Chương : 30
Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Buổi tối, Thảo Thảo từ chối lời cầu hôn “chân thành đột ngột” của Thẩm Bị. Vậy mà hôm sau cũng chẳng thấy anh có biểu hiện gì khác thường. Mãi như thế cho đến Quốc khánh, thỉnh thoảng Thẩm Bị cũng đưa Tiểu Kiều đi làm, khi rảnh thì đưa đón Thảo Thảo như bình thường.
Mấy ngày đầu Thảo Thảo còn áy náy, nhưng thấy Thẩm Bị không thèm để ý thì lại hơi bực mình. Vào đợt nghỉ Quốc khánh thì cô càng nóng nảy hơn, đã đến ngày hẹn với bác sĩ để lấy vòng tránh thai ra rồi.
Hình như Thẩm Bị còn vui vẻ hơn cả Thảo Thảo, từ tối qua cứ liên tục lặp lại chuyện phổ cập “kiến thức phụ khoa”. Thảo Thảo vốn dĩ rất sợ, nghe Thẩm Bị hỏi xong lại càng lo lắng hơn.
Thẩm Bị năm lần bảy lượt hỏi Thảo Thảo cái này dùng thế nào thì Thảo Thảo gắt: “Bẻ ra rồi bỏ vào trong người anh là xong, như thế anh sẽ hiểu rõ hơn đó!”
Thẩm Bị ngây người chớp chớp mắt, Thảo Thảo nói xong mới thấy sai sai, vừa bực mình vừa buồn cười với dáng vẻ ngây thơ của Thẩm Bị, cô đẩy Thẩm Bị một cái rồi nói: “Đồ ngốc! Đừng hỏi lung tung nữa, em cũng không biết, đừng nghĩ đến nó nữa là được.”
“Gây mê rồi sẽ không sao chứ? Có cần phải đút tiền trước không?” Thẩm Bị lại hỏi tiếp.
Thảo Thảo nhấn đầu Thẩm Bị xuống gối, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ngủ giùm cái đi!”
Lúc này Thẩm Bị mới chịu dừng.
Được một lúc, không ngủ được, Thảo Thảo lại loáng thoáng nghe Thẩm Bị nói: “Sinh thêm một bé nữa nhé?”
Thảo Thảo run cả người, đầu óc trống rỗng. Thẩm Bị vòng tay sang ôm chặt lấy Thảo Thảo.
Thẩm Bị nghĩ rất đơn giản, Thảo Thảo từ chối anh là do cô ngại. Anh cảm thấy từ khi bắt đầu, Thảo Thảo là một cô gái rất sĩ diện rồi, giận lên là phải đáp trả ngay. Thật ra cô có cảm tình với anh, nếu không sẽ không đồng ý duy trì mối quan hệ này. Đặc biệt là tối hôm đó, quả thật anh đã rất lo lắng lượn mấy vòng quanh tiểu khu, nhưng Thảo Thảo lại chủ động xuống lầu đón anh, đây là sự thật không để chối cãi. Chuyện này nói lên điều gì?
Là bạn Đặng Thảo Thảo nói một đằng làm một nẻo, vốn dĩ chẳng cần để ý cô nói gì cả!
Bây giờ Thảo Thảo từ chối lời cầu hôn của anh, song lại đi tháo vòng tránh thai. Nghĩ thử xem, mục đích tháo vòng tránh thai chẳng lẽ không phải muốn có con hay sao? Hiện tại bên cạnh Thảo Thảo ngoài Thẩm Bị anh đây thì có thằng nào khác nữa à? Chẳng có! Vậy thì sinh con cho ai? Đương nhiên là cho Thẩm Bị rồi.
Thẩm Bị cho rằng đó là lẽ đương nhiên, Thảo Thảo đã có dự định sống cùng anh từ lâu rồi, thậm chí còn tính đến chuyện sinh con nữa cơ. Chẳng qua, Thảo Thảo ngại ngùng, phải giày vò anh mấy lần mới chịu thôi. Với lại, Thảo Thảo đã từng trải qua đau khổ mất con, anh phải thông cảm cho tâm trạng của Thảo Thảo mà tránh nhắc đến. Cho nên, dù bị từ chối thẳng thừng nhưng tâm trạng Thẩm Bị lại vui vẻ như ngày toàn quân giải phóng!
Sáng sớm, vì phải đi bốc số, nên khi đồng hồ vừa reo, Thảo Thảo đã bật dậy, rửa mặt, súc miệng xong thì ra ngoài cùng Thẩm Bị. Hôm nay là ngày ba mươi tháng chín, hai người đều xin nghỉ cả ngày. Thẩm Bị nói với Tiểu Kiều rằng có việc gì thì cứ gọi điện cho anh. Nếu việc liên quan đến dự án hoặc việc bình thường thì cô ấy với Lỗ Tu Thừa tự quyết định cũng được.
Thảo Thảo quay đầu nhìn Thẩm Bị rồi bước vào phòng khám. Người đàn ông to con đứng ở đầu hành lang chật hẹp. Đầu hành lang là cổng vòm, trên đó có dòng chữ cấm nam giới bước vào. Ngoài cửa xếp một hàng ghế, các ông gục đầu tiu nghỉu, mặt mày hoang mang ngồi trên đó. Nửa trong số đó thì đang cúi đầu chơi điện thoại, Thảo Thảo nhớ có người đang chơi PSP. Bác sĩ, y tá áo trắng đi qua đi lại, đẩy Thẩm Bị nghiêng Đông ngả Tây. Anh cố gắng kiểm soát để mình không đụng vào bà bầu đang đi trên đường hoặc các ông chồng đang bực dọc quát mắng. Khoanh tay trước ngực, cẩn thận cúi đầu nhìn, một tay cầm điện thoại. Ngẩng đầu thấy Thảo Thảo đang nhìn mình thì vội vàng huơ tay chỉ sang bên cạnh, mấp máy môi bảo: Anh không vào được, anh ngồi đây đợi Thảo Thảo. Có gì thì gọi cho anh.
Thảo Thảo thấy nhẹ người, cô khẽ cong môi.
“Số 12, số 12 đâu?”
