Chương 4: Tựa Gió Mát Trăng Thanh
Trần Quốc Uất mấy ngày gần đây như trở thành một người khác, nét mặt lúc nào cũng đăm chiêu, ra ra vào vào như người mất hồn, chốc lát thì giật mình như gặp quỷ.Đáng ngạc nhiên là người trong phủ có vẻ như mắt mờ tai điếc, đối với biểu hiện của anh ta cũng chẳng có chút để tâm nào, cứ như không hề thấy chuyện gì đang xảy ra vậy. Nếu như hôm qua Ngũ Lão không đề cập vấn đề này với tôi, có lẽ là tôi đã cho rằng chính mình mới là kẻ trúng tà chứ không phải anh ta. Sáng hôm nay gặp Ngũ Lão ở nhà bếp, tôi mới biết hóa ra mình không bị trúng tà, anh ta cũng kinh hãi tựa như tôi vậy, mà từ miệng anh ta tôi mới biết được huyền cơ. Thì ra chuyện gì cũng có nhân quả của nó. Tai họa bắt đầu vào một đêm hoa đăng năm năm về trước, lúc Quốc Uất tình cờ gặp một cô gái. Anh ta vừa thấy đã thích, không chần chừ một chút, vội vàng trong hội hoa đăng hỏi người ta có muốn theo mình về nhà không? Cô gái này nghe được lời bông đùa của Quốc Uất thực sự ngây thơ nghĩ rằng anh ta tỏ tình với mình, cứ thế mặc định rằng mình trở thành người yêu của anh ta. Chị bám riết lấy Quốc Uất, phá hỏng hết mọi con đường tình duyên của anh ta. Thuỵ Hữu chính là tên của cô gái đó. Cha của chị Thuỵ Hữu vừa hay lại là Chiêu Minh Vương Quang Khải. Bởi vì chị Thuỵ Hữu lúc nhỏ yếu ớt nhiều bệnh nên cha chị ta liền cho chị ta tập võ để rèn luyện, kết quả lúc sức khoẻ chị ta dần tốt lên thì chị ta cũng học được tính tình mạnh bạo như đàn ông, may vá thêu thùa chị không để vào mắt, suốt ngày chỉ động quyền động cước mà thôi. Cũng may trong nhà cũng không phải chỉ một mình chị ta là con gái, mấy người chị nhìn em gái mình tuy xinh đẹp tuyệt vời nhưng lại thiếu đi nét nữ tính đoan trang thì không giấu được rầu lo, suốt ngày thở ngắn than dài, Chiêu Minh vương thấy thế dứt khoát cho chị ta ra quân doanh rèn luyện. Đương nhiên ngay cả Quốc Uất cũng không có cửa qua mặt chị ta, đành để mặc cho chị ta hô mưa gọi gió. Bi kịch lên đến đỉnh điểm khi Chiêu Minh vương biết chuyện, kể đến đây cũng phải bày tỏ chút lòng khâm phục vị vương này, dù ở xa tít tận kinh thành thì tai mắt ở thành Vạn Kiếp cũng không thể coi thường được. Không biết ngài ta hóng hớt cách nào mà nhanh thật, sang ngày thứ ba đã sang nhà nhận thông gia. Đến đây thì Quốc Uất chỉ trách trời cao không có mắt, Chiêu Minh vương ấy vậy mà lại có mối quan hệ vô cùng thân thiết với cha mình. Hôn sự được đặt ra còn anh ta thì khóc không ra tiếng. Thật là bi thảm lắm thay. Cũng may sau đấy chị Thuỵ Hữu như thường lệ phải ra biên cương, nếu không có khi Quốc Uất phải bỏ nhà ra đi thật. Có điều rằm tháng bảy hằng năm, chị Thuỵ Hữu thường cưỡi ngựa đạp gió trở về để tìm ông chồng sắp cưới có vẻ không muốn gặp chị ta cho lắm, lúc đấy, Trần Quốc Uất lại bắt đầu công cuộc bỏ trốn của mình. Tôi vừa ra khỏi cửa đã thấy dòng người như nước tấp nập, người qua kẻ lại xô đẩy như thoi đưa, tựa sóng biển từng lớp xô bờ. Ánh trăng vằng vặc, phảng phất đêm rằm như sương như khói. Bên đường, tiếng côn trùng rả rích kêu đã sớm bị tiếng nói cười của dòng người lấn át. Hoa đăng rực rỡ sáng như ban ngày, từng đốm từng đốm lung linh chạy dài như một dòng lửa đỏ ào ạt tuôn tràn trên mặt đất. Đang định hoà vào dòng người thì Quốc Tảng nắm lấy tay áo tôi, mỉa mai nói: - Lần trước bị xoay như chong chóng còn chưa sợ hay sao? Em thích chen lấn lắm hả? Trông bộ dạng thì có vẻ như anh ta đã quên đi chuyện cũ. Tôi giằng khỏi tay anh ta, hất mặt đáp: - Đi hội mà không xô đẩy chen lấn thì còn gì là thú vị nữa, tôi cũng có phải trẻ con đâu mà anh sợ lạc. - Tôi là anh ba của em, tôi sợ em lạc được không? – Anh ta vẫn cố cãi. Chị Anh Nguyên đứng bên cạnh tôi khẽ xoay người sang, cằn nhằn: - Anh ba thiên vị thế, xưa giờ cũng không thấy anh bảo vệ đứa em này như gà mẹ che gà con kiểu vậy. - Còn không phải tại chị đã có người khác che chở hay sao – Tôi đáp. Chị Anh Nguyên lập tức đỏ mặt quay