Chương : 38
Edit + Beta: Snail
Mạch Đương post weibo này xong không có gì bất ngờ liền bị nổ comment, độc giả cô nương chờ cậu post bài mới về hằng ngày cùng nam thần tích cực hệt như chờ post chương mới vậy. Hôm qua vừa cùng nam thần qua đêm, hôm nay nam thần liền tự mình xuống bếp, tiến triển thần tốc như thế, mọi người nhao nhao biểu thị nam thần sẽ nhanh rơi vào tay giặc, để Mạch Đương gia tăng sức lực bỏ nam thần vào túi, ngày post năm mươi ngàn chữ sắp tới.
“Không phải năm chục ngàn thôi sao, thỏa mãn các cô.” Mạch Đương cười cười, để di động qua một bên sau đó múc canh cho mình cùng Trì Yến.
Lúc Trì Yến từ phòng bếp đi ra Mạch Đương đã múc xong canh, Mạch Manh dưới chân cậu đang ăn cá trong chén nhỏ.
Cá Trì Yến chiên mặt ngoài có chút khét, nhưng thắng ở mùi vị nước sốt rất tuyệt, thịt cá vô cùng ngon miệng, chỉnh thể mà nói xem như không tệ. Mạch Đương ăn xong một miếng đôi mắt đều híp lại, cậu từng nếm qua rất nhiều cá so với món này đều ngon hơn, nhưng bởi vì đây là Trì Yến làm, cậu cảm giác cá trên toàn thế giới cộng lại cũng không sánh nổi với nó.
Mạch Manh cũng rất hài lòng, ngửa đầu meo mấy tiếng với Trì Yến, Trì Yến lại gắp vào chén nó vài miếng cá.
“A, lâu rồi không ăn cơm gia đình, cảm giác siêu cấp thỏa mãn.” Mạch Đương hớp một ngụm canh, cảm giác dạ dày mình dần ấm lên.
“Bình thường cậu ăn cái gì? Mì ăn liền?” Trì Yến nghĩ đến thùng mì ăn liền cạnh tủ TV.
“Mì ăn liền, hoặc là gọi bán bên ngoài, thỉnh thoảng có tiết thì ăn ở căn tin trường, có điều thức ăn căn tin tụi tui siêu cấp khó ăn.” Lúc Mạch Đương nói đến căn tin thì trợn trắng mắt, “Toàn bộ rau xanh dùng nước nấu, ninh nguyên nồi.”
Thức ăn trong căn tin trường không ngon là hiện tượng phổ biến, lúc Trì Yến học phổ thông cũng từng thể hội, đối với chuyện này tràn đầy đồng cảm, có điều đại học G là đại học hạng nhất, trường học có bốn căn tin lớn, thức ăn coi như không tệ.
“Ăn ít mì gói chút, không tốt cho sức khỏe.” Trì Yến nói.
“Biết rồi.” Mạch Đương đáp, thầm nghĩ nếu mỗi ngày có thể được ăn món Trì Yến nấu, cậu khẳng định cả đời không ăn mì gói.
Lúc đang ăn cơm thì điện thoại Trì Yến vang lên, Trì Bảo gọi tới, hỏi anh sao còn chưa về nhà.
“Đêm nay không về, em ngủ sớm một chút.” Trì Yến cầm di động nói, lời này của anh vừa ra Mạch Đương đối diện liền bị sặc một ngụm cơm, che miệng nghiêng đầu ho khan, khiến Mạch Manh đang ăn gì đó bên cạnh hoảng sợ.
Trì Yến thấy cậu ho kịch liệt như vậy, đứng dậy đi qua vỗ vỗ lưng cho cậu, Mạch Đương dùng sức ho khan vài tiếng, phất phất tay tỏ vẻ mình không sao, cậu chỉ bị Trì Yến nói muốn ở lại qua đêm khiến cho bị sặc.
Trì Bảo nghe được có người ho khan, nói trong điện thoại: “Anh ơi, là ai vậy?”
“Anh Mạch Đương.” Trì Yến nói.
“A.” Trì Bảo kinh ngạc hỏi, “Là anh Mạch Đương lần trước kia sao?”
“Ừm, người tặng đồ cho em.”
