Chương 3: Mưa
Cảm giác đau nhức chạy dọc toàn thân, chỉ riêng vùng trán lại thấy như có vật gì đó vừa mềm vừa mát phủ lên khiến cho người nằm trên giường trở mình tỉnh dậy.
- "Con thức rồi hả?"
Trong lúc mơ hồ, Louis không phân rõ được đây là thực hay mơ, hắn cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình cao lớn đang đứng ở nơi ngược sáng của người đàn ông, rồi lại mê mang tự hỏi có phải đó là cha hắn không. Cơn choáng váng khiến cho hắn đột nhiên nhớ lại một số chuyện từng xảy ra trước đây.
Đã rất lâu rất lâu trong quá khứ, khi đó hắn chỉ mới là một đứa trẻ con, có một lần Louis không may mắc dịch cúm, người làm trong nhà lo sốt vó đến mức rối tung cả lên, vú nuôi thì sợ hãi không ngừng cho người đi tìm cha hắn, vậy mà đến khi ông ta trở về, điều đầu tiên cha hắn làm chính là tức giận quát vào mặt đứa trẻ con còn đang trong cơn sốt cao chưa dứt là hắn rằng thật vô dụng.
Kể từ dạo ấy, Louis rất ít khi để cơ thể nhiễm bệnh, nếu có không may bị sốt, hắn cũng sẽ tự tìm một nơi nào đó khuất khỏi tầm mắt cha hắn và những người trong nhà rồi nằm lì cho đến khi hết bệnh. Lúc vú nuôi tìm được cơ thể đỏ bừng nóng hổi của cậu chủ nhỏ, bà đã ôm chặt lấy hắn mà khóc.
Chiếc khăn lông thấm nước được lấy ra, thay vào đó là bàn tay mát lạnh mang theo chút hương gỗ nhàn nhạt phủ lên vầng trán hãy còn hơi ấm của hắn. Louis ngơ ngác nằm yên bất động, ba mươi năm rồi, hắn chưa bao giờ cảm nhận được tình thân của một gia đình thực thụ.
Nghe nói bên ngoại đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc ngay khi hắn chỉ mới vừa ba tháng tuổi, ông bà nội thì cũng ở xa, thỉnh thoảng mới gặp mặt nói chuyện vài lần, tình cảm cũng vì thế mà trở nên lạnh nhạt, ngoài người cha sớm mở mắt đã đi tối nhắm mắt chưa về ra thì hắn thật sự không còn ai là người thân ruột thịt cả.
- "Con ăn cháo không? Ba đã dặn vú nuôi nấu cho con rồi, con dậy ăn đi còn uống thuốc".
Khải Danh ngồi xuống bên cạnh, ông cẩn thận đỡ lưng người con trai của mình dậy, ở tủ đầu giường đã để sẵn một tô cháo còn nghi ngút khói và mấy viên thuốc xanh đỏ không biết được chuẩn bị từ bao giờ.
- "Con tự ăn được không?"
Người đàn ông lại nhẹ giọng hỏi, lúc thấy hắn gật đầu rồi ông mới đỡ tô cháo để hắn tự múc. Khi này, Louis chợt ngẩn đầu, cau mày nhìn ông ngờ vực:
- "Sao ba lại ở đây?"
Mặc dù có hơi bất ngờ, thế nhưng rất nhanh sau đó Khải Danh đã nở một nụ cười hiền hòa đáp lời:
- "Sao ba lại không ở đây?"
- "... Ba không đến công ty sao?"
- "Con đang bị bệnh, mấy hôm nay ba nghỉ ở nhà để chăm sóc con".
Nghe xong, người thanh niên ngồi trên giường chợt nhếch môi cười lên một tiếng mỉa mai:
- "Từ khi nào mà ba bắt đầu quan tấm đến tôi vậy?"
- "...Ba xin lỗi..."
Khải Danh nhìn thái độ của con trai mình thì không khỏi đau lòng, ông thở dài một tiếng, nặng nề đáp:
- "Louis, xin lỗi con, ba không phải là một người ba tốt".
Nói rồi ông lại căng thẳng quan sát nét mặt của con trai mình, thế nhưng Louis chỉ nhún vai tỏ ra bất cần, hai mắt mệt mỏi nhắm lại, lưng dựa vào thành giường, biểu lộ sự thờ ơ không muốn nói chuyện cùng người đối diện.
Không gian cứ như vậy mà trôi vào yên lặng, rốt cuộc, Khải Danh cũng chỉ đành đứng dậy rời khỏi phòng, ông biết, nếu cả hai cứ mãi giằng co thì sẽ càng làm cho sự tình thêm phần trầm trọng.
- "Con nghỉ ngơi đi, bao giờ khỏe hẵng thì hãy về nhà".
Xong, ông lại quay sang bà vú vẫn luôn đứng ở đó, nhỏ giọng dặn dò:
- "Vú chăm sóc nó giúp tôi".
- "Dạ".
Cho đến khi cảm nhận được sự hiện diện của ba mình đã không còn ở đây nữa, người trên giường mới chầm chậm mở mắt, ánh nhìn vô hồn rơi vào chùm đèn vàng trên trần nhà.
