Chương 45
Cố Diệu Ngôn lúc ăn cơm không nói chính sự, Trì Noãn rơi vào áp lực vô hình, dạ dày âm ỉ đau.
Ăn xong, Cố Diệu Ngôn kéo Trì Noãn đến sô pha ngồi uống trà, thân mật gọi tên cô: "Trì Noãn..."
Trì Noãn ngồi nghiêm chỉnh: "Dạ."
Cố Diệu Ngôn bị bộ dạng dè dặt của cô chọc cười, đưa tay vỗ vỗ đầu gối cô: "Em thả lỏng chút đi, chị là chị gái của A Ninh, cũng không phải ai khác."
Nói như vậy không sai, nhưng Trì Noãn vẫn không khỏi căng thẳng, cô cụp mắt xuống, ngoan ngoãn nói: "Dạ..."
Cố Diệu Ngôn nói: "Trông em thế này, làm chị nhớ đến bạn của chị quá... Cô ấy cũng trầm tính giống em, lại đặc biệt dễ ngượng ngùng. Tuy hiện tại cô ấy đã xuất ngoại, tụi chị cũng ít gặp nhau, nhưng vẫn có thể cùng tán gẫn, đại sự quan trọng gì cũng bị tụi chị ném sang một bên! Nói không ngoa chứ chồng chị thường xuyên ghen tị, nói đùa chị với cô ấy mới là một đôi."
Cố Diệu Ngôn thoải mái nở nụ cười tự nhiên: "Tình bạn thời học sinh thật thuần túy và ấm áp... Phải không?"
Trì Noãn trong lòng nhói lên, cố ép mình mỉm cười.
"Đúng rồi, trưa nay chị có đến trường các em để tìm hiểu tình hình của A Ninh, cũng nhân tiện hỏi Hà lão sư về em." Cố Diệu Ngôn nói.
Trì Noãn: "... Em?"
"Em không biết đâu, Hà lão sư ban đầu rất nghiêm túc, nhưng khi chị nhắc đến em, vẻ mặt cô ấy lập tức tươi vui, nói em là học sinh tốt nhất trong nhiều học sinh mà cô ấy từng dạy. Trì Noãn, không giấu gì em, kỳ thực tối qua chị nhìn thấy em, còn có chút lo lắng, sợ em sẽ dẫn A Ninh vào con đường xấu... Đây đều là bệnh chung của các bậc phụ huynh mà đúng không? Trì Noãn, em tuyệt đối đừng trách chị nhé, thứ lỗi cho chị vì đã suy đoán lung tung... Nói chung, hôm nay nghe Hà lão sư nói xong, trong lòng chị liền an tâm hơn rồi."
Không ai muốn người thân của mình bị bạn bè xấu vây quanh, lời giải thích của Cố Diệu Ngôn cũng không có gì là khó hiểu. Đồng thời Trì Noãn cũng không hề nghi ngờ, nếu Cố Diệu Ngôn biết cô sẽ dẫn Cố Ninh Tư vào con đường xấu, chị nhất định sẽ khuyên Cố Ninh Tư tránh xa cô ra.
–––– Nhưng con đường xấu là thế nào? Các cô yêu đương có tính không?
Trì Noãn không biết liệu có phải Cố Diệu Ngôn đang ám chỉ gì đó hay không, trong lòng càng thêm nặng trĩu.
Cố Diệu Ngôn nhấp một ngụm trà, nụ cười dần biến mất trên khuôn mặt quyến rũ. Mái tóc dài buông xõa được vén ra sau tai, chị nhìn thẳng vào mắt Trì Noãn, nghiêm túc nói: "Trì Noãn, em có thể cảm thấy việc chị hỏi giáo viên về em là đã đi quá xa và có chút không tôn trọng em. Nhưng chị có lý do của mình... Có thể là em không biết, thực ra A Ninh từ nhỏ đến lớn đều không có bạn bè gì. Đúng là cũng có Thìa, nhưng Thang gia có giao tình với gia đình chị, hai em ấy từ lúc sinh ra liền chơi chung với nhau, không tính; còn em, em là người bạn đầu tiên mà A Ninh sẵn lòng giới thiệu cho chị biết."
Sau đó, Cố Diệu Ngôn chủ động kể cho Trì Noãn nghe những chuyện đã xảy ra khi Cố Ninh Tư còn nhỏ.
