Chương : 3
Dịch Vân Khanh trưng khuôn mặt tuấn tú thấy không rõ hỉ nộ, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Đông Dương ngẩng đầu,cũng chỉ có thể thấy được đôi mắt trong vắt mà đối phó, không phải là mỹ nhân cũng không tính tuấn tú, lại đứng ở đó không khiêm không ngạo, đứng thẳng thắt lưng, rất có cảm giác trung thần không sợ hãi, trấn định nói.”Đại thiếu gia,ngươi yên tâm ta có thể đi một mình.”
Dịch Vân Khanh không để ý tới, chỉ nghiêng nửa thân mình hỏi: “Đi bên kia?”
Đông Dương nghe vậy cũng đành phải hướng một bên mà đi, xuyên qua từng mảnh ruộng lúa vàng óng ánh, đi tới một đập nước. Nhìn nhìn màu nước lại nhìn cỏ dại héo rũ trên bờ, liền xoay người dùng tay khuấy khuấy nước.
Dịch Vân Khanh không hiểu nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đập chứa nước này đã thật lâu không được dọn qua, là một chỗ tốt để nuôi cá.” Thấy Dịch Vân Khanh không hiểu,liền giải thích: “Nơi này nước ấm thích hợp nuôi cá, lâu ngày trong nước, nước bùn sẽ càng phì, cây trong nước nhiều phù sa lớn lên càng tốt, có điều kiện này lại còn có cá, tính ra chỉ sợ cá đã muốn lớn rồi.” Nói xong chỉ hướng cỏ dại héo rũ trên bờ: “Ngươi nhìn cỏ dại phía bên kia, không phải là do cá ăn sao?”
Dịch Vân Khanh theo đầu ngón tay Đông Dương chỉ nhìn qua, cũng liền nhìn thấy cỏ dại trên bờ bị cắn loạn thất bát tao chỉ còn trống trơn. Trong đầu hiện lên một ý tưởng, chính là thời cơ chưa thuận lợi nên phải áp chế.
Đông Dương cũng không nghĩ tới cái này, y thầm nghĩ ngày mai kiếm cái lưỡi câu đến kiếm chút cá để toàn gia được cải thiện bữa ăn. Ở đập chứa nước đi quanh vài vòng, Đông Dương nhặt được một vài cục đá to, chạy dùng cục đá thảy trên mặt nước.
Dịch Vân Khanh chọn mi, xem cục đá kia lướt ở mặt nước không dưới mười lần. Liền thấy thú vị: “Không tồi, người bình thường nhiều nhất cũng chỉ khiêu[1] được sáu bày lần, ngươi thảy lại đến được mười lần.”
Đông Dương nghe không ra lời này là khen hay trào phúng mình, may mà cũng không có nghe thấy, cứ theo mục đích của bản thân,trên tay cầm cục đá hướng trên núi mà đi.
Dịch Vân Khanh thấy khó hiểu, tất nhiên là đuổi theo.
Dương Châu này là một sơn thôn giàu có, mọi nhà có đất, có thừa lương thực nên chưa từng lên núi kiếm lương thực, săn bắn hầu như không có, dấu vết trên núi có rất ít, sâu hơn một chút hầu như là không hề có vết chân.
Mắt thấy càng chạy càng sâu, Dịch Vân Khanh vô tức nhíu mày dừng bước.
Đông Dương ở phía trước lấy gậy gộc đuổi xà, nghe thấy ai kia đuổi không kịp, quay đầu lại liếc mắt không nói, khóe mắt ngắm đến một vật thân hình như thỏ đột nhiên nhảy ra, mộc côn trong tay liền xuất chiêu, Dịch Vân Khanh ở phía sau căn bản chưa nhìn rõ là cái gì chỉ thấy ở trên tay Đông Dương đã xách một con rắn to bằng cổ tay.
Ngón tay gắt gao tóm lấy con rắn, làm cho thân rắn quấn quanh cánh tay Đông Dương, y mắt cũng không nháy, cầm theo đuôi rắn quất xuống tảng đá một cái, lập tức đầu rắn biến mất.
Dịch Vân Khanh đồng tử co rút, như là lần đầu tiên nhận thức, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Nếu như nói Đông Dương có gan bắt một con rắn lớn như thế làm cho Dịch Vân Khanh khiếp sợ, thì ngay sau đó, Đông Dương dùng cục đá ném ngất xỉu một con gà rừng, Dịch Vân Khanh đã muốn chấn kinh rồi.
Đông Dương bắt lấy gà rừng, cầm trên tay áng chừng nặng hai ba cân, liền lấy dây đem gà rừng và rắn trói lại.
Dịch Vân Khanh nhìn y làm lưu loát như vậy, một lúc lâu sau nói: “Ngươi lên núi chính là để săn thú?”
Đông Dương gật đầu.”Trong nhà cái ăn không nhiều lắm, dựa vào thôn dân cứu tế cũng không phải là biện pháp. Cho nên muốn lên núi xem có cái gì có thể săn, chính là rất nhiều năm chưa đi săn sợ nói ra làm cho lão phu nhân các nàng thấy không vui.”