“Tôi, tôi số 12”. Thảo Thảo vội vàng trả lời rồi bước vào phòng khám.
Kiều Tiểu Nhuế ngẩn người nhìn điện thoại, Lỗ Tu Thừa huơ huơ tay trước mặt cô: “Này, đang nhìn gì thế? Đang mất hồn à.”
Tiểu Kiều chớp mắt, cúi đầu cầm tờ giấy, vừa thấy là giấy trắng liền đặt xuống: “Sao?”
“Mấy phần DD (1) lần trước về mục tiêu xí nghiệp mà luật sư và kiểm toán làm sao rồi? Có kết quả gì chưa?”
(1) DD: báo cáo điều tra công việc.
Tiểu Kiều xoa trán: Chết, vẫn chưa xem nữa!
Lỗ Tu Thừa cười cười rồi đưa cho cô tệp hồ sơ: “Đây là bản tóm tắt tôi đã viết, cô xem đi. Tốt nhất là chiều nay phải có kết luận, Thẩm tổng không có ở đây, chúng ta không thể lười biếng được. Nghỉ Quốc khánh xong chắc sẽ phải mở cuộc họp cụ thể. Đến lúc đó e rằng phải đánh một trận quyết liệt rồi!”
Tiểu Kiều hơi nóng mặt, nhưng vẫn tỉnh bơ, thản nhiên nói: “Để đó đi, chiều nay tôi sẽ sắp xếp họp, chúng ta thảo luận một chút đã.”
Lỗ Tu Thừa cười rồi xoay người đi. Anh đang định đi thì sực nhớ ra gì đó, bèn nói với Tiểu Kiều: “Hình như người bên bộ tới để khảo sát gì đó. Cô có cần gặp họ chút không?”
Tiểu Kiều đau đầu vì đống hồ sơ, nghĩ đến ăn chơi tiệc tùng thì càng thấy phiền phức: “Thôi, anh ứng phó với họ đi. Có gì bàn sau.”
Thẩm Bị sốt ruột ngồi đợi ở trước cửa khoa sản.
Có bóng người lướt qua, một người đàn ông vọt vào hành lang khoa sản. Thẩm Bị ngây người, ủa không phải không cho vào sao? Nóng lòng là có thể vào ư, thế sao anh vẫn bị cản ở ngoài?!
Ngay lúc này, hai y tá vội chạy ra ngăn người đàn ông đó lại, bảo anh ta ra ngoài.
Người đàn ông đó quát to: “Vợ tôi ở trong đó, vợ tôi ở trong đó!”
Y tá vừa đẩy anh ta, vừa đề phòng anh ta huơ tay loạn xạ đánh trúng mình, bảo: “Vợ người khác cũng ở trong này! Ra ngoài đợi đi!”
Người đó cứng đầu, quát: “Vợ người ta thì liên quan gì tôi? Tôi phải gặp vợ mình!”
“Ha ha!” Chàng trai trẻ ngồi cạnh Thẩm Bị cười vui vẻ, Thẩm Bị lắc đầu cười ngồi xuống.
Bên đó vẫn ầm ĩ, cuối cùng một bà y tá đi ra, hình như là y tá trưởng, người nhỏ con, chắc chưa đến một mét sáu, ngẩng đầu chống nạnh trước mặt người đàn ông đó: “Làm gì hả, làm gì!”
Lạ lùng thay, người đàn ông đó liền xìu xuống, chỉ vào bên trong như muốn nói mấy câu.
Y tá trưởng chỉ ra ngoài hành lang bảo: “Anh ra ngoài! Ra ngoài kia ngồi chờ đi!”
“Tôi… Vợ tôi…!”
“Ra ngoài! Có muốn khám bệnh không hả?”
Người đó lầm lũi đi ra như bong bóng xì hơi, vừa đi vừa quay lại nhìn. Thẩm Bị nhìn hành lang đông nghịt người, chẳng thấy được mặt mũi ai cả!
Thảo Thảo khom người ra khỏi phòng khám. Bác sĩ nói do cơ địa mỗi người mà có người bị đau có người lại không. Cô đặt vòng tránh thai chưa lâu, chẳng qua cảm thấy hơi lạ, mấy ngày nữa sẽ ổn. Nói thì nói thế nhưng cứ thấy sao sao ấy.
Thảo Thảo cầm hóa đơn và thuốc chen ra cửa thì thấy một cô gái trẻ đang đỏ mặt cúi đầu nói mình mang thai. Thảo Thảo thoáng nhìn, hình như chưa kết hôn thì phải. Ra đến cửa, cô thấy Thẩm Bị đang ngây ngốc ngồi ở đằng kia chăm chú nhìn theo bà bầu bụng rất to.
Thảo Thảo bước đến đẩy anh: “Này, anh nhìn gì thế?”
Thẩm Bị “à” một tiếng, đứng dậy đỡ Thảo Thảo rồi nghiêm mặt nói: “Bà bầu hồi nãy mang thai đôi đó.” Anh nói giống như mình đã có mười tám đứa con vậy.
Thảo Thảo ngạc nhiên, mới có mấy phút mà Thẩm Bị đã tiến hóa đến mức nhìn xuyên qua bụng mẹ đoán được thai nhi luôn rồi! Kiến thức phụ khoa của đàn ông thật đúng là kỳ tích của tạo hóa!
“Sao anh biết?”
“Chồng cô ta ngồi cạnh kể cho anh nghe”. Giọng điệu Thẩm Bị như đang nhắc đến người cùng hoạn nạn vậy, “Hồi nãy mới buồn cười. Em không biết đâu, y tá bây giờ đúng là mạnh mẽ!”
Thẩm Bị kể lại hành động vừa rồi của người đàn ông cục mịch kia, Thảo Thảo cười vui vẻ.
Lên xe rồi mà Thẩm Bị vẫn huyên thuyên giới thiệu về những điều tâm đắc khi giao lưu với các ông bố. Thảo Thảo nhớ lại hồi đó, khi Quan Hạo đến đây thì phần lớn đàn ông chẳng nói chuyện cũng chẳng giao lưu gì với nhau. Sao Thẩm Bị lại có nhiều thông tin thế? Hỏi ra mới biết, đa phần toàn là người đàn ông cục mịch kia nói, còn Thẩm Bị và những người khác thì gật gù lắng nghe.