người đi. Hôm nay đám bọn tôi toàn bộ đều đi chơi, nhưng có vẻ như mỗi người đều có người mà mình muốn ở cùng nên vừa cùng nhau ra khỏi cửa thì tôi đã mất dấu bọn họ. Đúng là chị em bình thường sống chết có nhau, cho đến khi có đàn ông bước vào cuộc đời của họ. Thế nên hiện tại tôi và chị An Hoa không may phải đi cùng Quốc Tảng và tên Quốc Hiện tánh nóng như lửa kia. Tôi và Quốc Hiện liếc mắt nhìn nhau, năm thuở mười thì anh ta mới hiểu được ý tôi muốn nói, đột nhiên nhướng mày với tôi. Thế rồi anh ta bất thình lình nắm lấy áo tôi cùng hoà vào đám người ùn ùn trẩy hội, tôi thấy Quốc Tảng đang đứng bên cạnh bỗng giật mình, vội vàng chạy theo, vươn tay ra nhưng chỉ bắt được một góc áo của tôi, đôi tay chơi vơi giữa không trung, bất lực nhìn tôi hòa vào dòng người biến mất. Tôi bắt gặp ánh mắt anh ta ngập ngụa trong hương vị của chia ly. Trước lúc mất hút trong đám người, tôi chợt thấy chị An Hoa đứng từ phía xa nhìn Quốc Tảng, đôi mắt thẫn thờ. Chạy được một đoạn nhắm chừng đã không thể đuổi kịp, tôi và Quốc Hiện thở phì phò nhìn nhau, cả hai cùng phì cười một cái, khó có dịp bọn tôi đồng lòng thế này. Anh ta nói với tôi: - Bây giờ trong phủ không ai không biết anh ba để ý em! Tôi liếc anh ta, bảo: - Anh ghét tôi nên không muốn anh ba anh lấy tôi chứ gì? Anh ta cười ha ha không đáp, trong lòng tôi chắc mẩm cũng phải đúng bảy phần là anh ta ghét tôi, ba phần còn lại là anh ta thích chị An Hoa hơn. Cũng không sao, vừa hay lại trúng ý tôi quá. Nhưng suy ra anh ta ghét tôi cũng đúng, có ai vừa mới vào nhà người ta đã ra tay đánh người ta hay không, chắc chỉ mình tôi là kẻ duy nhất trên đời như vậy. Bọn tôi vô thức sải bước đến một nơi vắng người. Trời càng ngày càng về khuya, gió đêm càng thổi càng lạnh buốt. Đột nhiên anh ta bảo tôi: - Trần Bình Trọng đã thành gia lập thất và ra làm quan rồi, còn tôi đến nay vẫn chưa có gì trong tay. Tôi cũng không biết tại sao anh ta lại đi tâm sự với tôi, nửa đùa nửa thật bảo: - Cái tính dở dở ương ương của anh mà ra làm quan thì cũng khá là gay go đấy, người gì mà nóng tính chẳng suy nghĩ chu toàn, không sửa sang lại thì có ngày anh cũng tự bị mình hại. Lúc tôi nói câu đó tôi cũng không đoán được có ngày anh ta thật sự sẽ bị như vậy. Nếu sau này anh ta nhớ ra liệu có gọi tôi là miệng quạ như Trần Thì Kiến hay không? Tôi đang bình phẩm anh ta, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng tiếng bước chân vội vã. Tôi ngẩng mặt lên thì thấy bóng một người đàn ông quen thuộc đang quệt vội mồ hôi trên trán, nhanh miệng hỏi Trần Quốc Hiện bên cạnh tôi: - Người anh em này, anh có thấy một người... - Con quạ đen nhà mi! – Quốc Hiện chưa thèm nghe anh ta nói hết câu đã lớn tiếng cắt ngang. Tôi giật mình quay phắt lại thì thấy quả nhiên chính là Trần Thì Kiến vừa hẹn gặp tôi ở Phượng thành cách đây không lâu, anh ta cũng giật mình nhìn hai người bọn tôi cười trừ, điệu bộ ra chiều gượng gạo. Lát sau anh ta sực nhớ tới chuyện chính, vội nhỏ giọng nói: - Quốc Hiện, anh có thấy một người đàn ông mặc viên lĩnh màu ngọc, cao hơn anh nửa cái đầu, chân mang hài trắng hay không? Tôi ghé đầu vào hóng hớt, thấy Quốc Hiện ra chiều suy nghĩ, rồi như bừng tỉnh đại ngộ, hốt hoảng nói: - Ý mi nói là... - Suỵt! – Trần Thì Kiến với tay bịt chặt miệng anh ta lại, dáo dác đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào nói tiếp – Đúng là người đó, anh ta ép buộc tôi phải đưa đi chơi, nửa chừng thì lẻn mất, đám người hầu lại càng không có khả năng đuổi theo. Bây giờ tôi không biết anh ta lẩn đi đâu nữa, anh ta mà có mệnh hệ nào thì tôi có mười cái đầu cũng không sống nổi, không, là cả nhà tôi, cả làng của tôi nữa! Tôi nghe hai người anh ta nói nhỏ nói to, cũng hiểu ra chuyện này vô cùng hệ trọng, nhưng nhìn sang vẻ mặt Quốc Hiện vẫn dửng dưng, anh ta còn liếc Thì Kiến một cái, mỉa mai: - Nghe đâu mi có tài tiên đoán như thần mà, gieo một quẻ xem tên kia đã đi đến chốn