Chương : 20
Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Thảo Thảo mua điện thoại, làm sim xong, định gọi cho Thẩm Bị thì sực nhớ mình đã xé danh thiếp của Thẩm Bị tan tành rồi, cũng chẳng thèm ngó mắt nhìn lần nào. Thẩm Bị từng gọi vào điện thoại cũ của cô, nhưng điện thoại mới thì chưa có. Thảo Thảo đành tìm số điện thoại của công ty anh, lưỡng lự có nên gọi hay không.
Đang phiền não thì điện thoại reo, là Thẩm Bị gọi tới.
“Mua rồi hả?” Giọng Thẩm Bị rất lớn, chẳng biết đang vui hay sầu.
“Ừ, mua rồi. Chưa kịp gọi cho anh thì anh đã gọi em rồi. Trùng hợp ghê!”
“Mua rồi thì tốt, em bắt taxi về đi, trời nóng quá. Tối nay anh phải đi xã giao nên không ăn cơm đâu.”
“Ừ. Anh đừng uống rượu đó.”
“Biết rồi, biết rồi!” Thẩm Bị đồng ý qua loa, rồi bỏ điện thoại xuống, dừng một hồi. Đột nhiên vui vẻ, khẽ hát vang. Thảo ngốc này ngoài trừ dặn anh đừng uống rượu ra thì không nói gì nữa, miệng lưỡi chẳng ngọt ngào giống mấy cô gái khác chút nào.
Thẩm Bị ngân nga khúc quân ca, đi đến bàn làm việc.
Tiểu Trương gõ cửa bước vào, đứng thẳng nghiêm chào. Thẩm Bị bảo: “Đừng gò bó thế, cậu đã rời quân đội rồi, cứ cứng nhắc thế sẽ làm người ta sợ đó.”
Tiểu Trương xấu hổ cười, hơi lúng túng: “Em, em sắp thi cuối kì rồi, nên muốn…”
“Xin nghỉ đúng không? Duyệt.” Thẩm Bị hào sảng, “Thi cho tốt đó! Cố mà cầm được tấm bằng đại học về! Để bọn họ thấy quân nhân chúng ta không phải loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Tiểu Trương vui vẻ gật đầu, khuôn mặt đen đúa phiếm đỏ, đôi mắt sáng ngời, môi mấp máy chẳng nói nên lời, mặc vest, đeo cà vạt, ngẩng đầu ưỡn ngực, dậm chân, nghiêm chào!
Thảo Thảo về nhà, vừa nấu cháo vừa giở sách ôn bài, đúng là ở địa bàn của mình thoải mái thật. Dù Thẩm Bị đã mua nhà mới, nếu có thể không chuyển thì khỏi chuyển. Đừng nói cái khác, một cái bàn học anh cũng chẳng chuẩn bị cho cô nữa là! Còn số sách của mình nữa, phòng sách đã bị Thẩm Bị chiếm lấy rồi, biết đặt bảo bối của mình ở đâu đây!
Thảo Thảo mở trang lớp trực tuyến, nghĩ: Không phải chỉ là tình nhân thôi sao, sao mà nhiều vấn đề thế chứ?
Có điều, Thảo Thảo thừa nhận, Thẩm Bị “trùng khít” thế làm cô rất thỏa mãn. Người này… hình như thật sự không tệ. Nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, cứ như chọi gà vậy, Thảo Thảo nhoẻn miệng cười.
Thời gian trôi dần như nước chảy. Nháy mắt đã tháng chín rồi.
Ngày nào Thẩm Bị cũng đi xã giao, mới đầu thì chẳng ngày nào về nhà trước 12 giờ, nhưng trên cơ bản thì đảm bảo mỗi tối đều về. Mấy thứ thượng vàng hạ cám trong nhà đa phần đều chuyển từ khu Vạn Quốc Thành đến. Chen chúc trong căn phòng nhỏ Thảo Thảo thuê, làm loạn cả lên.
Về sau, Thẩm Bị phát hiện mình rất thích “tập thể dục buổi sáng”. Nếu về quá trễ thì sẽ chẳng sảng khoái được. Thảo Thảo vội đi làm, chẳng những không để ý đến anh, mà còn đi muộn hốt hoảng quên này quên kia, như thế sẽ ảnh hưởng đến chất lượng tập luyện. Một ngày không làm, Thẩm Bị cảm thấy cả người bứt rứt. Thảo Thảo không đếm xỉa đến anh, anh đành tự điều chỉnh mình thôi. Bỏ mấy cuộc xã giao không quan trọng, từ từ rút ngắn thời gian, giảm bớt số lượng, bảo đảm về nhà trước 12 giờ.
Thảo Thảo phải ôn bài, vì vậy càng ngày càng ngủ trễ. Cho nên lúc Thẩm Bị về nhà, cô vẫn chưa ngủ.
Thẩm Bị đã quen về trễ, lúc nào về đến dưới lầu cũng ngẩng lên nhìn cửa kính ở phía Đông của tầng hai mươi có sáng đèn không. Ánh sáng nơi đó làm anh cảm thấy dễ chịu, rất ấm áp, sau cả ngày mệt nhọc mà nhìn thấy ánh đèn đó sẽ cảm thấy thư thái, yên tâm.
Có một ngày, Thẩm Bị về nhà không thấy ánh đèn, lòng chợt nặng trĩu. Ba chân bốn cẳng vội bước vào hành lang. Đi thang máy lên tầng hai mươi, vừa vào cửa thì thấy Thảo Thảo vừa đốt đèn cầy xong!
“Sao không bật đèn?” Thẩm Bị đặt túi xuống, không vui.
Thảo Thảo oan ức: “Hình như cháy cầu chì rồi, em tìm cả buổi cũng không biết nó nằm ở đâu. Điện thoại thì sắp hết pin.” Mấy cái này hồi đó đều do người giúp việc làm hết, cô đâu hiểu cái gì đâu!
Thẩm Bị thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Thảo Thảo. “Cầm đến đây!” Anh cầm đèn cầy, đi khắp bốn phía. Cuối cùng, anh mở cái cửa nhỏ màu trắng trên bức tường trắng sau cửa ra, bên trong là dãy công tắc.
