Chương : 33
CHƯƠNG 33: THEO ANH VỀ.
Hôm nay công ty của Cố Thành Danh có cuộc họp, không thể đến đón Tần Thanh Thủy được.
Tần Thanh Thủy nhanh chóng hoàn thành công việc, thu dọn đồ đạc sau đó mới đi xuống lầu.
Đang cúi đầu xem điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người nó: ”Đó là người Châu Á à? Đẹp trai thế.”
”Dáng người không tệ, nhưng có hơi lạnh lùng. Vừa rồi có người đến bắt chuyện cũng mặc kệ người ta luôn.”
Trai đẹp ư?
Tần Thanh Thủy tùy ý ngẩng đầu nhìn một cái, cô đột nhiên ngừng lại, cả người căng cứng.
Người đàn ông khoanh tay dựa trước xe, khuôn mặt anh tuấn không có cảm xúc, đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
Khuôn mặt này vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ, quấn lấy tâm trí của cô.
Nửa phút sau Tần Thanh Thủy quay đầu bỏ chạy.
Nhưng cô nào phải đối thủ của anh? Chưa chạy được vài bước đã bị anh đuổi kịp, một bàn tay cứng rắn bắt lấy cổ tay cô, Tần Thanh Thủy bị kéo một cái, cả người thuận thế ngã vào lồng ngực anh.
”Còn định chạy?” Giọng nói lạnh lùng quen thuộc, Tần Thanh Thủy run lên.
Lục Ngôn cúi đầu, nhìn người phụ nữ giày vò trái tim anh hơn hai năm, hô hấp dường như ngưng trệ.
Anh cũng không thể hình dung được cảm xúc trong lòng anh lúc này.
Kích động, vui mừng, phẫn hận, áy náy…
Cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kì cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tần Thanh Thủy chăm chú.
”Anh buông tôi ra!” Tần Thanh Thủy cảm thấy tay mình như sắp đứt nên dùng sức giãy dụa thoát khỏi anh.
”Buông em ra để em chạy đi lần nữa ư? Đừng có mơ!” Lục Ngôn cười lạnh một tiếng.
Giãy dụa không có kết quả, Tần Thanh Thủy đành bỏ cuộc, ra sức trừng anh: ”Rốt cuộc anh muốn gì?”
”Theo anh về.” Sắc mặt của Lục Ngôn hơi căng thẳng.
Tần Thanh Thủy như nghe được chuyện gì hài hước, cười lạnh: ”Về ư? Về đâu? Về nhà của anh về Tần Tâm Liên à?”
”Móc một quá thận còn chưa đủ, anh còn muốn quả còn lại ư? Hay là anh cần cái khác nữa? Mắt tôi hay là trái tim tôi?”
Những lời này phát ra từ miệng Tần Thanh Thủy khiến Lục Ngôn cảm thấy đau đớn.
Qúa khứ anh đã làm một chuyện ngu xuẩn khiến bản thân áy náy hai năm trời. Hơn hai năm này anh chẳng khác nào cái xác không hồn, lúc nào cũng làm việc để khiến mình quên nó đi.
Thậm chí có lúc anh còn mơ thấy Tần Thanh Thủy máu chảy đầm đìa nằm đó ôm lấy một đứa bé, chất vấn anh sao nhẫn tâm như vậy.
Lục Ngôn nhắm mắt lại, cất giọng khàn khàn: ”Anh sai rồi, xin lỗi.”
Tần Thanh Thủy sửng sốt, nghi ngờ không biết bản thân mình có nghe nhầm hay không.
Vậy mà Lục Ngôn lại xin lỗi cô?
”Anh cho rằng xin lỗi có thể bù đắp lại tất cả những chuyện trước kia ư?” Ánh mắt Tần Thanh Thủy phẫn hận, dùng sức dãy ra: ”Đứa bé đã mất anh có thể khiến nó sống lại không? Thận của tôi anh có thể trả lại được không? Anh có thể khiến tôi quên được những đau đớn tôi đã phải chịu không? Nếu không thể, vậy giờ anh lấy tư cách gì để bảo tôi quay về đây?”
”Từ lúc anh quyết định lấy trái tim tôi để đổi lấy Tần Tâm Liên thì Tần Thanh Thủy của quá khứ đã chết từ lâu rồi. Tôi sẽ không theo anh về đâu.”
Có lẽ hận ý trong mắt của Tần Thanh Thủy đã kích thích Lục Ngôn, bàn tay đang ghìm chặt của anh lập tức buông lỏng.
Tần Thanh Thủy đẩy anh ra, xoay người dứt khoát bước đi.
Lục Ngôn cảm giác trong lòng mình như bị một cục đá đè nặng khiến anh không thở nổi.
Cô rất hận anh.
Tần Thanh Thủy đi được một lát, không cảm thấy Lục Ngôn nhìn mình nữa, cả người mới buông lỏng xuống.
Trong lòng rất khó chịu, không biết là cảm giác gì.
