Chương 52
Sau đó...
Sau đó cũng không xảy ra chuyện gì mới mẻ nữa. Sau một thời gian ngắn, nữ sinh lớp 10 kia không còn xuất hiện ngoài cửa lớp 12 ban 6 nữa, Cố Ninh Tư vẫn không thích đến trường như cũ.
Các bạn cùng phòng đều ngầm hiểu rằng nữ sinh kia đã thất bại, nhưng mà thất bại trước hay sau khi ở bên nhau, vẫn không thể biết được.
Trì Noãn ăn mặc kín đáo, cổ quàng khăn đầu đội mũ, trở về nhà nghỉ cuối tuần trong một buổi tối gió lạnh. Trong nhà đang bật điều hòa, Tiểu Ngô Đồng mặc áo bông mỏng nằm trong nôi đặt ở phòng khách, chiếc chuông gió treo trước nôi đang khẽ ngân lên những bài hát thiếu nhi, bé tự mình chơi đùa, vừa bập bẹ vừa đá chân, chăn bị bé đá văng, một chiếc tất nhỏ cũng rơi ra.
Trì Noãn nhẹ nhàng mang tất lại cho bé. Tiểu Ngô Đồng nhìn về hướng Trì Noãn đang đứng, miệng kêu ê a như muốn nói chuyện với cô.
"Noãn Noãn, chờ anh chút nhé, bữa tối sắp xong rồi." Trì Thanh Xuyên từ trong bếp thò đầu ra.
Trì Noãn chơi cùng Tiểu Ngô Đồng một lúc, ba món một canh đã được bày ra bàn. Trì Thanh Xuyên gắp sườn xào chua ngọt cho Trì Noãn, không ngừng bảo cô ăn nhiều hơn: "Em lại gầy hơn lần về trước đó rồi, có phải là học hành mệt quá, không có thời gian bổ sung dinh dưỡng đúng không?"
Trì Noãn nói: "Đâu có, em ăn nhiều lắm---- Chị dâu không về ăn tối sao ạ?"
Trì Thanh Xuyên nói: "Nghe nói quảng cáo lần trước quay cho bên bất động sản được đón nhận nồng nhiệt, lần này nhận được quảng cáo mới, phải đến thành phố khác 7 tới 10 ngày, đã đi được 2 ngày rồi."
Trì Noãn: "Vậy Tiểu Ngô Đồng sắp xếp thế nào?"
Trì Thanh Xuyên nói: "Anh tăng lương cho dì Lục, ban ngày nhờ dì trông hộ."
Trì Noãn gật đầu, thấy Trì Thanh Xuyên vẫn đang không ngừng gắp đồ ăn cho mình: "... Anh, đủ rồi mà! Anh cũng ăn đi chứ."
Buổi tối, Trì Noãn bế Tiểu Ngô Đồng sang ngủ cùng mình. Nửa mê nửa tỉnh phát hiện người bên cạnh có động tĩnh, thầm nghĩ đêm nay Cố Ninh Tư ngủ không ngon sao? Cô mơ hồ muốn nắm lấy tay nàng, rồi đột ngột bừng tỉnh.
- --- Không phải Cố Ninh Tư.
Thời gian vội vã đến cuối tháng 12.
Đêm Giáng sinh, hầu hết các cửa hàng dọc từng con phố đều phát nhạc Giáng sinh, đủ loại đồ trang trí mang không khí Giáng sinh được bày bán rất bắt mắt. Trì Noãn cùng các bạn cùng phòng ra ngoài trường ăn tối để mừng lễ, trong lúc chờ món ăn được mang lên, Trì Noãn vẫn đang xem đề, Đỗ Mẫn đưa tay đặt lên đề thi của cô: "Được rồi, cho mình thư thả chút đi mà, cùng chuyện phiếm với tụi mình đi."
Trì Noãn nhìn ánh mắt tươi cười của các bạn cùng phòng, ngượng ngùng cất đề thi vào cặp.
"Kỳ thi tháng lần này cậu có thể bay lên top 1 luôn không?" Triệu Tinh Tinh rót trà lúa mạch vào cốc của mọi người, "Mình thấy mấy tháng nay cậu học tập đến sắp tẩu hỏa nhập ma rồi."
"Đâu có." Trì Noãn nhấp một ngụm trà.
