Chương 5: Việc học thật gian nan
Tớ ngồi học với Tùng Dương mà nhiều lúc đầu cứ bị để ý đi đâu ý, chẳng nhập tâm vào bài gì cả. Vì tớ còn mải nghĩ đến những chuyện của bản thân trước đây và sau này nữa...
Tớ có quyết tâm rất lớn, đó là thi vào một trường chuyên của tỉnh. Đối với một đứa đến lớp 8 mới có thể vào được đội tuyển Anh của trường thì điều này thực sự không dễ dàng. Theo như cách nghĩ của tớ thì phải xác định và học ngay từ những năm mới vào cấp 2. Nhưng tớ đã bị bỏ lỡ 2 năm quý giá của mình cho môn học mà tớ không thích cho lắm - môn Văn. Tớ "được" cô chấm đủ năng lực ở đội tuyển, và thế là tớ phải học.
Thực tế là tớ đã có thể xin out, nhưng tớ không làm thế. Không phải vì tớ như thế nào đâu, là tại tớ khá ngại ý, vả lại ra rồi thì không biết mình sẽ trôi dạt đi đâu. Bởi lúc đó khả năng Tiếng Anh của tớ còn khá kém, thực lực quá chênh lệch so với mấy bạn đội tuyển. Thế nên tớ vẫn ở lại đội Văn và cố gắng lắm mới giựt được cái giải Khuyến Khích học sinh giỏi cấp huyện. Đấy, đánh đổi 2 năm trời cho một tờ giấy chứng nhận có vẻ không có giá trị sử dụng gì cho mai sau, có vẻ khá là sai lầm ấy nhỉ... Nhưng dù sao đó cũng là thành quả của những tháng ngày vật vã mài rèn nét bút, của những đắng cay ngọt bùi cùng các bạn đồng hành và giáo viên hướng dẫn. Hơn hết cả là tớ có những kỷ niệm đáng nhớ nơi đây!
Lên lớp 8, tớ đã dứt khoát "bứt áo ra đi" đối với đội tuyển Văn, nơi tớ đã gắn bó hai năm cuộc đời. Tớ cố gắng chứng tỏ thực lực tiếng Anh của mình sau kỳ nghỉ hè, để cô thấy rằng tớ có thể học được trong đội tuyển. Sau bao nỗ lực như thế thì cuối cùng tớ cũng được đặt chân vào đội tuyển Anh, nơi mà tớ đã luôn ao ước được học trong 2 năm trời. Tớ tự nhủ phải thật chăm chỉ thì mới có thể theo kịp mọi người, bởi năng lực của tớ vẫn chưa thể bằng được các bạn trong đội tuyển. Cả khối có duy nhất tớ chuyển đội tuyển, và tớ còn khá "non" nữa nên phải thật cố gắng.
Những ngày đầu tiên, tớ luôn xếp cuối lớp do thực lực quá kém. Tớ khá là buồn và sốc nữa luôn đó, vì không nghĩ là thực lực lại chênh lệch nhiều đến như thế. Tớ nghĩ nếu cứ như vậy thì làm sao có thể được đi thi, làm sao có thể đỗ chuyên. Tớ cũng không hiểu do tớ là học sinh xin vào hay cô thất vọng về tớ, mà cô không mấy quan tâm cả, chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng và thậm chí là không nhắc gì luôn, chứ không được quan tâm và chỉ bảo như các bạn khác.
Trong đội tuyển tớ có một bạn giỏi cực, cũng chuyển từ đội tuyển Toán sang mà ngay năm đầu tiên đã giành luôn cái giải Nhì rồi. Tớ rất ngưỡng mộ bạn ý. Mỗi lần lười biếng là lại nghĩ "Thư giỏi như thế mà vẫn còn chăm thế kia, mày đã hơn được cái gì chưa mà đã đòi lười biếng. Muốn giỏi cậu ấy thì dậy học nhanh lên!" Thế là tớ lại có lại động lực để học.
Như người ta kém môn chuyên thì chỉ cần chú trọng vào môn ý thôi, nhưng đằng này tớ còn vừa phải ôn Anh vừa phải ôn cả Toán nữa cơ. Hic nhiều lúc tớ bị stress thực sự, không phải là vì bố mẹ đặt điều đâu mà tại nhiều deadline quá ý, cũng cuối cấp đến nơi rồi mà. Và sau mỗi lần stress thì mắt tớ như hai quả bóng, căng tròn và thâm đen. Này là tại mỗi lần bị uất ức hay làm sao tớ đều khóc cả, bởi khóc xong tớ sẽ nhẹ người hơn hẳn. Như các cậu thấy thì học kiểu như tớ sẽ rất rất bận và u ám every time. Ừ và sự thật đúng là như thế đấy! Tớ khá không thích mấy bạn lớp tớ, kiểu không thể thân nổi. Những thứ chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác đều đã, đang và sẽ bị tớ cho vào black list, và đương nhiên là sẽ bị tớ ghim rồi. Lại còn dạo này thấy tớ quen được với nam thần nên chúng nó ghen ghê lắm.