"Ngày đó, Thìa có đeo một chiếc kẹp tóc hình bướm rất xinh xắn đến nhà trẻ. Trong lớp có một đứa nhỏ nghịch ngợm đã lén giấu đi chiếc kẹp tóc đó khi em ấy đang ngủ trưa. Sau khi Thìa tỉnh dậy, tìm khắp nơi mà không thấy kẹp tóc nên đã khóc rất nhiều. Chính A Ninh đã bước đến chỗ của đứa nhỏ trộm kẹp tóc kia và đưa tay xin lại. Đứa nhỏ kia không chịu thừa nhận và đẩy A Ninh ra, A Ninh liền đánh nhau với cậu bé. Các giáo viên vất vả lắm mới kéo được chúng ra, trên mặt A Ninh bị đứa nhỏ kia cào ba vết dài."
"Đây vốn dĩ chỉ là mâu thuẫn giữa trẻ con với nhau, gia đình chị cũng không để trong lòng. Nhưng phụ huynh của đứa nhỏ kia, hỏi thăm được gia đình chị từ miệng lão sư... Áp lực tinh thần của người lớn ảnh hưởng trực tiếp đến con trẻ, cuối cùng lan khắp nhà trẻ, ngoại trừ Thìa ra, không ai muốn chơi với A Ninh nữa."
"Không được chạm vào nó, không được chọc tới nó, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Vậy thì đừng chơi với nó nữa!"
"A Ninh vốn luôn rất ngoan ngoãn chờ dì đưa đến nhà trẻ, nhưng dần dần không muốn đến trường nữa, mãi đến khi được chuyển sang một trường mẫu giáo bình thường, tình hình mới khá hơn một chút... Nhưng khiến người ta đau lòng chính là, từ đó trở đi, phương diện xử lý các mối quan hệ xã hội của em ấy đã xảy ra vấn đề..."
Cố Diệu Ngôn nói đến đây, trong mắt lóe lên vẻ đau xót mãnh liệt, chị ngừng hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Sáu năm trước thì mẹ qua đời, chuyện này khiến A Ninh chịu đả kích rất lớn. Em ấy vốn đã trầm tính ít nói, sau này càng trở nên thu mình hơn... Trong những trường hợp nghiêm trọng, thậm chí còn phải dựa vào thuốc để duy trì."
Trì Noãn chăm chú lắng nghe Cố Diệu Ngôn nói một đoạn dài như vậy, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Ba chị đặt rất nhiều kỳ vọng vào A Ninh, nhưng vì cái chết của mẹ, A Ninh đã nảy sinh một tâm tình mâu thuẫn mãnh liệt đối với ba. Trì Noãn, chị biết từ lúc em còn nhỏ thì ba mẹ em đã không còn, em nhất định hiểu sự đáng quý của tình thân hơn bất kỳ ai. Nội tâm A Ninh vô cùng mẫn cảm, rất khó mở lòng! Nếu em ấy đã sẵn lòng cùng em làm bạn, vậy thì em nhất định đã có một trọng lượng đặc biệt trong lòng em ấy, chị có thể xin em một chuyện được không, sau này nếu có cơ hội thích hợp, em hãy giúp chị khuyên nhủ A Ninh, để em ấy đừng đối nghịch với ba nữa, có được không?"
Cố Diệu Ngôn cầm tay Trì Noãn, mặt đầy khẩn thiết.
Trì Noãn cảm động trước tình thân trong lời nói của Cố Diệu Ngôn, cô yêu đương với Cố Ninh Tư, lúc này khi đối mặt với ánh mắt chân thành của Cố Diệu Ngôn, khiến cô nảy sinh cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Nếu để gia đình biết được chuyện của các cô, Cố Ninh Tư và ba của nàng, mâu thuẫn giữa họ sẽ chỉ càng trở nên gay gắt hơn?
"Em... Có thể em không có trọng lượng đến vậy... Cũng không có tác dụng gì." Trì Noãn bồn chồn nói.
Cố Diệu Ngôn nói: "Trì Noãn, chị tin em, em cứ thử xem, có được không?"
Trì Noãn cúi đầu, siết chặt ngón tay. Sự tin tưởng của Cố Diệu Ngôn, đối với cô mà nói là một loại dằn vặt.
Trò chuyện một lúc, hai người rời khỏi phòng, người phục vụ đứng bên ngoài dẫn họ ra ngoài, Cố Diệu Ngôn yêu cầu thanh toán, người phục vụ kia tò mò nhìn họ rồi nói: "Vừa nãy có một vị khách đã thanh toán cho bàn của hai người rồi ạ."
Nụ cười trên mặt Cố Diệu Ngôn hơi nhạt đi: "Ồ? Là ai vậy?"