“Tách!” Bật nguồn tổng. Trong nhà sáng trưng, “Nhảy cầu dao thôi. Không sao!”
Thảo Thảo đứng cạnh Thẩm Bị, gãi đầu nhìn vào đó. Anh mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, cánh tay cường tráng dịch qua chuyển lại trước mắt cô. Hơi nóng hầm hập toát ra khỏi cổ áo, mùi đàn ông kích thích giác quan phụ nữ. Thảo Thảo à một tiếng, ngờ nghệch cầm đèn cầy đi qua, trong đầu lùng bùng như có ngàn con ong bay múa, cả người mỏi nhừ.
“Ôi, em thổi nến đi đã, sao còn cầm thế kia, không sợ phỏng sáp đèn cầy hả?” Thẩm Bị thấy Thảo Thảo ngốc đến đáng yêu, nghĩ trong đầu: Sao mà đần thế không biết!
Thảo Thảo thổi nến, rồi bưng chén chè đậu xanh ướp lạnh ra cho anh. Thẩm Bị xì xụp ăn hết sạch, vừa ăn vừa bảo: “Tối lúc em ở nhà, nhớ để đèn, chú ý an toàn.”
Thảo Thảo không dám nhìn anh, ờ một tiếng đáp lại, nghĩ đến gì đó liền hỏi: “Vậy nếu cúp điện thì sao?”
Thẩm Bị hết nói nổi, cái này còn phải hỏi hả?
Thảo Thảo nghiêm túc nhìn Thẩm Bị, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ và bực mình của anh, cô mới nhận ra mình nói sai rồi. Sờ sờ cổ, bất giác nghiêng đầu ho một tiếng, “Em đi dọn dẹp cái đã, anh cứ từ từ ăn nha!”
Thẩm Bị nhìn theo Thảo Thảo, áo dây mát mẻ, đầu v* nhô cao dưới lớp áo. Ơ? Sao lại có phản ứng rồi! Anh cười khà khà, căng vai mở ngực cho co dãn gân cốt rồi đi theo vào phòng tắm.
Thảo Thảo vừa bước vào cửa phòng tắm, thấy anh cũng đi theo thì giật mình hét lên, sau đó nhanh tay khóa cửa ngăn Thẩm Bị ở ngoài.
Thẩm Bị nói dối mà chẳng ngượng, giọng điệu bình tĩnh: “Thảo Thảo, anh cần nhà tắm, gấp lắm!”
Thảo Thảo vuốt ngực bình tĩnh, nghe Thẩm Bị nói cũng có lý, cô nghĩ chắc là do mình nghĩ nhiều thôi, bèn từ từ mở cửa, mặt đỏ hồng bảo: “À, vậy anh dùng trước đi! – A!” chưa kịp nói xong đã bị Thẩm Bị bế lên.
Chỉ nghe Thẩm Bị nói: “Thảo ngốc, không biết cái gì gọi là binh bất yếm trá sao!”
Trong lúc choáng váng Thảo Thảo cũng không quên cãi lại: “Anh là sói xám, đồ tồi, đồ xấu xa! Mau thả em xuống! Ui!”
Bịch, người bị thả xuống giường. Thảo Thảo hét lên một tiếng, Thẩm Bị đã đè lên cô.
“Anh là đồ tồi sao?” Thẩm Bị mân mê đầu v* của cô, cười hư hỏng: “Còn em… em là gì?”
Thảo Thảo xấu hổ đỏ mặt, quay đầu đi.
Thẩm Bị cúi người, hôn lên lỗ tai Thảo Thảo, giọng ồm ồm: “Tiểu xấu xa, nói … thẳng thắn sẽ được khoan hồng, vừa rồi em nghĩ gì hả?” Thẩm Bị cắn tai cô một cái, Thảo Thảo gần như sắp bật lên! Trong lúc tình mê ý loạn, cô buông thả bản thân mặc kệ cái gì xấu với hổ, ôm chặt lấy Thẩm Bị, nâng eo cọ vào người anh, lầm bầm: “Cái này…”
Thẩm Bị hít mạnh, hình như mắng câu gì đó. Bỗng nhiên buông Thảo Thảo ra, rướn người lấy condom trong tủ đầu giường. Màn dạo đầu ư? Nói chung đã bị bỏ rồi…
Màn đêm thật lung linh!
Một ngày trước khi đi thi, Thảo Thảo chẳng nói gì với Thẩm Bị. Thẩm Bị vừa về nhà, phát hiện hình như Thảo Thảo rất lo lắng, hỏi một hồi mới biết Thảo Thảo sắp đi thi: “Em đã là tiến sĩ rồi, cả kì thi này cũng không đậu hả?”
Thẩm Bị không thể tin được.
Thảo Thảo có học vị cao luôn là điều làm anh cảm thấy mất thăng bằng, tại sao người ngốc như cô lại có thể học tiến sĩ, quá sỉ nhục thầy giáo!
Thảo Thảo liếc mắt nhìn anh, “rối loạn nội tiết” thấy rõ! Thẩm Bị biết rõ mà còn trêu chọc cô. Nhưng đã 12 giờ rồi mà Thảo Thảo vẫn còn thần kinh đi đọc sách không chịu ngủ, Thẩm Bị bực mình: “Thảo, ngủ đi. Mười hai giờ rồi đó, ngày mai em phải dậy sớm kìa.”
Thảo Thảo đáp: “Em đọc thêm mấy trang đã!”
Thẩm Bị quả thật rất tốt bụng, nhiều năm sau, khi anh tổng kết về cuộc đời mình cho con cháu nghe, sẽ khăng khăng cho rằng bản tính của mình rất thuần lương, đã cứu được dê con đi lạc đường. Hơn nữa trong khi cứu dê còn chẳng hề nói câu nào sỉ vả nó cả.
