Chương : 39
Sau khi bái kiến, thái hậu cho phép Trang Thư Lan ngồi xuống bên cạnh nói chuyện phiếm với nàng.
Câu hỏi đầu tiên mở đầu cuộc nói chuyện là.“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bẩm thái hậu vi thần mười lăm tuổi!”
Mặc dù Trang Thư Lan ngồi không thể phúc lễ nhưng lời nói vẫn phù hợp với thân phận thần tử.“Ừm, ngày thường ngoài việc đọc sách ra còn yêu thích những thứ gì nữa?”
Thái hậu vừa gật đầu vừa hỏi.Trang Thư Lan có chút khó hiểu, thái hậu đang muốn đích thân điều tra chuyện gì sao? Chẳng lẽ muốn điều tra xem nàng có ham mê thứ gì bị cấm đoán, thừa cơ nắm điểm yếu?….
Ặc, nếu quả thật là như vậy thì chẳng phải mình thành thứ hàng hoá đắt giá rồi sao.“Vi thần cũng giống như những nữ nhân bình thường khác, không có gì yêu thích thứ gì đặc biệt!”
Nàng trả lời thận trọng, bởi vì nàng không đoán ra được nguyên nhân khiến thái hậu đột nhiên có hứng thú đối với mình.“Vừa rồi ai gia nghe Tư Đồ đại nhân gọi khuê danh của ngươi rất thân mật.
Ngươi có quen biết Tư đồ đại nhân hay là hai người các ngươi….”
Thái hậu lại đặt câu hỏi, có điều vấn đề này khá tế nhị, tất nhiên ánh mắt thái hậu nhìn nàng cũng trở nên tò mò.“Vi thần cũng chỉ có chút duyên phận với Tư Đồ đại nhân, không tính là quen biết”
Trang Thư Lan cũng không định giải thích.
Bây giờ thanh danh nàng đã rất nổi rồi, không cần thiết lại giao du thêm với kẻ xấu như hắn, quan trọng nhất là Tư Đồ Minh Duệ này cũng không phải là kẻ dễ đối phó.
Nàng cũng không muốn dính líu gì nhiều đến hắn, nếu không người chiụ thiệt không ai khác chính là nàng!“Về phần Tư Đồ đại nhân xưng hô như vậy với vi thần, vi thần cho rằng cũng không có gì là không ổn.
Một cái tên chỉ là một danh xưng mà thôi, huống hồ tên đặt ra chính là để cho người khác gọi, tuỳ bọn họ xưng hô như thế nào mà thôi!”
Trang Thư Lan từ từ nói, lại nhẹ mà thở dài một hơi.
Nàng tới thế giới này chẳng qua cũng chỉ là một khách ngoại lai, cho nên công danh lợi lộc đều có thể từ bỏ, chỉ cầu ở thế giới này có thể yên bình, thản nhiên sống hết một đời.
Chỉ tiếc theo như tình hình bây giờ, mọi chuyện dường như vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng rồi.
Những chuyện khác không cần nói đến, chỉ riêng chuyện nàng đắc tội với hoàng hậu đương triều, chọc tới kẻ âm tình bất định – Tư Đồ Minh Duệ cũng đã không chịu nổi rồi, huống chi còn chưa kể tới Lãnh gia- thủ lĩnh của Thiên Ưng Các cũng luôn luôn muốn gây chuyện với nàng.“Tuổi còn nhỏ mà tâm tính lại như thế…… Aizz không tốt! Không tốt a!”
Thái hậu lắc đầu, mang theo thương tiếc, cười nhìn Trang Thư Lan“Tuy nói danh xưng chỉ là cái tên cho người khác gọi, nữ nhân tại Đại Đông hoàng triều chúng ta cũng đều có thể xuất đầu lộ diện, vào triều làm quan, nhưng cho dù như thế khuê danh của một nữ nhi cũng không phải là thứ nam tử có thể tuỳ ý gọi được.
