Chương : 18
“Vương Gia, Di Phu Nhân ở bên ngoài nói là Vuoqng Phi truyền đến... à truyền đến hhauaf hạ Vương Gia tối nay!” Giang Bình từ bên ngoài đi vào nhìn thấy Nam Cung Dạ Thần ngồi tựa người trên giường liền bẩm báo.
“Di Phu Nhân là ai?” Nam Cung Dạ Thần mắt nhìn vào quyền sách trên tay hỏi.
“Vương Gia, là thị thiếp của người!” Giang Bình ngây người một hồi nhanh rồi trả lời.
“Gọi cô ta vào cho Bổn Vương xem!” Nam Cung Dạ Thần nhàn nhạt nói, mắt cũng không rời khỏi quyển sách.
Giang Bình nhận lệnh đi ra ngoài một lúc sau thì Di Phu Nhân lả lướt bước vào.
“Thiếp thân thỉnh an Vương Gia!” Di Phu Nhân e lệ thỉnh an.
“Ngươi là Di.. Di Phu Nhân?” Nam Cung Dạ Thần hỏi nhưng vẫn nhìn quyển sách, bất giác nhíu mày. Chán ghét mùi son phấn trên người những nữ nhân này.
“Hồi Vương Gia, chính là thiếp thân!” Di Phu Nhân phúc thân nhẹ một cái rồi trả lời.
“Ngươi là thứ nữ của Di Đại Nhân đó sao?” Nam Cung Dạ Thần vẫn trạng thái cũ hỏi.
“..Hồi Vương Gia, đúng vậy ạ!” Di Phu Nhân im lặng một chút rồi phúc thân trả lời.
“Tại sao lại tới đây?” Nam Cung Dạ Thần hỏi nhưng vẫn không nhìn.
“Hồi Vương Gia, là Vương Phi truyền thiếp thân đến... hầu hạ Vương Gia đêm nay ạ!” Di Phu Nhân thẹn thùng trả lời, trên mặt tỏ vẻ e lệ.
“Vương Phi hiện ở nơi nào?” Nam Cung Dạ Thần hơi tức giận nhưng cũng không biểu hiện lên mặt, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm quyển sách hỏi. Mặc dù bộ dạng là đang đọc sách nhưng cũng chỉ lừa người thôi, chứ thật ra từ lúc Giang Bình vào báo ai đó không tới mà thay nữ nhân khác tới thì hắn đã không đọc vào chữ nào nữa rồi.
“Hồi Vương Gia, thiếp thân được tỳ nữ Thanh Tâm bên người Vương Phi gọi tới nên hiện không biết Vương Phi đang ở nơi nào ạ!” Di Phu Nhân trả lời.
“Giang Bình, xem xem Vương Phi hiện đang ở nơi nào?” Nam Cung Dạ Thần ra lệnh.
“Hồi Vương Gia! Nô tỳ đã gặp Thanh Tâm cô nương, nói là Vương Phi hơi mệt trong người sợ hầu hạ Vương Gia không được chu đáo nên mới cho gọi Di Phu Nhân. Hiện tại Vương Phi đnag ở Tĩnh Hiên Viện.” Giang Bình bên ngoài nghe thấy nên bước vào bẩm báo. Là hộ vệ tâm đắc bên cạnh Nam Cung Dạ Thần biết tính cách của hắn nên lúc nãy đã đi Tĩnh Hiên Viện hỏi trước.
“Di Phu Nhân cứ nghỉ ngơi tại đây, Bổn Vương đến Tĩnh Hiên Viện xem Vương Phi không khoẻ như thế nào!” Nam Cung Dạ Thần đứng dậy khoát áo vào rồi rời khỏi phòng, Giang Bình đi theo phía sau bỏ một mình Di Phu Nhân đang tức giận đứng đó.
Nam Cung Dạ Thần cùng Giang Bình đi thẳng một đường đến Tĩnh Hiên Viện, vì Âu Dương Nguyệt Anh đã cho mọi người đi nghỉ ngơi hết nên không có ai đứng canh cửa mà vào bẩm báo. Nam Cung Dạ Thần ra lệnh cho Giang Bình về nghỉ ngơi rồi tự mình đi vào trong phòng của Âu Dương Nguyệt Anh. Khi vào tới giường ngủ của Âu Dương Nguyệt Anh thì Nam Cung Dạ Thần thấy ngạc nhiên vì những thứ kỳ lạ trên giường của nàng.