Buổi tối trước khi Thảo khờ đi thi, Thẩm Bị rất hiểu lòng người, dịu dàng khuyên bảo: “Được rồi, em đừng đọc nữa. Không đọc thì thi rớt mà có đọc cũng thi lại hà!”
Thảo Thảo ngẩn ra, sau đó mới hiểu ý Thẩm Bị. Cô ngồi đó, đôi môi đỏ bị cắn đến mức trắng bệch. Trước khi Thẩm Bị chuẩn bị chạy trốn, thì cánh tay mềm yếu trói gà không chặt của Thảo Thảo lần đầu tiên đã tóm được anh lính đặc chủng xuất ngũ cơ thể cường tráng. Sau đó, lại mắc mưu nữa!
“Ngủ đi! Ngủ cho ngon thì mới phát huy tốt được! Cho dù em có đậu hay không, hai ngày này anh sẽ làm tài xế riêng cho em, không oán không trách! Sẽ không cản trở em. Tối nay em phải ngủ đi! Nào, đi súc miệng thôi!” “chát”, anh đánh vào mông Thảo Thảo một phát, rồi đẩy cô vào phòng tắm.
Thảo Thảo bực mình, hung hăng đánh răng rửa mặt, nhìn gò má đỏ hây hây trong gương, cô mới từ từ làm chậm lại. Cái mặt này đã nhìn rất nhiều lần rồi, nhưng sao hôm nay lại trông đầy sức sống giống như bọn trẻ thế?! Còn đôi mắt này nữa, sao… giống như đang cười thế kia?
Thảo Thảo nằm trên giường nhẹ nhàng ôm lấy eo Thẩm Bị từ phía sau, dán mặt vào lưng anh, cảm nhận lồng ngực đang phập phồng của anh, thâm tình nói: “Cảm ơn anh!”
Trong lòng như có lửa âm ỉ, yêu rồi ư? Có lẽ vậy!
Nhưng ….
Đồng chí lão Thẩm lại đập vào tay Thảo Thảo bảo: “Nóng…”
Thảo Thảo cười hì hì buông anh ra, thở dài, thoải mái ngủ.
Mí mắt Thẩm Bị giật giật, khóe miệng cong cong, cũng từ từ ngủ.
Thẩm Bị đưa Thảo Thảo đi thi, buổi trưa còn phải xã giao, chiều thì đi đánh golf để bàn việc làm ăn. Nghe người ta nói đủ chuyện về đầu tư bất động sản, có người khuyến khích Thẩm Bị cứ đầu tư vào đi, Thẩm Bị không từ chối. Thế nhưng trong lòng lại phản đối, không làm thì thôi, hễ làm là phải chắc chắn. Nhưng anh không còn là thằng ngốc của ngày xưa nữa, tất cả đều là quá khứ rồi. Anh chỉ đáp rằng đang chờ thời cơ, người ta cũng chẳng cố hỏi thêm.
Khéo léo từ chối tăng tối, Thẩm Bị lái xe đi đón Thảo Thảo. Thảo Thảo từ trong trường thi đi ra, cả người thì chỉnh tề nhưng tóc mai xõa tung, trông còn nhếch nhác hơn khi ngủ dậy. Thẩm Bị muốn nhắc nhở nhưng chả dám nói.
Trên đường về, Thảo Thảo lúc thì thở dài, lúc thì cười, lại có lúc ngồi bật dậy lật sách, sau đó vỗ vào sách ngồi cười ha ha chẳng giữ hình tượng gì cả.
Cô cứ thần kinh như thế cho đến tối, đúng 11 giờ, Thảo Thảo ngoan ngoãn đi ngủ. Thẩm Bị không cần phải nhắc nhở nên hơi cảm thấy mất mát, trong lòng hơi bất an. Giống như người đi thi không chỉ có Thảo Thảo, mà còn có anh nữa. Hơn nữa nó không giống với diễn tập tác chiến trước kia, thắng thua lần này hoàn toàn quyết định bởi Thảo đần thần kinh này.
Buổi tối, Thẩm Bị nằm mơ, mơ thấy toàn quân của mình bị diệt sạch, cả đoàn bị phạt đứng. Lão thủ trưởng giận dữ hỏi tội, Thẩm Bị dõng dạc hô: “Thủ trưởng, xin cho tôi bắn chết kẻ đần độn này trước, rồi tạ tội với các chiến sĩ sau!”
Xoay sang xách một người ra, người nọ tủi hờn nhìn anh, Thẩm Bị bỗng cảm thấy súng trong tay nặng ngàn cân. Bắn hay không bắn đây, chẳng biết từ đâu bắn ra một phát súng, vang đùng một tiếng bên cạnh anh.
Thẩm Bị giật mình tỉnh dậy, chuông đồng hồ reo inh ỏi.
Bà nội nó, may mà năm đó không thi vào quân đội. Nếu mà thật sự vào trường quân đội rồi á, kì thi nhỏ lớn đủ cả, chắc bị điên luôn quá! Anh nhìn Thảo đần nghiêm túc ra ra vào vào với vẻ mặt đồng tình, Thẩm Bị đã hơi thấu hiểu!
Chủ nhật vẫn như ngày thường, Thảo Thảo mang dáng vẻ bất cần bước vào trường thi. Bên ngoài trường thi, Thẩm Bị đừng đờ ra đó, nghe nói giấc mơ thường trái với sự thật, Thảo đần có thể thắng trận không? Bị giấc mộng tối qua ảnh hưởng nên hôm nay tinh thần Thẩm Bị hơi sa sút, anh cảm giác sẽ có chuyện gì xảy ra đây. Bèn suy tính trong đầu: Nếu Thảo đần thi không đậu, chắc chắn sẽ khóc bù lu bù loa lên. Lúc đó mình nên dỗ cô ấy thế nào ta? Hay là tìm lý do để trốn trước nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định trước tiên phải hiểu rõ tình hình bên địch cái đã, tìm hiểu tiêu chuẩn đậu của kì thi tư pháp mấy năm qua, cả tỉ lệ đậu, cách thức và thời gian công bố kết quả. Lại còn phải xử lý mấy việc nữa, Thẩm Bị quyết định sáng nay đến công ty tăng ca, chiều khi Thảo Thảo thi xong thì đến đón cô.