Tớ là con người có tham vọng rất lớn. Tớ muốn được đứng trên sân khấu, muốn được mọi người nhìn vào với con mắt ngưỡng mộ. Tớ muốn được đứng trên đỉnh vinh quang nhưng bản thân lại không muốn cố gắng. Tớ muốn rất nhiều thứ nhưng bản thân lại chỉ mới làm được một chút xíu đã muốn từ bỏ. Vậy nên khi đứng cạnh Tùng Dương, tớ vừa thấy vinh dự mà vừa thấy tự ti. Tự ti vì tớ thấy mình không phù hợp với người ta, ở mọi khía cạnh đều không hợp. Tớ ngưỡng mộ Tùng Dương lắm, vì còn nhỏ mà đã giành được rất nhiều giải thưởng, đã khiến nhiều người bị phải thốt lên hai từ "Giỏi quá!". Còn tớ lại vô cùng kém cỏi.
Tớ đã nghĩ rằng chẳng còn bao thời gian nữa là thi cấp 3 rồi, chẳng mấy chốc nữa là bọn tớ sẽ không được gặp lại nhau nữa rồi, cũng có thể là một thời gian, mà cũng có thể là chẳng bao giờ được gặp lại nữa. Thế nên tớ cố gắng, cố gắng lưu lại những kỉ niệm đẹp khi còn ở trường, khi còn được crush cậu. Tớ không muốn quãng thời gian cấp 2 này của mình trôi qua một cách tẻ nhạt nữa. Tớ muốn nó phải gắn bó với thật nhiều những kỉ niệm đẹp, bởi ít ra sau này còn có thể lục lại kí ức.
Nguyện vọng thi cấp 3 của tớ quá xa xôi và viển vông, tớ vốn chỉ định thi cho biết năng lực thôi chứ vẫn sẽ học một trường trọng điểm ở tỉnh, ít ra cũng gần nhà hơn. Nhưng giờ tớ đã rất quyết tâm học hành để có thể đỗ chuyên rồi, bởi đó là con đường ngắn và thuận lợi nhất của tớ để lên đến đỉnh cao. Hơn nữa tớ đăng ký thi chuyên tỉnh, nên rất có thể Tùng Dương cũng sẽ thi, bởi cậu ấy rất ưu tú mà, đỗ chuyên không phải là việc gì quá khó khăn cả. Vậy nên nếu tớ may mắn đỗ chuyên thì sẽ có cơ hội được học cùng cậu ấy rồi.
Chỉ sợ là cậu thi vào một ngôi trường tốt hơn, thì có lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại nhau nữa rồi...
Tớ có quyết tâm rất lớn, đó là thi vào một trường chuyên của tỉnh. Đối với một đứa đến lớp 8 mới có thể vào được đội tuyển Anh của trường thì điều này thực sự không dễ dàng. Theo như cách nghĩ của tớ thì phải xác định và học ngay từ những năm mới vào cấp 2. Nhưng tớ đã bị bỏ lỡ 2 năm quý giá của mình cho môn học mà tớ không thích cho lắm - môn Văn. Tớ "được" cô chấm đủ năng lực ở đội tuyển, và thế là tớ phải học.
Thực tế là tớ đã có thể xin out, nhưng tớ không làm thế. Không phải vì tớ như thế nào đâu, là tại tớ khá ngại ý, vả lại ra rồi thì không biết mình sẽ trôi dạt đi đâu. Bởi lúc đó khả năng Tiếng Anh của tớ còn khá kém, thực lực quá chênh lệch so với mấy bạn đội tuyển. Thế nên tớ vẫn ở lại đội Văn và cố gắng lắm mới giựt được cái giải Khuyến Khích học sinh giỏi cấp huyện. Đấy, đánh đổi 2 năm trời cho một tờ giấy chứng nhận có vẻ không có giá trị sử dụng gì cho mai sau, có vẻ khá là sai lầm ấy nhỉ... Nhưng dù sao đó cũng là thành quả của những tháng ngày vật vã mài rèn nét bút, của những đắng cay ngọt bùi cùng các bạn đồng hành và giáo viên hướng dẫn. Hơn hết cả là tớ có những kỷ niệm đáng nhớ nơi đây!
Lên lớp 8, tớ đã dứt khoát "bứt áo ra đi" đối với đội tuyển Văn, nơi tớ đã gắn bó hai năm cuộc đời. Tớ cố gắng chứng tỏ thực lực tiếng Anh của mình sau kỳ nghỉ hè, để cô thấy rằng tớ có thể học được trong đội tuyển. Sau bao nỗ lực như thế thì cuối cùng tớ cũng được đặt chân vào đội tuyển Anh, nơi mà tớ đã luôn ao ước được học trong 2 năm trời. Tớ tự nhủ phải thật chăm chỉ thì mới có thể theo kịp mọi người, bởi năng lực của tớ vẫn chưa thể bằng được các bạn trong đội tuyển. Cả khối có duy nhất tớ chuyển đội tuyển, và tớ còn khá "non" nữa nên phải thật cố gắng.