“Em có thể nói chuyện với ảnh không?” Trì Bảo vừa nghe là Mạch Đương liền hỏi.
“Có thể, phải lễ phép.” Trì Yến nói liền cầm điện thoại đưa cho Mạch Đương đã hết sặc, “Trì Bảo muốn chào hỏi cậu.”
Mạch Đương nhận lấy điện thoại, “Trì Bảo sao?”
“Đúng vậy ạ, chào anh Mạch Đương.”
Mạch Đương không có em trai, Cao Toa Toa trong mắt cậu cũng không tính là em gái, cậu chưa từng cảm thụ loại kinh nghiệm bị em trai dính lấy mà Trì Yến nói, lúc này nghe được đầu kia điện thoại Trì Bảo mềm mềm kêu mình là anh, không nhịn được cười, nói: “Chào buổi tối, Trì Bảo.”
“Chào buổi tối anh Mạch Đương, anh ăn cơm chưa ạ? Cảm ơn anh tặng quà cho em, em rất thích.” Trì Bảo hôm nay vừa về liền thấy trên giường mình một đống búp bê nhỏ, Trì Yến nói là Mạch Đương tặng nhóc, là một cậu bé lễ phép, chuyện đầu tiên nhóc muốn là nói lời cảm ơn với Mạch Đương trước ~
“Không cần khách sáo, lần sau mang cưng đi gắp, cưng thích máy gắp thú bông không?” Mạch Đương hỏi.
“Thích! Nhưng kỹ thuật anh trai em rất kém, ảnh luôn không gắp được.” Trì Bảo không do dự bán anh trai mình.
Từng cùng Trì Yến chơi máy gắp thú bông Mạch Đương đương nhiên biết kỹ thuật của anh có bao nhiêu kém, không ngờ ngay cả Trì Bảo cũng ghét bỏ anh, Mạch Đương cười cười, giương mắt nhìn Trì Yến đang ngồi đối diện mình ăn cơm, một lời hai nghĩa nói: “Kỹ thuật của anh trai cưng kém cũng chả sao, kỹ thuật anh giỏi là được.”
Trì Yến từ trong lời Mạch Đương liền biết Trì Bảo đang nói gì, kỹ thuật kém anh thừa nhận, nhưng những lời này từ miệng Mạch Đương nói ra, sao nghe thế nào cũng cảm thấy bất thường.
“Anh trai em nói tối nay ảnh muốn ở lại nhà anh phải không?” Trì Bảo hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay anh ấy nói muốn ngủ cùng anh, cưng đồng ý không?” Mạch Đương đùa nhóc.
Hai ngày nay Trì Bảo theo lớp ra ngoài hoạt động, hôm nay vừa về liền hào hứng muốn cùng Trì Yến chia sẻ chuyện lý thú cùng tiểu đồng bọn, không ngờ Trì Yến lại không về, đối với chuyện này nhóc có chút không vui, nhưng nghe nói anh ở cùng Mạch Đương, Mạch Đương lại tặng mình nhiều quà như vậy, nhóc thẹn thùng nói không đồng ý, rối rắm một chút mới nói: “Đồng ý ạ.”
Mạch Đương nghe ra trong giọng nhóc có chút rối rắm, cười nói: “Cám ơn cưng đã cho anh mượn anh trai, anh sẽ chăm sóc ảnh thiệt tốt, có rảnh sẽ mang cưng đi ăn McDonald.”
“Có thể ăn kem vị hoa đào không ạ?” Trì Bảo vừa nghe có thể ăn McDonald, lập tức liền ném chút rối rắm vừa rồi đi.
“Đương nhiên, anh mang theo cưng, cưng mang theo anh trai cưng.” Mạch Đương nói.
“Được ạ, cảm ơn anh Mạch Đương, vậy hôm nay tặng anh trai cho anh.” Trước mặt kem Trì Bảo liền dễ dàng bán anh trai mình, một phút đau lòng cho nam thần.
“Được.” Mạch Đương cười cúp điện thoại, trả lại điện thoại cho Trì Yến, “Trì Bảo nói hôm nay tặng anh cho tui, anh nói tui hẳn nên chiêu đãi anh thế nào cho tốt đây?”