Hóa ra không phải tất cả đàn ông đến đó đều im lặng, với lại biểu hiện của Thẩm Bị lúc này càng kinh hãi hơn!
Thảo Thảo lắng nghe anh nói, thình lình hỏi: “À, mà sao anh biết đó là bé trai?”
Thẩm Bị dõng dạc nói: “Bọn họ uống thuốc đó”.
Thảo Thảo từng nghe nói đến thuốc trợ sinh song thai nhưng vẫn chưa thấy bao giờ, nên tiện thể hỏi thêm mấy câu như thuốc gì thế, có hiệu nghiệm không?
Thẩm Bị ngẫm nghĩ rồi bảo: “Hình như là phương thuốc thảo dược gì ấy, anh cũng không nhớ nữa. Nhưng anh ta có cho anh số điện thoại nè, bảo nếu cần thì cứ liên hệ với anh ta. Anh ta bảo không tiền bạc gì đâu, tốt nhất là nhà mình sinh hai bé gái để sau này kết thông gia với nhau, như thế đỡ phải buồn rầu vì không tìm được vợ!” Thẩm Bị “chậc” một tiếng rồi nói tiếp: “Nhà chúng ta chắc gì phải gả cho nhà họ chứ, em nói xem phải không?”
Thảo Thảo hơi buồn, gượng cười. Thẩm Bị nắm chặt lấy tay Thảo Thảo như muốn tiếp sức mạnh cho cô. Bàn tay ấm áp của anh làm Thảo Thảo dễ chịu hơn, cô quay sang cười với anh. Thẩm Bị nói tiếp: “Phải rồi, phương thuốc họ dùng cũng chẳng có gì ghê gớm cả, chủ yếu là thuốc dẫn thôi. Thuốc dẫn quyết định sinh con trai hay con gái đó”.
“Hả? Thiệt không?” Có thật là thần kì thế không?” Thảo Thảo từng sinh con nên cô biết, lúc mang thai không nên ăn những thứ bậy bạ để tránh ảnh hưởng tới giới tính con cái. Nhà đó đúng là to gan mà. Nhưng cô cũng tò mò muốn xem thuốc dẫn đó là gì?
Thẩm Bị bảo: “Lúc uống thuốc phải chọn thịt heo đực ăn mới sinh được con trai. Nếu ăn thịt heo cái thì sinh con gái. Bà mẹ nhà họ muốn sinh con trai nên toàn chọn thịt heo đực ăn thôi. Thật ra anh ta muốn ăn luôn cả đực lẫn cái để một lần sinh được cả nam lẫn nữ luôn!”
Ha ha ha! Thảo Thảo ôm bụng cười to! Thẩm Bị cũng cười lớn. Cười đến mức đau bụng luôn.
Thảo Thảo vừa đỡ đau thì nhận ra Thẩm Bị vẫn luôn nắm chặt tay mình. Đường vừa mới thông xe, anh vẫn không thả lỏng tay cô. Thảo Thảo nhìn nhìn, bất giác cầm tay Thẩm Bị đặt lên gò má mình: “Chúng ta… chúng ta…”
“Ting ting!” Một chiếc xe lướt lên, lúc tài xế ấn còi liên tục hai người mới sực tỉnh. Thẩm Bị vội vàng rụt tay về cầm lấy vô lăng. Thảo Thảo ngồi thẳng người nhìn phía trước!
Lỗ Tu Thừa tiễn đoàn thanh tra đi xong thì Tiểu Kiều cũng vừa hoàn thành bộ hồ sơ, hai người va phải nhau khi trên đường đến phòng họp. Tiểu Kiều tiện thể hỏi mấy câu về tình hình kiểm tra, Lỗ Tu Thừa trầm ngâm một hồi mới nói: “À…, bên bộ đến kiểm tra công việc của Thẩm tổng. Mà lần này chỉ chào hỏi thôi, có lẽ lần sau mới kiểm tra sổ sách.”
Tiểu Kiều chẳng để tâm, bảo: “Ừ, năm nào chả thế. Ôi, công ty nhà nước thật phiền phức. Hồi đó, Thẩm tổng còn có vấn đề…” Nói tới đây thì Tiểu Kiều ngậm miệng, ho một tiếng rồi vội vàng bước đi, bỏ mặc Lỗ Tu Thừa lại phía sau.
Mặt Lỗ Tu Thừa u ám nhìn bóng dáng Tiểu Kiều, sau đó nhìn sang góc tường, tay vuốt hồ sơ, bước vào hành lang thoát hiểm, móc điện thoại ra.
“Chú Tưởng, con Tu Thừa đây! … Dạ! Là thế này ạ, hôm nay có người ở bộ đến kiểm tra công việc của Thẩm tổng. Lần đầu con đón tiếp họ, chú có thể giúp con xem thử ý cấp trên là sao không? … Dạ, dạ dạ, ngừa trước vẫn hơn mà! … Dạ, dạ, nói chung phải làm tốt rồi. … Dạ, à phải rồi chú, con nghe bảo hình như trước đây Thẩm tổng từng có việc gì ấy, chú có biết không?... Dạ, thiệt hả! Dạ, được ạ… Vậy tối con ghé! Dạ được, dạ được… Dạ, tối gặp chú ạ!”
Lỗ Tu Thừa tắt máy rồi đi ra hành lang, rẽ vào phòng họp, mọi người đã đến đông đủ, cuộc họp bắt đầu.
Cùng lúc đó, ở công ty Khoa học Kỹ Thuật Ức Nghệ, Quan Hạo xem lại sổ sách thì phát hiện khoản phí cố vấn đã bị thay đổi, anh gọi tài vụ vào hỏi mới biết công ty đã đổi cố vấn pháp luật khác, công ty mới có nguồn gốc nước ngoài. Anh nghĩ: Phán Phán thiệt là, trong nước cũng có nhân tài mà, người đi du học chưa chắc đã giỏi, chưa chắc chuyện gì cũng cần đến bối cảnh nước ngoài! Chẳng lẽ lại để luật sư nước ngoài giải thích luật pháp Trung Quốc?