Từ Đan vỗ bàn thu hút sự chú ý của mọi người: "Các cậu thấy thế nào? Có định tham gia sự kiện đón giao thừa mà Chu Đạt Mậu đề xuất không? Đây là giao thừa cuối cùng của thời cấp 3 rồi, sang năm chẳng biết mọi người sẽ phân tán đến chỗ nào."
Hôm nay Chu Đạt Mậu đã khuyên khích cả lớp cùng nhau đón năm mới. Bên bờ sông có bắn pháo hoa, nghe nói năm nay quy mô còn đặc biệt lớn. Từ Đan hỏi như vậy, ý tứ đã rất rõ ràng, nàng muốn đi.
Tính tình Triệu Tinh Tinh và Đỗ Mẫn cũng thích náo nhiệt, không chút do dự nói: "Đương nhiên là đi rồi!"
Từ Đan: "Được rồi, ba đánh một, Noãn Noãn đầu hàng vô điều kiện."
Trì Noãn: "..."
Món đầu tiên đã được dọn lên bàn, Từ Đan nhanh chóng giơ đũa gắp, thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trì Noãn, cười hì hì nói: "Đừng lo, Chu Đạt Mậu đã nói rồi mà, cậu ta sẽ phụ trách phương tiện đi lại và vấn đề chỗ ở cho chúng ta!"
Ăn xong, bốn người ra khỏi quán ăn nhỏ, sau đó lại lang thang vào cửa hàng trang sức bên đường. Đồ ăn tối nay hơi mặn, Trì Noãn đi mua trà sữa cho mọi người.
Có hai nữ sinh đứng trước tiệm trà sữa mà các cô thường uống, Trì Noãn xếp hàng đằng sau.
"Sao lâu rồi không nghe cậu nhắc đến Cố Ninh Tư vậy?" Một trong số hai nữ sinh nói.
Bất ngờ nghe được ba chữ "Cố Ninh Tư" này, Trì Noãn giật mình, tự hỏi liệu có phải mình nghe nhầm hay không.
"Còn nhắc đến gì nữa chứ, chị ấy cũng không thể nào thích mình được, chán quá." Một nữ sinh khác ỉu xìu nói.
Trì Noãn giả vờ lơ đãng nhìn sang, phát hiện nữ sinh trước mặt chính là nữ sinh tóc đuôi ngựa lớp 10 đã theo đuổi Cố Ninh Tư cách đây không lâu.
"Đều dựa vào cậu cả thôi, tính cách cậu tốt như vậy, rất ít ai không thích cậu, lỡ đâu kiên trì sẽ có kết quả thì sao?"
"Không phải." Nữ sinh tóc đuôi ngựa nhận lấy trà sữa từ tay nhân viên tiệm, chia cho người đi cùng một cốc, "Chị ấy có bạn gái rồi, hơn nữa còn rất thích đối phương."
"Hả? Chính miệng chị ấy nói với cậu sao?"
"Ừm."
"Chắc chỉ là cái cớ để từ chối cậu thôi, mình chưa bao giờ thấy chị ấy đi cùng ai cả..."
Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi tiệm trà sữa, Trì Noãn tiến về phía trước, nhân viên tiệm chờ cô gọi món, Trì Noãn nhìn menu, đột nhiên không nói nên lời.
Luôn cảm thấy mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi, nhưng không ngờ Cố Ninh Tư đã trở thành tâm bệnh của cô, vô phương cứu chữa.
Cố Ninh Tư không đến tiết tự học buổi tối, trước khi tiết tự học bắt đầu, ủy viên học tập đưa cho Trì Noãn một quả táo. Chu Đạt Mậu thì chơi nổi hơn, tặng nữ sinh trong lớp mỗi người một đóa hoa hồng đỏ.
Đỗ Mẫn nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa: "Được đó nha, rất có thường thức."
Chu Đạt Mậu ưỡn ngực: "Mình tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của mấy cậu."
Đỗ Mẫn trợn mắt.
Hai ngày thi tháng căng thẳng đã kết thúc, tối ngày 31 tháng 12, hoạt động giao thừa bắt đầu.
Chu Đạt Mậu lấy trộm chìa khóa xe của ba mình rồi lái xe đến trường đón nhóm Trì Noãn. Cậu chống tay lên vô lăng, nghiêng đầu với vẻ tự cho là đẹp trai: "Lên xe."
