Chương 5: Những cơn mưa tai quái
Người con gái thả chậm bước chân, vừa đi bộ dọc theo con dốc xuống phía dưới vừa ngắm nhìn quang cảnh thơ mộng hai bên. Sau những ngày mưa vừa rồi, không khí xung quanh trở nên thanh mát thoáng đãng hơn, hàng cây xanh ngắt chạy dài theo con đường cũng vì được tưới nước mà càng thêm phần tươi tốt.
Chiếc điện thoại di động trong túi đeo bên hông của cô chợt vang lên, Thục Quyên vội lấy ra xem, trên màn hình hiển thị số lạ gọi đến.
- "Alo?"
Từ đầu dây bên kia, giọng nữ quen thuộc liền cất lời:
- "Thục Quyên phải không? Là mình đây!"
- "Kiều Chi?"
Lấy điện thoại ra xem lại lần nữa, Thục Quyên vẫn thấy đây là số không có trong danh bạ, cô liền vội vàng kê điện thoại lên tai rồi hỏi:
- "Sao hôm nay bồ lấy số mới gọi cho mình vậy?"
Người ở đầu dây bên kia liền đáp:
- "Điện thoại cũ của mình vừa bị rơi mất, cho nên mình phải thay điện thoại mới".
Nghe xong, Thục Quyên cười cười trả lời:
- "À, ra vậy, làm mình cứ tưởng..."
- "Phải rồi, cuối tuần này bồ có rảnh không?"
Kiều Chi ở bên kia vừa lật sấp thiệp mời vừa nói:
- "Cuối tuần này sinh nhật mình, mình muốn mời bồ đến chơi, nếu tiện, ngày mai mình sẽ ghé qua tiệm để đưa thiệp cho bồ có được không?"
- "Hả? Ừm...mình...".
Thấy Thục Quyên có vẻ lưỡng lự, Kiều Chi liền biết rằng cô bạn hướng nội này lại ngại nơi đông người, từ thời đại học, Thục Quyên lúc nào cũng là sinh viên tiêu biểu của trường, khi ấy cô lại được mệnh danh là hoa khôi giảng đường, luôn nằm trong top những sinh viên được nhiều người theo đuổi nhất, thế nhưng tần suất để người ta có thể bắt gặp được cô sinh viên nổi tiếng Thục Quyên thật sự rất ít, bởi vì ngoại trừ những lúc cần đi vệ sinh hay mua đồ ra thì lộ trình di chuyển của cô cũng chỉ có từ cửa lớp ra đến bến xe buýt và ngược lại.
Kiều Chi là một trong số ít những người bạn chơi thân với cô.
- "Đi mà, chẳng lẽ ngày sinh nhật của mình mà bồ lại không đến?"
Biết bạn mình dễ mềm lòng, Kiều Chi liền giở giọng mè nheo:
- "Mình chỉ mời có mấy người thôi, tất cả đều là bạn cùng lớp của tụi mình, bồ không đến mình sẽ buồn lắm đó".
- "Chuyện này..."
Thục Quyên thật sự rất bối rối, không phải bởi vì cô không muốn đi, mà là vì cuối tuần này cô đã đồng ý với Khải Danh rằng sẽ cùng ông đi xem phim, nếu như đã nhận lời rồi mà bây giờ lại từ chối thì thật sự không hay chút nào.
- "Kiều Chi nè, không phải mình không muốn đến dự sinh nhật của bồ đâu, nhưng mà...thật sự thì hôm đó mình có hẹn..."
- "Hả? Vậy..."
Nhận ra được sự thất vọng từ giọng nói người bên kia, Thục Quyên liền nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- "Nếu không thì hôm đó mình cũng sẽ đến đó với bồ, nhưng mà bồ có thể thông cảm để mình về sớm được không?"
Nghe vậy, lúc đầu Kiều Chi cũng có chút ngập ngừng, thế nhưng rất nhanh sau đó liền vui vẻ trở lại:
- "Uhm... Thôi cũng được, hôm đó bồ nhất định phải tới, mình sẽ đợi bồ đó nha".
- "Được rồi, mình hứa mà".
Bọn họ lại hàn huyên thêm một hồi nữa thì cũng đến lúc chào tạm biệt, chờ cho người ở đầu dây bên kia cúp máy, Thục Quyên khi này mới thở dài một tiếng đầy phiền muộn.
Nhớ lại cuộc gặp gỡ ngày hôm nay với Khải Danh, cô vẫn luôn có cảm giác gì đó khó nói thành lời, tựa như đã đoán ra được, nhưng lại không biết gọi tên nó thế nào, thứ cảm xúc ẩn hiện ấy thật sự làm người ta cảm thấy rất khó chịu.
Qua ngày hôm sau, đúng như đã hẹn, giữa trưa lúc quán đang vắng khách, Kiều Chi khoác tay một người thanh niên ăn mặc bụi bặm đi vào trong quán.
Cô gái có phong cách sành điệu đứng trước quầy thu ngân, chiếc băng đô bảng to màu đỏ càng làm nổi bật gương mặt được trang điểm đậm của cô ta. Vừa nhìn thấy Thục Quyên bước ra, Kiều Chi liền hớn hở lên tiếng gọi:
- "Thục Quyên!"
- "Bồ vừa mới đến hả?"
Thục Quyên đứng bên trong quầy mỉm cười với bạn mình, cô vui vẻ nhìn về phía Kiều Chi, sau đó lại nhìn sang người ở bên cạnh.
- "Giới thiệu với bồ, đây là anh Quốc, anh ấy là người yêu mình".
Nói xong, Kiều Chi còn nghiêng đầu dựa vào vai người thanh niên, cơ thể dán sát vào cánh tay anh ta.
- "Chào anh".