“Ngươi hay dùng cục đá săn thú?” Dịch Vân Khanh nhìn về phía chỗ túi tiền kia của y có cục đá to bằng ngón tay, vừa rồi chính là tùy ý có thể thấy được cục đá rất nhanh bay ra đánh ngất xỉu con gà rừng kia.
“Cục đá chính là đồ tiện tay lấy dùng, với gà rừng hoặc thỏ hoang hay một vài loại thú nhỏ còn có thể dùng, nhưng với những con mồi lớn lại không dùng được.” Đồ vật treo trên tay có chút không tiện, Dịch Vân Khanh chủ động tiếp nhận liền cảm thấy trên tay trầm xuống.”Sau khi trở về đem rắn cùng gà rừng xử lý tốt đun nồi nước, cấp lão phu nhân lão thái gia bọn họ bồi bổ. Lão nhân tối kỵ ốm đau, tình huống trong nhà hiện tại bị bệnh chỉ sợ mời không nổi đại phu tốt.”
Dịch Vân Khanh không nói, bởi vì lời Đông Dương nói chính là lời nói thật, nhưng nghĩ tới suy nghĩ của lão phu nhân về Đông Dương lúc xuất môn… làm hắn thấy khó chịu. Thay lão phu nhân giải thích Dịch Vân Khanh nói không nên lời, chỉ yên lặng cầm đồ đi ở phía sau.
Thâm sơn Vệ Đông Dương cũng không dám tiến vào, liền dẫn Dịch Vân Khanh đi vòng phía bên ngoài thâm sơn, như thế cũng thu hoạch được chút đỉnh. Ba con gà rừng hai con rắn lớn, còn có hai ổ trứng gà rừng, trên đường về nhà thì Đông Dương còn dùng tế trúc bắt được năm con cá.
Lần thu hoạch này sợ mọi người nghị luận, hai người đi theo cửa sau trở lại phòng ở.
Lão thái gia ở trong phòng lo lắng hai người không về nhà ăn cơm trưa, đang chuẩn bị gọi người đi tìm, kết quả hai người theo hậu viện đi vào cửa chính. Hai người một tay cầm đầy con mồi làm cho lão thái gia trực tiếp trừng mắt nhìn, bởi vì thứ trên tay hai người thật sự là rất bắt mắt. Con thỏ liền trực tiếp nằm trên tay Dịch Vân Khanh, bên kia là hai con rắn lớn, Đông Dương thì trên vai có một cây gỗ dài, một đầu là sáu con gà rừng một đầu là năm con cá lớn.
Vừa vào phòng, Dịch Vân Khanh buông mấy thứ ở trên tay, sau đó giúp Đông Dương hạ thứ ở trên vai xuống.Đám con mồi đó khiến lão thái gia thấy choáng váng, còn một đám nam đinh, Đại lão gia cùng Tam gia cũng thấy choáng váng.
Vân Tùng nhỏ nhất nuốt nuốt nước miếng, trộm hỏi Tứ gia: “Cha, đêm nay có phải chúng ta sẽ có cá và gà để ăn? Còn có cả thỏ nữa?”
May mắn bọn họ ở nơi rách nát, không giống nhà, không sợ người khác để ý. Lão thái gia nhìn đám con mồi rồi hỏi Đông Dương: “Đông Dương, đây là do ngươi săn?”
Đông Dương mím môi: “Đại thiếu gia có hỗ trợ.”
Lão thái gia liếc mắt Dịch Vân Khanh, tôn tử của hắn, hắn biết rõ, bảo hắn lấy bút viết thơ hắn liền làm theo,mặc dù mấy thứ học qua đối với bọn họ căn bản cũng không cần thiết, lại nghe Đông Dương nói phải đi ngoài, chỗ con mồi đó ở đâu cũng liền rõ ràng:” Làm thế nào mà săn được?”
Dịch Vân Khanh còn đang xoa nắn ngón tay, ba con thỏ này cùng hai con rắn nặng không tưởng, lại không chịu nổi đường xa lại không dễ đi, một đường đè ép ngón tay khiến ngón tay có vài nốt sâu xanh trắng.
Đông Dương cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Dịch Vân Khanh thay hắn giải thích: “Phụ thân của Đông Dương là một thợ săn nổi tiếng, có một tuyệt kĩ là chỉ cần dùng hòn đá cũng săn được gà rừng và thỏ hoang.”
“Dùng cục đá?” Lão thái gia kinh ngạc.
Dịch Vân Khanh ở dưới chân kiếm cục đá.”Đại khái là lớn như này, ngắm chuẩn liền có thể ném trúng.”
Lão thái gia nhìn về phía Vệ Đông Dương không có tia giấu giếm, âm thanh có chút trầm ngâm: “Không nói việc này nữa, các ngươi ăn cơm chưa? Ta bảo tức phụ của lão đại làm thứ gì đó cho các ngươi ăn.”