"Hàn tổng của mỏ Tích Xuân." Người phục vụ nói, rồi hai mắt sáng lên, chỉ tay về phía người đàn ông trung niên đang đi ở khúc rẽ phía trước.
Cố Diệu Ngôn không nói gì, xoay người nắm lấy tay Trì Noãn: "Trì Noãn, chúng ta đi thôi."
Trì Noãn liền nhìn thấy vị Hàn tổng kia đến chào hỏi, cẩn thận nói với Cố Diệu Ngôn: "Cố tiểu thư, mạo muội rồi, tôi không biết cô cũng ở đây..."
Cố Diệu Ngôn hơi gật đầu, trực tiếp lướt qua người hắn.
Trì Noãn đi theo Cố Diệu Ngôn, quay đầu thì nhìn thấy Hàn tổng kia đang đứng yên đó, sắc mặt hoảng sợ.
Hai người lên xe, Cố Diệu Ngôn ngồi ở ghế sau, cũng không mở miệng phân phó đi đâu, ánh mắt thản nhiên nhìn vào gương chiếu hậu trước mắt.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
"... Là tôi nhất thời hồ đồ, xin đại tiểu thư hãy cho tôi một cơ hội." Tài xế lau bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên đầu gối.
"Ăn vào đều nhổ ra hết rồi." Cố Diệu Ngôn môi đỏ hơi nhếch lên, nói, "Lái xe."
Trì Noãn trong suốt hành trình đều không dám lên tiếng. Cô nhận ra rất rõ rằng, nếu không phải bởi vì Cố Ninh Tư, Cố Diệu Ngôn căn bản sẽ không để ý đến cô dù chỉ một giây.
Lúc hai người tạm biệt, Cố Diệu Ngôn lôi kéo Trì Noãn lại, căn dặn cô: "Sau này nếu em có gặp khó khăn gì, dù là trong học tập, trong công việc hay trong nhà, không cần cảm thấy áp lực, cứ trực tiếp gọi điện cho thư ký Tô, chị đã nói qua với cô ấy rồi, chỉ cần là trong phạm vi năng lực của chị, chị sẽ tận lực giúp em giải quyết."
Tài xế quay lưng về phía các cô, không khỏi giơ tay lau mồ hôi.
Trì Noãn bị sự quan tâm nặng nề của Cố Diệu Ngôn ép đến không thở được. Giống như có một bàn tay to lớn đang không ngừng đẩy cô về một hướng, cô dù có không tình nguyện đến đâu, cũng chỉ có thể lảo đảo, vô thức đi về phía ấy.
...
Trì Noãn đứng trước cửa ký túc xá, bóc một viên kẹo cho vào miệng, rồi nhẹ nhàng mở cửa và đóng cửa lại. Nhóm người Từ Đan đều đang ngủ trưa, cô cũng nằm xuống giường.
Chiếc giường như bông ngâm trong nước, không ngừng mang theo cô chìm xuống đáy nước.
Trong điện thoại có tin nhắn chưa đọc từ Cố Ninh Tư, để Trì Noãn hết bận xong liền có thể nói chuyện với nàng bất cứ lúc nào.
Trong đầu Trì Noãn hết sức hỗn loạn, nhất thời nghĩ, có nên kết thúc mối quan hệ này không? Hay vẫn liều mạng nghe theo trái tim mình và ở bên Cố Ninh Tư...? Cố Ninh Tư sẽ thích cô bao lâu đây? Nói không chừng nàng còn chưa xảy ra mâu thuẫn với gia đình, thì các cô đã vì tình cảm tan vỡ mà chia tay rồi...? Nếu như thế, vậy chẳng phải sự dày vò đau khổ lúc này chỉ là dư thừa và nực cười sao?
...
Kẹo socola từ từ tan ra. Trì Noãn đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó đồng hồ báo thức vang lên, các bạn cùng phòng lục tục rời giường để chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Trì Noãn đứng trước bồn rửa tay, cô tạt nước vào mặt, một lúc lâu mới bước ra.
Tình cờ gặp Từ Đan.
"Sao mắt cậu đỏ quá vậy?" Từ Đan hỏi cô.
Trì Noãn nói: "Không có gì, nước chảy vào mắt thôi."
Sau khi vào lớp, tiết học cũng sắp bắt đầu, Cố Ninh Tư muốn nói chuyện với Trì Noãn. Trì Noãn chỉ chỉ vào bục giảng, Hà Lệ Văn đến rồi.
Cố Ninh Tư nhỏ giọng hỏi cô: "Không nhận được tin nhắn của mình sao?"
Trì Noãn nói: "Cố Ninh Tư, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau, học trước đã."
