Chương : 2
Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Minh Hạ
Ảnh: Mèo.
Các toà cao ốc thương mại quốc tế gần đây mọc lên như nấm, kẻ ra người vào hoặc bảnh bao lộng lẫy, hoặc chỉn chu trang trọng, nhưng mặt mày ai cũng tỏ vẻ cao ngạo. Có kẻ coi huyết thống của mình là cao quý, có kẻ xem trường học của mình là vinh dự, những người trong các Trung tâm Thương mại Quốc tế đều vì những lý do đó mà vênh váo, dường như cả những tên ăn mày ở gần khu này hễ mở mồm ra là thốt lên: “Tôi ở khu thương mại quốc tế, còn anh thì sao?”
Công ty Luật của Đặng Thảo Thảo cũng nằm giữa các toà nhà này. Đêm qua từ quán bar về chẳng thu hoạch được gì, nhưng vì thức khuya nên đau đầu không dậy nổi, cuối cùng cô đành phải từ bỏ cách sống không lành mạnh này, xin nghỉ buổi sáng, buổi chiều mới đi làm.
“Sếp nhỏ” họ Tôn, tên là Tôn Nam Uy. Tên gọi nghe rất oai phong, nhưng nhìn người thật thì hơi xấu. Gương mặt thư sinh trắng trẻo, đeo cặp kính mắt không viền hiệu Xerox, cao gần mét bảy, ngày ngày đều làm Đặng Thảo Thảo có cảm giác như gọi nhầm người.
“Thảo Thảo.” Sếp Tôn ngồi trong phòng làm việc gọi cô, Thảo Thảo đang chống má ngủ gật. Bất chợt bị gọi liền bật người đứng dậy, “Đến ngay đây.”
“À, ở đây có một vị khách người Mỹ mới đến, muốn mở công ty tư nhân, cô giúp họ làm đi.” Sếp lười nhác đưa cho cô một tập hồ sơ, bên trong chỉ có vài tờ giấy mỏng. Thảo Thảo lật ra xem, đợi đến lúc làm xong thì sẽ là một chồng giấy dày, thực ra chỉ là chạy thủ tục mà thôi. Nhưng mà…
“Luật sư Tôn!” Thảo Thảo không kìm được bèn hỏi, “Không khoẻ hả, có muốn đến bệnh viện không?” Dựa theo kinh nghiệm của mình, phản ứng bây giờ của sếp thuộc loại “tâm bệnh”.
Quả nhiên, “Haizz!” Trước tiên là thở dài thườn thượt, Thảo Thảo kiên nhẫn đợi, tuy IQ của cô không bằng bậc tiền bối Tào Tháo đại nhân có tên đồng âm với mình nhưng sự kiên nhẫn vẫn hơn một bậc.
“Thảo à!” Luật sư Tôn cuối cùng cũng nói, “Cô biết không, Tiểu Văn cô ấy… cô ấy, haizz, cô ấy muốn ăn cơm tôi nấu!”
Trời! Đây quả thật là cách tự sát tàn nhẫn nhất! Thảo Thảo dường như hít phải hơi lạnh, im lặng chờ đợi nghe hết lời kể.
“Cô ấy nói Phùng Thượng Hương đã từng được ăn mà cô ấy thì chưa. Nếu tôi không nấu cho cô ấy ăn thì cô ấy sẽ cho rằng tôi và Phùng Thượng Hương có mờ ám!” Tôn Nam Uy kích động nói câu cuối: “Ngược lại tôi đâu muốn thế! Người ta mời mà!”
Thật toát mồ hôi, Thảo Thảo cúi đầu xem hồ sơ. Tên của công ty Luật này có một chữ Phùng, chính là chỉ Phùng Thượng Hương. Công ty Luật không lớn, chỉ có ba người hợp tác chính, nhưng làm đủ tất cả nghiệp vụ trọng yếu liên quan đến nước ngoài, bao gồm cả đầu tư trực tiếp hay gián tiếp, cho vay tài chính, bồi thường bảo hiểm và hàng loạt các nghiệp vụ khác. Cho nên kiếm được rất nhiều tiền.
Phùng Thượng Hương là thạc sĩ ngành luật tốt nghiệp ở Mỹ, LLM (*), thường được gọi là Lão lưu manh. Nghe bảo nhà cô ấy có thế lực về tài chính, khách hàng trong tay đều là các ngân hàng lớn hàng đầu cả nước và một số bộ phận nghiệp vụ của ngân hàng quốc tế nổi tiếng. Tuy không được như các công ty nổi danh trên sàn chứng khoán nhưng tiền thu về nhiều như nước chảy. Năm nay Phùng đã 29 tuổi, còn ba tháng nữa là bước vào hàng ngũ 30. Trong mắt đối tác thì dung mạo cô ta kiều diễm, đẹp như hoa, hơn nữa với địa vị nữ vương rực rỡ chói lòa, vì vậy hổ sói rình rập xung quanh rất nhiều, cũng may, xem chừng cô ta cũng giỏi "thuần phục động vật" nên chưa nghe nói có chuyện thương tâm gì xảy ra.
(*) LLM: Master of Law - thạc sĩ Luật là tấm bằng cấp cho những người đã có một chứng chỉ nghề nghiệp về Luật, sau đó hoàn thành chương trình học tập và nghiên cứu nâng cao trong lĩnh vực Luật học.
Thảo Thảo vô cùng ngưỡng mộ người phụ nữ độc lập, thông minh, ưu nhã, xinh đẹp như Phùng Thượng Hương, dù hai người không thích nhau cho lắm nhưng vẫn không ngăn được sự hâm mộ trong lòng mình dành cho cô ta.
Nói đến xích mích giữa hai người thì quả thật không thể trách Thảo Thảo được, đều là do đàn ông gây hoạ.
Lúc cô đến phỏng vấn, Tôn Nam Uy và Phùng Thượng Hương đều có mặt. Chủ yếu là Phùng Thượng Hương hỏi, ấn tượng dành cho nhau cũng ổn. Phùng Thượng Hương xem sơ lý lịch của Thảo Thảo, cô ta ngại nhất là sự bi quan và dông dài ở các bà nội trợ. Nhưng biểu hiện của Thảo Thảo rất lý trí, trình bày rõ ràng chặt chẽ, đơn giản dứt khoát. Trừ vẻ mệt mỏi vô thức giữa trán và nét tang thương trong đôi mắt thì cơ bản không nhận ra cô đã ly hôn. Hoàn cảnh sạch sẽ, không có bất kỳ tranh giành lợi ích nào, Phùng Thượng Hương ít nhiều cũng thông cảm với người phụ nữ như Thảo Thảo, thậm chí còn hơi kính nể dũng khí dứt khoát ra đi của cô. Sau đó Phùng Thượng Hương hài lòng gấp sổ ghi chép lại, quay sang hỏi Tôn Nam Uy đang lơ đãng ngồi bên cạnh: “Anh còn câu hỏi gì nữa không?” Anh ta tỏ ý không còn vấn đề gì nữa thì dừng thôi.
Tôn Nam Uy là một cộng sự khác, học thức của anh ta cao hơn Phùng Thượng Hương, có bằng JD (*) của trường đại học ở Georgia, có giấy chứng nhận hành nghề luật sư của bang New York, sau khi về nước lại thi được bằng trong nước, không hề dựa vào quan hệ, mà hoàn toàn dựa vào chính năng lực của mình. Năm nay anh ta đã 30 tuổi, bằng tuổi Thảo Thảo. Khi đó họ vẫn chưa biết giữa hai người có quan hệ sâu xa.
(*) JD: Juris Doctor – là bằng tốt nghiệp chuyên môn cao nhất trong lĩnh vực pháp luật.
Ban đầu vốn dĩ tổ phỏng vấn không có Tôn Nam Uy tham gia, nhưng khi Thảo Thảo vừa bước vào cửa lớn đã bị Tôn Nam Uy nhìn thấy, vóc người nhỏ nhắn, rảo bước cầm túi đi vào của cô làm lão Lỗ vốn là người phải phỏng vấn chạy mất. Lão Lỗ rất bận, lại biết sự yêu cái đẹp của Tôn Nam Uy lộ rõ đến mức không hề che giấu, nên bèn vỗ vai anh chàng cười ha ha rồi quay về phòng làm việc.
