Chương 12
NÀNG CÔNG CHÚA LỰC ĐIỀN - PHẦN 12
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
ε=ε=ε=ε=┌(; ̄▽ ̄)┘
12
Hầu gia họ Hàn tiền nhiệm trông thấy mấy thứ chúng ta lục soát ra, ngã phịch xuống đất.
Miệng ông ta lẩm bẩm: "Xong rồi, xong đời rồi."
Hàn Cửu Húc bị trói như đòn bánh tét xách về phủ quận thủ, thứ đợi chờ hắn chính là sự hầu hạ tận tình của đại hình.
Cái tên bỏ đi này vừa bước vào đại lao, đã bị dọa sợ đến mức bài tiết mất kiểm soát, có gì nói nấy, quỳ sụp trên đất, không ngừng khấu đầu cứ như đang đóng cọc không bằng.
Ta nghi ngại: "Cái mặt hàng này mà là sứ giả Đại Quang Minh ý hả?"
Hôm Văn miếu tế lễ, cả nhà Hầu gia họ Hàn tiền nhiệm đều được mời đến dự lễ.
Tuy rằng lúc rời kinh thành nhà hắn rất nhếch nhác thảm hại nhưng trở về Khúc Oai cũng vẫn là vọng tộc, dẫu sao cũng từng là danh gia có 3 đời kế tập tước Hầu.
Tra hỏi Hàn Cửu Húc, hắn làm cách nào mà liên hệ được với giáo phái đó?
Hắn nói là ông chủ kỹ viện đã lôi kéo hắn.
Sau khi trở về Khúc Oai, hắn suy sụp không gượng dậy nổi, dạo chơi lầu xanh trở thành cách để hắn an ủi tâm hồn.
Ông chủ kỹ viện nhân cơ hội đó đã giới thiệu về Hồng Điểu nương nương với hắn, ông ta nói Hồng Điểu nương nương có thể thực hiện nguyện vọng của hắn.
Hàn Cửu Húc hận ta đến tận xương, trong lòng luôn mong ta sẽ gặp phải tai họa xui rủi chết mất xác.
Ngày nào hắn cũng chui rúc ở trong phòng của mình niệm "Nam Hỏa Chân Kinh", còn dùng hình nhân để nguyền rủa ta.
Dựa vào phương thức này, tinh thần của hắn cũng cảm nhận được sự an ủi, do đó hắn đã trở thành tín đồ trung thành của giáo phái.
Vấn đề là hắn nói bản thân không hề biết bất cứ cái gì về sứ giả Đại Quang Minh.
Hắn chỉ là một tín đồ bình thường, vì để được tham gia nghi thức, nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua mấy thứ như đĩa Thái Dương, cốc Oa Đấu.
Bởi vì hắn đã tiêu rất nhiều tiền, cha hắn cho rằng hắn đã ra ngoài đốt tiền vào sòng bạc, thế là nhốt hắn ở trong nhà, đánh cho một trận no đòn.
Còn chuyện về sứ giả Đại Quang Minh, hắn chưa từng nghe nói dù chỉ chút tiếng gió.
Từ tận đáy lòng, bọn ta đều tin tưởng lời hắn nói là thật. Cái con hàng này có xứng để bị Nam Đồng chú ý đến không?
Nhưng hắn rất khả nghi, trong tên của hắn có một chữ Húc có nghĩa mặt trời mới rạng, chẳng phải quẻ Tấn cũng có hàm nghĩa là mặt trời mọc hay sao?
Bất đắc dĩ cho hắn nếm thử chút trọng hình, hắn rú lên như thể heo bị chọc tiết, không ngừng cầu xin tha mạng.
Nhưng lúc hỏi đến sư giả Đại Quang Minh, hắn thật sự chẳng nhả ra được tin tức gì sứt.
Đến cuối cùng, cái tên Hàn Cửu Húc xui xẻo này còn nói: "Nếu cứ muốn buộc tội ta là sứ giả Quang Minh hay gì đó thì đều được cả, ta nhận hết, nhưng trước mắt ta đều là màu đen kịt, có chỗ nào có ánh sáng gì đâu. Xin hãy cho ta một nhát nhanh gọn thống khoái luôn đi!"
Đã đến nước này rồi, dù có băm vằm hắn ra, cũng chẳng moi móc được thông tin hữu ích nào.