Đỗ Mẫn tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ: "Giữa đường sẽ không bị cảnh sát giao thông chặn lại chứ? Cậu làm gì có bằng lái."
Chu Đạt Mậu: "Cậu thấy mình có giống trẻ vị thành niên không?"
Mọi người: "..."
Chu Đạt Mậu cũng ý thức được lời giải thích này có chút tự làm khó mình: "Mình trưởng thành rồi! Mình đã thành niên! Hồi tiểu học bị lưu ban lại một năm!"
Mọi người: "......"
"..." Chu Đạt Mậu sốt ruột ấn còi xe inh ỏi, "Rốt cuộc các cậu có lên hay không đây?"
Bốn cô gái chen chúc nhau ở hàng ghế sau, Triệu Tinh Tinh hỏi cậu: "Trưởng thành hay không cũng được, cậu biết lái xe không đấy?"
Chu Đạt Mậu cười toe toét: "Coi thường anh Chu của cậu à."
Tuy bình thường Chu Đạt Mậu trông có vẻ không quá đáng tin cậy, nhưng kỹ năng lái xe đúng là khá tốt. Các cô gái đều thả lỏng, Chu Đạt Mậu nhất thời đắc ý, liền bật dàn nhạc trong xe lên.
Ngay khi khúc dạo đầu chói tai vang lên, Từ Đan liền bật cười ngã ngửa.
"..." Chu Đạt Mậu im lặng tắt nhạc.
Đỗ Mẫn cười nói: "Sở thích của bác sĩ Chu... Khá tốt, rất thư giãn."
Ba của Chu Đạt Mậu là cố vấn tâm lý, mở phòng làm việc riêng và khá nổi tiếng ở Vân thành. Khi mọi người nhắc đến ông, đều gọi là bác sĩ Chu.
Trì Noãn cũng cười theo các nàng, trong đầu lại lần nữa nhớ đến cảnh cô từng ngồi trong xe Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư từng đưa cô đến con đường này; thậm chí các cô còn từng thả đèn Khổng Minh trên con sông mà bọn họ sắp đến.
Ở Vân thành không ít người lựa chọn ra bờ sông đón giao thừa. Lúc nhóm Trì Noãn đến nơi thì đã gần 10 giờ, các bạn học tới trước đang dựng lều. Bên sông gió lớn, khí trời lại lạnh, mọi người đến sớm để mau chóng hoàn thành, sau đó sẽ ngồi cạnh nhau đón giao thừa, quả thực có chút nóng lòng.
Nhóm Trì Noãn xuống xe liền tiến đến phụ giúp, cuối cùng mọi người cùng vào trong lều giết thời gian.
Chu Đạt Mậu như thường lệ lấy bài và cờ tỷ phú ra, lần lượt có vài bạn học khác đến. Từ Đan hỏi Chu Đạt Mậu: "Bạn cùng bạn của cậu có tới không?"
Chu Đạt Mậu tách hạt dưa: "Dùng đầu ngón chân cũng biết được, cậu ấy sao có thể tới chứ?"
Trì Noãn đút hai tay vào túi, trong lều không có gió, nhưng vẫn có chút lạnh.
Qua 11 giờ rưỡi, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi. Chơi bài xong, mọi người đều ra khỏi lều. Bên kia sông có một chiếc du thuyền, trong thuyền có một cặp đôi đang hôn nhau, Chu Đạt Mậu không biết đã chọc gì tới Từ Đan, liền bị đuổi đánh suốt một đường.
Trì Noãn hà hơi vào lòng bàn tay, đứng gần lan can ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng sáng rực bên kia sông, lát nữa tại đó sẽ tổ chức bắn pháo hoa đón giao thừa.
Trong khung cảnh ồn ào, những bông tuyết lặng lẽ rơi trên ngọn cây.
Ánh đèn ô tô chói lóa từ xa đến gần, nương theo tiếng động cơ gầm rú, một chiếc xe thể thao màu trắng phóng nhanh qua tuyết, đẹp đẽ đỗ ở ven đường.
Trì Noãn và những người khác đồng loạt quay lại nhìn.
Giữa những bông tuyết bay lả tả, người trong xe thể thao vừa xuống xe vừa nói chuyện điện thoại.
