đó xoa lên đáy hộp nhấn cái gì đó, đáy hộp liền mở ra một ngăn. Mật phi lấy một vật từ trong ngăn gỗ gắt gao cầm lấy, cười lạnh nói nhỏ: “Liên, ta có lợi thế chàng muốn, chàng thắng không nổi.”
Ta dựa lưng vào cây cột nheo mắt lại, thì ra Mật phi vẫn nắm chắc thắng lợi như vậy là vì bảo đồ của Vân Chiến ở trong tay nàng...... Cái này, thật là đủ loạn.
Lúc ta trở về liền làm bộ như thở hồng hộc cùng lo lắng hỏi Khúc công công hoàng thượng đã về chưa. Khúc công công trách cứ nhìn ta nói: “Hoàng thượng đã sớm trở lại. Thật là, chờ ngươi tìm được người thì tóc sứ thần Vân Trạch đã bạc hết rồi.”
Ta cười làm lành, “Công công thứ lỗi, nô tài chưa quen đường đi trong cung, nô tài ngu, lại quên đường mất.”
“Lần tới không được như vậy, phải biết thông minh một chút.” Khúc công công liếc ta nói: “Tuy ngươi là người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, nhưng thứ nên học nên hiểu trong cung này ngươi cũng không thể quên, bằng không người chịu khổ cuối cùng chỉ có bản thân ngươi.”
“Cám ơn công công dạy bảo, nô tài đã hiểu.”
Khúc công công mang ta tới chỗ được sắp xếp rồi bước đi. Ta rửa mặt thay quần áo xong rồi mới có thể suy nghĩ kỹ chuyện vừa xảy ra. Trong tay Mật phi có bảo đồ Vân Chiến, Hạ Liên Thần cưới nàng là vì bảo đồ, bây giờ hắn lại vì ta mà xảy ra xung đột với nàng......
“Thứ nàng có thể cho ta, nàng ấy chưa hắn đã không thể cho ta. Mà thứ nàng ấy cho ta, nàng cùng những người khác tuyệt đối vĩnh viễn đều không làm được.”
Ta cười như không cười thưởng thức trà, Hạ Liên Thần, những lời này của ngươi, là ý gì?
Không bao lâu sau, Tiểu Thuận Tử truyền lời nói là Hạ Liên Thần muốn ta qua hầu hạ, ta cũng rất bình thường đi tới thư phòng của hắn. Bước vào liền thấy hắn mày rậm nhíu chặt, dường như đang có gì đó phiền não cùng nghi hoặc. Ta đến cạnh hắn, “Hoàng thượng.”
Hắn nâng mắt, thần sắc phức tạp vừa rồi bị dấu đi, hắn chỉ vào một phong thiệp mời màu vàng nói: “Nàng có biết cái này là ai gửi cho trẫm không?”
Ta nhìn hoa văn của thiệp mời kia, “Vân Trạch......?”
“Nàng có biết trong này viết gì không?” Khớp xương ngón tay rõ ràng của hắn cầm lấy thiệp mời, tùy ý nói.
Ta nghĩ, bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng cũng quá xem trọng ta, ta tự nhận mình không có khả năng nhìn thấu.”
Hạ Liên Thần gợi lên môi mỏng, tuấn mục tràn đầy ý cười, “Bên trong là việc vui, Tô Kì, từ nay trở đi đăng cơ làm đế.”
Ta có chút vui mừng, thất ca...... Không, là Tô Kì, Tô Kì của Vân Trạch. Ta thản nhiên cười cười, cuối cùng hắn cũng bình định nội loạn trở thành người thắng, thất ca của ta, chưa bao giờ là kẻ đầu đường xó chợ.
“Trẫm còn có một tin tức.” Hạ Liên Thần lại xuất ra một tấm thiệp mời, lần này là màu đỏ, “Nàng đoán xem đây là cái gì?”
Lúc ta nhìn tấm thiệp mời nhịn không được có chút hít thở không, đây là ký hiệu của Vân Di, màu đỏ, nói cách khác......
Hạ Liên Thần có chút ác liệt nói: “Đây là thiệp mời mà hoàng tỷ nàng gửi đến, nàng ta cũng có việc vui, chẳng qua không phải là đăng cơ, mà là lập gia đình.”
Ta bình thản cười nói: “Đại hôn của hoàng tỷ, hoàng thượng có phải hay không nên thả ta về thăm người thân?”
“Hừ.” Hạ Liên Thần tùy tay đem thiệp mời ném lên bàn, “Nàng muốn trở về nhìn hoàng tỷ của nàng cùng Vũ Văn Duệ thành thân như vậy sao?”