Chỉ một thời gian nữa ngươi cũng sẽ lập gia đình, sẽ không làm quan nữa ở nhà chuyên tâm lo cho gia đình, con cái.
Cho nên , Trang thám hoa vẫn nên chú ý chuyên này mới được!”
Trang Thư Lan không có cách gì khác ngoài việc lắng nghe lời của thái hậu.
Dù sao nàng cũng không muốn làm quan quá lâu, đợi chuyện tân khoa tam giáp năm nay lắng xuống thì nàng cũng xin từ bỏ chức vị.“Thái hậu dạy bảo, vi thần sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Trang Thư Lan cúi đầu cung kính đáp.Đối với việc Trang Thư Lan thuận theo như vậy, thái hậu cũng chỉ cười khẽ.
Vừa rồi trong dạ yến nàng cũng đã thấy Trang Thư Lan không chút để ý cho nên thái hậu cũng không cho rằng những lời của nàng Trang Thư Lan sẽ thực sự ghi nhớ trong lòng.
Câu trả lời của nàng chỉ là cho có lệ, đơn giản chỉ là lấy lệ, tới mức người khác nhìn vào sẽ thấy ngay được.“Nơi này không có người ngoài, ngươi không cần quá câu nệ lễ tiết, ngẩng đầu lên nói chuyện một lát cùng ai gia!”
“Vi thần tuân lệnh”
Trang Thư Lan ngẩng đầu, ngồi thẳng lưng, chính là ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn không nhìn thái hậu ở đối diện – bởi vì nàng không có cách nào thực sự đối mặt với vị thái hậu mà nàng cảm thấy vừa kính sợ, kính trọng lại khiếp đảm này.Đối với vị thái hậu này nàng không biết nhiều lắm, chỉ mơ hồ nghe đồn rằng vị thái hậu này là phi tử của tiên đế đã băng hà, cùng tiên đế sinh một đứa con.
Sau đó cũng không rõ đứa trẻ này ra sao, sống ở đâu, có được phong tước vị hay không? Sau khi tiên đế băng hà, thái hậu được an trí ở Lâm uyển, nàng sống từ đó cho tới bây giờ.Lúc trước nghe thiên hạ đồn đại thì nàng biết ngay chuyện của thái hậu không đơn giản như vậy, chắc chắn không giống như những người trong thiên hạ nói – đây đường đường là con trai của tiên đế sao có thể nói không biết tung tích là không biết tung tích được? Bất quá chuyện này nếu không có ai khảo chứng nàng cũng lười tìm hiểu, dù sao chuyện của gia đình đế vương cũng không liên quan tới nàng, nàng không cần phải tự mình đi tìm phiền não!“Kỳ thật nhìn Trang thám hoa lại khiến ai gia nhớ tới hai vị cố nhân”
Thái hậu đột nhiên thở dài, nhìn nàng chăm chăm, có thể nói thông qua nàng thái hậu đang nhìn một người khác”
“Một người có diện mạo giống ngươi, còn người kia có khí chất so với ngươi không khác là bao !”
“Thái hậu thật biết đùa, bề ngoài vi thần vô cùng bình thường.
Nếu thái hậu có cơ hội ra ngoài dạo phố chắc hẳn sẽ nhìn thấy không ít người tương tự vi thần, mà khi chất này vốn thực khó nói, có lẽ thái hậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát a!”
Trang Thư Lan nho nhã lễ độ đáp lại lời nói của thái hậu đánh.
Đùa sao? Nàng đã gặp phải không ít đại nhân vật rồi, không muốn lại dính líu tới thái hậu nữa.“Có lẽ thế!”
Thái hậu có vài phần bất đắc dĩ gật đầu.
Đã hơn hai mươi năm, hiện tại trong đầu nàng cũng có chút mơ hồ với hai vị cố nhân trước kia.