"..." Từ Đan ngừng đùa giỡn với Chu Đạt Mậu, nàng che ngực lại, "Trái tim thiếu nữ của mình..."
Điện thoại của Chu Đạt Mậu không ngừng đổ chuông, cậu rít lên như bị đau răng, sau đó bắt máy: "Nghe đây lão đại, có gì dặn dò sao?"
Đôi mắt lạnh lùng đằng sau thấu kính trông thấy vị trí của Chu Đạt Mậu, Cố Ninh Tư nói qua điện thoại: "Có mang theo đồ uống nóng, tới đây lấy đi."
"... Tuân lệnh!" Chu Đạt Mậu lật đật chạy đến bên xe, cốp xe được mở ra, Chu Đạt Mậu cầm lấy túi đồ uống nóng bên trong, hai tay đầy ắp đi phân phát cho các bạn trong lớp.
"Cố Ninh Tư mời." Cậu vừa phát vừa nói.
Các bạn học cả nam và nữ đều kinh ngạc trước sự xuất hiện của Cố Ninh Tư. Cố Ninh Tư bước tới, họ liền vây quanh nói chuyện với nàng.
Chu Đạt Mậu suy nghĩ một hồi, lúc đưa đồ uống nóng cho nhóm Trì Noãn, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Này, các cậu yêu thích kiểu này sao? Chính là kiểu chơi nổi, làm ra những kinh hỉ nho nhỏ ấy?"
Đỗ Mẫn nhận lấy đồ uống, qua loa an ủi: "Ai da, cậu cũng không tồi mà, hôm Giáng sinh chẳng phải đã tặng hoa hồng cho tụi mình sao, tạo chút lãng mạn đấy?"
Chu Đạt Mậu đăm chiêu gật đầu: "Hiểu rồi... Hoa hồng kia cũng là Cố Ninh Tư tặng––––– Đùa à! Làm sao mình có thể lãng phí tiền tiêu vặt như vậy??"
Mọi người: "..."
Cầm đồ uống nóng trong tay, Trì Noãn khịt khịt mũi. Chất lỏng ấm áp, ngọt ngào chạy qua cổ họng, tiến vào dạ dày, như là tia lửa đốt cháy thảo nguyên, toàn thân đều được sưởi ấm.
Đã bắt đầu đếm ngược thời gian giao thừa, mọi người đều hét lên: "Mười~ Chín~ Tám~..."
Trì Noãn phủi tuyết rơi trên tóc, khóe mắt nhìn sang Cố Ninh Tư.
Hai người cách nhau không xa, Cố Ninh Tư bình tĩnh nhìn phía bên kia sông.
"... Ba~ Hai~ Một, năm mới vui vẻ!"
"Bùm––––!"
Pháo hoa long trọng đúng hẹn liền đến, thắp sáng bầu trời đêm Vân thành. Tuyết mịn bay bay, các bạn học dồn dập chúc nhau năm mới vui vẻ, hào hứng khoác vai nhau, dưới nền pháo hoa nở rộ trên sông, những khuôn mặt tuổi xuân ngập tràn niềm vui.
Trì Noãn lại nhìn sang Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư vừa vặn xoay người lại.
Giữa các cô có người chạy tới chạy lui, hai người thoáng nhìn nhau, ngay khi Trì Noãn cho rằng Cố Ninh Tư sẽ quay đi, thì Cố Ninh Tư đã nhếch môi: "Năm mới vui vẻ."
Trì Noãn bất ngờ nhìn nàng, sửng sốt vài giây rồi khẽ mỉm cười: "Sinh nhật vui vẻ."
Tuyết rơi dày đặc, Cố Ninh Tư không nói gì nữa, đưa mắt nhìn pháo hoa ở bờ bên kia.
–––– "Sinh nhật của cậu là ngày nào vậy?"
–––– "Sao thế?"
–––– "Nói cho mình biết đi mà, là ngày nào vậy?"
–––– "... Có thể ứng trước quà sinh nhật không?"
Khác với mùa đông giá lạnh, Trì Noãn vẫn nhớ rõ ánh nắng chói chang của ngày hè ấy, cũng nhớ rõ đôi mắt nhắm nghiền của Cố Ninh Tư, cùng đôi môi mềm mại của nàng.