Bận cả buổi sáng, tới trưa thấy hơi đói, Thẩm Bị thu dọn vài thứ, xoa xoa bụng, sau khi xuất ngũ, Tiểu Kiều chăm sóc anh rất chu đáo, nên rất hiếm khi lại đau dạ dày. Vì có quan hệ với Thảo Thảo nên Thẩm Bị hơi áy náy với Tiểu Kiều. Song, sống chung với Thảo Thảo một thời gian, Thẩm Bị mới hiểu rõ một sự thật: Anh không thể buổi sáng sau khi “tập thể dục” với Thảo Thảo xong, lại nghiêm chỉnh bàn công việc với Tiểu Kiều. Như vậy sẽ làm anh điên mất! Bây giờ, anh đã rõ ràng, anh rất cần một người cộng tác, một đồng nghiệp tốt như Tiểu Kiều. Có lẽ, vì mãi do dự không tháo bỏ lớp màn mỏng đó nên trong tiềm thức mới có suy nghĩ như thế chăng?
Nhớ đến Thảo đần độn, Thẩm Bị lại cười gượng, anh không rõ quan hệ giữa hai người là gì? Bao nuôi? Sống chung? Hình như không phải. Nhưng anh có thể khẳng định một điều: Anh không muốn kết hôn, Thảo đần cũng chẳng muốn!
Mãi suy nghĩ thì đã xuống lầu rồi, nhà ăn nằm trong tòa nhà nhỏ bên cạnh. Thẩm Bị vừa ra khỏi cửa tòa nhà thì thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, anh dừng bước.
Tiểu Quân?!
Mi Tiểu Quân, vợ cũ của Thẩm Bị. Cô ta là thanh mai trúc mã của anh, năm đó khi Mi Tiểu Quân tốt nghiệp trường y tá vào làm ở bệnh viện, Thẩm Bị đã là một vị Liên trưởng trẻ tuổi. Trong kì nghỉ phép về thăm nhà, hai người tương phùng, thầm mến của ngày xưa đã nhanh chóng biến thành tình yêu nam nữ. Một nụ hôn sâu đã làm người có trách nhiệm cao như Thẩm Bị nói lời hứa hôn. Nào ngờ anh trai của Tiểu Quân cho rằng Thẩm Bị là một tên lính quèn, chẳng có tiền đồ gì cả, nên kiên quyết phản đối hôn nhân của em gái. Tối đó, Tiểu Quân dọn đồ đến nhà Thẩm Bị ở.
Cũng như sau trận chiến tình yêu oanh liệt, công chúa và hoàng tử đã hạnh phúc bên nhau. Chẳng qua không phải cái kết hạnh phúc nào cũng luôn tồn tại trong cuộc đời con người từ đầu đến cuối. Rốt cuộc bọn họ vẫn không thoát khỏi hai chữ “ly hôn”.
Chẳng cần nói ai sai ai đúng, chẳng cần nghĩ đến tình yêu của ngày xưa, đã từng yêu, đã từng bị tổn thương, đã từng oán, đã từng hận, Thẩm Bị cho rằng có thể trong lúc mình không để tâm, có thể trong lúc mình lạnh lùng với cuộc sống thì Tiểu Quân lại xuất hiện!
Cô ta vẫn như xưa, bóng dáng nhỏ bé yếu ớt, đôi mắt to rưng rưng, giống như dòng suối trong.
Thẩm Bị siết chặt tay, thả ra rồi lại siết chặt. Sau khi suýt đưa anh vào tù thì cô ta còn đến đây làm gì?!
Anh đứng đó, đi không được, ở cũng chẳng xong. Anh nghiến răng ken két, chẳng có chút thương xót gì cô ta cả.
Chần chừ hồi lâu, Mi Tiểu Quân từ từ bước đến. Bảo vệ ở cửa nhìn Thẩm Bị rồi lui vào.
“Anh, anh khỏe chứ?”
Nam nữ gặp nhau, nói câu này có lẽ là ổn nhất.
Câu trả lời của Thẩm Bị cũng rất kinh điển, gằn giọng nói một chữ: “Khỏe.” Rồi hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Mi Tiểu Quân mấp máy môi, cả buổi chẳng nói nên lời, sau đó ôm mặt khóc, trông rất bi thảm. Thẩm Bị đã từng nghĩ đến ngàn vạn cách báo thù, cuối cùng kết luận: Chỉ cần không thấy mặt thì sẽ bỏ qua cho bọn họ. Nếu gặp lại, nhất định phải bắt bọn họ quỳ trước mặt mình! Nhưng mà giờ đây, nhìn Tiểu Quân gầy yếu khóc thất thanh, anh lại xúc động muốn ngẩng lên trời cười to! Những căm hận, ai oán mà mình đã tích lũy suốt hơn hai năm nay bỗng chốc trở nên hoang đường. Bởi Thẩm Bị phát hiện, mình vốn dĩ chẳng hề trách cô ta!
“Haizzz, cô đừng khóc. Ăn gì chưa? Đi ăn gì không?” Thẩm Bị móc chìa khoá, không thể đến nhà ăn rồi, tìm một quán nào đó thôi. Chắc chắn cô ta có chuyện gì rồi.
Xe đậu cách đây không xa, Thẩm Bị đi được hai bước, nhận thấy Tiểu Quân không đi theo. Quay lại nhìn thì thấy cô ta đang mở to đôi mắt ươn ướt nhìn mình, giống như nai con vô tội của ngày đó. Thẩm Bị nhớ lại hồi ấy, mình sẽ mỉm cười đi lại nắm lấy tay cô ta, bàn tay nhỏ xíu mềm mềm, nắm trong tay như bông vải mềm.
Cảnh còn người mất, khi hồi ức và hiện thực khác nhau thì con người mới biết rõ cái gì là hư vô.
Thẩm Bị cất bước tiếp tục đi đến xe của mình. Phía sau có tiếng bước chân, Thẩm Bị càng đi nhanh hơn.