Trì Yến nhận lấy điện thoại thuận tay để sang một bên, gắp một miếng cá chậm rãi ăn xong, mới nói: “Nhìn thế nào cũng giống tôi chiêu đãi cậu.”
Trên mặt bàn đều là món ăn Trì Yến dùng để “chiêu đãi” mình, Mạch Đương không thể phản bác, cậu chống bàn tiến về phía trước một chút, nhìn Trì Yến nói: “Vậy tui đành để buổi tối mới chiêu đãi anh thật tốt.”
Tay đang ăn của Trì Yến dừng một chút, giương mắt nhìn thẳng cậu, chậm rãi giương lên một nét cười khẽ, “Phải không.”
Lúc Trì Yến không cười ngay cả hơi thở chung quanh đều trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi cười lên dung mạo dịu dàng như băng tuyết được hòa tan, khiến Mạch Đương không dời được mắt, chỉ cảm thấy nhìn nhiều thêm chút đều khiến nhiệt huyết sôi trào, hận thứ chính mình ăn là cơm Trì Yến làm, mà không phải là bản thân Trì Yến.
Mạch Đương làm bộ ho khan một tiếng, đổi đề tài, “Đêm nay thật sự anh không về sao?”
“Ừ.” Khi nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của Mạch Đương Trì Yến liền không có ý định rời đi.
“Vậy thuốc của anh đâu, có mang theo không?” Mạch Đương hỏi.
“Không có.” Trưa nay sau khi ăn cơm xong Trì Yến về nhà trước mới đến trường, thuốc đều để ở nhà, anh thấy Mạch Đương vì những lời này mà nhăn mày, liền nói, “Không sao cả, dùng thuốc của cậu là được, không nghiêm trọng.”
“Tui cảm thấy nghiêm trọng mà!” Mạch Đương phản bác.
“Ừ, vừa lúc, tôi cảm thấy cậu cũng rất nghiêm trọng.” Trì Yến nói.
“…” Mạch Đương bị nghẹn một cái, lặng lẽ bưng cơm lên tiếp tục ăn.
Trì Yến cười khẽ, tâm tình vui vẻ bỏ thêm miếng cá cho Mạch Manh.
Sau khi ăn xong Mạch Đương chủ động dọn dẹp chén đũa, có điều vừa đến phòng bếp đã bị Trì Yến đẩy ra, “Đi nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng tui muốn giúp anh.” Mạch Đương đứng ở cửa không đi, đây là lần đầu tiên cậu chủ động dọn dẹp đồ đạc đó.
“Không cần, cậu chỉ cần phụ trách ăn là được.” Trì Yến đổ nước rửa chén vào bồn, cũng không ngẩng đầu lên nói.
— Nhưng tui không biết nấu ăn.
— Tôi làm, cậu chỉ cần phụ trách ăn là được.
Lời Trì Yến nói vừa rồi vang lên bên tai, khi đó Mạch Đương còn tưởng anh nói đùa, không ngờ là thật, lập tức liền cảm giác bên tai hơi nóng lên, nhịn không được não bổ sinh hoạt về sau của hai người, bản thân mua thức ăn rửa thức ăn, Trì Yến nấu cơm rửa chén, cảnh tượng ấm áp khiến lòng người mềm mại.
Trì Yến nói không cần hỗ trợ, hơn nữa phòng bếp cũng nhỏ, chỉ có một rãnh nước đứng chẳng được hai người, nhưng Mạch Đương cũng không rời đi, cậu đứng ở cửa nhìn Trì Yến rửa chén, vừa nhìn vừa cùng anh nói chuyện phiếm.
Trì Yến cũng không chê cậu phiền, vừa rửa vừa đáp lời cậu, trong phòng cực kỳ ấm áp.
Tắm rửa xong, Mạch Đương giúp Trì Yến thoa thuốc, lần nữa nhìn đến vết thương sau lưng Trì Yến cậu vẫn rất khó chịu, lần này không khiêu khích Trì Yến nữa, mà thành thành thật thật thoa thuốc cho anh.
“Khi nào thay thuốc?” Trì Yến nhìn vết thương trên đầu Mạch Đương hỏi.
Mạch Đương không trả lời anh, ánh mắt chuyên chú nhìn bụng anh.
