Chương : 41
Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Sáng sớm hôm sau vẫn phải đi làm như thường. Hai người vờ như không có gì xảy ra, cùng nhau ra cửa.
Đến Quốc Mậu, Thảo Thảo nghiêng người hôn má Thẩm Bị như thường lệ, đột nhiên Thẩm Bị giơ tay giữ chặt gáy Thảo Thảo, môi anh đột ngột ngậm chặt lấy môi cô. Răng môi quấn quýt, nước miếng giao hòa, triền miên không dứt!
Khi Thảo Thảo tỉnh táo lại sau cảm giác nghẹt thở thì thấy mình đang đứng ở ngoài xe, xe Thẩm Bị đã không còn bóng dáng, cô sờ gò má, nóng phỏng tay.
“Chậc chậc chậc, sao tôi xui thế không biết?” Giọng nói lạnh lùng hài hước của Phùng Thượng Hương vọng đến từ phía sau, “Sao lại cho tôi nhìn thấy cảnh hai người hôn môi thắm thiết thế hả?”
Thảo Thảo quay người lại, ngại ngùng cười cười, rồi đột nhiên chỉ vào đôi nam nữ ngoài cửa sổ kính: “Kìa, bên kia cũng có nữa kìa!”
Phùng Thượng Hương xùy một tiếng rồi quay đi. Thảo Thảo nói: “Mắt nhìn theo tâm, nhìn thấy là vì muốn nhìn, chẳng ai quản được.”
“Vương Dương Minh(*) à! Tâm ở thì người ở đúng không? Không cần tiền thưởng à!” Dường như Phùng Thượng Hương đã quên chuyện của Tiểu Trương, vui vẻ cười đùa với Thảo Thảo.
(*) Vương Dương Minh là nhà tư tưởng xuất sắc thời Minh. Ông với thuyết coi tâm, đạo, trời là một. Hiểu rõ “tâm” sẽ hiểu được đạo và trời.
Ra khỏi thang máy, Phùng Thượng Hương lạnh lùng hỏi: “Cậu tài xế đó, hôm nay có đến đón cô không?”
Thảo Thảo ngạc nhiên lắc đầu, vội giải thích: “Cậu ta mới xuất ngũ nên không hiểu chuyện.”
Phùng Thượng Hương cười bảo, “Thế à? Tôi thấy cậu ta cũng được đấy chứ.”
Hả? Thảo Thảo cảm thấy hình như đầu mình phình ra, rất nặng, bất giác nghiêng sang bên rồi rơi ‘bịch’ xuống vai.
Tiểu Trương? Phùng Thượng Hương?
Thảo Thảo bận tối tăm mặt mũi cả sáng, đến trưa thì nhận được điện thoại nội bộ của tiếp tân nói ngoài cửa có người tìm.
Cô ra cửa, là nhân viên phục vụ của quán trà ở tầng trệt. Sau khi hỏi rõ tên họ Thảo Thảo, cậu ta nói: “Có một vị tiên sinh đến quán chúng tôi, người đó nói không tiện đi tìm cô nên nhờ tôi đi một chuyến.”
Thảo Thảo cau mày: “Vị nào?”
“Anh ấy không nói, chỉ nói là chị nhất định phải đến, anh ta có việc quan trọng.”
Thảo Thảo nhìn mọi người qua lại, giữa thanh thiên bạch nhật chắc cũng không có chuyện gì ghê gớm đâu, bèn nói: “Tôi biết rồi, cậu về trước đi. Lát nữa tôi sẽ qua đó.”
Cậu phục vụ đứng yên không đi, ấp úng nói: “À, chị, hay là chị đi với tôi đi.” Thảo Thảo khó hiểu nhìn cậu ta, bất chợt nhớ lại trước đây Tôn Nam Uy cũng từng làm thế này, nhờ phục vụ giúp anh ta một việc, xong việc sẽ có tiền boa. Chẳng lẽ cậu phục vụ này đang kiếm chút tiền riêng cho mình?
Thảo Thảo nghĩ có thể là thế, đành nhún vai bảo: “Vậy cậu đợi một lát, tôi lấy đồ đã.”
Tháng 11 trời se lạnh.
Thảo Thảo đã đổi sang mặc váy dài giày da từ sớm, mấy ngày nay càng phải tuân theo lời bác sĩ dặn, ngay cả guốc cô cũng không mang. Cô thay áo khoác tây trang bằng áo khoác lông vàng nhạt, sửa sang lại áo dây nhung phi bóng bên trong xong mới vào thang máy cùng cậu phục vụ.
Lần trước sau khi Tiểu Vương ăn cơm xong quay lại, cả người toàn mùi dầu mỡ thuốc lá nên đã bị Phùng Thượng Hương mắng cho một trận. Thảo Thảo lấy đó làm gương, cố ý mua một cái áo khoác tây trang đen có thể phối với đủ kiểu đồ khác để ở phòng làm việc và gọi đó là “đồ công việc” chuyên môn.
Quẹo mấy vòng cuối cùng cũng đến quán trà, Thảo Thảo thả chậm bước chân, bước vào sau cậu phục vụ. Đến trước chỗ ngồi, cậu phục vụ khó hiểu nhìn và hỏi: “Ủa, người đâu rồi? Chính là ở đây mà!” Nói rồi, đầu đổ đầy mồ hôi.
Thảo Thảo cũng thấy lạ, người gì sao thần bí thế?
“Tạm thời đổi chỗ.” Bên cạnh có người nói chen vào, sau đó nhét vào tay cậu phục vụ tờ tiền màu xanh. Thảo Thảo quay lại nhìn người trước mặt, cau mày hỏi: “Quan Hạo, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Người đó chính là Quan Hạo. Anh ta sớm biết nếu để Thảo Thảo nhìn thấy mình thì cô sẽ bỏ đi ngay, cho nên giở mánh khóe, đổi chỗ, đợi cô bước vào mới xuất hiện.