Aizz, năm tháng đúng là không buông tha người nào! Tuy nói vậy nhưng nữ tử trong Đại Đông hoàng triều này nàng gặp qua không phải ít,tại sao lại có cảm giác quen thuộc với một người mới gặp mặt Trang Thư Lan? Tại sao trên người nàng lại thấy bóng dáng của hai nàng kia?“Trang thám hoa coi như là đã học đủ kinh thư, đọc không ít các bộ sách rồi đã từng thấy qua một quyển sách có tên “ dị quốc đồ chí”
chưa?”
“Hồi bẩm thái hậu, vi thần chưa từng đọc hết chỉ mới nhìn qua có hai trang sách mà thôi”
Trang Thư Lan lại cung kính trả lời, trong lòng thầm thán phục thái hậu nói chuyện thay đổi đề tài quá nhanh, cũng may nàng thường nói chuyện cùng bạn bè theo kiểu thâm ý sâu xa , nếu không thật không có khả năng theo kịp suy nghĩ của thái hậu a!“Dị quốc đồ chí”
là một quyển sách chuyên ghi chép những phong tập, tập quán, vị trí, lãnh thổ của các quốc gia bên ngoài Đại đông hoàng triều.
Trong sách có giới thiệu trên một trăm quốc gia, có quốc gia lân cận Đại Đông hoàng triều, có quốc gia cách Đại Đông hoàng triều rất xa, cả ngàn dặm, thậm chí ngay cả những quốc gia bên kia đại dương cũng được ghi lại!Lúc trước Trang Thư Lan đã thấy quyển sách này ở trong Thư các của Trang phủ, cũng không biết là do vị đại thần nào đưa tới lấy lòng Trang Đức.
Tuy nhiên Trang Đức không có hứng thú với loại sách này nên bèn đem nhét nó xuống tầng dưới cùng của kệ sách.Trang Thư Lan trong lúc vô tình nhìn thấy, nổi cơn tò mò, lấy quyển sách ra phủi sạch bụi bẩn mới phát hiện quyển sách là số lượng có hạn từ lâu đã không xuất bản nữa, cả Đại đông Hoàng triều chỉ có ba cuốn.
Thấy số lượng sách này chỉ có hạn, Trang Thư Lan cố gắng nhẫn nại đọc hết toàn bộ quyển sách, đọc xong mới phát hiện tác giả quyển sách này quả thật là một thiên tài.
Lại còn đã tới nhiều quốc gia như vậy, mỗi quốc gia hắn đi qua đều ghi lại tỉ mỉ phong tục, tập quán, con người, cảnh vật nơi đó, hơn nữa phương pháp ghi chép lại mang đậm chất hiện đại – như vậy khiến cho nàng nghi ngờ tác giả quyển sách này phải chăng cũng là người hiện đại giống như nàng, xuyên không mà tới nơi này.
Vốn định hỏi thăm một chút tác giả cuốn sách là ai nhưng vừa nhìn thấy năm xuất bản cuốn sách Trang Thư Lan liền bỏ qua ý nghĩ này.
Cuốn sách này được viết cách đây đã sáu mươi năm! Không nói tới chuyện tìm ra người này, chỉ sợ cho dù tìm ra được cũng chỉ còn lại một nắm đất khô.“Vậy có từng nghe qua Phi Á hoàng triều chưa?”
Thái hậu gia tăng truy vấn.Phi Á hoàng triều? Trang Thư Lan hơi hơi nhăn trán, vương triều này thật ra trong sách nàng đã từng thấy.
Phi Á hoàng triều chính là quốc gia nằm ở phía bên kia đại dương so với Đại đông hoàng triều.
Nhưng mà trong sách cũng không ghi lại rất ít tư liệu về nơi này, chỉ đề cập tới mà thôi do đó nàng cũng không để ý lắm.Bây giờ đột nhiên thái hậu hỏi tới, Trang Thư Lan có chút khó hiểu, xem bộ dạng của thái hậu dường như rất để ý quốc gia có tên là Phi Á hoàng triều kia.“Vi thần chưa từng nghe qua”
Trang Thư Lan cân nhắc một lúc lâu vẫn quyết định không nói sự thật cho thái hậu – hiện tại coi như nàng đã bước chân vào quan trường rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, lo giữ lấy thân mình mới là lẽ phải, cho dù là thái hậu cũng không ngoại lệ“Nếu thái hậu biết có một cuốn sách như vậy sao không tới Tàng Kinh Các xem sẽ rõ?”