Tôn Nam Uy ngồi đó đương nhiên sẽ không nhìn chằm chằm Thảo Thảo. Ngầm quan sát một hồi, anh ta kết luận: Thảo Thảo là kiểu phụ nữ đặt trong nhà thì an tâm, mà nuôi bên ngoài thì lo lắng, nhà cửa thuận hoà, vợ chồng ấm êm, đến cả tướng mạo cũng truyền thống. Tôn Nam Uy dám cược rằng trong bữa tiệc thường niên cuối năm, chắc chắn Thảo Thảo sẽ mặc sườn xám.
Thẫn thờ một hồi, đúng lúc Phùng Thượng Hương lên tiếng hỏi, anh ta vội vàng giả vờ nhìn lướt qua lý lịch của Thảo Thảo, chợt a lên một tiếng: “A! Cô còn lớn tuổi hơn cả Thượng Hương nữa?”
Mối thù giữa hai người phụ nữ từ đó mà thành, suýt nữa đã cắt đứt tiền đồ của Thảo Thảo!
Ngày thứ ba kể từ khi nhận được đề nghị của Tôn Nam Uy, Thảo Thảo khá ngạc nhiên. Khi gặp anh ta, Tôn Nam Uy trực tiếp nói thẳng: “Thực ra tuổi của cô không phù hợp lắm, tôi áy náy quá, đáng lẽ không nên nói thế. Nhưng mà lý lịch và tính cách của cô rất hợp với công việc trợ lý.”
Sau này Thảo Thảo mới biết, sau khi Tôn Nam Uy nói câu đó xong, thì Phùng Thượng Hương ghét cô ngay tức khắc, lúc nãy còn hài lòng với cô thì bây giờ đã lập tức muốn đánh rớt. Tôn Nam Uy biết rõ không phải vì Phùng Thượng Hương thích anh, mà do lòng dạ nhỏ nhen bị kích động. Việc thế này không phải mới 1 – 2 lần, 7 – 8 người đến phỏng vấn đều bị cô ta cho pass bởi trẻ tuổi chưa kết hôn, bây giờ kết hôn rồi cũng pass, còn muốn công ty tiếp tục hoạt động nữa không đây?
Tóm lại, Tôn Nam Uy vẫn rất công bằng. Tuy đầu óc lơ đãng đâu đâu, nhưng những biểu hiện của Thảo Thảo anh ta đều để ý, quan trọng hơn nữa Thảo Thảo là một người đẹp, một người đẹp đã ly hôn, mình có thể vừa tán tỉnh, vừa bảo đảm với bạn gái rằng không có hứng thú với người đã ly hôn!
Phùng Thượng Hương cũng là người đẹp, nhưng nhìn riết cũng chán. Huống hồ tính khí trẻ con của cô ta cũng đáng ghét. Cho nên, Tôn Nam Uy chẳng hề do dự bèn đưa ra đề nghị với Thảo Thảo. Những chuyện này đều do trợ lý Tiểu Vương kể lại cho cô biết sau khi cô đến công ty làm việc.
Tiểu Vương là sinh viên giỏi của trường Bắc Ngoại (*), có hai bằng chính trị và pháp luật, là một người có đam mê mãnh liệt với ngành Luật, ước mơ lớn nhất là trở thành Chánh án Toà án tối cao, hoặc gả cho con cháu của Chánh án. Hiện tại cô nàng là Giám đốc hành chính duy nhất của công ty (tự phong), phiên dịch, lễ tân tạm thời (khi lễ tân vắng mặt), cho đến Bộ trưởng không bộ (**) (người khác không quản thì cô nàng quản) và còn là Bộ trưởng bộ thông tin. Thảo Thảo là trợ lý trong công ty, mỗi đầu tàu quan trọng đều có trợ lý nghiệp vụ riêng. Nhưng trợ lý nghiệp vụ của Phùng Thượng Hương bị cô ta hành hạ quá nên chạy mất rồi. Trợ lý của Tôn Nam Uy thì ở nhà nghỉ đẻ, Thảo Thảo đến vừa khéo bổ sung vào, đây là lý do chính đáng nên Tôn Nam Uy mới dám đề nghị với Thảo Thảo mà không bị xem là vượt quyền. Với Thảo Thảo mà nói, thì thiệt thòi nhất chính là làm việc của hai người nhưng tiền kiếm được chỉ của một người. Công ty nói sẽ nhanh chóng tìm trợ lý cho Phùng Thượng Hương nên tất cả chỉ là tạm thời.
(*) Bắc Ngoại: Trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh.
(**) Bộ trưởng không bộ (Minister without Portfolio): Quan viên cấp bộ trưởng không chuyên quản một công vụ nào đó. Cũng gọi là Quan không bộ, Quan quốc vụ, không nhiệm. Ở các nước theo chế độ nội các, bộ trưởng không bộ thường là thành viên nội các, ngồi trong hội nghị nội các, tham gia các quyết sách của chính phủ, đảm nhận hội nghị nội các hoặc các công vụ quan trọng đặc thù trong phân công các công việc đầu não của chính phủ.
Hồi tưởng dừng ở đây, Thảo Thảo cảm thấy bài học duy nhất cô học được chính là làm người đừng quá thông minh, hiện giờ cô nên giả vờ ngốc nghếch thì hơn. Người sếp vừa yêu vừa ghét như Phùng Thượng Hương thì tốt nhất không nên dây vào.
“Vậy hả! Vậy, anh nấu là được rồi.” Thảo Thảo thuận theo, nói cho có lệ.
Mắt Tôn Nam Uy sáng lên: “Ờ ha, Thảo! Tôi biết cô rất hiểu lòng người mà. Vậy, cô đi siêu thị mua giúp tôi cải thảo, củ cải trắng, thịt heo và thịt bò, tôi đưa chìa khoá nhà cho cô, cô rửa sạch mọi thứ giúp tôi, để tôi chỉ cần quăng vào nồi hấp chín, nấu chín, xào chín, những công đoạn khác đều không cần phải làm là được!”
Hả? “Vậy, công việc của tôi thì sao?”
“Công việc? Đây chính là công việc của cô đó. Chiều nay không cần đi làm. Những cái này mai làm. À, thẻ tín dụng đây, đi Carrefour nhé.”
Thảo Thảo đành phải nhận lấy, không dám phàn nàn đi mua thức ăn. Vừa mới ra khỏi cửa thì chợt nghe người bên trong căng họng gào: “Phải mua đồ giá rẻ đấy nhé.”
Dù cho có ô nhiễm nghiêm trọng vẫn nhận ra được trời nắng hay trời râm. Ngày hôm sau, sếp nhỏ huýt sáo bước vào, Thảo Thảo nhìn sang cửa kính sát đất bên cạnh, mặt kính mơ hồ phản chiếu gương mặt, có thể thấy khoé miệng anh ta đang ngoác ra.
“Thảo à, cảm ơn cô!” Tôn Nam Uy vỗ bàn Thảo Thảo, “Đúng rồi, chuyện đăng ký cho công ty nọ phải nhanh lên, khách hàng đang hối gấp đấy.”
Thảo Thảo đồng ý, trong lòng thở dài, cũng may đã đoán trước được, hôm qua tăng ca đã làm xong điều lệ công ty rồi. Sếp là gì? Sếp là người mau quên nhất, trừ phi bạn làm cho sếp đau, ví dụ như bạn làm anh ta lỗ vốn, còn không anh ta sẽ không nhớ bản thân đã nói gì.
“Vâng, luật sư Tôn, tôi đã hẹn trước xem khi nào có thể đăng kí tên cho công ty rồi.”
“Ừ! Thảo Thảo, cô giỏi lắm. Càng nhanh càng tốt” Tôn Nam Uy vừa xoay cọng hành, vừa bước về phòng làm việc của mình, mới đi được hai bước lại quay lại, ra vẻ thần bí dựa lên bàn của Thảo Thảo nói: “Thảo à, cấp dưới cũ của chú Tiểu Văn là đàn ông, cô có muốn gặp không?”
Cái gì?
Thảo Thảo nhức đầu nghĩ: “Sếp muốn làm mai, có nên đi gặp không đây?”
Thời gian buổi hẹn là 7h tối thứ Sáu. Nghe bảo là sếp tổng của công ty nào đó, lịch trình kín mít, có thể “bỏ chút thời gian” gặp mặt quả thật không hề dễ dàng.
Cho nên, một người nhỏ bé như Thảo Thảo tốt nhất vẫn nên nghe theo ý kiến của người ta.