“Mời em ăn cơm!” Quan Hạo cười hì hì kéo ghế cho Thảo Thảo, thể hiện sự ga-lăng. Có vài người đàn ông càng già càng đẹp trai, Quan Hạo chính là type người đó. Không phải nói đến vẻ bề ngoài dễ nhìn thế nào, chỉ cần khí chất bình tĩnh và sự thông minh ấy thôi cũng đủ làm người ta thấy khoan khoái rồi.
Thảo Thảo đẩy mắt kính, cúi đầu ngồi xuống.
Quan Hạo đã gọi món từ trước, của Thảo Thảo là lẩu đậu.
Thảo Thảo nhìn nó, trong lòng nghẹn đến hoảng, không muốn ăn.
Quan Hạo thôi cười, nói nghiêm túc: “Anh chỉ muốn xin lỗi em thôi.”
Hả? Thảo Thảo khó hiểu nhìn anh ta, lại muốn giở trò gì đây?
“Anh đã biết chuyện Phán Phán tìm em, việc cô ta làm rất quá đáng. Anh đã nói rõ với cô ta rồi, cô ta cam đoan sẽ không tìm em gây phiền phức nữa. Nếu như hôm đó cô ta có nói gì không hay, vậy anh xin lỗi em. Thật sự xin lỗi em!”
Thảo Thảo nhớ lại yêu cầu của Hoàng Phán Phán thì hơi tức giận, cũng hơi ngại khi đối mặt với Quan Hạo, “Bỏ đi, việc đã qua thì cho nó qua đi. Tôi không muốn nhắc lại.”
Vẻ mặt Quan Hạo thả lỏng đôi chút, lấy ra một hộp nhỏ màu xanh – là màu xanh mà Thảo Thảo rất quen thuộc. Anh ta đẩy chiếc hộp đến trước mặt cô, nói: “Chút tâm ý, mong em nhận lấy. Coi như đây là lời xin lỗi của Phán Phán.”
Thảo Thảo nhìn con thiên nga trắng trên mặt hộp thì thầm cảm thán – Pha lê Swarovski.
Cô nhắm mắt cũng biết bên trong là gì, chắc chắn là kiểu pha lê hình thú nhỏ loại mới nhất trong “Thế giới dưới biển” năm nay. Cô thích cảm giác long lanh của những con thú tinh ranh. Sau khi Quan Hạo ăn nên làm ra, hằng năm anh ta đều mua những món đồ nho nhỏ kiểu mới nhất để tặng cho cô. Sau ba năm gián đoạn, không ngờ hôm nay lại tiếp diễn!
“Quá quý giá rồi, tôi nhận tâm ý thôi. Quà thì anh lấy về đi.” Thảo Thảo đẩy chiếc hộp lại, rồi nhanh chóng rụt tay về. Cô rất sợ sẽ xảy ra tình tiết máu chó trong phim, gì mà Quan Hạo nắm lấy tay cô, thế thì không giải thích được rồi.
Quan Hạo không nhúc nhích, đôi mắt anh ta có phần tiếc nuối. Thảo Thảo rụt tay về cũng thấy hơi tiếc, nhưng sau đó lại thấy may mắn.
“Dù là anh tặng cũng không được à?” Anh ta hỏi.
Thảo Thảo lắc đầu: “Không có công sao dám nhận thưởng. Vợ anh không làm gì tôi, tôi có thể hiểu được hành động của cô ấy. Không cần phải nhận món quà quý giá thế này.”
“Xem ra em vẫn còn trách anh.”
“Không đến mức đó. Mọi chuyện đã qua rồi.” Thảo Thảo cầm muỗng từ từ húp nước đậu. Một con tôm to tướng nổi lên trong nước lẩu đậu, sau đó lại chìm xuống.
Quan Hạo nói: “Thật ra… thật ra anh rất vui vì em đã đến gặp cô ta.”
Tay Thảo Thảo khẽ khựng lại. Thẩm Bị cũng từng nói thế này, chỉ là lập trường hoàn toàn bất đồng. Thảo Thảo rất hối hận, nếu lúc đầu không đi thì tốt rồi. Nhưng, ai có thể hoàn toàn kiểm soát được chính mình chứ?
Quan Hạo rất thông minh, thấy sắc mặt cô khang khác là đổi chủ đề ngay: “Thế nào? Ngon không? Anh nhớ em rất thích ăn món này. Thời gian nghỉ trưa không nhiều nên anh đã gọi giúp em.”
Thảo Thảo dứt khoát húp cái rột, từ chối tình ý sau câu nói đó. Cô liếc mắt nhìn Quan Hạo vẫn đang ăn món cơm thịt kho, tim thoáng đập khe khẽ.
Thói quen cũ thôi.
Quan Hạo nói: “Mấy ngày trước anh đi thăm Bác Bác, lúc vào mộ viên chợt thấy một người rất giống Thẩm Bị, giờ nghĩ lại chắc là hai người rồi.”
Thảo Thảo thấy anh ta thản nhiên nhắc tới Thẩm Bị thì cảm thấy mình cẩn thận đề phòng anh ta đúng là hơi quá, thế nên hơi ngại ngùng, chỉ gật đầu ừ.
Quan Hạo nói tiếp: “Sau khi về nước, anh có đến thăm Bác Bác mấy lần, hình như không lần nào gặp em cả. Em đừng để bụng lời anh nói tối qua.”
Thảo Thảo thấy phiền, bèn rút khăn giấy lau nước đọng trên bàn, “Không sao.”
Quan Hạo muốn nói lại thôi, chỉ cúi đầu im lặng.
Lát sau Thảo Thảo mới bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh đã mời, tôi phải về làm việc rồi, đi trước.”
“Ừ.” Quan Hạo không ép cô ở lại, đi theo Thảo Thảo ra ngoài mới nói: “Sau này anh có thể mời em ăn cơm không?”
Lúc nói câu này, anh ta đứng rất gần Thảo Thảo, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi nước hoa Boss nhè nhẹ. Cô bất giác nhớ lại cảnh hồi đó mình đề cử loại nước hoa này cho anh ta, anh ta cười xấu xa, cởi áo vest nói: “Em “bắn” giúp anh đi!”