Thoa thuốc xong Trì Yến không lập tức mặc quần áo, mà để trần thân trên chờ nước thuốc khô, vóc người anh vô cùng tốt, bởi vì quanh năm chơi bóng, cơ bắp lưu loát ưu mỹ, cơ bụng sáu múi lộ rõ ràng lại không có vẻ cường tráng, làn da màu lúa mạch vô cùng bắt mắt. Lần đầu tiên Mạch Đương nhìn thấy cơ bụng Trì Yến là lúc chơi bóng ở sân bóng nhỏ trước kia, có điều khi đó cách khá xa cậu thấy không rõ lắm, không giống lúc này hai người ngồi trên một chiếc ghế sô pha, ở giữa chỉ có khoảng cách một người, cậu hơi đưa tay chút liền có thể chạm vào cảnh đẹp khiến mình thèm thuồng.
“Khi nào đi thay thuốc?” Trì Yến quen cậu thất thần, cũng không để ý, hỏi lại một lần.
“A.” Mạch Đương thu hồi ánh mắt, “Hai ngày nữa đi, anh muốn đi cùng tui sao?”
“Ừ, lúc đi nhớ nhắc tôi.” Trì Yến gật gật đầu, lấy quần áo bên cạnh mặc vào, anh mặc vẫn là T-shirt tối qua Mạch Đương đưa anh.
“Được.” Mạch Đương nở nụ cười, hỏi anh: “Muốn chơi game không? Tui có rất nhiều đĩa game, anh thích chơi loại hình gì? Đua xa? Trốn khỏi mật thất? Hay loại mạo hiểm rừng rậm nguyên thủy?”
Phòng chứa vật của Mạch Đương có rất nhiều đĩa game Trì Yến cũng nhìn thấy, anh liếc nhìn vết thương của Mạch Đương, cự tuyệt đề nghị của cậu, “Cậu cần nghỉ ngơi, trò chơi để lần sau đi.”
“Tui nghỉ ngơi nhiều lắm rồi, càng ngủ càng choáng, chúng ta chơi hai ván đi.” Mạch Đương nói.
Xác thực buổi chiều Mạch Đương đã ngủ mấy tiếng, lúc này thời gian cũng còn sớm, Trì Yến thoáng suy xét một chút liền đồng ý.
Trì Yến không thường xuyên chơi game, khẳng định không phải đối thủ của Mạch Đương, Mạch Đương vừa chơi vừa dạy anh, hai người chơi mấy ván mới dừng lại.
“Được rồi, hôm nay đến đây chấm dứt.” Trì Yến đè tay cầm chơi game của Mạch Đương lại, ngăn cậu mở ván mới.
Mạch Đương có chút chưa thỏa mãn, có điều nam thần đã nói như vậy, cậu vẫn là thành thật cất đĩa game cùng tay cầm, sau đó lười biếng duỗi eo, “Chúng ta đi ngủ đi! Ái phi!”
Trì Yến: “… Nhiều tật xấu.”
Mạch Đương he he cười một chút, cùng anh đánh răng đi ngủ.
Lần thứ hai cùng nam thần chung giường chung gối, lần này Mạch Đương không ngủ được yên ổn như trước, trong mộng tất cả đều là chút hình ảnh không hài hòa, kích thích Mạch Ji Ji đến tiết ra trong mộng, loại khoái cảm kia như là xuyên qua cảnh trong mơ phát sinh trong thực tế trên người mình, lúc Mạch Đương mở mắt liền phát hiện giữa hai đùi có chút dinh dính, cậu không cần sờ cũng biết mình mộng tinh rồi.
Không phải lần đầu mộng tinh vì Trì Yến, Mạch Đương cũng không kinh ngạc, chẳng qua bởi vì nhân vật chính ở ngay bên cạnh mình, loại cảm giác trong mộng càng thêm mãnh liệt mà thôi.
Nhẹ thở ra một hơi, Mạch Đương nương theo chiết xạ ánh sáng bên ngoài nhìn Trì Yến bên cạnh, phát hiện anh còn đang ngủ, liền tay chân rón rén xoay người xuống giường.
Giặt xong quần lót, Mạch Đương trở về tiếp tục nằm xuống, đối với Trì Yến bên cạnh nhẹ nhàng nói câu ngủ ngon.