Vú nuôi đã quan sát tất cả mọi chuyện từ nãy đến giờ, bà cũng không muốn quan hệ của hai cha con cứ mãi căng thẳng như vậy bèn lững thững đi lại, lúc ngồi đến bên giường cậu chủ nhỏ của mình, bà liền dùng bàn tay nần nẫn thịt với những nốt đồi mồi nổi đầy phía trên, cách một lớp mền mà vỗ vỗ vào người hắn.
- "Cậu chủ ăn đi".
Louis im lặng không đáp, hắn hơi cụp mi, nhìn đến tô cháo đã bắt đầu nguội dần.
Chợt, vú nuôi lại lên tiếng:
- "Mấy hôm nay cậu bệnh, ông chủ thức suốt đêm để canh cho cậu, mọi người khuyên ông đi ngủ ông cũng không chịu, cứ một mực lo lắng cậu sốt cao không hạ".
Nói xong, vú nuôi lại quay đầu thở ra, hai bàn tay như thể đang phụ họa cho lời nói của mình mà huơ huơ trong không khí:
- "Đã vậy, ông còn nhờ người mang tài liệu của cậu ở công ty mấy ngày nay về làm thay, cái nào cần ý kiến của cậu thì ông để qua một bên, cái nào giải quyết được ông sẽ đứng ra giải quyết".
- "Cậu chủ..."
Đến đây, vú nuôi chợt quay sang nhìn hắn:
- "Tuy là lúc trước ông chủ vô tâm không lo lắng cho cậu, nhưng tám năm nay cậu đi du học, vú ở nhà thấy ông chủ đã thay đổi nhiều lắm".
- "...Thay đổi cái gì?"
- "Ông chủ lúc nào cũng nhớ thương cậu, ông hối hận rồi".
Nghe thấy những lời đó, Louis bật cười thành tiếng, hắn khoanh tay trước ngực, hai mắt híp lại thành một đường cong, ngờ vực hỏi:
- "Ông ta cho vú cái gì mà vú lại đi nói giúp ông ta vậy?"
- "Nè nè nè, cậu đừng có nói bậy nha".
Bà vú tức giận nhảy cẩng lên, sau đó bắt đầu hít mũi mếu máo nói:
- "Vú nuôi cậu bao lâu nay, cái gì cũng một tay vú chăm sóc cho cậu, vú thương cậu còn hơn con ruột nữa, vậy mà nỡ lòng nào..."
Gương mặt tròn trịa phúc hậu của bà vì xúc động mà trở nên đỏ bừng, hai hàng nước mắt thi nhau rơi lã chã, Louis thấy vậy thì bật cười thành tiếng, hắn nắm lấy bàn tay của bà, cất giọng mè nheo:
- "Vú, con xin lỗi, con lỡ lời mà..."
- "Cậu làm cho vú buồn quá, nay cậu lớn rồi, không có còn thương vú như trước nữa".
- "Làm gì có, con vẫn thương vú như xưa thôi".
Người thanh niên mím môi, đây cũng chỉ là một trong những khoảnh khắc thoải mái ít ỏi tại ngôi nhà mà hắn đã sống suốt hai mươi mấy năm qua.
- "Tôi nghe nói anh ở nhà đang bị bệnh, không biết mấy hôm nay đã đỡ hơn chưa?"
Thục Quyên ngồi ở chiếc ghế mây bên cạnh vị khách quen của mình, hai người cùng phóng tằm mắt xuống phía dưới ngọn đồi, ngắm nhìn ráng chiều với những đám mây màu hồng pha tím trôi lững lờ trên bầu trời mênh mông.
- "Cảm ơn cô, thằng bé đỡ nhiều rồi".
Khải Danh quay sang cô mỉm cười đáp, trong đôi mắt chứa đầy sự mệt nhoài lại hiện lên chút thanh thản.
- "Mấy hôm nay trời trở lạnh, rất dễ bị bệnh, ngài cũng phải tự chăm sóc cho mình".
Vừa nói, Thục Quyên lại vừa lấy trong chiếc túi đeo chéo của mình ra một cái bình giữ nhiệt, cô gãi gãi tóc, bối rối nói:
- "...Cái này là trà gừng nấu với quế và hoa hồi, có tác dụng tiêu ho, giữ ấm cơ thể tránh bị cảm lạnh...ừm...nếu ngài không chê..."
Khải Danh nhìn chằm chằm vào chiếc bình trên tay cô gái nhỏ, rồi lại nhìn đến gương mặt xinh đẹp của người đối diện, đột nhiên trái tim trong lồng ngực trái có cảm giác như đang rơi xuống một vực sâu nào đó, điên cuồng đập mạnh.
Trong vô thức, người đàn ông nở một nụ cười rạng rỡ hiếm khi xuất hiện, trạng thái tinh thần cũng trở nên lúng túng bất thường:
- "Không, không, làm gì có, tôi rất vui là đằng khác".
Thấy thái độ của Khải Danh không phải là giả, Thục Quyên liền vui vẻ đưa bình nước đến cho ông, lúc nhận lấy chiếc bình từ cô, bàn tay của ông vô tình chạm nhẹ vào mấy ngón tay nho nhỏ mềm mại của người con gái, cảm giác thoáng qua ấy lại khiến cho ông lưu luyến không thôi.