Mặt Thảo Thảo đỏ ửng, vội tiến lên một bước để giữ khoảng cách với anh ta.
Quan Hạo nhấc chân định tiến lên, nhưng giữa chừng ngừng lại, đành đứng bên cạnh, cười chua xót: “Ngay cả làm bạn bè cũng không được sao?”
Lòng dạ Thảo Thảo rối bời, lắc đầu đáp: “Đương nhiên, đương nhiên vẫn là bạn. Nhưng anh đừng tìm tôi nữa, tôi sắp kết hôn rồi.”
“Ừ,” Anh ta cười khổ, “Anh vẫn giữ vững quan điểm của mình. Nhưng nếu em vẫn khăng khăng… thế thì anh đành chúc phúc em vậy. Hy vọng… anh ta sẽ trân trọng em.” Câu nói cuối cùng rất nặng nề, ngay cả ánh mắt cũng nặng trĩu, đè lên vai, lên trái tim Thảo Thảo và đang có xu hướng lan rộng ra.
“Ừ, các anh đều là người làm kinh doanh. Vậy là được rồi. Thay tôi hỏi thăm vợ anh nhé. Tôi đi trước. Bye bye!” Thảo Thảo nói không đầu không đuôi, quay đi bất ngờ nên va vào người khác cái “binh”.
“Damm it!” Va mạnh vào người ta, người đó chửi một tiếng rồi ôm ngực lùi về sau vài bước.
“Sorry!” Quan Hạo vội bước qua đỡ Thảo Thảo, liên tục xin lỗi người kia, “Is it OK?”
Có thể người nước ngoài đó thấy mình nói năng thô lỗ nên xua tay rồi vội vàng đi mất. Thảo Thảo choáng váng, đứng hồi lâu mới nhìn rõ mọi thứ, thấy Quan Hạo đang giúp mình đeo kính, dịu dàng nói: “Em phải cẩn thận chứ, đi đường vẫn hấp ta hấp tấp thế này!”
Mắt Quan Hạo hơi ươn ướt, không biết sau khi ly hôn Thảo Thảo sống qua ngày như thế nào, mấy cái tật vụn vặt này sao còn chưa thay đổi nữa?
Động tác đeo kính vẫn thuần thục như thế. Trong lúc nói chuyện, kính đã được đeo vào. Thảo Thảo đẩy mắt kính, gật đầu, lí nhí cảm ơn rồi rời khỏi như chạy trốn.
Quan Hạo nhìn theo bóng lưng cô, kéo cà vạt, tháo cúc áo, thở dài một hơi, đút hai tay vào túi quần, thẩn thờ đứng tại chỗ. Mắt kính không vành phản chiếu ánh sáng như sao của tòa nhà, không thấy rõ đôi mắt anh ta.
Thẩm Bị vào phòng làm việc như ngày thường. Gian làm việc của Tiểu Kiều ở bên ngoài phòng làm việc của anh, đó vốn là vị trí của thư ký. Mặc dù sau này cô ta đã lên chức làm trợ lý tổng giảm đốc nhưng vẫn không chuyển đi, cũng chưa từng tuyển thư ký mới. Tiểu Kiều thấy Thẩm Bị đi vào thì lí nhí mở miệng chào, sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc. Mặc dù chỉ trong tích tắc, nhưng Thẩm Bị đã thấy được đôi mắt sưng như quả đào của cô ta, ít nhiều gì trong lòng anh cũng thấy khó chịu.
Lỗ Tu Thừa đi vào báo cáo công việc, dường như cậu ta đã đầu tư hết 90% tinh lực vào việc thu mua sáp nhập này. Thẩm Bị hơi ngạc nhiên về lòng nhiệt tình của cậu ta, cậu ta giải thích rằng sáp nhập là bước quan trọng để mở rộng công ty trong thời đại bây giờ. Đặc biệt trong thời kỳ thị trường phát triển nhanh và cạnh tranh tàn khốc như hiện nay, việc thu mua và sáp nhập giữa các công ty là điều tất yếu, đồng thời cũng rất phức tạp. Thực tế phải đầu tư hết 100% năng lực chuyên môn để nghiên cứu việc này, bây giờ cậu ta chỉ rầu vì mình không có ba đầu sáu tay!
Nói đến đây thì cậu ta hỏi: “Thẩm tổng, tôi thấy trợ lý Kiều vừa đảm nhiệm công việc trợ lý tổng giám đốc lại kiêm luôn chức trách thư ký cho anh, công việc thật sự quá vất vả. Dự án thu mua sáp nhập này có rất nhiều việc phức tạp phải làm, anh xem có thể cho người đến xử lý việc này không?”
Thẩm Bị nhìn Lỗ Tu Thừa, bốn chữ “tranh giành quyền lực” bỗng hiện lên trong đầu, anh tức thì bật cười vì suy nghĩ vô lý này. Thẩm Bị cúi đầu nhìn xấp tài liệu dày cộm trên bàn, nghĩ ngợi rồi nói: “Thế này đi, suy cho cùng thì trong dự án này ngay từ lúc bắt đầu Tiểu Kiều làm việc chung với cậu, nếu tạm thời đổi người sẽ không hay. Hay là để Tiểu Trương đảm nhiệm công việc thư ký, cậu ấy theo tôi cũng lâu rồi. Lúc Tiểu Kiều bận, phần lớn công việc đều do cậu ấy làm nên cũng dễ phối hợp. Còn công việc trợ lý tổng giám đốc thì đành để Tiểu Kiều vất vả chút vậy. Với tài trí bằng hai người của cậu thì làm việc này hẳn là không thành vấn đề chứ nhỉ! Ha ha ha!”
Lỗ Tu Thừa hơi ngớ ra, rồi cũng cười theo, mắt híp lại, nếp nhăn sâu nơi khóe mắt giật lên cao…
Sau khi Lỗ Tu Thừa đi, Thẩm Bị nói với Tiểu Trương trước, Tiểu Trương tiếp nhận nhiệm vụ theo tư thế quân nhân. Sau khi Tiểu Trương đi, Thẩm Bị bắt chước điệu bộ quay bút chì của Thảo Thảo, quay được năm sáu vòng thì ném bút đi, bấm số nội bộ gọi Tiểu Kiều vào.
