Chương : 13
“Tiểu Thư, người về rồi! Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, người ra ăn luôn đi.” Thanh Tâm từ bên ngoài đi vào nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Thanh Tâm, lại đây! Giúp ta đấm bóp đi, cả người ta mềm nhũn rồi.” Âu Dương Nguyệt Anh nằm úp trên giường nói với giọng uể oải.
“Mệt mỏi như vậy sao? Xem ra Vương Gia đúng là cường tráng thật.” Thanh Tâm ngồi xuống bên giường vừa bóp lưng cho Âu Dương Nguyệt Anh vừa nói.
“Còn không sao? Ngủ trên cái giường như vậy từ nhỏ đến lớn mà có thể bình thường như vậy, đúng là không bình thường.” Âu Dương Nguyệt Anh 2 mắt híp lại, mơ hồ nói. Cái này là người nói Đông, người hiểu Tây.
“Người mệt sao?” Thanh Tâm vừa bóp vừa hỏi.
“Ừmk! Ta ngủ 1 chút.” Âu Dương Nguyệt Anh từ từ chìm vào giấc ngủ.
_____+_____+_____+_____•
Tĩnh Di Viện!
“Dị Chân, đã là giờ nào rồi?” Liễu Di Hân ngồi trên ghế vừa dùng trà vừa hỏi Dị Chân đứng ở phía sau.
“Phu Nhân, đã cuối giờ Mẹo rồi ạ!” Dị Chân trả lời.
“Tại sao đến giờ này mà những nữ nhân đó còn chưa tới thỉnh an?” Liễu Di Hân nhíu mày.
“Phu Nhân, chuyện này...” Dị Chân ấp úng.
“Nói!” Liễu Di Hân tức giận nói.
“Hồi Phu Nhân, từu đầu giờ Mẹo thì bọn họ đều đã tập trung Tĩnh Hiên Viện chờ thỉnh an Vương Phi hết rồi ạ!” Dị Chân trả lời.
“Đám nữ nhân này đúng là không biết tốt xấu!” Liễu Di Hân tức giận.
“Phu Nhân, bọn họ làm như vậy đều là vì đêm hôm qua Vương gia lại sủng ái Vương Phi.” Dị Chân nói.
“Cái gì? Đêm qua Vương Gia lại sủng ái cô ta!” Liễu Di Hân tức giận đứng dậy đối diện với Dị Chân. Đêm qua ả muốn ở lại hầu hạ Vương Gia thì liền bị đuổi ra ngoài, sao Vương Gia lại sủng ái nàng ta chứ?
“Đúng vậy, Phu Nhân! Bọn tỳ nữ còn nói là Vương Gia quá cường tráng nên làm cho Vương Phi rất mệt mỏi, vừa về đến Tĩnh Hiên Viện liền nằm ngay lên giường kêu người đấm bóp.” Dị Chân nói.
“Đi, chúng ta tới Tĩnh Hiên Viện!” Liễu Di Hân nói rồi cùng với Dị Chân đi tới Tĩnh Hiên Viện.
_____+_____+_____•
Bên trong phòng khách của Tĩnh Hiên Viện hiện có 6 nữ nhân đang ngồi trên ghế thưởng trà, sau lưng mỗi người là nhóm tỳ nữ đứng hầu hạ. 6 vị Phu Nhân lần lượt là Tĩnh Phu Nhân, Diên Phu Nhân, Võ Phu Nhân, Hà Phu Nhân, Hạ Phu Nhân và Dư Phu Nhân. Liễu Di Hân bên ngoài được Dị Chân đỡ đi vào đi thẳng lên ghế giữa trên cao bên trái ngồi xuống (ghế phía trên là dành cho chủ nhà hoặc người có chức cao hơn, có 2 ghế ở 2 bên ở giữa là cái bàn).
“Liễu Phu Nhân!” Nhóm thị thiếp nhìn thấy Liễu Di Hân liền đứng dậy thỉnh an.
“Các vị muội muội đứng dậy đi! Hôm nay là tới để thỉnh an Vương Phi chứ đâu phải là tới thỉnh an Bổn Phu Nhân đâu.” Liễu Di Hân nói móc.
“Liễu Phu Nhân, mời dùng trà!” Thanh Tâm cầm 1 ly trà trên tay tỳ nữ để lên bàn cho Liễu Di Hân.
“Vương Phi của ngươi đâu? Các vị Phu Nhân đều tới thỉnh an cô ta, sao lúc nào cũng để cho mọi người đợi 1 mình cô ta vậy?” Liễu Di Hân nhìn Thanh Tâm nói.