Những ngày đầu tiên, tớ luôn xếp cuối lớp do thực lực quá kém. Tớ khá là buồn và sốc nữa luôn đó, vì không nghĩ là thực lực lại chênh lệch nhiều đến như thế. Tớ nghĩ nếu cứ như vậy thì làm sao có thể được đi thi, làm sao có thể đỗ chuyên. Tớ cũng không hiểu do tớ là học sinh xin vào hay cô thất vọng về tớ, mà cô không mấy quan tâm cả, chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng và thậm chí là không nhắc gì luôn, chứ không được quan tâm và chỉ bảo như các bạn khác.
Trong đội tuyển tớ có một bạn giỏi cực, cũng chuyển từ đội tuyển Toán sang mà ngay năm đầu tiên đã giành luôn cái giải Nhì rồi. Tớ rất ngưỡng mộ bạn ý. Mỗi lần lười biếng là lại nghĩ "Thư giỏi như thế mà vẫn còn chăm thế kia, mày đã hơn được cái gì chưa mà đã đòi lười biếng. Muốn giỏi cậu ấy thì dậy học nhanh lên!" Thế là tớ lại có lại động lực để học.
Như người ta kém môn chuyên thì chỉ cần chú trọng vào môn ý thôi, nhưng đằng này tớ còn vừa phải ôn Anh vừa phải ôn cả Toán nữa cơ. Hic nhiều lúc tớ bị stress thực sự, không phải là vì bố mẹ đặt điều đâu mà tại nhiều deadline quá ý, cũng cuối cấp đến nơi rồi mà. Và sau mỗi lần stress thì mắt tớ như hai quả bóng, căng tròn và thâm đen. Này là tại mỗi lần bị uất ức hay làm sao tớ đều khóc cả, bởi khóc xong tớ sẽ nhẹ người hơn hẳn. Như các cậu thấy thì học kiểu như tớ sẽ rất rất bận và u ám every time. Ừ và sự thật đúng là như thế đấy! Tớ khá không thích mấy bạn lớp tớ, kiểu không thể thân nổi. Những thứ chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác đều đã, đang và sẽ bị tớ cho vào black list, và đương nhiên là sẽ bị tớ ghim rồi. Lại còn dạo này thấy tớ quen được với nam thần nên chúng nó ghen ghê lắm.
Tớ là con người có tham vọng rất lớn. Tớ muốn được đứng trên sân khấu, muốn được mọi người nhìn vào với con mắt ngưỡng mộ. Tớ muốn được đứng trên đỉnh vinh quang nhưng bản thân lại không muốn cố gắng. Tớ muốn rất nhiều thứ nhưng bản thân lại chỉ mới làm được một chút xíu đã muốn từ bỏ. Vậy nên khi đứng cạnh Tùng Dương, tớ vừa thấy vinh dự mà vừa thấy tự ti. Tự ti vì tớ thấy mình không phù hợp với người ta, ở mọi khía cạnh đều không hợp. Tớ ngưỡng mộ Tùng Dương lắm, vì còn nhỏ mà đã giành được rất nhiều giải thưởng, đã khiến nhiều người bị phải thốt lên hai từ "Giỏi quá!". Còn tớ lại vô cùng kém cỏi.
Tớ đã nghĩ rằng chẳng còn bao thời gian nữa là thi cấp 3 rồi, chẳng mấy chốc nữa là bọn tớ sẽ không được gặp lại nhau nữa rồi, cũng có thể là một thời gian, mà cũng có thể là chẳng bao giờ được gặp lại nữa. Thế nên tớ cố gắng, cố gắng lưu lại những kỉ niệm đẹp khi còn ở trường, khi còn được crush cậu. Tớ không muốn quãng thời gian cấp 2 này của mình trôi qua một cách tẻ nhạt nữa. Tớ muốn nó phải gắn bó với thật nhiều những kỉ niệm đẹp, bởi ít ra sau này còn có thể lục lại kí ức.
Nguyện vọng thi cấp 3 của tớ quá xa xôi và viển vông, tớ vốn chỉ định thi cho biết năng lực thôi chứ vẫn sẽ học một trường trọng điểm ở tỉnh, ít ra cũng gần nhà hơn. Nhưng giờ tớ đã rất quyết tâm học hành để có thể đỗ chuyên rồi, bởi đó là con đường ngắn và thuận lợi nhất của tớ để lên đến đỉnh cao. Hơn nữa tớ đăng ký thi chuyên tỉnh, nên rất có thể Tùng Dương cũng sẽ thi, bởi cậu ấy rất ưu tú mà, đỗ chuyên không phải là việc gì quá khó khăn cả. Vậy nên nếu tớ may mắn đỗ chuyên thì sẽ có cơ hội được học cùng cậu ấy rồi.
Chỉ sợ là cậu thi vào một ngôi trường tốt hơn, thì có lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại nhau nữa rồi...