Nhưng anh quản lý về mảng kinh doanh, còn Phán Phán thì nắm về tài vụ và hành chính, hai người đều phân công rõ ràng, nên không can thiệp vào nhiệm vụ của nhau. Vì vậy, dù là vậy nhưng anh cũng thấy hơi lạ.
Ngày thường Hoàng Phán Phán đâu có quan tâm mấy chuyện này, sao hôm nay lại để ý thế?
“Quan tổng, bánh kem đã đến rồi ạ.” Thư kí vào phòng nói, “Bây giờ đưa vào cho anh luôn hay sao?”
Hôm nay là ngày giỗ của Quan Bác. Sau khi về nước, mỗi năm cứ đến ngày này là Quan Hạo luôn đến thăm con trai. Nhưng chưa từng gặp được Thảo Thảo. Mới đầu anh còn oán trách Thảo Thảo, nhưng khi thấy một bà mẹ khóc đến chết đi sống lại trước mộ phần con trai mình được người ta đỡ đi, anh lại mong rằng Thảo Thảo đừng đến. Nếu cô đến rồi khóc ngất đi thì sẽ chẳng có ai đỡ cô cả đâu.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Thảo Thảo, đôi mắt đen tuyền như vỡ ra từng mảnh trừng anh, mặc kệ mẹ anh lôi kéo, lẩm bẩm: “Đều là lỗi của tôi!”
Đến tận bây giờ, anh vẫn luôn hối hận rằng tại sao mình lại không đến đỡ cô! Có lẽ nếu anh đến đỡ thì mọi chuyện đã khác, có lẽ nếu anh đến dìu cô thì tất cả vẫn còn cơ hội. Nhưng không, anh đã bước đến đỡ mẹ mình rồi đứng sang một bên.
Cha mẹ Thảo Thảo đã mất, không biết sau khi ly hôn cô đã sống thế nào?
Quan Hạo xoa trán, hai tay ôm mặt. Anh làm sao vậy? Tại sao ngay từ đầu lại… lại bước trên con đường lầm lỗi này!
Trên bánh kem vẽ truyện cổ tích mà Quan Bác thích nhất. Hồi đó, mỗi buổi tối Thảo Thảo đều kể cổ tích cho con nghe. Nhưng anh lại chán ghét, thấy nó phiền phức. Bây giờ nhớ lại, có hối hận cũng đã muộn rồi.
Anh không biết lỗi lầm hay lần cãi vã nào đã làm anh nghĩ đến việc ngoại tình, anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào anh lại thấy Thảo Thảo rất nhạt nhẽo, anh chỉ biết ngay lúc họ rời khỏi tòa án, anh mới nhận ra mình đã sai rồi!
Nhưng khi đó, anh lại không dám thừa nhận!
Duyên phận đã mất thì không thể quay về.
Quan Hạo mở điện thoại tìm số điện thoại của Thảo Thảo rồi nhấn nhẹ vào màn hình.
Đúng lúc này điện thoại rung lên. Là tin nhắn Hoàng Phán Phán gửi đến, anh bực bội, đúng là báo ứng mà!
“Quan Hạo, đừng quên hôm nay là ngày anh thực hiện nghĩa vụ!”
Quan Hạo tắt điện thoại, cười khổ. Thực hiện nghĩa vụ chính là làm việc vợ chồng. Hoàng Phán Phán đã sớm biết chuyện anh ngoại tình nhưng cô không đòi ly hôn như Thảo Thảo. Mà bình tĩnh bàn bạc với anh sau này sống với nhau kiểu gì, họ đều cho rằng khó khăn lắm mới gầy dựng được sản nghiệp như hôm nay, nếu mà chia đôi thì đáng tiếc quá, cho nên vẫn duy trì cuộc hôn nhân này.
Mới đầu Quan Hạo còn biết ơn Hoàng Phán Phán, vì chuyện của Thảo Thảo làm anh rất sợ hãi. Cho nên khi Hoàng Phán Phán đề nghị, anh đã đồng ý chẳng hề do dự. Đề nghị gồm hai bên không can thiệp vào tự do kết bạn của đối phương, hai tuần một lần phải thực hiện nghĩa vụ của người chồng, tăng số cổ phần trong công ty theo yêu cầu của Hoàng Phán Phán cũng như cho cô ta làm CEO của công ty. Ngoài ra, Quan Hạo còn làm một bản tuyên bố thừa nhận mình ngoại tình, hổ thẹn với vợ nên từ giờ trở đi sẽ tự nguyện thực hiện đầy đủ chức trách với gia đình.
Đến khi bắt đầu thực hiện yêu cầu, Quan Hạo mới hiểu cái gì gọi là “lòng dạ đàn bà”! Bởi mỗi lần làm tình, Hoàng Phán Phán luôn dùng đủ mọi cách để sỉ nhục anh, làm anh uất nghẹn không dám nói. Lần đầu thì Hoàng Phán Phán bắt anh phải mang hai lớp bao cao su, Quan Hạo tức giận không làm. Hoàng Phán Phán nói thẳng: “Ai biết anh ở bên ngoài chơi gái cho đã rồi có nhiễm bệnh gì không? Ai biết chất lượng cái này có tốt không? Anh không giữ mình trong sạch thì đừng trách sao tôi lại dùng biện pháp này.”
Rồi cô ả dựa vào đầu giường, có khi đắp mặt nạ, có khi đọc báo, bắt Quan Hạo nằm bò lên người cô ta mà làm tình. Quan Hạo thấy mình giống như con chó bò xuống liếm chân đàn bà vậy, mà ả đàn bà đó lại chẳng thèm rửa chân!
Nhưng mỗi lần anh đề nghị ly hôn, Hoàng Phán Phán sẽ cầm bản tuyên bố đó và nói: “Đây là chứng cứ ngoại tình của anh, ít nhất tôi phải được hai phần ba số tài sản! Tên họ Quan kia, anh tưởng tôi ngu như con vợ cũ của anh, mang theo đống phân rời khỏi đây để anh tiêu diêu tự tại hả? Mơ đi cưng! Hoặc là anh ngoan ngoãn ở bên tôi, làm việc anh phải làm; còn không thì chúng ta cá chết lưới rách!”
