Chương : 20
Qua một đêm thời tiết đã thay đổi. Trong tuần vừa qua của tháng Sáu, nắng thiêu cháy cỏ, làm đất đai khô nẻ và mang hàng ngàn hàng ngàn con côn trùng di chuyển thành đàn đến và làm phiền tất cả mọi người. Buổi tối thứ Bảy thời tiết hoàn toàn thay đổi. Bầu trời đen sẫm lại và mây kéo tới. Nhưng đó là thứ thời tiết điển hình ở Ailen: vừa nóng như thiêu như đốt xong lại gió phần phật được ngay. Hoàn toàn có thể đoán trước được về sự khó lường của thời tiết.
Elizabeth rùng mình trên giường, kéo chăn cao lên tới cằm. Cô không bật lò sưởi và dù cần nhưng cô vẫn giữ nguyên tắc không bật nó vào mùa hè. Ngoài trời cây cối cũng run rẩy, lá cây rụng bay theo gió. Chúng ném những cái bóng nghiêng ngả lên tường phòng ngủ của cô. Tiếng gió gào thét nghe như tiếng những con sóng khổng lồ đập vào vách đá. Chiếc ghế ngoài vườn kẽo kẹt đưa qua đưa lại. Mọi thứ đều chuyển động một cách mạnh mẽ và rời rạc; không có sự nhịp nhàng hay chút cảm giác vững vàng nào.
Elizabeth băn khoăn về Ivan. Cô băn khoăn không hiểu tại sao lại cảm thấy bị hút về phía anh, tại sao mỗi lần cô mở miệng thì những bí mật được giữ cẩn thận nhất trên đời lại tuôn trào. Cô băn khoăn không hiểu tại sao lại chào đón anh bước vào nhà và vào tâm trí cô. Elizabeth thích được ở một mình – cô không khát khao tình bạn – nhưng cô khao khát tình bạn của Ivan. Cô băn khoăn không biết có nên giữ khoảng cách hơn không, vì Fiona sống ngay gần nhà. Liệu sự thân thiết giữa cô và Ivan, dù đó chỉ là tình bạn, có làm cho Fiona và Sam khó chịu? Cô rất hay nhờ Fiona trông Luke những lúc cần kíp.
Như mọi khi, Elizabeth cố gắng phớt lờ những suy nghĩ này. Cô cố gắng giả vờ rằng mọi thứ vẫn như cũ, rằng trong cô không có sự thay đổi nào hết, rằng những bức tường trong cô vẫn chưa đổ xuống và cho phép những vị khách không mời bước vào. Cô không muốn điều đó xảy ra, cô không thể đối phó với sự thay đổi được.
Cuối cùng cô tập trung vào thứ duy nhất vẫn không hề thay đổi, không hề chuyển động trong những đợt gió dữ dội. Và đáp lại, vầng trăng vẫn nhìn cô chăm chú trong lúc cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ chập chờn.
“Cúc cù cu cu!”
Elizabeth mở một mắt, bối rối trước âm thanh đó. Căn phòng sáng sủa. Cô từ từ mở mắt kia và thấy mặt trời đã mọc trở lại, đang treo ở lưng chừng bầu trời trong xanh không một gợn mây, tuy nhiên cây cối vẫn điên cuồng nhảy múa, trình diễn điệu disco trong vườn sau.
“Cúc cù cu cu!”
Lại là âm thanh đó. Vẫn còn lảo đảo vì chưa tỉnh ngủ, cô lê ra khỏi giường tiến về phía cửa sổ. Phía bãi cỏ ngoài vườn là Ivan, tay đang khum trên miệng và hét lớn, “Cúc cù cu cu!”
Elizabeth che miệng, bật cười và mở cửa sổ. Gió tràn vào trong.
“Ivan, anh đang làm gì thế?”
“Tôi gáy đánh thức cô!” Anh hét to, cơn gió trộm mất những từ cuối cùng và đưa chúng về phía Bắc.
“Anh điên rồi!” Cô hét.
Luke xuất hiện ở cửa buồng của cô, vẻ sợ hãi. “Chuyện gì thế ạ?”
Elizabeth dịch ra cho Luke đến bên cửa sổ và nó thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Ivan đang đứng bên ngoài.
“Chào Ivan!” Luke hét lên.