nào rồi? Thì Kiến nổi sùng: - Giờ phút này mà anh còn có lòng dạ bông đùa được, tôi lo sắp điên rồi! Quốc Hiện vẫn không có biểu hiện gì gọi là lo lắng, anh ta thong thả nói: - Vậy là mi không biết rồi, nếu là ai thì mi còn nên hoảng, còn cái thằng nhóc vô lại đó thì lo lắng cũng chỉ là thừa thãi mà thôi! Tôi đứng nghe mà như vịt nghe sấm, chả hiểu mô tê. Thấy Thì Kiến vẻ mặt mờ mịt, Quốc Hiện nhếch môi khinh bỉ rồi nói tiếp: - Ngày xưa học cùng nhau ở Giảng Võ Đường, cái thằng nhãi đó từ lúc tấm bé đã chuyên gia chơi trên đầu anh em bọn ta, chí ít bọn này theo tuổi tác lẫn vai vế vẫn được coi là lớn hơn nó, thế mà cũng chẳng nể nang gì, toàn bày trò chọc phá bọn ta. Cũng không ít lần bọn ta phải ăn đòn oan, đáng hận là võ nghệ lẫn chiêu trò vẫn thua nó một bậc, chẳng thể làm gì được. Thay vì lo cho nó thì mi nên lo cho những kẻ có ý đồ bất chính thì hơn. Trần Quốc Hiện kể lại, thái độ lại như vô cùng căm hận. - Nhưng tôi vẫn lo lo, lỡ như... - Cho dù mi có lo, một tên học trò trói gà không chặt như mi thì làm được gì? Tôi bước đến can ngăn hai người, hai ông thần này chả hiểu sao mỗi lần gặp nhau là lại luôn miệng cãi vã, không biết kiếp trước có thù gì với nhau không. Trần Thì Kiến lúc này mới nhớ đến tôi, vội quay sang cầu khẩn: - Tôi biết em đã lâu, trong phủ em cũng là người có tài năng có thân thế. Vầy đi, xem như nể tình chúng ta quen nhau đã lâu, tôi nhờ em và anh Quốc Hiện đây tìm người giúp được không? - Ăn chia thế nào? – Quốc Hiện cộc lốc hỏi. - Cái này.... – Trần Thì Kiến đưa tay lau vội mồ hôi, khó xử nói – Anh biết đấy, tôi cũng đi làm chưa lâu... Tôi đá Quốc Hiện một cái, cười nói với Thì Kiến: - Đừng để ý anh ta ta, tôi và anh cũng coi như là bạn bè thân thiết, cũng không phải thấy chết không cứu. Anh cứ mô tả người đó ăn mặc, diện mạo ra sao, tôi đi tìm giúp anh. Trần Thì Kiến mừng muốn khóc, nắm lấy tay áo tôi, tha thiết nói: - Tôi đội ơn em lắm lắm, đó là một người đàn ông mặc viên lĩnh màu ngọc, chân mang hài trắng, trạc chừng hăm mốt hăm hai, anh ta cao ráo đẹp trai ngời ngời, đảm bảo em vừa nhìn là nhận ra ngay. Tôi không biết cách miêu tả của anh ta rốt cuộc là nhờ tìm người hay là muốn làm mai cho tôi nữa, có điều tên Thì Kiến này trước giờ cũng ít thấy khen ai, kẻ được anh ta khen chắc cũng không phải hạng tầm thường. Thế nên hiện tại ba chúng tôi chia nhau ra dưới sự nài nỉ của Trần Thì Kiến, Quốc Hiện thì cũng không mặn mà với mối làm ăn lỗ lã này lắm, còn tôi thì mông mông lung lung bởi lời diễn tả của anh ta nên khả năng cao là lần này anh ta gặp hoạ rồi. Hội hoa đăng đông như mắc cửi, hai bên đường cũng vì thế mà có thêm nhiều hơn hàng hóa so với ngày thường. Tiếng rao cùng với tiếng nói cười hòa vào làm một. Thành Vạn Kiếp thật sự trù phú, bên dưới nô nức, trên các tòa nhà cũng chật ních người, đèn đuốc sáng rực không phân biệt ngày đêm, quả thật là cảnh vui ý đẹp. Tôi chen chúc trong đám người đi hội, hết xô rồi đẩy cũng không thể tìm được đường ra, thầm nghĩ trong tình cảnh thế này, nếu như có móc túi hay ám sát thì thật là quá thuận tiện. Xô đẩy một lúc, từ phía sau bỗng dưng có người lấn lên, tôi mất đà loạng choạng ngã người về phía trước, kết quả bả vai va phải một người đang đi ngược đường. Xoay một vòng về phía sau, trước mắt là một người đàn ông xa lạ vận viên lĩnh màu ngọc, đầu đội kim quan, mày kiếm mắt sắc, anh khí ngút trời. Tôi bỗng cảm thấy kinh hãi, mỹ mạo của người này, thật sự làm người ta kinh hãi! Khoảnh khắc anh ta nhìn tôi, cả không gian như ngưng đọng lại. Thật sự là: "Thấy được dung mạo của chàng Tựa như gió mát trăng thanh Dường như đã gặp qua ở phàm thế Đợi chờ lưu luyến, thời gian như ngừng lại" Trong đầu tôi tự nhiên hiện lên một loạt ca từ được nghe trong mấy vở kịch. Lúc trấn tĩnh lại, tôi thấy anh trai kia vừa cúi người xuống, phía trên đỉnh đầu một thanh đao sáng loáng lướt ngang. Không trúng mục tiêu là anh ta, liền lập tức xẹt