Lâu lắm rồi mới có một người có thể khiến ông cảm thấy xao động như vậy.
Bọn họ tiếp xúc với nhau còn chưa đến một tháng, cả hai cũng chưa hoàn toàn biết rõ gì về nhau, thế nhưng Khải Danh là người làm ăn bao nhiêu năm, lăn lộn giữa bao nhiêu cạm bẫy, làm sao ông có thể không nhìn thấu được, cô gái trước mặt mình là thật sự đơn thuần hay chỉ đang giả vờ đội lốt cừu non.
- "Cảm ơn cô..."
Khải Danh khẽ thì thầm, ông miết tay lên thân bình, nở một nụ cười dịu dàng.
- "Ngài đừng khách sáo".
Thục Quyên cúi đầu đáp, mấy lọn tóc suôn mượt thi nhau rơi xuống vấn vít vào chiếc cổ thiên nga trắng nõn lại được cô nhẹ nhàng vén qua vành tai, dáng vẻ yêu kiều làm cho người ngồi bên cạnh ngây ngẩn ngắm nhìn.
- "Sắp tới có lẽ tôi sẽ không làm việc ở đây nữa".
- "Tại sao???"
Nghe cô nói, Khải Danh không khỏi giật mình:
- "Cô Thục Quyên định đi đâu sao?"
- "Vâng, tôi đã nộp hồ sơ xin việc ở các công ty, dù sao đây cũng chỉ là công việc tạm thời trong lúc chờ đợi kết quả phỏng vấn của tôi thôi".
Cô phủi nhẹ mấy sợi cỏ non bám vào tà váy của mình, hướng mắt nhìn ra xa.
Người đàn ông hoảng hốt chau mày, bối rối hỏi:
- "Nếu vậy khi tôi muốn gặp cô thì phải làm thế nào?"
Lúc này, Thục Quyên mới lấy từ trong túi đeo ra một tờ giấy ghi chú, cô cúi đầu, nắn nót viết gì đó. Một lúc sau thì ngẩn dậy đưa mẫu giấy cho người đàn ông:
- "Đây là số điện thoại của tôi, nếu cần gì, ngài cứ việc gọi cho tôi là được".
Nhận lấy mảnh giấy từ tay cô gái nhỏ, Khải Danh nâng niu vuốt phẳng, lúc đầu ông định để nó vào cặp đi làm, tuy nhiên sau đó không hiểu vì sao lại đặt nó vào túi áo bên trong, cứ tưởng như vậy thì sẽ an toàn hơn, thế nhưng ông không ngờ chính vì quyết định này của mình đã làm cho ông bị lỡ mất một bước quan trọng.
Mấy hôm sau, sức khỏe của Louis đã hoàn toàn bình phục, hắn lập tức trở về căn biệt thự riêng, quay lại cuộc sống phóng túng trước đây.
- "Giám đốc, ngài chủ tịch đến rồi".
Một người làm mở cửa vào trong thông báo với hắn, đầu của anh ta chưa từng ngẩn lên, thế nhưng vẫn có thể hình dung được khung cảnh của những người ở phía trên trụy lạc ra sao.
Trong căn phòng còn đang vang lên tiếng nhạc xập xình, Louis ngồi dựa vào ghế sofa, để mặc cho những cô gái ăn bận thiếu vải vay quanh hắn đang quay cuồng dưới ánh đèn màu chớp tắt, vài tên "bằng hữu" phá gia chi tử khác không ngừng thúc giục hắn mau nâng ly, hơi đâu mà quan tâm đến ngoài kia xảy ra chuyện gì.
Mấy phút trôi qua, người làm đến thông báo vẫn chưa nhận được bất cứ tín hiệu nào từ cậu chủ của mình, anh ta đánh liều hí mắt ngẩn đầu dậy, ngay lập tức bị cảnh tượng ở trước mặt làm cho hoảng hồn.
Dưới tiếng hò reo của những người xung quanh, Louis đang cùng một cô gái khác hôn môi kiểu Pháp với nhau, tuy là bộ đồ trên người hắn có hơi xộc xệch, nhưng ít ra vẫn chưa đến mức hoàn toàn khỏa thân như cô gái kia.
- "Louis!"
Giọng nói trầm trầm chứa đầy sự nghiêm nghị bỗng nhiên vang lên, khiến cho không khí đang hồi hưng phấn như thể bị đóng băng.
Khải Danh trầm mặc đứng ở cửa, ông cởi chiếc áo vest ngoài của mình ra vắt lên tay, hai nút trên cùng mở rộng, gương mặt góc cạnh nhìn chằm chằm về phía hắn.
Mặc dù Louis tỏ ra không sợ, thế nhưng đám bạn xấu của hắn thì lại run như cầy sấy.
- "Hôm nay đến đây thôi, tụi mày về trước đi, bữa sau lại chơi tiếp".
Người thanh niên khoác tay lên thành ghế, hai mắt khép hờ, vừa vuốt ngược tóc ra sau vừa nói, dáng vẻ tuy phóng đãng nhưng lại quyến rũ đến mức khiến cho kẻ khác phải trầm trồ.