Ivan nhìn lên và mỉm cười, thả bàn tay đang giữ chiếc mũ lưỡi trai ra để vẫy Luke. Chiếc mũ biến mất khỏi đầu anh khi một cơn gió mạnh đột ngột bốc nó đi. Họ phá lên cười khi nhìn Ivan chạy quanh vườn đuổi theo chiếc mũ, chạy xuôi chạy ngược khi gió đổi hướng. Cuối cùng anh lấy một cành cây gãy khều khều chiếc mũ đã bị mắc vào cây xuống.
“Ivan, cậu làm gì ngoài đó thế?” Luke hét lên.
“Hôm nay là ngày Sứ giả đấy!” Ivan tuyên bố, khoát tay ra xung quanh.
“Cái gì vậy ạ?” Luke nhìn Elizabeth, bối rối.
“Bác không biết,” cô nhún vai.
“Ngày Sứ giả là ngày gì hả Ivan?” Luke kêu to.
“Ra đây đi rồi tớ chỉ cho cả hai bác cháu!” Ivan trả lời, bộ quần áo lụng thụng bay phần phật quanh người anh.
“Bọn tớ chưa thay quần áo mà! Bọn tớ vẫn mặc pyjama!” Luke cười khúc khích.
“Vậy thì mặc quần áo đi! Mặc cái gì cũng được, mới có sáu giờ sáng thôi, không ai nhìn thấy chúng ta đâu!”
“Đi thôi bác!” Luke hồ hởi nói với Elizabeth trèo qua bậu cửa sổ và chạy biến khỏi phòng cô, rồi chỉ vài phút sau đã quay lại, một chân xỏ trong chiếc quần thể thao, áo len mặc trái và đôi giày thể thao đi nhầm chân.
Elizabeth phá lên cười.
“Đi thôi, nhanh lên bác!” Cậu nói, thở hổn hển.
“Từ từ nào Luke.”
“Không,” Luke mở toang tủ quần áo của Elizabeth. “Bác thay quần áo đi, HÔM NAY LÀ NGÀY SỨ GIẢ ĐẤY!” Cậu hét lên, miệng toe toét nụ cười răng sún.
“Nhưng mà Luke,” Elizabeth lo lắng nói, “Chúng ta định đi đâu chứ?” Cô đang tìm sự trấn an từ một cậu bé sáu tuổi.
Luke nhún vai. “Đâu đó vui vẻ?”
Elizabeth suy nghĩ một lát, nhìn thấy sự phấn khích trong mắt Luke, cảm thấy sự tò mò đang dâng lên trong lòng, lấn át phán xét duy lý của cô, liền xỏ chân vào chiếc quần thể thao và chạy ra ngoài với Luke.
Làn gió ấm áp chạm vào người khi cô bước ra ngoài, làm cô kinh ngạc.
“Ra chỗ Dơi Di động nhé!” Ivan tuyên bố khi gặp hai bác cháu ở cửa trước.
Luke khúc khích cười thích thú.
Elizabeth sững lại. “Ở đâu cơ?”
“Xe ô tô,” Luke giải thích.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Cô cứ lái đi rồi tôi sẽ bảo khi nào dừng lại. Phải bất ngờ chứ.”
“Không,” Elizabeth nói như thể đó là điều kỳ cục nhất cô từng nghe trên đời. “Tôi không bao giờ lái xe trừ phi biết đích xác mình sẽ đi đâu,” cô cáu kỉnh.
“Sáng nào cô chẳng làm như thế,” Ivan nói nhỏ.
Cô phớt lờ anh.
Luke giữ cửa mở cho Ivan và khi tất cả mọi người đã ở trong xe, Elizabeth lo lắng bắt đầu cuộc hành trình không rõ đích, ngã rẽ nào cũng cảm thấy muốn quay xe trở về để rồi lại băn khoăn không hiểu tại sao cô không làm thế.
Sau hai mươi phút lái xe qua những con đường lộng gió, một cô Elizabeth đang bối rối đi theo những chỉ dẫn cuối cùng của Ivan rồi dừng lại bên ngoài một cánh đồng mà, đối với cô, chẳng có gì khác ngoài so với tất cả những cánh đồng họ vừa đi qua. Trừ một điểm là từ đây có thể nhìn xuống Thái Bình Dương đang lấp lánh. Cô phớt lờ cảnh đẹp và nổi đóa trong gương chiếu hậu vì một vệt bùn bắn lên chiếc xe láng coóng của cô.