Vừa ra khỏi tàu điện ngầm ở cổng Triều Dương, Thảo Thảo rất muốn quay đầu về nhà. Hôm nay có cuộc họp nên cô không có thời gian về văn phòng đổi giày. Giày cao gót màu trắng 5 tấc hiệu La Sounder đẹp thì có đẹp, nhưng gót giày nhọn hầu như có thể đâm mặt đất thành lỗ nhỏ gõ lộc cộc lên ô gạch ở đường dành cho người đi bộ thì chỉ dựa vào đế trước chưa đến 3cm2 để chống đỡ toàn bộ cơ thể. Thảo Thảo ngoài việc lo lắng không biết lòng bàn chân có bị phồng rộp lên không, còn phải quay đầu nhìn đằng sau xem gạch trên đường có bị thủng hay không.
Đường đi bộ chỉ có vài trăm mét, mà nhìn thì dài đến mức như không thể đến nơi!
Khó khăn lắm mới đến được ngã tư, qua ngã tư là đến nơi rồi. Thảo Thảo sửa lại những lọn tóc rũ xuống. Hai tiếng trước mới mưa một trận, bên đường là những vũng nước mưa bẩn.
“Soạt!” Một chiếc Audi xám bạc quẹo gấp làm nước bắn lên cao hơn nửa người, Thảo Thảo không tránh kịp, bị toàn bộ nước hắt lên bộ váy Âu màu trắng. Chưa kịp nổi giận thì chân lại nghiêng ngả, “Oái!”, gót giày đã bị vướng vào lưới sắt của cống thoát nước!
Rầm! Thảo Thảo đỏ mặt tía tai, cả người cũng nóng rần lên. Bèn động động chân, kẹt chặt rồi, rút chân ra được nhưng giày vẫn còn ở đó. Xung quanh dường như có người đang cười nhạo, Thảo Thảo hoang mang, chẳng quan tâm nước dơ trên đất, liền ngồi xổm xuống kéo mạnh giày ra. Vừa kéo, vừa mắng thầm: Tiểu Tôn đáng chết, giới thiệu đối tượng nhảm nhí! Có sếp nào như hắn đâu chứ!
“Không sao chứ?” Chiếc Audi gây chuyện quay lại, kính cửa xe tự động hạ xuống, giọng đàn ông cất lên.
Thảo Thảo ngước gương mặt đỏ bừng lên, lỗ tai như biến thành ống khói, làn khói xanh bay ra từ đó.
Không tự nhìn được hay sao mà hỏi?
Váy liền ngắn trên đầu gối, Thảo Thảo ngồi xổm trông rất kì dị, hai đùi khép chặt để tránh bị người đi đường vừa đi vừa thấy được cảnh xuân. Nhưng, ngồi như vậy Thảo Thảo không thể thấy ngoại hình của người kia, hơn nữa hình như người đó chẳng có thành ý, vốn không hề xuống xe, cũng không ló đầu ra khỏi cửa sổ. Hỏi một câu, thấy Thảo Thảo không trả lời thì mất kiên nhẫn nói: “Không sao vậy tôi đi trước nhé?”
Thảo Thảo rớm nước mắt. Ngoài chiếc xe đó ra, xung quanh còn có mấy công nhân rảnh rỗi ở công trường gần đó xúm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ cười nhạo.
“Không sao!” Thảo Thảo da mặt mỏng vội đáp, đành để cho người đó rời đi. Người đó cũng không khách sáo, vừa nghe được đáp án, bèn rồ xe đi mất không thấy bóng dáng.
Nước dơ dập dềnh bên đường sát vỉa hè liên tục chảy vào cống. Cuối cùng, cô cắn răng cố kéo, ‘phựt’ một tiếng, giày đã được kéo ra nhưng miếng da nhỏ gắn ở đế đã rơi vào cống mất rồi.
Thảo Thảo loạng choạng đứng dậy, gắng gượng đứng vững, dở khóc dở cười nhìn chiếc giày da lốm đốm hoa trắng đen. Cô mang vào, chiếc cao chiếc thấp, cũng may không nhìn thấy rõ. Sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến quảng trường Phong Liên.
Cà phê Starbucks ở quảng trường Phong Liên nằm sát ven đường, ánh đèn màu cam chiếu ra ngoài cửa sổ lớn sát đất. Chập tối, trời chiều mùa hạ ở Bắc Kinh toát ra vẻ ngột ngạt. Mặt đường trắng lóa như giữ lại ánh nắng buổi trưa, ngay cả hình mẫu trong tủ kính cũng ỉu xìu.
Đi vào quán cà phê, Thảo Thảo nhìn xung quanh. Bên trong không có mấy người, máy lạnh thổi phà phà, vài nhân viên ở quầy bar chụm đầu nói cười. Nhìn thấy Thảo Thảo lại như chẳng nhìn thấy ai, cúi đầu tiếp tục tán dóc. Góc Tây Bắc có một người đàn ông mặc vest, khoảng 36 – 37 tuổi, vai rộng lưng dài, đang cầm tạp chí Thuỵ Lệ nghiêm túc đọc, vừa lật vừa nhíu mày. Thảo Thảo cẩn thận nhìn qua quyển tạp chí đó, quả nhiên là đặt theo kỳ.
Thần sắc của anh ta làm Thảo Thảo nhớ đến ông nội đã mất, dường như chỉ cần mở miệng là anh ta sẽ khiển trách.
Cúi đầu nhìn quần áo mình, váy Âu chấm chấm vài vết dơ. Thảo Thảo nghĩ: Dù sao cũng chẳng trông mong gì, lần gặp mặt này xem như lấy kết quả để báo cáo với Tiểu Tôn là được. Nghĩ thế cô thẳng cổ, ngẩng mặt, tưởng tượng dáng vẻ của thiên nga trắng, giũ giũ quần áo bẩn rồi bước qua.
“Thẩm tiên sinh?” Thảo Thảo giữ yên đầu, buông mắt nhìn người đàn ông đang ngồi nọ, tim đập thình thịch, mũi chân từ từ dịch ra sau, chuẩn bị tư thế chạy thoát bất cứ lúc nào.
Thẩm Bị đầu tiên là nhìn bộ váy Âu hơi bẩn của cô. Anh nhớ tới mấy người đến phỏng vấn ở công ty sáng nay, có một cô gái cũng mặc đồ trắng. Nếu cô ta dám ăn mặc như thế này thì tuyệt đối không có cơ hội gặp anh.
Nhưng trong buổi xem mặt thì ai ai cũng bình đẳng. Huống hồ mục đích anh tới đây không phải chỉ để xem mặt, mà còn có việc muốn nhờ người ta.
Cho nên anh đành miễn cưỡng nhìn lại lần hai.
Đặng Thảo Thảo có gương mặt búp bê, trên gương mặt nhỏ là cái cằm nhọn, nhưng đã 30 tuổi rồi nên hơi đầy đặn một chút, cằm nhọn có thịt nhìn cũng tròn hơn. Nếu cô cúi đầu, người khác nhìn ngang sẽ thấy cô có đường chẻ cằm mờ mờ giống nữ minh tinh Phùng Bảo Bảo của những năm 70, chỉ là không lộ rõ mà thôi.
Khi Tôn Nam Uy tán phét với bạn học đã từng cảm thán: “Thực ra con gái cằm chẻ rất gợi cảm.” Đó là nhận xét anh ta rút ra được sau khi Thảo Thảo đến làm việc tại công ty Luật của mình.
Thứ Thẩm Bị nhìn thấy chính là cằm của Đặng Thảo Thảo, dưới ánh đèn vàng cam, làn da cô trắng nõn tinh xảo như ánh ngọc trai. Tim anh rung động, Thảo Thảo đã vượt qua được cửa thứ nhất.
“Vâng, cô Đặng?” Thẩm Bị đứng lên, bắt tay theo thói quen.
Thảo Thảo cau mày, cảm thấy giọng nói này khá quen tai. Nhưng cô là một kẻ mù âm thanh, không chỉ hát lạc tông mà còn không nhớ giọng. Cho nên, biết bản thân không thể nhớ ra được thì dứt khoát không nhớ nữa.
“Đúng vậy.” Thảo Thảo nở nụ cười đầy chuyên nghiệp.
Ước mơ của cô là làm một đại luật sư uy phong tám cõi như Phùng Thượng Hương, bất kể ai cũng phải cúi đầu trước cô để xin cô chỉ cách để giải quyết vấn đề. Nhưng trên thực tế, cô cười giống như lễ tân đón khách vậy, dù là ai cũng có thể hô hào trước mặt cô.
