Chương 8
NÀNG CÔNG CHÚA LỰC ĐIỀN - PHẦN 8
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
ε=ε=ε=ε=┌(; ̄▽ ̄)┘
8
Phụ hoàng cũng giật mình vì việc này.
Theo như những lời Tụng Liên Hoa nói thì ta nào có phải đi hòa thân, ta gả qua đó chẳng phải là đại biểu cho việc Đại Kỳ triệt để thống trị được Lan Bình rồi sao.
Hiển nhiên là phụ hoàng đã bị phần thành ý cực lớn này làm cảm động.
Ông ấy ngay lập tức nói: "Con gái Linh Lung của ta và thế tử của Lan Bình vương quả thực xứng đôi, đúng là mối lương duyên trời cao ban cho."
Lời của thiên tử là phun châu nhả ngọc, lập tức hứa gả ta cho hắn luôn.
Gần đây Tần Dược Phong vừa mới được thăng chức thành Vân Huy tướng quân hàng tam phẩm, mọi người đều cho rằng đây là tín hiệu phụ hoàng sẽ giáng ta thành quận chúa rồi gả cho hắn.
Thậm chí còn có người chạy đi hỏi dò ông ngoại ta, xem liệu ông có vừa ý với đứa cháu rể này không.
Ông ngoại nói bất kể là ai, chỉ cần đánh với ông ấy một trận, đánh thắng rồi thì ông sẽ thấy vừa lòng.
Không ai ngờ tới, ngang trời lại nhảy ra một kẻ là thế tử của Lan Bình vương, đòi cưới ta.
Tần Dược Phong cũng có mặt trên tiệc rượu, cách ta hơi xa, ta không rõ vẻ mặt của hắn gì.
Tĩnh Nhã hóng hớt đưa chuyện, kể với ta: "Vẻ mặt của Tần tiểu tướng quân trông cứ như vừa ăn phải phân chó ấy."
Ta không chịu nổi: "Tĩnh Nhã ơi Tĩnh Nhã, ta hiểu bây giờ muội thấy hả hê lắm nhưng mà lời ăn tiếng nói của muội cũng thô tục quá rồi. Muội không sợ bị mẫu phi muội nghe thấy thì sẽ quở trách muội à."
Tĩnh Nhã nói: "Mẫu phi nói hắn trông cứ như vừa hốc ba cân c?t."
Lư phi đúng là thương yêu con gái, Tần tiểu tướng quân không chỉ ăn c?t mà còn phải ngốn đến tận 3 cân luôn, như thế không sợ hắn sẽ no chết.
Khó trách mẫu phi ta gọi bà ấy là Miệng Hồ Lô, lòng khoan dung của bà ấy bé tí ti như cái miệng hồ lô luôn.
Mẫu phi trông hơi hoảng hốt.
Lan Bình cách kinh thành rất xa, ta gả qua đó, sẽ phải chia xa mẫu phi, mỗi người một phương, xa cách biển trời.
Thoáng cái ta cảm thấy làm nữ vương cũng chẳng tốt đến vậy, chi bằng tùy tiện gả cho một con em thế gia trong kinh thành, mặc xác hắn là dạng con chó con mèo gì cũng được, ít nhất ta có thể vào cung thăm nom mẫu phi bất cứ lúc nào.
Nhưng mẫu phi nói: "Nếu như con chỉ có tí tẹo tiền đồ như thế thì xem ra công sức nuôi dưỡng con của ta đã mất toi rồi."
Ta vẫn còn hơi lo lắng, trong bữa tiệc đó, ta luôn ngồi, chắc là thế tử kia không nhìn ra ta là một dạ xoa đâu nhỉ?
Mẫu phi gọi hắn vào cung.
Mẹ vợ muốn gặp con rể là chuyện thường tình ở đời.
Lúc Tụng Liên Hoa đến, ta cố ý đứng dậy, ưỡn thẳng sống lưng, để hắn nhìn rõ xem ta cao đến độ nào.
Hắn trông thấy ta, đôi mắt cười cong cong, khom lưng cúi chào ta: "Công chúa vẫn dễ thương như này nào."
Tụng Liên Hoa thấp hơn ta một tẹo, dáng người hắn cao gầy.
Ta nhìn thẳng hắn: "Ngươi có biết bên ngoài đều đồn ta là Công Chúa Dạ Xoa hay không?"