“Ôi, cái gì thế?” Luke chồm lên phía trước giữa hai chiếc ghế và chỉ ra ngoài xe.
“Luke, bạn tớ đấy,” Ivan vui vẻ tuyên bố, “họ là những người chúng ta gọi là Sứ giả.”
Elizabeth ngước nhìn. Trước mắt cô là hàng trăm hạt bồ công anh với những sợi tơ màu trắng đang bay theo làn gió, đón ánh mặt trời, trôi về phía ba con người đang ngồi trong xe hơi như những giấc mơ.
“Trông như những cô tiên ấy,” Luke kinh ngạc nói.
Elizabeth đảo mắt. “Những cô tiên,” cô tặc lưỡi. “Con đọc sách gì thế Luke? Chúng là hạt bồ công anh, Luke ạ.”
Ivan nhìn cô bực bội. “Sao tôi lại đoán ngay được là cô sẽ nói thế nhỉ? Ít nhất thì ở đây tôi cũng hiểu được cô. Tôi nghĩ điều đó có ý nghĩa gì đó đấy.”
Elizabeth nhìn anh kinh ngạc. Anh chưa bao giờ cáu kỉnh với cô như thế.
“Luke,” Ivan quay sang thằng bé, “chúng còn được gọi là Cúc Ailen, nhưng chúng không chỉ là hat bồ công anh, chúng còn được hầu hết những người bình thường,” anh ném một cái nhìn giận dữ về phía Elizabeth, “gọi là Sứ giả. Chúng mang những điều ước bay theo gió và cậu phải tóm được chúng, nói lên nguyện vọng của mình, và rồi thả ra để chúng mang những điều ước đó đi.”
Elizabeth khịt mũi.
“Ôi chao,” Luke thì thầm. “Nhưng tại sao người ta lại làm thế?”
Elizabeth cười phá lên. “Đúng là cháu tôi rồi.”
Ivan phớt lờ cô. “Hàng trăm năm trước người ta thường ăn lá bồ công anh xanh vì chúng đặc biệt giàu vitamin,” anh giải thích, “điều này đã mang đến cho nó một cái tên Latin có nghĩa là “phương thuốc chữa mọi căn bệnh”. Vì thế người ta coi nó là biểu tượng của sự may mắn và giờ đây họ nói điều ước của mình cho những hạt hoa.”
“Những điều ước đó có thành hiện thực không ạ?” Cậu hỏi tràn đầy hy vọng.
Elizabeth nhìn Ivan giận dữ vì đã bơm vào đầu đứa cháu của cô những hy vọng hão huyền.
“Chỉ những lời ước được chuyển tới nơi mà thôi, vì thế ai mà biết được? Nhớ là thậm chí bưu điện cũng có lúc làm mất thư đấy Luke ạ.”
Luke gật đầu hiểu biết. “Vậy được rồi, đi bắt chúng nào!”
“Hai người đi đi, tôi sẽ chờ ở xe,” Elizabeth nói nhìn thẳng về phía trước.
Ivan thở dài. “Eliza…”
“Tôi sẽ chờ ở đây,” cô kiên quyết nói, bật radio lên và ngồi ngay ngắn để chứng tỏ mình sẽ không đi đâu hết.
Luke đã trèo ra ngoài xe và cô quay sang Ivan. “Tôi nghĩ anh thật là kỳ cục khi nhồi nhét vào đầu thằng bé những lời dối trá đó,” cô nổi đóa. “Rồi anh sẽ nói gì với nó khi không một điều ước nào của nó trở thành hiện thực cả?”
“Sao cô biết nó sẽ không thành hiện thực?”
“Tôi có lý tính. Một thứ mà dường như anh không có.”
“Cô nói đúng, tôi không có lý tính. Tôi không muốn tin vào những gì tất cả những người khác đều tin. Tôi có suy nghĩ của riêng tôi, những thứ người ta không dạy tôi hay những thứ tôi không đọc được trong sách vở. Tôi học từ trải nghiệm – còn cô, cô sợ không dám trải nghiệm gì cả và vì thế cô luôn giữ cái lý tính của cô và chỉ có lý tính của cô mà thôi.”