Nói là học, nhưng Trì Noãn căn bản trong suốt quá trình đều thất thần, cô mấy lần buộc mình phải tập trung, nhưng chẳng được mấy phút đã trở về như cũ.
Cô quay đầu nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt cẩn thận, oan ức và mờ mịt.
Khi Cố Ninh Tư không ở trước mắt, Trì Noãn dường như có một loại dũng khí mù quáng, cho rằng mình có thể quyết định bất kỳ điều gì; nhưng vừa chạm phải ánh mắt của nàng, liền lập tức bị đánh về nguyên hình, phút chốc trở nên mềm lòng. Cô không khỏi cảm thấy bản thân thực sự quá ích kỷ, từ đầu đến cuối đều chỉ để ý đến suy nghĩ của chính mình, đã bao giờ cô quan tâm đến cảm xúc của Cố Ninh Tư dù chỉ một chút hay chưa?
Trì Noãn gửi tin nhắn cho Cố Ninh Tư: "Mình cùng cậu về nhà ăn tối."
Cố Ninh Tư gần như trả lời ngay tức khắc: "Được."
Chưa bao giờ cảm thấy buổi chiều lại dài đến vậy, cuối cùng cũng đến giờ tan học, Trì Noãn cùng Cố Ninh Tư về nhà.
Trì Noãn ngồi quỳ xuống thảm vuốt ve chú mèo, nhân lúc Cố Ninh Tư vào phòng, thư ký Tô đến đưa cơm và cả danh thiếp cho Trì Noãn: "Chị của A Ninh đã nói chuyện với em rồi đúng không?"
Trên danh thiếp có tên của thư ký Tô và thông tin liên lạc của nàng, ngoài ra không có gì khác.
Không cần thiết phải làm thư ký Tô khó xử, Trì Noãn đưa tay nhận lấy, nói cảm ơn với nàng: "Cảm ơn ngài."
Thư ký Tô nói: "Không có gì, em có chuyện gì thì cứ liên hệ cho tôi."
Cố Ninh Tư ra khỏi phòng, Trì Noãn tiện tay nhét danh thiếp vào túi áo, thư ký Tô nói "Tôi đi nhé A Ninh", rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cố Ninh Tư đi tới, đứng ở phía sau Trì Noãn. Bóng dáng hai người được in trong đồng tử của mèo lam, Cố Ninh Tư giơ tay định đặt lên vai Trì Noãn, nhưng cuối cùng vẫn thu lại: "... Trì Noãn, chúng ta ăn cơm trước đi."
Hôm qua Trì Noãn nói muốn ăn cá hấp, tuy rằng buổi trưa cô không tới, nhưng tối nay vẫn chuẩn bị món này. Cá hấp rất ít xương, thịt mềm, Cố Ninh Tư bảo Trì Noãn ăn nhiều một chút, nhưng những món ăn khó tiêu buổi trưa vẫn còn trong dạ dày, Trì Noãn chưa ăn được bao nhiêu đã ngừng đũa.
Cố Ninh Tư cùng đẩy bát ra, lo lắng hỏi Trì Noãn: "Bụng còn đau sao?"
Trì Noãn chậm rãi lắc đầu, buộc bản thân cùng Cố Ninh Tư ăn một lúc nữa, nhưng rất hiển nhiên, tâm tình của Cố Ninh Tư đã bị cô ảnh hưởng, cũng mất đi khẩu vị.
Hai người ngầm hiểu ý rời khỏi bàn ăn, Cố Ninh Tư đi trước, Trì Noãn cúi đầu theo sau. Đang đi, Cố Ninh Tư đột nhiên xoay người lại, kéo Trì Noãn vào lòng mình.
Các cô đều không nhìn thấy mặt nhau, Trì Noãn nghe trong giọng nói của Cố Ninh Tư mang theo chút run rẩy: "Có thể hứa trước với mình một chuyện được không, rằng cậu có thể vì hàng ngàn lý do mà rời xa mình, nhưng vĩnh viễn đừng vì gia đình mình mà từ bỏ mình có được không?"
Trì Noãn nhớ tới câu chuyện đứa nhỏ trong nhà trẻ mà Cố Diệu Ngôn đã kể cho cô nghe.
Chuyện này rốt cuộc đã trở thành bóng ma lớn cỡ nào đối với Cố Ninh Tư, đến mức cho đến tận bây giờ, điều đầu tiên mà nàng nghĩ tới vẫn là chuyện này?
"Trì Noãn, cậu cho mình chút thời gian nhé. Năm năm... Hoặc là mười năm, mình sẽ cố gắng, mình sẽ cố gắng làm chủ tương lai của chính mình."