Chờ cho đến lúc căn phòng trở về trạng thái bình thường rồi Khải Danh mới bước vào trong.
Ánh đèn vàng dịu dàng hắt vào những thứ hỗn độn trên bàn, vỏ chai bia và bao thuốc lá vức đầy dưới đất, Louis lấy từ trong túi ra một điếu thuốc mới, hắn ngậm điếu thuốc vào miệng, cúi đầu bật lửa.
- "Con nên quan tâm đến sức khỏe của mình hơn là những thứ độc hại này".
Khải Danh nhíu chặt đầu mày, người ông đứng đối diện là con trai mình, thế mà lại cứ ngỡ như một kẻ xa lạ nào đó, lúc Louis ngẩn đầu lên, ông còn thấy được trong đôi mắt của hắn là sự cười cợt xem thường.
- "Sao đây? Ba đang muốn quản lý tôi đó hả?"
Phun ra một làn khói trắng, Louis híp mắt nhìn người đàn ông đối diện:
- "Nghe nói dạo gần đây ba thường đi gặp một cô gái nào đó vào mỗi buổi chiều. Thế nào? Muốn tìm mẹ mới cho tôi à?"
- "Louis".
Khải Danh trầm giọng gọi.
- "Hôm nay ba đến đây không phải để tranh cãi với con".
- "Vậy thì để làm gì?"
- "...Ba muốn xem thử con đã đỡ bệnh hay chưa".
Lúc nghe xong câu này, người thanh niên đột nhiên im lặng, tuy nhiên chỉ vài giây sau đó hắn lập tức đứng dậy mà bật cười một tràng dài khinh miệt.
- "Con cười cái gì?"
Người đàn ông ngờ vực hỏi.
Louis ngồi lại xuống ghế, bắt chéo chân, đáp:
- "Tôi đã hiểu vì sao những ngài qua ông lại muốn đối xử tốt với tôi rồi".
Nói đến đây, hắn lại hừ lạnh một tiếng:
- "Nào có phải hối hận gì, tất cả là vì ông muốn tôi chấp nhận người mẹ kế này thôi có đúng không?"
- "Louis!"
Khải Danh đau lòng gọi tên con trai mình, ông bỗng dưng cảm thấy thật bất lực.
- "Ba chưa bao giờ có suy nghĩ bởi vì muốn con phải nghe theo ý ba nên mới đối xử tốt với con cả. Con không hiểu sao? Tất cả những gì ba làm là vì ba quan tâm đến con, ba thật lòng muốn bù đắp cho con".
- "Con không thể tha thứ cho ba sao?"
Đối mặt với những lời tâm sự chân thành đó của ba mình, Louis chỉ quay lưng lại với ông, hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt giả dối của người đàn ông đó, không tin rằng ba hắn đã hối hận.
- "Ba chưa bao giờ thật lòng thương yêu tôi cả, những gì hiện tại ba đang làm đều là vì ba cảm thấy cắn rứt lương tâm với tôi thôi".
Nói rồi, đột nhiên hắn quay người lại, đôi mắt đỏ lừ:
- "Ba cũng giống như mẹ, trong lòng lúc nào cũng chỉ muốn vức bỏ tôi, chỉ khác là ba không làm như vậy, còn bà ta thì có, nhưng tôi nói cho ba biết, một tiếng ba này tôi cũng đã không muốn gọi từ rất lâu rồi".
Dứt lời, Louis liền bước thẳng ra ngoài, hắn không muốn tiếp tục đối mặt với ông thêm nữa, hắn sợ bản thân sẽ thật sự bị lay chuyển.
Trời hôm nay chợt đổ cơn mưa rào, Thục Quyên sau khi dọn dẹp xong đoán chừng sẽ không còn khách đến, đang lúc định đóng cửa nghỉ sớm một hôm thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng leng keng của chiếc chuông đồng vang lên, vừa mỉm cười quay sang, cô lập tức cứng đơ cả người khi bị một vòng tay lạnh buốt ôm chặt lấy.
Mùi gỗ hòa vào màn mưa ở ngoài kia trở thành thứ hương thơm nhàn nhạt phảng phất, chiếc áo măng tô vốn đã dày nay lại còn thấm nước trở nên nặng trịch. Người bên trên khom lưng ôm chặt lấy cô, toàn thân run lên từng hồi, cứ như thể đang bám víu vào một hơi ấm cuối cùng giữa những ngày đông buốt giá.
Còn chưa có đủ thời gian để hoàn hồn thì vòng tay cứng rắn ấy đã vội vã buông cô ra, đợi đến lúc nhìn thấy mái tóc ướt sũng của Khải Danh đang nhỏ nước xuống nền nhà, Thục Quyên mới kinh ngạc mà lắp bắp gọi:
- "Ngài...ngài...sao, sao ngài..."
- "Tôi xin lỗi..."
Khải Danh cúi đầu cười khổ, ông vuốt mặt, nặng nề thở dài.
- "Xin cô thứ lỗi cho hành động nông nỗi nhất thời vừa rồi của tôi, chỉ là...chỉ là..."
- "Chỉ là thế nào?"