Elizabeth nhìn ra ngoài cửa sổ, đếm đến mười để không nổi điên lên. Cô ghét những thứ tào lao này; trái ngược với những gì anh nói, cô tin chúng chính là những thứ chỉ học được qua sách vở. Được viết và đọc bởi những người dành cả cuộc đời đi tìm kiếm một cái gì đó, bất cứ cái gì đó, để giúp họ trốn khỏi sự tẻ nhạt của thực tại đời họ. Những người tin rằng mọi thứ luôn luôn không chỉ có mỗi cái lý do rất hiển nhiên.
“Cô biết không, Elizabeth, bồ công anh còn được gọi là cỏ tình yêu. Có người nói rằng nếu thổi những hạt bồ công anh bay theo gió thì gió sẽ mang tình yêu của cô đến với người cô yêu. Nếu cô vừa ước vừa thổi cái nấm trứng và làm cho tất cả hạt tách rời ra bay đi, thì điều ước sẽ thành hiện thực.”
Elizabeth nhíu mày khó hiểu. “Chấm dứt cái lối ăn nói cầu kỳ đó đi, Ivan.”
“Tốt lắm. Hôm nay, tôi và Luke sẽ dành để bắt Sứ giả. Tôi tưởng lúc nào cô cũng muốn tóm được một điều ước?” Ivan hỏi.
Elizabeth quay đi. “Tôi biết anh đang làm gì, Ivan ạ, và nó sẽ không có tác dụng đâu. Tôi đã kể cho anh nghe những chuyện thầm kín nhất về tuổi thơ của tôi. Không dễ dàng gì để tôi nói ra những điều đó đâu. Vì vây, nó không phải chuyện để anh biến thành một trò chơi nào đó,” cô rít lên.
“Đây không phải là trò chơi,” Ivan lặng lẽ nói. Anh trèo ra khỏi xe.
“Với anh mọi thứ đều là trò chơi cả,” Elizabeth cáu kỉnh. “Nói cho tôi biết tại sao anh lại biết nhiều như thế về hạt bồ công anh? Chính xác thì mục đích của tất cả những cái thông tin ngớ ngẩn anh đưa ra là gì hả?”
Ivan vươn người qua cánh cửa để mở và nói nhẹ nhàng. “Được thôi, tôi nghĩ khá hiển nhiên là nếu cô nhờ cái gì đó mang ước nguyện của cô bay theo gió thì có lẽ cô sẽ phải biết rõ nó từ đâu tới và sẽ đi tới đâu.”
Cánh cửa đóng sầm lại.
Elizabeth nhìn cả hai chạy tới cánh đồng. “Nếu thế thì thật ra anh từ đâu tới, hả Ivan?” Cô lớn tiếng hỏi. “Anh sẽ đi tới đâu, và khi nào?”
Elizabeth rùng mình trên giường, kéo chăn cao lên tới cằm. Cô không bật lò sưởi và dù cần nhưng cô vẫn giữ nguyên tắc không bật nó vào mùa hè. Ngoài trời cây cối cũng run rẩy, lá cây rụng bay theo gió. Chúng ném những cái bóng nghiêng ngả lên tường phòng ngủ của cô. Tiếng gió gào thét nghe như tiếng những con sóng khổng lồ đập vào vách đá. Chiếc ghế ngoài vườn kẽo kẹt đưa qua đưa lại. Mọi thứ đều chuyển động một cách mạnh mẽ và rời rạc; không có sự nhịp nhàng hay chút cảm giác vững vàng nào.
Elizabeth băn khoăn về Ivan. Cô băn khoăn không hiểu tại sao lại cảm thấy bị hút về phía anh, tại sao mỗi lần cô mở miệng thì những bí mật được giữ cẩn thận nhất trên đời lại tuôn trào. Cô băn khoăn không hiểu tại sao lại chào đón anh bước vào nhà và vào tâm trí cô. Elizabeth thích được ở một mình – cô không khát khao tình bạn – nhưng cô khao khát tình bạn của Ivan. Cô băn khoăn không biết có nên giữ khoảng cách hơn không, vì Fiona sống ngay gần nhà. Liệu sự thân thiết giữa cô và Ivan, dù đó chỉ là tình bạn, có làm cho Fiona và Sam khó chịu? Cô rất hay nhờ Fiona trông Luke những lúc cần kíp.
Như mọi khi, Elizabeth cố gắng phớt lờ những suy nghĩ này. Cô cố gắng giả vờ rằng mọi thứ vẫn như cũ, rằng trong cô không có sự thay đổi nào hết, rằng những bức tường trong cô vẫn chưa đổ xuống và cho phép những vị khách không mời bước vào. Cô không muốn điều đó xảy ra, cô không thể đối phó với sự thay đổi được.