Theo phép lịch sự, Thục Quyên cũng lên tiếng chào hỏi, thế nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của người thanh niên đó, cô liền có cảm giác rùng mình khiếp đảm.
Biết rằng không thể đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài, nhưng không hiểu sao lúc nhìn vào anh ta, Thục Quyên cứ có cảm giác đây không phải là một người tốt.
- "Anh Quốc, đây là Thục Quyên, là đứa bạn thân mà em hay kể với anh đó".
Kiều Chi đứng bên cạnh vẫn tỏ ra vô tư như không biết gì, thậm chí, trong đôi mắt của cô ta còn toát lên một sự tự hào cùng kiêu ngạo khi nhắc về bạn trai mình với những người khác.
- "Chào em".
Quốc nhếch nhẹ khóe môi, dáng vẻ khinh khỉnh luôn nhìn người khác từ trên cao xuống, chiếc áo khoác jean bên ngoài cũng không che được một phần hình xăm chạy lên tới cổ, từ nãy đến giờ, đôi mắt của anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Thục Quyên, trong đầu không ngừng tự tưởng tượng ra những hình ảnh khiếm nhã về cô
Thục Quyên sẽ không vì một hình xăm vô tri mà cho rằng người này không tốt, trước đây cô từng tiếp xúc qua với nhiều người khác cũng giống như anh ta, những người đó cũng thích xăm trổ ở khắp nơi trên cơ thể, thế nhưng họ không giống tên Quốc, không làm cho người khác có cảm giác khó chịu về mình.
Nhìn bàn tay to lớn đang vươn khỏi quầy thu ngân đưa đến trước mặt, Thục Quyên dù cho có chán ghét đến mức nào thì cũng phải nể mặt bạn thân mà miễn cưỡng bắt tay với anh ta, thế nhưng cuộc sống thường rất buồn cười, mình có thể rất biết điều với người khác nhưng chưa chắc người khác đã biết điều với mình.
Vài giây trôi qua, tên Quốc vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Thục Quyên chưa buông, không chỉ vậy, hắn còn vừa cố ý khều nhẹ vào lòng bàn tay non mịn, vừa híp mắt nhìn cô chằm chằm.
Sự ghê tởm cuồn cuộn trong ngực, da gà ở toàn thân cô thi nhau nổi rần rần. Cố tình vùng vẫy mấy lần mà không được, hết cách, Thục Quyên chỉ có thể quay sang Kiều Chi hòng cầu cứu, thế nhưng thật không ngờ cô chỉ nhận lại được cái liếc mắt đầy sự ghen ghét đến từ cô bạn thân.
Móng tay được sơn đỏ của Kiều Chi đang bám vào người bên cạnh càng lúc càng bấu chặt, quai hàm nghiến lại, hết liếc về phía Thục Quyên lại liếc sang tên bạn trai của cô ta.
Không khí giữa cả ba đang cực kỳ căng thẳng, cho đến khi một người từ đằng sau đột nhiên lên tiếng:
- "Thục Quyên".
Giọng nói quen thuộc khiến cho Thục Quyên cảm thấy hết sức mừng rỡ, lúc cô vừa ló đầu ra, hai người trước mặt cũng đồng thời quay lại nhìn.
- "Cô vẫn còn đang bận sao?"
Khải Danh mím môi cười, ánh mắt đảo nhẹ từ hai bàn tay đang dính chặt vào nhau, cho đến gương mặt khó chịu của người thanh niên đang đứng chắn ở đó. Ông vờ như không để ý, lách người đi về phía Thục Quyên đang đứng, khiến cho anh ta buộc phải buông tay cô ra.
- "Ngài chờ tôi một lúc".
Thục Quyên không nén được nét mặt vui vẻ của mình, cô nhoẻn miệng cười thật tươi, bàn tay vừa được giải thoát đang giấu ở dưới quầy mà điên cuồng chà mạnh.
- "Nếu bồ bận thì bọn mình đi trước, hôm đó bồ nhớ đến nha".
Nói xong, không để cô kịp trả lời thì Kiều Chi đã kéo người bên cạnh nhanh chóng rời đi, gương mặt vẫn còn tỏ rõ sự tức giận từ nãy đến giờ.
Lúc ngồi vào trong xe, cô ta không thể nhịn được nữa bèn cao giọng nói:
- "Thái độ vừa nãy của anh là gì? Anh nhìn nó như vậy là có ý gì?"
Đối với những lời chất vấn của người yêu, tên Quốc vẫn chẳng mảy may để ý, thậm chí, anh ta còn quay sang choàng tay qua vai Kiều Chi, vừa hôn vào má cô ta vừa cất giọng bỉ ổi:
- "Chậc, em đừng nghĩ nhiều, đối với anh mấy đứa như nó chỉ xứng là đồ chơi qua đường thôi, chỉ có một mình em mới là người anh thật lòng yêu".
Nói xong, hắn ta còn cất giọng cười khoái trá. Những lời này tuy rằng thật ghê tởm, nhưng khi rơi vào tai cô gái như Kiều Chi lại trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, chỉ cần tên Quốc dỗ ngọt mấy cái thì cô ta đã dần dần xuôi theo, vẻ mặt cũng không còn quá nghiêm trọng như ban nãy nữa, một phần cũng bởi vì vẻ ngoài bóng bẩy cùng cái mác con đại gia của anh ta quá lớn, phần còn lại là do trong lúc hai người quen nhau, tên Quốc này đối xử với cô ta cũng không tệ. Thế nên, dù có chuyên gì xảy ra thì Kiều Chi cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho tên khốn đó.
- "Đó là bạn của cô à?"
Nhìn cả hai người kia đã khuất bóng sau cánh cửa ra vào, Khải Danh liền cất giọng hỏi, Thục Quyên lúc này còn chưa hết hoảng hồn sau khi trải qua sự việc vừa rồi liền nhẹ giọng đáp.