Buổi tối, Thảo Thảo từ chối lời cầu hôn “chân thành đột ngột” của Thẩm Bị. Vậy mà hôm sau cũng chẳng thấy anh có biểu hiện gì khác thường. Mãi như thế cho đến Quốc khánh, thỉnh thoảng Thẩm Bị cũng đưa Tiểu Kiều đi làm, khi rảnh thì đưa đón Thảo Thảo như bình thường.
Mấy ngày đầu Thảo Thảo còn áy náy, nhưng thấy Thẩm Bị không thèm để ý thì lại hơi bực mình. Vào đợt nghỉ Quốc khánh thì cô càng nóng nảy hơn, đã đến ngày hẹn với bác sĩ để lấy vòng tránh thai ra rồi.
Hình như Thẩm Bị còn vui vẻ hơn cả Thảo Thảo, từ tối qua cứ liên tục lặp lại chuyện phổ cập “kiến thức phụ khoa”. Thảo Thảo vốn dĩ rất sợ, nghe Thẩm Bị hỏi xong lại càng lo lắng hơn.
Thẩm Bị năm lần bảy lượt hỏi Thảo Thảo cái này dùng thế nào thì Thảo Thảo gắt: “Bẻ ra rồi bỏ vào trong người anh là xong, như thế anh sẽ hiểu rõ hơn đó!”
Thẩm Bị ngây người chớp chớp mắt, Thảo Thảo nói xong mới thấy sai sai, vừa bực mình vừa buồn cười với dáng vẻ ngây thơ của Thẩm Bị, cô đẩy Thẩm Bị một cái rồi nói: “Đồ ngốc! Đừng hỏi lung tung nữa, em cũng không biết, đừng nghĩ đến nó nữa là được.”
“Gây mê rồi sẽ không sao chứ? Có cần phải đút tiền trước không?” Thẩm Bị lại hỏi tiếp.
Thảo Thảo nhấn đầu Thẩm Bị xuống gối, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ngủ giùm cái đi!”
Lúc này Thẩm Bị mới chịu dừng.
Được một lúc, không ngủ được, Thảo Thảo lại loáng thoáng nghe Thẩm Bị nói: “Sinh thêm một bé nữa nhé?”
Thảo Thảo run cả người, đầu óc trống rỗng. Thẩm Bị vòng tay sang ôm chặt lấy Thảo Thảo.
Thẩm Bị nghĩ rất đơn giản, Thảo Thảo từ chối anh là do cô ngại. Anh cảm thấy từ khi bắt đầu, Thảo Thảo là một cô gái rất sĩ diện rồi, giận lên là phải đáp trả ngay. Thật ra cô có cảm tình với anh, nếu không sẽ không đồng ý duy trì mối quan hệ này. Đặc biệt là tối hôm đó, quả thật anh đã rất lo lắng lượn mấy vòng quanh tiểu khu, nhưng Thảo Thảo lại chủ động xuống lầu đón anh, đây là sự thật không để chối cãi. Chuyện này nói lên điều gì?
Là bạn Đặng Thảo Thảo nói một đằng làm một nẻo, vốn dĩ chẳng cần để ý cô nói gì cả!
Bây giờ Thảo Thảo từ chối lời cầu hôn của anh, song lại đi tháo vòng tránh thai. Nghĩ thử xem, mục đích tháo vòng tránh thai chẳng lẽ không phải muốn có con hay sao? Hiện tại bên cạnh Thảo Thảo ngoài Thẩm Bị anh đây thì có thằng nào khác nữa à? Chẳng có! Vậy thì sinh con cho ai? Đương nhiên là cho Thẩm Bị rồi.
Thẩm Bị cho rằng đó là lẽ đương nhiên, Thảo Thảo đã có dự định sống cùng anh từ lâu rồi, thậm chí còn tính đến chuyện sinh con nữa cơ. Chẳng qua, Thảo Thảo ngại ngùng, phải giày vò anh mấy lần mới chịu thôi. Với lại, Thảo Thảo đã từng trải qua đau khổ mất con, anh phải thông cảm cho tâm trạng của Thảo Thảo mà tránh nhắc đến. Cho nên, dù bị từ chối thẳng thừng nhưng tâm trạng Thẩm Bị lại vui vẻ như ngày toàn quân giải phóng!
Sáng sớm, vì phải đi bốc số, nên khi đồng hồ vừa reo, Thảo Thảo đã bật dậy, rửa mặt, súc miệng xong thì ra ngoài cùng Thẩm Bị. Hôm nay là ngày ba mươi tháng chín, hai người đều xin nghỉ cả ngày. Thẩm Bị nói với Tiểu Kiều rằng có việc gì thì cứ gọi điện cho anh. Nếu việc liên quan đến dự án hoặc việc bình thường thì cô ấy với Lỗ Tu Thừa tự quyết định cũng được.
Thảo Thảo quay đầu nhìn Thẩm Bị rồi bước vào phòng khám. Người đàn ông to con đứng ở đầu hành lang chật hẹp. Đầu hành lang là cổng vòm, trên đó có dòng chữ cấm nam giới bước vào. Ngoài cửa xếp một hàng ghế, các ông gục đầu tiu nghỉu, mặt mày hoang mang ngồi trên đó. Nửa trong số đó thì đang cúi đầu chơi điện thoại, Thảo Thảo nhớ có người đang chơi PSP. Bác sĩ, y tá áo trắng đi qua đi lại, đẩy Thẩm Bị nghiêng Đông ngả Tây. Anh cố gắng kiểm soát để mình không đụng vào bà bầu đang đi trên đường hoặc các ông chồng đang bực dọc quát mắng. Khoanh tay trước ngực, cẩn thận cúi đầu nhìn, một tay cầm điện thoại. Ngẩng đầu thấy Thảo Thảo đang nhìn mình thì vội vàng huơ tay chỉ sang bên cạnh, mấp máy môi bảo: Anh không vào được, anh ngồi đây đợi Thảo Thảo. Có gì thì gọi cho anh.
Thảo Thảo thấy nhẹ người, cô khẽ cong môi.
“Số 12, số 12 đâu?”
“Tôi, tôi số 12”. Thảo Thảo vội vàng trả lời rồi bước vào phòng khám.