Cuối cùng cô tập trung vào thứ duy nhất vẫn không hề thay đổi, không hề chuyển động trong những đợt gió dữ dội. Và đáp lại, vầng trăng vẫn nhìn cô chăm chú trong lúc cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ chập chờn.
“Cúc cù cu cu!”
Elizabeth mở một mắt, bối rối trước âm thanh đó. Căn phòng sáng sủa. Cô từ từ mở mắt kia và thấy mặt trời đã mọc trở lại, đang treo ở lưng chừng bầu trời trong xanh không một gợn mây, tuy nhiên cây cối vẫn điên cuồng nhảy múa, trình diễn điệu disco trong vườn sau.
“Cúc cù cu cu!”
Lại là âm thanh đó. Vẫn còn lảo đảo vì chưa tỉnh ngủ, cô lê ra khỏi giường tiến về phía cửa sổ. Phía bãi cỏ ngoài vườn là Ivan, tay đang khum trên miệng và hét lớn, “Cúc cù cu cu!”
Elizabeth che miệng, bật cười và mở cửa sổ. Gió tràn vào trong.
“Ivan, anh đang làm gì thế?”
“Tôi gáy đánh thức cô!” Anh hét to, cơn gió trộm mất những từ cuối cùng và đưa chúng về phía Bắc.
“Anh điên rồi!” Cô hét.
Luke xuất hiện ở cửa buồng của cô, vẻ sợ hãi. “Chuyện gì thế ạ?”
Elizabeth dịch ra cho Luke đến bên cửa sổ và nó thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Ivan đang đứng bên ngoài.
“Chào Ivan!” Luke hét lên.
Ivan nhìn lên và mỉm cười, thả bàn tay đang giữ chiếc mũ lưỡi trai ra để vẫy Luke. Chiếc mũ biến mất khỏi đầu anh khi một cơn gió mạnh đột ngột bốc nó đi. Họ phá lên cười khi nhìn Ivan chạy quanh vườn đuổi theo chiếc mũ, chạy xuôi chạy ngược khi gió đổi hướng. Cuối cùng anh lấy một cành cây gãy khều khều chiếc mũ đã bị mắc vào cây xuống.
“Ivan, cậu làm gì ngoài đó thế?” Luke hét lên.
“Hôm nay là ngày Sứ giả đấy!” Ivan tuyên bố, khoát tay ra xung quanh.
“Cái gì vậy ạ?” Luke nhìn Elizabeth, bối rối.
“Bác không biết,” cô nhún vai.
“Ngày Sứ giả là ngày gì hả Ivan?” Luke kêu to.
“Ra đây đi rồi tớ chỉ cho cả hai bác cháu!” Ivan trả lời, bộ quần áo lụng thụng bay phần phật quanh người anh.
“Bọn tớ chưa thay quần áo mà! Bọn tớ vẫn mặc pyjama!” Luke cười khúc khích.
“Vậy thì mặc quần áo đi! Mặc cái gì cũng được, mới có sáu giờ sáng thôi, không ai nhìn thấy chúng ta đâu!”
“Đi thôi bác!” Luke hồ hởi nói với Elizabeth trèo qua bậu cửa sổ và chạy biến khỏi phòng cô, rồi chỉ vài phút sau đã quay lại, một chân xỏ trong chiếc quần thể thao, áo len mặc trái và đôi giày thể thao đi nhầm chân.
Elizabeth phá lên cười.
“Đi thôi, nhanh lên bác!” Cậu nói, thở hổn hển.
“Từ từ nào Luke.”
“Không,” Luke mở toang tủ quần áo của Elizabeth. “Bác thay quần áo đi, HÔM NAY LÀ NGÀY SỨ GIẢ ĐẤY!” Cậu hét lên, miệng toe toét nụ cười răng sún.
“Nhưng mà Luke,” Elizabeth lo lắng nói, “Chúng ta định đi đâu chứ?” Cô đang tìm sự trấn an từ một cậu bé sáu tuổi.
Luke nhún vai. “Đâu đó vui vẻ?”
Elizabeth suy nghĩ một lát, nhìn thấy sự phấn khích trong mắt Luke, cảm thấy sự tò mò đang dâng lên trong lòng, lấn át phán xét duy lý của cô, liền xỏ chân vào chiếc quần thể thao và chạy ra ngoài với Luke.