Thảo Thảo mua điện thoại, làm sim xong, định gọi cho Thẩm Bị thì sực nhớ mình đã xé danh thiếp của Thẩm Bị tan tành rồi, cũng chẳng thèm ngó mắt nhìn lần nào. Thẩm Bị từng gọi vào điện thoại cũ của cô, nhưng điện thoại mới thì chưa có. Thảo Thảo đành tìm số điện thoại của công ty anh, lưỡng lự có nên gọi hay không.
Đang phiền não thì điện thoại reo, là Thẩm Bị gọi tới.
“Mua rồi hả?” Giọng Thẩm Bị rất lớn, chẳng biết đang vui hay sầu.
“Ừ, mua rồi. Chưa kịp gọi cho anh thì anh đã gọi em rồi. Trùng hợp ghê!”
“Mua rồi thì tốt, em bắt taxi về đi, trời nóng quá. Tối nay anh phải đi xã giao nên không ăn cơm đâu.”
“Ừ. Anh đừng uống rượu đó.”
“Biết rồi, biết rồi!” Thẩm Bị đồng ý qua loa, rồi bỏ điện thoại xuống, dừng một hồi. Đột nhiên vui vẻ, khẽ hát vang. Thảo ngốc này ngoài trừ dặn anh đừng uống rượu ra thì không nói gì nữa, miệng lưỡi chẳng ngọt ngào giống mấy cô gái khác chút nào.
Thẩm Bị ngân nga khúc quân ca, đi đến bàn làm việc.
Tiểu Trương gõ cửa bước vào, đứng thẳng nghiêm chào. Thẩm Bị bảo: “Đừng gò bó thế, cậu đã rời quân đội rồi, cứ cứng nhắc thế sẽ làm người ta sợ đó.”
Tiểu Trương xấu hổ cười, hơi lúng túng: “Em, em sắp thi cuối kì rồi, nên muốn…”
“Xin nghỉ đúng không? Duyệt.” Thẩm Bị hào sảng, “Thi cho tốt đó! Cố mà cầm được tấm bằng đại học về! Để bọn họ thấy quân nhân chúng ta không phải loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Tiểu Trương vui vẻ gật đầu, khuôn mặt đen đúa phiếm đỏ, đôi mắt sáng ngời, môi mấp máy chẳng nói nên lời, mặc vest, đeo cà vạt, ngẩng đầu ưỡn ngực, dậm chân, nghiêm chào!
Thảo Thảo về nhà, vừa nấu cháo vừa giở sách ôn bài, đúng là ở địa bàn của mình thoải mái thật. Dù Thẩm Bị đã mua nhà mới, nếu có thể không chuyển thì khỏi chuyển. Đừng nói cái khác, một cái bàn học anh cũng chẳng chuẩn bị cho cô nữa là! Còn số sách của mình nữa, phòng sách đã bị Thẩm Bị chiếm lấy rồi, biết đặt bảo bối của mình ở đâu đây!
Thảo Thảo mở trang lớp trực tuyến, nghĩ: Không phải chỉ là tình nhân thôi sao, sao mà nhiều vấn đề thế chứ?
Có điều, Thảo Thảo thừa nhận, Thẩm Bị “trùng khít” thế làm cô rất thỏa mãn. Người này… hình như thật sự không tệ. Nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, cứ như chọi gà vậy, Thảo Thảo nhoẻn miệng cười.
Thời gian trôi dần như nước chảy. Nháy mắt đã tháng chín rồi.
Ngày nào Thẩm Bị cũng đi xã giao, mới đầu thì chẳng ngày nào về nhà trước 12 giờ, nhưng trên cơ bản thì đảm bảo mỗi tối đều về. Mấy thứ thượng vàng hạ cám trong nhà đa phần đều chuyển từ khu Vạn Quốc Thành đến. Chen chúc trong căn phòng nhỏ Thảo Thảo thuê, làm loạn cả lên.
Về sau, Thẩm Bị phát hiện mình rất thích “tập thể dục buổi sáng”. Nếu về quá trễ thì sẽ chẳng sảng khoái được. Thảo Thảo vội đi làm, chẳng những không để ý đến anh, mà còn đi muộn hốt hoảng quên này quên kia, như thế sẽ ảnh hưởng đến chất lượng tập luyện. Một ngày không làm, Thẩm Bị cảm thấy cả người bứt rứt. Thảo Thảo không đếm xỉa đến anh, anh đành tự điều chỉnh mình thôi. Bỏ mấy cuộc xã giao không quan trọng, từ từ rút ngắn thời gian, giảm bớt số lượng, bảo đảm về nhà trước 12 giờ.
Thảo Thảo phải ôn bài, vì vậy càng ngày càng ngủ trễ. Cho nên lúc Thẩm Bị về nhà, cô vẫn chưa ngủ.
Thẩm Bị đã quen về trễ, lúc nào về đến dưới lầu cũng ngẩng lên nhìn cửa kính ở phía Đông của tầng hai mươi có sáng đèn không. Ánh sáng nơi đó làm anh cảm thấy dễ chịu, rất ấm áp, sau cả ngày mệt nhọc mà nhìn thấy ánh đèn đó sẽ cảm thấy thư thái, yên tâm.
Có một ngày, Thẩm Bị về nhà không thấy ánh đèn, lòng chợt nặng trĩu. Ba chân bốn cẳng vội bước vào hành lang. Đi thang máy lên tầng hai mươi, vừa vào cửa thì thấy Thảo Thảo vừa đốt đèn cầy xong!
“Sao không bật đèn?” Thẩm Bị đặt túi xuống, không vui.
Thảo Thảo oan ức: “Hình như cháy cầu chì rồi, em tìm cả buổi cũng không biết nó nằm ở đâu. Điện thoại thì sắp hết pin.” Mấy cái này hồi đó đều do người giúp việc làm hết, cô đâu hiểu cái gì đâu!
Thẩm Bị thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Thảo Thảo. “Cầm đến đây!” Anh cầm đèn cầy, đi khắp bốn phía. Cuối cùng, anh mở cái cửa nhỏ màu trắng trên bức tường trắng sau cửa ra, bên trong là dãy công tắc.