Sau khi nghe Thẩm Bị nói qua tình hình, cô ta tái mặt nhìn chằm chằm Thẩm Bị, hồi sau mới nghênh cằm ngang ngược nói: “Nếu anh để ý, em có thể từ chức!”
Thẩm Bị hơi lúng túng, liên tục xua tay: “Không có, không có. Tiểu Kiều, cô đừng nghĩ nhiều. Chuyện đã qua có nhắc lại cũng chẳng ích gì. Ha ha, Thẩm Bị tôi cũng không phải người so đo tính toán. Tôi thấy Tu Thừa nói cũng đúng, quả thật cần phải đầu tư nhiều tinh lực cho dự án lần này. Mấy chuyện nhỏ đó dù không phí sức nhưng cũng rất mệt người. Đó là điều thứ nhất. Còn điều thứ hai…” Thẩm Bị kéo dài giọng, dường như đang nghĩ nên nói thế nào, Tiểu Kiều im lặng chờ đợi.
Tối quá lúc về nhà, cô ta cũng rất hối hận, không biết Thẩm Bị có vì chuyện đó mà đuổi việc hay sa thải cô ta không? Cô ta không muốn rời khỏi mà chưa tranh đấu gì cả. Tiểu Kiều giận mình tỏ tình không đúng lúc, cũng trách mình quá tin lời Hoàng Phán Phán. Nhưng cô ta không mù, nhìn vẻ mặt Quan Hạo khi vừa nghe tin Thẩm Bị ở chỗ Thảo Thảo, cô ta đã biết người đàn ông này cực kỳ tức giận rồi. Dù cho anh ta rất dịu dàng nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được lửa giận như sắp thiêu cháy cả căn phòng này từ anh ta!
Nhìn Quan Hạo thế này, lại còn Hoàng Phán Phán thế nọ, cô ta tin tương lai của Thẩm Bị chính là cơ hội của mình! Cô ta nén buồn bực, liên tục cảnh cáo mình phải chờ, phải chờ, phải chờ!
Nếu Thẩm Bị thật sự định đuổi cô ta thì cô ta phải làm sao đây? Thẩm Bị kéo dài giọng, Tiểu Kiều động não, hồi hộp chờ đợi.
Thẩm Bị nói: “Hai là dù gì cô cũng là nguyên lão của công ty, khả năng phối hợp mạnh mẽ, lại quen thuộc các phòng ban trong công ty nên huy động các nguồn lực sẽ có hiệu quả hơn nhiều. Tu Thừa mới đến, có nhiều việc vẫn chưa quen lắm. Không chỉ xa lạ với công ty, mà người trong công ty cũng không quen thuộc với cậu ta lắm. Việc thu mua sáp nhập lần này có ý nghĩa rất quan trọng, số tiền cũng tương đối cao, cho nên Bộ cũng coi trọng nó. Chúng ta nhất định phải làm tốt, làm chắc và phải kết hợp từng phần thật vững vàng. Tiểu Kiều, cô là “cánh tay” đắc lực của tôi, tôi tin chắc chắn cô sẽ làm tốt việc này.”
Tiểu Kiều thả lỏng. Thẩm Bị vẫn tin cô ta, ý của anh là bảo cô ta kiểm soát khả năng phân bổ nguồn lực của Lỗ Tu Thừa, hạn chế công việc của anh ta ở bên ngoài, đồng thời phải làm tốt công việc giám sát, và phải báo cáo cả hai việc cho Thẩm Bị đúng lúc.
Thẩm Bị làm việc luôn có mục đích riêng của mình, đằng sau vẻ ngoài phóng khoáng và hành động thô lỗ của anh chính là lý luận chặt chẽ và trực giác chính xác. Hầu hết đàn ông đều không tin vào trực giác của mình, nhưng Thẩm Bị lại tin. Lúc còn sống trong quân đội, bất kể chấp hành nhiệm vụ tại thực địa hay diễn tập trên chiến trường, trực giác này đã nhiều lần mang lại lợi ích cho anh, anh đã học được cách lắng nghe cảm hứng từ trực giác. Kể cả lần tránh né Tiểu Kiều và chọn Thảo Thảo, Thẩm Bị luôn kiên định làm theo trực giác của mình. Đương nhiên, khả năng lý luận và phân tích cũng có tác dụng rất quan trọng trên con đường thành công. Tóm lại Thẩm Bị là người ngoài cục mịch trong tinh tế. “Mạnh dạn suy đoán cẩn thận để tìm chứng cứ”, anh vận dụng câu này rất thuần thục.
Tiểu Kiều hiểu rất rõ điều này. Nếu Thẩm Bị để cô ta làm việc này, chứng tỏ rằng anh vẫn còn coi cô ta là người của mình!
Cho nên cô ta dùng sự im lặng để bình ổn tâm trạng lo lắng của mình, sau khi lý trí quay lại, mới gật đầu nói: “Cảm ơn Thẩm tổng đã tin tưởng, em chắc chắn sẽ dốc lòng hoàn thành dự án này. Còn bên Tiểu Trương, em sẽ nhanh chóng nói với bên trưởng phòng sắp xếp chỗ làm việc, rồi bàn giao công việc cho cậu ấy.”
Thẩm Bị rất tán thưởng độ tháo vát và sự tiết chế của cô ta, hài lòng gật đầu: “Được, tôi tin cô sẽ làm tốt. Không còn việc gì nữa, cô làm việc của mình đi.”
Tiểu Kiều nhìn tách trà không của Thẩm Bị, đang định cầm lên, nhưng chân vừa nhấc lại ngập ngừng rồi chuyển bước ra ngoài. Trong lòng vừa chua xót lại cứng ngắc, giống như có cây kim đang cắm rễ nơi đó!