Khóe mắt Trì Noãn ươn ướt.
Ăn xong, Cố Diệu Ngôn kéo Trì Noãn đến sô pha ngồi uống trà, thân mật gọi tên cô: "Trì Noãn..."
Trì Noãn ngồi nghiêm chỉnh: "Dạ."
Cố Diệu Ngôn bị bộ dạng dè dặt của cô chọc cười, đưa tay vỗ vỗ đầu gối cô: "Em thả lỏng chút đi, chị là chị gái của A Ninh, cũng không phải ai khác."
Nói như vậy không sai, nhưng Trì Noãn vẫn không khỏi căng thẳng, cô cụp mắt xuống, ngoan ngoãn nói: "Dạ..."
Cố Diệu Ngôn nói: "Trông em thế này, làm chị nhớ đến bạn của chị quá... Cô ấy cũng trầm tính giống em, lại đặc biệt dễ ngượng ngùng. Tuy hiện tại cô ấy đã xuất ngoại, tụi chị cũng ít gặp nhau, nhưng vẫn có thể cùng tán gẫn, đại sự quan trọng gì cũng bị tụi chị ném sang một bên! Nói không ngoa chứ chồng chị thường xuyên ghen tị, nói đùa chị với cô ấy mới là một đôi."
Cố Diệu Ngôn thoải mái nở nụ cười tự nhiên: "Tình bạn thời học sinh thật thuần túy và ấm áp... Phải không?"
Trì Noãn trong lòng nhói lên, cố ép mình mỉm cười.
"Đúng rồi, trưa nay chị có đến trường các em để tìm hiểu tình hình của A Ninh, cũng nhân tiện hỏi Hà lão sư về em." Cố Diệu Ngôn nói.
Trì Noãn: "... Em?"
"Em không biết đâu, Hà lão sư ban đầu rất nghiêm túc, nhưng khi chị nhắc đến em, vẻ mặt cô ấy lập tức tươi vui, nói em là học sinh tốt nhất trong nhiều học sinh mà cô ấy từng dạy. Trì Noãn, không giấu gì em, kỳ thực tối qua chị nhìn thấy em, còn có chút lo lắng, sợ em sẽ dẫn A Ninh vào con đường xấu... Đây đều là bệnh chung của các bậc phụ huynh mà đúng không? Trì Noãn, em tuyệt đối đừng trách chị nhé, thứ lỗi cho chị vì đã suy đoán lung tung... Nói chung, hôm nay nghe Hà lão sư nói xong, trong lòng chị liền an tâm hơn rồi."
Không ai muốn người thân của mình bị bạn bè xấu vây quanh, lời giải thích của Cố Diệu Ngôn cũng không có gì là khó hiểu. Đồng thời Trì Noãn cũng không hề nghi ngờ, nếu Cố Diệu Ngôn biết cô sẽ dẫn Cố Ninh Tư vào con đường xấu, chị nhất định sẽ khuyên Cố Ninh Tư tránh xa cô ra.
–––– Nhưng con đường xấu là thế nào? Các cô yêu đương có tính không?
Trì Noãn không biết liệu có phải Cố Diệu Ngôn đang ám chỉ gì đó hay không, trong lòng càng thêm nặng trĩu.
Cố Diệu Ngôn nhấp một ngụm trà, nụ cười dần biến mất trên khuôn mặt quyến rũ. Mái tóc dài buông xõa được vén ra sau tai, chị nhìn thẳng vào mắt Trì Noãn, nghiêm túc nói: "Trì Noãn, em có thể cảm thấy việc chị hỏi giáo viên về em là đã đi quá xa và có chút không tôn trọng em. Nhưng chị có lý do của mình... Có thể là em không biết, thực ra A Ninh từ nhỏ đến lớn đều không có bạn bè gì. Đúng là cũng có Thìa, nhưng Thang gia có giao tình với gia đình chị, hai em ấy từ lúc sinh ra liền chơi chung với nhau, không tính; còn em, em là người bạn đầu tiên mà A Ninh sẵn lòng giới thiệu cho chị biết."
Sau đó, Cố Diệu Ngôn chủ động kể cho Trì Noãn nghe những chuyện đã xảy ra khi Cố Ninh Tư còn nhỏ.
