Chương : 5
Elizabeth biết ngay lúc đó cô đã mất trí rồi. Nó đã xảy ra với mẹ và em gái cô, và giờ tới lượt cô. Trong mấy ngày vừa qua, cô cảm thấy bất an đến không ngờ, như thể có ai đó đang theo dõi cô. Cô đã khóa hết cửa, kéo hết rèm, bật chuông báo động. Đáng lẽ như thế là đủ rồi nhưng giờ cô quyết định đi xa hơn một bước.
Cô xông qua phòng khách đâm bổ đến chỗ lò sưởi, chộp lấy que cời sắt, hùng dũng bước ra khỏi phòng, khóa cửa và lên gác. Cô nhìn chiếc cời lửa nằm trên chiếc tủ đầu giường, đảo mắt rồi tắt đèn đi ngủ. Cô đã mất trí rồi.
Ivan xuất hiện từ phía sau chiếc đi văng và nhìn xung quanh. Anh đã nấp vào đó vì tưởng Elizabeth định xông vào mình. Anh đã nghe tiếng cô khóa cửa sau khi lao ra. Anh chưng hửng vì một sự thất vọng mà anh chưa từng cảm thấy trước đây. Cô vẫn không nhìn thấy anh.
Bạn biết đấy, tôi không có phép thần thông. Tôi không thể khoanh tay, gật đầu, lập lòe lúc ẩn lúc hiện, biến mất rồi lại hiện ra trên nóc tủ sách hoặc bất cứ thứ gì. Tôi không sống trong một chiếc đèn, không có đôi tai nhỏ tức cười, không có bàn chân lông lá to tướng hay đôi cánh. Tôi không đưa tiền để đổi lấy răng lung lay, không đặt quà tặng dưới gốc cây hay giấu những quả trứng sôcôla. Tôi không biết bay, đi trên tường nhà cao tầng hay chạy nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Và tôi không mở được cửa.
Phải có ai đó mở hộ tôi. Người lớn thấy đó là điều đáng buồn cười nhất và cũng đáng xấu hổ nhất khi con họ thể hiện như vậy trước mặt người khác. Tôi không cười người lớn khi họ không thể trèo cây hay đọc ngược bảng chữ cái bởi vì đơn giản theo quy luật tự nhiên thì đó không phải là khả năng của họ. Nó đâu có khiến họ trở thành quái vật.
Vì thế tối đó Elizabeth không cần phải khóa cửa phòng khách trước khi đi ngủ làm gì và đằng nào thì tôi cũng chẳng xoay được nắm cửa. Như đã nói, tôi không phải siêu nhân; sức mạnh đặc biệt của tôi là tình bạn. Tôi lắng nghe và hiểu những gì người khác nói. Tôi hiểu giọng điệu của họ, từ ngữ họ dùng để tự diễn đạt, và quan trọng hơn, tôi nghe thấy những điều họ không nói.
Vì thế tối đó tất cả những gì tôi có thể làm là nghĩ về người bạn mới của tôi, Luke. Thỉnh thoảng tôi cần phải làm việc này. Tôi phác ra trong đầu những điểm chính để có thể lập báo cáo gửi người phụ trách. Họ cần lưu mọi báo cáo để phục vụ cho mục đích đào tạo. Chúng tôi thường xuyên có người mới. Thực tế là khi ở giữa bạn bè là lúc tôi đang thuyết trình.
Tôi cần phải nghĩ xem tại sao tôi lại ở đây. Điều gì đã khiến cho Luke muốn gặp tôi? Cậu ấy sẽ được những gì từ tình bạn của chúng tôi? Công việc này được tiến hành rất chuyên nghiệp và chúng tôi phải luôn luôn cung cấp cho công ty một tiểu sử tóm tắt của bạn mình và liệt kê ra ý định và mục tiêu của chúng tôi. Từ trước đến nay tôi đều có thể xác định được vấn đề ngay lập tức, nhưng trường hợp này thì hơi trắc trở một chút. Bạn biết đấy, trước đây tôi chưa bao giờ làm bạn với người lớn. Ai đã từng làm việc đó thì sẽ hiểu tại sao. Họ chẳng có gì thú vị cả. Họ cứng nhắc tuân theo thời gian biểu, quan tâm đến những thứ vô nghĩa nhất trên đời, như tiền thế chấp và bản kê tài khoản ngân hàng, trong khi ai cũng biết rằng trong phần lớn thời gian chính những người xung quanh mới làm chúng ta cười. Họ lúc nào cũng làm việc, không chơi bời, trong khi tôi làm việc chăm chỉ, thực sự như vậy, nhưng chơi là chuyện tôi thích nhất.