Sáng sớm hôm sau vẫn phải đi làm như thường. Hai người vờ như không có gì xảy ra, cùng nhau ra cửa.
Đến Quốc Mậu, Thảo Thảo nghiêng người hôn má Thẩm Bị như thường lệ, đột nhiên Thẩm Bị giơ tay giữ chặt gáy Thảo Thảo, môi anh đột ngột ngậm chặt lấy môi cô. Răng môi quấn quýt, nước miếng giao hòa, triền miên không dứt!
Khi Thảo Thảo tỉnh táo lại sau cảm giác nghẹt thở thì thấy mình đang đứng ở ngoài xe, xe Thẩm Bị đã không còn bóng dáng, cô sờ gò má, nóng phỏng tay.
“Chậc chậc chậc, sao tôi xui thế không biết?” Giọng nói lạnh lùng hài hước của Phùng Thượng Hương vọng đến từ phía sau, “Sao lại cho tôi nhìn thấy cảnh hai người hôn môi thắm thiết thế hả?”
Thảo Thảo quay người lại, ngại ngùng cười cười, rồi đột nhiên chỉ vào đôi nam nữ ngoài cửa sổ kính: “Kìa, bên kia cũng có nữa kìa!”
Phùng Thượng Hương xùy một tiếng rồi quay đi. Thảo Thảo nói: “Mắt nhìn theo tâm, nhìn thấy là vì muốn nhìn, chẳng ai quản được.”
“Vương Dương Minh(*) à! Tâm ở thì người ở đúng không? Không cần tiền thưởng à!” Dường như Phùng Thượng Hương đã quên chuyện của Tiểu Trương, vui vẻ cười đùa với Thảo Thảo.
(*) Vương Dương Minh là nhà tư tưởng xuất sắc thời Minh. Ông với thuyết coi tâm, đạo, trời là một. Hiểu rõ “tâm” sẽ hiểu được đạo và trời.
Ra khỏi thang máy, Phùng Thượng Hương lạnh lùng hỏi: “Cậu tài xế đó, hôm nay có đến đón cô không?”
Thảo Thảo ngạc nhiên lắc đầu, vội giải thích: “Cậu ta mới xuất ngũ nên không hiểu chuyện.”
Phùng Thượng Hương cười bảo, “Thế à? Tôi thấy cậu ta cũng được đấy chứ.”
Hả? Thảo Thảo cảm thấy hình như đầu mình phình ra, rất nặng, bất giác nghiêng sang bên rồi rơi ‘bịch’ xuống vai.
Tiểu Trương? Phùng Thượng Hương?
Thảo Thảo bận tối tăm mặt mũi cả sáng, đến trưa thì nhận được điện thoại nội bộ của tiếp tân nói ngoài cửa có người tìm.
Cô ra cửa, là nhân viên phục vụ của quán trà ở tầng trệt. Sau khi hỏi rõ tên họ Thảo Thảo, cậu ta nói: “Có một vị tiên sinh đến quán chúng tôi, người đó nói không tiện đi tìm cô nên nhờ tôi đi một chuyến.”
Thảo Thảo cau mày: “Vị nào?”
“Anh ấy không nói, chỉ nói là chị nhất định phải đến, anh ta có việc quan trọng.”
Thảo Thảo nhìn mọi người qua lại, giữa thanh thiên bạch nhật chắc cũng không có chuyện gì ghê gớm đâu, bèn nói: “Tôi biết rồi, cậu về trước đi. Lát nữa tôi sẽ qua đó.”
Cậu phục vụ đứng yên không đi, ấp úng nói: “À, chị, hay là chị đi với tôi đi.” Thảo Thảo khó hiểu nhìn cậu ta, bất chợt nhớ lại trước đây Tôn Nam Uy cũng từng làm thế này, nhờ phục vụ giúp anh ta một việc, xong việc sẽ có tiền boa. Chẳng lẽ cậu phục vụ này đang kiếm chút tiền riêng cho mình?
Thảo Thảo nghĩ có thể là thế, đành nhún vai bảo: “Vậy cậu đợi một lát, tôi lấy đồ đã.”
Tháng 11 trời se lạnh.
Thảo Thảo đã đổi sang mặc váy dài giày da từ sớm, mấy ngày nay càng phải tuân theo lời bác sĩ dặn, ngay cả guốc cô cũng không mang. Cô thay áo khoác tây trang bằng áo khoác lông vàng nhạt, sửa sang lại áo dây nhung phi bóng bên trong xong mới vào thang máy cùng cậu phục vụ.
Lần trước sau khi Tiểu Vương ăn cơm xong quay lại, cả người toàn mùi dầu mỡ thuốc lá nên đã bị Phùng Thượng Hương mắng cho một trận. Thảo Thảo lấy đó làm gương, cố ý mua một cái áo khoác tây trang đen có thể phối với đủ kiểu đồ khác để ở phòng làm việc và gọi đó là “đồ công việc” chuyên môn.
Quẹo mấy vòng cuối cùng cũng đến quán trà, Thảo Thảo thả chậm bước chân, bước vào sau cậu phục vụ. Đến trước chỗ ngồi, cậu phục vụ khó hiểu nhìn và hỏi: “Ủa, người đâu rồi? Chính là ở đây mà!” Nói rồi, đầu đổ đầy mồ hôi.
Thảo Thảo cũng thấy lạ, người gì sao thần bí thế?
“Tạm thời đổi chỗ.” Bên cạnh có người nói chen vào, sau đó nhét vào tay cậu phục vụ tờ tiền màu xanh. Thảo Thảo quay lại nhìn người trước mặt, cau mày hỏi: “Quan Hạo, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Người đó chính là Quan Hạo. Anh ta sớm biết nếu để Thảo Thảo nhìn thấy mình thì cô sẽ bỏ đi ngay, cho nên giở mánh khóe, đổi chỗ, đợi cô bước vào mới xuất hiện.