"Ngày đó, Thìa có đeo một chiếc kẹp tóc hình bướm rất xinh xắn đến nhà trẻ. Trong lớp có một đứa nhỏ nghịch ngợm đã lén giấu đi chiếc kẹp tóc đó khi em ấy đang ngủ trưa. Sau khi Thìa tỉnh dậy, tìm khắp nơi mà không thấy kẹp tóc nên đã khóc rất nhiều. Chính A Ninh đã bước đến chỗ của đứa nhỏ trộm kẹp tóc kia và đưa tay xin lại. Đứa nhỏ kia không chịu thừa nhận và đẩy A Ninh ra, A Ninh liền đánh nhau với cậu bé. Các giáo viên vất vả lắm mới kéo được chúng ra, trên mặt A Ninh bị đứa nhỏ kia cào ba vết dài."
"Đây vốn dĩ chỉ là mâu thuẫn giữa trẻ con với nhau, gia đình chị cũng không để trong lòng. Nhưng phụ huynh của đứa nhỏ kia, hỏi thăm được gia đình chị từ miệng lão sư... Áp lực tinh thần của người lớn ảnh hưởng trực tiếp đến con trẻ, cuối cùng lan khắp nhà trẻ, ngoại trừ Thìa ra, không ai muốn chơi với A Ninh nữa."
"Không được chạm vào nó, không được chọc tới nó, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Vậy thì đừng chơi với nó nữa!"
"A Ninh vốn luôn rất ngoan ngoãn chờ dì đưa đến nhà trẻ, nhưng dần dần không muốn đến trường nữa, mãi đến khi được chuyển sang một trường mẫu giáo bình thường, tình hình mới khá hơn một chút... Nhưng khiến người ta đau lòng chính là, từ đó trở đi, phương diện xử lý các mối quan hệ xã hội của em ấy đã xảy ra vấn đề..."
Cố Diệu Ngôn nói đến đây, trong mắt lóe lên vẻ đau xót mãnh liệt, chị ngừng hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Sáu năm trước thì mẹ qua đời, chuyện này khiến A Ninh chịu đả kích rất lớn. Em ấy vốn đã trầm tính ít nói, sau này càng trở nên thu mình hơn... Trong những trường hợp nghiêm trọng, thậm chí còn phải dựa vào thuốc để duy trì."
Trì Noãn chăm chú lắng nghe Cố Diệu Ngôn nói một đoạn dài như vậy, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Ba chị đặt rất nhiều kỳ vọng vào A Ninh, nhưng vì cái chết của mẹ, A Ninh đã nảy sinh một tâm tình mâu thuẫn mãnh liệt đối với ba. Trì Noãn, chị biết từ lúc em còn nhỏ thì ba mẹ em đã không còn, em nhất định hiểu sự đáng quý của tình thân hơn bất kỳ ai. Nội tâm A Ninh vô cùng mẫn cảm, rất khó mở lòng! Nếu em ấy đã sẵn lòng cùng em làm bạn, vậy thì em nhất định đã có một trọng lượng đặc biệt trong lòng em ấy, chị có thể xin em một chuyện được không, sau này nếu có cơ hội thích hợp, em hãy giúp chị khuyên nhủ A Ninh, để em ấy đừng đối nghịch với ba nữa, có được không?"
Cố Diệu Ngôn cầm tay Trì Noãn, mặt đầy khẩn thiết.
Trì Noãn cảm động trước tình thân trong lời nói của Cố Diệu Ngôn, cô yêu đương với Cố Ninh Tư, lúc này khi đối mặt với ánh mắt chân thành của Cố Diệu Ngôn, khiến cô nảy sinh cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Nếu để gia đình biết được chuyện của các cô, Cố Ninh Tư và ba của nàng, mâu thuẫn giữa họ sẽ chỉ càng trở nên gay gắt hơn?
"Em... Có thể em không có trọng lượng đến vậy... Cũng không có tác dụng gì." Trì Noãn bồn chồn nói.
Cố Diệu Ngôn nói: "Trì Noãn, chị tin em, em cứ thử xem, có được không?"
Trì Noãn cúi đầu, siết chặt ngón tay. Sự tin tưởng của Cố Diệu Ngôn, đối với cô mà nói là một loại dằn vặt.
Trò chuyện một lúc, hai người rời khỏi phòng, người phục vụ đứng bên ngoài dẫn họ ra ngoài, Cố Diệu Ngôn yêu cầu thanh toán, người phục vụ kia tò mò nhìn họ rồi nói: "Vừa nãy có một vị khách đã thanh toán cho bàn của hai người rồi ạ."
Nụ cười trên mặt Cố Diệu Ngôn hơi nhạt đi: "Ồ? Là ai vậy?"
"Hàn tổng của mỏ Tích Xuân." Người phục vụ nói, rồi hai mắt sáng lên, chỉ tay về phía người đàn ông trung niên đang đi ở khúc rẽ phía trước.