“Cảm ơn ông nội.” Dịch Vân Khanh cười.”Chúng ta đã ăn rồi, Đông Dương ở trên núi nướng một con gà rừng rồi hái quả rừng ăn, đúng rồi.” Nói xong từ phía sau lưng cởi xuống túi bên người, bên trong lá cây bao dã quả,còn có mấy thứ phát ra mùi lá cây nhẹ.”Dã quả này có thể ăn, loại cây này có tên là hương châm thảo[2], rửa phơi nắng rồi pha trà uống có thể giải khát hạ nhiệt.” Đem dã quả kiếm được, chỉ con rắn đặt ở bên chân: “Đông Dương cố ý bắt hai con rắn cùng gà rừng nấu lên rồi cấp lão gia và nãi nãi còn có phụ thân, phụ mẫu cùng các thúc thẩm hảo hảo bồi bổ.”
Tam gia cùng Tứ gia nghe xong trên mặt có chút chột dạ, bởi vì bọn họ đã từ miệng tức phụ nghe được chuyện buổi sáng, không nói đến là châm ngòi ly gián, còn luôn không có hảo ý.
Lão thái gia đối Đông Dương là từ vô thành kiến, nghe vậy khuyên nhủ: “Có gà rừng cùng con thỏ là đủ rồi, rắn thì rất nguy hiểm, cẩn thận bị cắn.”
Đông Dương gật đầu.”Ta sẽ cẩn thận.” Kỳ thật bình thường rắn ở trong núi hắn đều biết, cũng biết bị cắn sẽ như thế nào, lần sau đụng phải còn có thể bắt, nhưng loại sự tình này không thể cùng lão nhân tranh cãi.
Sáu con gà rừng ba con thỏ hoang năm con cá hai con rắn, đồ ăn nhiều như vậy, cả nhà toàn gia ăn cũng không hết, lão thái gia suy nghĩ một lát rồi nói, mang hai con cá, một con gà rừng,một con thỏ hoang để hắn cùng Đại gia mang tới nhà trưởng thôn, hai con rắn cùng hai con gà và một con cá để lại nhà ăn, còn lại đưa đến nhà địa chủ xem họ có muốn không. Nhiệm vụ này giao cho Tứ gia. Tam gia ở nhà giúp nữ quyết xử lý gà rừng cùng rắn.
Tam gia đối với an bài này có chút bất mãn, bất quá bị lão thái gia liếc mắt một cái liền bị trấn áp.
Ý của lão thái gia là vô cùng hợp lý, săn bắn trong thôn thường không có, đối với dã vật liền hiếm lạ, Tứ gia trước nói muốn bán cho địa chủ, chỗ thỏ hoang và gà rừng thì dùng tiền mua, cá thì lại mang tặng, hẹn là Tứ gia nếu lại có con mồi thì cứ việc đưa cho bọn họ, ăn không hết còn có thể đem lên trấn trên bán.
Lão thái gia tự mình bái phỏng trưởng thôn, làm cho trưởng thôn thụ sủng nhược kinh. Trưởng thôn chính là nghe đồn,biết lần này lưu đày tới cũng không phải là gia cảnh bình thường mà là trăm năm thư hương thế gia, tổ tiên có nhiều đời làm thái phó, môn hạ tùy tiện lôi ra một người so với thư sinh tú tài ở trấn này còn giỏi hơn nhiều.
Lão thái gia thật tình kết giao, trưởng thôn cũng không cổ hủ, nhận con mồi rồi thiên lưu vạn lưu[3] lão thái gia ở lại ăn cơm, lúc về cũng tặng chút đồ. Lão thái gia về nhà, vừa mở ra, khen lão trưởng thôn đã thành tinh. Nguyên nhân? Bởi vì trưởng thôn đưa đều là đồ vật thường dùng mà toàn gia bọn họ đều thiếu, đều là dầu muối giấm… nhìn không có gì quý giá nhưng lại là đồ dùng chuẩn bị bình thường trong cuộc sống hàng ngày.
Ở nhà giải quyết chỗ dã vật, Tam gia thật ra cũng chỉ là nhìn, đối với người từ nhỏ không đến phòng bếp mà bây giờ phải vào làm, căn bản dùng dao như thế nào cũng không biết, lại càng không biết cách xử lý gà rừng cùng rắn. Vài nữ quyến cũng biết cách xử lý qua như thế nào, nhưng các nàng lại không có can đảm, Dịch Vân Khanh kiên trì cũng không thể ép mọi người được, cuối cùng vẫn là đem Đông Dương kêu đến mới làm xong.
Buổi tối mỗi người uống một bát nồng đậm long phượng thang do Tứ gia dùng tiền bán con mồi mua gạo, còn có nữ quyến thu thập xào gà rừng cùng rán cá, tuy rằng hương vị không có tốt như trong trí nhớ, nhưng cũng được cải thiện hơn nhiều.
Buổi chiều lão thái gia cùng Đại lão gia từ nhà trưởng thôn trở về, toàn gia lại tụ ở bên nhau bàn bạc. Tứ gia không cần lão thái gia nói, chủ động đem một lượng bạc nhờ bán dã vật trừ tiền mua gạo ra, còn nói nhà địa chủ sẽ thu dã vật mọi người chỉ việc mang đến.
