Chương : 17
Edit + Beta: Snail
–Duang: Cùng nam thần ăn mì sợi, cùng nam thần về nhà, xin được số điện thoại của nam thần, còn đem nam thần kabe-don. Chậc, cảm giác thật là siêu cấp sướng.
Hằng ngày của Mạch Đương cùng nam thần vừa post lên weibo, không ngoài suy đoán lại bị nhóm fan luân, nhao nhao cầu phần kế tiếp của cậu và nam thần, cầu phương pháp kabe-don nam thần, đương nhiên cũng không thiếu fan cầu tiểu thuyết tăng thêm, trong đó có một fan ID là “Mì Sợi Tiểu Công Cử” nhắn lại nói nhà mình mở quán mì sợi, chỉ cần Mạch Đương bằng lòng một ngày post hai chương, mì sợi nhà cô bảo đảm đủ no!
Mạch Đương xem đến câu nhắn lại này nở nụ cười, chọn trả lời đối phương.
— Duang trả lời Mì Sợi Tiểu Công Cử: Post hai chương tính là gì, ngày nào đó nam thần đi theo tui, post năm vạn chữ cho mấy cưng [meo meo]
Post năm vạn chữ!!
Những lời này của Mạch Đương vừa xuất ra tất cả mọi người bùng nổ, năm vạn! Đây là khái niệm gì? Theo thói quen post văn phổ biến của nhóm tác giả Tấn Giang, bình thường post chương mới là 3000 chữ, nhập VIP đương nhiên post ba chương nhiều nhất cũng hơn một vạn chữ, dựa theo này mà tính một tháng cũng mới chín vạn, mà lúc này Mạch Đương nói là một ngày post năm vạn!!
Năm vạn, quả thực là con số độc giả nghĩ cũng không dám nghĩ, vì vậy khu bình luận nổ, nổ, nổ!! Nhao nhao nhắn lại đã chụp màn hình làm chứng.
“Năm vạn!” Thiền Ngọc cầm di động nhảy từ sofa lên, dọa Trì Bảo nằm bên cạnh chơi game giật mình, cũng khiến Trì Yến vừa mới vào cửa kinh ngạc một chút.
“Làm sao vậy?” Trì Yến đi tới.
“Anh!” Trì Bảo buông PSP xuống chạy tới ôm đùi anh: “Anh về rồi!”
“Trì Yến cậu về rồi.” Thiền Ngọc quay đầu nói với Trì Yến.
“Ừ.” Trì Yến dắt Trì Bảo trở lại sofa, đặt túi qua một bên.
“Trì Yến về rồi?” Trong phòng truyền đến âm thanh cô giáo Lưu mẹ Trì Yến, bà cùng mẹ Thiền Ngọc đang nghiên cứu bài múa quảng trường mới, Thiền Ngọc ở phòng khách chơi với Trì Bảo, Trì ba ba ở bệnh viện trực đêm.
Trì Yến ứng tiếng, sờ sờ đầu Trì Bảo: “Muộn như vậy còn chưa ngủ.”
“Chờ anh trở về mà ~” Trì Bảo cười hì hì nói.
“Chuẩn bị đánh răng đi ngủ.” Trì Yến nói.
“Em nghe lời lần sau còn có thể ăn Mạch Đương Đương sao?” Trì Bảo hỏi.
Ăn Mạch Đương Đương. Đầu Trì Yến dừng lại một chút, trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt tươi cười hôm nay của Mạch Đương, còn có đôi mắt như chứa sao trời của cậu, nhịn không được giương khóe môi: “Có thể.”
“Thật tuyệt vời.” Trì Bảo hoan hô một tiếng, quay đầu hỏi Thiền Ngọc: “Chị Tiểu Ngọc có muốn ăn không?”
“Chị muốn ăn mì sợi!! Ha ha ha post năm vạn chữ! Mẹ ơi quá sung sướng!!” Thiền Ngọc cầm di động cười to ba tiếng.
“Chị ấy có chút quái gở.” Trì Bảo nhỏ giọng nói với Trì Yến.
“Ừm, bản tính.” Trì Yến gật gật đầu, lôi kéo Trì Bảo đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, “Đi đánh răng.”