“Trong cung quyển sách kia sớm đã không còn!”
Thái hậu tiếc nuối, sau đó không biết nàng nghĩ cái gì lại trừng mắt nhìn Trang Thư Lan.“Nếu Trang thám hoa đã từng xem qua quyển sách kia, vậy nhất định là thám hoa có quyển sách này! Không bằng phiền thám hoa sau khi trở về cố gắng tìm lại xem có ghi về Phi Á hoàng triều hay không?”
Trang Thư Lan nghe xong yêu cầu của thái hậu, phản ứng đầu tiên là âm thầm kêu thảm.
Nếu như đáp ứng vậy thì lại phải tiến cung một lần nữa gặp mặt thái hậu, nếu không đáp ứng…….“A…”
Trang Thư Lan hơi có chút do dự lên tiếng“Quyển sách kia, vi thần đã từng thấy ở một thư trai trong kinh thành.
Nếu thái hậu thật sự muốn tìm có thể cho người tới thư trai hỏi xem”
Cố gắng từ chối chuyện này, nàng tuyệt đối không muốn có mối quan hệ nào phát sinh với một nữ nhân trong cung.
Nữ nhân trong cung thật đáng sợ, đấu tranh kịch liệt, chẳng biết lúc nào đuôi bão kia sẽ quét tới thân mình – tựa như hôm nay, thái độ của hoàng hậu cũng thật kỳ quái.“Cũng được!”
Thái hậu nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.Trang Thư Lan nghe được thái hậu nói như vậy thầm thở phào một tiếng, đang định chào từ giã thì thanh âm trầm ổn uy nghiêm cùng với tiếng bước chân của hoàng đế truyền vào trong đình.“Thái hậu đang nói chuyện gì với Trang ái khanh vậy, hình như rất thú vị a!”
Câu hỏi đầu tiên mở đầu cuộc nói chuyện là.“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bẩm thái hậu vi thần mười lăm tuổi!”
Mặc dù Trang Thư Lan ngồi không thể phúc lễ nhưng lời nói vẫn phù hợp với thân phận thần tử.“Ừm, ngày thường ngoài việc đọc sách ra còn yêu thích những thứ gì nữa?”
Thái hậu vừa gật đầu vừa hỏi.Trang Thư Lan có chút khó hiểu, thái hậu đang muốn đích thân điều tra chuyện gì sao? Chẳng lẽ muốn điều tra xem nàng có ham mê thứ gì bị cấm đoán, thừa cơ nắm điểm yếu?….
Ặc, nếu quả thật là như vậy thì chẳng phải mình thành thứ hàng hoá đắt giá rồi sao.“Vi thần cũng giống như những nữ nhân bình thường khác, không có gì yêu thích thứ gì đặc biệt!”
Nàng trả lời thận trọng, bởi vì nàng không đoán ra được nguyên nhân khiến thái hậu đột nhiên có hứng thú đối với mình.“Vừa rồi ai gia nghe Tư Đồ đại nhân gọi khuê danh của ngươi rất thân mật.
Ngươi có quen biết Tư đồ đại nhân hay là hai người các ngươi….”
Thái hậu lại đặt câu hỏi, có điều vấn đề này khá tế nhị, tất nhiên ánh mắt thái hậu nhìn nàng cũng trở nên tò mò.“Vi thần cũng chỉ có chút duyên phận với Tư Đồ đại nhân, không tính là quen biết”
Trang Thư Lan cũng không định giải thích.
Bây giờ thanh danh nàng đã rất nổi rồi, không cần thiết lại giao du thêm với kẻ xấu như hắn, quan trọng nhất là Tư Đồ Minh Duệ này cũng không phải là kẻ dễ đối phó.