Chẳng hạn như Elizabeth; cô nằm trên giường lo lắng về thuế xe và hóa đơn điện thoại các cô trông trẻ và màu sơn. Nếu không sơn tường màu hoa mộc lan được thì bạn lúc nào cũng có thể dùng hàng triệu màu khác; nếu không trả được tiền điện thoại thì bạn chỉ việc viết thư cho họ. Người ta thường quên mất mình có sự lựa chọn. Và họ quên mất là những thứ này thật sự không quan trọng. Lẽ ra họ nên quan tâm đến những thứ họ có chứ không phải những thứ họ không có. Nhưng tôi lại đi chệch chủ đề rồi.
Tôi hơi lo về công việc của mình khi bị khóa trong phòng khách đêm hôm ấy. Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Tôi lo vì không hiểu nổi tại sao mình lại ở nơi này. Luke có hoàn cảnh gia đình đặc biệt nhưng điều đó cũng là bình thường và tôi có thể nói cậu ta vẫn cảm thấy được yêu thương. Cậu vui vẻ và thích chơi đùa, đêm ngủ say, ăn tốt, cậu có một cậu bạn dễ thương tên là Sam và khi cậu nói chuyện tôi cố gắng lắng nghe để xem có thể hiểu những gì cậu không nói ra hay không nhưng chẳng có gì cả. Cậu thích sống cùng bác mình, sợ mẹ cậu và thích nói chuyện về cây cỏ với ông ngoại. Nhưng việc Luke ngày nào cũng nhìn thấy và muốn chơi với tôi cho thấy tôi cần phải ở đây vì cậu.
Mặt khác, bác của cậu không bao giờ ngủ ngon, ăn rất ít, luôn bị bao vây bởi một sự im lặng ầm ĩ đến điếc tai, cô không có ai thân thiết để nói chuyện, dù sao thì đó cũng là điều tôi nhận thấy, và cô không nói xa hơn những gì cô nói thành lời. Cô đã nghe thấy tôi nói cảm ơn một lần, cảm thấy hơi thở của tôi vài lần, nghe thấy tôi cựa quậy trên ghế da nhưng cô không nhìn thấy tôi mà cũng chẳng thể chịu nổi việc tôi có mặt trong nhà cô.
Elizabeth không muốn chơi.
Hơn nữa cô lại là người lớn, cô khiến tôi lo lắng bồn chồng và cô sẽ chẳng nhận ra nổi các trò vui cho dù nó có đập thẳng vào mặt cô, cứ tin tôi đi, vào dịp cuối tuần, tôi đã đầy lần cố tạo sự vui vẻ cho cô rồi. Vì thế chắc không phải tôi ở đây để giúp cô. Chuyện này chưa từng xảy ra.
Người ta thường nhắc đến tôi như một người bạn vô hình hoặc tưởng tượng. Cứ như thể tôi được bao bọc bởi một bức màn huyền bí dày đặc nào đó. Tôi đã từng đọc những cuốn sách do người lớn viết, hỏi tại sao bọn trẻ nhìn thấy tôi, tại sao suốt một thời gian dài chúng đã tin vào tôi đến thế, rồi đột ngột dừng lại và quay về với cách xử sự như trước kia? Tôi đã từng xem các chương trình tivi tranh luận về chuyện tại sao trẻ em lại sáng tạo ra những người như tôi.