Hầu gia họ Hàn tiền nhiệm quỳ trước cửa chỗ ta và Liên hoa đang ở, khấu đầu đến chảy máu.
Ta mềm lòng, đi thương nghị với Tam ca, cho Hầu gia tiền nhiệm một cơ hội.
Ông ta tự tay dùng một chén rượu độc, chấm dứt tính mạng tên nghịch tử này, còn dứt khoát loại bỏ tên của Hàn Cửu Húc ra khỏi gia tộc.
Thậm chí đến cả thi thể, ông ta cũng không thèm nhận về, trực tiếp nhờ cậy ngục tốt đem thi thể của hắn ra ngoại ô hỏa thiêu cho xong chuyện.
Ta tự tay viết cho phụ hoàng một bức thư, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, thỉnh cầu ông ấy xem xét vào chuyện này, bỏ qua cho Hàn gia, miễn cho người vô tội dính líu vào.
Ném chuột sợ vỡ bình, Hàn Cửu Hi không đáng phải chịu liên lụy vào những chuyện phức tạp này.
Khi nghe nói con trai của Hàn gia bởi do tin sùng Hồng Điểu nương nương mà bị xử tội chết, cả đám tín đồ đều bị dọa sợ, rối rít chạy đến chỗ quan phủ tự thú, số khác âm thầm lặng lẽ từ bỏ niềm tin mù quáng ấy luôn.
Chúng ta cũng hoài, nghi liệu có phải sứ giả Đại Quang Minh cũng trực tiếp từ bỏ giáo phái, lẩn trốn mất rồi hay không.
Nếu là vậy, hắn cũng chẳng thể tạo thành uy hiếp gì được.
Bây giờ, bọn ta phát hiện ra một chuyện khá phiền phức, mấy bản làng nằm ở nơi tiếp giáp của Khúc Oai, Lan Bình, Nam Đồng đã bị giáo phái thâm nhập sâu sắc.
Những người dân sống ở những bản làng đó đều cho rằng Hồng Điểu nương nương có thể hiển linh.
Không thể nào để mặc tình trạng này tiếp diễn nữa, những địa phương này dễ thủ khó công, nếu để về lâu về dài, rất khó có thể loại bỏ thứ mầm bệnh mang tên "tà giáo" này.
Nhìn Tam ca ngày nào cũng bận rộn bày mưu nghĩ kế, còn ta thì ăn no rửng mỡ, nhàn đến phát hoảng, ta cảm thấy việc giải quyết vấn đề về người dân ở những bản làng này nên để cho nữ vương tương lai là ta đây ra tay giải quyết.
Liên Hoa đi cùng với ta.
Ban đầu Tam ca và cậu út không đồng ý nhưng ta nói với họ: "Con đâu thể sống cả đời dưới cánh chim che chở của người khác được, con cũng phải tự có đôi cánh của riêng mình."
Ta đưa theo Quyên Nhi cô cô, cậu út còn điều một đội tinh binh đi theo ta.
Ta hỏi Liên Hoa: "Huynh đã cưới phải một nữ sát thần rồi, có thấy sợ không?"
Liên Hoa cười nói với ta: "Vô cùng vinh hạnh."
Bọn ta hùng dũng oai vệ nhắm về hướng mấy bản làng đó xông pha.
Đến nơi, vừa nhìn một lượt, tình hình còn phức tạp hơn so với dự đoán nhiều lắm.
Những bản làng này thuộc vào địa giới không chịu quản lý của cả ba nước.
Địa thế cực kỳ hiểm trở, dân chúng ở đây dũng mãnh vô cùng, cuộc sống quá đỗi gian khổ.
Dân vùng núi vốn đã tin vào phù thủy, tà thuật, cho nên rất dễ bị kẻ xấu giả thần giả quỷ lừa gạt.
Bọn họ mộc mạc chân chất, chỉ kính sợ quỷ thần, chứ không nể nang quan phủ.
Nếu như sử dụng vũ lực, bọn họ không những không tỏ ra sợ hãi mà còn sẽ liều mạng đến cùng.
Khi không đánh lại được, họ sẽ chạy sâu vào trong rừng già, nếu như lúc này đuổi theo họ vào trong rừng, nhất định sẽ bị lạc đường.
Còn nếu giảng đạo lý, những người dân miền núi này cố chấp không chịu tiếp thu, đã vậy còn không chịu tin tưởng lời quan phủ.