Nàng cũng không muốn dính líu gì nhiều đến hắn, nếu không người chiụ thiệt không ai khác chính là nàng!“Về phần Tư Đồ đại nhân xưng hô như vậy với vi thần, vi thần cho rằng cũng không có gì là không ổn.
Một cái tên chỉ là một danh xưng mà thôi, huống hồ tên đặt ra chính là để cho người khác gọi, tuỳ bọn họ xưng hô như thế nào mà thôi!”
Trang Thư Lan từ từ nói, lại nhẹ mà thở dài một hơi.
Nàng tới thế giới này chẳng qua cũng chỉ là một khách ngoại lai, cho nên công danh lợi lộc đều có thể từ bỏ, chỉ cầu ở thế giới này có thể yên bình, thản nhiên sống hết một đời.
Chỉ tiếc theo như tình hình bây giờ, mọi chuyện dường như vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng rồi.
Những chuyện khác không cần nói đến, chỉ riêng chuyện nàng đắc tội với hoàng hậu đương triều, chọc tới kẻ âm tình bất định – Tư Đồ Minh Duệ cũng đã không chịu nổi rồi, huống chi còn chưa kể tới Lãnh gia- thủ lĩnh của Thiên Ưng Các cũng luôn luôn muốn gây chuyện với nàng.“Tuổi còn nhỏ mà tâm tính lại như thế…… Aizz không tốt! Không tốt a!”
Thái hậu lắc đầu, mang theo thương tiếc, cười nhìn Trang Thư Lan“Tuy nói danh xưng chỉ là cái tên cho người khác gọi, nữ nhân tại Đại Đông hoàng triều chúng ta cũng đều có thể xuất đầu lộ diện, vào triều làm quan, nhưng cho dù như thế khuê danh của một nữ nhi cũng không phải là thứ nam tử có thể tuỳ ý gọi được.
Chỉ một thời gian nữa ngươi cũng sẽ lập gia đình, sẽ không làm quan nữa ở nhà chuyên tâm lo cho gia đình, con cái.
Cho nên , Trang thám hoa vẫn nên chú ý chuyên này mới được!”
Trang Thư Lan không có cách gì khác ngoài việc lắng nghe lời của thái hậu.
Dù sao nàng cũng không muốn làm quan quá lâu, đợi chuyện tân khoa tam giáp năm nay lắng xuống thì nàng cũng xin từ bỏ chức vị.“Thái hậu dạy bảo, vi thần sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Trang Thư Lan cúi đầu cung kính đáp.Đối với việc Trang Thư Lan thuận theo như vậy, thái hậu cũng chỉ cười khẽ.
Vừa rồi trong dạ yến nàng cũng đã thấy Trang Thư Lan không chút để ý cho nên thái hậu cũng không cho rằng những lời của nàng Trang Thư Lan sẽ thực sự ghi nhớ trong lòng.
Câu trả lời của nàng chỉ là cho có lệ, đơn giản chỉ là lấy lệ, tới mức người khác nhìn vào sẽ thấy ngay được.“Nơi này không có người ngoài, ngươi không cần quá câu nệ lễ tiết, ngẩng đầu lên nói chuyện một lát cùng ai gia!”
“Vi thần tuân lệnh”
Trang Thư Lan ngẩng đầu, ngồi thẳng lưng, chính là ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn không nhìn thái hậu ở đối diện – bởi vì nàng không có cách nào thực sự đối mặt với vị thái hậu mà nàng cảm thấy vừa kính sợ, kính trọng lại khiếp đảm này.Đối với vị thái hậu này nàng không biết nhiều lắm, chỉ mơ hồ nghe đồn rằng vị thái hậu này là phi tử của tiên đế đã băng hà, cùng tiên đế sinh một đứa con.