Lão thái gia trầm ngâm, nhìn Dịch Vân Khanh: “Tiền này là ngươi cùng Đông Dương kiếm được, ngươi nói xem dùng thế nào.”
Lần họp này, Đông Dương lấy lý do mệt mỏi không tham gia, nữ quyến cũng bị lão thái gia bắt đi ngủ, một phòng đều là nam nhân trụ cột. Dịch Vân Khanh suy nghĩ xong nói: “Lão thái gia, cha, còn có tam thúc tứ thúc. Hoạn nạn của Dịch gia chỉ có thể nói là gần vua như gần cọp, trách không được người khác. Lôi đình hay mưa móc[4] đều là quân ân, thánh thượng lưu đày chúng ta một nhà đến thôn Dương Châu phú quý này còn có mười mẫu đất mà không phải là biên thành lạnh khủng khiếp, có thể nói đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
Lão thái gia gật đầu: “So sánh với lịch sử các đại gia tộc bị chu di cửu tộc cửa nát nhà tan mà nói, chúng ta đã muốn xem như là tốt lắm. Chúng ta có tay có chân, còn có mười mẫu đất, hiện tại lại có Đông Dương biết săn thú, ngày tuy rằng kham khổ chút, nhưng vẫn đầy đủ cho toàn gia. Qua một thế hệ này hảo hảo bồi dưỡng Dịch gia tử tôn, về sau có thể lại ra một vị thái phó chăng.”
Một bên đại lão gia ảm đạm. Từ nhỏ thân đệ được gia tộc sủng đến tận trời liền cấp cho gia tộc cái họa lớn như vậy, hắn thân làm ca ca vừa thẹn vừa mắc cỡ.”Cha, ”
Lão thái gia khoát tay.”Chuyện của đệ đệ ngươi với ngươi không quan hệ, ai đều không biết thánh thượng lại bỗng nhiên làm khó dễ. Vả lại, người một nhà nào có chỉ cộng phú quý không cộng hoạn nạn.”
Lão thái gia một câu nói đại lão gia hốc mắt đỏ sậm, Tam gia Tứ gia bộ dạng phục tùng, bất quá trong mắt bọn hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì cũng chỉ có chính bọn họ biết.
Dịch Vân Khanh bộ dạng phục tùng, hắn đối với nhị thúc luôn chèn ép hắn cùng buộc hắn thú nam thê nói không oán thì là giả, chính là việc đã đến nước này, nhà nhị thúc đã muốn toàn bộ đều bị trảm, tái hận cũng không có nghĩa lý gì, còn không bằng bỏ chút thời gian ngẫm xem hiện tại mọi người nên làm gì.”Lão thái gia, Đông Dương ở trên núi để lại bảy tám cái đằng mạn trúc mũ, vận khí tốt sáng mai có lẽ có thu thập. Đến lúc đó cùng nhau bắt được đem lên trấn trên bán cũng tốt, bán cho địa chủ cũng được, ta nghĩ đem tiền đó cùng một lượng bạc này, đưa cho Đông Dương mua cung tiễn tốt. Đông Dương nói qua hắn săn được lộc, hoẵng, lợn rừng, vào đông còn có thể săn đến trâu rừng, hiện tại trong nhà thiếu tiền là chuyện có thật, nhưng ma đao không lầm đốn củi công[5], nếu có thể săn được con mồi lớn, mà hiện tại mọi người đều muốn mua, chắc cũng đủ để gia đình ta chi tiêu.”
Tam gia là một người nóng nảy, hiện tại liền bất mãn kêu lên: “Vân Khanh tức phụ không phải là dùng đá săn thú, sao lại phải tốn tiền như vậy làm gì? Không bằng tích tiền tu bổ phòng ở, phải biết rằng lập tức sẽ lập đông,hiện tại phòng ở không thể che gió, lão phu nhân sợ không dậy nổi.”
Tứ gia liếc Tam gia, một bộ dáng lười nói với hắn.
Lão thái gia trừng mắt thứ tử của chính mình, trong mắt hiện lên cảm thán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép buồn bực nói”Ngươi câm miệng cho ta.”
Tam gia bĩu môi không nói, Tứ gia suy nghĩ xong nói: “Nếu có thể săn được con mồi lớn tất nhiên là tốt, chính là Vân Khanh tức phụ dù sao cũng là một người, trên núi đụng tới con mồi lớn không phải là sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Dịch Vân Khanh nhìn nhìn tam thúc, nói: “Đông Dương đã nói rõ với ta, ngày mai nếu ai muốn cũng có thể cùng y lên núi săn thú, y sẽ dạy chúng ta.”
Lão thái gia nhu mi.”Đông Dương là một người hiểu chuyện.”
[1] Khiêu: nhảy, đập. Ý ở câu này chỉ việc làm cục đá lướt trên mặt nước.
[2] Hương châm thảo: hay Hồng kim Vân Nam thuộc họ Đàn hương.