- "Chỉ là tôi đã quá mệt mỏi, có lẽ...tôi không thể cố gắng thêm được nữa..."
- "Con thức rồi hả?"
Trong lúc mơ hồ, Louis không phân rõ được đây là thực hay mơ, hắn cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình cao lớn đang đứng ở nơi ngược sáng của người đàn ông, rồi lại mê mang tự hỏi có phải đó là cha hắn không. Cơn choáng váng khiến cho hắn đột nhiên nhớ lại một số chuyện từng xảy ra trước đây.
Đã rất lâu rất lâu trong quá khứ, khi đó hắn chỉ mới là một đứa trẻ con, có một lần Louis không may mắc dịch cúm, người làm trong nhà lo sốt vó đến mức rối tung cả lên, vú nuôi thì sợ hãi không ngừng cho người đi tìm cha hắn, vậy mà đến khi ông ta trở về, điều đầu tiên cha hắn làm chính là tức giận quát vào mặt đứa trẻ con còn đang trong cơn sốt cao chưa dứt là hắn rằng thật vô dụng.
Kể từ dạo ấy, Louis rất ít khi để cơ thể nhiễm bệnh, nếu có không may bị sốt, hắn cũng sẽ tự tìm một nơi nào đó khuất khỏi tầm mắt cha hắn và những người trong nhà rồi nằm lì cho đến khi hết bệnh. Lúc vú nuôi tìm được cơ thể đỏ bừng nóng hổi của cậu chủ nhỏ, bà đã ôm chặt lấy hắn mà khóc.
Chiếc khăn lông thấm nước được lấy ra, thay vào đó là bàn tay mát lạnh mang theo chút hương gỗ nhàn nhạt phủ lên vầng trán hãy còn hơi ấm của hắn. Louis ngơ ngác nằm yên bất động, ba mươi năm rồi, hắn chưa bao giờ cảm nhận được tình thân của một gia đình thực thụ.
Nghe nói bên ngoại đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc ngay khi hắn chỉ mới vừa ba tháng tuổi, ông bà nội thì cũng ở xa, thỉnh thoảng mới gặp mặt nói chuyện vài lần, tình cảm cũng vì thế mà trở nên lạnh nhạt, ngoài người cha sớm mở mắt đã đi tối nhắm mắt chưa về ra thì hắn thật sự không còn ai là người thân ruột thịt cả.
- "Con ăn cháo không? Ba đã dặn vú nuôi nấu cho con rồi, con dậy ăn đi còn uống thuốc".
Khải Danh ngồi xuống bên cạnh, ông cẩn thận đỡ lưng người con trai của mình dậy, ở tủ đầu giường đã để sẵn một tô cháo còn nghi ngút khói và mấy viên thuốc xanh đỏ không biết được chuẩn bị từ bao giờ.
- "Con tự ăn được không?"
Người đàn ông lại nhẹ giọng hỏi, lúc thấy hắn gật đầu rồi ông mới đỡ tô cháo để hắn tự múc. Khi này, Louis chợt ngẩn đầu, cau mày nhìn ông ngờ vực:
- "Sao ba lại ở đây?"
Mặc dù có hơi bất ngờ, thế nhưng rất nhanh sau đó Khải Danh đã nở một nụ cười hiền hòa đáp lời:
- "Sao ba lại không ở đây?"
- "... Ba không đến công ty sao?"
- "Con đang bị bệnh, mấy hôm nay ba nghỉ ở nhà để chăm sóc con".
Nghe xong, người thanh niên ngồi trên giường chợt nhếch môi cười lên một tiếng mỉa mai:
- "Từ khi nào mà ba bắt đầu quan tấm đến tôi vậy?"
- "...Ba xin lỗi..."
Khải Danh nhìn thái độ của con trai mình thì không khỏi đau lòng, ông thở dài một tiếng, nặng nề đáp:
- "Louis, xin lỗi con, ba không phải là một người ba tốt".
Nói rồi ông lại căng thẳng quan sát nét mặt của con trai mình, thế nhưng Louis chỉ nhún vai tỏ ra bất cần, hai mắt mệt mỏi nhắm lại, lưng dựa vào thành giường, biểu lộ sự thờ ơ không muốn nói chuyện cùng người đối diện.
Không gian cứ như vậy mà trôi vào yên lặng, rốt cuộc, Khải Danh cũng chỉ đành đứng dậy rời khỏi phòng, ông biết, nếu cả hai cứ mãi giằng co thì sẽ càng làm cho sự tình thêm phần trầm trọng.
- "Con nghỉ ngơi đi, bao giờ khỏe hẵng thì hãy về nhà".
Xong, ông lại quay sang bà vú vẫn luôn đứng ở đó, nhỏ giọng dặn dò:
- "Vú chăm sóc nó giúp tôi".
- "Dạ".
Cho đến khi cảm nhận được sự hiện diện của ba mình đã không còn ở đây nữa, người trên giường mới chầm chậm mở mắt, ánh nhìn vô hồn rơi vào chùm đèn vàng trên trần nhà.