“Cái quỷ gì chứ hai anh em mấy người, tôi nói cho mấy người biết nam thần của tôi muốn post năm vạn chữ! Năm vạn đó ôi trời ơi!” Thiền Ngọc nói ở phía sau, hai anh em đi đánh răng đều không đáp lại cô.
Mà trên xe buýt bên kia Mạch Đương vừa post bình luận không bao lâu Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh cùng mấy người trong nhóm tác giả liền chuyển phát bình luận này.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh V: chụp màn hình làm chứng, post không được liền đem thím hắc hắc hắc @Duang: Post hai chương tính là gì, ngày nào đó nam thần đi theo tui, post năm vạn chữ cho mấy cưng [meo meo]. @ Mì Sợi Tiểu Công Cử: D thần cầu post hai chương mới!! Nhà em mở quán mì, post hai chương mới mì sợi bảo đảm ăn đủ no! Bao nam thần ăn luôn!!
Hoa Khai Bốn Mùa V: Xếp hàng vây xem cơ tình, Đương Đương thím dứt khoát đi theo gió lớn là được, phỏng chừng thím ấy sớm muốn hắc hắc hắc với thím rồi [ha ha] @ Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh V: chụp màn hình làm chứng, post không được liền đem thím hắc hắc hắc @Duang: Post hai chương mới tính là gì, ngày nào đó nam thần đi theo tui, post năm vạn chữ cho mấy cưng [meo meo]. @ Mì Sợi Tiểu Công Cử: D thần cầu post hai chương mới!! Nhà em mở quán mì, post hai chương mới mì sợi bảo đảm ăn đủ no! Bao nam thần ăn luôn!!
– Sương Giáng Thật Khả Ái chuyển phát weibo này.
– Thi Nguyện Tự Nguyệt chuyển phát weibo này.
– Lưu Xuyên Bất Tức chuyển phát weibo này.
– Huyên Huyên Huyên Huyên chuyển phát weibo này.
– Ellie chuyển phát weibo này.
– HyukHae chuyển phát weibo này.
– Mê の Đường Đời chuyển phát weibo này.
…
Không qua bao lâu weibo này liền chuyển phát mấy mươi lần, cũng có xu thế tiếp tục tăng lên, Mạch Đương có chút không biết nói gì, năm vạn tính là gì, chỉ cần cậu muốn, tùy thời hoàn văn tồn cảo.
Có điều cậu không muốn, há há há há.
Nhìn xuống bình luận, cậu gửi tin nhắn riêng cho Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh.
Duang: Tên đáng khinh cút đi.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Hẹn hò không thiếu niên?
Duang: Không hẹn, chú à chúng ta không hẹn.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Chú em, đừng như vậy, không thích nam đáng khinh anh có thể sửa.
Duang: Mi đáng khinh là phát ra từ nội tâm.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Phốc, vậy thím thích dạng gì, kiểu như nam thần kia của thím?
Duang: Từ đầu đến chân đều là kiểu mà ta thích.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ai da má ơi, còn chưa ở bên nhau liền đem anh đây show ân ái đầy mặt, cưng thích loại hình gì? Loại cao lãnh? Loại cấm dục? Loại thiếu niên dương quang?
Duang: Không phải loại như cưng.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ha ha, không đùa cưng, anh thích em gái ngực bự, có em gái nhớ giới thiệu cho anh, mẹ nó trường học của anh chỉ cần là con gái đều có thể lên bảng mỹ nữ vườn trường.
Em gái ngực bự.
Mạch Đương nhớ tới Tiểu Chanh, cũng chính là Tưởng Ninh Ninh, bạn trai cũ của nha đầu kia chia tay nhỏ với lý do dĩ nhiên là tìm được một em gái ngực bự, ghét bỏ Tưởng Ninh Ninh ngực phẳng còn thanh cao kiêu ngạo, nam cặn bã này chia tay đương nhiên bị Tưởng Ninh Ninh tặng một bạt tay, ngày hôm sao lại bị mình và Mạch Nha ngăn ở ngõ nhỏ đánh cho một trận, từ đó nhìn thấy ba người bọn họ đều đi đường vòng.