qua cánh tay của mấy người xung quanh, nhất thời khung cảnh thanh bình trở nên hỗn loạn, người người cứ mắt nhắm mắt mở mà chạy trốn. Thoáng chốc, chỉ còn lại tôi và chàng trai lạ mặt kia, xung quanh bị bao vây bởi một đám người áo đen. Một chiếc lá vàng rơi xuống giữa không gian tĩnh mịch, thời gian như ngưng đọng. Tôi nhìn thấy cây trâm của mình đang ở trong tay anh chàng kia, liền nhanh tay đoạt lại. Cũng thật trùng hợp đây là thứ duy nhất tôi mang theo trước khi vào vương phủ ngoài bộ quần áo đã rách nát khi rơi xuống núi, tôi còn cần nó để tìm ra thân thế của mình. Không ngờ anh ta đã nhanh hơn một bước đem nhét vào túi áo, còn nhìn tôi đắc ý cười. Tôi không có kiên nhẫn đùa với anh ta, vội nói: - Cái đó là của tôi! - Ai nhặt được thì của người ấy! – Anh ta đùa dai nói. Thời buổi này ra đường thật sự gặp quá nhiều tên vô liêm sỉ. Nhưng hình như tên vô liêm sỉ này đang bị người ta ám sát, mà nói không chừng, chính tôi còn có nguy cơ bị cuốn vào cái loại tai bay vạ gió lãng xẹt thế này. Mặc kệ có tìm được thân thế hay không, trước tiên giữ mạng mình đã rồi tìm cách. Nghĩ thế, tôi định xoay người xin tha, tôi cũng không phải Bồ Tát cứu nhân độ thế gì. Vừa cử động hai chân, phía bên kia đã truyền ra tiếng nói: - Các anh muốn giết tôi, trước tiên bước qua xác vợ tôi cái đã! Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, một lát sau, tôi nghe anh ta nói bồi thêm một câu mới chợt bừng tỉnh: - Vợ chồng gian khổ có nhau, mình không định bỏ tôi mà đi chứ? Tôi nghĩ có lẽ mình sống trong vương phủ đã lâu, chỉ gặp qua những người quân tử khí khái nên hiện tại đối diện với sự thật đàn ông cũng có người này người kia thì có một chút cảm giác bất ngờ, nhưng không sao, cũng phải đến lúc tôi trải nghiệm cuộc sống bên ngoài, cho dù lần trải nghiệm này quá mức mạo hiểm. Nhưng cái tôi không ngờ nhất chính là cho dù phần nhan sắc có nổi trội đến đâu cũng không thể dùng đó mà đánh giá bên trong con người được. Nhưng tôi ngoài cảm thấy anh ta tùy tiện ra thì chỉ âm thầm mắng bản thân mình xui xẻo, bởi khi vô tình rơi vào hoàn cảnh oái ăm này thì cho dù tên đàn ông ấy có luôn miệng thanh minh cho tôi thì căn bản đám sát thủ kia cũng không để lọt vào tai. Sát khí nổi lên bốn phía, tôi cẩn thận cảm nhận nhất cử nhất động của đám người áo đen, từng hơi thở của bọn chúng có thể dọa trẻ con khóc thét. Tôi thầm cảm ơn khoảng thời gian tập Thiền với Tuệ Trung Thượng Sĩ, nhờ vậy tôi mới có thể tịnh tâm phán đoán như này, thật là may mắn làm sao. Người đàn ông bên cạnh tôi dường như cũng có thể cảm nhận được điều đó, nhưng trông vẻ mặt anh ta chẳng có sai biệt gì, khóe môi khẽ giương lên, cười như không cười mà nhìn tôi. Trong hoàn cảnh này mà có thể bình tĩnh như thế thì thật hiếm thấy, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Trong lòng tôi thầm mắng, đồ đàn ông thối, anh đừng nhìn tôi nữa có được hay không? Mấy tên áo đen không để tôi thong thả được lâu, liền chĩa mũi kiếm vào cả tôi và người đàn ông đó, từng chiêu thức đều rất nhanh và chuẩn, chăm chăm nhắm vào nơi hiểm yếu của bọn tôi. Lúc đi hội tôi cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống này nên chẳng hề có chuẩn bị, phải nói là tay không tấc sắt. Ngay cả thứ có thể gây sát thương cuối cùng cũng nằm trong tay kẻ kia. Xung quanh đồng minh không có, bắt buộc phải liều mạng một phen rồi. Nghĩ thế, tôi quơ vội một đoạn tầm vông mà đám nam thanh nữ tú dùng để vớt đèn vứt bên đường, tạm thời ứng phó. Nhưng mà cái tên đàn ông vô dụng kia hình như không có ý giúp đỡ tôi, hay là anh ta vốn không biết võ công? Không đúng, nếu như anh ta không biết võ công, thì hà cớ gì bọn người này phải đến đông như trẩy hội vậy? Tôi nhìn anh ta vận ngọc y tao nhã, lả lướt né qua né lại mũi kiếm của đám người áo đen, thuận tiện nấp sau lưng tôi hòng đem lại cho tôi một mớ phiền phức, rốt cuộc không chịu nổi mà hét lên: - Này cái đồ đàn ông vô trách