Sau đó cũng không xảy ra chuyện gì mới mẻ nữa. Sau một thời gian ngắn, nữ sinh lớp 10 kia không còn xuất hiện ngoài cửa lớp 12 ban 6 nữa, Cố Ninh Tư vẫn không thích đến trường như cũ.
Các bạn cùng phòng đều ngầm hiểu rằng nữ sinh kia đã thất bại, nhưng mà thất bại trước hay sau khi ở bên nhau, vẫn không thể biết được.
Trì Noãn ăn mặc kín đáo, cổ quàng khăn đầu đội mũ, trở về nhà nghỉ cuối tuần trong một buổi tối gió lạnh. Trong nhà đang bật điều hòa, Tiểu Ngô Đồng mặc áo bông mỏng nằm trong nôi đặt ở phòng khách, chiếc chuông gió treo trước nôi đang khẽ ngân lên những bài hát thiếu nhi, bé tự mình chơi đùa, vừa bập bẹ vừa đá chân, chăn bị bé đá văng, một chiếc tất nhỏ cũng rơi ra.
Trì Noãn nhẹ nhàng mang tất lại cho bé. Tiểu Ngô Đồng nhìn về hướng Trì Noãn đang đứng, miệng kêu ê a như muốn nói chuyện với cô.
"Noãn Noãn, chờ anh chút nhé, bữa tối sắp xong rồi." Trì Thanh Xuyên từ trong bếp thò đầu ra.
Trì Noãn chơi cùng Tiểu Ngô Đồng một lúc, ba món một canh đã được bày ra bàn. Trì Thanh Xuyên gắp sườn xào chua ngọt cho Trì Noãn, không ngừng bảo cô ăn nhiều hơn: "Em lại gầy hơn lần về trước đó rồi, có phải là học hành mệt quá, không có thời gian bổ sung dinh dưỡng đúng không?"
Trì Noãn nói: "Đâu có, em ăn nhiều lắm---- Chị dâu không về ăn tối sao ạ?"
Trì Thanh Xuyên nói: "Nghe nói quảng cáo lần trước quay cho bên bất động sản được đón nhận nồng nhiệt, lần này nhận được quảng cáo mới, phải đến thành phố khác 7 tới 10 ngày, đã đi được 2 ngày rồi."
Trì Noãn: "Vậy Tiểu Ngô Đồng sắp xếp thế nào?"
Trì Thanh Xuyên nói: "Anh tăng lương cho dì Lục, ban ngày nhờ dì trông hộ."
Trì Noãn gật đầu, thấy Trì Thanh Xuyên vẫn đang không ngừng gắp đồ ăn cho mình: "... Anh, đủ rồi mà! Anh cũng ăn đi chứ."
Buổi tối, Trì Noãn bế Tiểu Ngô Đồng sang ngủ cùng mình. Nửa mê nửa tỉnh phát hiện người bên cạnh có động tĩnh, thầm nghĩ đêm nay Cố Ninh Tư ngủ không ngon sao? Cô mơ hồ muốn nắm lấy tay nàng, rồi đột ngột bừng tỉnh.
- --- Không phải Cố Ninh Tư.
Thời gian vội vã đến cuối tháng 12.
Đêm Giáng sinh, hầu hết các cửa hàng dọc từng con phố đều phát nhạc Giáng sinh, đủ loại đồ trang trí mang không khí Giáng sinh được bày bán rất bắt mắt. Trì Noãn cùng các bạn cùng phòng ra ngoài trường ăn tối để mừng lễ, trong lúc chờ món ăn được mang lên, Trì Noãn vẫn đang xem đề, Đỗ Mẫn đưa tay đặt lên đề thi của cô: "Được rồi, cho mình thư thả chút đi mà, cùng chuyện phiếm với tụi mình đi."
Trì Noãn nhìn ánh mắt tươi cười của các bạn cùng phòng, ngượng ngùng cất đề thi vào cặp.
"Kỳ thi tháng lần này cậu có thể bay lên top 1 luôn không?" Triệu Tinh Tinh rót trà lúa mạch vào cốc của mọi người, "Mình thấy mấy tháng nay cậu học tập đến sắp tẩu hỏa nhập ma rồi."
"Đâu có." Trì Noãn nhấp một ngụm trà.