Giáo phái mua chuộc thầy cúng hoặc trưởng lão của bàn làng, bọn chúng chỉ cần xúi giục một chút là có thể khiến cho dân chúng sống trên núi liều chết chống cự với quân đội.
Nếu như là phường hung ác còn dễ nói nhưng dân chúng trên núi từ già đến trẻ, bất kể nam nữ, đều vô cùng dũng mãnh.
Vả lại, đâu có người nào có thể vui vẻ khi phải sát hại những người già yếu cùng với phụ nữ và trẻ con chứ.
Một khi triều Kỳ bị đồn là tàn bạo bất nhân, vậy "bốn biển" sao còn cam nguyện thuần phục.
Ở đây, lời của Liên Hoa vẫn còn chút tác dụng.
Gia tộc Tụng thị đề cao hòa bình, uy vọng Lan Bình vương ở trong các bộ tộc phương Nam tương đối cao, đây cũng là một trong số những lý do Lan Bình có thể đối kháng với Nam Đồng.
Liên Hoa lợi dụng sức ảnh hưởng của bản thân, thử truyền lời của mình cho thủ lĩnh có địa vị lớn nhất trong số những bản làng này.
Thủ lĩnh ngạo mạn vô cùng.
Đúng thật là tự cao tự đại.
Tuy rằng số tinh binh ta mang theo có thể đạp bằng cả buôn làng này nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không sử dụng thủ đoạn tàn bạo đến vậy.
Để cho người ta cho rằng Liên Hoa cưới về một nữ ma đầu, vậy không hay cho lắm.
Thủ lĩnh nói: "Bộ lạc La Lạt Ngõa bọn ta không tranh với đời, cũng không có dính líu gì với triều Kỳ, lễ vật mỗi năm bọn ta dâng cho Lan Bình cũng không thiếu, các người đến đây làm cái gì?"
Liên Hoa nói: "Hồng Điểu nương nương hiện tại các ngươi đang tôn thờ là thứ lừa đảo, đó là thứ mà người Nam Đồng dùng để mê hoặc tâm trí các ngươi. Chỉ cần các người không tin vào thứ này nữa thì sẽ nhận được phước lành bình an. Nếu như các người vẫn tiếp tục u mê tin tưởng thì e rằng sẽ gặp phải tai họa."
Thủ lĩnh không thèm xem lời của Liên Hoa ra gì: "Bọn ta tôn thờ cái gì, không đến lượt ngài quản, không cần thế tử như ngài lo chuyện bao đồng, xía vào chuyện của người khác."
Thủ lĩnh mỉa mai: "Người lắm mồm như thể đàn bà như ngài, ở chỗ bọn tôi sẽ bị quất bằng roi mây đấy."
Ta không muốn phí lời với hắn, cầm rìu lên đập cái bàn trước mặt hắn vỡ tan nát.
Liên Hoa nói: "Roi mây của ngươi dám đụng tới công chúa dù chỉ một sợi tóc, thì buôn làng của các ngươi sẽ bị tiêu diệt hết, tộc nhân của các ngươi cũng đừng hòng có kẻ nào sống sót, nhà của các ngươi đều sẽ biến thành một đống tro tàn, linh hồn của các ngươi sẽ phải đi lang thang vất vưởng khắp nơi trong sơn cốc."
Thủ lĩnh không phục, vặc lại: "Ha ha, bởi vì Lan Bình sợ quân đội và vũ khí của triều Kỳ, cho nên bây giờ thế tử của Lan Bình vương mới phải chịu sự sai bảo sắp đặt của một nữ nhân."
Liên Hoa nói: "Sự tồn tại của công chúa còn thần thánh hơn cả Phật mẫu, việc các ngươi tôn thờ mấy cái thứ Hồng Điểu nương nương đúng thật là ngu xuẩn, thần uy của công chúa lợi hại hơn những thứ đó nhiều."
Liên Hoa tâng bốc ta như vậy khiến trong lòng ta phổng cả mũi.
Ta nói: "Dẫn ta đến chỗ bức tượng Điểu nương nương rắm chó kia, ta muốn xem rốt cuộc ai mới là người lợi hại, gọi hết người trong bộ tộc của ngươi đến đây."
Thủ lĩnh lệnh cho thuộc hạ gọi hết người trong buôn làng đến tập trung ở chỗ tượng Hồng Điểu nương nương.
Ta vuốt ve hoa văn trên rìu, thầm nghĩ, để ta cho các người biết thế nào mới gọi là lợi hại.