Vú nuôi đã quan sát tất cả mọi chuyện từ nãy đến giờ, bà cũng không muốn quan hệ của hai cha con cứ mãi căng thẳng như vậy bèn lững thững đi lại, lúc ngồi đến bên giường cậu chủ nhỏ của mình, bà liền dùng bàn tay nần nẫn thịt với những nốt đồi mồi nổi đầy phía trên, cách một lớp mền mà vỗ vỗ vào người hắn.
- "Cậu chủ ăn đi".
Louis im lặng không đáp, hắn hơi cụp mi, nhìn đến tô cháo đã bắt đầu nguội dần.
Chợt, vú nuôi lại lên tiếng:
- "Mấy hôm nay cậu bệnh, ông chủ thức suốt đêm để canh cho cậu, mọi người khuyên ông đi ngủ ông cũng không chịu, cứ một mực lo lắng cậu sốt cao không hạ".
Nói xong, vú nuôi lại quay đầu thở ra, hai bàn tay như thể đang phụ họa cho lời nói của mình mà huơ huơ trong không khí:
- "Đã vậy, ông còn nhờ người mang tài liệu của cậu ở công ty mấy ngày nay về làm thay, cái nào cần ý kiến của cậu thì ông để qua một bên, cái nào giải quyết được ông sẽ đứng ra giải quyết".
- "Cậu chủ..."
Đến đây, vú nuôi chợt quay sang nhìn hắn:
- "Tuy là lúc trước ông chủ vô tâm không lo lắng cho cậu, nhưng tám năm nay cậu đi du học, vú ở nhà thấy ông chủ đã thay đổi nhiều lắm".
- "...Thay đổi cái gì?"
- "Ông chủ lúc nào cũng nhớ thương cậu, ông hối hận rồi".
Nghe thấy những lời đó, Louis bật cười thành tiếng, hắn khoanh tay trước ngực, hai mắt híp lại thành một đường cong, ngờ vực hỏi:
- "Ông ta cho vú cái gì mà vú lại đi nói giúp ông ta vậy?"
- "Nè nè nè, cậu đừng có nói bậy nha".
Bà vú tức giận nhảy cẩng lên, sau đó bắt đầu hít mũi mếu máo nói:
- "Vú nuôi cậu bao lâu nay, cái gì cũng một tay vú chăm sóc cho cậu, vú thương cậu còn hơn con ruột nữa, vậy mà nỡ lòng nào..."
Gương mặt tròn trịa phúc hậu của bà vì xúc động mà trở nên đỏ bừng, hai hàng nước mắt thi nhau rơi lã chã, Louis thấy vậy thì bật cười thành tiếng, hắn nắm lấy bàn tay của bà, cất giọng mè nheo:
- "Vú, con xin lỗi, con lỡ lời mà..."
- "Cậu làm cho vú buồn quá, nay cậu lớn rồi, không có còn thương vú như trước nữa".
- "Làm gì có, con vẫn thương vú như xưa thôi".
Người thanh niên mím môi, đây cũng chỉ là một trong những khoảnh khắc thoải mái ít ỏi tại ngôi nhà mà hắn đã sống suốt hai mươi mấy năm qua.
- "Tôi nghe nói anh ở nhà đang bị bệnh, không biết mấy hôm nay đã đỡ hơn chưa?"
Thục Quyên ngồi ở chiếc ghế mây bên cạnh vị khách quen của mình, hai người cùng phóng tằm mắt xuống phía dưới ngọn đồi, ngắm nhìn ráng chiều với những đám mây màu hồng pha tím trôi lững lờ trên bầu trời mênh mông.
- "Cảm ơn cô, thằng bé đỡ nhiều rồi".
Khải Danh quay sang cô mỉm cười đáp, trong đôi mắt chứa đầy sự mệt nhoài lại hiện lên chút thanh thản.
- "Mấy hôm nay trời trở lạnh, rất dễ bị bệnh, ngài cũng phải tự chăm sóc cho mình".
Vừa nói, Thục Quyên lại vừa lấy trong chiếc túi đeo chéo của mình ra một cái bình giữ nhiệt, cô gãi gãi tóc, bối rối nói:
- "...Cái này là trà gừng nấu với quế và hoa hồi, có tác dụng tiêu ho, giữ ấm cơ thể tránh bị cảm lạnh...ừm...nếu ngài không chê..."
Khải Danh nhìn chằm chằm vào chiếc bình trên tay cô gái nhỏ, rồi lại nhìn đến gương mặt xinh đẹp của người đối diện, đột nhiên trái tim trong lồng ngực trái có cảm giác như đang rơi xuống một vực sâu nào đó, điên cuồng đập mạnh.
Trong vô thức, người đàn ông nở một nụ cười rạng rỡ hiếm khi xuất hiện, trạng thái tinh thần cũng trở nên lúng túng bất thường:
- "Không, không, làm gì có, tôi rất vui là đằng khác".
Thấy thái độ của Khải Danh không phải là giả, Thục Quyên liền vui vẻ đưa bình nước đến cho ông, lúc nhận lấy chiếc bình từ cô, bàn tay của ông vô tình chạm nhẹ vào mấy ngón tay nho nhỏ mềm mại của người con gái, cảm giác thoáng qua ấy lại khiến cho ông lưu luyến không thôi.