Tụng Liên Hoa nói với ta: "Lan Bình tín phụng phật pháp, còn đặc biệt thờ cúng phật mẫu che lọng trắng. Phật mẫu dáng người cao lớn, da dẻ trắng nõn, pháp lực vô biên, có thể hàng yêu trừ ma, có tấm lòng từ bi hỷ xả. Công chúa trông giống hệt như chân thân của phật mẫu."
Ta nghe xong, hai má đỏ bừng nóng rực.
Đúng là, người ta không chỉ là nữ vương mà còn thành bồ tát luôn.
Khen như này, quả thực khiến cho người ta thấy ngại ngùng, hí hí, hí hí, hí hí hí hí.
Mẫu phi ngó thấy cái dáng vẻ cười đến ngu ngơ, mất hết liêm sỉ của ta mà trợn trắng mắt khinh bỉ.
Mẫu phi cất lời gọi Tụng Liên Hoa: "Thế tử lại đây ngồi đi, đứa con gái này của ta chỉ có vóc dáng cao lớn thôi chứ đầu óc thì chẳng được việc, sau này mong thế tử lượng thứ nhiều hơn."
Tụng Liên Hoa nói: "Công chúa thông tuệ, tính cách cởi mở, không có ai tốt được bằng công chúa nữa đâu ạ."
Ối mẹ ơi, nghe cái miệng xinh miệng đẹp này đi, lời cứ như rót mật vào tai, nghe xong mà mát hết cả lòng cả dạ.
Mẫu phi nghía thấy má ta nở nộ sắc đào, bà bị cái bộ dáng rớt sạch liêm sỉ của ta làm mất hết mặt mũi.
Mẫu phi nói: "Núi cao sông dài, ta phó thác Linh Lung cho thế tử, sau này Lan Bình chính là nhà của con bé, hi vọng con bé ở nơi đó có thể được sống vui vẻ hạnh phúc."
Tụng Liên Hoa đứng dậy, cúi người thật sâu: "Xin Nhu phi nương nương yên tâm, Liên Hoa sẽ coi niềm vui của công chúa là hạnh phúc của mình, lấy sự ưu sầu của công chúa làm sự phiền não của bản thân. Thần nguyện lòng vì công chúa mà liều mình hi sinh, dù có phải thịt nát xương tan đi chăng nữa."
Ta khù khờ nói: "Không cần phải lấy chuyện đáng sợ như vậy ra để hứa, dáng vẻ ngươi xinh đẹp tú lệ, nhìn ngươi như được đãi tiệc thị giác. Mỗi ngày chỉ cần ngươi cười với ta nhiều chút thì ta đã vui sướng thỏa lòng rồi."
Mẫu phi than thở, cái mặt già này của bà đã chẳng còn miếng thể diện nào rồi. Tuy rằng bà ấy vẫn giữ được dung quang tươi thắm trẻ đẹp nhưng trông thấy cái bộ dạng mất hết liêm sỉ của ta thì ánh mắt lập tức lộ vẻ tang thương.
Tụng Liên Hoa dùng giọng nói yêu chiều đáp lại ta: "Công chúa có thể yêu thích tướng mạo của Liên Hoa, Liên Hoa liền thấy vui sướng không thôi. Công chúa thích Liên Hoa làm thế nào thì Liên Hoa sẽ làm như thế."
Ố hố hố hố hố hố, trong lòng ta không ngừng điên cuồng cười lớn nhưng trên mặt vẫn ra sức duy trì vẻ rụt rè.
Mẫu phi nhướng mày, nói: "Hôm nay, ngự hoa viên nắng đương rực rỡ, hai người các con đến đó đi dạo đi. Con gái lớn rồi, không giữ trong nhà được nữa, con gái của ta thấy rất vừa lòng với thế tử, người làm mẹ như ta đây, còn có gì không vui lòng nữa đâu. Đi đi thôi."
Trong ngự hoa viên, muôn hoa đua nở, trái tim ta cũng nở hoa ngập tràn.
Tuy rằng ta với Tụng Liên Hoa chỉ có duyên giải cấu tương phùng nhưng dường như có một giọng nói đang thầm thì với ta, gả cho hắn tuyệt đối không sai, dẫu sao thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc gả cho cái tên họ Tần kia.