Làn gió ấm áp chạm vào người khi cô bước ra ngoài, làm cô kinh ngạc.
“Ra chỗ Dơi Di động nhé!” Ivan tuyên bố khi gặp hai bác cháu ở cửa trước.
Luke khúc khích cười thích thú.
Elizabeth sững lại. “Ở đâu cơ?”
“Xe ô tô,” Luke giải thích.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Cô cứ lái đi rồi tôi sẽ bảo khi nào dừng lại. Phải bất ngờ chứ.”
“Không,” Elizabeth nói như thể đó là điều kỳ cục nhất cô từng nghe trên đời. “Tôi không bao giờ lái xe trừ phi biết đích xác mình sẽ đi đâu,” cô cáu kỉnh.
“Sáng nào cô chẳng làm như thế,” Ivan nói nhỏ.
Cô phớt lờ anh.
Luke giữ cửa mở cho Ivan và khi tất cả mọi người đã ở trong xe, Elizabeth lo lắng bắt đầu cuộc hành trình không rõ đích, ngã rẽ nào cũng cảm thấy muốn quay xe trở về để rồi lại băn khoăn không hiểu tại sao cô không làm thế.
Sau hai mươi phút lái xe qua những con đường lộng gió, một cô Elizabeth đang bối rối đi theo những chỉ dẫn cuối cùng của Ivan rồi dừng lại bên ngoài một cánh đồng mà, đối với cô, chẳng có gì khác ngoài so với tất cả những cánh đồng họ vừa đi qua. Trừ một điểm là từ đây có thể nhìn xuống Thái Bình Dương đang lấp lánh. Cô phớt lờ cảnh đẹp và nổi đóa trong gương chiếu hậu vì một vệt bùn bắn lên chiếc xe láng coóng của cô.
“Ôi, cái gì thế?” Luke chồm lên phía trước giữa hai chiếc ghế và chỉ ra ngoài xe.
“Luke, bạn tớ đấy,” Ivan vui vẻ tuyên bố, “họ là những người chúng ta gọi là Sứ giả.”
Elizabeth ngước nhìn. Trước mắt cô là hàng trăm hạt bồ công anh với những sợi tơ màu trắng đang bay theo làn gió, đón ánh mặt trời, trôi về phía ba con người đang ngồi trong xe hơi như những giấc mơ.
“Trông như những cô tiên ấy,” Luke kinh ngạc nói.
Elizabeth đảo mắt. “Những cô tiên,” cô tặc lưỡi. “Con đọc sách gì thế Luke? Chúng là hạt bồ công anh, Luke ạ.”
Ivan nhìn cô bực bội. “Sao tôi lại đoán ngay được là cô sẽ nói thế nhỉ? Ít nhất thì ở đây tôi cũng hiểu được cô. Tôi nghĩ điều đó có ý nghĩa gì đó đấy.”
Elizabeth nhìn anh kinh ngạc. Anh chưa bao giờ cáu kỉnh với cô như thế.
“Luke,” Ivan quay sang thằng bé, “chúng còn được gọi là Cúc Ailen, nhưng chúng không chỉ là hat bồ công anh, chúng còn được hầu hết những người bình thường,” anh ném một cái nhìn giận dữ về phía Elizabeth, “gọi là Sứ giả. Chúng mang những điều ước bay theo gió và cậu phải tóm được chúng, nói lên nguyện vọng của mình, và rồi thả ra để chúng mang những điều ước đó đi.”
Elizabeth khịt mũi.
“Ôi chao,” Luke thì thầm. “Nhưng tại sao người ta lại làm thế?”
Elizabeth cười phá lên. “Đúng là cháu tôi rồi.”
Ivan phớt lờ cô. “Hàng trăm năm trước người ta thường ăn lá bồ công anh xanh vì chúng đặc biệt giàu vitamin,” anh giải thích, “điều này đã mang đến cho nó một cái tên Latin có nghĩa là “phương thuốc chữa mọi căn bệnh”. Vì thế người ta coi nó là biểu tượng của sự may mắn và giờ đây họ nói điều ước của mình cho những hạt hoa.”
“Những điều ước đó có thành hiện thực không ạ?” Cậu hỏi tràn đầy hy vọng.
Elizabeth nhìn Ivan giận dữ vì đã bơm vào đầu đứa cháu của cô những hy vọng hão huyền.