Mạch Đương post weibo này xong không có gì bất ngờ liền bị nổ comment, độc giả cô nương chờ cậu post bài mới về hằng ngày cùng nam thần tích cực hệt như chờ post chương mới vậy. Hôm qua vừa cùng nam thần qua đêm, hôm nay nam thần liền tự mình xuống bếp, tiến triển thần tốc như thế, mọi người nhao nhao biểu thị nam thần sẽ nhanh rơi vào tay giặc, để Mạch Đương gia tăng sức lực bỏ nam thần vào túi, ngày post năm mươi ngàn chữ sắp tới.
“Không phải năm chục ngàn thôi sao, thỏa mãn các cô.” Mạch Đương cười cười, để di động qua một bên sau đó múc canh cho mình cùng Trì Yến.
Lúc Trì Yến từ phòng bếp đi ra Mạch Đương đã múc xong canh, Mạch Manh dưới chân cậu đang ăn cá trong chén nhỏ.
Cá Trì Yến chiên mặt ngoài có chút khét, nhưng thắng ở mùi vị nước sốt rất tuyệt, thịt cá vô cùng ngon miệng, chỉnh thể mà nói xem như không tệ. Mạch Đương ăn xong một miếng đôi mắt đều híp lại, cậu từng nếm qua rất nhiều cá so với món này đều ngon hơn, nhưng bởi vì đây là Trì Yến làm, cậu cảm giác cá trên toàn thế giới cộng lại cũng không sánh nổi với nó.
Mạch Manh cũng rất hài lòng, ngửa đầu meo mấy tiếng với Trì Yến, Trì Yến lại gắp vào chén nó vài miếng cá.
“A, lâu rồi không ăn cơm gia đình, cảm giác siêu cấp thỏa mãn.” Mạch Đương hớp một ngụm canh, cảm giác dạ dày mình dần ấm lên.
“Bình thường cậu ăn cái gì? Mì ăn liền?” Trì Yến nghĩ đến thùng mì ăn liền cạnh tủ TV.
“Mì ăn liền, hoặc là gọi bán bên ngoài, thỉnh thoảng có tiết thì ăn ở căn tin trường, có điều thức ăn căn tin tụi tui siêu cấp khó ăn.” Lúc Mạch Đương nói đến căn tin thì trợn trắng mắt, “Toàn bộ rau xanh dùng nước nấu, ninh nguyên nồi.”
Thức ăn trong căn tin trường không ngon là hiện tượng phổ biến, lúc Trì Yến học phổ thông cũng từng thể hội, đối với chuyện này tràn đầy đồng cảm, có điều đại học G là đại học hạng nhất, trường học có bốn căn tin lớn, thức ăn coi như không tệ.
“Ăn ít mì gói chút, không tốt cho sức khỏe.” Trì Yến nói.
“Biết rồi.” Mạch Đương đáp, thầm nghĩ nếu mỗi ngày có thể được ăn món Trì Yến nấu, cậu khẳng định cả đời không ăn mì gói.
Lúc đang ăn cơm thì điện thoại Trì Yến vang lên, Trì Bảo gọi tới, hỏi anh sao còn chưa về nhà.
“Đêm nay không về, em ngủ sớm một chút.” Trì Yến cầm di động nói, lời này của anh vừa ra Mạch Đương đối diện liền bị sặc một ngụm cơm, che miệng nghiêng đầu ho khan, khiến Mạch Manh đang ăn gì đó bên cạnh hoảng sợ.
Trì Yến thấy cậu ho kịch liệt như vậy, đứng dậy đi qua vỗ vỗ lưng cho cậu, Mạch Đương dùng sức ho khan vài tiếng, phất phất tay tỏ vẻ mình không sao, cậu chỉ bị Trì Yến nói muốn ở lại qua đêm khiến cho bị sặc.
Trì Bảo nghe được có người ho khan, nói trong điện thoại: “Anh ơi, là ai vậy?”
“Anh Mạch Đương.” Trì Yến nói.
“A.” Trì Bảo kinh ngạc hỏi, “Là anh Mạch Đương lần trước kia sao?”
“Ừm, người tặng đồ cho em.”