[3] Thiên lưu vạn lưu: trăm lời mời vạn lời mời
[4] Lôi đình hay mưa móc: Cơn nổi giân hay sự ban thưởng
Đông Dương ngẩng đầu,cũng chỉ có thể thấy được đôi mắt trong vắt mà đối phó, không phải là mỹ nhân cũng không tính tuấn tú, lại đứng ở đó không khiêm không ngạo, đứng thẳng thắt lưng, rất có cảm giác trung thần không sợ hãi, trấn định nói.”Đại thiếu gia,ngươi yên tâm ta có thể đi một mình.”
Dịch Vân Khanh không để ý tới, chỉ nghiêng nửa thân mình hỏi: “Đi bên kia?”
Đông Dương nghe vậy cũng đành phải hướng một bên mà đi, xuyên qua từng mảnh ruộng lúa vàng óng ánh, đi tới một đập nước. Nhìn nhìn màu nước lại nhìn cỏ dại héo rũ trên bờ, liền xoay người dùng tay khuấy khuấy nước.
Dịch Vân Khanh không hiểu nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đập chứa nước này đã thật lâu không được dọn qua, là một chỗ tốt để nuôi cá.” Thấy Dịch Vân Khanh không hiểu,liền giải thích: “Nơi này nước ấm thích hợp nuôi cá, lâu ngày trong nước, nước bùn sẽ càng phì, cây trong nước nhiều phù sa lớn lên càng tốt, có điều kiện này lại còn có cá, tính ra chỉ sợ cá đã muốn lớn rồi.” Nói xong chỉ hướng cỏ dại héo rũ trên bờ: “Ngươi nhìn cỏ dại phía bên kia, không phải là do cá ăn sao?”
Dịch Vân Khanh theo đầu ngón tay Đông Dương chỉ nhìn qua, cũng liền nhìn thấy cỏ dại trên bờ bị cắn loạn thất bát tao chỉ còn trống trơn. Trong đầu hiện lên một ý tưởng, chính là thời cơ chưa thuận lợi nên phải áp chế.
Đông Dương cũng không nghĩ tới cái này, y thầm nghĩ ngày mai kiếm cái lưỡi câu đến kiếm chút cá để toàn gia được cải thiện bữa ăn. Ở đập chứa nước đi quanh vài vòng, Đông Dương nhặt được một vài cục đá to, chạy dùng cục đá thảy trên mặt nước.
Dịch Vân Khanh chọn mi, xem cục đá kia lướt ở mặt nước không dưới mười lần. Liền thấy thú vị: “Không tồi, người bình thường nhiều nhất cũng chỉ khiêu[1] được sáu bày lần, ngươi thảy lại đến được mười lần.”
Đông Dương nghe không ra lời này là khen hay trào phúng mình, may mà cũng không có nghe thấy, cứ theo mục đích của bản thân,trên tay cầm cục đá hướng trên núi mà đi.
Dịch Vân Khanh thấy khó hiểu, tất nhiên là đuổi theo.
Dương Châu này là một sơn thôn giàu có, mọi nhà có đất, có thừa lương thực nên chưa từng lên núi kiếm lương thực, săn bắn hầu như không có, dấu vết trên núi có rất ít, sâu hơn một chút hầu như là không hề có vết chân.
Mắt thấy càng chạy càng sâu, Dịch Vân Khanh vô tức nhíu mày dừng bước.
Đông Dương ở phía trước lấy gậy gộc đuổi xà, nghe thấy ai kia đuổi không kịp, quay đầu lại liếc mắt không nói, khóe mắt ngắm đến một vật thân hình như thỏ đột nhiên nhảy ra, mộc côn trong tay liền xuất chiêu, Dịch Vân Khanh ở phía sau căn bản chưa nhìn rõ là cái gì chỉ thấy ở trên tay Đông Dương đã xách một con rắn to bằng cổ tay.
Ngón tay gắt gao tóm lấy con rắn, làm cho thân rắn quấn quanh cánh tay Đông Dương, y mắt cũng không nháy, cầm theo đuôi rắn quất xuống tảng đá một cái, lập tức đầu rắn biến mất.
Dịch Vân Khanh đồng tử co rút, như là lần đầu tiên nhận thức, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Nếu như nói Đông Dương có gan bắt một con rắn lớn như thế làm cho Dịch Vân Khanh khiếp sợ, thì ngay sau đó, Đông Dương dùng cục đá ném ngất xỉu một con gà rừng, Dịch Vân Khanh đã muốn chấn kinh rồi.
Đông Dương bắt lấy gà rừng, cầm trên tay áng chừng nặng hai ba cân, liền lấy dây đem gà rừng và rắn trói lại.
Dịch Vân Khanh nhìn y làm lưu loát như vậy, một lúc lâu sau nói: “Ngươi lên núi chính là để săn thú?”
Đông Dương gật đầu.”Trong nhà cái ăn không nhiều lắm, dựa vào thôn dân cứu tế cũng không phải là biện pháp. Cho nên muốn lên núi xem có cái gì có thể săn, chính là rất nhiều năm chưa đi săn sợ nói ra làm cho lão phu nhân các nàng thấy không vui.”