- "Cô gái kia là bạn của tôi, còn người đi bên cạnh là bạn trai của cô ấy".
Nghe xong, Khải Danh bèn quay đầu cười nhạt:
- "Tên bạn trai của bạn cô không phải là người tốt, sau này tiếp xúc với tên đó cô nên cẩn thận, tôi nhìn người không sai đâu".
Ông không có quyền gì để cấm cô không được gặp gỡ người này hay người kia. Nhưng khi trông thấy ánh mắt của tên Quốc nhìn cô, Khải Danh liền biết rõ hắn ta chắc chắn sẽ dám làm bậy, trong lòng ông cũng vì vậy mà xuất hiện lo lắng cùng khó chịu, chẳng biết Thục Quyên có cảm nhận được điều đó hay không, nhưng so với những kẻ cáo già như tên Quốc, cô gái nhỏ này lúc nào cũng là miếng mồi ngon cho bọn chúng, chỉ cần không cẩn thận mà sa chân vào bẫy thì đời cô coi như xong.
- "Cảm ơn ngài".
Thục Quyên mím môi cười, dùng đôi mắt lấp lánh như nai con để nhìn về phía người đối diện, hai má hây hây ửng hồng.
- "Vì?"
Người đàn ông dùng ngón trỏ gõ gõ lên mặt đá lót trên quầy, đầu mày hơi nhướng lên.
Thục Quyên nhẹ giọng đáp:
- "Vì khi nãy ngài đã giúp tôi".
Cô biết, lúc đó nếu ông không cố tình lên tiếng giải vây thì chắc có lẽ mọi chuyện đã không kết thúc nhanh chóng thế này.
Khải Danh nghe xong thì bật cười mà nói:
- "Chỉ là chuyện nhỏ thôi".
Nói rồi, ông tháo chiếc kính râm gọng vàng vẫn luôn vắt bên túi áo của mình xuống đưa về phía cô, khóe môi nở một nụ cười tươi.
- "Tôi mới là người nên cảm ơn cô mới đúng".
Cầm lấy món đồ trên tay Khải Danh, Thục Quyên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cô lật cái kính mắt qua lại một hồi rồi ái ngại hỏi:
- "Cái này..."
- "Đây là món quà đầu tiên con trai tặng cho tôi".
Dùng một vẻ hào hứng nhất để "khoe khoang" với người con gái trước mặt, Khải Danh không giấu được sự vui sướng khi nói về món quà của mình, Thục Quyên cũng vì vậy mà cảm thấy vui lây, cô nhổm người dậy, híp mắt nói:
- "Chúc mừng ngài, chúc mừng ngài".
- "Đều là nhờ công của cô Thục Quyên, lần trước nếu không phải cô gợi ý thỉnh thoảng nên tặng quà cho thằng bé, tôi cũng không biết làm thế nào cho phải, tuy là chúng tôi vẫn chưa thân thiết lắm, nhưng có thể cải thiện đến thế này tôi cũng đã rất vui rồi".
- "Ừm, ngài đừng vội, cứ từ từ kiên nhẫn là sẽ được thôi".
Vừa nói, Thục Quyên vừa vô thức vỗ nhẹ lên tay của Khải Danh để thể hiện sự an ủi, tuy rằng cô không để tâm, nhưng có người lại vì vậy mà chú ý.
Dõi mắt theo bóng dáng vẫn luôn loay hoay bận rộn trong quầy, Khải Danh bất chợt hỏi:
- "Cô Thục Quyên cảm thấy chuyện này có đáng ăn mừng không?"
Đang trong không khí vui vẻ, Thục Quyên liền mỉm cười trả lời:
- "Sao lại không, tôi cảm thấy đây cũng là một chuyện vui đáng để chúc mừng mà".
- "Vậy tôi có thể mời quân sư của mình đi ăn mừng được không?"
Lời này của Khải Danh vừa thốt ra, sự vô tư trên gương mặt của cô gái nhỏ liền từ từ rơi xuống, Thục Quyên quay sang nhìn ông, mím môi cười nhẹ:
- "Ngài không cần khách sáo như vậy đâu".
Khải Danh lắc đầu, ông đứng thẳng lưng, hai tay xỏ vào túi quần:
- "Không, đối với tôi, cô chính là ân nhân lớn nhất, tôi thật sự rất muốn làm gì đó để cảm ơn cô".
Ngay khi Thục Quyên định mở miệng từ chối lần nữa, Khải Danh đã vội vàng nói trước:
- "Cô Thục Quyên không nên từ chối, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu".
Thục Quyên nghe ông nói xong thì không khỏi phì cười, cô ngẩn mặt nhìn đồng hồ, sau đó liền quay sang người trước mặt:
- "Ngài đúng là rất biết cách làm người ta không thể chối từ".
- "Nếu vậy thì tôi xem như cô Thục Quyên đã đồng ý!"
- "Mười phút nữa tôi sẽ kết thúc ca làm, ngài cảm thấy thế nào?"
- "Được thôi, tôi có thể đợi".
Nói xong Khải Danh liền mỉm cười với cô rồi quay lưng đi về góc bàn quen thuộc, chỉ có ở đây ông mới nhìn thấy được gương mặt xinh xắn của cô gái nhỏ.
Đà Lạt lại đổ cơn mưa bất chợt, tài xế riêng của Khải Danh vừa gọi điện thông báo rằng không thể đến ngay lập tức được, thế nên hai người đã quyết định sẽ chọn một quán ăn ở gần đó. May thay, vào tháng trước có một nhà hàng vừa mới mở cửa cách đây không xa, cả hai liền dùng chiếc ô nhỏ của Thục Quyên để đi đến nơi ấy.