Kiều Tiểu Nhuế ngẩn người nhìn điện thoại, Lỗ Tu Thừa huơ huơ tay trước mặt cô: “Này, đang nhìn gì thế? Đang mất hồn à.”
Tiểu Kiều chớp mắt, cúi đầu cầm tờ giấy, vừa thấy là giấy trắng liền đặt xuống: “Sao?”
“Mấy phần DD (1) lần trước về mục tiêu xí nghiệp mà luật sư và kiểm toán làm sao rồi? Có kết quả gì chưa?”
(1) DD: báo cáo điều tra công việc.
Tiểu Kiều xoa trán: Chết, vẫn chưa xem nữa!
Lỗ Tu Thừa cười cười rồi đưa cho cô tệp hồ sơ: “Đây là bản tóm tắt tôi đã viết, cô xem đi. Tốt nhất là chiều nay phải có kết luận, Thẩm tổng không có ở đây, chúng ta không thể lười biếng được. Nghỉ Quốc khánh xong chắc sẽ phải mở cuộc họp cụ thể. Đến lúc đó e rằng phải đánh một trận quyết liệt rồi!”
Tiểu Kiều hơi nóng mặt, nhưng vẫn tỉnh bơ, thản nhiên nói: “Để đó đi, chiều nay tôi sẽ sắp xếp họp, chúng ta thảo luận một chút đã.”
Lỗ Tu Thừa cười rồi xoay người đi. Anh đang định đi thì sực nhớ ra gì đó, bèn nói với Tiểu Kiều: “Hình như người bên bộ tới để khảo sát gì đó. Cô có cần gặp họ chút không?”
Tiểu Kiều đau đầu vì đống hồ sơ, nghĩ đến ăn chơi tiệc tùng thì càng thấy phiền phức: “Thôi, anh ứng phó với họ đi. Có gì bàn sau.”
Thẩm Bị sốt ruột ngồi đợi ở trước cửa khoa sản.
Có bóng người lướt qua, một người đàn ông vọt vào hành lang khoa sản. Thẩm Bị ngây người, ủa không phải không cho vào sao? Nóng lòng là có thể vào ư, thế sao anh vẫn bị cản ở ngoài?!
Ngay lúc này, hai y tá vội chạy ra ngăn người đàn ông đó lại, bảo anh ta ra ngoài.
Người đàn ông đó quát to: “Vợ tôi ở trong đó, vợ tôi ở trong đó!”
Y tá vừa đẩy anh ta, vừa đề phòng anh ta huơ tay loạn xạ đánh trúng mình, bảo: “Vợ người khác cũng ở trong này! Ra ngoài đợi đi!”
Người đó cứng đầu, quát: “Vợ người ta thì liên quan gì tôi? Tôi phải gặp vợ mình!”
“Ha ha!” Chàng trai trẻ ngồi cạnh Thẩm Bị cười vui vẻ, Thẩm Bị lắc đầu cười ngồi xuống.
Bên đó vẫn ầm ĩ, cuối cùng một bà y tá đi ra, hình như là y tá trưởng, người nhỏ con, chắc chưa đến một mét sáu, ngẩng đầu chống nạnh trước mặt người đàn ông đó: “Làm gì hả, làm gì!”
Lạ lùng thay, người đàn ông đó liền xìu xuống, chỉ vào bên trong như muốn nói mấy câu.
Y tá trưởng chỉ ra ngoài hành lang bảo: “Anh ra ngoài! Ra ngoài kia ngồi chờ đi!”
“Tôi… Vợ tôi…!”
“Ra ngoài! Có muốn khám bệnh không hả?”
Người đó lầm lũi đi ra như bong bóng xì hơi, vừa đi vừa quay lại nhìn. Thẩm Bị nhìn hành lang đông nghịt người, chẳng thấy được mặt mũi ai cả!
Thảo Thảo khom người ra khỏi phòng khám. Bác sĩ nói do cơ địa mỗi người mà có người bị đau có người lại không. Cô đặt vòng tránh thai chưa lâu, chẳng qua cảm thấy hơi lạ, mấy ngày nữa sẽ ổn. Nói thì nói thế nhưng cứ thấy sao sao ấy.
Thảo Thảo cầm hóa đơn và thuốc chen ra cửa thì thấy một cô gái trẻ đang đỏ mặt cúi đầu nói mình mang thai. Thảo Thảo thoáng nhìn, hình như chưa kết hôn thì phải. Ra đến cửa, cô thấy Thẩm Bị đang ngây ngốc ngồi ở đằng kia chăm chú nhìn theo bà bầu bụng rất to.
Thảo Thảo bước đến đẩy anh: “Này, anh nhìn gì thế?”
Thẩm Bị “à” một tiếng, đứng dậy đỡ Thảo Thảo rồi nghiêm mặt nói: “Bà bầu hồi nãy mang thai đôi đó.” Anh nói giống như mình đã có mười tám đứa con vậy.
Thảo Thảo ngạc nhiên, mới có mấy phút mà Thẩm Bị đã tiến hóa đến mức nhìn xuyên qua bụng mẹ đoán được thai nhi luôn rồi! Kiến thức phụ khoa của đàn ông thật đúng là kỳ tích của tạo hóa!
“Sao anh biết?”
“Chồng cô ta ngồi cạnh kể cho anh nghe”. Giọng điệu Thẩm Bị như đang nhắc đến người cùng hoạn nạn vậy, “Hồi nãy mới buồn cười. Em không biết đâu, y tá bây giờ đúng là mạnh mẽ!”
Thẩm Bị kể lại hành động vừa rồi của người đàn ông cục mịch kia, Thảo Thảo cười vui vẻ.
Lên xe rồi mà Thẩm Bị vẫn huyên thuyên giới thiệu về những điều tâm đắc khi giao lưu với các ông bố. Thảo Thảo nhớ lại hồi đó, khi Quan Hạo đến đây thì phần lớn đàn ông chẳng nói chuyện cũng chẳng giao lưu gì với nhau. Sao Thẩm Bị lại có nhiều thông tin thế? Hỏi ra mới biết, đa phần toàn là người đàn ông cục mịch kia nói, còn Thẩm Bị và những người khác thì gật gù lắng nghe.
