Chương : 24
“Thỉnh an Vương Phi Nương Nương!” Giang Bình chấp kiếm hành lễ.
“Bỏ đi!” Âu Dương Nguyệt Anh xua tay ý bảo Giang Bình không cần đa lễ.
“Tạ Vương Phi Nương Nương!” Giang Bình đứng thẳng dậy.
“Cô là ai?” Âu Dương Nguyệt Anh đi qua đi lại trước mặt Liễu Di Diên như dò xét.
“Diên Nhi là Tứ Tiểu Thư Phủ Lại Bộ Thượng Thư, Liễu Di Diên.” Liễu Di Diên trả lời.
“Cô nghĩ là ta đơn giản chỉ hỏi cao danh quý tánh của cô thôi sao?” Âu Dương Nguyệt Anh cao ngạo mà ung dung nói.
“Diên Nhi chỉ tới đây để thay Hoàng Hậu Nương Nương cầu tình với Thập Tứ Vương Phủ thôi.” Liễu Di Diên nói.
“Ngươi họ Liễu?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Đúng vậy!” Liễu Di Diên gật đầu.
“Trong Vương Phủ cũng có một người họ Liễu, người nhà của ngươi sao?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Đó là gia tỷ của Diên Nhi.” Liễu Di Diên trả lời.
“Vậy sao?” Âu Dương Nguyệt Anh mỉm cười rồi đi lại chỗ Nam Cung Dạ Thần ngồi xuống nũng nịu gọi: “Vương Gia~!”
“Sao vậy?” Nam Cunv Dạ Thần biết Âu Dương Nguyệt Anh đang muốn giở trò nhưng vẫn phối hợp với nàng.
“Liễu Gia gì đó là nơi nào?” Âu Dương Nguyệt Anh nhẹ nhàng vị lên cánh tay săn chắc của Nam Cung Dạ Thần.
“Lại Bộ Thượng Thư Phủ!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
“Phủ Lại Bộ Thượng Thư gì đó thật biết cách dạy nữ nhi! Người ta chỉ mới gặp có hai người thôi mà cả hai người đó đều không để người ta vào trong mắt. Có phải là Vương Gia đắc tội với họ khiến họ ghét rồi mới không xem người ta ra gì không?” Âu Dương Nguyệt Anh uỷ khuất nói, để tăng thêm kịch tính nàng còn cố tình nép đầu vào lòng ngực vạm vỡ của Nam Cung Dạ Thần. Nàng nha, không hổ là Ảnh Hậu từng đoạt giải Oscar.
“Uỷ khuất Vương Phi rồi! Để Bổn Vương suy nghĩ xem Bổn Vương chỗ nào đắc tội bọn họ!” Nam Cung Dạ Thần nhẹ nhàng vỗ lưng của Âu Dương Nguyệt Anh rồi trừng mắt với Liễu Di Diên nói rõ ràng rành mạch từng chữ khiến ả mặt xanh tái mét.
“Vương Gia! Nếu Diên Nhi lỡ phạm phải tội gì mong Vương Gia bỏ qua, Diên Nhi.... Diên Nhi sai rồi!” Liễu Di Diên sợ hãi lên tiếng.
“Ổhhh... người sai ở đâu?” Đầu của Âu Dương Nguyệt Anh vẫn dựa vào ngực của Nam Cung Dạ Thần nhìn Liễu Di Diên hỏi, tay của Âu Dương Nguyệt Anh không ngừng sờ từ ngực xuống bụng của Nam Cung Dạ Thần. Tên này không những có gương mặt yêu nghiệt mà thân hình cũng vạm vỡ ghê chứ, chắc cũng sáu múi chứ không vừa.
Mặt của Nam Cung Dạ Thần đen lại. Chết tiệt! Nha đầu này thật giỏi dày vò người khác mà! Cư nhiên dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà sàm sỡ sờ mó hắn, tấm thân ngọc ngà của hắn còn đâu chứ!
“Diên Nhi... Diên Nhi không biết mình sai chỗ nào, mong Vương Gia chỉ rõ!” Liễu Di Diên vẫn nhìn Nam Cung Dạ Thần õng ẹo nói.
Âu Dương Nguyệt Anh từ tròng lòng ngực của Nam Cung Dạ Thần ngóc đầu dậy trừng mắt với hắn. Đáng ghét! Dám không xem ta ra gì! Còn cái tên yêu nghiệt này nữa, thật biết thu ong hút bướm.
Nam Cung Dạ Thần từ lúc Âu Dương Nguyệt Anh xuất hiện thì đã luôn chỉ nhìn nàng, đột nhiên nàng lại trừng mắt với hắn như là muốn chỉ tội hắn thì hắn lại không nghĩ ra là hắn sai chỗ nào, chỗ nào làm cho nàng tức giận.