“Mời em ăn cơm!” Quan Hạo cười hì hì kéo ghế cho Thảo Thảo, thể hiện sự ga-lăng. Có vài người đàn ông càng già càng đẹp trai, Quan Hạo chính là type người đó. Không phải nói đến vẻ bề ngoài dễ nhìn thế nào, chỉ cần khí chất bình tĩnh và sự thông minh ấy thôi cũng đủ làm người ta thấy khoan khoái rồi.
Thảo Thảo đẩy mắt kính, cúi đầu ngồi xuống.
Quan Hạo đã gọi món từ trước, của Thảo Thảo là lẩu đậu.
Thảo Thảo nhìn nó, trong lòng nghẹn đến hoảng, không muốn ăn.
Quan Hạo thôi cười, nói nghiêm túc: “Anh chỉ muốn xin lỗi em thôi.”
Hả? Thảo Thảo khó hiểu nhìn anh ta, lại muốn giở trò gì đây?
“Anh đã biết chuyện Phán Phán tìm em, việc cô ta làm rất quá đáng. Anh đã nói rõ với cô ta rồi, cô ta cam đoan sẽ không tìm em gây phiền phức nữa. Nếu như hôm đó cô ta có nói gì không hay, vậy anh xin lỗi em. Thật sự xin lỗi em!”
Thảo Thảo nhớ lại yêu cầu của Hoàng Phán Phán thì hơi tức giận, cũng hơi ngại khi đối mặt với Quan Hạo, “Bỏ đi, việc đã qua thì cho nó qua đi. Tôi không muốn nhắc lại.”
Vẻ mặt Quan Hạo thả lỏng đôi chút, lấy ra một hộp nhỏ màu xanh – là màu xanh mà Thảo Thảo rất quen thuộc. Anh ta đẩy chiếc hộp đến trước mặt cô, nói: “Chút tâm ý, mong em nhận lấy. Coi như đây là lời xin lỗi của Phán Phán.”
Thảo Thảo nhìn con thiên nga trắng trên mặt hộp thì thầm cảm thán – Pha lê Swarovski.
Cô nhắm mắt cũng biết bên trong là gì, chắc chắn là kiểu pha lê hình thú nhỏ loại mới nhất trong “Thế giới dưới biển” năm nay. Cô thích cảm giác long lanh của những con thú tinh ranh. Sau khi Quan Hạo ăn nên làm ra, hằng năm anh ta đều mua những món đồ nho nhỏ kiểu mới nhất để tặng cho cô. Sau ba năm gián đoạn, không ngờ hôm nay lại tiếp diễn!
“Quá quý giá rồi, tôi nhận tâm ý thôi. Quà thì anh lấy về đi.” Thảo Thảo đẩy chiếc hộp lại, rồi nhanh chóng rụt tay về. Cô rất sợ sẽ xảy ra tình tiết máu chó trong phim, gì mà Quan Hạo nắm lấy tay cô, thế thì không giải thích được rồi.
Quan Hạo không nhúc nhích, đôi mắt anh ta có phần tiếc nuối. Thảo Thảo rụt tay về cũng thấy hơi tiếc, nhưng sau đó lại thấy may mắn.
“Dù là anh tặng cũng không được à?” Anh ta hỏi.
Thảo Thảo lắc đầu: “Không có công sao dám nhận thưởng. Vợ anh không làm gì tôi, tôi có thể hiểu được hành động của cô ấy. Không cần phải nhận món quà quý giá thế này.”
“Xem ra em vẫn còn trách anh.”
“Không đến mức đó. Mọi chuyện đã qua rồi.” Thảo Thảo cầm muỗng từ từ húp nước đậu. Một con tôm to tướng nổi lên trong nước lẩu đậu, sau đó lại chìm xuống.
Quan Hạo nói: “Thật ra… thật ra anh rất vui vì em đã đến gặp cô ta.”
Tay Thảo Thảo khẽ khựng lại. Thẩm Bị cũng từng nói thế này, chỉ là lập trường hoàn toàn bất đồng. Thảo Thảo rất hối hận, nếu lúc đầu không đi thì tốt rồi. Nhưng, ai có thể hoàn toàn kiểm soát được chính mình chứ?
Quan Hạo rất thông minh, thấy sắc mặt cô khang khác là đổi chủ đề ngay: “Thế nào? Ngon không? Anh nhớ em rất thích ăn món này. Thời gian nghỉ trưa không nhiều nên anh đã gọi giúp em.”
Thảo Thảo dứt khoát húp cái rột, từ chối tình ý sau câu nói đó. Cô liếc mắt nhìn Quan Hạo vẫn đang ăn món cơm thịt kho, tim thoáng đập khe khẽ.
Thói quen cũ thôi.
Quan Hạo nói: “Mấy ngày trước anh đi thăm Bác Bác, lúc vào mộ viên chợt thấy một người rất giống Thẩm Bị, giờ nghĩ lại chắc là hai người rồi.”
Thảo Thảo thấy anh ta thản nhiên nhắc tới Thẩm Bị thì cảm thấy mình cẩn thận đề phòng anh ta đúng là hơi quá, thế nên hơi ngại ngùng, chỉ gật đầu ừ.
Quan Hạo nói tiếp: “Sau khi về nước, anh có đến thăm Bác Bác mấy lần, hình như không lần nào gặp em cả. Em đừng để bụng lời anh nói tối qua.”
Thảo Thảo thấy phiền, bèn rút khăn giấy lau nước đọng trên bàn, “Không sao.”
Quan Hạo muốn nói lại thôi, chỉ cúi đầu im lặng.
Lát sau Thảo Thảo mới bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh đã mời, tôi phải về làm việc rồi, đi trước.”
“Ừ.” Quan Hạo không ép cô ở lại, đi theo Thảo Thảo ra ngoài mới nói: “Sau này anh có thể mời em ăn cơm không?”
Lúc nói câu này, anh ta đứng rất gần Thảo Thảo, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi nước hoa Boss nhè nhẹ. Cô bất giác nhớ lại cảnh hồi đó mình đề cử loại nước hoa này cho anh ta, anh ta cười xấu xa, cởi áo vest nói: “Em “bắn” giúp anh đi!”