Hóa ra không phải tất cả đàn ông đến đó đều im lặng, với lại biểu hiện của Thẩm Bị lúc này càng kinh hãi hơn!
Thảo Thảo lắng nghe anh nói, thình lình hỏi: “À, mà sao anh biết đó là bé trai?”
Thẩm Bị dõng dạc nói: “Bọn họ uống thuốc đó”.
Thảo Thảo từng nghe nói đến thuốc trợ sinh song thai nhưng vẫn chưa thấy bao giờ, nên tiện thể hỏi thêm mấy câu như thuốc gì thế, có hiệu nghiệm không?
Thẩm Bị ngẫm nghĩ rồi bảo: “Hình như là phương thuốc thảo dược gì ấy, anh cũng không nhớ nữa. Nhưng anh ta có cho anh số điện thoại nè, bảo nếu cần thì cứ liên hệ với anh ta. Anh ta bảo không tiền bạc gì đâu, tốt nhất là nhà mình sinh hai bé gái để sau này kết thông gia với nhau, như thế đỡ phải buồn rầu vì không tìm được vợ!” Thẩm Bị “chậc” một tiếng rồi nói tiếp: “Nhà chúng ta chắc gì phải gả cho nhà họ chứ, em nói xem phải không?”
Thảo Thảo hơi buồn, gượng cười. Thẩm Bị nắm chặt lấy tay Thảo Thảo như muốn tiếp sức mạnh cho cô. Bàn tay ấm áp của anh làm Thảo Thảo dễ chịu hơn, cô quay sang cười với anh. Thẩm Bị nói tiếp: “Phải rồi, phương thuốc họ dùng cũng chẳng có gì ghê gớm cả, chủ yếu là thuốc dẫn thôi. Thuốc dẫn quyết định sinh con trai hay con gái đó”.
“Hả? Thiệt không?” Có thật là thần kì thế không?” Thảo Thảo từng sinh con nên cô biết, lúc mang thai không nên ăn những thứ bậy bạ để tránh ảnh hưởng tới giới tính con cái. Nhà đó đúng là to gan mà. Nhưng cô cũng tò mò muốn xem thuốc dẫn đó là gì?
Thẩm Bị bảo: “Lúc uống thuốc phải chọn thịt heo đực ăn mới sinh được con trai. Nếu ăn thịt heo cái thì sinh con gái. Bà mẹ nhà họ muốn sinh con trai nên toàn chọn thịt heo đực ăn thôi. Thật ra anh ta muốn ăn luôn cả đực lẫn cái để một lần sinh được cả nam lẫn nữ luôn!”
Ha ha ha! Thảo Thảo ôm bụng cười to! Thẩm Bị cũng cười lớn. Cười đến mức đau bụng luôn.
Thảo Thảo vừa đỡ đau thì nhận ra Thẩm Bị vẫn luôn nắm chặt tay mình. Đường vừa mới thông xe, anh vẫn không thả lỏng tay cô. Thảo Thảo nhìn nhìn, bất giác cầm tay Thẩm Bị đặt lên gò má mình: “Chúng ta… chúng ta…”
“Ting ting!” Một chiếc xe lướt lên, lúc tài xế ấn còi liên tục hai người mới sực tỉnh. Thẩm Bị vội vàng rụt tay về cầm lấy vô lăng. Thảo Thảo ngồi thẳng người nhìn phía trước!
Lỗ Tu Thừa tiễn đoàn thanh tra đi xong thì Tiểu Kiều cũng vừa hoàn thành bộ hồ sơ, hai người va phải nhau khi trên đường đến phòng họp. Tiểu Kiều tiện thể hỏi mấy câu về tình hình kiểm tra, Lỗ Tu Thừa trầm ngâm một hồi mới nói: “À…, bên bộ đến kiểm tra công việc của Thẩm tổng. Mà lần này chỉ chào hỏi thôi, có lẽ lần sau mới kiểm tra sổ sách.”
Tiểu Kiều chẳng để tâm, bảo: “Ừ, năm nào chả thế. Ôi, công ty nhà nước thật phiền phức. Hồi đó, Thẩm tổng còn có vấn đề…” Nói tới đây thì Tiểu Kiều ngậm miệng, ho một tiếng rồi vội vàng bước đi, bỏ mặc Lỗ Tu Thừa lại phía sau.
Mặt Lỗ Tu Thừa u ám nhìn bóng dáng Tiểu Kiều, sau đó nhìn sang góc tường, tay vuốt hồ sơ, bước vào hành lang thoát hiểm, móc điện thoại ra.
“Chú Tưởng, con Tu Thừa đây! … Dạ! Là thế này ạ, hôm nay có người ở bộ đến kiểm tra công việc của Thẩm tổng. Lần đầu con đón tiếp họ, chú có thể giúp con xem thử ý cấp trên là sao không? … Dạ, dạ dạ, ngừa trước vẫn hơn mà! … Dạ, dạ, nói chung phải làm tốt rồi. … Dạ, à phải rồi chú, con nghe bảo hình như trước đây Thẩm tổng từng có việc gì ấy, chú có biết không?... Dạ, thiệt hả! Dạ, được ạ… Vậy tối con ghé! Dạ được, dạ được… Dạ, tối gặp chú ạ!”
Lỗ Tu Thừa tắt máy rồi đi ra hành lang, rẽ vào phòng họp, mọi người đã đến đông đủ, cuộc họp bắt đầu.
Cùng lúc đó, ở công ty Khoa học Kỹ Thuật Ức Nghệ, Quan Hạo xem lại sổ sách thì phát hiện khoản phí cố vấn đã bị thay đổi, anh gọi tài vụ vào hỏi mới biết công ty đã đổi cố vấn pháp luật khác, công ty mới có nguồn gốc nước ngoài. Anh nghĩ: Phán Phán thiệt là, trong nước cũng có nhân tài mà, người đi du học chưa chắc đã giỏi, chưa chắc chuyện gì cũng cần đến bối cảnh nước ngoài! Chẳng lẽ lại để luật sư nước ngoài giải thích luật pháp Trung Quốc?