Âu Dương Nguyệt Anh trang trí chiếc giường gỗ của nàng theo phong cách hoàn toàn mới theo phong cách của nàng. Nệm, chăn, ga, gối đều là của hiện đại tất cả đều mang một màu trắng. Được treo từ trên trần nhà thả xuống là chiếc màn ren công chúa tinh tế màu trắng.
Nhìn theo góc độ của Nam Cung Dạ Thần thì chính là rất độc đáo, bắt mắt, màu sắc thì cực kỳ trang nhã.
Xuyên qua lớp màn ren, Nam Cung Dạ Thần có thể thấy được bóng dáng màu hồng nhỏ đang nằm ở bên trong. Hắn nhẹ nhàng đi lại gần giường, lại vén nhẹ màn lên. Đập vào mắt hắn là Tiểu Vương Phi của hắn đang nằm thẳng hai chân, hai tay dang rộng ra hai bên, nhìn qua giống như hình chữ thập. Nhưng điểm làm hắn ngạc nhiên chính là ý phục của nàng đang mặc cực kỳ ngắn, không che hết chân làm lộ ra đôi chân trắng nõn thon thả và móng chân của nàng có màu hồng cánh sen. Mặc dù biểu đạt cảm xúc của hắn bình thường nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi bàn chân của nàng, móng chân của người bình thường sao lại có màu hồng được chứ? Chẳng lẽ nàng bị trúng độc? Không đúng, nếu trúng độc thì phải mang màu đen mới đúng.
Mãi mê nhìn đôi bàn chân của nàng một hồi lâu nhìn lên khuôn mặt nàng xem có biểu hiện gì của sự trúng độc hay không thì bắt gặp đôi mắt vốn đang nhắm nghiền mà hắn đã tưởng là nàng ngủ hiện đang mở to tròn nhìn hắn. Hắn ngây người nhìn nàng, cứ như vậy 4 mắt nhìn nhau mắt lớn trừng mắt bé.
“Di Phu Nhân là ai?” Nam Cung Dạ Thần mắt nhìn vào quyền sách trên tay hỏi.
“Vương Gia, là thị thiếp của người!” Giang Bình ngây người một hồi nhanh rồi trả lời.
“Gọi cô ta vào cho Bổn Vương xem!” Nam Cung Dạ Thần nhàn nhạt nói, mắt cũng không rời khỏi quyển sách.
Giang Bình nhận lệnh đi ra ngoài một lúc sau thì Di Phu Nhân lả lướt bước vào.
“Thiếp thân thỉnh an Vương Gia!” Di Phu Nhân e lệ thỉnh an.
“Ngươi là Di.. Di Phu Nhân?” Nam Cung Dạ Thần hỏi nhưng vẫn nhìn quyển sách, bất giác nhíu mày. Chán ghét mùi son phấn trên người những nữ nhân này.
“Hồi Vương Gia, chính là thiếp thân!” Di Phu Nhân phúc thân nhẹ một cái rồi trả lời.
“Ngươi là thứ nữ của Di Đại Nhân đó sao?” Nam Cung Dạ Thần vẫn trạng thái cũ hỏi.
“..Hồi Vương Gia, đúng vậy ạ!” Di Phu Nhân im lặng một chút rồi phúc thân trả lời.
“Tại sao lại tới đây?” Nam Cung Dạ Thần hỏi nhưng vẫn không nhìn.
“Hồi Vương Gia, là Vương Phi truyền thiếp thân đến... hầu hạ Vương Gia đêm nay ạ!” Di Phu Nhân thẹn thùng trả lời, trên mặt tỏ vẻ e lệ.
“Vương Phi hiện ở nơi nào?” Nam Cung Dạ Thần hơi tức giận nhưng cũng không biểu hiện lên mặt, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm quyển sách hỏi. Mặc dù bộ dạng là đang đọc sách nhưng cũng chỉ lừa người thôi, chứ thật ra từ lúc Giang Bình vào báo ai đó không tới mà thay nữ nhân khác tới thì hắn đã không đọc vào chữ nào nữa rồi.