Cố Diệu Ngôn không nói gì, xoay người nắm lấy tay Trì Noãn: "Trì Noãn, chúng ta đi thôi."
Trì Noãn liền nhìn thấy vị Hàn tổng kia đến chào hỏi, cẩn thận nói với Cố Diệu Ngôn: "Cố tiểu thư, mạo muội rồi, tôi không biết cô cũng ở đây..."
Cố Diệu Ngôn hơi gật đầu, trực tiếp lướt qua người hắn.
Trì Noãn đi theo Cố Diệu Ngôn, quay đầu thì nhìn thấy Hàn tổng kia đang đứng yên đó, sắc mặt hoảng sợ.
Hai người lên xe, Cố Diệu Ngôn ngồi ở ghế sau, cũng không mở miệng phân phó đi đâu, ánh mắt thản nhiên nhìn vào gương chiếu hậu trước mắt.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
"... Là tôi nhất thời hồ đồ, xin đại tiểu thư hãy cho tôi một cơ hội." Tài xế lau bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên đầu gối.
"Ăn vào đều nhổ ra hết rồi." Cố Diệu Ngôn môi đỏ hơi nhếch lên, nói, "Lái xe."
Trì Noãn trong suốt hành trình đều không dám lên tiếng. Cô nhận ra rất rõ rằng, nếu không phải bởi vì Cố Ninh Tư, Cố Diệu Ngôn căn bản sẽ không để ý đến cô dù chỉ một giây.
Lúc hai người tạm biệt, Cố Diệu Ngôn lôi kéo Trì Noãn lại, căn dặn cô: "Sau này nếu em có gặp khó khăn gì, dù là trong học tập, trong công việc hay trong nhà, không cần cảm thấy áp lực, cứ trực tiếp gọi điện cho thư ký Tô, chị đã nói qua với cô ấy rồi, chỉ cần là trong phạm vi năng lực của chị, chị sẽ tận lực giúp em giải quyết."
Tài xế quay lưng về phía các cô, không khỏi giơ tay lau mồ hôi.
Trì Noãn bị sự quan tâm nặng nề của Cố Diệu Ngôn ép đến không thở được. Giống như có một bàn tay to lớn đang không ngừng đẩy cô về một hướng, cô dù có không tình nguyện đến đâu, cũng chỉ có thể lảo đảo, vô thức đi về phía ấy.
...
Trì Noãn đứng trước cửa ký túc xá, bóc một viên kẹo cho vào miệng, rồi nhẹ nhàng mở cửa và đóng cửa lại. Nhóm người Từ Đan đều đang ngủ trưa, cô cũng nằm xuống giường.
Chiếc giường như bông ngâm trong nước, không ngừng mang theo cô chìm xuống đáy nước.
Trong điện thoại có tin nhắn chưa đọc từ Cố Ninh Tư, để Trì Noãn hết bận xong liền có thể nói chuyện với nàng bất cứ lúc nào.
Trong đầu Trì Noãn hết sức hỗn loạn, nhất thời nghĩ, có nên kết thúc mối quan hệ này không? Hay vẫn liều mạng nghe theo trái tim mình và ở bên Cố Ninh Tư...? Cố Ninh Tư sẽ thích cô bao lâu đây? Nói không chừng nàng còn chưa xảy ra mâu thuẫn với gia đình, thì các cô đã vì tình cảm tan vỡ mà chia tay rồi...? Nếu như thế, vậy chẳng phải sự dày vò đau khổ lúc này chỉ là dư thừa và nực cười sao?
...
Kẹo socola từ từ tan ra. Trì Noãn đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó đồng hồ báo thức vang lên, các bạn cùng phòng lục tục rời giường để chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Trì Noãn đứng trước bồn rửa tay, cô tạt nước vào mặt, một lúc lâu mới bước ra.
Tình cờ gặp Từ Đan.
"Sao mắt cậu đỏ quá vậy?" Từ Đan hỏi cô.
Trì Noãn nói: "Không có gì, nước chảy vào mắt thôi."
Sau khi vào lớp, tiết học cũng sắp bắt đầu, Cố Ninh Tư muốn nói chuyện với Trì Noãn. Trì Noãn chỉ chỉ vào bục giảng, Hà Lệ Văn đến rồi.
Cố Ninh Tư nhỏ giọng hỏi cô: "Không nhận được tin nhắn của mình sao?"
Trì Noãn nói: "Cố Ninh Tư, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau, học trước đã."
Nói là học, nhưng Trì Noãn căn bản trong suốt quá trình đều thất thần, cô mấy lần buộc mình phải tập trung, nhưng chẳng được mấy phút đã trở về như cũ.