Sau đó cũng không rõ đứa trẻ này ra sao, sống ở đâu, có được phong tước vị hay không? Sau khi tiên đế băng hà, thái hậu được an trí ở Lâm uyển, nàng sống từ đó cho tới bây giờ.Lúc trước nghe thiên hạ đồn đại thì nàng biết ngay chuyện của thái hậu không đơn giản như vậy, chắc chắn không giống như những người trong thiên hạ nói – đây đường đường là con trai của tiên đế sao có thể nói không biết tung tích là không biết tung tích được? Bất quá chuyện này nếu không có ai khảo chứng nàng cũng lười tìm hiểu, dù sao chuyện của gia đình đế vương cũng không liên quan tới nàng, nàng không cần phải tự mình đi tìm phiền não!“Kỳ thật nhìn Trang thám hoa lại khiến ai gia nhớ tới hai vị cố nhân”
Thái hậu đột nhiên thở dài, nhìn nàng chăm chăm, có thể nói thông qua nàng thái hậu đang nhìn một người khác”
“Một người có diện mạo giống ngươi, còn người kia có khí chất so với ngươi không khác là bao !”
“Thái hậu thật biết đùa, bề ngoài vi thần vô cùng bình thường.
Nếu thái hậu có cơ hội ra ngoài dạo phố chắc hẳn sẽ nhìn thấy không ít người tương tự vi thần, mà khi chất này vốn thực khó nói, có lẽ thái hậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát a!”
Trang Thư Lan nho nhã lễ độ đáp lại lời nói của thái hậu đánh.
Đùa sao? Nàng đã gặp phải không ít đại nhân vật rồi, không muốn lại dính líu tới thái hậu nữa.“Có lẽ thế!”
Thái hậu có vài phần bất đắc dĩ gật đầu.
Đã hơn hai mươi năm, hiện tại trong đầu nàng cũng có chút mơ hồ với hai vị cố nhân trước kia.
Aizz, năm tháng đúng là không buông tha người nào! Tuy nói vậy nhưng nữ tử trong Đại Đông hoàng triều này nàng gặp qua không phải ít,tại sao lại có cảm giác quen thuộc với một người mới gặp mặt Trang Thư Lan? Tại sao trên người nàng lại thấy bóng dáng của hai nàng kia?“Trang thám hoa coi như là đã học đủ kinh thư, đọc không ít các bộ sách rồi đã từng thấy qua một quyển sách có tên “ dị quốc đồ chí”
chưa?”
“Hồi bẩm thái hậu, vi thần chưa từng đọc hết chỉ mới nhìn qua có hai trang sách mà thôi”
Trang Thư Lan lại cung kính trả lời, trong lòng thầm thán phục thái hậu nói chuyện thay đổi đề tài quá nhanh, cũng may nàng thường nói chuyện cùng bạn bè theo kiểu thâm ý sâu xa , nếu không thật không có khả năng theo kịp suy nghĩ của thái hậu a!“Dị quốc đồ chí”
là một quyển sách chuyên ghi chép những phong tập, tập quán, vị trí, lãnh thổ của các quốc gia bên ngoài Đại đông hoàng triều.
Trong sách có giới thiệu trên một trăm quốc gia, có quốc gia lân cận Đại Đông hoàng triều, có quốc gia cách Đại Đông hoàng triều rất xa, cả ngàn dặm, thậm chí ngay cả những quốc gia bên kia đại dương cũng được ghi lại!Lúc trước Trang Thư Lan đã thấy quyển sách này ở trong Thư các của Trang phủ, cũng không biết là do vị đại thần nào đưa tới lấy lòng Trang Đức.
Tuy nhiên Trang Đức không có hứng thú với loại sách này nên bèn đem nhét nó xuống tầng dưới cùng của kệ sách.Trang Thư Lan trong lúc vô tình nhìn thấy, nổi cơn tò mò, lấy quyển sách ra phủi sạch bụi bẩn mới phát hiện quyển sách là số lượng có hạn từ lâu đã không xuất bản nữa, cả Đại đông Hoàng triều chỉ có ba cuốn.
Thấy số lượng sách này chỉ có hạn, Trang Thư Lan cố gắng nhẫn nại đọc hết toàn bộ quyển sách, đọc xong mới phát hiện tác giả quyển sách này quả thật là một thiên tài.