Thẩm Bị là người rất nghiêm túc, nhưng không có nghĩa anh không biết cân nhắc. Cho dù hôm nay công ty vừa mất một gói thầu lớn, hơn nữa trên đường đến đây còn bị kẹt xe suýt trễ giờ, đối diện với nụ cười “tâng bốc” của cô (Thảo Thảo tự nhận xét) cũng cười lịch sự đáp lễ: “Hân hạnh, mời ngồi!”
Thẩm Bị thẳng lưng, bờ vai vốn rộng rãi được phơi bày hết, bộ vest trên người anh rất vừa vặn. Thảo Thảo bất giác nghĩ chắc chắn anh không mặc vừa những bộ vest kiểu Nhật hoặc Hàn.
Cô khép chân lại, để nghiêng nghiêng sát mép sofa. Dáng ngồi hoàn mỹ càng làm nổi bật những vết bẩn trên chiếc váy Âu không hoàn hảo. Thảo Thảo cố gắng làm như không thấy.
“Cô Đặng muốn dùng gì?” Thẩm Bị lịch sự hỏi. Nhân viên phục vụ đã đứng ngay bên cạnh.
“Soda, cảm ơn!” Thảo Thảo đang giảm cân, 30 tuổi rồi, phải cố gắng để còn bắt được những thời khắc cuối cùng của tuổi xuân chứ.
Thực ra Thảo Thảo rất ấm ức, chẳng qua cô đã từng ly hôn mà thôi, vẫn còn “xinh đẹp như hoa” (Tiểu Văn nói), nhưng lại cực kỳ mất giá trên thị trường. Có lúc, Thảo Thảo nghĩ: Sớm biết như thế chi bằng không kết hôn, chỉ sống chung thôi, ít ra lý lịch cũng trong sạch. Tiểu Văn thường hỏi cô: Sao không làm tình nhân của đại gia nào đó? Như vậy mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều!
Tiểu Văn là bạn gái của Tôn Nam Uy, chính cô ấy đã tạo nên mối quan hệ sâu xa giữa Thảo Thảo và Tôn Nam Uy. Bởi cô ấy là bạn đại học với Thảo Thảo nhưng không thân lắm, Tôn Nam Uy không biết điều này. Cho nên, khi nghe thấy cái tên Thảo Thảo từ miệng Tôn Nam Uy, Tiểu Văn ba chân bốn cẳng chạy đến công ty kiểm chứng.
Từ đó trở đi, Thảo Thảo lại thêm một nhiệm vụ chính là giám sát Tôn Nam Uy, điều này làm cô có thể ngẩng đầu trước mặt Tôn Nam Uy. Nhưng mà, theo như đánh giá của Thảo Thảo thì điều kiện tự nhiên của Tôn Nam Uy quả thật không bằng Tiểu Văn. Nhưng Tiểu Văn bảo Tiểu Tôn là người có sức hấp dẫn, đặc biệt là khi làm việc, ngay cả chiều cao cũng tăng thêm!
Tôn Nam Uy thường phàn nàn sao tự dưng lại mời một bà cô đến, không phải ám chỉ năng lực làm việc của Thảo Thảo không tốt, mà là từ nay không thể mặt dày ngắm gái đẹp được nữa. Thế nhưng Thảo Thảo cũng thường xuyên đứng ra giảng hoà giúp bọn họ, bây giờ đã tiến đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin rồi. Nói thật, điều kiện của Chu Tiểu Văn rất tốt, xinh đẹp, học cao, mà gia đình cũng có bối cảnh. Ông chú vẫn giữ chức vụ cao gì đó trong quân đội, mặc dù đã lui về tuyến sau. Vừa vặn bù vào chỗ khuyết của Tôn Nam Uy.
Thảo Thảo đang bận suy nghĩ vẩn vơ, nên không để ý Thẩm Bị nói gì.
Thẩm Bị nhìn cô gái mắt to đang mơ màng trước mặt mình, chép miệng, mười ngón tay giao nhau đặt trên đầu gối để tránh mình không nhẫn nại mà đập bàn làm người ta sợ. Anh phải làm việc mà từ trước tới nay chưa từng làm, cần phải có dũng khí và giữ bình tĩnh mười hai vạn phần.
“Đặng tiểu thư, Đặng tiểu thư?” Thẩm Bị gọi lại lần nữa, “Cô không sao chứ?”
Hả? Giọng nói này sao quen tai thế!
Thần trí Thảo Thảo đang du đãng lập tức quay lại. Dù có mù âm thanh thế nào cô cũng nhận ra được giọng nói này! Cô không sao chứ?
Đây chính là câu hỏi lúc nãy!
Thảo Thảo nghiến răng, tay từ từ xoa xoa chỗ bẩn trên váy.
Thẩm Bị đúng không? Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Có biết cái gì gọi là báo ứng không? Hôm nay tôi phải cho anh nếm mùi “làm sai phải sửa”!
Suy nghĩ trong lòng như bọn giặc cướp đường nhưng miệng lại ngọt như mật, cô cười ngọt như hoa: “À, Thẩm tiên sinh lái xe đến đây đúng không?”
Đồ đàn bà hám lợi! Thẩm Bị bất giác nghĩ. Nhưng như vậy cũng đỡ, dùng tiền là có thể giải quyết.
“À, tôi lái xe công ty đến, là Audi.”
“Thật không? Màu gì?”
Đôi mắt Thảo Thảo híp lại, cong cong như trăng khuyết, nhìn rất đẹp. Thẩm Bị nhìn sâu vào đôi mắt đó, trả lời: “Màu xám, à… hơi đậm!”
Thảo Thảo không nói gì, trực tiếp cúi người xuống.
Thẩm Bị không biết cô muốn làm gì, nhưng thấy áo ngắn của Thảo Thảo bị kéo lên, để lộ ra vùng eo thon trắng như hoa, hơi chói mắt, bèn cúi đầu hớp ngụm nước. Nhân tiện nghĩ: Người phụ nữ này điều kiện cũng không tệ, lại vừa ly hôn, đối với chuyện đó hẳn sẽ cởi mở đây, ấy thế mà, Thẩm Bị hơi do dự.
Mục đích anh đi xem mặt chỉ có một, tìm một người phụ nữ phù hợp không phiền phức làm tình nhân! Từ trước tới nay, anh chưa từng bao nuôi tình nhân, cho nên cũng không biết dạng phụ nữ nào mới chịu bao nuôi. Trong ấn tượng của mình, anh nghĩ tình nhân là người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ ngút ngàn, hơn nữa lại rất yêu tiền, còn những cái khác anh không biết.
Mà anh lại rất bận, không biết tán gái. Còn với những cô gái trong trường hợp xã giao, dù có chủ động tiếp cận, nhưng Thẩm Bị sợ rắc rối về sau nên không dám ra tay. Nghĩ tới nghĩ lui, đúng lúc có người giới thiệu làm mai, cái này cũng là một cách không tệ nhỉ?
Thật ra, Thẩm Bị cũng có một hồng nhan tri kỉ bên cạnh. Vả lại chính vì vị hồng nhan tri kỉ này mà Thẩm Bị mới nghĩ đến việc tìm phụ nữ.
Anh nhớ vợ cũ từng nói, đôi khi xúc động sẽ khiến người ta ngộ nhận đó là tình yêu. Anh đã từng mắc sai lầm một lần, bây giờ không muốn mắc thêm lần nữa. Người xưa từng nói, thỏ không ăn cỏ gần hang. Cô trợ lí Kiều Tiểu Nhuế là một người rất có khả năng, nhưng Thẩm Bị không thích công tư bất phân. Anh không thể xác định rõ tình cảm nảy sinh khi sớm chiều ở bên Kiều Tiểu Nhuế có phải tình yêu hay không, thật sự có thể khiến họ nương tựa vào nhau cả đời hay không, lỡ như… anh không muốn lại đi vào đường cũ nữa. Thà rằng đi tìm một người phụ nữ không quen biết, đơn giản hoá mọi chuyện rối rắm này!
“Bộp!” Âm thanh lanh lảnh làm anh giật mình, ngẩng đầu nhìn, trên bàn bỗng đâu thêm một chiếc giày cao gót màu trắng lấm tấm vết vàng đen, hơn nữa, gót giày xiêu xiêu vẹo vẹo chĩa về phía anh, đây là gót giày bị hỏng.
“Thẩm, tiên, sinh!” Thảo Thảo gần như nghiến răng ken két, “Thì ra là anh!”