Chỗ mà bọn họ đến là một nhà hàng nằm trước con hẻm cách quán cà phê khoảng năm trăm mét. Lúc tới nơi, Khải Danh liền mở cửa để Thục Quyên bước vào trước, gần như là ngay lập tức, mùi thức ăn thơm phức cùng với không gian ấm cúng ở bên trong bao trùm lấy cả hai, đối lập hoàn toàn với những cơn gió rét vẫn chưa ngừng thổi ngoài kia.
Nhà hàng có hai tầng, ngồi ở trên lầu có thể nhìn thấy được toàn cảnh thành phố đang chìm ngập trong lớp màn bạc vĩ đại, xa xa còn thấy được những sườn đồi trập trùng khúc khuỷu. Hôm nay thời tiết không tốt nên nhà hàng cũng không quá đông, vừa ngồi xuống đã có nhân viên phục vụ đi đến đưa thực đơn, hai người cũng chỉ chọn vài món ăn đơn giản, sau đó lại ngồi trò chuyện đến khi bữa cơm này kết thúc.
Dưới khoảng trời mịt mờ của cơn mưa giông, chiếc ô nhỏ không thể nào che hết được thân hình của hai người lớn, Thục Quyên đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, một bên vai trái của ông đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm.
- "Ngài nên che cho mình nữa, tôi không sao".
Cô mỉm cười nhắc nhở:
- "Vai trái của ngài ướt cả rồi".
Nói xong, Thục Quyên lại nhanh tay nắm lấy cán dù, cô chỉnh thẳng lại chiếc ô đang nghiêng về phía mình, bàn tay vô tình chạm vào những ngón tay đang nắm bên dưới. Bất chợt, một cơn gió lớn thổi đến, chiếc dù yếu ớt không thể chịu nổi sức công phá mạnh mẽ từ thiên nhiên lập tức bung các mắc cài, giờ đây cũng trở thành một tấm vải mỏng cùng những que sắt vô dụng.
Những tán cây bên đường đồng loạt lay động làm cho nước từ các phiến lá ồ ạt rơi xuống, không kịp nghĩ nhiều, Khải Danh lập tức cởi áo vest ngoài ra để che cho cô gái nhỏ bên cạnh, sau đó hai người nhanh chóng tìm một nơi nào đó để trú tạm.
Đứng dưới mái hiên của một cửa hàng bán thực phẩm đã đóng cửa, Thục Quyên vội vuốt lại mái tóc bị ướt của mình, Khải Danh ở bên cạnh cũng đang giũ áo, thời tiết khó chịu này đúng là làm cho người khác cảm thấy phiền toái.
Vươn tay đón lấy những hạt mưa đang rơi ngoài kia, Thục Quyên để mặc cho từng giọt nước lạnh buốt lăn dài trên cánh tay trắng muốt, không gian xung quanh như rơi vào yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy những tiếng rào rào đang dội xuống mặt đường.
- "Cô Thục Quyên cẩn thận bị cảm..."
Người đàn ông ngơ ngẩn nhìn vào góc nghiêng xinh đẹp của cô gái nhỏ bên cạnh, hai bàn tay đút vào túi siết chặt, cố gắng chờ đến thời điểm thích hợp hơn.
- "Đã lâu lắm rồi tôi mới lại đứng dưới mưa thế này".
Vừa nói, Thục Quyên vừa quay sang Khải Danh mỉm cười, hai hàng mi ướt đẫm nặng nề chớp động, khiến cho đôi mắt đặc biệt của cô càng trở nên mơ màng.
- "Hồi nhỏ, tôi thích nhất là ngắm mưa, thích không khí lạnh lẽo mà những cơn mưa mang lại, bởi vì khi trời mưa tôi sẽ được nghỉ học ở nhà với mẹ, sẽ được mẹ tôi ôm lấy thật chặt, sau đó chúng tôi sẽ có thể nói chuyện với nhau cả ngày. Tôi còn nhớ lúc đó trong mỗi bữa ăn sẽ có thêm món canh hoa atiso của mẹ tôi nấu, bà làm món đó rất ngon...nhưng lâu lắm rồi...tôi không còn được trải qua cảm giác đó nữa..."
Kỷ niệm đẹp dần mở ra trước mắt, cảm giác như thể cô đang dần chìm đắm vào trong không gian cũ kỹ ấy, càng nói, giọng của Thục Quyên càng nhỏ, cô nhìn vô hồn vào vũng nước đọng dưới thềm, gương mặt ươn ướt, không biết, đó là nước mưa...hay là nước mắt của cô...
Đột nhiên, một bàn tay nóng rực chợt chạm vào gương mặt lạnh buốt của người con gái, mùi gỗ nhạt cùng hơi ấm ở hiện thực như một sợi dây kéo ngược cô trở về, Thục Quyên ngơ ngác ngẩn mặt, cả cơ thể bỗng dưng mềm nhũn khi nhìn vào đôi mắt sâu chứa đựng sự mãnh liệt từ người đối diện.
- "Đừng buồn, từ nay đã có tôi ở đây, em sẽ không phải cô đơn nữa..."
Nói xong, khoảng cách giữa gương mặt của hai người càng ngày càng gần, trái tim nhỏ trong ngực trái của cô đang đập mạnh đến mức có cảm giác như nó sắp vỡ tung. Một giây trước khi cánh môi của bọn họ chạm vào nhau, Thục Quyên đã kịp thời bừng tỉnh. Cô vội đẩy người trước mặt ra, lúng túng vuốt lại quần áo đã dính sát vào người của mình, ánh mắt mất tự nhiên mà nhìn xuống đất.
- "T...tôi...tôi...ừm...cảm ơn ngài vì...vì bữa ăn...hôm nay...cũng...cũng gần đến nơi rồi...tôi xin phép..."