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
ε=ε=ε=ε=┌(; ̄▽ ̄)┘
12
Hầu gia họ Hàn tiền nhiệm trông thấy mấy thứ chúng ta lục soát ra, ngã phịch xuống đất.
Miệng ông ta lẩm bẩm: "Xong rồi, xong đời rồi."
Hàn Cửu Húc bị trói như đòn bánh tét xách về phủ quận thủ, thứ đợi chờ hắn chính là sự hầu hạ tận tình của đại hình.
Cái tên bỏ đi này vừa bước vào đại lao, đã bị dọa sợ đến mức bài tiết mất kiểm soát, có gì nói nấy, quỳ sụp trên đất, không ngừng khấu đầu cứ như đang đóng cọc không bằng.
Ta nghi ngại: "Cái mặt hàng này mà là sứ giả Đại Quang Minh ý hả?"
Hôm Văn miếu tế lễ, cả nhà Hầu gia họ Hàn tiền nhiệm đều được mời đến dự lễ.
Tuy rằng lúc rời kinh thành nhà hắn rất nhếch nhác thảm hại nhưng trở về Khúc Oai cũng vẫn là vọng tộc, dẫu sao cũng từng là danh gia có 3 đời kế tập tước Hầu.
Tra hỏi Hàn Cửu Húc, hắn làm cách nào mà liên hệ được với giáo phái đó?
Hắn nói là ông chủ kỹ viện đã lôi kéo hắn.
Sau khi trở về Khúc Oai, hắn suy sụp không gượng dậy nổi, dạo chơi lầu xanh trở thành cách để hắn an ủi tâm hồn.
Ông chủ kỹ viện nhân cơ hội đó đã giới thiệu về Hồng Điểu nương nương với hắn, ông ta nói Hồng Điểu nương nương có thể thực hiện nguyện vọng của hắn.
Hàn Cửu Húc hận ta đến tận xương, trong lòng luôn mong ta sẽ gặp phải tai họa xui rủi chết mất xác.
Ngày nào hắn cũng chui rúc ở trong phòng của mình niệm "Nam Hỏa Chân Kinh", còn dùng hình nhân để nguyền rủa ta.
Dựa vào phương thức này, tinh thần của hắn cũng cảm nhận được sự an ủi, do đó hắn đã trở thành tín đồ trung thành của giáo phái.
Vấn đề là hắn nói bản thân không hề biết bất cứ cái gì về sứ giả Đại Quang Minh.
Hắn chỉ là một tín đồ bình thường, vì để được tham gia nghi thức, nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua mấy thứ như đĩa Thái Dương, cốc Oa Đấu.
Bởi vì hắn đã tiêu rất nhiều tiền, cha hắn cho rằng hắn đã ra ngoài đốt tiền vào sòng bạc, thế là nhốt hắn ở trong nhà, đánh cho một trận no đòn.
Còn chuyện về sứ giả Đại Quang Minh, hắn chưa từng nghe nói dù chỉ chút tiếng gió.
Từ tận đáy lòng, bọn ta đều tin tưởng lời hắn nói là thật. Cái con hàng này có xứng để bị Nam Đồng chú ý đến không?
Nhưng hắn rất khả nghi, trong tên của hắn có một chữ Húc có nghĩa mặt trời mới rạng, chẳng phải quẻ Tấn cũng có hàm nghĩa là mặt trời mọc hay sao?
Bất đắc dĩ cho hắn nếm thử chút trọng hình, hắn rú lên như thể heo bị chọc tiết, không ngừng cầu xin tha mạng.
Nhưng lúc hỏi đến sư giả Đại Quang Minh, hắn thật sự chẳng nhả ra được tin tức gì sứt.
Đến cuối cùng, cái tên Hàn Cửu Húc xui xẻo này còn nói: "Nếu cứ muốn buộc tội ta là sứ giả Quang Minh hay gì đó thì đều được cả, ta nhận hết, nhưng trước mắt ta đều là màu đen kịt, có chỗ nào có ánh sáng gì đâu. Xin hãy cho ta một nhát nhanh gọn thống khoái luôn đi!"
Đã đến nước này rồi, dù có băm vằm hắn ra, cũng chẳng moi móc được thông tin hữu ích nào.
Hầu gia họ Hàn tiền nhiệm quỳ trước cửa chỗ ta và Liên hoa đang ở, khấu đầu đến chảy máu.