nhiệm, đàn ông không có lương tâm, mớ phiền phức này là anh dẫn đến, anh còn đứng nhởn nhơ ở đó làm gì? Anh muốn cả hai chúng ta cùng chết có đúng không? Tên đó vẫn nhanh nhẹn né tránh, nhưng tôi thấy anh ta khẽ nhún vai, chậm rãi nói: - Nếu để bộ quần áo này vấy máu, cha mẹ tôi sẽ biết tôi ra ngoài, tôi sẽ mềm xương với họ! Ừ chắc chỉ một mình anh ta có cha mẹ ý. Tôi thật sự muốn đạp anh ta một cước, rốt cuộc là cha mẹ anh ta hay cái chết đáng sợ hơn vậy trời! Trong lúc này tôi dường như nhận ra anh ta có lẽ là người mà Thì Kiến nhờ tôi tìm giúp. Tôi mà gặp lại Thì Kiến thì tôi nhất định sẽ tẩn cho anh ta một trận vì cái tội lôi tôi vào mớ phiền phức này. Mà tôi nghĩ nói điều đó cũng còn hơi sớm, tình hình này biết anh ta có còn giữ mạng được hay không, kể cả tôi nữa. Nhưng đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn hơi sức mà quan tâm, cả người tôi đã nhễ nhại mồ hôi, tuy không nhìn thấy nhưng tôi cũng có thể đoán được bộ dáng chật vật của mình lúc này. Tôi khom người quật đoạn tầm vông gạt chân bọn người áo đen, lá khô cùng bụi đất bị cuốn bay mù mịt, từng sợi tóc bay vào mặt tôi đau rát. Mà anh chàng vận ngọc y trong lúc đó động tác né tránh cũng đột nhiên chững lại, một đường kiếm không có mắt xẹt qua cánh tay anh ta, để lại một vệt đỏ vô cùng nổi bật trên nền áo màu ngọc quý. Tôi quệt đi mồ hôi che khuất tầm nhìn, chau mày nhìn đám người áo đen động tác đã có phần chậm lại, nhưng nhắm chừng sức lực của mình cũng không trụ được bao lâu, liền hạ giọng thương lượng với anh ta: - Anh không đánh cũng được, đi tìm người tới giúp. Xung quanh đây anh chị em của tôi rất nhiều, à đúng rồi, anh có quen với Trần Thì Kiến đúng không, anh ta cũng đang ở gần đây, tìm được anh ta cũng coi như có phần thắng rồi. Còn không biết nữa thì mau đi tìm đến Hưng Đạo vương phủ cầu viện binh gấp, tôi ở đây đối phó bọn chúng hộ tống cho anh đi. Lúc này tôi thấy thần thái anh ta liền trở nên khác lạ, đáy mắt cũng dường như xẹt qua một tia hưng phấn. Đám người áo đen nghe qua Hưng Đạo Vương phủ trong miệng tôi, động tác càng gấp gáp, ra chiêu càng hiểm ác hơn. Đúng lúc hai ba tên cùng lao đến một lượt, tôi vì không né tránh kịp đã bị trúng một dao, phun ra một bụm máu. Tôi thấy ngực mình quặn đau, cảm giác tê liệt dần dần chạy từ dưới chân lên đầu, tay chân cũng dần lạnh toát. Tôi chóng mặt quá, cái cảm giác này xảy đến đột ngột làm cho đầu óc tôi như thanh tỉnh hẳn ra, tôi biết mình đã từng trải qua cảm giác này rồi, nhưng vào lúc nào, ở đâu thì không thể nhớ được, cũng có thể là trước khi tôi quên hết mọi thứ rồi bước vào Hưng Đạo vương phủ. Mắt tôi đã mờ như đêm ba mươi mà chỉ đốt mỗi một cái đèn dầu, chân thì run như gà đụng nước, nhưng trước mặt lại thấy mấy tên cùng đồng loạt giơ dao đâm xuống, tôi ngỡ mình đã chết rồi, nhưng ai ngờ trong khoảnh khắc đó, một bóng dáng lướt qua mắt tôi như một cơn gió, kiếm khí sắc bén đoạt mạng mấy người, thành công cứu tôi thoát chết trong gang tấc. Trần Quốc Tảng lại cứu tôi một lần nữa, không biết có phải cảm giác vui mừng quá đỗi vì được cứu hay không, tôi đột nhiên cảm thấy anh ta đẹp trai quá xá, khả năng tôi và anh ta đến với nhau cũng không phải là không thể. Tôi xúc động đến rơi nước mắt, được rồi, anh ta cầu hôn tôi, tôi có thể chấp nhận được, trở thành một đôi vui vẻ sống qua năm dài tháng rộng. Tôi nghĩ đến đó rồi không còn biết gì nữa, bên tai chỉ văng vẳng tiếng của anh ta gọi tên mình. Nói chung sự việc lần này tuy để lại trên người tôi một vết thương chí mạng, nhưng lại mang đến cho tôi những ký ức tưởng như đã ngủ sâu trong tầng tầng lớp lớp thời gian của nơi trần thế này. Lần đầu tiên trong suốt nửa năm qua tôi mơ về thân thế của mình, về những người thân mà tôi hằng tìm kiếm. Nhưng trái ngược với sự mong đợi đó, tôi chỉ thấy lòng mình ê ẩm đau. Những kẻ được coi như là người thân đó đã làm gì tôi?, hành hạ, phỉ nhổ, đánh đập không chút thương