Từ Đan vỗ bàn thu hút sự chú ý của mọi người: "Các cậu thấy thế nào? Có định tham gia sự kiện đón giao thừa mà Chu Đạt Mậu đề xuất không? Đây là giao thừa cuối cùng của thời cấp 3 rồi, sang năm chẳng biết mọi người sẽ phân tán đến chỗ nào."
Hôm nay Chu Đạt Mậu đã khuyên khích cả lớp cùng nhau đón năm mới. Bên bờ sông có bắn pháo hoa, nghe nói năm nay quy mô còn đặc biệt lớn. Từ Đan hỏi như vậy, ý tứ đã rất rõ ràng, nàng muốn đi.
Tính tình Triệu Tinh Tinh và Đỗ Mẫn cũng thích náo nhiệt, không chút do dự nói: "Đương nhiên là đi rồi!"
Từ Đan: "Được rồi, ba đánh một, Noãn Noãn đầu hàng vô điều kiện."
Trì Noãn: "..."
Món đầu tiên đã được dọn lên bàn, Từ Đan nhanh chóng giơ đũa gắp, thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trì Noãn, cười hì hì nói: "Đừng lo, Chu Đạt Mậu đã nói rồi mà, cậu ta sẽ phụ trách phương tiện đi lại và vấn đề chỗ ở cho chúng ta!"
Ăn xong, bốn người ra khỏi quán ăn nhỏ, sau đó lại lang thang vào cửa hàng trang sức bên đường. Đồ ăn tối nay hơi mặn, Trì Noãn đi mua trà sữa cho mọi người.
Có hai nữ sinh đứng trước tiệm trà sữa mà các cô thường uống, Trì Noãn xếp hàng đằng sau.
"Sao lâu rồi không nghe cậu nhắc đến Cố Ninh Tư vậy?" Một trong số hai nữ sinh nói.
Bất ngờ nghe được ba chữ "Cố Ninh Tư" này, Trì Noãn giật mình, tự hỏi liệu có phải mình nghe nhầm hay không.
"Còn nhắc đến gì nữa chứ, chị ấy cũng không thể nào thích mình được, chán quá." Một nữ sinh khác ỉu xìu nói.
Trì Noãn giả vờ lơ đãng nhìn sang, phát hiện nữ sinh trước mặt chính là nữ sinh tóc đuôi ngựa lớp 10 đã theo đuổi Cố Ninh Tư cách đây không lâu.
"Đều dựa vào cậu cả thôi, tính cách cậu tốt như vậy, rất ít ai không thích cậu, lỡ đâu kiên trì sẽ có kết quả thì sao?"
"Không phải." Nữ sinh tóc đuôi ngựa nhận lấy trà sữa từ tay nhân viên tiệm, chia cho người đi cùng một cốc, "Chị ấy có bạn gái rồi, hơn nữa còn rất thích đối phương."
"Hả? Chính miệng chị ấy nói với cậu sao?"
"Ừm."
"Chắc chỉ là cái cớ để từ chối cậu thôi, mình chưa bao giờ thấy chị ấy đi cùng ai cả..."
Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi tiệm trà sữa, Trì Noãn tiến về phía trước, nhân viên tiệm chờ cô gọi món, Trì Noãn nhìn menu, đột nhiên không nói nên lời.
Luôn cảm thấy mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi, nhưng không ngờ Cố Ninh Tư đã trở thành tâm bệnh của cô, vô phương cứu chữa.
Cố Ninh Tư không đến tiết tự học buổi tối, trước khi tiết tự học bắt đầu, ủy viên học tập đưa cho Trì Noãn một quả táo. Chu Đạt Mậu thì chơi nổi hơn, tặng nữ sinh trong lớp mỗi người một đóa hoa hồng đỏ.
Đỗ Mẫn nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa: "Được đó nha, rất có thường thức."
Chu Đạt Mậu ưỡn ngực: "Mình tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của mấy cậu."
Đỗ Mẫn trợn mắt.
Hai ngày thi tháng căng thẳng đã kết thúc, tối ngày 31 tháng 12, hoạt động giao thừa bắt đầu.
Chu Đạt Mậu lấy trộm chìa khóa xe của ba mình rồi lái xe đến trường đón nhóm Trì Noãn. Cậu chống tay lên vô lăng, nghiêng đầu với vẻ tự cho là đẹp trai: "Lên xe."