“Việc vui cả tỷ tỷ và biểu ca, ta đương nhiên là vui vẻ.”
Hạ Liên Thần thật sâu nhìn ta liếc mắt một cái, “Tốt nhất, trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy. Nàng cùng hắn đã hoàn toàn không có khả năng, nàng vẫn nên chết cái tâm kia đi.”
Ta cười nhạt không nói, nữ nhân quả thật là loài động vật khẩu thị tâm phi. Rõ ràng ngực ta có cảm giác hít thở không thông nhưng lại muốn nói chính mình không thèm quan tâm, rõ ràng cảm thấy ức chế nhưng lại muốn nói chính mình vui sướng vì hôn sự của bọn họ.
Ta con mẹ nó quả nhiên thích giả vờ.
Nhưng mà......
Vì sao đáy lòng ta lại có một giọng nói vang lên, tin tưởng hắn?
Ta rũ mắt trầm mặc không nói, mười mấy năm làm bạn ở chung, cuối cùng cũng không dễ dàng phai nhạt.
Ngày hôm sau ta một lần nữa đứng dậy đi làm, đối với sự kiện rắn độc, Hạ Liên Thần cũng không nói gì với ta. Ta cũng vui vẻ không hỏi hắn cái gì. Có một số việc, nói trắng ra sẽ không hay.
Ta đoán hắn nghĩ Mật phi sẽ bất động một thời gian, nhưng sự thật là ta ở trong cung liền đụng phải Mật phi nương nương sắc mặt âm trầm, hơn nữa xem tư thế kia của nàng, chắc là đã ở đây chờ ta.
Ta chỉ có thể tự nhiên nhìn nàng cười nói: “Nô tài khấu kiến nương nương.”
Đáy mắt Mật phi hiện lên hận ý, nhưng trên mặt vẫn cười duyên nói: “Ồ, ngươi đang muốn đi đâu?”
Ta vâng lời nói: “Đây là nho mới được hái xuống, đang muốn đưa tới chỗ hoàng thượng.”
Mật phi gợi lên môi đỏ mọng, đôi mắt xinh đẹp, “Thì ra là nho......” bàn tay trắng nõn của nàng ngắt lấy một quả, “Ngươi cũng thích ăn nho?”
“A...... đúng vậy.”
“Ha ha.” Trên mặt nàng lộ ra biểu tình hoài niệm cùng ngọt ngào, “Ta cũng thích, trước kia Liên luôn đem nho bóc vỏ cho ta ăn, nhưng chàng lại không ăn dù chỉ một quả, mặc cho ta dỗ thế nào cũng không chịu, chỉ bảo ta mau mau ăn đi......”
Ta an phận nghe, ừ, bây giờ Mật phi tới đây bày tỏ hạnh phúc, ta nghe là tốt rồi.
“Ngươi thì sao, Liên có bóc vỏ cho ngươi không?” Nàng giống như vô tình hỏi.
Ta lắc đầu, “Không có.”
Mật phi cười càng thêm ngọt, kim trâm trên đầu cũng lắc lư vài cái, “Như vậy à......”
“Chính là như vậy.” Ta cười cười, ra vẻ ảm đạm nói: “Hoàng thượng còn đang chờ, ta đi trước.”
Mật phi có chút đắc ý, “Như vậy, lần sau nói tiếp.”
Ta xoay người nghĩ, chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình, quả nhiên a, thói đời này, người nào thật lòng người đó thua.
Ta đi được một nửa chợt nhớ tới mình quên một chuyện, Hạ Liên Thần còn dặn phải lấy tổ yến cho hắn, vì thế ta liền chuyển hướng quay trở lại. Đi tới chỗ lúc nãy thì bị một tia kim quang chói mắt chiếu đến. Ta hơi hơi nheo mắt nhìn về phía nguồn sáng, thì ra chỗ bụi cây có một cây kim trâm.
...... Kim trâm?
Ta đánh giá bốn phía, Mật phi đã không thấy bóng dáng đâu, mà cây kim trâm này rốt cuộc do nàng trong lúc vô ý đánh rơi hay là bị tình huống đặc thù áp bách?
Ừ, việc này vẫn nên suy nghĩ kỹ thì tốt hơn, ta mới không thích làm chuyện ngu xuẩn.
Ta nghĩ xong liền chuẩn bị chạy lấy người, chẳng qua là ông trời không tha cho ta. Ta vừa xoay người thì cổ đã bị người bóp chặt, một giọng nam âm trầm vang lên bên tai ta: “Nghe nói ngươi là nam sủng của Hạ Liên Thần?”
Ta đột nhiên cảm thấy mình không còn gì để nói. Vị đại hiệp này, ta có thể nói “Ta không phải” Sao?