Chốc chốc Tụng Liên Hoa lại nhìn ta, khuôn mặt ta được xuân quang soi tỏ, nhưng ta không biết nên nói gì với hắn.
Tụng Liên Hoa hỏi ta: "Ngày thường, công chúa thích làm những gì?"
Ta đáp: "Ta thích múa rìu lớn, là loại rìu cực kì, cực kì lớn ấy."
Đôi mắt Tụng Liên Hoa biến thành hình trăng khuyết: "Vậy sau này Liên Hoa sẽ dựng cho công chúa một sân tập võ thật lớn ở vương phủ, để công chúa có thể thỏa sức phát huy."
Ta hỏi hắn: "Ngươi thật sự thích nữ tử như ta sao?"
Tụng Liên Hoa cười đáp: "Thích, đương nhiên thích, khi trước công chúa giúp Liên Hoa giải vây, lúc ấy Liên Hoa đã cảm thấy công chúa là người có nhân phẩm cao thượng, hào hiệp hiếm có trên đời. Cậu của công chúa là cứu tinh của Lan Bình, ngài ấy từng kể với phụ vương ta về công chúa, ngài ấy nói công chúa vô cùng dễ thương, tính cách cởi mở, tươi sáng, là cô nương tốt nhất thế gian này."
Ta tiếp tục hỏi: "Trừ những thứ này ra thì ngươi còn thích ta ở điểm nào."
Không rõ tại sao ta lại nhớ đến những lời mà Tần Dược Phong từng nói, một nam nhân cảm thấy một nữ nhân hữu dụng chính là một loại khen ngợi tán thưởng.
Tụng Liên Hoa nói: "Công chúa thân phận cao quý, võ nghệ cao cường, nếu được công chúa che chở sẽ thấy an tâm vô cùng, chỉ cần công chúa không không chê Liên Hoa vô dụng là được."
Nói rồi, mắt hắn chớp chớp, hàng lông mi run rẩy.
Chao ôi, suy cho cùng, những lời mà Tụng Liên Hoa nói có khác gì với những lời Tần Dược Phong nói đâu, đều là vì cảm thấy ta hữu dụng, nhưng sao ta lại cảm thấy lời của Tụng Liên Hoa nói nghe bùi tai, mát lòng hơn nhỉ.
Đặc biệt là vẻ mặt khi hắn nhìn ta, dù cho có bị hắn lừa, ta cũng mặc kệ.
Ta là một kẻ tầm thường, một thiếu niên anh tuấn nói đủ lời ngọt ngào với ngươi, chuyện này có mấy ai cưỡng lại được chứ.
Ta thở dài một hơi: "Thế tử ăn gì mà lớn thế, cái miệng ngọt xớt này nói chuyện thật xuôi tai..."
Hắn cười nói: "Lan Bình có đủ loại trái cây, loại nào cũng ngon miệng vô cùng, đến lúc đó, Liên Hoa sẽ đích thân đút cho công chúa ăn."
Ta kìm lòng không đặng, trái tim cứ nhảy nhót loạn lên, Lan Bình đúng là vùng đất lành, nam nhân ở đây quả không tồi.
Trong cung mẫu phi, nhất cử nhất động của ta đều lộ rõ vẻ hân hoan.
Lư phi đưa Tĩnh Nhã đến làm khách, trông thấy cái dáng vẻ này của ta, Tĩnh Nhã liền kêu đầu gối của mình đau.
Ta hỏi muội ấy sao đầu gối muội ấy bị đau.
Muội ấy nói: "Phụ hoàng chê ta bị nam sắc che mờ lí trí, khiến ngài ấy mất mặt. Bây giờ nếu để cho ông ấy nhìn thấy cái đức hạnh này của ngươi thì không biết ông ấy sẽ trưng ra cái vẻ mặt gì. Nhớ tới những ngày ta phải quỳ trên đất là thấy thế đạo bất công mà."
Ta nghe xong, đắc ý nói: "Ta đây đều là vì Đại Kỳ, chứ không phải vì thèm muốn nam sắc, dù ta có háo sắc thật thì cũng là háo sắc để phụng chỉ."
Mẫu phi nói: "Đáng thương thay cho thế tử, phận hắn như miếng thịt mỡ thơm lừng nhưng lại bị chó ngoạm mất."