“Chỉ những lời ước được chuyển tới nơi mà thôi, vì thế ai mà biết được? Nhớ là thậm chí bưu điện cũng có lúc làm mất thư đấy Luke ạ.”
Luke gật đầu hiểu biết. “Vậy được rồi, đi bắt chúng nào!”
“Hai người đi đi, tôi sẽ chờ ở xe,” Elizabeth nói nhìn thẳng về phía trước.
Ivan thở dài. “Eliza…”
“Tôi sẽ chờ ở đây,” cô kiên quyết nói, bật radio lên và ngồi ngay ngắn để chứng tỏ mình sẽ không đi đâu hết.
Luke đã trèo ra ngoài xe và cô quay sang Ivan. “Tôi nghĩ anh thật là kỳ cục khi nhồi nhét vào đầu thằng bé những lời dối trá đó,” cô nổi đóa. “Rồi anh sẽ nói gì với nó khi không một điều ước nào của nó trở thành hiện thực cả?”
“Sao cô biết nó sẽ không thành hiện thực?”
“Tôi có lý tính. Một thứ mà dường như anh không có.”
“Cô nói đúng, tôi không có lý tính. Tôi không muốn tin vào những gì tất cả những người khác đều tin. Tôi có suy nghĩ của riêng tôi, những thứ người ta không dạy tôi hay những thứ tôi không đọc được trong sách vở. Tôi học từ trải nghiệm – còn cô, cô sợ không dám trải nghiệm gì cả và vì thế cô luôn giữ cái lý tính của cô và chỉ có lý tính của cô mà thôi.”
Elizabeth nhìn ra ngoài cửa sổ, đếm đến mười để không nổi điên lên. Cô ghét những thứ tào lao này; trái ngược với những gì anh nói, cô tin chúng chính là những thứ chỉ học được qua sách vở. Được viết và đọc bởi những người dành cả cuộc đời đi tìm kiếm một cái gì đó, bất cứ cái gì đó, để giúp họ trốn khỏi sự tẻ nhạt của thực tại đời họ. Những người tin rằng mọi thứ luôn luôn không chỉ có mỗi cái lý do rất hiển nhiên.
“Cô biết không, Elizabeth, bồ công anh còn được gọi là cỏ tình yêu. Có người nói rằng nếu thổi những hạt bồ công anh bay theo gió thì gió sẽ mang tình yêu của cô đến với người cô yêu. Nếu cô vừa ước vừa thổi cái nấm trứng và làm cho tất cả hạt tách rời ra bay đi, thì điều ước sẽ thành hiện thực.”
Elizabeth nhíu mày khó hiểu. “Chấm dứt cái lối ăn nói cầu kỳ đó đi, Ivan.”
“Tốt lắm. Hôm nay, tôi và Luke sẽ dành để bắt Sứ giả. Tôi tưởng lúc nào cô cũng muốn tóm được một điều ước?” Ivan hỏi.
Elizabeth quay đi. “Tôi biết anh đang làm gì, Ivan ạ, và nó sẽ không có tác dụng đâu. Tôi đã kể cho anh nghe những chuyện thầm kín nhất về tuổi thơ của tôi. Không dễ dàng gì để tôi nói ra những điều đó đâu. Vì vây, nó không phải chuyện để anh biến thành một trò chơi nào đó,” cô rít lên.
“Đây không phải là trò chơi,” Ivan lặng lẽ nói. Anh trèo ra khỏi xe.
“Với anh mọi thứ đều là trò chơi cả,” Elizabeth cáu kỉnh. “Nói cho tôi biết tại sao anh lại biết nhiều như thế về hạt bồ công anh? Chính xác thì mục đích của tất cả những cái thông tin ngớ ngẩn anh đưa ra là gì hả?”
Ivan vươn người qua cánh cửa để mở và nói nhẹ nhàng. “Được thôi, tôi nghĩ khá hiển nhiên là nếu cô nhờ cái gì đó mang ước nguyện của cô bay theo gió thì có lẽ cô sẽ phải biết rõ nó từ đâu tới và sẽ đi tới đâu.”
Cánh cửa đóng sầm lại.
Elizabeth nhìn cả hai chạy tới cánh đồng. “Nếu thế thì thật ra anh từ đâu tới, hả Ivan?” Cô lớn tiếng hỏi. “Anh sẽ đi tới đâu, và khi nào?”