Ảnh: Mèo.
Các toà cao ốc thương mại quốc tế gần đây mọc lên như nấm, kẻ ra người vào hoặc bảnh bao lộng lẫy, hoặc chỉn chu trang trọng, nhưng mặt mày ai cũng tỏ vẻ cao ngạo. Có kẻ coi huyết thống của mình là cao quý, có kẻ xem trường học của mình là vinh dự, những người trong các Trung tâm Thương mại Quốc tế đều vì những lý do đó mà vênh váo, dường như cả những tên ăn mày ở gần khu này hễ mở mồm ra là thốt lên: “Tôi ở khu thương mại quốc tế, còn anh thì sao?”
Công ty Luật của Đặng Thảo Thảo cũng nằm giữa các toà nhà này. Đêm qua từ quán bar về chẳng thu hoạch được gì, nhưng vì thức khuya nên đau đầu không dậy nổi, cuối cùng cô đành phải từ bỏ cách sống không lành mạnh này, xin nghỉ buổi sáng, buổi chiều mới đi làm.
“Sếp nhỏ” họ Tôn, tên là Tôn Nam Uy. Tên gọi nghe rất oai phong, nhưng nhìn người thật thì hơi xấu. Gương mặt thư sinh trắng trẻo, đeo cặp kính mắt không viền hiệu Xerox, cao gần mét bảy, ngày ngày đều làm Đặng Thảo Thảo có cảm giác như gọi nhầm người.
“Thảo Thảo.” Sếp Tôn ngồi trong phòng làm việc gọi cô, Thảo Thảo đang chống má ngủ gật. Bất chợt bị gọi liền bật người đứng dậy, “Đến ngay đây.”
“À, ở đây có một vị khách người Mỹ mới đến, muốn mở công ty tư nhân, cô giúp họ làm đi.” Sếp lười nhác đưa cho cô một tập hồ sơ, bên trong chỉ có vài tờ giấy mỏng. Thảo Thảo lật ra xem, đợi đến lúc làm xong thì sẽ là một chồng giấy dày, thực ra chỉ là chạy thủ tục mà thôi. Nhưng mà…
“Luật sư Tôn!” Thảo Thảo không kìm được bèn hỏi, “Không khoẻ hả, có muốn đến bệnh viện không?” Dựa theo kinh nghiệm của mình, phản ứng bây giờ của sếp thuộc loại “tâm bệnh”.
Quả nhiên, “Haizz!” Trước tiên là thở dài thườn thượt, Thảo Thảo kiên nhẫn đợi, tuy IQ của cô không bằng bậc tiền bối Tào Tháo đại nhân có tên đồng âm với mình nhưng sự kiên nhẫn vẫn hơn một bậc.
“Thảo à!” Luật sư Tôn cuối cùng cũng nói, “Cô biết không, Tiểu Văn cô ấy… cô ấy, haizz, cô ấy muốn ăn cơm tôi nấu!”
Trời! Đây quả thật là cách tự sát tàn nhẫn nhất! Thảo Thảo dường như hít phải hơi lạnh, im lặng chờ đợi nghe hết lời kể.
“Cô ấy nói Phùng Thượng Hương đã từng được ăn mà cô ấy thì chưa. Nếu tôi không nấu cho cô ấy ăn thì cô ấy sẽ cho rằng tôi và Phùng Thượng Hương có mờ ám!” Tôn Nam Uy kích động nói câu cuối: “Ngược lại tôi đâu muốn thế! Người ta mời mà!”
Thật toát mồ hôi, Thảo Thảo cúi đầu xem hồ sơ. Tên của công ty Luật này có một chữ Phùng, chính là chỉ Phùng Thượng Hương. Công ty Luật không lớn, chỉ có ba người hợp tác chính, nhưng làm đủ tất cả nghiệp vụ trọng yếu liên quan đến nước ngoài, bao gồm cả đầu tư trực tiếp hay gián tiếp, cho vay tài chính, bồi thường bảo hiểm và hàng loạt các nghiệp vụ khác. Cho nên kiếm được rất nhiều tiền.
Phùng Thượng Hương là thạc sĩ ngành luật tốt nghiệp ở Mỹ, LLM (*), thường được gọi là Lão lưu manh. Nghe bảo nhà cô ấy có thế lực về tài chính, khách hàng trong tay đều là các ngân hàng lớn hàng đầu cả nước và một số bộ phận nghiệp vụ của ngân hàng quốc tế nổi tiếng. Tuy không được như các công ty nổi danh trên sàn chứng khoán nhưng tiền thu về nhiều như nước chảy. Năm nay Phùng đã 29 tuổi, còn ba tháng nữa là bước vào hàng ngũ 30. Trong mắt đối tác thì dung mạo cô ta kiều diễm, đẹp như hoa, hơn nữa với địa vị nữ vương rực rỡ chói lòa, vì vậy hổ sói rình rập xung quanh rất nhiều, cũng may, xem chừng cô ta cũng giỏi "thuần phục động vật" nên chưa nghe nói có chuyện thương tâm gì xảy ra.
(*) LLM: Master of Law - thạc sĩ Luật là tấm bằng cấp cho những người đã có một chứng chỉ nghề nghiệp về Luật, sau đó hoàn thành chương trình học tập và nghiên cứu nâng cao trong lĩnh vực Luật học.
Thảo Thảo vô cùng ngưỡng mộ người phụ nữ độc lập, thông minh, ưu nhã, xinh đẹp như Phùng Thượng Hương, dù hai người không thích nhau cho lắm nhưng vẫn không ngăn được sự hâm mộ trong lòng mình dành cho cô ta.
Nói đến xích mích giữa hai người thì quả thật không thể trách Thảo Thảo được, đều là do đàn ông gây hoạ.
Lúc cô đến phỏng vấn, Tôn Nam Uy và Phùng Thượng Hương đều có mặt. Chủ yếu là Phùng Thượng Hương hỏi, ấn tượng dành cho nhau cũng ổn. Phùng Thượng Hương xem sơ lý lịch của Thảo Thảo, cô ta ngại nhất là sự bi quan và dông dài ở các bà nội trợ. Nhưng biểu hiện của Thảo Thảo rất lý trí, trình bày rõ ràng chặt chẽ, đơn giản dứt khoát. Trừ vẻ mệt mỏi vô thức giữa trán và nét tang thương trong đôi mắt thì cơ bản không nhận ra cô đã ly hôn. Hoàn cảnh sạch sẽ, không có bất kỳ tranh giành lợi ích nào, Phùng Thượng Hương ít nhiều cũng thông cảm với người phụ nữ như Thảo Thảo, thậm chí còn hơi kính nể dũng khí dứt khoát ra đi của cô. Sau đó Phùng Thượng Hương hài lòng gấp sổ ghi chép lại, quay sang hỏi Tôn Nam Uy đang lơ đãng ngồi bên cạnh: “Anh còn câu hỏi gì nữa không?” Anh ta tỏ ý không còn vấn đề gì nữa thì dừng thôi.
Tôn Nam Uy là một cộng sự khác, học thức của anh ta cao hơn Phùng Thượng Hương, có bằng JD (*) của trường đại học ở Georgia, có giấy chứng nhận hành nghề luật sư của bang New York, sau khi về nước lại thi được bằng trong nước, không hề dựa vào quan hệ, mà hoàn toàn dựa vào chính năng lực của mình. Năm nay anh ta đã 30 tuổi, bằng tuổi Thảo Thảo. Khi đó họ vẫn chưa biết giữa hai người có quan hệ sâu xa.
(*) JD: Juris Doctor – là bằng tốt nghiệp chuyên môn cao nhất trong lĩnh vực pháp luật.
Ban đầu vốn dĩ tổ phỏng vấn không có Tôn Nam Uy tham gia, nhưng khi Thảo Thảo vừa bước vào cửa lớn đã bị Tôn Nam Uy nhìn thấy, vóc người nhỏ nhắn, rảo bước cầm túi đi vào của cô làm lão Lỗ vốn là người phải phỏng vấn chạy mất. Lão Lỗ rất bận, lại biết sự yêu cái đẹp của Tôn Nam Uy lộ rõ đến mức không hề che giấu, nên bèn vỗ vai anh chàng cười ha ha rồi quay về phòng làm việc.