Vậy thì để tôi nói một cách nghiệm túc cho tất cả các bạn nghe, tôi không phải người vô hình hay tưởng tượng. Tôi luôn ở đây, đi lại khắp nơi như tất cả các bạn. Và những người như Luke không lựa chọn việc nhìn thấy tôi, đơn giản chúng tự nhiên nhìn thấy tôi. Chính những người như các bạn và Elizabeth đã lựa chọn việc không nhìn thấy.
Cô xông qua phòng khách đâm bổ đến chỗ lò sưởi, chộp lấy que cời sắt, hùng dũng bước ra khỏi phòng, khóa cửa và lên gác. Cô nhìn chiếc cời lửa nằm trên chiếc tủ đầu giường, đảo mắt rồi tắt đèn đi ngủ. Cô đã mất trí rồi.
Ivan xuất hiện từ phía sau chiếc đi văng và nhìn xung quanh. Anh đã nấp vào đó vì tưởng Elizabeth định xông vào mình. Anh đã nghe tiếng cô khóa cửa sau khi lao ra. Anh chưng hửng vì một sự thất vọng mà anh chưa từng cảm thấy trước đây. Cô vẫn không nhìn thấy anh.
Bạn biết đấy, tôi không có phép thần thông. Tôi không thể khoanh tay, gật đầu, lập lòe lúc ẩn lúc hiện, biến mất rồi lại hiện ra trên nóc tủ sách hoặc bất cứ thứ gì. Tôi không sống trong một chiếc đèn, không có đôi tai nhỏ tức cười, không có bàn chân lông lá to tướng hay đôi cánh. Tôi không đưa tiền để đổi lấy răng lung lay, không đặt quà tặng dưới gốc cây hay giấu những quả trứng sôcôla. Tôi không biết bay, đi trên tường nhà cao tầng hay chạy nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Và tôi không mở được cửa.
Phải có ai đó mở hộ tôi. Người lớn thấy đó là điều đáng buồn cười nhất và cũng đáng xấu hổ nhất khi con họ thể hiện như vậy trước mặt người khác. Tôi không cười người lớn khi họ không thể trèo cây hay đọc ngược bảng chữ cái bởi vì đơn giản theo quy luật tự nhiên thì đó không phải là khả năng của họ. Nó đâu có khiến họ trở thành quái vật.
Vì thế tối đó Elizabeth không cần phải khóa cửa phòng khách trước khi đi ngủ làm gì và đằng nào thì tôi cũng chẳng xoay được nắm cửa. Như đã nói, tôi không phải siêu nhân; sức mạnh đặc biệt của tôi là tình bạn. Tôi lắng nghe và hiểu những gì người khác nói. Tôi hiểu giọng điệu của họ, từ ngữ họ dùng để tự diễn đạt, và quan trọng hơn, tôi nghe thấy những điều họ không nói.
Vì thế tối đó tất cả những gì tôi có thể làm là nghĩ về người bạn mới của tôi, Luke. Thỉnh thoảng tôi cần phải làm việc này. Tôi phác ra trong đầu những điểm chính để có thể lập báo cáo gửi người phụ trách. Họ cần lưu mọi báo cáo để phục vụ cho mục đích đào tạo. Chúng tôi thường xuyên có người mới. Thực tế là khi ở giữa bạn bè là lúc tôi đang thuyết trình.
Tôi cần phải nghĩ xem tại sao tôi lại ở đây. Điều gì đã khiến cho Luke muốn gặp tôi? Cậu ấy sẽ được những gì từ tình bạn của chúng tôi? Công việc này được tiến hành rất chuyên nghiệp và chúng tôi phải luôn luôn cung cấp cho công ty một tiểu sử tóm tắt của bạn mình và liệt kê ra ý định và mục tiêu của chúng tôi. Từ trước đến nay tôi đều có thể xác định được vấn đề ngay lập tức, nhưng trường hợp này thì hơi trắc trở một chút. Bạn biết đấy, trước đây tôi chưa bao giờ làm bạn với người lớn. Ai đã từng làm việc đó thì sẽ hiểu tại sao. Họ chẳng có gì thú vị cả. Họ cứng nhắc tuân theo thời gian biểu, quan tâm đến những thứ vô nghĩa nhất trên đời, như tiền thế chấp và bản kê tài khoản ngân hàng, trong khi ai cũng biết rằng trong phần lớn thời gian chính những người xung quanh mới làm chúng ta cười. Họ lúc nào cũng làm việc, không chơi bời, trong khi tôi làm việc chăm chỉ, thực sự như vậy, nhưng chơi là chuyện tôi thích nhất.