“Hồi Phu Nhân, Vương Phi mệt nên đã ngủ vẫn chưa thức. Vương Phi nói không cần hành lễ thỉnh an nhưng các vị Phu Nhân đều nói muốn đợi nên nô tỳ không còn cách nào khác.” Thanh Tâm trả lời.
‘Chát!’ Dị Chân tát Thanh Tâm 1 cái thật mạnh rồi lớn giọng nói: “Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao? Phu Nhân muốn gặp Vương Phi còn không mau gọi ra!”
“Nhưng mà Vương Phi hiện vẫn đang ngủ!” Thanh Tâm vừa ôm má vừa trả lời.
“Ngươi không đi gọi đúng không? Dị Chân, đi mời Vương Phi ra.” Liễu Di Hân nhìn Dị Chân ra lệnh.
“Vâng!” Dị Chân nhận mệnh định đi ra khỏi phòng khách để đi đến phòng ngủ của Âu Dương Nguyệt Anh nhưng vừa đi đến cửa liền bị Bình An chặn lại.
“Phu Nhân muốn mời Vương Phi ra, ngươi muốn tạo phản đúng không?” Dị Chân nghênh mặt nói với Bình An.
“Vương Gia nói nếu Vương Phi không muốn thì không ai được ép buộc.” Bình An lạnh lùng nói.
“Bổn Phu Nhân chính là phải mời Vương Phi ra! Dị Chân!” Liễu Di Hân nói.
Dị Chân định bước đi tiếp thì cảm nhận được cổ có cảm giác lạnh nên dừng lại. Chẳng qua là thấy có người không chịu nghe lời nên rút nửa phần thanh kiếm trên tay kề lên cổ Dị Chân để đe doạ.
“Ngươi muốn tạo phản có đúng không?” Liễu Di Hân tức giận đứng dậy nhìn Bình An quát.
“Thuộc hạ tuqf trước đến nay chỉ nhận lệnh và nghe lời của Vương Gia.” Bình An vẫn bộ dạng lạnh lùng nói.
Dị Chân sợ hãi chạy lại đứng bên cạnh Liễu Di Hân, những người khác ở đây đều bàng hoàng. Ngay cả Liễu Di Hân cũng dám động thủ, xem ra vị Vương Phi này thật sự không thể đắc tội rồi.
“Thanh Tâm, lại đây! Giúp ta đấm bóp đi, cả người ta mềm nhũn rồi.” Âu Dương Nguyệt Anh nằm úp trên giường nói với giọng uể oải.
“Mệt mỏi như vậy sao? Xem ra Vương Gia đúng là cường tráng thật.” Thanh Tâm ngồi xuống bên giường vừa bóp lưng cho Âu Dương Nguyệt Anh vừa nói.
“Còn không sao? Ngủ trên cái giường như vậy từ nhỏ đến lớn mà có thể bình thường như vậy, đúng là không bình thường.” Âu Dương Nguyệt Anh 2 mắt híp lại, mơ hồ nói. Cái này là người nói Đông, người hiểu Tây.
“Người mệt sao?” Thanh Tâm vừa bóp vừa hỏi.
“Ừmk! Ta ngủ 1 chút.” Âu Dương Nguyệt Anh từ từ chìm vào giấc ngủ.
_____+_____+_____+_____•
Tĩnh Di Viện!
“Dị Chân, đã là giờ nào rồi?” Liễu Di Hân ngồi trên ghế vừa dùng trà vừa hỏi Dị Chân đứng ở phía sau.
“Phu Nhân, đã cuối giờ Mẹo rồi ạ!” Dị Chân trả lời.
“Tại sao đến giờ này mà những nữ nhân đó còn chưa tới thỉnh an?” Liễu Di Hân nhíu mày.
“Phu Nhân, chuyện này...” Dị Chân ấp úng.
“Nói!” Liễu Di Hân tức giận nói.
“Hồi Phu Nhân, từu đầu giờ Mẹo thì bọn họ đều đã tập trung Tĩnh Hiên Viện chờ thỉnh an Vương Phi hết rồi ạ!” Dị Chân trả lời.
“Đám nữ nhân này đúng là không biết tốt xấu!” Liễu Di Hân tức giận.
“Phu Nhân, bọn họ làm như vậy đều là vì đêm hôm qua Vương gia lại sủng ái Vương Phi.” Dị Chân nói.