“Tách!” Bật nguồn tổng. Trong nhà sáng trưng, “Nhảy cầu dao thôi. Không sao!”
Thảo Thảo đứng cạnh Thẩm Bị, gãi đầu nhìn vào đó. Anh mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, cánh tay cường tráng dịch qua chuyển lại trước mắt cô. Hơi nóng hầm hập toát ra khỏi cổ áo, mùi đàn ông kích thích giác quan phụ nữ. Thảo Thảo à một tiếng, ngờ nghệch cầm đèn cầy đi qua, trong đầu lùng bùng như có ngàn con ong bay múa, cả người mỏi nhừ.
“Ôi, em thổi nến đi đã, sao còn cầm thế kia, không sợ phỏng sáp đèn cầy hả?” Thẩm Bị thấy Thảo Thảo ngốc đến đáng yêu, nghĩ trong đầu: Sao mà đần thế không biết!
Thảo Thảo thổi nến, rồi bưng chén chè đậu xanh ướp lạnh ra cho anh. Thẩm Bị xì xụp ăn hết sạch, vừa ăn vừa bảo: “Tối lúc em ở nhà, nhớ để đèn, chú ý an toàn.”
Thảo Thảo không dám nhìn anh, ờ một tiếng đáp lại, nghĩ đến gì đó liền hỏi: “Vậy nếu cúp điện thì sao?”
Thẩm Bị hết nói nổi, cái này còn phải hỏi hả?
Thảo Thảo nghiêm túc nhìn Thẩm Bị, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ và bực mình của anh, cô mới nhận ra mình nói sai rồi. Sờ sờ cổ, bất giác nghiêng đầu ho một tiếng, “Em đi dọn dẹp cái đã, anh cứ từ từ ăn nha!”
Thẩm Bị nhìn theo Thảo Thảo, áo dây mát mẻ, đầu v* nhô cao dưới lớp áo. Ơ? Sao lại có phản ứng rồi! Anh cười khà khà, căng vai mở ngực cho co dãn gân cốt rồi đi theo vào phòng tắm.
Thảo Thảo vừa bước vào cửa phòng tắm, thấy anh cũng đi theo thì giật mình hét lên, sau đó nhanh tay khóa cửa ngăn Thẩm Bị ở ngoài.
Thẩm Bị nói dối mà chẳng ngượng, giọng điệu bình tĩnh: “Thảo Thảo, anh cần nhà tắm, gấp lắm!”
Thảo Thảo vuốt ngực bình tĩnh, nghe Thẩm Bị nói cũng có lý, cô nghĩ chắc là do mình nghĩ nhiều thôi, bèn từ từ mở cửa, mặt đỏ hồng bảo: “À, vậy anh dùng trước đi! – A!” chưa kịp nói xong đã bị Thẩm Bị bế lên.
Chỉ nghe Thẩm Bị nói: “Thảo ngốc, không biết cái gì gọi là binh bất yếm trá sao!”
Trong lúc choáng váng Thảo Thảo cũng không quên cãi lại: “Anh là sói xám, đồ tồi, đồ xấu xa! Mau thả em xuống! Ui!”
Bịch, người bị thả xuống giường. Thảo Thảo hét lên một tiếng, Thẩm Bị đã đè lên cô.
“Anh là đồ tồi sao?” Thẩm Bị mân mê đầu v* của cô, cười hư hỏng: “Còn em… em là gì?”
Thảo Thảo xấu hổ đỏ mặt, quay đầu đi.
Thẩm Bị cúi người, hôn lên lỗ tai Thảo Thảo, giọng ồm ồm: “Tiểu xấu xa, nói … thẳng thắn sẽ được khoan hồng, vừa rồi em nghĩ gì hả?” Thẩm Bị cắn tai cô một cái, Thảo Thảo gần như sắp bật lên! Trong lúc tình mê ý loạn, cô buông thả bản thân mặc kệ cái gì xấu với hổ, ôm chặt lấy Thẩm Bị, nâng eo cọ vào người anh, lầm bầm: “Cái này…”
Thẩm Bị hít mạnh, hình như mắng câu gì đó. Bỗng nhiên buông Thảo Thảo ra, rướn người lấy condom trong tủ đầu giường. Màn dạo đầu ư? Nói chung đã bị bỏ rồi…
Màn đêm thật lung linh!
Một ngày trước khi đi thi, Thảo Thảo chẳng nói gì với Thẩm Bị. Thẩm Bị vừa về nhà, phát hiện hình như Thảo Thảo rất lo lắng, hỏi một hồi mới biết Thảo Thảo sắp đi thi: “Em đã là tiến sĩ rồi, cả kì thi này cũng không đậu hả?”
Thẩm Bị không thể tin được.
Thảo Thảo có học vị cao luôn là điều làm anh cảm thấy mất thăng bằng, tại sao người ngốc như cô lại có thể học tiến sĩ, quá sỉ nhục thầy giáo!
Thảo Thảo liếc mắt nhìn anh, “rối loạn nội tiết” thấy rõ! Thẩm Bị biết rõ mà còn trêu chọc cô. Nhưng đã 12 giờ rồi mà Thảo Thảo vẫn còn thần kinh đi đọc sách không chịu ngủ, Thẩm Bị bực mình: “Thảo, ngủ đi. Mười hai giờ rồi đó, ngày mai em phải dậy sớm kìa.”
Thảo Thảo đáp: “Em đọc thêm mấy trang đã!”
Thẩm Bị quả thật rất tốt bụng, nhiều năm sau, khi anh tổng kết về cuộc đời mình cho con cháu nghe, sẽ khăng khăng cho rằng bản tính của mình rất thuần lương, đã cứu được dê con đi lạc đường. Hơn nữa trong khi cứu dê còn chẳng hề nói câu nào sỉ vả nó cả.
Buổi tối trước khi Thảo khờ đi thi, Thẩm Bị rất hiểu lòng người, dịu dàng khuyên bảo: “Được rồi, em đừng đọc nữa. Không đọc thì thi rớt mà có đọc cũng thi lại hà!”