Dứt lời, như thể có ma đuổi ở phía sau, Thục Quyên che tay lên đầu rồi lao thẳng vào màn mưa dày đặc phía trước, để lại Khải Danh vẫn còn đang đứng dõi mắt nhìn theo.
Chiếc điện thoại di động trong túi đeo bên hông của cô chợt vang lên, Thục Quyên vội lấy ra xem, trên màn hình hiển thị số lạ gọi đến.
- "Alo?"
Từ đầu dây bên kia, giọng nữ quen thuộc liền cất lời:
- "Thục Quyên phải không? Là mình đây!"
- "Kiều Chi?"
Lấy điện thoại ra xem lại lần nữa, Thục Quyên vẫn thấy đây là số không có trong danh bạ, cô liền vội vàng kê điện thoại lên tai rồi hỏi:
- "Sao hôm nay bồ lấy số mới gọi cho mình vậy?"
Người ở đầu dây bên kia liền đáp:
- "Điện thoại cũ của mình vừa bị rơi mất, cho nên mình phải thay điện thoại mới".
Nghe xong, Thục Quyên cười cười trả lời:
- "À, ra vậy, làm mình cứ tưởng..."
- "Phải rồi, cuối tuần này bồ có rảnh không?"
Kiều Chi ở bên kia vừa lật sấp thiệp mời vừa nói:
- "Cuối tuần này sinh nhật mình, mình muốn mời bồ đến chơi, nếu tiện, ngày mai mình sẽ ghé qua tiệm để đưa thiệp cho bồ có được không?"
- "Hả? Ừm...mình...".
Thấy Thục Quyên có vẻ lưỡng lự, Kiều Chi liền biết rằng cô bạn hướng nội này lại ngại nơi đông người, từ thời đại học, Thục Quyên lúc nào cũng là sinh viên tiêu biểu của trường, khi ấy cô lại được mệnh danh là hoa khôi giảng đường, luôn nằm trong top những sinh viên được nhiều người theo đuổi nhất, thế nhưng tần suất để người ta có thể bắt gặp được cô sinh viên nổi tiếng Thục Quyên thật sự rất ít, bởi vì ngoại trừ những lúc cần đi vệ sinh hay mua đồ ra thì lộ trình di chuyển của cô cũng chỉ có từ cửa lớp ra đến bến xe buýt và ngược lại.
Kiều Chi là một trong số ít những người bạn chơi thân với cô.
- "Đi mà, chẳng lẽ ngày sinh nhật của mình mà bồ lại không đến?"
Biết bạn mình dễ mềm lòng, Kiều Chi liền giở giọng mè nheo:
- "Mình chỉ mời có mấy người thôi, tất cả đều là bạn cùng lớp của tụi mình, bồ không đến mình sẽ buồn lắm đó".
- "Chuyện này..."
Thục Quyên thật sự rất bối rối, không phải bởi vì cô không muốn đi, mà là vì cuối tuần này cô đã đồng ý với Khải Danh rằng sẽ cùng ông đi xem phim, nếu như đã nhận lời rồi mà bây giờ lại từ chối thì thật sự không hay chút nào.
- "Kiều Chi nè, không phải mình không muốn đến dự sinh nhật của bồ đâu, nhưng mà...thật sự thì hôm đó mình có hẹn..."
- "Hả? Vậy..."
Nhận ra được sự thất vọng từ giọng nói người bên kia, Thục Quyên liền nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- "Nếu không thì hôm đó mình cũng sẽ đến đó với bồ, nhưng mà bồ có thể thông cảm để mình về sớm được không?"
Nghe vậy, lúc đầu Kiều Chi cũng có chút ngập ngừng, thế nhưng rất nhanh sau đó liền vui vẻ trở lại:
- "Uhm... Thôi cũng được, hôm đó bồ nhất định phải tới, mình sẽ đợi bồ đó nha".
- "Được rồi, mình hứa mà".
Bọn họ lại hàn huyên thêm một hồi nữa thì cũng đến lúc chào tạm biệt, chờ cho người ở đầu dây bên kia cúp máy, Thục Quyên khi này mới thở dài một tiếng đầy phiền muộn.
Nhớ lại cuộc gặp gỡ ngày hôm nay với Khải Danh, cô vẫn luôn có cảm giác gì đó khó nói thành lời, tựa như đã đoán ra được, nhưng lại không biết gọi tên nó thế nào, thứ cảm xúc ẩn hiện ấy thật sự làm người ta cảm thấy rất khó chịu.
Qua ngày hôm sau, đúng như đã hẹn, giữa trưa lúc quán đang vắng khách, Kiều Chi khoác tay một người thanh niên ăn mặc bụi bặm đi vào trong quán.
Cô gái có phong cách sành điệu đứng trước quầy thu ngân, chiếc băng đô bảng to màu đỏ càng làm nổi bật gương mặt được trang điểm đậm của cô ta. Vừa nhìn thấy Thục Quyên bước ra, Kiều Chi liền hớn hở lên tiếng gọi:
- "Thục Quyên!"
- "Bồ vừa mới đến hả?"
Thục Quyên đứng bên trong quầy mỉm cười với bạn mình, cô vui vẻ nhìn về phía Kiều Chi, sau đó lại nhìn sang người ở bên cạnh.
- "Giới thiệu với bồ, đây là anh Quốc, anh ấy là người yêu mình".
Nói xong, Kiều Chi còn nghiêng đầu dựa vào vai người thanh niên, cơ thể dán sát vào cánh tay anh ta.
- "Chào anh".
Theo phép lịch sự, Thục Quyên cũng lên tiếng chào hỏi, thế nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của người thanh niên đó, cô liền có cảm giác rùng mình khiếp đảm.
Biết rằng không thể đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài, nhưng không hiểu sao lúc nhìn vào anh ta, Thục Quyên cứ có cảm giác đây không phải là một người tốt.