Đỗ Mẫn tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ: "Giữa đường sẽ không bị cảnh sát giao thông chặn lại chứ? Cậu làm gì có bằng lái."
Chu Đạt Mậu: "Cậu thấy mình có giống trẻ vị thành niên không?"
Mọi người: "..."
Chu Đạt Mậu cũng ý thức được lời giải thích này có chút tự làm khó mình: "Mình trưởng thành rồi! Mình đã thành niên! Hồi tiểu học bị lưu ban lại một năm!"
Mọi người: "......"
"..." Chu Đạt Mậu sốt ruột ấn còi xe inh ỏi, "Rốt cuộc các cậu có lên hay không đây?"
Bốn cô gái chen chúc nhau ở hàng ghế sau, Triệu Tinh Tinh hỏi cậu: "Trưởng thành hay không cũng được, cậu biết lái xe không đấy?"
Chu Đạt Mậu cười toe toét: "Coi thường anh Chu của cậu à."
Tuy bình thường Chu Đạt Mậu trông có vẻ không quá đáng tin cậy, nhưng kỹ năng lái xe đúng là khá tốt. Các cô gái đều thả lỏng, Chu Đạt Mậu nhất thời đắc ý, liền bật dàn nhạc trong xe lên.
Ngay khi khúc dạo đầu chói tai vang lên, Từ Đan liền bật cười ngã ngửa.
"..." Chu Đạt Mậu im lặng tắt nhạc.
Đỗ Mẫn cười nói: "Sở thích của bác sĩ Chu... Khá tốt, rất thư giãn."
Ba của Chu Đạt Mậu là cố vấn tâm lý, mở phòng làm việc riêng và khá nổi tiếng ở Vân thành. Khi mọi người nhắc đến ông, đều gọi là bác sĩ Chu.
Trì Noãn cũng cười theo các nàng, trong đầu lại lần nữa nhớ đến cảnh cô từng ngồi trong xe Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư từng đưa cô đến con đường này; thậm chí các cô còn từng thả đèn Khổng Minh trên con sông mà bọn họ sắp đến.
Ở Vân thành không ít người lựa chọn ra bờ sông đón giao thừa. Lúc nhóm Trì Noãn đến nơi thì đã gần 10 giờ, các bạn học tới trước đang dựng lều. Bên sông gió lớn, khí trời lại lạnh, mọi người đến sớm để mau chóng hoàn thành, sau đó sẽ ngồi cạnh nhau đón giao thừa, quả thực có chút nóng lòng.
Nhóm Trì Noãn xuống xe liền tiến đến phụ giúp, cuối cùng mọi người cùng vào trong lều giết thời gian.
Chu Đạt Mậu như thường lệ lấy bài và cờ tỷ phú ra, lần lượt có vài bạn học khác đến. Từ Đan hỏi Chu Đạt Mậu: "Bạn cùng bạn của cậu có tới không?"
Chu Đạt Mậu tách hạt dưa: "Dùng đầu ngón chân cũng biết được, cậu ấy sao có thể tới chứ?"
Trì Noãn đút hai tay vào túi, trong lều không có gió, nhưng vẫn có chút lạnh.
Qua 11 giờ rưỡi, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi. Chơi bài xong, mọi người đều ra khỏi lều. Bên kia sông có một chiếc du thuyền, trong thuyền có một cặp đôi đang hôn nhau, Chu Đạt Mậu không biết đã chọc gì tới Từ Đan, liền bị đuổi đánh suốt một đường.
Trì Noãn hà hơi vào lòng bàn tay, đứng gần lan can ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng sáng rực bên kia sông, lát nữa tại đó sẽ tổ chức bắn pháo hoa đón giao thừa.
Trong khung cảnh ồn ào, những bông tuyết lặng lẽ rơi trên ngọn cây.
Ánh đèn ô tô chói lóa từ xa đến gần, nương theo tiếng động cơ gầm rú, một chiếc xe thể thao màu trắng phóng nhanh qua tuyết, đẹp đẽ đỗ ở ven đường.
Trì Noãn và những người khác đồng loạt quay lại nhìn.
Giữa những bông tuyết bay lả tả, người trong xe thể thao vừa xuống xe vừa nói chuyện điện thoại.