Từ đó về sau Tưởng Ninh Ninh cùng hai chữ ngực bự này liền kết thù, khi nghe được có người đàm luận đến em gái ngực bự, đều phải ha ha hai tiếng.
Mạch Đương không khỏi nghĩ, nếu nha đầu mạnh mẽ kia gặp phải tên miệng tiện Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh này thì sẽ là tình huống gì, hẳn là chơi rất vui.
Thời điểm xuống xe buýt, tâm tình Mạch Đương hầu như muốn bay lên, hôm nay cậu rất vui vẻ, sau khi lấy được số điện thoại cậu cảm thấy khoảng cách cùng Trì Yến lại kéo gần một phần, điều này khiến trong lòng cậu như bỗng nhiên lấp vào một tảng đá vậy, bổ khuyết một góc nho nhỏ.
Mạch Đương ngâm nga bài hát đi về phía nhà, khu lão thành này sau 11 giờ cơ bản liền tắt đèn, có điều từ nhỏ cậu đã ở khu này leo trèo lớn lên, nhắm mắt lại cũng biết rõ đi như thế nào. Thời điểm đi ngang qua một đầu ngõ, bên trong ban công tầng lầu nào đó truyền ra một tiếng chửi bậy, tiếp đó có một bóng đen xông từ trong ngõ ra, xẹt nhanh qua bên cạnh Mạch Đương, biến mất trong màn đêm.
Là một con mèo hoang.
Mạch Đương nhìn nhìn phương hướng mèo hoang chạy đi, lại nhìn nhìn đèn các gia đình trong hẻm sáng lên, lúc này mới nhớ tới hôm nay mình quên mua thức ăn cho mèo rồi.
Tiếng mắng trong ngõ rất nhanh thì ngừng, ánh đèn truyền từ trong phòng ra cũng tắt đi, không hiểu sao Mạch Đương lại nhớ tới khi còn bé cậu ôm mèo nhỏ kia về nhà. Sau khi cùng mèo nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà, cậu ôm mèo con ngủ vùi ở góc thang lầu, ngày đông ban đêm lạnh đến toàn thân cậu rét buốt, chỉ có mèo nhỏ vùi trong ngực cậu là ấm áp.
Nếu như mẹ không cần con nữa, ít nhất con còn có mèo nhỏ, con nhất định sẽ không bỏ rơi nó. Lúc đó cậu lạnh đến mức đầu óc không quá tỉnh táo, ôm mèo nhỏ thật chặt mơ mơ hồ hồ nghĩ, cuối cùng dựa vào vách tường ngủ thiếp đi, ngày thứ hai lúc tỉnh lại cậu đã nằm trên giường trong nhà, mà mèo con trong ngực cậu chẳng biết sớm đã đi đâu.
Trong nhà không có một bóng người, cậu lục tung cả căn nhà cũng không tìm thấy mèo nhỏ kia.
Cách nhà cậu còn khoảng hai cái đầu hẻm, hiện tại bên ngoài giờ này chỉ có cửa hàng tiện lợi 24h ở giao lộ cùng một quán nướng bên cạnh mở cửa, Mạch Đương đứng tại chỗ một lúc, xoay người trở về.
Cậu không xác định đêm nay còn có mèo xuất hiện hay không, trở lại quán nướng muốn mua ít cá thu cùng vài chân giò hun khói, đóng gói xong thì trở lại ngõ nhỏ dưới lầu nhà mình. Nương theo ánh sáng đèn pin di động, thời điểm đến đầu hẻm cậu liền thấy một con mèo xoay quanh bên thùng rác, xem ra là đang chuẩn bị nhảy lên, bị tiếng bước chân của Mạch Đương kinh động đến, dừng động tác lại quay đầu nhìn chằm chằm cậu.
Mạch Đương cùng con mèo cạnh thùng rác kia bốn mắt nhìn nhau, là một con mèo hoang màu vàng trắng xen nhau, còn là mèo cậu quen.