Tôn Nam Uy ngồi đó đương nhiên sẽ không nhìn chằm chằm Thảo Thảo. Ngầm quan sát một hồi, anh ta kết luận: Thảo Thảo là kiểu phụ nữ đặt trong nhà thì an tâm, mà nuôi bên ngoài thì lo lắng, nhà cửa thuận hoà, vợ chồng ấm êm, đến cả tướng mạo cũng truyền thống. Tôn Nam Uy dám cược rằng trong bữa tiệc thường niên cuối năm, chắc chắn Thảo Thảo sẽ mặc sườn xám.
Thẫn thờ một hồi, đúng lúc Phùng Thượng Hương lên tiếng hỏi, anh ta vội vàng giả vờ nhìn lướt qua lý lịch của Thảo Thảo, chợt a lên một tiếng: “A! Cô còn lớn tuổi hơn cả Thượng Hương nữa?”
Mối thù giữa hai người phụ nữ từ đó mà thành, suýt nữa đã cắt đứt tiền đồ của Thảo Thảo!
Ngày thứ ba kể từ khi nhận được đề nghị của Tôn Nam Uy, Thảo Thảo khá ngạc nhiên. Khi gặp anh ta, Tôn Nam Uy trực tiếp nói thẳng: “Thực ra tuổi của cô không phù hợp lắm, tôi áy náy quá, đáng lẽ không nên nói thế. Nhưng mà lý lịch và tính cách của cô rất hợp với công việc trợ lý.”
Sau này Thảo Thảo mới biết, sau khi Tôn Nam Uy nói câu đó xong, thì Phùng Thượng Hương ghét cô ngay tức khắc, lúc nãy còn hài lòng với cô thì bây giờ đã lập tức muốn đánh rớt. Tôn Nam Uy biết rõ không phải vì Phùng Thượng Hương thích anh, mà do lòng dạ nhỏ nhen bị kích động. Việc thế này không phải mới 1 – 2 lần, 7 – 8 người đến phỏng vấn đều bị cô ta cho pass bởi trẻ tuổi chưa kết hôn, bây giờ kết hôn rồi cũng pass, còn muốn công ty tiếp tục hoạt động nữa không đây?
Tóm lại, Tôn Nam Uy vẫn rất công bằng. Tuy đầu óc lơ đãng đâu đâu, nhưng những biểu hiện của Thảo Thảo anh ta đều để ý, quan trọng hơn nữa Thảo Thảo là một người đẹp, một người đẹp đã ly hôn, mình có thể vừa tán tỉnh, vừa bảo đảm với bạn gái rằng không có hứng thú với người đã ly hôn!
Phùng Thượng Hương cũng là người đẹp, nhưng nhìn riết cũng chán. Huống hồ tính khí trẻ con của cô ta cũng đáng ghét. Cho nên, Tôn Nam Uy chẳng hề do dự bèn đưa ra đề nghị với Thảo Thảo. Những chuyện này đều do trợ lý Tiểu Vương kể lại cho cô biết sau khi cô đến công ty làm việc.
Tiểu Vương là sinh viên giỏi của trường Bắc Ngoại (*), có hai bằng chính trị và pháp luật, là một người có đam mê mãnh liệt với ngành Luật, ước mơ lớn nhất là trở thành Chánh án Toà án tối cao, hoặc gả cho con cháu của Chánh án. Hiện tại cô nàng là Giám đốc hành chính duy nhất của công ty (tự phong), phiên dịch, lễ tân tạm thời (khi lễ tân vắng mặt), cho đến Bộ trưởng không bộ (**) (người khác không quản thì cô nàng quản) và còn là Bộ trưởng bộ thông tin. Thảo Thảo là trợ lý trong công ty, mỗi đầu tàu quan trọng đều có trợ lý nghiệp vụ riêng. Nhưng trợ lý nghiệp vụ của Phùng Thượng Hương bị cô ta hành hạ quá nên chạy mất rồi. Trợ lý của Tôn Nam Uy thì ở nhà nghỉ đẻ, Thảo Thảo đến vừa khéo bổ sung vào, đây là lý do chính đáng nên Tôn Nam Uy mới dám đề nghị với Thảo Thảo mà không bị xem là vượt quyền. Với Thảo Thảo mà nói, thì thiệt thòi nhất chính là làm việc của hai người nhưng tiền kiếm được chỉ của một người. Công ty nói sẽ nhanh chóng tìm trợ lý cho Phùng Thượng Hương nên tất cả chỉ là tạm thời.
(*) Bắc Ngoại: Trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh.
(**) Bộ trưởng không bộ (Minister without Portfolio): Quan viên cấp bộ trưởng không chuyên quản một công vụ nào đó. Cũng gọi là Quan không bộ, Quan quốc vụ, không nhiệm. Ở các nước theo chế độ nội các, bộ trưởng không bộ thường là thành viên nội các, ngồi trong hội nghị nội các, tham gia các quyết sách của chính phủ, đảm nhận hội nghị nội các hoặc các công vụ quan trọng đặc thù trong phân công các công việc đầu não của chính phủ.
Hồi tưởng dừng ở đây, Thảo Thảo cảm thấy bài học duy nhất cô học được chính là làm người đừng quá thông minh, hiện giờ cô nên giả vờ ngốc nghếch thì hơn. Người sếp vừa yêu vừa ghét như Phùng Thượng Hương thì tốt nhất không nên dây vào.
“Vậy hả! Vậy, anh nấu là được rồi.” Thảo Thảo thuận theo, nói cho có lệ.
Mắt Tôn Nam Uy sáng lên: “Ờ ha, Thảo! Tôi biết cô rất hiểu lòng người mà. Vậy, cô đi siêu thị mua giúp tôi cải thảo, củ cải trắng, thịt heo và thịt bò, tôi đưa chìa khoá nhà cho cô, cô rửa sạch mọi thứ giúp tôi, để tôi chỉ cần quăng vào nồi hấp chín, nấu chín, xào chín, những công đoạn khác đều không cần phải làm là được!”
Hả? “Vậy, công việc của tôi thì sao?”
“Công việc? Đây chính là công việc của cô đó. Chiều nay không cần đi làm. Những cái này mai làm. À, thẻ tín dụng đây, đi Carrefour nhé.”
Thảo Thảo đành phải nhận lấy, không dám phàn nàn đi mua thức ăn. Vừa mới ra khỏi cửa thì chợt nghe người bên trong căng họng gào: “Phải mua đồ giá rẻ đấy nhé.”
Dù cho có ô nhiễm nghiêm trọng vẫn nhận ra được trời nắng hay trời râm. Ngày hôm sau, sếp nhỏ huýt sáo bước vào, Thảo Thảo nhìn sang cửa kính sát đất bên cạnh, mặt kính mơ hồ phản chiếu gương mặt, có thể thấy khoé miệng anh ta đang ngoác ra.
“Thảo à, cảm ơn cô!” Tôn Nam Uy vỗ bàn Thảo Thảo, “Đúng rồi, chuyện đăng ký cho công ty nọ phải nhanh lên, khách hàng đang hối gấp đấy.”
Thảo Thảo đồng ý, trong lòng thở dài, cũng may đã đoán trước được, hôm qua tăng ca đã làm xong điều lệ công ty rồi. Sếp là gì? Sếp là người mau quên nhất, trừ phi bạn làm cho sếp đau, ví dụ như bạn làm anh ta lỗ vốn, còn không anh ta sẽ không nhớ bản thân đã nói gì.
“Vâng, luật sư Tôn, tôi đã hẹn trước xem khi nào có thể đăng kí tên cho công ty rồi.”
“Ừ! Thảo Thảo, cô giỏi lắm. Càng nhanh càng tốt” Tôn Nam Uy vừa xoay cọng hành, vừa bước về phòng làm việc của mình, mới đi được hai bước lại quay lại, ra vẻ thần bí dựa lên bàn của Thảo Thảo nói: “Thảo à, cấp dưới cũ của chú Tiểu Văn là đàn ông, cô có muốn gặp không?”
Cái gì?
Thảo Thảo nhức đầu nghĩ: “Sếp muốn làm mai, có nên đi gặp không đây?”
Thời gian buổi hẹn là 7h tối thứ Sáu. Nghe bảo là sếp tổng của công ty nào đó, lịch trình kín mít, có thể “bỏ chút thời gian” gặp mặt quả thật không hề dễ dàng.
Cho nên, một người nhỏ bé như Thảo Thảo tốt nhất vẫn nên nghe theo ý kiến của người ta.