Thảo Thảo ngẩn ra, sau đó mới hiểu ý Thẩm Bị. Cô ngồi đó, đôi môi đỏ bị cắn đến mức trắng bệch. Trước khi Thẩm Bị chuẩn bị chạy trốn, thì cánh tay mềm yếu trói gà không chặt của Thảo Thảo lần đầu tiên đã tóm được anh lính đặc chủng xuất ngũ cơ thể cường tráng. Sau đó, lại mắc mưu nữa!
“Ngủ đi! Ngủ cho ngon thì mới phát huy tốt được! Cho dù em có đậu hay không, hai ngày này anh sẽ làm tài xế riêng cho em, không oán không trách! Sẽ không cản trở em. Tối nay em phải ngủ đi! Nào, đi súc miệng thôi!” “chát”, anh đánh vào mông Thảo Thảo một phát, rồi đẩy cô vào phòng tắm.
Thảo Thảo bực mình, hung hăng đánh răng rửa mặt, nhìn gò má đỏ hây hây trong gương, cô mới từ từ làm chậm lại. Cái mặt này đã nhìn rất nhiều lần rồi, nhưng sao hôm nay lại trông đầy sức sống giống như bọn trẻ thế?! Còn đôi mắt này nữa, sao… giống như đang cười thế kia?
Thảo Thảo nằm trên giường nhẹ nhàng ôm lấy eo Thẩm Bị từ phía sau, dán mặt vào lưng anh, cảm nhận lồng ngực đang phập phồng của anh, thâm tình nói: “Cảm ơn anh!”
Trong lòng như có lửa âm ỉ, yêu rồi ư? Có lẽ vậy!
Nhưng ….
Đồng chí lão Thẩm lại đập vào tay Thảo Thảo bảo: “Nóng…”
Thảo Thảo cười hì hì buông anh ra, thở dài, thoải mái ngủ.
Mí mắt Thẩm Bị giật giật, khóe miệng cong cong, cũng từ từ ngủ.
Thẩm Bị đưa Thảo Thảo đi thi, buổi trưa còn phải xã giao, chiều thì đi đánh golf để bàn việc làm ăn. Nghe người ta nói đủ chuyện về đầu tư bất động sản, có người khuyến khích Thẩm Bị cứ đầu tư vào đi, Thẩm Bị không từ chối. Thế nhưng trong lòng lại phản đối, không làm thì thôi, hễ làm là phải chắc chắn. Nhưng anh không còn là thằng ngốc của ngày xưa nữa, tất cả đều là quá khứ rồi. Anh chỉ đáp rằng đang chờ thời cơ, người ta cũng chẳng cố hỏi thêm.
Khéo léo từ chối tăng tối, Thẩm Bị lái xe đi đón Thảo Thảo. Thảo Thảo từ trong trường thi đi ra, cả người thì chỉnh tề nhưng tóc mai xõa tung, trông còn nhếch nhác hơn khi ngủ dậy. Thẩm Bị muốn nhắc nhở nhưng chả dám nói.
Trên đường về, Thảo Thảo lúc thì thở dài, lúc thì cười, lại có lúc ngồi bật dậy lật sách, sau đó vỗ vào sách ngồi cười ha ha chẳng giữ hình tượng gì cả.
Cô cứ thần kinh như thế cho đến tối, đúng 11 giờ, Thảo Thảo ngoan ngoãn đi ngủ. Thẩm Bị không cần phải nhắc nhở nên hơi cảm thấy mất mát, trong lòng hơi bất an. Giống như người đi thi không chỉ có Thảo Thảo, mà còn có anh nữa. Hơn nữa nó không giống với diễn tập tác chiến trước kia, thắng thua lần này hoàn toàn quyết định bởi Thảo đần thần kinh này.
Buổi tối, Thẩm Bị nằm mơ, mơ thấy toàn quân của mình bị diệt sạch, cả đoàn bị phạt đứng. Lão thủ trưởng giận dữ hỏi tội, Thẩm Bị dõng dạc hô: “Thủ trưởng, xin cho tôi bắn chết kẻ đần độn này trước, rồi tạ tội với các chiến sĩ sau!”
Xoay sang xách một người ra, người nọ tủi hờn nhìn anh, Thẩm Bị bỗng cảm thấy súng trong tay nặng ngàn cân. Bắn hay không bắn đây, chẳng biết từ đâu bắn ra một phát súng, vang đùng một tiếng bên cạnh anh.
Thẩm Bị giật mình tỉnh dậy, chuông đồng hồ reo inh ỏi.
Bà nội nó, may mà năm đó không thi vào quân đội. Nếu mà thật sự vào trường quân đội rồi á, kì thi nhỏ lớn đủ cả, chắc bị điên luôn quá! Anh nhìn Thảo đần nghiêm túc ra ra vào vào với vẻ mặt đồng tình, Thẩm Bị đã hơi thấu hiểu!
Chủ nhật vẫn như ngày thường, Thảo Thảo mang dáng vẻ bất cần bước vào trường thi. Bên ngoài trường thi, Thẩm Bị đừng đờ ra đó, nghe nói giấc mơ thường trái với sự thật, Thảo đần có thể thắng trận không? Bị giấc mộng tối qua ảnh hưởng nên hôm nay tinh thần Thẩm Bị hơi sa sút, anh cảm giác sẽ có chuyện gì xảy ra đây. Bèn suy tính trong đầu: Nếu Thảo đần thi không đậu, chắc chắn sẽ khóc bù lu bù loa lên. Lúc đó mình nên dỗ cô ấy thế nào ta? Hay là tìm lý do để trốn trước nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định trước tiên phải hiểu rõ tình hình bên địch cái đã, tìm hiểu tiêu chuẩn đậu của kì thi tư pháp mấy năm qua, cả tỉ lệ đậu, cách thức và thời gian công bố kết quả. Lại còn phải xử lý mấy việc nữa, Thẩm Bị quyết định sáng nay đến công ty tăng ca, chiều khi Thảo Thảo thi xong thì đến đón cô.