“Ngươi hay dùng cục đá săn thú?” Dịch Vân Khanh nhìn về phía chỗ túi tiền kia của y có cục đá to bằng ngón tay, vừa rồi chính là tùy ý có thể thấy được cục đá rất nhanh bay ra đánh ngất xỉu con gà rừng kia.
“Cục đá chính là đồ tiện tay lấy dùng, với gà rừng hoặc thỏ hoang hay một vài loại thú nhỏ còn có thể dùng, nhưng với những con mồi lớn lại không dùng được.” Đồ vật treo trên tay có chút không tiện, Dịch Vân Khanh chủ động tiếp nhận liền cảm thấy trên tay trầm xuống.”Sau khi trở về đem rắn cùng gà rừng xử lý tốt đun nồi nước, cấp lão phu nhân lão thái gia bọn họ bồi bổ. Lão nhân tối kỵ ốm đau, tình huống trong nhà hiện tại bị bệnh chỉ sợ mời không nổi đại phu tốt.”
Dịch Vân Khanh không nói, bởi vì lời Đông Dương nói chính là lời nói thật, nhưng nghĩ tới suy nghĩ của lão phu nhân về Đông Dương lúc xuất môn… làm hắn thấy khó chịu. Thay lão phu nhân giải thích Dịch Vân Khanh nói không nên lời, chỉ yên lặng cầm đồ đi ở phía sau.
Thâm sơn Vệ Đông Dương cũng không dám tiến vào, liền dẫn Dịch Vân Khanh đi vòng phía bên ngoài thâm sơn, như thế cũng thu hoạch được chút đỉnh. Ba con gà rừng hai con rắn lớn, còn có hai ổ trứng gà rừng, trên đường về nhà thì Đông Dương còn dùng tế trúc bắt được năm con cá.
Lần thu hoạch này sợ mọi người nghị luận, hai người đi theo cửa sau trở lại phòng ở.
Lão thái gia ở trong phòng lo lắng hai người không về nhà ăn cơm trưa, đang chuẩn bị gọi người đi tìm, kết quả hai người theo hậu viện đi vào cửa chính. Hai người một tay cầm đầy con mồi làm cho lão thái gia trực tiếp trừng mắt nhìn, bởi vì thứ trên tay hai người thật sự là rất bắt mắt. Con thỏ liền trực tiếp nằm trên tay Dịch Vân Khanh, bên kia là hai con rắn lớn, Đông Dương thì trên vai có một cây gỗ dài, một đầu là sáu con gà rừng một đầu là năm con cá lớn.
Vừa vào phòng, Dịch Vân Khanh buông mấy thứ ở trên tay, sau đó giúp Đông Dương hạ thứ ở trên vai xuống.Đám con mồi đó khiến lão thái gia thấy choáng váng, còn một đám nam đinh, Đại lão gia cùng Tam gia cũng thấy choáng váng.
Vân Tùng nhỏ nhất nuốt nuốt nước miếng, trộm hỏi Tứ gia: “Cha, đêm nay có phải chúng ta sẽ có cá và gà để ăn? Còn có cả thỏ nữa?”
May mắn bọn họ ở nơi rách nát, không giống nhà, không sợ người khác để ý. Lão thái gia nhìn đám con mồi rồi hỏi Đông Dương: “Đông Dương, đây là do ngươi săn?”
Đông Dương mím môi: “Đại thiếu gia có hỗ trợ.”
Lão thái gia liếc mắt Dịch Vân Khanh, tôn tử của hắn, hắn biết rõ, bảo hắn lấy bút viết thơ hắn liền làm theo,mặc dù mấy thứ học qua đối với bọn họ căn bản cũng không cần thiết, lại nghe Đông Dương nói phải đi ngoài, chỗ con mồi đó ở đâu cũng liền rõ ràng:” Làm thế nào mà săn được?”
Dịch Vân Khanh còn đang xoa nắn ngón tay, ba con thỏ này cùng hai con rắn nặng không tưởng, lại không chịu nổi đường xa lại không dễ đi, một đường đè ép ngón tay khiến ngón tay có vài nốt sâu xanh trắng.
Đông Dương cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Dịch Vân Khanh thay hắn giải thích: “Phụ thân của Đông Dương là một thợ săn nổi tiếng, có một tuyệt kĩ là chỉ cần dùng hòn đá cũng săn được gà rừng và thỏ hoang.”
“Dùng cục đá?” Lão thái gia kinh ngạc.
Dịch Vân Khanh ở dưới chân kiếm cục đá.”Đại khái là lớn như này, ngắm chuẩn liền có thể ném trúng.”
Lão thái gia nhìn về phía Vệ Đông Dương không có tia giấu giếm, âm thanh có chút trầm ngâm: “Không nói việc này nữa, các ngươi ăn cơm chưa? Ta bảo tức phụ của lão đại làm thứ gì đó cho các ngươi ăn.”