Trước kia Mạch Đương từng cho mèo hoang trong ngõ ăn, thế nhưng số lần không nhiều, đồ ăn của cậu chính bản thân cậu cũng lười quản, ăn mì ăn liền là có thể sống qua ngày, nào có dư thừa tâm tư đi quản những con mèo không có chỗ ở ổn định này, chỉ ngẫu nhiên có mấy lần ăn cơm bên ngoài xong gói đồ ăn về liền thuận tiện cho ăn một chút. Lòng cảnh giác của mèo hoang đối với con người vô cùng mạnh, cậu chỉ từng đút mấy con ăn thôi, mà con mèo vàng này vừa may là một trong những con cậu từng đút ăn.
Ra là bạn già. Mạch Đương cười một chút, cầm túi cá lắc lư trước mặt mèo vàng: “Wey, ăn khuya nha~”
Hẳn là mèo vàng cũng nhận ra Mạch Đương, nhưng không lập tức đi qua, nó đứng tại chỗ nhìn một lúc, mũi giật giật, tựa hồ ngửi được mùi cá Mạch Đương cầm trong tay, nhìn chung quanh, xác nhận không có thứ nguy hiểm khác mới chậm rãi đi tới.
Mạch Đương tìm một cầu thang ngồi xuống, đem hộp đựng cá mở ra đặt xuống đất cho mèo vàng, sau đó từ một hộp đựng thức ăn khác rút chân giò hun khói ra tự mình ăn, còn dư lại một ít cũng đặt xuống đất, kỳ thật vừa rồi cậu đã ăn no, có điều chỉ nhìn mèo ăn cũng rất nhàm chán, dứt khoát cùng nhau ăn cho rồi.
Mèo vàng cắn ngụm cá nướng, ánh mắt chỉ quét qua chân giò trên mặt đất một thoáng rồi tiếp tục vùi đầu ăn cá, rõ ràng khinh thường nhìn lại lần nữa.
Mèo vàng thoạt nhìn có chút còm, thời điểm cúi đầu ăn cá lưng nhô ra dấu vết xương cốt rõ ràng, lông trên người nó cũng khá bẩn, còn có chút bết lại, tựa hồ mèo hoang đều là dạng này, ngay cả ấm no còn không lo được, ai sẽ để ý bên ngoài mình thế nào.
Tựa như chính mình khi ấy.
–Duang: Cùng nam thần ăn mì sợi, cùng nam thần về nhà, xin được số điện thoại của nam thần, còn đem nam thần kabe-don. Chậc, cảm giác thật là siêu cấp sướng.
Hằng ngày của Mạch Đương cùng nam thần vừa post lên weibo, không ngoài suy đoán lại bị nhóm fan luân, nhao nhao cầu phần kế tiếp của cậu và nam thần, cầu phương pháp kabe-don nam thần, đương nhiên cũng không thiếu fan cầu tiểu thuyết tăng thêm, trong đó có một fan ID là “Mì Sợi Tiểu Công Cử” nhắn lại nói nhà mình mở quán mì sợi, chỉ cần Mạch Đương bằng lòng một ngày post hai chương, mì sợi nhà cô bảo đảm đủ no!
Mạch Đương xem đến câu nhắn lại này nở nụ cười, chọn trả lời đối phương.
— Duang trả lời Mì Sợi Tiểu Công Cử: Post hai chương tính là gì, ngày nào đó nam thần đi theo tui, post năm vạn chữ cho mấy cưng [meo meo]
Post năm vạn chữ!!
Những lời này của Mạch Đương vừa xuất ra tất cả mọi người bùng nổ, năm vạn! Đây là khái niệm gì? Theo thói quen post văn phổ biến của nhóm tác giả Tấn Giang, bình thường post chương mới là 3000 chữ, nhập VIP đương nhiên post ba chương nhiều nhất cũng hơn một vạn chữ, dựa theo này mà tính một tháng cũng mới chín vạn, mà lúc này Mạch Đương nói là một ngày post năm vạn!!
Năm vạn, quả thực là con số độc giả nghĩ cũng không dám nghĩ, vì vậy khu bình luận nổ, nổ, nổ!! Nhao nhao nhắn lại đã chụp màn hình làm chứng.
“Năm vạn!” Thiền Ngọc cầm di động nhảy từ sofa lên, dọa Trì Bảo nằm bên cạnh chơi game giật mình, cũng khiến Trì Yến vừa mới vào cửa kinh ngạc một chút.