Lâu lắm rồi mới có một người có thể khiến ông cảm thấy xao động như vậy.
Bọn họ tiếp xúc với nhau còn chưa đến một tháng, cả hai cũng chưa hoàn toàn biết rõ gì về nhau, thế nhưng Khải Danh là người làm ăn bao nhiêu năm, lăn lộn giữa bao nhiêu cạm bẫy, làm sao ông có thể không nhìn thấu được, cô gái trước mặt mình là thật sự đơn thuần hay chỉ đang giả vờ đội lốt cừu non.
- "Cảm ơn cô..."
Khải Danh khẽ thì thầm, ông miết tay lên thân bình, nở một nụ cười dịu dàng.
- "Ngài đừng khách sáo".
Thục Quyên cúi đầu đáp, mấy lọn tóc suôn mượt thi nhau rơi xuống vấn vít vào chiếc cổ thiên nga trắng nõn lại được cô nhẹ nhàng vén qua vành tai, dáng vẻ yêu kiều làm cho người ngồi bên cạnh ngây ngẩn ngắm nhìn.
- "Sắp tới có lẽ tôi sẽ không làm việc ở đây nữa".
- "Tại sao???"
Nghe cô nói, Khải Danh không khỏi giật mình:
- "Cô Thục Quyên định đi đâu sao?"
- "Vâng, tôi đã nộp hồ sơ xin việc ở các công ty, dù sao đây cũng chỉ là công việc tạm thời trong lúc chờ đợi kết quả phỏng vấn của tôi thôi".
Cô phủi nhẹ mấy sợi cỏ non bám vào tà váy của mình, hướng mắt nhìn ra xa.
Người đàn ông hoảng hốt chau mày, bối rối hỏi:
- "Nếu vậy khi tôi muốn gặp cô thì phải làm thế nào?"
Lúc này, Thục Quyên mới lấy từ trong túi đeo ra một tờ giấy ghi chú, cô cúi đầu, nắn nót viết gì đó. Một lúc sau thì ngẩn dậy đưa mẫu giấy cho người đàn ông:
- "Đây là số điện thoại của tôi, nếu cần gì, ngài cứ việc gọi cho tôi là được".
Nhận lấy mảnh giấy từ tay cô gái nhỏ, Khải Danh nâng niu vuốt phẳng, lúc đầu ông định để nó vào cặp đi làm, tuy nhiên sau đó không hiểu vì sao lại đặt nó vào túi áo bên trong, cứ tưởng như vậy thì sẽ an toàn hơn, thế nhưng ông không ngờ chính vì quyết định này của mình đã làm cho ông bị lỡ mất một bước quan trọng.
Mấy hôm sau, sức khỏe của Louis đã hoàn toàn bình phục, hắn lập tức trở về căn biệt thự riêng, quay lại cuộc sống phóng túng trước đây.
- "Giám đốc, ngài chủ tịch đến rồi".
Một người làm mở cửa vào trong thông báo với hắn, đầu của anh ta chưa từng ngẩn lên, thế nhưng vẫn có thể hình dung được khung cảnh của những người ở phía trên trụy lạc ra sao.
Trong căn phòng còn đang vang lên tiếng nhạc xập xình, Louis ngồi dựa vào ghế sofa, để mặc cho những cô gái ăn bận thiếu vải vay quanh hắn đang quay cuồng dưới ánh đèn màu chớp tắt, vài tên "bằng hữu" phá gia chi tử khác không ngừng thúc giục hắn mau nâng ly, hơi đâu mà quan tâm đến ngoài kia xảy ra chuyện gì.
Mấy phút trôi qua, người làm đến thông báo vẫn chưa nhận được bất cứ tín hiệu nào từ cậu chủ của mình, anh ta đánh liều hí mắt ngẩn đầu dậy, ngay lập tức bị cảnh tượng ở trước mặt làm cho hoảng hồn.
Dưới tiếng hò reo của những người xung quanh, Louis đang cùng một cô gái khác hôn môi kiểu Pháp với nhau, tuy là bộ đồ trên người hắn có hơi xộc xệch, nhưng ít ra vẫn chưa đến mức hoàn toàn khỏa thân như cô gái kia.
- "Louis!"
Giọng nói trầm trầm chứa đầy sự nghiêm nghị bỗng nhiên vang lên, khiến cho không khí đang hồi hưng phấn như thể bị đóng băng.
Khải Danh trầm mặc đứng ở cửa, ông cởi chiếc áo vest ngoài của mình ra vắt lên tay, hai nút trên cùng mở rộng, gương mặt góc cạnh nhìn chằm chằm về phía hắn.
Mặc dù Louis tỏ ra không sợ, thế nhưng đám bạn xấu của hắn thì lại run như cầy sấy.
- "Hôm nay đến đây thôi, tụi mày về trước đi, bữa sau lại chơi tiếp".
Người thanh niên khoác tay lên thành ghế, hai mắt khép hờ, vừa vuốt ngược tóc ra sau vừa nói, dáng vẻ tuy phóng đãng nhưng lại quyến rũ đến mức khiến cho kẻ khác phải trầm trồ.
Chờ cho đến lúc căn phòng trở về trạng thái bình thường rồi Khải Danh mới bước vào trong.