Chẳng hạn như Elizabeth; cô nằm trên giường lo lắng về thuế xe và hóa đơn điện thoại các cô trông trẻ và màu sơn. Nếu không sơn tường màu hoa mộc lan được thì bạn lúc nào cũng có thể dùng hàng triệu màu khác; nếu không trả được tiền điện thoại thì bạn chỉ việc viết thư cho họ. Người ta thường quên mất mình có sự lựa chọn. Và họ quên mất là những thứ này thật sự không quan trọng. Lẽ ra họ nên quan tâm đến những thứ họ có chứ không phải những thứ họ không có. Nhưng tôi lại đi chệch chủ đề rồi.
Tôi hơi lo về công việc của mình khi bị khóa trong phòng khách đêm hôm ấy. Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Tôi lo vì không hiểu nổi tại sao mình lại ở nơi này. Luke có hoàn cảnh gia đình đặc biệt nhưng điều đó cũng là bình thường và tôi có thể nói cậu ta vẫn cảm thấy được yêu thương. Cậu vui vẻ và thích chơi đùa, đêm ngủ say, ăn tốt, cậu có một cậu bạn dễ thương tên là Sam và khi cậu nói chuyện tôi cố gắng lắng nghe để xem có thể hiểu những gì cậu không nói ra hay không nhưng chẳng có gì cả. Cậu thích sống cùng bác mình, sợ mẹ cậu và thích nói chuyện về cây cỏ với ông ngoại. Nhưng việc Luke ngày nào cũng nhìn thấy và muốn chơi với tôi cho thấy tôi cần phải ở đây vì cậu.
Mặt khác, bác của cậu không bao giờ ngủ ngon, ăn rất ít, luôn bị bao vây bởi một sự im lặng ầm ĩ đến điếc tai, cô không có ai thân thiết để nói chuyện, dù sao thì đó cũng là điều tôi nhận thấy, và cô không nói xa hơn những gì cô nói thành lời. Cô đã nghe thấy tôi nói cảm ơn một lần, cảm thấy hơi thở của tôi vài lần, nghe thấy tôi cựa quậy trên ghế da nhưng cô không nhìn thấy tôi mà cũng chẳng thể chịu nổi việc tôi có mặt trong nhà cô.
Elizabeth không muốn chơi.
Hơn nữa cô lại là người lớn, cô khiến tôi lo lắng bồn chồng và cô sẽ chẳng nhận ra nổi các trò vui cho dù nó có đập thẳng vào mặt cô, cứ tin tôi đi, vào dịp cuối tuần, tôi đã đầy lần cố tạo sự vui vẻ cho cô rồi. Vì thế chắc không phải tôi ở đây để giúp cô. Chuyện này chưa từng xảy ra.
Người ta thường nhắc đến tôi như một người bạn vô hình hoặc tưởng tượng. Cứ như thể tôi được bao bọc bởi một bức màn huyền bí dày đặc nào đó. Tôi đã từng đọc những cuốn sách do người lớn viết, hỏi tại sao bọn trẻ nhìn thấy tôi, tại sao suốt một thời gian dài chúng đã tin vào tôi đến thế, rồi đột ngột dừng lại và quay về với cách xử sự như trước kia? Tôi đã từng xem các chương trình tivi tranh luận về chuyện tại sao trẻ em lại sáng tạo ra những người như tôi.
Vậy thì để tôi nói một cách nghiệm túc cho tất cả các bạn nghe, tôi không phải người vô hình hay tưởng tượng. Tôi luôn ở đây, đi lại khắp nơi như tất cả các bạn. Và những người như Luke không lựa chọn việc nhìn thấy tôi, đơn giản chúng tự nhiên nhìn thấy tôi. Chính những người như các bạn và Elizabeth đã lựa chọn việc không nhìn thấy.