- "Anh Quốc, đây là Thục Quyên, là đứa bạn thân mà em hay kể với anh đó".
Kiều Chi đứng bên cạnh vẫn tỏ ra vô tư như không biết gì, thậm chí, trong đôi mắt của cô ta còn toát lên một sự tự hào cùng kiêu ngạo khi nhắc về bạn trai mình với những người khác.
- "Chào em".
Quốc nhếch nhẹ khóe môi, dáng vẻ khinh khỉnh luôn nhìn người khác từ trên cao xuống, chiếc áo khoác jean bên ngoài cũng không che được một phần hình xăm chạy lên tới cổ, từ nãy đến giờ, đôi mắt của anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Thục Quyên, trong đầu không ngừng tự tưởng tượng ra những hình ảnh khiếm nhã về cô
Thục Quyên sẽ không vì một hình xăm vô tri mà cho rằng người này không tốt, trước đây cô từng tiếp xúc qua với nhiều người khác cũng giống như anh ta, những người đó cũng thích xăm trổ ở khắp nơi trên cơ thể, thế nhưng họ không giống tên Quốc, không làm cho người khác có cảm giác khó chịu về mình.
Nhìn bàn tay to lớn đang vươn khỏi quầy thu ngân đưa đến trước mặt, Thục Quyên dù cho có chán ghét đến mức nào thì cũng phải nể mặt bạn thân mà miễn cưỡng bắt tay với anh ta, thế nhưng cuộc sống thường rất buồn cười, mình có thể rất biết điều với người khác nhưng chưa chắc người khác đã biết điều với mình.
Vài giây trôi qua, tên Quốc vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Thục Quyên chưa buông, không chỉ vậy, hắn còn vừa cố ý khều nhẹ vào lòng bàn tay non mịn, vừa híp mắt nhìn cô chằm chằm.
Sự ghê tởm cuồn cuộn trong ngực, da gà ở toàn thân cô thi nhau nổi rần rần. Cố tình vùng vẫy mấy lần mà không được, hết cách, Thục Quyên chỉ có thể quay sang Kiều Chi hòng cầu cứu, thế nhưng thật không ngờ cô chỉ nhận lại được cái liếc mắt đầy sự ghen ghét đến từ cô bạn thân.
Móng tay được sơn đỏ của Kiều Chi đang bám vào người bên cạnh càng lúc càng bấu chặt, quai hàm nghiến lại, hết liếc về phía Thục Quyên lại liếc sang tên bạn trai của cô ta.
Không khí giữa cả ba đang cực kỳ căng thẳng, cho đến khi một người từ đằng sau đột nhiên lên tiếng:
- "Thục Quyên".
Giọng nói quen thuộc khiến cho Thục Quyên cảm thấy hết sức mừng rỡ, lúc cô vừa ló đầu ra, hai người trước mặt cũng đồng thời quay lại nhìn.
- "Cô vẫn còn đang bận sao?"
Khải Danh mím môi cười, ánh mắt đảo nhẹ từ hai bàn tay đang dính chặt vào nhau, cho đến gương mặt khó chịu của người thanh niên đang đứng chắn ở đó. Ông vờ như không để ý, lách người đi về phía Thục Quyên đang đứng, khiến cho anh ta buộc phải buông tay cô ra.
- "Ngài chờ tôi một lúc".
Thục Quyên không nén được nét mặt vui vẻ của mình, cô nhoẻn miệng cười thật tươi, bàn tay vừa được giải thoát đang giấu ở dưới quầy mà điên cuồng chà mạnh.
- "Nếu bồ bận thì bọn mình đi trước, hôm đó bồ nhớ đến nha".
Nói xong, không để cô kịp trả lời thì Kiều Chi đã kéo người bên cạnh nhanh chóng rời đi, gương mặt vẫn còn tỏ rõ sự tức giận từ nãy đến giờ.
Lúc ngồi vào trong xe, cô ta không thể nhịn được nữa bèn cao giọng nói:
- "Thái độ vừa nãy của anh là gì? Anh nhìn nó như vậy là có ý gì?"
Đối với những lời chất vấn của người yêu, tên Quốc vẫn chẳng mảy may để ý, thậm chí, anh ta còn quay sang choàng tay qua vai Kiều Chi, vừa hôn vào má cô ta vừa cất giọng bỉ ổi:
- "Chậc, em đừng nghĩ nhiều, đối với anh mấy đứa như nó chỉ xứng là đồ chơi qua đường thôi, chỉ có một mình em mới là người anh thật lòng yêu".
Nói xong, hắn ta còn cất giọng cười khoái trá. Những lời này tuy rằng thật ghê tởm, nhưng khi rơi vào tai cô gái như Kiều Chi lại trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, chỉ cần tên Quốc dỗ ngọt mấy cái thì cô ta đã dần dần xuôi theo, vẻ mặt cũng không còn quá nghiêm trọng như ban nãy nữa, một phần cũng bởi vì vẻ ngoài bóng bẩy cùng cái mác con đại gia của anh ta quá lớn, phần còn lại là do trong lúc hai người quen nhau, tên Quốc này đối xử với cô ta cũng không tệ. Thế nên, dù có chuyên gì xảy ra thì Kiều Chi cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho tên khốn đó.
- "Đó là bạn của cô à?"
Nhìn cả hai người kia đã khuất bóng sau cánh cửa ra vào, Khải Danh liền cất giọng hỏi, Thục Quyên lúc này còn chưa hết hoảng hồn sau khi trải qua sự việc vừa rồi liền nhẹ giọng đáp.
- "Cô gái kia là bạn của tôi, còn người đi bên cạnh là bạn trai của cô ấy".