tình, cuối cùng đang tâm sai người đẩy tôi xuống vách núi. Nếu không phải khung cảnh dưới chân núi Yên Tử quá quen thuộc, tôi cũng sẽ nghĩ đây chỉ là một giấc mơ đầy hấp dẫn do tôi nghe kể chuyện trong phòng trà quá nhiều. Còn về lý do tại sao tôi lăn xuống núi mà vẫn chỉ bị mất đi trí nhớ thì chắc là do võ nghệ không được tính là tầm thường trong người tôi, mặc dù về lý lịch của mấy chiêu thức đó thì tôi không có mơ tới. Haizz, chỉ vì ngôi đích thứ trong nhà mà tôi bị mẹ kế và anh chị em ganh ghét hãm hại, rốt cuộc lại bởi tại vấn đề vào cung tôi chưa từng có ý muốn mà hại tôi rơi xuống núi cao. Người chị thay tôi vào cung hiện tại cũng không biết là có vui vẻ hạnh phúc không, có còn nhớ tới người em như tôi không nữa. Tôi thẩn thờ ngồi dậy trước ánh mắt vui mừng xen lẫn kinh ngạc của chị Anh Nguyên, cảm giác như mình vừa già đi chục tuổi, trải qua hết cay đắng khổ đau của một kiếp người. Đúng thế, bởi vì tôi gần như là người chết đi sống lại. Chị Anh Nguyên nắm tay tôi, rưng rưng nước mắt: - Em tỉnh rồi, em đã ngủ suốt một ngày hai đêm rồi đấy! Làm cả nhà lo muốn chết được. Đã lâu vậy rồi sao, hèn gì chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, bụng đói cồn cào. Tôi mãi chìm đắm trong hồi ức, quên bẵng đi sự có mặt của chị Anh Nguyên, khiến chị ấy sợ hãi. Đến khi tôi hoàn hồn lại thì đã thấy bên giường đã đầy đủ cha mẹ và các anh chị em của tôi. Mẹ tôi khóc đỏ hoe mắt, còn cha thì đứng bên mẹ liên tục nhíu mày lo lắng nhìn tôi. Tôi đột nhiên thấy tức cười, bọn họ chỉ là cha mẹ, anh chị nuôi của tôi thôi mà lại lo lắng cho tôi như thế, còn cha ruột, anh chị em ruột mà tôi tìm thấy trong giấc mơ lại đối xử với tôi không khác gì kẻ thù. Nước mắt tôi ào ạt chảy ra, chẳng thể nào dừng lại được, mẹ tôi hốt hoảng chạy đến ôm lấy tôi, dỗ dành: - Đừng sợ, con đừng sợ, không sao cả rồi! Mẹ chỉ luống cuống nói mấy câu như thế, bởi bà cũng không biết được chính xác là tôi đang nghĩ gì, tại sao tôi lại khóc. Trước giờ tôi luôn là một đứa lạc quan, cứng cỏi, hẳn là trong lòng phải xảy ra chuyện gì to lớn lắm mới làm tôi khóc thương như vậy. Nhưng mẹ tôi đâu biết trong người tôi bây giờ không phải là đứa con nuôi được mẹ và cả vương phủ bảo bọc yêu thương mà chính là một người từng trải qua cảnh bị những người thân của mình ép đến chết. Tôi dần bình tĩnh trở lại, đột nhiên cảm giác cơ thể đau nhức, lúc này mới nhớ ra chính mình trong cuộc quần vũ hôm nọ hình như bị trúng mấy kiếm, liền tạm thời gác qua câu chuyện thân thế của mình, tiện miệng mắng tên ôn dịch đó một câu. Làm người vô liêm sỉ, thua cả tiểu nhân! Tôi bị tên vô lại đó hại nằm trên giường suốt ba tuần trăng mới chịu khỏi hẳn. Vốn dĩ vết thương không sâu, chỉ cần yên ổn tịnh dưỡng đắp thuốc một tuần là có thể xuống giường được rồi, chỉ hận Quốc Tảng cái đồ phiền phức kia nhất quyết không chịu. Ôi chao cái lưng của tôi, vết thương vừa lành thì nó cũng mất cảm giác thôi. Chị Anh Nguyên ngồi bên giường tôi thủ thỉ: - Em biết không, Ngũ Lão anh ấy thế mà lại được quan gia coi trọng, được phong làm thủ lĩnh cai quản cấm vệ quân đấy. Bây giờ vì sợ người khác không phục, đã về quê chuyên tâm khổ luyện rồi, ba tháng sau sẽ trở lại. Tôi không biết vì sao Ngũ Lão lại được quan gia coi trọng, chỉ thật tâm mừng cho anh ấy. Ngũ Lão là một người có tài. Chị Anh Nguyên nói với tôi toán người áo đen đó có lai lịch từ mạn Bắc, là thế lực của Trịnh Giác Mật ở vùng Mạn Bắc xa xôi hẻo lánh, lại ẩn náu hại người, khả năng lớn là có câu kết với thế lực nào đó ở đây. Chị bảo hôm đấy sau khi tôi ngất đi thì mọi người cũng lần lượt tìm đến, tuy trong đêm hội nọ mỗi người ở mỗi nơi, nhưng đều đánh hơi thấy điều bất bình thường, kẻ thủ ác ẩn nấp khắp mọi nơi trong đêm hội, chỉ vì tôi xui xẻo mới đụng trúng bọn chúng trước tiên. Chị lại nói gì đó mà tôi không nghe rõ, mệt mỏi thiếp đi, trong cơn buồn ngủ, tôi nghe tiếng chị thở dài. - Sau mới bị ốm một trận