“Em có thể nói chuyện với ảnh không?” Trì Bảo vừa nghe là Mạch Đương liền hỏi.
“Có thể, phải lễ phép.” Trì Yến nói liền cầm điện thoại đưa cho Mạch Đương đã hết sặc, “Trì Bảo muốn chào hỏi cậu.”
Mạch Đương nhận lấy điện thoại, “Trì Bảo sao?”
“Đúng vậy ạ, chào anh Mạch Đương.”
Mạch Đương không có em trai, Cao Toa Toa trong mắt cậu cũng không tính là em gái, cậu chưa từng cảm thụ loại kinh nghiệm bị em trai dính lấy mà Trì Yến nói, lúc này nghe được đầu kia điện thoại Trì Bảo mềm mềm kêu mình là anh, không nhịn được cười, nói: “Chào buổi tối, Trì Bảo.”
“Chào buổi tối anh Mạch Đương, anh ăn cơm chưa ạ? Cảm ơn anh tặng quà cho em, em rất thích.” Trì Bảo hôm nay vừa về liền thấy trên giường mình một đống búp bê nhỏ, Trì Yến nói là Mạch Đương tặng nhóc, là một cậu bé lễ phép, chuyện đầu tiên nhóc muốn là nói lời cảm ơn với Mạch Đương trước ~
“Không cần khách sáo, lần sau mang cưng đi gắp, cưng thích máy gắp thú bông không?” Mạch Đương hỏi.
“Thích! Nhưng kỹ thuật anh trai em rất kém, ảnh luôn không gắp được.” Trì Bảo không do dự bán anh trai mình.
Từng cùng Trì Yến chơi máy gắp thú bông Mạch Đương đương nhiên biết kỹ thuật của anh có bao nhiêu kém, không ngờ ngay cả Trì Bảo cũng ghét bỏ anh, Mạch Đương cười cười, giương mắt nhìn Trì Yến đang ngồi đối diện mình ăn cơm, một lời hai nghĩa nói: “Kỹ thuật của anh trai cưng kém cũng chả sao, kỹ thuật anh giỏi là được.”
Trì Yến từ trong lời Mạch Đương liền biết Trì Bảo đang nói gì, kỹ thuật kém anh thừa nhận, nhưng những lời này từ miệng Mạch Đương nói ra, sao nghe thế nào cũng cảm thấy bất thường.
“Anh trai em nói tối nay ảnh muốn ở lại nhà anh phải không?” Trì Bảo hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay anh ấy nói muốn ngủ cùng anh, cưng đồng ý không?” Mạch Đương đùa nhóc.
Hai ngày nay Trì Bảo theo lớp ra ngoài hoạt động, hôm nay vừa về liền hào hứng muốn cùng Trì Yến chia sẻ chuyện lý thú cùng tiểu đồng bọn, không ngờ Trì Yến lại không về, đối với chuyện này nhóc có chút không vui, nhưng nghe nói anh ở cùng Mạch Đương, Mạch Đương lại tặng mình nhiều quà như vậy, nhóc thẹn thùng nói không đồng ý, rối rắm một chút mới nói: “Đồng ý ạ.”
Mạch Đương nghe ra trong giọng nhóc có chút rối rắm, cười nói: “Cám ơn cưng đã cho anh mượn anh trai, anh sẽ chăm sóc ảnh thiệt tốt, có rảnh sẽ mang cưng đi ăn McDonald.”
“Có thể ăn kem vị hoa đào không ạ?” Trì Bảo vừa nghe có thể ăn McDonald, lập tức liền ném chút rối rắm vừa rồi đi.
“Đương nhiên, anh mang theo cưng, cưng mang theo anh trai cưng.” Mạch Đương nói.
“Được ạ, cảm ơn anh Mạch Đương, vậy hôm nay tặng anh trai cho anh.” Trước mặt kem Trì Bảo liền dễ dàng bán anh trai mình, một phút đau lòng cho nam thần.
“Được.” Mạch Đương cười cúp điện thoại, trả lại điện thoại cho Trì Yến, “Trì Bảo nói hôm nay tặng anh cho tui, anh nói tui hẳn nên chiêu đãi anh thế nào cho tốt đây?”