Hơn hai năm không gặp, cô thấy Lục Ngôn thay đổi rồi. Bớt đi vài phần lệ khí, nhìn vào mắt anh khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Ngồi bên này một lát, Tần Thanh Thủy mới đứng dậy định gọi xe về nhà.
Nhưng vước bước tới ven đường, một chiếc xe đã đỗ bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Lục Ngôn.
”Lên xe.”
Tần Thanh Thủy còn chưa kịp từ chối, anh lại nói: ”Muốn anh tự mình xuống ôm em lên không?”
Tần Thanh Thủy đương nhiên là không muốn.
Suy nghĩ một lát, cô khẽ cắn môi sau đó mở cửa sau xe ra.
Lục Ngôn lạnh giọng: ”Phía trước.”
Tần Thanh Thủy chỉ đành tức giận đóng cửa lại, ngồi lên ghế trước.
Thấy vẻ mặt Tần Thanh Thủy có chút tức giận, ngược lại tâm trạng của Lục Ngôn tốt hơn một chút. Cô tức giận còn hơn là không quan tâm đến anh, nghĩ đến bộ dáng không có sức sống của cô trước kia, Lục Ngôn cảm thấy như thế này vẫn tốt hơn.
Cho dù là cô hận anh, thì so với việc không thèm quan tâm đến anh vẫn tốt hơn nhiều.
”Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Tần Thanh Thủy nhìn hướng đi ngược lại với nơi cô ở, nhíu nhíu mày nhưng không nhắc, cô cũng không muốn anh đưa cô về.
Trong nhà còn có hai đứa nhỏ.
”Đi ăn cơm với anh.”
Mày Tần Thanh Thủy càng nhíu chặt, châm chọc nói:” Tổng giám đốc Lục không thiếu người ăn cơm cùng mà nhỉ? Sao lại tìm một kẻ nhìn không thuận mắt như tôi để ăn cùng một bữa cơm đây? Không sợ mất khẩu vị ư.”
Lục Ngôn không nói gì.
Tần Thanh Thủy giống như đánh vào một cục bông, trong lòng buồn bực.
Bỗng dưng nhớ lần trước anh nằm tay một đứa nhỏ đến công viên, Tần Thanh Thủy có chút không thoải mái nói: ”Tổng giám đốc Lục không sợ vợ của mình biết à? Ăn một bữa cơm với tôi chắc là cô ấy chẳng dễ chịu gì nhỉ.”
Lục Ngôn híp mắt: ”Vợ của anh là em, đừng nói là ăn cơm, cho dù là làm cái gì đó cũng là chuyện thường tình.”
Hôm nay công ty của Cố Thành Danh có cuộc họp, không thể đến đón Tần Thanh Thủy được.
Tần Thanh Thủy nhanh chóng hoàn thành công việc, thu dọn đồ đạc sau đó mới đi xuống lầu.
Đang cúi đầu xem điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người nó: ”Đó là người Châu Á à? Đẹp trai thế.”
”Dáng người không tệ, nhưng có hơi lạnh lùng. Vừa rồi có người đến bắt chuyện cũng mặc kệ người ta luôn.”
Trai đẹp ư?
Tần Thanh Thủy tùy ý ngẩng đầu nhìn một cái, cô đột nhiên ngừng lại, cả người căng cứng.
Người đàn ông khoanh tay dựa trước xe, khuôn mặt anh tuấn không có cảm xúc, đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
Khuôn mặt này vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ, quấn lấy tâm trí của cô.
Nửa phút sau Tần Thanh Thủy quay đầu bỏ chạy.
Nhưng cô nào phải đối thủ của anh? Chưa chạy được vài bước đã bị anh đuổi kịp, một bàn tay cứng rắn bắt lấy cổ tay cô, Tần Thanh Thủy bị kéo một cái, cả người thuận thế ngã vào lồng ngực anh.
”Còn định chạy?” Giọng nói lạnh lùng quen thuộc, Tần Thanh Thủy run lên.
Lục Ngôn cúi đầu, nhìn người phụ nữ giày vò trái tim anh hơn hai năm, hô hấp dường như ngưng trệ.
Anh cũng không thể hình dung được cảm xúc trong lòng anh lúc này.
Kích động, vui mừng, phẫn hận, áy náy…
Cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kì cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tần Thanh Thủy chăm chú.
”Anh buông tôi ra!” Tần Thanh Thủy cảm thấy tay mình như sắp đứt nên dùng sức giãy dụa thoát khỏi anh.
”Buông em ra để em chạy đi lần nữa ư? Đừng có mơ!” Lục Ngôn cười lạnh một tiếng.
Giãy dụa không có kết quả, Tần Thanh Thủy đành bỏ cuộc, ra sức trừng anh: ”Rốt cuộc anh muốn gì?”
”Theo anh về.” Sắc mặt của Lục Ngôn hơi căng thẳng.
Tần Thanh Thủy như nghe được chuyện gì hài hước, cười lạnh: ”Về ư? Về đâu? Về nhà của anh về Tần Tâm Liên à?”