“Làm sao vậy?” Trì Yến đi tới.
“Anh!” Trì Bảo buông PSP xuống chạy tới ôm đùi anh: “Anh về rồi!”
“Trì Yến cậu về rồi.” Thiền Ngọc quay đầu nói với Trì Yến.
“Ừ.” Trì Yến dắt Trì Bảo trở lại sofa, đặt túi qua một bên.
“Trì Yến về rồi?” Trong phòng truyền đến âm thanh cô giáo Lưu mẹ Trì Yến, bà cùng mẹ Thiền Ngọc đang nghiên cứu bài múa quảng trường mới, Thiền Ngọc ở phòng khách chơi với Trì Bảo, Trì ba ba ở bệnh viện trực đêm.
Trì Yến ứng tiếng, sờ sờ đầu Trì Bảo: “Muộn như vậy còn chưa ngủ.”
“Chờ anh trở về mà ~” Trì Bảo cười hì hì nói.
“Chuẩn bị đánh răng đi ngủ.” Trì Yến nói.
“Em nghe lời lần sau còn có thể ăn Mạch Đương Đương sao?” Trì Bảo hỏi.
Ăn Mạch Đương Đương. Đầu Trì Yến dừng lại một chút, trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt tươi cười hôm nay của Mạch Đương, còn có đôi mắt như chứa sao trời của cậu, nhịn không được giương khóe môi: “Có thể.”
“Thật tuyệt vời.” Trì Bảo hoan hô một tiếng, quay đầu hỏi Thiền Ngọc: “Chị Tiểu Ngọc có muốn ăn không?”
“Chị muốn ăn mì sợi!! Ha ha ha post năm vạn chữ! Mẹ ơi quá sung sướng!!” Thiền Ngọc cầm di động cười to ba tiếng.
“Chị ấy có chút quái gở.” Trì Bảo nhỏ giọng nói với Trì Yến.
“Ừm, bản tính.” Trì Yến gật gật đầu, lôi kéo Trì Bảo đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, “Đi đánh răng.”
“Cái quỷ gì chứ hai anh em mấy người, tôi nói cho mấy người biết nam thần của tôi muốn post năm vạn chữ! Năm vạn đó ôi trời ơi!” Thiền Ngọc nói ở phía sau, hai anh em đi đánh răng đều không đáp lại cô.
Mà trên xe buýt bên kia Mạch Đương vừa post bình luận không bao lâu Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh cùng mấy người trong nhóm tác giả liền chuyển phát bình luận này.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh V: chụp màn hình làm chứng, post không được liền đem thím hắc hắc hắc @Duang: Post hai chương tính là gì, ngày nào đó nam thần đi theo tui, post năm vạn chữ cho mấy cưng [meo meo]. @ Mì Sợi Tiểu Công Cử: D thần cầu post hai chương mới!! Nhà em mở quán mì, post hai chương mới mì sợi bảo đảm ăn đủ no! Bao nam thần ăn luôn!!
Hoa Khai Bốn Mùa V: Xếp hàng vây xem cơ tình, Đương Đương thím dứt khoát đi theo gió lớn là được, phỏng chừng thím ấy sớm muốn hắc hắc hắc với thím rồi [ha ha] @ Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh V: chụp màn hình làm chứng, post không được liền đem thím hắc hắc hắc @Duang: Post hai chương mới tính là gì, ngày nào đó nam thần đi theo tui, post năm vạn chữ cho mấy cưng [meo meo]. @ Mì Sợi Tiểu Công Cử: D thần cầu post hai chương mới!! Nhà em mở quán mì, post hai chương mới mì sợi bảo đảm ăn đủ no! Bao nam thần ăn luôn!!
– Sương Giáng Thật Khả Ái chuyển phát weibo này.
– Thi Nguyện Tự Nguyệt chuyển phát weibo này.
– Lưu Xuyên Bất Tức chuyển phát weibo này.
– Huyên Huyên Huyên Huyên chuyển phát weibo này.
– Ellie chuyển phát weibo này.
– HyukHae chuyển phát weibo này.
– Mê の Đường Đời chuyển phát weibo này.