Ơ hay, lời này là có ý gì, con có phải là con ruột của người không thế?
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
ε=ε=ε=ε=┌(; ̄▽ ̄)┘
8
Phụ hoàng cũng giật mình vì việc này.
Theo như những lời Tụng Liên Hoa nói thì ta nào có phải đi hòa thân, ta gả qua đó chẳng phải là đại biểu cho việc Đại Kỳ triệt để thống trị được Lan Bình rồi sao.
Hiển nhiên là phụ hoàng đã bị phần thành ý cực lớn này làm cảm động.
Ông ấy ngay lập tức nói: "Con gái Linh Lung của ta và thế tử của Lan Bình vương quả thực xứng đôi, đúng là mối lương duyên trời cao ban cho."
Lời của thiên tử là phun châu nhả ngọc, lập tức hứa gả ta cho hắn luôn.
Gần đây Tần Dược Phong vừa mới được thăng chức thành Vân Huy tướng quân hàng tam phẩm, mọi người đều cho rằng đây là tín hiệu phụ hoàng sẽ giáng ta thành quận chúa rồi gả cho hắn.
Thậm chí còn có người chạy đi hỏi dò ông ngoại ta, xem liệu ông có vừa ý với đứa cháu rể này không.
Ông ngoại nói bất kể là ai, chỉ cần đánh với ông ấy một trận, đánh thắng rồi thì ông sẽ thấy vừa lòng.
Không ai ngờ tới, ngang trời lại nhảy ra một kẻ là thế tử của Lan Bình vương, đòi cưới ta.
Tần Dược Phong cũng có mặt trên tiệc rượu, cách ta hơi xa, ta không rõ vẻ mặt của hắn gì.
Tĩnh Nhã hóng hớt đưa chuyện, kể với ta: "Vẻ mặt của Tần tiểu tướng quân trông cứ như vừa ăn phải phân chó ấy."
Ta không chịu nổi: "Tĩnh Nhã ơi Tĩnh Nhã, ta hiểu bây giờ muội thấy hả hê lắm nhưng mà lời ăn tiếng nói của muội cũng thô tục quá rồi. Muội không sợ bị mẫu phi muội nghe thấy thì sẽ quở trách muội à."
Tĩnh Nhã nói: "Mẫu phi nói hắn trông cứ như vừa hốc ba cân c?t."
Lư phi đúng là thương yêu con gái, Tần tiểu tướng quân không chỉ ăn c?t mà còn phải ngốn đến tận 3 cân luôn, như thế không sợ hắn sẽ no chết.
Khó trách mẫu phi ta gọi bà ấy là Miệng Hồ Lô, lòng khoan dung của bà ấy bé tí ti như cái miệng hồ lô luôn.
Mẫu phi trông hơi hoảng hốt.
Lan Bình cách kinh thành rất xa, ta gả qua đó, sẽ phải chia xa mẫu phi, mỗi người một phương, xa cách biển trời.
Thoáng cái ta cảm thấy làm nữ vương cũng chẳng tốt đến vậy, chi bằng tùy tiện gả cho một con em thế gia trong kinh thành, mặc xác hắn là dạng con chó con mèo gì cũng được, ít nhất ta có thể vào cung thăm nom mẫu phi bất cứ lúc nào.
Nhưng mẫu phi nói: "Nếu như con chỉ có tí tẹo tiền đồ như thế thì xem ra công sức nuôi dưỡng con của ta đã mất toi rồi."
Ta vẫn còn hơi lo lắng, trong bữa tiệc đó, ta luôn ngồi, chắc là thế tử kia không nhìn ra ta là một dạ xoa đâu nhỉ?
Mẫu phi gọi hắn vào cung.
Mẹ vợ muốn gặp con rể là chuyện thường tình ở đời.
Lúc Tụng Liên Hoa đến, ta cố ý đứng dậy, ưỡn thẳng sống lưng, để hắn nhìn rõ xem ta cao đến độ nào.
Hắn trông thấy ta, đôi mắt cười cong cong, khom lưng cúi chào ta: "Công chúa vẫn dễ thương như này nào."
Tụng Liên Hoa thấp hơn ta một tẹo, dáng người hắn cao gầy.
Ta nhìn thẳng hắn: "Ngươi có biết bên ngoài đều đồn ta là Công Chúa Dạ Xoa hay không?"