Mặt Thảo Thảo đỏ ửng, vội tiến lên một bước để giữ khoảng cách với anh ta.
Quan Hạo nhấc chân định tiến lên, nhưng giữa chừng ngừng lại, đành đứng bên cạnh, cười chua xót: “Ngay cả làm bạn bè cũng không được sao?”
Lòng dạ Thảo Thảo rối bời, lắc đầu đáp: “Đương nhiên, đương nhiên vẫn là bạn. Nhưng anh đừng tìm tôi nữa, tôi sắp kết hôn rồi.”
“Ừ,” Anh ta cười khổ, “Anh vẫn giữ vững quan điểm của mình. Nhưng nếu em vẫn khăng khăng… thế thì anh đành chúc phúc em vậy. Hy vọng… anh ta sẽ trân trọng em.” Câu nói cuối cùng rất nặng nề, ngay cả ánh mắt cũng nặng trĩu, đè lên vai, lên trái tim Thảo Thảo và đang có xu hướng lan rộng ra.
“Ừ, các anh đều là người làm kinh doanh. Vậy là được rồi. Thay tôi hỏi thăm vợ anh nhé. Tôi đi trước. Bye bye!” Thảo Thảo nói không đầu không đuôi, quay đi bất ngờ nên va vào người khác cái “binh”.
“Damm it!” Va mạnh vào người ta, người đó chửi một tiếng rồi ôm ngực lùi về sau vài bước.
“Sorry!” Quan Hạo vội bước qua đỡ Thảo Thảo, liên tục xin lỗi người kia, “Is it OK?”
Có thể người nước ngoài đó thấy mình nói năng thô lỗ nên xua tay rồi vội vàng đi mất. Thảo Thảo choáng váng, đứng hồi lâu mới nhìn rõ mọi thứ, thấy Quan Hạo đang giúp mình đeo kính, dịu dàng nói: “Em phải cẩn thận chứ, đi đường vẫn hấp ta hấp tấp thế này!”
Mắt Quan Hạo hơi ươn ướt, không biết sau khi ly hôn Thảo Thảo sống qua ngày như thế nào, mấy cái tật vụn vặt này sao còn chưa thay đổi nữa?
Động tác đeo kính vẫn thuần thục như thế. Trong lúc nói chuyện, kính đã được đeo vào. Thảo Thảo đẩy mắt kính, gật đầu, lí nhí cảm ơn rồi rời khỏi như chạy trốn.
Quan Hạo nhìn theo bóng lưng cô, kéo cà vạt, tháo cúc áo, thở dài một hơi, đút hai tay vào túi quần, thẩn thờ đứng tại chỗ. Mắt kính không vành phản chiếu ánh sáng như sao của tòa nhà, không thấy rõ đôi mắt anh ta.
Thẩm Bị vào phòng làm việc như ngày thường. Gian làm việc của Tiểu Kiều ở bên ngoài phòng làm việc của anh, đó vốn là vị trí của thư ký. Mặc dù sau này cô ta đã lên chức làm trợ lý tổng giảm đốc nhưng vẫn không chuyển đi, cũng chưa từng tuyển thư ký mới. Tiểu Kiều thấy Thẩm Bị đi vào thì lí nhí mở miệng chào, sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc. Mặc dù chỉ trong tích tắc, nhưng Thẩm Bị đã thấy được đôi mắt sưng như quả đào của cô ta, ít nhiều gì trong lòng anh cũng thấy khó chịu.
Lỗ Tu Thừa đi vào báo cáo công việc, dường như cậu ta đã đầu tư hết 90% tinh lực vào việc thu mua sáp nhập này. Thẩm Bị hơi ngạc nhiên về lòng nhiệt tình của cậu ta, cậu ta giải thích rằng sáp nhập là bước quan trọng để mở rộng công ty trong thời đại bây giờ. Đặc biệt trong thời kỳ thị trường phát triển nhanh và cạnh tranh tàn khốc như hiện nay, việc thu mua và sáp nhập giữa các công ty là điều tất yếu, đồng thời cũng rất phức tạp. Thực tế phải đầu tư hết 100% năng lực chuyên môn để nghiên cứu việc này, bây giờ cậu ta chỉ rầu vì mình không có ba đầu sáu tay!
Nói đến đây thì cậu ta hỏi: “Thẩm tổng, tôi thấy trợ lý Kiều vừa đảm nhiệm công việc trợ lý tổng giám đốc lại kiêm luôn chức trách thư ký cho anh, công việc thật sự quá vất vả. Dự án thu mua sáp nhập này có rất nhiều việc phức tạp phải làm, anh xem có thể cho người đến xử lý việc này không?”
Thẩm Bị nhìn Lỗ Tu Thừa, bốn chữ “tranh giành quyền lực” bỗng hiện lên trong đầu, anh tức thì bật cười vì suy nghĩ vô lý này. Thẩm Bị cúi đầu nhìn xấp tài liệu dày cộm trên bàn, nghĩ ngợi rồi nói: “Thế này đi, suy cho cùng thì trong dự án này ngay từ lúc bắt đầu Tiểu Kiều làm việc chung với cậu, nếu tạm thời đổi người sẽ không hay. Hay là để Tiểu Trương đảm nhiệm công việc thư ký, cậu ấy theo tôi cũng lâu rồi. Lúc Tiểu Kiều bận, phần lớn công việc đều do cậu ấy làm nên cũng dễ phối hợp. Còn công việc trợ lý tổng giám đốc thì đành để Tiểu Kiều vất vả chút vậy. Với tài trí bằng hai người của cậu thì làm việc này hẳn là không thành vấn đề chứ nhỉ! Ha ha ha!”
Lỗ Tu Thừa hơi ngớ ra, rồi cũng cười theo, mắt híp lại, nếp nhăn sâu nơi khóe mắt giật lên cao…
Sau khi Lỗ Tu Thừa đi, Thẩm Bị nói với Tiểu Trương trước, Tiểu Trương tiếp nhận nhiệm vụ theo tư thế quân nhân. Sau khi Tiểu Trương đi, Thẩm Bị bắt chước điệu bộ quay bút chì của Thảo Thảo, quay được năm sáu vòng thì ném bút đi, bấm số nội bộ gọi Tiểu Kiều vào.