Ta mềm lòng, đi thương nghị với Tam ca, cho Hầu gia tiền nhiệm một cơ hội.
Ông ta tự tay dùng một chén rượu độc, chấm dứt tính mạng tên nghịch tử này, còn dứt khoát loại bỏ tên của Hàn Cửu Húc ra khỏi gia tộc.
Thậm chí đến cả thi thể, ông ta cũng không thèm nhận về, trực tiếp nhờ cậy ngục tốt đem thi thể của hắn ra ngoại ô hỏa thiêu cho xong chuyện.
Ta tự tay viết cho phụ hoàng một bức thư, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, thỉnh cầu ông ấy xem xét vào chuyện này, bỏ qua cho Hàn gia, miễn cho người vô tội dính líu vào.
Ném chuột sợ vỡ bình, Hàn Cửu Hi không đáng phải chịu liên lụy vào những chuyện phức tạp này.
Khi nghe nói con trai của Hàn gia bởi do tin sùng Hồng Điểu nương nương mà bị xử tội chết, cả đám tín đồ đều bị dọa sợ, rối rít chạy đến chỗ quan phủ tự thú, số khác âm thầm lặng lẽ từ bỏ niềm tin mù quáng ấy luôn.
Chúng ta cũng hoài, nghi liệu có phải sứ giả Đại Quang Minh cũng trực tiếp từ bỏ giáo phái, lẩn trốn mất rồi hay không.
Nếu là vậy, hắn cũng chẳng thể tạo thành uy hiếp gì được.
Bây giờ, bọn ta phát hiện ra một chuyện khá phiền phức, mấy bản làng nằm ở nơi tiếp giáp của Khúc Oai, Lan Bình, Nam Đồng đã bị giáo phái thâm nhập sâu sắc.
Những người dân sống ở những bản làng đó đều cho rằng Hồng Điểu nương nương có thể hiển linh.
Không thể nào để mặc tình trạng này tiếp diễn nữa, những địa phương này dễ thủ khó công, nếu để về lâu về dài, rất khó có thể loại bỏ thứ mầm bệnh mang tên "tà giáo" này.
Nhìn Tam ca ngày nào cũng bận rộn bày mưu nghĩ kế, còn ta thì ăn no rửng mỡ, nhàn đến phát hoảng, ta cảm thấy việc giải quyết vấn đề về người dân ở những bản làng này nên để cho nữ vương tương lai là ta đây ra tay giải quyết.
Liên Hoa đi cùng với ta.
Ban đầu Tam ca và cậu út không đồng ý nhưng ta nói với họ: "Con đâu thể sống cả đời dưới cánh chim che chở của người khác được, con cũng phải tự có đôi cánh của riêng mình."
Ta đưa theo Quyên Nhi cô cô, cậu út còn điều một đội tinh binh đi theo ta.
Ta hỏi Liên Hoa: "Huynh đã cưới phải một nữ sát thần rồi, có thấy sợ không?"
Liên Hoa cười nói với ta: "Vô cùng vinh hạnh."
Bọn ta hùng dũng oai vệ nhắm về hướng mấy bản làng đó xông pha.
Đến nơi, vừa nhìn một lượt, tình hình còn phức tạp hơn so với dự đoán nhiều lắm.
Những bản làng này thuộc vào địa giới không chịu quản lý của cả ba nước.
Địa thế cực kỳ hiểm trở, dân chúng ở đây dũng mãnh vô cùng, cuộc sống quá đỗi gian khổ.
Dân vùng núi vốn đã tin vào phù thủy, tà thuật, cho nên rất dễ bị kẻ xấu giả thần giả quỷ lừa gạt.
Bọn họ mộc mạc chân chất, chỉ kính sợ quỷ thần, chứ không nể nang quan phủ.
Nếu như sử dụng vũ lực, bọn họ không những không tỏ ra sợ hãi mà còn sẽ liều mạng đến cùng.
Khi không đánh lại được, họ sẽ chạy sâu vào trong rừng già, nếu như lúc này đuổi theo họ vào trong rừng, nhất định sẽ bị lạc đường.
Còn nếu giảng đạo lý, những người dân miền núi này cố chấp không chịu tiếp thu, đã vậy còn không chịu tin tưởng lời quan phủ.