mà như già thêm mười tuổi thế kia! Một tháng sau vết thương cũng đã khỏi hẳn, bởi vì Phạm Ngũ Lão đã về quê chuyên tâm tu tập nên Quốc Tảng lại tiếp tục dạy võ cho chúng tôi, hai tháng sau Phạm Ngũ Lão quay trở lại chắc có lẽ anh ta cũng sẽ vào kinh nhậm chức, xem ra tôi lại phải gặp Quốc Tảng dài dài. Mặc dù anh ta một hai nhất quyết không cho tôi ra bãi tập nhưng anh ta cũng không làm gì được kẻ cứng đầu như tôi. Mặc khác tôi cũng muốn mau chóng luyện thành tài, trong lòng tôi ngọn lửa thù cứ âm ỉ không tài nào dứt được, làm tôi day dứt như điên. Tôi cũng không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ biết trước mắt phải không ngừng tập luyện, kể từ trước tới nay, chưa bao giờ tôi thấy mình bị mất phương hướng như lần này, ngay cả cha bình thường ít nói, cũng phải luôn miệng hỏi han vì sự bất thường của tôi. Tôi nhìn cha, lại không kìm được mà ứa nước mắt, trong đầu không tự chủ xuất hiện người cha ruột lạnh lùng tàn nhẫn kia. Trời ơi, ước gì những kí ức kia đừng bao giờ quay trở lại thì tốt biết mấy, nhưng trên đời, không phải việc gì cũng theo ý muốn tôi được, người ta không ai chọn lựa được nơi mình sinh ra. Buổi sáng mùa thu se se lạnh, tôi đang chập chờn trong giấc ngủ thì nghe tiếng ai đạp lên lá khô, nhọc nhằn trở dậy ngồi tựa vào cửa sổ nhìn ra sân, chợt thấy Quốc Tảng ngồi trên ghế gỗ đặt dưới gốc cây bạch trà trong sân vườn, từng lớp lá vàng khô sà xuống sau cơn gió. Mái tóc dài của anh khẽ đung đưa. Tôi đi rửa mặt, choàng thêm chiếc áo đối khâm mỏng nhẹ bước ra sân, đạp lên đám lá khô nghe xào xạc. Quốc Tảng mấy ngày này cũng không còn quyết liệt như trước, chỉ thỉnh thoảng sẽ vô thanh vô thức ngồi lặng lẽ trong sân vườn tôi, có đôi lúc sẽ đưa mắt nhìn lướt qua cửa, như có như không tìm kiếm hình bóng tôi, tôi thấy hết. Một chàng trai ưu tú như vậy, không hẳn là không làm tôi động tâm, lần đó tôi cũng từng nguyện sẽ mở lòng, tôi với anh ta vẫn có khả năng trở thành một cặp. Chỉ là mấy ngày nay đầu tôi có quá nhiều thứ, đối với anh ta cũng không quá mặn mà. Tôi thừa nhận mình đối với Trần Quốc Tảng thực sự rất tàn nhẫn, chí ít là cho đến bây giờ. Nhưng biết làm sao được, nếu tôi không tàn nhẫn với anh ta, thì chính là tàn nhẫn với chị mình. Nhưng anh ta chưa hề trách tôi, thậm chí anh ta còn liều mạng vì tôi nữa, có vài lần nếu như anh không đến kịp lúc, thì có lẽ tôi đã xong đời rồi. Bây giờ tôi đối diện với Quốc Tảng, không biết loại tình cảm này, là thích hay là mang ơn. Tôi ngồi xuống bên cạnh Quốc Tảng, phía trên từng đóa bạch trà trắng trong thuần khiết, mùa bạch trà mới vừa bắt đầu. Trần Quốc Tảng cũng như đóa bạch trà kia, anh theo đuổi ước mơ, lý tưởng một cách bề bỉ và rất cẩn trọng. Hoa bạch trà đã nở thì lâu tàn, như chàng trai ấy điềm tĩnh và khoan thai, ngay từ hành động cho đến lời nói đều vô cùng mực thước. Nếu như tôi thật sự ở cạnh anh ta, thì sẽ thế nào nhỉ, sẽ rất tốt đẹp chăng? Quốc Tảng như mơ màng về chốn nào đó, đến khi thấy tôi ngồi xuống cạnh mới thoáng nhìn qua. Trong tiếng gió thổi lá cây xơ xác, tôi nghe tiếng anh ta thở dài. - Cảm ơn anh. – Tôi nhẹ giọng nói. - Chẳng cần phải cảm ơn tôi, tôi đã sớm xem an nguy của em như tánh mạng. Không khí chợt chùng lại, chỉ còn nghe tiếng gió chớm đông. Quốc Tảng khẽ vuốt mái tóc tôi, giọng êm như hát: - Từ khi em tỉnh lại, em như con người khác. Tôi vẫn thích em của trước kia hơn, dù cho có kiên quyết cự tuyệt tôi, nhưng em như một cái cây tràn đầy nhựa sống. Sắp sang đông, em cũng thay đổi theo thời tiết hay sao? Tôi không né tránh, mỉm cười nhìn anh ta: - Không biết trước kia hay bây giờ mới là tôi nữa. Có thể là tôi chẳng hề thay đổi, chỉ là trở về chính mình thôi. Quốc Tảng trầm ngâm một lúc rồi nghi hoặc hỏi: - Em đã nhớ ra rồi sao? - Cũng không biết nữa. – Tôi đáp – Có thể là sự thật, cũng có thể là do tôi tự huyễn hoặc. Quốc Tảng lại hỏi: - Em muốn đi tìm chân tướng sao? Tôi ngẩng đầu nhìn