…
Không qua bao lâu weibo này liền chuyển phát mấy mươi lần, cũng có xu thế tiếp tục tăng lên, Mạch Đương có chút không biết nói gì, năm vạn tính là gì, chỉ cần cậu muốn, tùy thời hoàn văn tồn cảo.
Có điều cậu không muốn, há há há há.
Nhìn xuống bình luận, cậu gửi tin nhắn riêng cho Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh.
Duang: Tên đáng khinh cút đi.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Hẹn hò không thiếu niên?
Duang: Không hẹn, chú à chúng ta không hẹn.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Chú em, đừng như vậy, không thích nam đáng khinh anh có thể sửa.
Duang: Mi đáng khinh là phát ra từ nội tâm.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Phốc, vậy thím thích dạng gì, kiểu như nam thần kia của thím?
Duang: Từ đầu đến chân đều là kiểu mà ta thích.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ai da má ơi, còn chưa ở bên nhau liền đem anh đây show ân ái đầy mặt, cưng thích loại hình gì? Loại cao lãnh? Loại cấm dục? Loại thiếu niên dương quang?
Duang: Không phải loại như cưng.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ha ha, không đùa cưng, anh thích em gái ngực bự, có em gái nhớ giới thiệu cho anh, mẹ nó trường học của anh chỉ cần là con gái đều có thể lên bảng mỹ nữ vườn trường.
Em gái ngực bự.
Mạch Đương nhớ tới Tiểu Chanh, cũng chính là Tưởng Ninh Ninh, bạn trai cũ của nha đầu kia chia tay nhỏ với lý do dĩ nhiên là tìm được một em gái ngực bự, ghét bỏ Tưởng Ninh Ninh ngực phẳng còn thanh cao kiêu ngạo, nam cặn bã này chia tay đương nhiên bị Tưởng Ninh Ninh tặng một bạt tay, ngày hôm sao lại bị mình và Mạch Nha ngăn ở ngõ nhỏ đánh cho một trận, từ đó nhìn thấy ba người bọn họ đều đi đường vòng.
Từ đó về sau Tưởng Ninh Ninh cùng hai chữ ngực bự này liền kết thù, khi nghe được có người đàm luận đến em gái ngực bự, đều phải ha ha hai tiếng.
Mạch Đương không khỏi nghĩ, nếu nha đầu mạnh mẽ kia gặp phải tên miệng tiện Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh này thì sẽ là tình huống gì, hẳn là chơi rất vui.
Thời điểm xuống xe buýt, tâm tình Mạch Đương hầu như muốn bay lên, hôm nay cậu rất vui vẻ, sau khi lấy được số điện thoại cậu cảm thấy khoảng cách cùng Trì Yến lại kéo gần một phần, điều này khiến trong lòng cậu như bỗng nhiên lấp vào một tảng đá vậy, bổ khuyết một góc nho nhỏ.
Mạch Đương ngâm nga bài hát đi về phía nhà, khu lão thành này sau 11 giờ cơ bản liền tắt đèn, có điều từ nhỏ cậu đã ở khu này leo trèo lớn lên, nhắm mắt lại cũng biết rõ đi như thế nào. Thời điểm đi ngang qua một đầu ngõ, bên trong ban công tầng lầu nào đó truyền ra một tiếng chửi bậy, tiếp đó có một bóng đen xông từ trong ngõ ra, xẹt nhanh qua bên cạnh Mạch Đương, biến mất trong màn đêm.
Là một con mèo hoang.
Mạch Đương nhìn nhìn phương hướng mèo hoang chạy đi, lại nhìn nhìn đèn các gia đình trong hẻm sáng lên, lúc này mới nhớ tới hôm nay mình quên mua thức ăn cho mèo rồi.
Tiếng mắng trong ngõ rất nhanh thì ngừng, ánh đèn truyền từ trong phòng ra cũng tắt đi, không hiểu sao Mạch Đương lại nhớ tới khi còn bé cậu ôm mèo nhỏ kia về nhà. Sau khi cùng mèo nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà, cậu ôm mèo con ngủ vùi ở góc thang lầu, ngày đông ban đêm lạnh đến toàn thân cậu rét buốt, chỉ có mèo nhỏ vùi trong ngực cậu là ấm áp.