“Hồi Vương Gia, thiếp thân được tỳ nữ Thanh Tâm bên người Vương Phi gọi tới nên hiện không biết Vương Phi đang ở nơi nào ạ!” Di Phu Nhân trả lời.
“Giang Bình, xem xem Vương Phi hiện đang ở nơi nào?” Nam Cung Dạ Thần ra lệnh.
“Hồi Vương Gia! Nô tỳ đã gặp Thanh Tâm cô nương, nói là Vương Phi hơi mệt trong người sợ hầu hạ Vương Gia không được chu đáo nên mới cho gọi Di Phu Nhân. Hiện tại Vương Phi đnag ở Tĩnh Hiên Viện.” Giang Bình bên ngoài nghe thấy nên bước vào bẩm báo. Là hộ vệ tâm đắc bên cạnh Nam Cung Dạ Thần biết tính cách của hắn nên lúc nãy đã đi Tĩnh Hiên Viện hỏi trước.
“Di Phu Nhân cứ nghỉ ngơi tại đây, Bổn Vương đến Tĩnh Hiên Viện xem Vương Phi không khoẻ như thế nào!” Nam Cung Dạ Thần đứng dậy khoát áo vào rồi rời khỏi phòng, Giang Bình đi theo phía sau bỏ một mình Di Phu Nhân đang tức giận đứng đó.
Nam Cung Dạ Thần cùng Giang Bình đi thẳng một đường đến Tĩnh Hiên Viện, vì Âu Dương Nguyệt Anh đã cho mọi người đi nghỉ ngơi hết nên không có ai đứng canh cửa mà vào bẩm báo. Nam Cung Dạ Thần ra lệnh cho Giang Bình về nghỉ ngơi rồi tự mình đi vào trong phòng của Âu Dương Nguyệt Anh. Khi vào tới giường ngủ của Âu Dương Nguyệt Anh thì Nam Cung Dạ Thần thấy ngạc nhiên vì những thứ kỳ lạ trên giường của nàng.
Âu Dương Nguyệt Anh trang trí chiếc giường gỗ của nàng theo phong cách hoàn toàn mới theo phong cách của nàng. Nệm, chăn, ga, gối đều là của hiện đại tất cả đều mang một màu trắng. Được treo từ trên trần nhà thả xuống là chiếc màn ren công chúa tinh tế màu trắng.
Nhìn theo góc độ của Nam Cung Dạ Thần thì chính là rất độc đáo, bắt mắt, màu sắc thì cực kỳ trang nhã.
Xuyên qua lớp màn ren, Nam Cung Dạ Thần có thể thấy được bóng dáng màu hồng nhỏ đang nằm ở bên trong. Hắn nhẹ nhàng đi lại gần giường, lại vén nhẹ màn lên. Đập vào mắt hắn là Tiểu Vương Phi của hắn đang nằm thẳng hai chân, hai tay dang rộng ra hai bên, nhìn qua giống như hình chữ thập. Nhưng điểm làm hắn ngạc nhiên chính là ý phục của nàng đang mặc cực kỳ ngắn, không che hết chân làm lộ ra đôi chân trắng nõn thon thả và móng chân của nàng có màu hồng cánh sen. Mặc dù biểu đạt cảm xúc của hắn bình thường nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi bàn chân của nàng, móng chân của người bình thường sao lại có màu hồng được chứ? Chẳng lẽ nàng bị trúng độc? Không đúng, nếu trúng độc thì phải mang màu đen mới đúng.
Mãi mê nhìn đôi bàn chân của nàng một hồi lâu nhìn lên khuôn mặt nàng xem có biểu hiện gì của sự trúng độc hay không thì bắt gặp đôi mắt vốn đang nhắm nghiền mà hắn đã tưởng là nàng ngủ hiện đang mở to tròn nhìn hắn. Hắn ngây người nhìn nàng, cứ như vậy 4 mắt nhìn nhau mắt lớn trừng mắt bé.