Nghe xong, Khải Danh bèn quay đầu cười nhạt:
- "Tên bạn trai của bạn cô không phải là người tốt, sau này tiếp xúc với tên đó cô nên cẩn thận, tôi nhìn người không sai đâu".
Ông không có quyền gì để cấm cô không được gặp gỡ người này hay người kia. Nhưng khi trông thấy ánh mắt của tên Quốc nhìn cô, Khải Danh liền biết rõ hắn ta chắc chắn sẽ dám làm bậy, trong lòng ông cũng vì vậy mà xuất hiện lo lắng cùng khó chịu, chẳng biết Thục Quyên có cảm nhận được điều đó hay không, nhưng so với những kẻ cáo già như tên Quốc, cô gái nhỏ này lúc nào cũng là miếng mồi ngon cho bọn chúng, chỉ cần không cẩn thận mà sa chân vào bẫy thì đời cô coi như xong.
- "Cảm ơn ngài".
Thục Quyên mím môi cười, dùng đôi mắt lấp lánh như nai con để nhìn về phía người đối diện, hai má hây hây ửng hồng.
- "Vì?"
Người đàn ông dùng ngón trỏ gõ gõ lên mặt đá lót trên quầy, đầu mày hơi nhướng lên.
Thục Quyên nhẹ giọng đáp:
- "Vì khi nãy ngài đã giúp tôi".
Cô biết, lúc đó nếu ông không cố tình lên tiếng giải vây thì chắc có lẽ mọi chuyện đã không kết thúc nhanh chóng thế này.
Khải Danh nghe xong thì bật cười mà nói:
- "Chỉ là chuyện nhỏ thôi".
Nói rồi, ông tháo chiếc kính râm gọng vàng vẫn luôn vắt bên túi áo của mình xuống đưa về phía cô, khóe môi nở một nụ cười tươi.
- "Tôi mới là người nên cảm ơn cô mới đúng".
Cầm lấy món đồ trên tay Khải Danh, Thục Quyên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cô lật cái kính mắt qua lại một hồi rồi ái ngại hỏi:
- "Cái này..."
- "Đây là món quà đầu tiên con trai tặng cho tôi".
Dùng một vẻ hào hứng nhất để "khoe khoang" với người con gái trước mặt, Khải Danh không giấu được sự vui sướng khi nói về món quà của mình, Thục Quyên cũng vì vậy mà cảm thấy vui lây, cô nhổm người dậy, híp mắt nói:
- "Chúc mừng ngài, chúc mừng ngài".
- "Đều là nhờ công của cô Thục Quyên, lần trước nếu không phải cô gợi ý thỉnh thoảng nên tặng quà cho thằng bé, tôi cũng không biết làm thế nào cho phải, tuy là chúng tôi vẫn chưa thân thiết lắm, nhưng có thể cải thiện đến thế này tôi cũng đã rất vui rồi".
- "Ừm, ngài đừng vội, cứ từ từ kiên nhẫn là sẽ được thôi".
Vừa nói, Thục Quyên vừa vô thức vỗ nhẹ lên tay của Khải Danh để thể hiện sự an ủi, tuy rằng cô không để tâm, nhưng có người lại vì vậy mà chú ý.
Dõi mắt theo bóng dáng vẫn luôn loay hoay bận rộn trong quầy, Khải Danh bất chợt hỏi:
- "Cô Thục Quyên cảm thấy chuyện này có đáng ăn mừng không?"
Đang trong không khí vui vẻ, Thục Quyên liền mỉm cười trả lời:
- "Sao lại không, tôi cảm thấy đây cũng là một chuyện vui đáng để chúc mừng mà".
- "Vậy tôi có thể mời quân sư của mình đi ăn mừng được không?"
Lời này của Khải Danh vừa thốt ra, sự vô tư trên gương mặt của cô gái nhỏ liền từ từ rơi xuống, Thục Quyên quay sang nhìn ông, mím môi cười nhẹ:
- "Ngài không cần khách sáo như vậy đâu".
Khải Danh lắc đầu, ông đứng thẳng lưng, hai tay xỏ vào túi quần:
- "Không, đối với tôi, cô chính là ân nhân lớn nhất, tôi thật sự rất muốn làm gì đó để cảm ơn cô".
Ngay khi Thục Quyên định mở miệng từ chối lần nữa, Khải Danh đã vội vàng nói trước:
- "Cô Thục Quyên không nên từ chối, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu".
Thục Quyên nghe ông nói xong thì không khỏi phì cười, cô ngẩn mặt nhìn đồng hồ, sau đó liền quay sang người trước mặt:
- "Ngài đúng là rất biết cách làm người ta không thể chối từ".
- "Nếu vậy thì tôi xem như cô Thục Quyên đã đồng ý!"
- "Mười phút nữa tôi sẽ kết thúc ca làm, ngài cảm thấy thế nào?"
- "Được thôi, tôi có thể đợi".
Nói xong Khải Danh liền mỉm cười với cô rồi quay lưng đi về góc bàn quen thuộc, chỉ có ở đây ông mới nhìn thấy được gương mặt xinh xắn của cô gái nhỏ.
Đà Lạt lại đổ cơn mưa bất chợt, tài xế riêng của Khải Danh vừa gọi điện thông báo rằng không thể đến ngay lập tức được, thế nên hai người đã quyết định sẽ chọn một quán ăn ở gần đó. May thay, vào tháng trước có một nhà hàng vừa mới mở cửa cách đây không xa, cả hai liền dùng chiếc ô nhỏ của Thục Quyên để đi đến nơi ấy.
Chỗ mà bọn họ đến là một nhà hàng nằm trước con hẻm cách quán cà phê khoảng năm trăm mét. Lúc tới nơi, Khải Danh liền mở cửa để Thục Quyên bước vào trước, gần như là ngay lập tức, mùi thức ăn thơm phức cùng với không gian ấm cúng ở bên trong bao trùm lấy cả hai, đối lập hoàn toàn với những cơn gió rét vẫn chưa ngừng thổi ngoài kia.