Nếu như mẹ không cần con nữa, ít nhất con còn có mèo nhỏ, con nhất định sẽ không bỏ rơi nó. Lúc đó cậu lạnh đến mức đầu óc không quá tỉnh táo, ôm mèo nhỏ thật chặt mơ mơ hồ hồ nghĩ, cuối cùng dựa vào vách tường ngủ thiếp đi, ngày thứ hai lúc tỉnh lại cậu đã nằm trên giường trong nhà, mà mèo con trong ngực cậu chẳng biết sớm đã đi đâu.
Trong nhà không có một bóng người, cậu lục tung cả căn nhà cũng không tìm thấy mèo nhỏ kia.
Cách nhà cậu còn khoảng hai cái đầu hẻm, hiện tại bên ngoài giờ này chỉ có cửa hàng tiện lợi 24h ở giao lộ cùng một quán nướng bên cạnh mở cửa, Mạch Đương đứng tại chỗ một lúc, xoay người trở về.
Cậu không xác định đêm nay còn có mèo xuất hiện hay không, trở lại quán nướng muốn mua ít cá thu cùng vài chân giò hun khói, đóng gói xong thì trở lại ngõ nhỏ dưới lầu nhà mình. Nương theo ánh sáng đèn pin di động, thời điểm đến đầu hẻm cậu liền thấy một con mèo xoay quanh bên thùng rác, xem ra là đang chuẩn bị nhảy lên, bị tiếng bước chân của Mạch Đương kinh động đến, dừng động tác lại quay đầu nhìn chằm chằm cậu.
Mạch Đương cùng con mèo cạnh thùng rác kia bốn mắt nhìn nhau, là một con mèo hoang màu vàng trắng xen nhau, còn là mèo cậu quen.
Trước kia Mạch Đương từng cho mèo hoang trong ngõ ăn, thế nhưng số lần không nhiều, đồ ăn của cậu chính bản thân cậu cũng lười quản, ăn mì ăn liền là có thể sống qua ngày, nào có dư thừa tâm tư đi quản những con mèo không có chỗ ở ổn định này, chỉ ngẫu nhiên có mấy lần ăn cơm bên ngoài xong gói đồ ăn về liền thuận tiện cho ăn một chút. Lòng cảnh giác của mèo hoang đối với con người vô cùng mạnh, cậu chỉ từng đút mấy con ăn thôi, mà con mèo vàng này vừa may là một trong những con cậu từng đút ăn.
Ra là bạn già. Mạch Đương cười một chút, cầm túi cá lắc lư trước mặt mèo vàng: “Wey, ăn khuya nha~”
Hẳn là mèo vàng cũng nhận ra Mạch Đương, nhưng không lập tức đi qua, nó đứng tại chỗ nhìn một lúc, mũi giật giật, tựa hồ ngửi được mùi cá Mạch Đương cầm trong tay, nhìn chung quanh, xác nhận không có thứ nguy hiểm khác mới chậm rãi đi tới.
Mạch Đương tìm một cầu thang ngồi xuống, đem hộp đựng cá mở ra đặt xuống đất cho mèo vàng, sau đó từ một hộp đựng thức ăn khác rút chân giò hun khói ra tự mình ăn, còn dư lại một ít cũng đặt xuống đất, kỳ thật vừa rồi cậu đã ăn no, có điều chỉ nhìn mèo ăn cũng rất nhàm chán, dứt khoát cùng nhau ăn cho rồi.
Mèo vàng cắn ngụm cá nướng, ánh mắt chỉ quét qua chân giò trên mặt đất một thoáng rồi tiếp tục vùi đầu ăn cá, rõ ràng khinh thường nhìn lại lần nữa.
Mèo vàng thoạt nhìn có chút còm, thời điểm cúi đầu ăn cá lưng nhô ra dấu vết xương cốt rõ ràng, lông trên người nó cũng khá bẩn, còn có chút bết lại, tựa hồ mèo hoang đều là dạng này, ngay cả ấm no còn không lo được, ai sẽ để ý bên ngoài mình thế nào.
Tựa như chính mình khi ấy.