Lại còn đã tới nhiều quốc gia như vậy, mỗi quốc gia hắn đi qua đều ghi lại tỉ mỉ phong tục, tập quán, con người, cảnh vật nơi đó, hơn nữa phương pháp ghi chép lại mang đậm chất hiện đại – như vậy khiến cho nàng nghi ngờ tác giả quyển sách này phải chăng cũng là người hiện đại giống như nàng, xuyên không mà tới nơi này.
Vốn định hỏi thăm một chút tác giả cuốn sách là ai nhưng vừa nhìn thấy năm xuất bản cuốn sách Trang Thư Lan liền bỏ qua ý nghĩ này.
Cuốn sách này được viết cách đây đã sáu mươi năm! Không nói tới chuyện tìm ra người này, chỉ sợ cho dù tìm ra được cũng chỉ còn lại một nắm đất khô.“Vậy có từng nghe qua Phi Á hoàng triều chưa?”
Thái hậu gia tăng truy vấn.Phi Á hoàng triều? Trang Thư Lan hơi hơi nhăn trán, vương triều này thật ra trong sách nàng đã từng thấy.
Phi Á hoàng triều chính là quốc gia nằm ở phía bên kia đại dương so với Đại đông hoàng triều.
Nhưng mà trong sách cũng không ghi lại rất ít tư liệu về nơi này, chỉ đề cập tới mà thôi do đó nàng cũng không để ý lắm.Bây giờ đột nhiên thái hậu hỏi tới, Trang Thư Lan có chút khó hiểu, xem bộ dạng của thái hậu dường như rất để ý quốc gia có tên là Phi Á hoàng triều kia.“Vi thần chưa từng nghe qua”
Trang Thư Lan cân nhắc một lúc lâu vẫn quyết định không nói sự thật cho thái hậu – hiện tại coi như nàng đã bước chân vào quan trường rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, lo giữ lấy thân mình mới là lẽ phải, cho dù là thái hậu cũng không ngoại lệ“Nếu thái hậu biết có một cuốn sách như vậy sao không tới Tàng Kinh Các xem sẽ rõ?”
“Trong cung quyển sách kia sớm đã không còn!”
Thái hậu tiếc nuối, sau đó không biết nàng nghĩ cái gì lại trừng mắt nhìn Trang Thư Lan.“Nếu Trang thám hoa đã từng xem qua quyển sách kia, vậy nhất định là thám hoa có quyển sách này! Không bằng phiền thám hoa sau khi trở về cố gắng tìm lại xem có ghi về Phi Á hoàng triều hay không?”
Trang Thư Lan nghe xong yêu cầu của thái hậu, phản ứng đầu tiên là âm thầm kêu thảm.
Nếu như đáp ứng vậy thì lại phải tiến cung một lần nữa gặp mặt thái hậu, nếu không đáp ứng…….“A…”
Trang Thư Lan hơi có chút do dự lên tiếng“Quyển sách kia, vi thần đã từng thấy ở một thư trai trong kinh thành.
Nếu thái hậu thật sự muốn tìm có thể cho người tới thư trai hỏi xem”
Cố gắng từ chối chuyện này, nàng tuyệt đối không muốn có mối quan hệ nào phát sinh với một nữ nhân trong cung.
Nữ nhân trong cung thật đáng sợ, đấu tranh kịch liệt, chẳng biết lúc nào đuôi bão kia sẽ quét tới thân mình – tựa như hôm nay, thái độ của hoàng hậu cũng thật kỳ quái.“Cũng được!”
Thái hậu nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.Trang Thư Lan nghe được thái hậu nói như vậy thầm thở phào một tiếng, đang định chào từ giã thì thanh âm trầm ổn uy nghiêm cùng với tiếng bước chân của hoàng đế truyền vào trong đình.“Thái hậu đang nói chuyện gì với Trang ái khanh vậy, hình như rất thú vị a!”