“Cảm ơn ông nội.” Dịch Vân Khanh cười.”Chúng ta đã ăn rồi, Đông Dương ở trên núi nướng một con gà rừng rồi hái quả rừng ăn, đúng rồi.” Nói xong từ phía sau lưng cởi xuống túi bên người, bên trong lá cây bao dã quả,còn có mấy thứ phát ra mùi lá cây nhẹ.”Dã quả này có thể ăn, loại cây này có tên là hương châm thảo[2], rửa phơi nắng rồi pha trà uống có thể giải khát hạ nhiệt.” Đem dã quả kiếm được, chỉ con rắn đặt ở bên chân: “Đông Dương cố ý bắt hai con rắn cùng gà rừng nấu lên rồi cấp lão gia và nãi nãi còn có phụ thân, phụ mẫu cùng các thúc thẩm hảo hảo bồi bổ.”
Tam gia cùng Tứ gia nghe xong trên mặt có chút chột dạ, bởi vì bọn họ đã từ miệng tức phụ nghe được chuyện buổi sáng, không nói đến là châm ngòi ly gián, còn luôn không có hảo ý.
Lão thái gia đối Đông Dương là từ vô thành kiến, nghe vậy khuyên nhủ: “Có gà rừng cùng con thỏ là đủ rồi, rắn thì rất nguy hiểm, cẩn thận bị cắn.”
Đông Dương gật đầu.”Ta sẽ cẩn thận.” Kỳ thật bình thường rắn ở trong núi hắn đều biết, cũng biết bị cắn sẽ như thế nào, lần sau đụng phải còn có thể bắt, nhưng loại sự tình này không thể cùng lão nhân tranh cãi.
Sáu con gà rừng ba con thỏ hoang năm con cá hai con rắn, đồ ăn nhiều như vậy, cả nhà toàn gia ăn cũng không hết, lão thái gia suy nghĩ một lát rồi nói, mang hai con cá, một con gà rừng,một con thỏ hoang để hắn cùng Đại gia mang tới nhà trưởng thôn, hai con rắn cùng hai con gà và một con cá để lại nhà ăn, còn lại đưa đến nhà địa chủ xem họ có muốn không. Nhiệm vụ này giao cho Tứ gia. Tam gia ở nhà giúp nữ quyết xử lý gà rừng cùng rắn.
Tam gia đối với an bài này có chút bất mãn, bất quá bị lão thái gia liếc mắt một cái liền bị trấn áp.
Ý của lão thái gia là vô cùng hợp lý, săn bắn trong thôn thường không có, đối với dã vật liền hiếm lạ, Tứ gia trước nói muốn bán cho địa chủ, chỗ thỏ hoang và gà rừng thì dùng tiền mua, cá thì lại mang tặng, hẹn là Tứ gia nếu lại có con mồi thì cứ việc đưa cho bọn họ, ăn không hết còn có thể đem lên trấn trên bán.
Lão thái gia tự mình bái phỏng trưởng thôn, làm cho trưởng thôn thụ sủng nhược kinh. Trưởng thôn chính là nghe đồn,biết lần này lưu đày tới cũng không phải là gia cảnh bình thường mà là trăm năm thư hương thế gia, tổ tiên có nhiều đời làm thái phó, môn hạ tùy tiện lôi ra một người so với thư sinh tú tài ở trấn này còn giỏi hơn nhiều.
Lão thái gia thật tình kết giao, trưởng thôn cũng không cổ hủ, nhận con mồi rồi thiên lưu vạn lưu[3] lão thái gia ở lại ăn cơm, lúc về cũng tặng chút đồ. Lão thái gia về nhà, vừa mở ra, khen lão trưởng thôn đã thành tinh. Nguyên nhân? Bởi vì trưởng thôn đưa đều là đồ vật thường dùng mà toàn gia bọn họ đều thiếu, đều là dầu muối giấm… nhìn không có gì quý giá nhưng lại là đồ dùng chuẩn bị bình thường trong cuộc sống hàng ngày.
Ở nhà giải quyết chỗ dã vật, Tam gia thật ra cũng chỉ là nhìn, đối với người từ nhỏ không đến phòng bếp mà bây giờ phải vào làm, căn bản dùng dao như thế nào cũng không biết, lại càng không biết cách xử lý gà rừng cùng rắn. Vài nữ quyến cũng biết cách xử lý qua như thế nào, nhưng các nàng lại không có can đảm, Dịch Vân Khanh kiên trì cũng không thể ép mọi người được, cuối cùng vẫn là đem Đông Dương kêu đến mới làm xong.
Buổi tối mỗi người uống một bát nồng đậm long phượng thang do Tứ gia dùng tiền bán con mồi mua gạo, còn có nữ quyến thu thập xào gà rừng cùng rán cá, tuy rằng hương vị không có tốt như trong trí nhớ, nhưng cũng được cải thiện hơn nhiều.
Buổi chiều lão thái gia cùng Đại lão gia từ nhà trưởng thôn trở về, toàn gia lại tụ ở bên nhau bàn bạc. Tứ gia không cần lão thái gia nói, chủ động đem một lượng bạc nhờ bán dã vật trừ tiền mua gạo ra, còn nói nhà địa chủ sẽ thu dã vật mọi người chỉ việc mang đến.