Nhà hàng có hai tầng, ngồi ở trên lầu có thể nhìn thấy được toàn cảnh thành phố đang chìm ngập trong lớp màn bạc vĩ đại, xa xa còn thấy được những sườn đồi trập trùng khúc khuỷu. Hôm nay thời tiết không tốt nên nhà hàng cũng không quá đông, vừa ngồi xuống đã có nhân viên phục vụ đi đến đưa thực đơn, hai người cũng chỉ chọn vài món ăn đơn giản, sau đó lại ngồi trò chuyện đến khi bữa cơm này kết thúc.
Dưới khoảng trời mịt mờ của cơn mưa giông, chiếc ô nhỏ không thể nào che hết được thân hình của hai người lớn, Thục Quyên đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, một bên vai trái của ông đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm.
- "Ngài nên che cho mình nữa, tôi không sao".
Cô mỉm cười nhắc nhở:
- "Vai trái của ngài ướt cả rồi".
Nói xong, Thục Quyên lại nhanh tay nắm lấy cán dù, cô chỉnh thẳng lại chiếc ô đang nghiêng về phía mình, bàn tay vô tình chạm vào những ngón tay đang nắm bên dưới. Bất chợt, một cơn gió lớn thổi đến, chiếc dù yếu ớt không thể chịu nổi sức công phá mạnh mẽ từ thiên nhiên lập tức bung các mắc cài, giờ đây cũng trở thành một tấm vải mỏng cùng những que sắt vô dụng.
Những tán cây bên đường đồng loạt lay động làm cho nước từ các phiến lá ồ ạt rơi xuống, không kịp nghĩ nhiều, Khải Danh lập tức cởi áo vest ngoài ra để che cho cô gái nhỏ bên cạnh, sau đó hai người nhanh chóng tìm một nơi nào đó để trú tạm.
Đứng dưới mái hiên của một cửa hàng bán thực phẩm đã đóng cửa, Thục Quyên vội vuốt lại mái tóc bị ướt của mình, Khải Danh ở bên cạnh cũng đang giũ áo, thời tiết khó chịu này đúng là làm cho người khác cảm thấy phiền toái.
Vươn tay đón lấy những hạt mưa đang rơi ngoài kia, Thục Quyên để mặc cho từng giọt nước lạnh buốt lăn dài trên cánh tay trắng muốt, không gian xung quanh như rơi vào yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy những tiếng rào rào đang dội xuống mặt đường.
- "Cô Thục Quyên cẩn thận bị cảm..."
Người đàn ông ngơ ngẩn nhìn vào góc nghiêng xinh đẹp của cô gái nhỏ bên cạnh, hai bàn tay đút vào túi siết chặt, cố gắng chờ đến thời điểm thích hợp hơn.
- "Đã lâu lắm rồi tôi mới lại đứng dưới mưa thế này".
Vừa nói, Thục Quyên vừa quay sang Khải Danh mỉm cười, hai hàng mi ướt đẫm nặng nề chớp động, khiến cho đôi mắt đặc biệt của cô càng trở nên mơ màng.
- "Hồi nhỏ, tôi thích nhất là ngắm mưa, thích không khí lạnh lẽo mà những cơn mưa mang lại, bởi vì khi trời mưa tôi sẽ được nghỉ học ở nhà với mẹ, sẽ được mẹ tôi ôm lấy thật chặt, sau đó chúng tôi sẽ có thể nói chuyện với nhau cả ngày. Tôi còn nhớ lúc đó trong mỗi bữa ăn sẽ có thêm món canh hoa atiso của mẹ tôi nấu, bà làm món đó rất ngon...nhưng lâu lắm rồi...tôi không còn được trải qua cảm giác đó nữa..."
Kỷ niệm đẹp dần mở ra trước mắt, cảm giác như thể cô đang dần chìm đắm vào trong không gian cũ kỹ ấy, càng nói, giọng của Thục Quyên càng nhỏ, cô nhìn vô hồn vào vũng nước đọng dưới thềm, gương mặt ươn ướt, không biết, đó là nước mưa...hay là nước mắt của cô...
Đột nhiên, một bàn tay nóng rực chợt chạm vào gương mặt lạnh buốt của người con gái, mùi gỗ nhạt cùng hơi ấm ở hiện thực như một sợi dây kéo ngược cô trở về, Thục Quyên ngơ ngác ngẩn mặt, cả cơ thể bỗng dưng mềm nhũn khi nhìn vào đôi mắt sâu chứa đựng sự mãnh liệt từ người đối diện.
- "Đừng buồn, từ nay đã có tôi ở đây, em sẽ không phải cô đơn nữa..."
Nói xong, khoảng cách giữa gương mặt của hai người càng ngày càng gần, trái tim nhỏ trong ngực trái của cô đang đập mạnh đến mức có cảm giác như nó sắp vỡ tung. Một giây trước khi cánh môi của bọn họ chạm vào nhau, Thục Quyên đã kịp thời bừng tỉnh. Cô vội đẩy người trước mặt ra, lúng túng vuốt lại quần áo đã dính sát vào người của mình, ánh mắt mất tự nhiên mà nhìn xuống đất.
- "T...tôi...tôi...ừm...cảm ơn ngài vì...vì bữa ăn...hôm nay...cũng...cũng gần đến nơi rồi...tôi xin phép..."
Dứt lời, như thể có ma đuổi ở phía sau, Thục Quyên che tay lên đầu rồi lao thẳng vào màn mưa dày đặc phía trước, để lại Khải Danh vẫn còn đang đứng dõi mắt nhìn theo.