Tụng Liên Hoa nói với ta: "Lan Bình tín phụng phật pháp, còn đặc biệt thờ cúng phật mẫu che lọng trắng. Phật mẫu dáng người cao lớn, da dẻ trắng nõn, pháp lực vô biên, có thể hàng yêu trừ ma, có tấm lòng từ bi hỷ xả. Công chúa trông giống hệt như chân thân của phật mẫu."
Ta nghe xong, hai má đỏ bừng nóng rực.
Đúng là, người ta không chỉ là nữ vương mà còn thành bồ tát luôn.
Khen như này, quả thực khiến cho người ta thấy ngại ngùng, hí hí, hí hí, hí hí hí hí.
Mẫu phi ngó thấy cái dáng vẻ cười đến ngu ngơ, mất hết liêm sỉ của ta mà trợn trắng mắt khinh bỉ.
Mẫu phi cất lời gọi Tụng Liên Hoa: "Thế tử lại đây ngồi đi, đứa con gái này của ta chỉ có vóc dáng cao lớn thôi chứ đầu óc thì chẳng được việc, sau này mong thế tử lượng thứ nhiều hơn."
Tụng Liên Hoa nói: "Công chúa thông tuệ, tính cách cởi mở, không có ai tốt được bằng công chúa nữa đâu ạ."
Ối mẹ ơi, nghe cái miệng xinh miệng đẹp này đi, lời cứ như rót mật vào tai, nghe xong mà mát hết cả lòng cả dạ.
Mẫu phi nghía thấy má ta nở nộ sắc đào, bà bị cái bộ dáng rớt sạch liêm sỉ của ta làm mất hết mặt mũi.
Mẫu phi nói: "Núi cao sông dài, ta phó thác Linh Lung cho thế tử, sau này Lan Bình chính là nhà của con bé, hi vọng con bé ở nơi đó có thể được sống vui vẻ hạnh phúc."
Tụng Liên Hoa đứng dậy, cúi người thật sâu: "Xin Nhu phi nương nương yên tâm, Liên Hoa sẽ coi niềm vui của công chúa là hạnh phúc của mình, lấy sự ưu sầu của công chúa làm sự phiền não của bản thân. Thần nguyện lòng vì công chúa mà liều mình hi sinh, dù có phải thịt nát xương tan đi chăng nữa."
Ta khù khờ nói: "Không cần phải lấy chuyện đáng sợ như vậy ra để hứa, dáng vẻ ngươi xinh đẹp tú lệ, nhìn ngươi như được đãi tiệc thị giác. Mỗi ngày chỉ cần ngươi cười với ta nhiều chút thì ta đã vui sướng thỏa lòng rồi."
Mẫu phi than thở, cái mặt già này của bà đã chẳng còn miếng thể diện nào rồi. Tuy rằng bà ấy vẫn giữ được dung quang tươi thắm trẻ đẹp nhưng trông thấy cái bộ dạng mất hết liêm sỉ của ta thì ánh mắt lập tức lộ vẻ tang thương.
Tụng Liên Hoa dùng giọng nói yêu chiều đáp lại ta: "Công chúa có thể yêu thích tướng mạo của Liên Hoa, Liên Hoa liền thấy vui sướng không thôi. Công chúa thích Liên Hoa làm thế nào thì Liên Hoa sẽ làm như thế."
Ố hố hố hố hố hố, trong lòng ta không ngừng điên cuồng cười lớn nhưng trên mặt vẫn ra sức duy trì vẻ rụt rè.
Mẫu phi nhướng mày, nói: "Hôm nay, ngự hoa viên nắng đương rực rỡ, hai người các con đến đó đi dạo đi. Con gái lớn rồi, không giữ trong nhà được nữa, con gái của ta thấy rất vừa lòng với thế tử, người làm mẹ như ta đây, còn có gì không vui lòng nữa đâu. Đi đi thôi."
Trong ngự hoa viên, muôn hoa đua nở, trái tim ta cũng nở hoa ngập tràn.
Tuy rằng ta với Tụng Liên Hoa chỉ có duyên giải cấu tương phùng nhưng dường như có một giọng nói đang thầm thì với ta, gả cho hắn tuyệt đối không sai, dẫu sao thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc gả cho cái tên họ Tần kia.