Vừa ra khỏi tàu điện ngầm ở cổng Triều Dương, Thảo Thảo rất muốn quay đầu về nhà. Hôm nay có cuộc họp nên cô không có thời gian về văn phòng đổi giày. Giày cao gót màu trắng 5 tấc hiệu La Sounder đẹp thì có đẹp, nhưng gót giày nhọn hầu như có thể đâm mặt đất thành lỗ nhỏ gõ lộc cộc lên ô gạch ở đường dành cho người đi bộ thì chỉ dựa vào đế trước chưa đến 3cm2 để chống đỡ toàn bộ cơ thể. Thảo Thảo ngoài việc lo lắng không biết lòng bàn chân có bị phồng rộp lên không, còn phải quay đầu nhìn đằng sau xem gạch trên đường có bị thủng hay không.
Đường đi bộ chỉ có vài trăm mét, mà nhìn thì dài đến mức như không thể đến nơi!
Khó khăn lắm mới đến được ngã tư, qua ngã tư là đến nơi rồi. Thảo Thảo sửa lại những lọn tóc rũ xuống. Hai tiếng trước mới mưa một trận, bên đường là những vũng nước mưa bẩn.
“Soạt!” Một chiếc Audi xám bạc quẹo gấp làm nước bắn lên cao hơn nửa người, Thảo Thảo không tránh kịp, bị toàn bộ nước hắt lên bộ váy Âu màu trắng. Chưa kịp nổi giận thì chân lại nghiêng ngả, “Oái!”, gót giày đã bị vướng vào lưới sắt của cống thoát nước!
Rầm! Thảo Thảo đỏ mặt tía tai, cả người cũng nóng rần lên. Bèn động động chân, kẹt chặt rồi, rút chân ra được nhưng giày vẫn còn ở đó. Xung quanh dường như có người đang cười nhạo, Thảo Thảo hoang mang, chẳng quan tâm nước dơ trên đất, liền ngồi xổm xuống kéo mạnh giày ra. Vừa kéo, vừa mắng thầm: Tiểu Tôn đáng chết, giới thiệu đối tượng nhảm nhí! Có sếp nào như hắn đâu chứ!
“Không sao chứ?” Chiếc Audi gây chuyện quay lại, kính cửa xe tự động hạ xuống, giọng đàn ông cất lên.
Thảo Thảo ngước gương mặt đỏ bừng lên, lỗ tai như biến thành ống khói, làn khói xanh bay ra từ đó.
Không tự nhìn được hay sao mà hỏi?
Váy liền ngắn trên đầu gối, Thảo Thảo ngồi xổm trông rất kì dị, hai đùi khép chặt để tránh bị người đi đường vừa đi vừa thấy được cảnh xuân. Nhưng, ngồi như vậy Thảo Thảo không thể thấy ngoại hình của người kia, hơn nữa hình như người đó chẳng có thành ý, vốn không hề xuống xe, cũng không ló đầu ra khỏi cửa sổ. Hỏi một câu, thấy Thảo Thảo không trả lời thì mất kiên nhẫn nói: “Không sao vậy tôi đi trước nhé?”
Thảo Thảo rớm nước mắt. Ngoài chiếc xe đó ra, xung quanh còn có mấy công nhân rảnh rỗi ở công trường gần đó xúm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ cười nhạo.
“Không sao!” Thảo Thảo da mặt mỏng vội đáp, đành để cho người đó rời đi. Người đó cũng không khách sáo, vừa nghe được đáp án, bèn rồ xe đi mất không thấy bóng dáng.
Nước dơ dập dềnh bên đường sát vỉa hè liên tục chảy vào cống. Cuối cùng, cô cắn răng cố kéo, ‘phựt’ một tiếng, giày đã được kéo ra nhưng miếng da nhỏ gắn ở đế đã rơi vào cống mất rồi.
Thảo Thảo loạng choạng đứng dậy, gắng gượng đứng vững, dở khóc dở cười nhìn chiếc giày da lốm đốm hoa trắng đen. Cô mang vào, chiếc cao chiếc thấp, cũng may không nhìn thấy rõ. Sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến quảng trường Phong Liên.
Cà phê Starbucks ở quảng trường Phong Liên nằm sát ven đường, ánh đèn màu cam chiếu ra ngoài cửa sổ lớn sát đất. Chập tối, trời chiều mùa hạ ở Bắc Kinh toát ra vẻ ngột ngạt. Mặt đường trắng lóa như giữ lại ánh nắng buổi trưa, ngay cả hình mẫu trong tủ kính cũng ỉu xìu.
Đi vào quán cà phê, Thảo Thảo nhìn xung quanh. Bên trong không có mấy người, máy lạnh thổi phà phà, vài nhân viên ở quầy bar chụm đầu nói cười. Nhìn thấy Thảo Thảo lại như chẳng nhìn thấy ai, cúi đầu tiếp tục tán dóc. Góc Tây Bắc có một người đàn ông mặc vest, khoảng 36 – 37 tuổi, vai rộng lưng dài, đang cầm tạp chí Thuỵ Lệ nghiêm túc đọc, vừa lật vừa nhíu mày. Thảo Thảo cẩn thận nhìn qua quyển tạp chí đó, quả nhiên là đặt theo kỳ.
Thần sắc của anh ta làm Thảo Thảo nhớ đến ông nội đã mất, dường như chỉ cần mở miệng là anh ta sẽ khiển trách.
Cúi đầu nhìn quần áo mình, váy Âu chấm chấm vài vết dơ. Thảo Thảo nghĩ: Dù sao cũng chẳng trông mong gì, lần gặp mặt này xem như lấy kết quả để báo cáo với Tiểu Tôn là được. Nghĩ thế cô thẳng cổ, ngẩng mặt, tưởng tượng dáng vẻ của thiên nga trắng, giũ giũ quần áo bẩn rồi bước qua.
“Thẩm tiên sinh?” Thảo Thảo giữ yên đầu, buông mắt nhìn người đàn ông đang ngồi nọ, tim đập thình thịch, mũi chân từ từ dịch ra sau, chuẩn bị tư thế chạy thoát bất cứ lúc nào.
Thẩm Bị đầu tiên là nhìn bộ váy Âu hơi bẩn của cô. Anh nhớ tới mấy người đến phỏng vấn ở công ty sáng nay, có một cô gái cũng mặc đồ trắng. Nếu cô ta dám ăn mặc như thế này thì tuyệt đối không có cơ hội gặp anh.
Nhưng trong buổi xem mặt thì ai ai cũng bình đẳng. Huống hồ mục đích anh tới đây không phải chỉ để xem mặt, mà còn có việc muốn nhờ người ta.
Cho nên anh đành miễn cưỡng nhìn lại lần hai.
Đặng Thảo Thảo có gương mặt búp bê, trên gương mặt nhỏ là cái cằm nhọn, nhưng đã 30 tuổi rồi nên hơi đầy đặn một chút, cằm nhọn có thịt nhìn cũng tròn hơn. Nếu cô cúi đầu, người khác nhìn ngang sẽ thấy cô có đường chẻ cằm mờ mờ giống nữ minh tinh Phùng Bảo Bảo của những năm 70, chỉ là không lộ rõ mà thôi.
Khi Tôn Nam Uy tán phét với bạn học đã từng cảm thán: “Thực ra con gái cằm chẻ rất gợi cảm.” Đó là nhận xét anh ta rút ra được sau khi Thảo Thảo đến làm việc tại công ty Luật của mình.
Thứ Thẩm Bị nhìn thấy chính là cằm của Đặng Thảo Thảo, dưới ánh đèn vàng cam, làn da cô trắng nõn tinh xảo như ánh ngọc trai. Tim anh rung động, Thảo Thảo đã vượt qua được cửa thứ nhất.
“Vâng, cô Đặng?” Thẩm Bị đứng lên, bắt tay theo thói quen.
Thảo Thảo cau mày, cảm thấy giọng nói này khá quen tai. Nhưng cô là một kẻ mù âm thanh, không chỉ hát lạc tông mà còn không nhớ giọng. Cho nên, biết bản thân không thể nhớ ra được thì dứt khoát không nhớ nữa.
“Đúng vậy.” Thảo Thảo nở nụ cười đầy chuyên nghiệp.
Ước mơ của cô là làm một đại luật sư uy phong tám cõi như Phùng Thượng Hương, bất kể ai cũng phải cúi đầu trước cô để xin cô chỉ cách để giải quyết vấn đề. Nhưng trên thực tế, cô cười giống như lễ tân đón khách vậy, dù là ai cũng có thể hô hào trước mặt cô.