Trì Yến nhận lấy điện thoại thuận tay để sang một bên, gắp một miếng cá chậm rãi ăn xong, mới nói: “Nhìn thế nào cũng giống tôi chiêu đãi cậu.”
Trên mặt bàn đều là món ăn Trì Yến dùng để “chiêu đãi” mình, Mạch Đương không thể phản bác, cậu chống bàn tiến về phía trước một chút, nhìn Trì Yến nói: “Vậy tui đành để buổi tối mới chiêu đãi anh thật tốt.”
Tay đang ăn của Trì Yến dừng một chút, giương mắt nhìn thẳng cậu, chậm rãi giương lên một nét cười khẽ, “Phải không.”
Lúc Trì Yến không cười ngay cả hơi thở chung quanh đều trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi cười lên dung mạo dịu dàng như băng tuyết được hòa tan, khiến Mạch Đương không dời được mắt, chỉ cảm thấy nhìn nhiều thêm chút đều khiến nhiệt huyết sôi trào, hận thứ chính mình ăn là cơm Trì Yến làm, mà không phải là bản thân Trì Yến.
Mạch Đương làm bộ ho khan một tiếng, đổi đề tài, “Đêm nay thật sự anh không về sao?”
“Ừ.” Khi nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của Mạch Đương Trì Yến liền không có ý định rời đi.
“Vậy thuốc của anh đâu, có mang theo không?” Mạch Đương hỏi.
“Không có.” Trưa nay sau khi ăn cơm xong Trì Yến về nhà trước mới đến trường, thuốc đều để ở nhà, anh thấy Mạch Đương vì những lời này mà nhăn mày, liền nói, “Không sao cả, dùng thuốc của cậu là được, không nghiêm trọng.”
“Tui cảm thấy nghiêm trọng mà!” Mạch Đương phản bác.
“Ừ, vừa lúc, tôi cảm thấy cậu cũng rất nghiêm trọng.” Trì Yến nói.
“…” Mạch Đương bị nghẹn một cái, lặng lẽ bưng cơm lên tiếp tục ăn.
Trì Yến cười khẽ, tâm tình vui vẻ bỏ thêm miếng cá cho Mạch Manh.
Sau khi ăn xong Mạch Đương chủ động dọn dẹp chén đũa, có điều vừa đến phòng bếp đã bị Trì Yến đẩy ra, “Đi nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng tui muốn giúp anh.” Mạch Đương đứng ở cửa không đi, đây là lần đầu tiên cậu chủ động dọn dẹp đồ đạc đó.
“Không cần, cậu chỉ cần phụ trách ăn là được.” Trì Yến đổ nước rửa chén vào bồn, cũng không ngẩng đầu lên nói.
— Nhưng tui không biết nấu ăn.
— Tôi làm, cậu chỉ cần phụ trách ăn là được.
Lời Trì Yến nói vừa rồi vang lên bên tai, khi đó Mạch Đương còn tưởng anh nói đùa, không ngờ là thật, lập tức liền cảm giác bên tai hơi nóng lên, nhịn không được não bổ sinh hoạt về sau của hai người, bản thân mua thức ăn rửa thức ăn, Trì Yến nấu cơm rửa chén, cảnh tượng ấm áp khiến lòng người mềm mại.
Trì Yến nói không cần hỗ trợ, hơn nữa phòng bếp cũng nhỏ, chỉ có một rãnh nước đứng chẳng được hai người, nhưng Mạch Đương cũng không rời đi, cậu đứng ở cửa nhìn Trì Yến rửa chén, vừa nhìn vừa cùng anh nói chuyện phiếm.
Trì Yến cũng không chê cậu phiền, vừa rửa vừa đáp lời cậu, trong phòng cực kỳ ấm áp.
Tắm rửa xong, Mạch Đương giúp Trì Yến thoa thuốc, lần nữa nhìn đến vết thương sau lưng Trì Yến cậu vẫn rất khó chịu, lần này không khiêu khích Trì Yến nữa, mà thành thành thật thật thoa thuốc cho anh.
“Khi nào thay thuốc?” Trì Yến nhìn vết thương trên đầu Mạch Đương hỏi.
Mạch Đương không trả lời anh, ánh mắt chuyên chú nhìn bụng anh.