Sau khi nghe Thẩm Bị nói qua tình hình, cô ta tái mặt nhìn chằm chằm Thẩm Bị, hồi sau mới nghênh cằm ngang ngược nói: “Nếu anh để ý, em có thể từ chức!”
Thẩm Bị hơi lúng túng, liên tục xua tay: “Không có, không có. Tiểu Kiều, cô đừng nghĩ nhiều. Chuyện đã qua có nhắc lại cũng chẳng ích gì. Ha ha, Thẩm Bị tôi cũng không phải người so đo tính toán. Tôi thấy Tu Thừa nói cũng đúng, quả thật cần phải đầu tư nhiều tinh lực cho dự án lần này. Mấy chuyện nhỏ đó dù không phí sức nhưng cũng rất mệt người. Đó là điều thứ nhất. Còn điều thứ hai…” Thẩm Bị kéo dài giọng, dường như đang nghĩ nên nói thế nào, Tiểu Kiều im lặng chờ đợi.
Tối quá lúc về nhà, cô ta cũng rất hối hận, không biết Thẩm Bị có vì chuyện đó mà đuổi việc hay sa thải cô ta không? Cô ta không muốn rời khỏi mà chưa tranh đấu gì cả. Tiểu Kiều giận mình tỏ tình không đúng lúc, cũng trách mình quá tin lời Hoàng Phán Phán. Nhưng cô ta không mù, nhìn vẻ mặt Quan Hạo khi vừa nghe tin Thẩm Bị ở chỗ Thảo Thảo, cô ta đã biết người đàn ông này cực kỳ tức giận rồi. Dù cho anh ta rất dịu dàng nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được lửa giận như sắp thiêu cháy cả căn phòng này từ anh ta!
Nhìn Quan Hạo thế này, lại còn Hoàng Phán Phán thế nọ, cô ta tin tương lai của Thẩm Bị chính là cơ hội của mình! Cô ta nén buồn bực, liên tục cảnh cáo mình phải chờ, phải chờ, phải chờ!
Nếu Thẩm Bị thật sự định đuổi cô ta thì cô ta phải làm sao đây? Thẩm Bị kéo dài giọng, Tiểu Kiều động não, hồi hộp chờ đợi.
Thẩm Bị nói: “Hai là dù gì cô cũng là nguyên lão của công ty, khả năng phối hợp mạnh mẽ, lại quen thuộc các phòng ban trong công ty nên huy động các nguồn lực sẽ có hiệu quả hơn nhiều. Tu Thừa mới đến, có nhiều việc vẫn chưa quen lắm. Không chỉ xa lạ với công ty, mà người trong công ty cũng không quen thuộc với cậu ta lắm. Việc thu mua sáp nhập lần này có ý nghĩa rất quan trọng, số tiền cũng tương đối cao, cho nên Bộ cũng coi trọng nó. Chúng ta nhất định phải làm tốt, làm chắc và phải kết hợp từng phần thật vững vàng. Tiểu Kiều, cô là “cánh tay” đắc lực của tôi, tôi tin chắc chắn cô sẽ làm tốt việc này.”
Tiểu Kiều thả lỏng. Thẩm Bị vẫn tin cô ta, ý của anh là bảo cô ta kiểm soát khả năng phân bổ nguồn lực của Lỗ Tu Thừa, hạn chế công việc của anh ta ở bên ngoài, đồng thời phải làm tốt công việc giám sát, và phải báo cáo cả hai việc cho Thẩm Bị đúng lúc.
Thẩm Bị làm việc luôn có mục đích riêng của mình, đằng sau vẻ ngoài phóng khoáng và hành động thô lỗ của anh chính là lý luận chặt chẽ và trực giác chính xác. Hầu hết đàn ông đều không tin vào trực giác của mình, nhưng Thẩm Bị lại tin. Lúc còn sống trong quân đội, bất kể chấp hành nhiệm vụ tại thực địa hay diễn tập trên chiến trường, trực giác này đã nhiều lần mang lại lợi ích cho anh, anh đã học được cách lắng nghe cảm hứng từ trực giác. Kể cả lần tránh né Tiểu Kiều và chọn Thảo Thảo, Thẩm Bị luôn kiên định làm theo trực giác của mình. Đương nhiên, khả năng lý luận và phân tích cũng có tác dụng rất quan trọng trên con đường thành công. Tóm lại Thẩm Bị là người ngoài cục mịch trong tinh tế. “Mạnh dạn suy đoán cẩn thận để tìm chứng cứ”, anh vận dụng câu này rất thuần thục.
Tiểu Kiều hiểu rất rõ điều này. Nếu Thẩm Bị để cô ta làm việc này, chứng tỏ rằng anh vẫn còn coi cô ta là người của mình!
Cho nên cô ta dùng sự im lặng để bình ổn tâm trạng lo lắng của mình, sau khi lý trí quay lại, mới gật đầu nói: “Cảm ơn Thẩm tổng đã tin tưởng, em chắc chắn sẽ dốc lòng hoàn thành dự án này. Còn bên Tiểu Trương, em sẽ nhanh chóng nói với bên trưởng phòng sắp xếp chỗ làm việc, rồi bàn giao công việc cho cậu ấy.”
Thẩm Bị rất tán thưởng độ tháo vát và sự tiết chế của cô ta, hài lòng gật đầu: “Được, tôi tin cô sẽ làm tốt. Không còn việc gì nữa, cô làm việc của mình đi.”
Tiểu Kiều nhìn tách trà không của Thẩm Bị, đang định cầm lên, nhưng chân vừa nhấc lại ngập ngừng rồi chuyển bước ra ngoài. Trong lòng vừa chua xót lại cứng ngắc, giống như có cây kim đang cắm rễ nơi đó!