Chương : 17
Một khoảng thời gian rất lâu, Lục Ngôn đều chìm trong mê mang hỗn loạn.
Anh cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, đều không phải là sự thật.
Đặc biệt là, cái chết của Tần Thanh Thủy.
Đợi lúc anh tỉnh táo lại, trời đã tối.
Lục Ngôn dùng sức nhắm đôi mắt đỏ cạch, khàn giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”
Tần Tâm Liên canh giữ bên người anh, tận mắt nhìn Lục Ngôn vì người phụ nữ Tần Thanh Thủy đó mà mất hồn lạc phách, trong lòng ghen ghét và phẫn nộ, sớm đã cho người băm thi thể Tần Thanh Thủy đút chó ăn.
“Em kêu người đưa chị đi hỏa táng rồi, bây giờ, chị đã chôn vào trong một…” Mặt cô ta đầy ác độc, giọng nói lại ấm áp bi thương: “Nhập thổ vi an, em tin chị bây giờ cũng muốn nhanh chóng say giấc ngàn thu ở một nơi yên tỉnh…”
Lục Ngôn hai mắt đỏ bừng, đột nhiên lạnh lẽo, u ám hung ác nhìn chằm chằm Tần Tâm Liên: “Cô đã làm gì? Cô lại dám thiêu cô ấy? Tần Tâm Liên, tôi cho phép cô làm vậy sao?!”
Tần Tâm Liên sững sốt, mặt đầy tủi thân tội nghiệp: “Xin lỗi Ngôn, em chỉ là…em không nên tự làm chủ, xin lỗi! Là em sai rồi, Ngôn, anh đừng giận em có được không?”
Cô ta nói, mặt rơi nước mắt, cúi đầu, vô cùng đáng thương.
Lục Ngôn âm trầm nhìn cô ta, trong lòng không chút dao động.
Vài giây sau, Lục Ngôn khàn giọng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Lúc Tần Thanh Thủy làm người làm bên cạnh cô, cô có từng ngược đãi cô ấy không? Tần Tâm Liên, nói cho tôi biết sự thật.”
Biểu cảm Tần Tâm Liên vô tội: “Ngôn, tại sao anh lại nghi ngờ em như vậy? Em sao có thể ngược đãi chị? Em đã thiếu chị một quả thận, báo đáp chị còn không kịp, sao còn có thể tra tấn chị?”
Lục Ngôn mặt không biểu cảm: “Thật sao?”
Tần Tâm Liên gật đầu: “Đương nhiên là thật. Ngôn, có phải chị trước khi chết nói gì với anh không? Chẳng lẽ chị hại chết em không thành, nên muốn hãm hại em?”
Lục Ngôn thu lại ánh mắt, lạnh lùng trả lời: “Không có.”
Tần Tâm Liên rũ mi, che đi ánh mắt âm u của mình.
Lục Ngôn không nói gì nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Anh muốn đi xem Tần Thanh Thủy, cho dù bây giờ, chỉ còn là bia mộ, anh cũng muốn đi xem cô.
Tần Tâm Liên sắp xếp bia mộ ở một góc trong nghĩa trang, Lục Ngôn không hài lòng, không tiếc trả giá đắt, mua một phần mộ cao cấp nhất, khu vực có ánh sáng tốt nhất, làm nơi yên nghỉ cho Tần Thanh Thủy.
Sắp xếp tất cả xong, Lục Ngôn chăm chú nhìn bia mộ lạnh lẽo, suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng dần bình tĩnh lại.
Lý trí từng chút một quay lại, Lục Ngôn lấy điện thoại ra, bắt đầu cho người ta điều ta lai lịch vết thương trên người Tần Thanh Thủy.
Anh muốn biết, rốt cuộc là ai, ở sau lưng anh, ngược đãi Tần Thanh Thủy.
Còn có…
“Điều tra thêm cho tôi, động tĩnh của Cố Thành Danh mấy ngày nay…”
Cho dù anh tận mắt nhìn thấy Tần Thanh Thủy không còn hơi thở nằm trên giường phẫu thuật, bây giờ, còn tự mình sắp xếp vị trí mộ cho cô, nhưng nơi sâu nhất trong lòng anh, anh từ đầu tới cuối vẫn không cách nào tin tưởng, người phụ nữ đó thật sự đã rời đi vĩnh viễn như vậy.
Cho dù chỉ là ảo tưởng và hi vọng xa vời của anh, anh cũng muốn nắm chắc.
Hành động gần đây của Cố Thành Danh, anh cũng phải nắm thật chắc.
Không nói anh ta mua vé máy bay gần đây ra nước ngoài, còn bán đi biệt thự và công ty nhỏ vừa phát triển, dự định đinh cư ở nước ngoài…
Cấp dưới báo cáo chi tiết tất cả hành động thường ngày của Cố Thành Danh, cuối cùng còn cẩn thận nói thêm một câu: “Còn có, chúng tôi phát hiện, lúc Cố Thành Danh mua vé máy bay, mua tất cả hai vé, một vé khác, mua dưới tên mẹ của Cố Thành Danh, nhưng mẹ anh ta, sớm đã qua đời rồi…”
Lục Ngôn trong lòng nảy lên, một giả thiết to gan, đột nhiên nhảy ra trong đầu.
Có phải…người phụ nữ đó…thật sự không chết?
Điều này cũng có thể giải thích, tại sao Tần Tâm Liên muốn vội vàng hỏa táng Tần Thanh Thủy, còn trong một ngày ngắn ngủi, chôn cất cô.
Vì thi thể đó, thực sự căn bản không phải Tần Thanh Thủy.
Tần Thanh Thủy thật sự, sớm đã được Cố Thành Danh cứu đi rồi.
Tất cả những chuyện này, đều là âm mưu.
Tim Lục Ngôn đập ngày càng nhanh, phát giác mình có thể bị lừa, nhưng anh lại không cảm thấy tức giận, ngược lại, trong đáy lòng anh, sinh ra sự chờ đợi và vui mừng.
Anh hi vọng, suy nghĩ của anh đều là thật.
Người phụ nữ Tần Thanh Thủy đó, thật sự không chết.