Thoa thuốc xong Trì Yến không lập tức mặc quần áo, mà để trần thân trên chờ nước thuốc khô, vóc người anh vô cùng tốt, bởi vì quanh năm chơi bóng, cơ bắp lưu loát ưu mỹ, cơ bụng sáu múi lộ rõ ràng lại không có vẻ cường tráng, làn da màu lúa mạch vô cùng bắt mắt. Lần đầu tiên Mạch Đương nhìn thấy cơ bụng Trì Yến là lúc chơi bóng ở sân bóng nhỏ trước kia, có điều khi đó cách khá xa cậu thấy không rõ lắm, không giống lúc này hai người ngồi trên một chiếc ghế sô pha, ở giữa chỉ có khoảng cách một người, cậu hơi đưa tay chút liền có thể chạm vào cảnh đẹp khiến mình thèm thuồng.
“Khi nào đi thay thuốc?” Trì Yến quen cậu thất thần, cũng không để ý, hỏi lại một lần.
“A.” Mạch Đương thu hồi ánh mắt, “Hai ngày nữa đi, anh muốn đi cùng tui sao?”
“Ừ, lúc đi nhớ nhắc tôi.” Trì Yến gật gật đầu, lấy quần áo bên cạnh mặc vào, anh mặc vẫn là T-shirt tối qua Mạch Đương đưa anh.
“Được.” Mạch Đương nở nụ cười, hỏi anh: “Muốn chơi game không? Tui có rất nhiều đĩa game, anh thích chơi loại hình gì? Đua xa? Trốn khỏi mật thất? Hay loại mạo hiểm rừng rậm nguyên thủy?”
Phòng chứa vật của Mạch Đương có rất nhiều đĩa game Trì Yến cũng nhìn thấy, anh liếc nhìn vết thương của Mạch Đương, cự tuyệt đề nghị của cậu, “Cậu cần nghỉ ngơi, trò chơi để lần sau đi.”
“Tui nghỉ ngơi nhiều lắm rồi, càng ngủ càng choáng, chúng ta chơi hai ván đi.” Mạch Đương nói.
Xác thực buổi chiều Mạch Đương đã ngủ mấy tiếng, lúc này thời gian cũng còn sớm, Trì Yến thoáng suy xét một chút liền đồng ý.
Trì Yến không thường xuyên chơi game, khẳng định không phải đối thủ của Mạch Đương, Mạch Đương vừa chơi vừa dạy anh, hai người chơi mấy ván mới dừng lại.
“Được rồi, hôm nay đến đây chấm dứt.” Trì Yến đè tay cầm chơi game của Mạch Đương lại, ngăn cậu mở ván mới.
Mạch Đương có chút chưa thỏa mãn, có điều nam thần đã nói như vậy, cậu vẫn là thành thật cất đĩa game cùng tay cầm, sau đó lười biếng duỗi eo, “Chúng ta đi ngủ đi! Ái phi!”
Trì Yến: “… Nhiều tật xấu.”
Mạch Đương he he cười một chút, cùng anh đánh răng đi ngủ.
Lần thứ hai cùng nam thần chung giường chung gối, lần này Mạch Đương không ngủ được yên ổn như trước, trong mộng tất cả đều là chút hình ảnh không hài hòa, kích thích Mạch Ji Ji đến tiết ra trong mộng, loại khoái cảm kia như là xuyên qua cảnh trong mơ phát sinh trong thực tế trên người mình, lúc Mạch Đương mở mắt liền phát hiện giữa hai đùi có chút dinh dính, cậu không cần sờ cũng biết mình mộng tinh rồi.
Không phải lần đầu mộng tinh vì Trì Yến, Mạch Đương cũng không kinh ngạc, chẳng qua bởi vì nhân vật chính ở ngay bên cạnh mình, loại cảm giác trong mộng càng thêm mãnh liệt mà thôi.
Nhẹ thở ra một hơi, Mạch Đương nương theo chiết xạ ánh sáng bên ngoài nhìn Trì Yến bên cạnh, phát hiện anh còn đang ngủ, liền tay chân rón rén xoay người xuống giường.
Giặt xong quần lót, Mạch Đương trở về tiếp tục nằm xuống, đối với Trì Yến bên cạnh nhẹ nhàng nói câu ngủ ngon.