”Móc một quá thận còn chưa đủ, anh còn muốn quả còn lại ư? Hay là anh cần cái khác nữa? Mắt tôi hay là trái tim tôi?”
Những lời này phát ra từ miệng Tần Thanh Thủy khiến Lục Ngôn cảm thấy đau đớn.
Qúa khứ anh đã làm một chuyện ngu xuẩn khiến bản thân áy náy hai năm trời. Hơn hai năm này anh chẳng khác nào cái xác không hồn, lúc nào cũng làm việc để khiến mình quên nó đi.
Thậm chí có lúc anh còn mơ thấy Tần Thanh Thủy máu chảy đầm đìa nằm đó ôm lấy một đứa bé, chất vấn anh sao nhẫn tâm như vậy.
Lục Ngôn nhắm mắt lại, cất giọng khàn khàn: ”Anh sai rồi, xin lỗi.”
Tần Thanh Thủy sửng sốt, nghi ngờ không biết bản thân mình có nghe nhầm hay không.
Vậy mà Lục Ngôn lại xin lỗi cô?
”Anh cho rằng xin lỗi có thể bù đắp lại tất cả những chuyện trước kia ư?” Ánh mắt Tần Thanh Thủy phẫn hận, dùng sức dãy ra: ”Đứa bé đã mất anh có thể khiến nó sống lại không? Thận của tôi anh có thể trả lại được không? Anh có thể khiến tôi quên được những đau đớn tôi đã phải chịu không? Nếu không thể, vậy giờ anh lấy tư cách gì để bảo tôi quay về đây?”
”Từ lúc anh quyết định lấy trái tim tôi để đổi lấy Tần Tâm Liên thì Tần Thanh Thủy của quá khứ đã chết từ lâu rồi. Tôi sẽ không theo anh về đâu.”
Có lẽ hận ý trong mắt của Tần Thanh Thủy đã kích thích Lục Ngôn, bàn tay đang ghìm chặt của anh lập tức buông lỏng.
Tần Thanh Thủy đẩy anh ra, xoay người dứt khoát bước đi.
Lục Ngôn cảm giác trong lòng mình như bị một cục đá đè nặng khiến anh không thở nổi.
Cô rất hận anh.
Tần Thanh Thủy đi được một lát, không cảm thấy Lục Ngôn nhìn mình nữa, cả người mới buông lỏng xuống.
Trong lòng rất khó chịu, không biết là cảm giác gì.
Hơn hai năm không gặp, cô thấy Lục Ngôn thay đổi rồi. Bớt đi vài phần lệ khí, nhìn vào mắt anh khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Ngồi bên này một lát, Tần Thanh Thủy mới đứng dậy định gọi xe về nhà.
Nhưng vước bước tới ven đường, một chiếc xe đã đỗ bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Lục Ngôn.
”Lên xe.”
Tần Thanh Thủy còn chưa kịp từ chối, anh lại nói: ”Muốn anh tự mình xuống ôm em lên không?”
Tần Thanh Thủy đương nhiên là không muốn.
Suy nghĩ một lát, cô khẽ cắn môi sau đó mở cửa sau xe ra.
Lục Ngôn lạnh giọng: ”Phía trước.”
Tần Thanh Thủy chỉ đành tức giận đóng cửa lại, ngồi lên ghế trước.
Thấy vẻ mặt Tần Thanh Thủy có chút tức giận, ngược lại tâm trạng của Lục Ngôn tốt hơn một chút. Cô tức giận còn hơn là không quan tâm đến anh, nghĩ đến bộ dáng không có sức sống của cô trước kia, Lục Ngôn cảm thấy như thế này vẫn tốt hơn.
Cho dù là cô hận anh, thì so với việc không thèm quan tâm đến anh vẫn tốt hơn nhiều.
”Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Tần Thanh Thủy nhìn hướng đi ngược lại với nơi cô ở, nhíu nhíu mày nhưng không nhắc, cô cũng không muốn anh đưa cô về.
Trong nhà còn có hai đứa nhỏ.
”Đi ăn cơm với anh.”
Mày Tần Thanh Thủy càng nhíu chặt, châm chọc nói:” Tổng giám đốc Lục không thiếu người ăn cơm cùng mà nhỉ? Sao lại tìm một kẻ nhìn không thuận mắt như tôi để ăn cùng một bữa cơm đây? Không sợ mất khẩu vị ư.”
Lục Ngôn không nói gì.
Tần Thanh Thủy giống như đánh vào một cục bông, trong lòng buồn bực.
Bỗng dưng nhớ lần trước anh nằm tay một đứa nhỏ đến công viên, Tần Thanh Thủy có chút không thoải mái nói: ”Tổng giám đốc Lục không sợ vợ của mình biết à? Ăn một bữa cơm với tôi chắc là cô ấy chẳng dễ chịu gì nhỉ.”
Lục Ngôn híp mắt: ”Vợ của anh là em, đừng nói là ăn cơm, cho dù là làm cái gì đó cũng là chuyện thường tình.”