Thẩm Bị là người rất nghiêm túc, nhưng không có nghĩa anh không biết cân nhắc. Cho dù hôm nay công ty vừa mất một gói thầu lớn, hơn nữa trên đường đến đây còn bị kẹt xe suýt trễ giờ, đối diện với nụ cười “tâng bốc” của cô (Thảo Thảo tự nhận xét) cũng cười lịch sự đáp lễ: “Hân hạnh, mời ngồi!”
Thẩm Bị thẳng lưng, bờ vai vốn rộng rãi được phơi bày hết, bộ vest trên người anh rất vừa vặn. Thảo Thảo bất giác nghĩ chắc chắn anh không mặc vừa những bộ vest kiểu Nhật hoặc Hàn.
Cô khép chân lại, để nghiêng nghiêng sát mép sofa. Dáng ngồi hoàn mỹ càng làm nổi bật những vết bẩn trên chiếc váy Âu không hoàn hảo. Thảo Thảo cố gắng làm như không thấy.
“Cô Đặng muốn dùng gì?” Thẩm Bị lịch sự hỏi. Nhân viên phục vụ đã đứng ngay bên cạnh.
“Soda, cảm ơn!” Thảo Thảo đang giảm cân, 30 tuổi rồi, phải cố gắng để còn bắt được những thời khắc cuối cùng của tuổi xuân chứ.
Thực ra Thảo Thảo rất ấm ức, chẳng qua cô đã từng ly hôn mà thôi, vẫn còn “xinh đẹp như hoa” (Tiểu Văn nói), nhưng lại cực kỳ mất giá trên thị trường. Có lúc, Thảo Thảo nghĩ: Sớm biết như thế chi bằng không kết hôn, chỉ sống chung thôi, ít ra lý lịch cũng trong sạch. Tiểu Văn thường hỏi cô: Sao không làm tình nhân của đại gia nào đó? Như vậy mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều!
Tiểu Văn là bạn gái của Tôn Nam Uy, chính cô ấy đã tạo nên mối quan hệ sâu xa giữa Thảo Thảo và Tôn Nam Uy. Bởi cô ấy là bạn đại học với Thảo Thảo nhưng không thân lắm, Tôn Nam Uy không biết điều này. Cho nên, khi nghe thấy cái tên Thảo Thảo từ miệng Tôn Nam Uy, Tiểu Văn ba chân bốn cẳng chạy đến công ty kiểm chứng.
Từ đó trở đi, Thảo Thảo lại thêm một nhiệm vụ chính là giám sát Tôn Nam Uy, điều này làm cô có thể ngẩng đầu trước mặt Tôn Nam Uy. Nhưng mà, theo như đánh giá của Thảo Thảo thì điều kiện tự nhiên của Tôn Nam Uy quả thật không bằng Tiểu Văn. Nhưng Tiểu Văn bảo Tiểu Tôn là người có sức hấp dẫn, đặc biệt là khi làm việc, ngay cả chiều cao cũng tăng thêm!
Tôn Nam Uy thường phàn nàn sao tự dưng lại mời một bà cô đến, không phải ám chỉ năng lực làm việc của Thảo Thảo không tốt, mà là từ nay không thể mặt dày ngắm gái đẹp được nữa. Thế nhưng Thảo Thảo cũng thường xuyên đứng ra giảng hoà giúp bọn họ, bây giờ đã tiến đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin rồi. Nói thật, điều kiện của Chu Tiểu Văn rất tốt, xinh đẹp, học cao, mà gia đình cũng có bối cảnh. Ông chú vẫn giữ chức vụ cao gì đó trong quân đội, mặc dù đã lui về tuyến sau. Vừa vặn bù vào chỗ khuyết của Tôn Nam Uy.
Thảo Thảo đang bận suy nghĩ vẩn vơ, nên không để ý Thẩm Bị nói gì.
Thẩm Bị nhìn cô gái mắt to đang mơ màng trước mặt mình, chép miệng, mười ngón tay giao nhau đặt trên đầu gối để tránh mình không nhẫn nại mà đập bàn làm người ta sợ. Anh phải làm việc mà từ trước tới nay chưa từng làm, cần phải có dũng khí và giữ bình tĩnh mười hai vạn phần.
“Đặng tiểu thư, Đặng tiểu thư?” Thẩm Bị gọi lại lần nữa, “Cô không sao chứ?”
Hả? Giọng nói này sao quen tai thế!
Thần trí Thảo Thảo đang du đãng lập tức quay lại. Dù có mù âm thanh thế nào cô cũng nhận ra được giọng nói này! Cô không sao chứ?
Đây chính là câu hỏi lúc nãy!
Thảo Thảo nghiến răng, tay từ từ xoa xoa chỗ bẩn trên váy.
Thẩm Bị đúng không? Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Có biết cái gì gọi là báo ứng không? Hôm nay tôi phải cho anh nếm mùi “làm sai phải sửa”!
Suy nghĩ trong lòng như bọn giặc cướp đường nhưng miệng lại ngọt như mật, cô cười ngọt như hoa: “À, Thẩm tiên sinh lái xe đến đây đúng không?”
Đồ đàn bà hám lợi! Thẩm Bị bất giác nghĩ. Nhưng như vậy cũng đỡ, dùng tiền là có thể giải quyết.
“À, tôi lái xe công ty đến, là Audi.”
“Thật không? Màu gì?”
Đôi mắt Thảo Thảo híp lại, cong cong như trăng khuyết, nhìn rất đẹp. Thẩm Bị nhìn sâu vào đôi mắt đó, trả lời: “Màu xám, à… hơi đậm!”
Thảo Thảo không nói gì, trực tiếp cúi người xuống.
Thẩm Bị không biết cô muốn làm gì, nhưng thấy áo ngắn của Thảo Thảo bị kéo lên, để lộ ra vùng eo thon trắng như hoa, hơi chói mắt, bèn cúi đầu hớp ngụm nước. Nhân tiện nghĩ: Người phụ nữ này điều kiện cũng không tệ, lại vừa ly hôn, đối với chuyện đó hẳn sẽ cởi mở đây, ấy thế mà, Thẩm Bị hơi do dự.
Mục đích anh đi xem mặt chỉ có một, tìm một người phụ nữ phù hợp không phiền phức làm tình nhân! Từ trước tới nay, anh chưa từng bao nuôi tình nhân, cho nên cũng không biết dạng phụ nữ nào mới chịu bao nuôi. Trong ấn tượng của mình, anh nghĩ tình nhân là người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ ngút ngàn, hơn nữa lại rất yêu tiền, còn những cái khác anh không biết.
Mà anh lại rất bận, không biết tán gái. Còn với những cô gái trong trường hợp xã giao, dù có chủ động tiếp cận, nhưng Thẩm Bị sợ rắc rối về sau nên không dám ra tay. Nghĩ tới nghĩ lui, đúng lúc có người giới thiệu làm mai, cái này cũng là một cách không tệ nhỉ?
Thật ra, Thẩm Bị cũng có một hồng nhan tri kỉ bên cạnh. Vả lại chính vì vị hồng nhan tri kỉ này mà Thẩm Bị mới nghĩ đến việc tìm phụ nữ.
Anh nhớ vợ cũ từng nói, đôi khi xúc động sẽ khiến người ta ngộ nhận đó là tình yêu. Anh đã từng mắc sai lầm một lần, bây giờ không muốn mắc thêm lần nữa. Người xưa từng nói, thỏ không ăn cỏ gần hang. Cô trợ lí Kiều Tiểu Nhuế là một người rất có khả năng, nhưng Thẩm Bị không thích công tư bất phân. Anh không thể xác định rõ tình cảm nảy sinh khi sớm chiều ở bên Kiều Tiểu Nhuế có phải tình yêu hay không, thật sự có thể khiến họ nương tựa vào nhau cả đời hay không, lỡ như… anh không muốn lại đi vào đường cũ nữa. Thà rằng đi tìm một người phụ nữ không quen biết, đơn giản hoá mọi chuyện rối rắm này!
“Bộp!” Âm thanh lanh lảnh làm anh giật mình, ngẩng đầu nhìn, trên bàn bỗng đâu thêm một chiếc giày cao gót màu trắng lấm tấm vết vàng đen, hơn nữa, gót giày xiêu xiêu vẹo vẹo chĩa về phía anh, đây là gót giày bị hỏng.
“Thẩm, tiên, sinh!” Thảo Thảo gần như nghiến răng ken két, “Thì ra là anh!”