Nhưng anh quản lý về mảng kinh doanh, còn Phán Phán thì nắm về tài vụ và hành chính, hai người đều phân công rõ ràng, nên không can thiệp vào nhiệm vụ của nhau. Vì vậy, dù là vậy nhưng anh cũng thấy hơi lạ.
Ngày thường Hoàng Phán Phán đâu có quan tâm mấy chuyện này, sao hôm nay lại để ý thế?
“Quan tổng, bánh kem đã đến rồi ạ.” Thư kí vào phòng nói, “Bây giờ đưa vào cho anh luôn hay sao?”
Hôm nay là ngày giỗ của Quan Bác. Sau khi về nước, mỗi năm cứ đến ngày này là Quan Hạo luôn đến thăm con trai. Nhưng chưa từng gặp được Thảo Thảo. Mới đầu anh còn oán trách Thảo Thảo, nhưng khi thấy một bà mẹ khóc đến chết đi sống lại trước mộ phần con trai mình được người ta đỡ đi, anh lại mong rằng Thảo Thảo đừng đến. Nếu cô đến rồi khóc ngất đi thì sẽ chẳng có ai đỡ cô cả đâu.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Thảo Thảo, đôi mắt đen tuyền như vỡ ra từng mảnh trừng anh, mặc kệ mẹ anh lôi kéo, lẩm bẩm: “Đều là lỗi của tôi!”
Đến tận bây giờ, anh vẫn luôn hối hận rằng tại sao mình lại không đến đỡ cô! Có lẽ nếu anh đến đỡ thì mọi chuyện đã khác, có lẽ nếu anh đến dìu cô thì tất cả vẫn còn cơ hội. Nhưng không, anh đã bước đến đỡ mẹ mình rồi đứng sang một bên.
Cha mẹ Thảo Thảo đã mất, không biết sau khi ly hôn cô đã sống thế nào?
Quan Hạo xoa trán, hai tay ôm mặt. Anh làm sao vậy? Tại sao ngay từ đầu lại… lại bước trên con đường lầm lỗi này!
Trên bánh kem vẽ truyện cổ tích mà Quan Bác thích nhất. Hồi đó, mỗi buổi tối Thảo Thảo đều kể cổ tích cho con nghe. Nhưng anh lại chán ghét, thấy nó phiền phức. Bây giờ nhớ lại, có hối hận cũng đã muộn rồi.
Anh không biết lỗi lầm hay lần cãi vã nào đã làm anh nghĩ đến việc ngoại tình, anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào anh lại thấy Thảo Thảo rất nhạt nhẽo, anh chỉ biết ngay lúc họ rời khỏi tòa án, anh mới nhận ra mình đã sai rồi!
Nhưng khi đó, anh lại không dám thừa nhận!
Duyên phận đã mất thì không thể quay về.
Quan Hạo mở điện thoại tìm số điện thoại của Thảo Thảo rồi nhấn nhẹ vào màn hình.
Đúng lúc này điện thoại rung lên. Là tin nhắn Hoàng Phán Phán gửi đến, anh bực bội, đúng là báo ứng mà!
“Quan Hạo, đừng quên hôm nay là ngày anh thực hiện nghĩa vụ!”
Quan Hạo tắt điện thoại, cười khổ. Thực hiện nghĩa vụ chính là làm việc vợ chồng. Hoàng Phán Phán đã sớm biết chuyện anh ngoại tình nhưng cô không đòi ly hôn như Thảo Thảo. Mà bình tĩnh bàn bạc với anh sau này sống với nhau kiểu gì, họ đều cho rằng khó khăn lắm mới gầy dựng được sản nghiệp như hôm nay, nếu mà chia đôi thì đáng tiếc quá, cho nên vẫn duy trì cuộc hôn nhân này.
Mới đầu Quan Hạo còn biết ơn Hoàng Phán Phán, vì chuyện của Thảo Thảo làm anh rất sợ hãi. Cho nên khi Hoàng Phán Phán đề nghị, anh đã đồng ý chẳng hề do dự. Đề nghị gồm hai bên không can thiệp vào tự do kết bạn của đối phương, hai tuần một lần phải thực hiện nghĩa vụ của người chồng, tăng số cổ phần trong công ty theo yêu cầu của Hoàng Phán Phán cũng như cho cô ta làm CEO của công ty. Ngoài ra, Quan Hạo còn làm một bản tuyên bố thừa nhận mình ngoại tình, hổ thẹn với vợ nên từ giờ trở đi sẽ tự nguyện thực hiện đầy đủ chức trách với gia đình.
Đến khi bắt đầu thực hiện yêu cầu, Quan Hạo mới hiểu cái gì gọi là “lòng dạ đàn bà”! Bởi mỗi lần làm tình, Hoàng Phán Phán luôn dùng đủ mọi cách để sỉ nhục anh, làm anh uất nghẹn không dám nói. Lần đầu thì Hoàng Phán Phán bắt anh phải mang hai lớp bao cao su, Quan Hạo tức giận không làm. Hoàng Phán Phán nói thẳng: “Ai biết anh ở bên ngoài chơi gái cho đã rồi có nhiễm bệnh gì không? Ai biết chất lượng cái này có tốt không? Anh không giữ mình trong sạch thì đừng trách sao tôi lại dùng biện pháp này.”
Rồi cô ả dựa vào đầu giường, có khi đắp mặt nạ, có khi đọc báo, bắt Quan Hạo nằm bò lên người cô ta mà làm tình. Quan Hạo thấy mình giống như con chó bò xuống liếm chân đàn bà vậy, mà ả đàn bà đó lại chẳng thèm rửa chân!
Nhưng mỗi lần anh đề nghị ly hôn, Hoàng Phán Phán sẽ cầm bản tuyên bố đó và nói: “Đây là chứng cứ ngoại tình của anh, ít nhất tôi phải được hai phần ba số tài sản! Tên họ Quan kia, anh tưởng tôi ngu như con vợ cũ của anh, mang theo đống phân rời khỏi đây để anh tiêu diêu tự tại hả? Mơ đi cưng! Hoặc là anh ngoan ngoãn ở bên tôi, làm việc anh phải làm; còn không thì chúng ta cá chết lưới rách!”