Chốc chốc Tụng Liên Hoa lại nhìn ta, khuôn mặt ta được xuân quang soi tỏ, nhưng ta không biết nên nói gì với hắn.
Tụng Liên Hoa hỏi ta: "Ngày thường, công chúa thích làm những gì?"
Ta đáp: "Ta thích múa rìu lớn, là loại rìu cực kì, cực kì lớn ấy."
Đôi mắt Tụng Liên Hoa biến thành hình trăng khuyết: "Vậy sau này Liên Hoa sẽ dựng cho công chúa một sân tập võ thật lớn ở vương phủ, để công chúa có thể thỏa sức phát huy."
Ta hỏi hắn: "Ngươi thật sự thích nữ tử như ta sao?"
Tụng Liên Hoa cười đáp: "Thích, đương nhiên thích, khi trước công chúa giúp Liên Hoa giải vây, lúc ấy Liên Hoa đã cảm thấy công chúa là người có nhân phẩm cao thượng, hào hiệp hiếm có trên đời. Cậu của công chúa là cứu tinh của Lan Bình, ngài ấy từng kể với phụ vương ta về công chúa, ngài ấy nói công chúa vô cùng dễ thương, tính cách cởi mở, tươi sáng, là cô nương tốt nhất thế gian này."
Ta tiếp tục hỏi: "Trừ những thứ này ra thì ngươi còn thích ta ở điểm nào."
Không rõ tại sao ta lại nhớ đến những lời mà Tần Dược Phong từng nói, một nam nhân cảm thấy một nữ nhân hữu dụng chính là một loại khen ngợi tán thưởng.
Tụng Liên Hoa nói: "Công chúa thân phận cao quý, võ nghệ cao cường, nếu được công chúa che chở sẽ thấy an tâm vô cùng, chỉ cần công chúa không không chê Liên Hoa vô dụng là được."
Nói rồi, mắt hắn chớp chớp, hàng lông mi run rẩy.
Chao ôi, suy cho cùng, những lời mà Tụng Liên Hoa nói có khác gì với những lời Tần Dược Phong nói đâu, đều là vì cảm thấy ta hữu dụng, nhưng sao ta lại cảm thấy lời của Tụng Liên Hoa nói nghe bùi tai, mát lòng hơn nhỉ.
Đặc biệt là vẻ mặt khi hắn nhìn ta, dù cho có bị hắn lừa, ta cũng mặc kệ.
Ta là một kẻ tầm thường, một thiếu niên anh tuấn nói đủ lời ngọt ngào với ngươi, chuyện này có mấy ai cưỡng lại được chứ.
Ta thở dài một hơi: "Thế tử ăn gì mà lớn thế, cái miệng ngọt xớt này nói chuyện thật xuôi tai..."
Hắn cười nói: "Lan Bình có đủ loại trái cây, loại nào cũng ngon miệng vô cùng, đến lúc đó, Liên Hoa sẽ đích thân đút cho công chúa ăn."
Ta kìm lòng không đặng, trái tim cứ nhảy nhót loạn lên, Lan Bình đúng là vùng đất lành, nam nhân ở đây quả không tồi.
Trong cung mẫu phi, nhất cử nhất động của ta đều lộ rõ vẻ hân hoan.
Lư phi đưa Tĩnh Nhã đến làm khách, trông thấy cái dáng vẻ này của ta, Tĩnh Nhã liền kêu đầu gối của mình đau.
Ta hỏi muội ấy sao đầu gối muội ấy bị đau.
Muội ấy nói: "Phụ hoàng chê ta bị nam sắc che mờ lí trí, khiến ngài ấy mất mặt. Bây giờ nếu để cho ông ấy nhìn thấy cái đức hạnh này của ngươi thì không biết ông ấy sẽ trưng ra cái vẻ mặt gì. Nhớ tới những ngày ta phải quỳ trên đất là thấy thế đạo bất công mà."
Ta nghe xong, đắc ý nói: "Ta đây đều là vì Đại Kỳ, chứ không phải vì thèm muốn nam sắc, dù ta có háo sắc thật thì cũng là háo sắc để phụng chỉ."
Mẫu phi nói: "Đáng thương thay cho thế tử, phận hắn như miếng thịt mỡ thơm lừng nhưng lại bị chó ngoạm mất."
Ơ hay, lời này là có ý gì, con có phải là con ruột của người không thế?