Cô quay đầu nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt cẩn thận, oan ức và mờ mịt.
Khi Cố Ninh Tư không ở trước mắt, Trì Noãn dường như có một loại dũng khí mù quáng, cho rằng mình có thể quyết định bất kỳ điều gì; nhưng vừa chạm phải ánh mắt của nàng, liền lập tức bị đánh về nguyên hình, phút chốc trở nên mềm lòng. Cô không khỏi cảm thấy bản thân thực sự quá ích kỷ, từ đầu đến cuối đều chỉ để ý đến suy nghĩ của chính mình, đã bao giờ cô quan tâm đến cảm xúc của Cố Ninh Tư dù chỉ một chút hay chưa?
Trì Noãn gửi tin nhắn cho Cố Ninh Tư: "Mình cùng cậu về nhà ăn tối."
Cố Ninh Tư gần như trả lời ngay tức khắc: "Được."
Chưa bao giờ cảm thấy buổi chiều lại dài đến vậy, cuối cùng cũng đến giờ tan học, Trì Noãn cùng Cố Ninh Tư về nhà.
Trì Noãn ngồi quỳ xuống thảm vuốt ve chú mèo, nhân lúc Cố Ninh Tư vào phòng, thư ký Tô đến đưa cơm và cả danh thiếp cho Trì Noãn: "Chị của A Ninh đã nói chuyện với em rồi đúng không?"
Trên danh thiếp có tên của thư ký Tô và thông tin liên lạc của nàng, ngoài ra không có gì khác.
Không cần thiết phải làm thư ký Tô khó xử, Trì Noãn đưa tay nhận lấy, nói cảm ơn với nàng: "Cảm ơn ngài."
Thư ký Tô nói: "Không có gì, em có chuyện gì thì cứ liên hệ cho tôi."
Cố Ninh Tư ra khỏi phòng, Trì Noãn tiện tay nhét danh thiếp vào túi áo, thư ký Tô nói "Tôi đi nhé A Ninh", rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cố Ninh Tư đi tới, đứng ở phía sau Trì Noãn. Bóng dáng hai người được in trong đồng tử của mèo lam, Cố Ninh Tư giơ tay định đặt lên vai Trì Noãn, nhưng cuối cùng vẫn thu lại: "... Trì Noãn, chúng ta ăn cơm trước đi."
Hôm qua Trì Noãn nói muốn ăn cá hấp, tuy rằng buổi trưa cô không tới, nhưng tối nay vẫn chuẩn bị món này. Cá hấp rất ít xương, thịt mềm, Cố Ninh Tư bảo Trì Noãn ăn nhiều một chút, nhưng những món ăn khó tiêu buổi trưa vẫn còn trong dạ dày, Trì Noãn chưa ăn được bao nhiêu đã ngừng đũa.
Cố Ninh Tư cùng đẩy bát ra, lo lắng hỏi Trì Noãn: "Bụng còn đau sao?"
Trì Noãn chậm rãi lắc đầu, buộc bản thân cùng Cố Ninh Tư ăn một lúc nữa, nhưng rất hiển nhiên, tâm tình của Cố Ninh Tư đã bị cô ảnh hưởng, cũng mất đi khẩu vị.
Hai người ngầm hiểu ý rời khỏi bàn ăn, Cố Ninh Tư đi trước, Trì Noãn cúi đầu theo sau. Đang đi, Cố Ninh Tư đột nhiên xoay người lại, kéo Trì Noãn vào lòng mình.
Các cô đều không nhìn thấy mặt nhau, Trì Noãn nghe trong giọng nói của Cố Ninh Tư mang theo chút run rẩy: "Có thể hứa trước với mình một chuyện được không, rằng cậu có thể vì hàng ngàn lý do mà rời xa mình, nhưng vĩnh viễn đừng vì gia đình mình mà từ bỏ mình có được không?"
Trì Noãn nhớ tới câu chuyện đứa nhỏ trong nhà trẻ mà Cố Diệu Ngôn đã kể cho cô nghe.
Chuyện này rốt cuộc đã trở thành bóng ma lớn cỡ nào đối với Cố Ninh Tư, đến mức cho đến tận bây giờ, điều đầu tiên mà nàng nghĩ tới vẫn là chuyện này?
"Trì Noãn, cậu cho mình chút thời gian nhé. Năm năm... Hoặc là mười năm, mình sẽ cố gắng, mình sẽ cố gắng làm chủ tương lai của chính mình."
Khóe mắt Trì Noãn ươn ướt.