Ánh đèn vàng dịu dàng hắt vào những thứ hỗn độn trên bàn, vỏ chai bia và bao thuốc lá vức đầy dưới đất, Louis lấy từ trong túi ra một điếu thuốc mới, hắn ngậm điếu thuốc vào miệng, cúi đầu bật lửa.
- "Con nên quan tâm đến sức khỏe của mình hơn là những thứ độc hại này".
Khải Danh nhíu chặt đầu mày, người ông đứng đối diện là con trai mình, thế mà lại cứ ngỡ như một kẻ xa lạ nào đó, lúc Louis ngẩn đầu lên, ông còn thấy được trong đôi mắt của hắn là sự cười cợt xem thường.
- "Sao đây? Ba đang muốn quản lý tôi đó hả?"
Phun ra một làn khói trắng, Louis híp mắt nhìn người đàn ông đối diện:
- "Nghe nói dạo gần đây ba thường đi gặp một cô gái nào đó vào mỗi buổi chiều. Thế nào? Muốn tìm mẹ mới cho tôi à?"
- "Louis".
Khải Danh trầm giọng gọi.
- "Hôm nay ba đến đây không phải để tranh cãi với con".
- "Vậy thì để làm gì?"
- "...Ba muốn xem thử con đã đỡ bệnh hay chưa".
Lúc nghe xong câu này, người thanh niên đột nhiên im lặng, tuy nhiên chỉ vài giây sau đó hắn lập tức đứng dậy mà bật cười một tràng dài khinh miệt.
- "Con cười cái gì?"
Người đàn ông ngờ vực hỏi.
Louis ngồi lại xuống ghế, bắt chéo chân, đáp:
- "Tôi đã hiểu vì sao những ngài qua ông lại muốn đối xử tốt với tôi rồi".
Nói đến đây, hắn lại hừ lạnh một tiếng:
- "Nào có phải hối hận gì, tất cả là vì ông muốn tôi chấp nhận người mẹ kế này thôi có đúng không?"
- "Louis!"
Khải Danh đau lòng gọi tên con trai mình, ông bỗng dưng cảm thấy thật bất lực.
- "Ba chưa bao giờ có suy nghĩ bởi vì muốn con phải nghe theo ý ba nên mới đối xử tốt với con cả. Con không hiểu sao? Tất cả những gì ba làm là vì ba quan tâm đến con, ba thật lòng muốn bù đắp cho con".
- "Con không thể tha thứ cho ba sao?"
Đối mặt với những lời tâm sự chân thành đó của ba mình, Louis chỉ quay lưng lại với ông, hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt giả dối của người đàn ông đó, không tin rằng ba hắn đã hối hận.
- "Ba chưa bao giờ thật lòng thương yêu tôi cả, những gì hiện tại ba đang làm đều là vì ba cảm thấy cắn rứt lương tâm với tôi thôi".
Nói rồi, đột nhiên hắn quay người lại, đôi mắt đỏ lừ:
- "Ba cũng giống như mẹ, trong lòng lúc nào cũng chỉ muốn vức bỏ tôi, chỉ khác là ba không làm như vậy, còn bà ta thì có, nhưng tôi nói cho ba biết, một tiếng ba này tôi cũng đã không muốn gọi từ rất lâu rồi".
Dứt lời, Louis liền bước thẳng ra ngoài, hắn không muốn tiếp tục đối mặt với ông thêm nữa, hắn sợ bản thân sẽ thật sự bị lay chuyển.
Trời hôm nay chợt đổ cơn mưa rào, Thục Quyên sau khi dọn dẹp xong đoán chừng sẽ không còn khách đến, đang lúc định đóng cửa nghỉ sớm một hôm thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng leng keng của chiếc chuông đồng vang lên, vừa mỉm cười quay sang, cô lập tức cứng đơ cả người khi bị một vòng tay lạnh buốt ôm chặt lấy.
Mùi gỗ hòa vào màn mưa ở ngoài kia trở thành thứ hương thơm nhàn nhạt phảng phất, chiếc áo măng tô vốn đã dày nay lại còn thấm nước trở nên nặng trịch. Người bên trên khom lưng ôm chặt lấy cô, toàn thân run lên từng hồi, cứ như thể đang bám víu vào một hơi ấm cuối cùng giữa những ngày đông buốt giá.
Còn chưa có đủ thời gian để hoàn hồn thì vòng tay cứng rắn ấy đã vội vã buông cô ra, đợi đến lúc nhìn thấy mái tóc ướt sũng của Khải Danh đang nhỏ nước xuống nền nhà, Thục Quyên mới kinh ngạc mà lắp bắp gọi:
- "Ngài...ngài...sao, sao ngài..."
- "Tôi xin lỗi..."
Khải Danh cúi đầu cười khổ, ông vuốt mặt, nặng nề thở dài.
- "Xin cô thứ lỗi cho hành động nông nỗi nhất thời vừa rồi của tôi, chỉ là...chỉ là..."
- "Chỉ là thế nào?"
- "Chỉ là tôi đã quá mệt mỏi, có lẽ...tôi không thể cố gắng thêm được nữa..."