Bận cả buổi sáng, tới trưa thấy hơi đói, Thẩm Bị thu dọn vài thứ, xoa xoa bụng, sau khi xuất ngũ, Tiểu Kiều chăm sóc anh rất chu đáo, nên rất hiếm khi lại đau dạ dày. Vì có quan hệ với Thảo Thảo nên Thẩm Bị hơi áy náy với Tiểu Kiều. Song, sống chung với Thảo Thảo một thời gian, Thẩm Bị mới hiểu rõ một sự thật: Anh không thể buổi sáng sau khi “tập thể dục” với Thảo Thảo xong, lại nghiêm chỉnh bàn công việc với Tiểu Kiều. Như vậy sẽ làm anh điên mất! Bây giờ, anh đã rõ ràng, anh rất cần một người cộng tác, một đồng nghiệp tốt như Tiểu Kiều. Có lẽ, vì mãi do dự không tháo bỏ lớp màn mỏng đó nên trong tiềm thức mới có suy nghĩ như thế chăng?
Nhớ đến Thảo đần độn, Thẩm Bị lại cười gượng, anh không rõ quan hệ giữa hai người là gì? Bao nuôi? Sống chung? Hình như không phải. Nhưng anh có thể khẳng định một điều: Anh không muốn kết hôn, Thảo đần cũng chẳng muốn!
Mãi suy nghĩ thì đã xuống lầu rồi, nhà ăn nằm trong tòa nhà nhỏ bên cạnh. Thẩm Bị vừa ra khỏi cửa tòa nhà thì thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, anh dừng bước.
Tiểu Quân?!
Mi Tiểu Quân, vợ cũ của Thẩm Bị. Cô ta là thanh mai trúc mã của anh, năm đó khi Mi Tiểu Quân tốt nghiệp trường y tá vào làm ở bệnh viện, Thẩm Bị đã là một vị Liên trưởng trẻ tuổi. Trong kì nghỉ phép về thăm nhà, hai người tương phùng, thầm mến của ngày xưa đã nhanh chóng biến thành tình yêu nam nữ. Một nụ hôn sâu đã làm người có trách nhiệm cao như Thẩm Bị nói lời hứa hôn. Nào ngờ anh trai của Tiểu Quân cho rằng Thẩm Bị là một tên lính quèn, chẳng có tiền đồ gì cả, nên kiên quyết phản đối hôn nhân của em gái. Tối đó, Tiểu Quân dọn đồ đến nhà Thẩm Bị ở.
Cũng như sau trận chiến tình yêu oanh liệt, công chúa và hoàng tử đã hạnh phúc bên nhau. Chẳng qua không phải cái kết hạnh phúc nào cũng luôn tồn tại trong cuộc đời con người từ đầu đến cuối. Rốt cuộc bọn họ vẫn không thoát khỏi hai chữ “ly hôn”.
Chẳng cần nói ai sai ai đúng, chẳng cần nghĩ đến tình yêu của ngày xưa, đã từng yêu, đã từng bị tổn thương, đã từng oán, đã từng hận, Thẩm Bị cho rằng có thể trong lúc mình không để tâm, có thể trong lúc mình lạnh lùng với cuộc sống thì Tiểu Quân lại xuất hiện!
Cô ta vẫn như xưa, bóng dáng nhỏ bé yếu ớt, đôi mắt to rưng rưng, giống như dòng suối trong.
Thẩm Bị siết chặt tay, thả ra rồi lại siết chặt. Sau khi suýt đưa anh vào tù thì cô ta còn đến đây làm gì?!
Anh đứng đó, đi không được, ở cũng chẳng xong. Anh nghiến răng ken két, chẳng có chút thương xót gì cô ta cả.
Chần chừ hồi lâu, Mi Tiểu Quân từ từ bước đến. Bảo vệ ở cửa nhìn Thẩm Bị rồi lui vào.
“Anh, anh khỏe chứ?”
Nam nữ gặp nhau, nói câu này có lẽ là ổn nhất.
Câu trả lời của Thẩm Bị cũng rất kinh điển, gằn giọng nói một chữ: “Khỏe.” Rồi hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Mi Tiểu Quân mấp máy môi, cả buổi chẳng nói nên lời, sau đó ôm mặt khóc, trông rất bi thảm. Thẩm Bị đã từng nghĩ đến ngàn vạn cách báo thù, cuối cùng kết luận: Chỉ cần không thấy mặt thì sẽ bỏ qua cho bọn họ. Nếu gặp lại, nhất định phải bắt bọn họ quỳ trước mặt mình! Nhưng mà giờ đây, nhìn Tiểu Quân gầy yếu khóc thất thanh, anh lại xúc động muốn ngẩng lên trời cười to! Những căm hận, ai oán mà mình đã tích lũy suốt hơn hai năm nay bỗng chốc trở nên hoang đường. Bởi Thẩm Bị phát hiện, mình vốn dĩ chẳng hề trách cô ta!
“Haizzz, cô đừng khóc. Ăn gì chưa? Đi ăn gì không?” Thẩm Bị móc chìa khoá, không thể đến nhà ăn rồi, tìm một quán nào đó thôi. Chắc chắn cô ta có chuyện gì rồi.
Xe đậu cách đây không xa, Thẩm Bị đi được hai bước, nhận thấy Tiểu Quân không đi theo. Quay lại nhìn thì thấy cô ta đang mở to đôi mắt ươn ướt nhìn mình, giống như nai con vô tội của ngày đó. Thẩm Bị nhớ lại hồi ấy, mình sẽ mỉm cười đi lại nắm lấy tay cô ta, bàn tay nhỏ xíu mềm mềm, nắm trong tay như bông vải mềm.
Cảnh còn người mất, khi hồi ức và hiện thực khác nhau thì con người mới biết rõ cái gì là hư vô.
Thẩm Bị cất bước tiếp tục đi đến xe của mình. Phía sau có tiếng bước chân, Thẩm Bị càng đi nhanh hơn.