trời, hai bàn tay đan vào nhau che giấu tâm tình phức tạp. - Có nhiều lúc cũng muốn, nhưng suy nghĩ lại, có lẽ quên đi mới là điều tốt hơn. Nhưng anh cũng biết đó, nếu như có thể sống như bản thân mong muốn thì trên đời đâu còn gì nuối tiếc nữa. Quốc Tảng chợt nhìn tôi thật lâu, đến mức tôi nghĩ là mình hoa mắt. Anh ta giống như muốn đào hết lớp lớp ký ức trong đầu tôi, rồi đem ra phân tích xem tôi rốt cuộc muốn làm gì. Lát sau anh ta dời tầm mắt, nói bâng quơ: - Ngày đó lúc Thượng sĩ đặt tên cho em, tôi đã rất ngạc nhiên, hôm nay nhìn lại, quả nhiên rất giống. Tôi nhìn anh ta ngu ngơ, chờ đợi một lời giải thích. - Có bao giờ em tự hỏi tại sao cha mẹ đối với em đặc biệt như thế chưa, tại sao Thượng Sĩ lại đặt tên cho em là Tĩnh hay chưa? – Anh ta nói. Tôi lắc đầu, đúng là tôi từ đầu đã nhận ra họ đối với tôi quá mức đặc biệt, nhưng tôi chưa bao giờ đặt nghi vấn dù tôi biết trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Bởi khi người ta muốn nói, thì người ta sẽ tự động nói ra. - Gia đình tôi từng để mất đi một đứa trẻ tám tuổi tên là Tĩnh, đó là em gái ruột của tôi. Không cần anh ta giải thích thêm, tôi cũng hiểu lý do tại sao tôi lại mang cái tên này rồi, và tôi cũng hiểu sự ân cần cùng với những ánh mắt kỳ lạ của cha và mẹ. Có lẽ chính là nỗi nhớ khôn nguôi về người con gái thất lạc mà họ đã đổ dồn tình cảm lên hết cho tôi, khiến tôi tuy là một kẻ không chút thân thích gì nhưng lại được miếng thơm miếng thảo. Tôi cũng không trách cha mẹ vì xem tôi là một kẻ thay thế, với tôi, một kẻ đang thiếu đi tình thương yêu của cha mẹ thì cho dù nguyên do là thế nào, tình cảm chân thật kia cũng quá mức trân quý. Quốc Tảng lại nói với tôi, ít khi thấy anh ta chịu tâm tình nghiêm túc với tôi như thế. - Nhưng tôi chưa bao giờ xem em là Tĩnh, tôi lại càng hi vọng em không phải là em gái của tôi. Quốc Tảng đột nhiên nắm lấy tay tôi, đặt bàn tay nhỏ nhắn của tôi vào bàn tay to lớn thô ráp của anh ta, thủ thỉ – Ngày mai tôi phải đi Lục Đầu Giang duyệt binh rồi, tháng sau lúc trở về, tôi muốn nghe câu trả lời của em. Tuy không nhìn thấy, nhưng tôi chắc rằng gò má mình đã ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc nghe anh ta bày tỏ lòng mình mà không hề có ý bài xích, có lẽ nào anh ta đã đánh động đến tình cảm của tôi chăng? Ngày hôm sau quả nhiên Quốc Tảng đi thật, không chỉ Quốc Tảng, mà cả bốn người anh trên danh nghĩa của tôi đều đi. Tôi nhìn bọn họ cưỡi ngựa chiến oai phong lẫm liệt, cũng tự thẹn mình chỉ là phận nữ nhi. Quốc Tảng nhìn tôi cười cười, giống như anh ta chắc chắn khi trở về sẽ thật sự nghe được câu đồng ý từ tôi vậy. Tôi cũng cười với anh ta, còn Quốc Uất bên cạnh thấy vậy cũng cười vỗ vai anh ta một cái. Lúc trở vào thì thấy chị An Hoa đứng nép sau cánh cửa, thấy tôi, chị vội vàng chạy đi, để lại tôi với sự khó xử ngập tràn. Mấy vương tử đi rồi, tôi và chị Anh Nguyên cũng trở nên rảnh rỗi, chị ta hay rủ tôi cưỡi ngựa, mặc dù suốt quãng đường cho ngựa chạy, chỉ nghe chị ta thao thao bất tuyệt về Phạm Ngũ Lão mà thôi. Tôi giả vờ mắng chị đáng ghét, trong lòng cũng đột nhiên nhen nhóm ý định dùng Quốc Tảng để hù doạ chị ta, chị ta mà biết thế chắc kinh ngạc lung lắm, nhưng nhớ đến ánh mắt chị An Hoa hôm đó, lại thấy không hứng thú gì nữa, trông tôi thật giống như kẻ thứ ba. Cha tôi thì rất hài lòng về Phạm Ngũ Lão, chỉ còn chờ anh ta lập công, có công danh sự nghiệp đàng hoàng thì sẽ gả chị Anh Nguyên qua đó, thật không hổ công tôi đứng giữa làm mai. Hiện tại trong lòng tôi chỉ còn vấn đề thân thế như một vết dao găm vào thân thể, chỉ cần động vào sẽ âm ỉ đau. Tôi mặc dù nhớ rõ từng gương mặt họ, nhưng rốt cuộc là họ ở đâu tôi cũng không biết, chẳng lẽ tôi lại quay về Yên Tử sơn điều tra hết một lượt? Đúng là tôi có dự định đó trong những ngày rảnh rỗi như thế này, nhưng sự việc cha tôi từ Phượng thành về đã làm tôi quên hẳn những dự tính, và khiến cuộc đời tôi rẽ ngang.