“Bỏ đi!” Âu Dương Nguyệt Anh xua tay ý bảo Giang Bình không cần đa lễ.
“Tạ Vương Phi Nương Nương!” Giang Bình đứng thẳng dậy.
“Cô là ai?” Âu Dương Nguyệt Anh đi qua đi lại trước mặt Liễu Di Diên như dò xét.
“Diên Nhi là Tứ Tiểu Thư Phủ Lại Bộ Thượng Thư, Liễu Di Diên.” Liễu Di Diên trả lời.
“Cô nghĩ là ta đơn giản chỉ hỏi cao danh quý tánh của cô thôi sao?” Âu Dương Nguyệt Anh cao ngạo mà ung dung nói.
“Diên Nhi chỉ tới đây để thay Hoàng Hậu Nương Nương cầu tình với Thập Tứ Vương Phủ thôi.” Liễu Di Diên nói.
“Ngươi họ Liễu?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Đúng vậy!” Liễu Di Diên gật đầu.
“Trong Vương Phủ cũng có một người họ Liễu, người nhà của ngươi sao?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Đó là gia tỷ của Diên Nhi.” Liễu Di Diên trả lời.
“Vậy sao?” Âu Dương Nguyệt Anh mỉm cười rồi đi lại chỗ Nam Cung Dạ Thần ngồi xuống nũng nịu gọi: “Vương Gia~!”
“Sao vậy?” Nam Cunv Dạ Thần biết Âu Dương Nguyệt Anh đang muốn giở trò nhưng vẫn phối hợp với nàng.
“Liễu Gia gì đó là nơi nào?” Âu Dương Nguyệt Anh nhẹ nhàng vị lên cánh tay săn chắc của Nam Cung Dạ Thần.
“Lại Bộ Thượng Thư Phủ!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
“Phủ Lại Bộ Thượng Thư gì đó thật biết cách dạy nữ nhi! Người ta chỉ mới gặp có hai người thôi mà cả hai người đó đều không để người ta vào trong mắt. Có phải là Vương Gia đắc tội với họ khiến họ ghét rồi mới không xem người ta ra gì không?” Âu Dương Nguyệt Anh uỷ khuất nói, để tăng thêm kịch tính nàng còn cố tình nép đầu vào lòng ngực vạm vỡ của Nam Cung Dạ Thần. Nàng nha, không hổ là Ảnh Hậu từng đoạt giải Oscar.
“Uỷ khuất Vương Phi rồi! Để Bổn Vương suy nghĩ xem Bổn Vương chỗ nào đắc tội bọn họ!” Nam Cung Dạ Thần nhẹ nhàng vỗ lưng của Âu Dương Nguyệt Anh rồi trừng mắt với Liễu Di Diên nói rõ ràng rành mạch từng chữ khiến ả mặt xanh tái mét.
“Vương Gia! Nếu Diên Nhi lỡ phạm phải tội gì mong Vương Gia bỏ qua, Diên Nhi.... Diên Nhi sai rồi!” Liễu Di Diên sợ hãi lên tiếng.
“Ổhhh... người sai ở đâu?” Đầu của Âu Dương Nguyệt Anh vẫn dựa vào ngực của Nam Cung Dạ Thần nhìn Liễu Di Diên hỏi, tay của Âu Dương Nguyệt Anh không ngừng sờ từ ngực xuống bụng của Nam Cung Dạ Thần. Tên này không những có gương mặt yêu nghiệt mà thân hình cũng vạm vỡ ghê chứ, chắc cũng sáu múi chứ không vừa.
Mặt của Nam Cung Dạ Thần đen lại. Chết tiệt! Nha đầu này thật giỏi dày vò người khác mà! Cư nhiên dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà sàm sỡ sờ mó hắn, tấm thân ngọc ngà của hắn còn đâu chứ!
“Diên Nhi... Diên Nhi không biết mình sai chỗ nào, mong Vương Gia chỉ rõ!” Liễu Di Diên vẫn nhìn Nam Cung Dạ Thần õng ẹo nói.
Âu Dương Nguyệt Anh từ tròng lòng ngực của Nam Cung Dạ Thần ngóc đầu dậy trừng mắt với hắn. Đáng ghét! Dám không xem ta ra gì! Còn cái tên yêu nghiệt này nữa, thật biết thu ong hút bướm.
Nam Cung Dạ Thần từ lúc Âu Dương Nguyệt Anh xuất hiện thì đã luôn chỉ nhìn nàng, đột nhiên nàng lại trừng mắt với hắn như là muốn chỉ tội hắn thì hắn lại không nghĩ ra là hắn sai chỗ nào, chỗ nào làm cho nàng tức giận.