Giáo phái mua chuộc thầy cúng hoặc trưởng lão của bàn làng, bọn chúng chỉ cần xúi giục một chút là có thể khiến cho dân chúng sống trên núi liều chết chống cự với quân đội.
Nếu như là phường hung ác còn dễ nói nhưng dân chúng trên núi từ già đến trẻ, bất kể nam nữ, đều vô cùng dũng mãnh.
Vả lại, đâu có người nào có thể vui vẻ khi phải sát hại những người già yếu cùng với phụ nữ và trẻ con chứ.
Một khi triều Kỳ bị đồn là tàn bạo bất nhân, vậy "bốn biển" sao còn cam nguyện thuần phục.
Ở đây, lời của Liên Hoa vẫn còn chút tác dụng.
Gia tộc Tụng thị đề cao hòa bình, uy vọng Lan Bình vương ở trong các bộ tộc phương Nam tương đối cao, đây cũng là một trong số những lý do Lan Bình có thể đối kháng với Nam Đồng.
Liên Hoa lợi dụng sức ảnh hưởng của bản thân, thử truyền lời của mình cho thủ lĩnh có địa vị lớn nhất trong số những bản làng này.
Thủ lĩnh ngạo mạn vô cùng.
Đúng thật là tự cao tự đại.
Tuy rằng số tinh binh ta mang theo có thể đạp bằng cả buôn làng này nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không sử dụng thủ đoạn tàn bạo đến vậy.
Để cho người ta cho rằng Liên Hoa cưới về một nữ ma đầu, vậy không hay cho lắm.
Thủ lĩnh nói: "Bộ lạc La Lạt Ngõa bọn ta không tranh với đời, cũng không có dính líu gì với triều Kỳ, lễ vật mỗi năm bọn ta dâng cho Lan Bình cũng không thiếu, các người đến đây làm cái gì?"
Liên Hoa nói: "Hồng Điểu nương nương hiện tại các ngươi đang tôn thờ là thứ lừa đảo, đó là thứ mà người Nam Đồng dùng để mê hoặc tâm trí các ngươi. Chỉ cần các người không tin vào thứ này nữa thì sẽ nhận được phước lành bình an. Nếu như các người vẫn tiếp tục u mê tin tưởng thì e rằng sẽ gặp phải tai họa."
Thủ lĩnh không thèm xem lời của Liên Hoa ra gì: "Bọn ta tôn thờ cái gì, không đến lượt ngài quản, không cần thế tử như ngài lo chuyện bao đồng, xía vào chuyện của người khác."
Thủ lĩnh mỉa mai: "Người lắm mồm như thể đàn bà như ngài, ở chỗ bọn tôi sẽ bị quất bằng roi mây đấy."
Ta không muốn phí lời với hắn, cầm rìu lên đập cái bàn trước mặt hắn vỡ tan nát.
Liên Hoa nói: "Roi mây của ngươi dám đụng tới công chúa dù chỉ một sợi tóc, thì buôn làng của các ngươi sẽ bị tiêu diệt hết, tộc nhân của các ngươi cũng đừng hòng có kẻ nào sống sót, nhà của các ngươi đều sẽ biến thành một đống tro tàn, linh hồn của các ngươi sẽ phải đi lang thang vất vưởng khắp nơi trong sơn cốc."
Thủ lĩnh không phục, vặc lại: "Ha ha, bởi vì Lan Bình sợ quân đội và vũ khí của triều Kỳ, cho nên bây giờ thế tử của Lan Bình vương mới phải chịu sự sai bảo sắp đặt của một nữ nhân."
Liên Hoa nói: "Sự tồn tại của công chúa còn thần thánh hơn cả Phật mẫu, việc các ngươi tôn thờ mấy cái thứ Hồng Điểu nương nương đúng thật là ngu xuẩn, thần uy của công chúa lợi hại hơn những thứ đó nhiều."
Liên Hoa tâng bốc ta như vậy khiến trong lòng ta phổng cả mũi.
Ta nói: "Dẫn ta đến chỗ bức tượng Điểu nương nương rắm chó kia, ta muốn xem rốt cuộc ai mới là người lợi hại, gọi hết người trong bộ tộc của ngươi đến đây."
Thủ lĩnh lệnh cho thuộc hạ gọi hết người trong buôn làng đến tập trung ở chỗ tượng Hồng Điểu nương nương.
Ta vuốt ve hoa văn trên rìu, thầm nghĩ, để ta cho các người biết thế nào mới gọi là lợi hại.