"..." Từ Đan ngừng đùa giỡn với Chu Đạt Mậu, nàng che ngực lại, "Trái tim thiếu nữ của mình..."
Điện thoại của Chu Đạt Mậu không ngừng đổ chuông, cậu rít lên như bị đau răng, sau đó bắt máy: "Nghe đây lão đại, có gì dặn dò sao?"
Đôi mắt lạnh lùng đằng sau thấu kính trông thấy vị trí của Chu Đạt Mậu, Cố Ninh Tư nói qua điện thoại: "Có mang theo đồ uống nóng, tới đây lấy đi."
"... Tuân lệnh!" Chu Đạt Mậu lật đật chạy đến bên xe, cốp xe được mở ra, Chu Đạt Mậu cầm lấy túi đồ uống nóng bên trong, hai tay đầy ắp đi phân phát cho các bạn trong lớp.
"Cố Ninh Tư mời." Cậu vừa phát vừa nói.
Các bạn học cả nam và nữ đều kinh ngạc trước sự xuất hiện của Cố Ninh Tư. Cố Ninh Tư bước tới, họ liền vây quanh nói chuyện với nàng.
Chu Đạt Mậu suy nghĩ một hồi, lúc đưa đồ uống nóng cho nhóm Trì Noãn, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Này, các cậu yêu thích kiểu này sao? Chính là kiểu chơi nổi, làm ra những kinh hỉ nho nhỏ ấy?"
Đỗ Mẫn nhận lấy đồ uống, qua loa an ủi: "Ai da, cậu cũng không tồi mà, hôm Giáng sinh chẳng phải đã tặng hoa hồng cho tụi mình sao, tạo chút lãng mạn đấy?"
Chu Đạt Mậu đăm chiêu gật đầu: "Hiểu rồi... Hoa hồng kia cũng là Cố Ninh Tư tặng––––– Đùa à! Làm sao mình có thể lãng phí tiền tiêu vặt như vậy??"
Mọi người: "..."
Cầm đồ uống nóng trong tay, Trì Noãn khịt khịt mũi. Chất lỏng ấm áp, ngọt ngào chạy qua cổ họng, tiến vào dạ dày, như là tia lửa đốt cháy thảo nguyên, toàn thân đều được sưởi ấm.
Đã bắt đầu đếm ngược thời gian giao thừa, mọi người đều hét lên: "Mười~ Chín~ Tám~..."
Trì Noãn phủi tuyết rơi trên tóc, khóe mắt nhìn sang Cố Ninh Tư.
Hai người cách nhau không xa, Cố Ninh Tư bình tĩnh nhìn phía bên kia sông.
"... Ba~ Hai~ Một, năm mới vui vẻ!"
"Bùm––––!"
Pháo hoa long trọng đúng hẹn liền đến, thắp sáng bầu trời đêm Vân thành. Tuyết mịn bay bay, các bạn học dồn dập chúc nhau năm mới vui vẻ, hào hứng khoác vai nhau, dưới nền pháo hoa nở rộ trên sông, những khuôn mặt tuổi xuân ngập tràn niềm vui.
Trì Noãn lại nhìn sang Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư vừa vặn xoay người lại.
Giữa các cô có người chạy tới chạy lui, hai người thoáng nhìn nhau, ngay khi Trì Noãn cho rằng Cố Ninh Tư sẽ quay đi, thì Cố Ninh Tư đã nhếch môi: "Năm mới vui vẻ."
Trì Noãn bất ngờ nhìn nàng, sửng sốt vài giây rồi khẽ mỉm cười: "Sinh nhật vui vẻ."
Tuyết rơi dày đặc, Cố Ninh Tư không nói gì nữa, đưa mắt nhìn pháo hoa ở bờ bên kia.
–––– "Sinh nhật của cậu là ngày nào vậy?"
–––– "Sao thế?"
–––– "Nói cho mình biết đi mà, là ngày nào vậy?"
–––– "... Có thể ứng trước quà sinh nhật không?"
Khác với mùa đông giá lạnh, Trì Noãn vẫn nhớ rõ ánh nắng chói chang của ngày hè ấy, cũng nhớ rõ đôi mắt nhắm nghiền của Cố Ninh Tư, cùng đôi môi mềm mại của nàng.