“Cái gì? Đêm qua Vương Gia lại sủng ái cô ta!” Liễu Di Hân tức giận đứng dậy đối diện với Dị Chân. Đêm qua ả muốn ở lại hầu hạ Vương Gia thì liền bị đuổi ra ngoài, sao Vương Gia lại sủng ái nàng ta chứ?
“Đúng vậy, Phu Nhân! Bọn tỳ nữ còn nói là Vương Gia quá cường tráng nên làm cho Vương Phi rất mệt mỏi, vừa về đến Tĩnh Hiên Viện liền nằm ngay lên giường kêu người đấm bóp.” Dị Chân nói.
“Đi, chúng ta tới Tĩnh Hiên Viện!” Liễu Di Hân nói rồi cùng với Dị Chân đi tới Tĩnh Hiên Viện.
_____+_____+_____•
Bên trong phòng khách của Tĩnh Hiên Viện hiện có 6 nữ nhân đang ngồi trên ghế thưởng trà, sau lưng mỗi người là nhóm tỳ nữ đứng hầu hạ. 6 vị Phu Nhân lần lượt là Tĩnh Phu Nhân, Diên Phu Nhân, Võ Phu Nhân, Hà Phu Nhân, Hạ Phu Nhân và Dư Phu Nhân. Liễu Di Hân bên ngoài được Dị Chân đỡ đi vào đi thẳng lên ghế giữa trên cao bên trái ngồi xuống (ghế phía trên là dành cho chủ nhà hoặc người có chức cao hơn, có 2 ghế ở 2 bên ở giữa là cái bàn).
“Liễu Phu Nhân!” Nhóm thị thiếp nhìn thấy Liễu Di Hân liền đứng dậy thỉnh an.
“Các vị muội muội đứng dậy đi! Hôm nay là tới để thỉnh an Vương Phi chứ đâu phải là tới thỉnh an Bổn Phu Nhân đâu.” Liễu Di Hân nói móc.
“Liễu Phu Nhân, mời dùng trà!” Thanh Tâm cầm 1 ly trà trên tay tỳ nữ để lên bàn cho Liễu Di Hân.
“Vương Phi của ngươi đâu? Các vị Phu Nhân đều tới thỉnh an cô ta, sao lúc nào cũng để cho mọi người đợi 1 mình cô ta vậy?” Liễu Di Hân nhìn Thanh Tâm nói.
“Hồi Phu Nhân, Vương Phi mệt nên đã ngủ vẫn chưa thức. Vương Phi nói không cần hành lễ thỉnh an nhưng các vị Phu Nhân đều nói muốn đợi nên nô tỳ không còn cách nào khác.” Thanh Tâm trả lời.
‘Chát!’ Dị Chân tát Thanh Tâm 1 cái thật mạnh rồi lớn giọng nói: “Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao? Phu Nhân muốn gặp Vương Phi còn không mau gọi ra!”
“Nhưng mà Vương Phi hiện vẫn đang ngủ!” Thanh Tâm vừa ôm má vừa trả lời.
“Ngươi không đi gọi đúng không? Dị Chân, đi mời Vương Phi ra.” Liễu Di Hân nhìn Dị Chân ra lệnh.
“Vâng!” Dị Chân nhận mệnh định đi ra khỏi phòng khách để đi đến phòng ngủ của Âu Dương Nguyệt Anh nhưng vừa đi đến cửa liền bị Bình An chặn lại.
“Phu Nhân muốn mời Vương Phi ra, ngươi muốn tạo phản đúng không?” Dị Chân nghênh mặt nói với Bình An.
“Vương Gia nói nếu Vương Phi không muốn thì không ai được ép buộc.” Bình An lạnh lùng nói.
“Bổn Phu Nhân chính là phải mời Vương Phi ra! Dị Chân!” Liễu Di Hân nói.
Dị Chân định bước đi tiếp thì cảm nhận được cổ có cảm giác lạnh nên dừng lại. Chẳng qua là thấy có người không chịu nghe lời nên rút nửa phần thanh kiếm trên tay kề lên cổ Dị Chân để đe doạ.
“Ngươi muốn tạo phản có đúng không?” Liễu Di Hân tức giận đứng dậy nhìn Bình An quát.
“Thuộc hạ tuqf trước đến nay chỉ nhận lệnh và nghe lời của Vương Gia.” Bình An vẫn bộ dạng lạnh lùng nói.
Dị Chân sợ hãi chạy lại đứng bên cạnh Liễu Di Hân, những người khác ở đây đều bàng hoàng. Ngay cả Liễu Di Hân cũng dám động thủ, xem ra vị Vương Phi này thật sự không thể đắc tội rồi.