Lão thái gia trầm ngâm, nhìn Dịch Vân Khanh: “Tiền này là ngươi cùng Đông Dương kiếm được, ngươi nói xem dùng thế nào.”
Lần họp này, Đông Dương lấy lý do mệt mỏi không tham gia, nữ quyến cũng bị lão thái gia bắt đi ngủ, một phòng đều là nam nhân trụ cột. Dịch Vân Khanh suy nghĩ xong nói: “Lão thái gia, cha, còn có tam thúc tứ thúc. Hoạn nạn của Dịch gia chỉ có thể nói là gần vua như gần cọp, trách không được người khác. Lôi đình hay mưa móc[4] đều là quân ân, thánh thượng lưu đày chúng ta một nhà đến thôn Dương Châu phú quý này còn có mười mẫu đất mà không phải là biên thành lạnh khủng khiếp, có thể nói đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
Lão thái gia gật đầu: “So sánh với lịch sử các đại gia tộc bị chu di cửu tộc cửa nát nhà tan mà nói, chúng ta đã muốn xem như là tốt lắm. Chúng ta có tay có chân, còn có mười mẫu đất, hiện tại lại có Đông Dương biết săn thú, ngày tuy rằng kham khổ chút, nhưng vẫn đầy đủ cho toàn gia. Qua một thế hệ này hảo hảo bồi dưỡng Dịch gia tử tôn, về sau có thể lại ra một vị thái phó chăng.”
Một bên đại lão gia ảm đạm. Từ nhỏ thân đệ được gia tộc sủng đến tận trời liền cấp cho gia tộc cái họa lớn như vậy, hắn thân làm ca ca vừa thẹn vừa mắc cỡ.”Cha, ”
Lão thái gia khoát tay.”Chuyện của đệ đệ ngươi với ngươi không quan hệ, ai đều không biết thánh thượng lại bỗng nhiên làm khó dễ. Vả lại, người một nhà nào có chỉ cộng phú quý không cộng hoạn nạn.”
Lão thái gia một câu nói đại lão gia hốc mắt đỏ sậm, Tam gia Tứ gia bộ dạng phục tùng, bất quá trong mắt bọn hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì cũng chỉ có chính bọn họ biết.
Dịch Vân Khanh bộ dạng phục tùng, hắn đối với nhị thúc luôn chèn ép hắn cùng buộc hắn thú nam thê nói không oán thì là giả, chính là việc đã đến nước này, nhà nhị thúc đã muốn toàn bộ đều bị trảm, tái hận cũng không có nghĩa lý gì, còn không bằng bỏ chút thời gian ngẫm xem hiện tại mọi người nên làm gì.”Lão thái gia, Đông Dương ở trên núi để lại bảy tám cái đằng mạn trúc mũ, vận khí tốt sáng mai có lẽ có thu thập. Đến lúc đó cùng nhau bắt được đem lên trấn trên bán cũng tốt, bán cho địa chủ cũng được, ta nghĩ đem tiền đó cùng một lượng bạc này, đưa cho Đông Dương mua cung tiễn tốt. Đông Dương nói qua hắn săn được lộc, hoẵng, lợn rừng, vào đông còn có thể săn đến trâu rừng, hiện tại trong nhà thiếu tiền là chuyện có thật, nhưng ma đao không lầm đốn củi công[5], nếu có thể săn được con mồi lớn, mà hiện tại mọi người đều muốn mua, chắc cũng đủ để gia đình ta chi tiêu.”
Tam gia là một người nóng nảy, hiện tại liền bất mãn kêu lên: “Vân Khanh tức phụ không phải là dùng đá săn thú, sao lại phải tốn tiền như vậy làm gì? Không bằng tích tiền tu bổ phòng ở, phải biết rằng lập tức sẽ lập đông,hiện tại phòng ở không thể che gió, lão phu nhân sợ không dậy nổi.”
Tứ gia liếc Tam gia, một bộ dáng lười nói với hắn.
Lão thái gia trừng mắt thứ tử của chính mình, trong mắt hiện lên cảm thán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép buồn bực nói”Ngươi câm miệng cho ta.”
Tam gia bĩu môi không nói, Tứ gia suy nghĩ xong nói: “Nếu có thể săn được con mồi lớn tất nhiên là tốt, chính là Vân Khanh tức phụ dù sao cũng là một người, trên núi đụng tới con mồi lớn không phải là sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Dịch Vân Khanh nhìn nhìn tam thúc, nói: “Đông Dương đã nói rõ với ta, ngày mai nếu ai muốn cũng có thể cùng y lên núi săn thú, y sẽ dạy chúng ta.”
Lão thái gia nhu mi.”Đông Dương là một người hiểu chuyện.”
[1] Khiêu: nhảy, đập. Ý ở câu này chỉ việc làm cục đá lướt trên mặt nước.
[2] Hương châm thảo: hay Hồng kim Vân Nam thuộc họ Đàn hương.
[3] Thiên lưu vạn lưu: trăm lời mời vạn lời mời
[4] Lôi đình hay mưa móc: Cơn nổi giân hay sự ban thưởng