Chương : 19
Chương18: Nhà mới
Ô tô rời khỏi bãi đỗ xe, đi về bên tay phải chưa đầy năm phút, rẽ vào một khu chung cư cao tầng mới xây dựng. Tuy nhà cửa san sát, diện tích trồng cây xanh vô cùng ít ỏi nhưng tôi vẫn rất thích nơi này, bởi nó rất gần Cảnh Thiên, đi bộ cùng lắm mất hơn mười phút.
Tôi ngó nghiêng suốt quãng đường, đến tận cửa một căn nhà xa lạ, Cảnh Mạc Vũ mở cửa, tia nắng cuối cùng trong ngày chiếu vào nhà, tạo nên một thứ ánh sáng lấp lánh vô hạn. Tuy đoán ra đây là ngôi nhà mới của chúng tôi nhưng khi nhìn thấy tấm rèm cửa sổ màu tím nhạt tôi thích nhất, đèn chùm pha lê màu bạc, bộ sofa bọc vải tôi thích nhất và tấm ảnh cưới chụp trên nền trời màu xanh biếc mà tôi thích treo trên tường, tôi không thể kiềm chế sự hưng phấn, nước mắt giàn giụa, ôm chầm lấy Cảnh Mạc Vũ.
“Đây là nhà chúng ta à?” Mỗi thứ ở đây đều là đồ tôi thích nhất. Ngay cả ly nước trên bàn cũng là ly dạ quang mua ở nước Pháp mà tôi thích.
“Ừ, chỉ thuộc về hai chúng ta.”
“Bất kể chúng ta muốn làm gì cũng không có ai quấy rầy.”
Cảnh Mạc Vũ ôm tôi từ phía sau, hơi thở nóng hổi thổi vào cổ tôi. “Em muốn làm chuyện gì mà sợ người khác quấy rầy?”
“Ờ… Em … em nấu cơm cho anh ăn nhé…” Đây là mộng ước của tôi bao nhiêu năm qua.
“Được thôi, đúng lúc anh đang đói bụng.” Cảnh Mạc Vũ đưa tôi vào phòng bếp, chỉ cho tôi bộ đồ nấu nướng mới tinh và thức ăn nhét đầy tủ lạnh. “Có cần anh giúp không?”
“Tất nhiên không cần.” Tôi đẩy anh ra khỏi nhà bếp. “Nhà bếp đâu phải là chỗ của đàn ông, anh ra ngoài đợi em một lát.”
Đế tránh mùi dầu mỡ bay ra ngoài, tôi khép chặt cửa rồi gọi điện thoại về nhà. Ba tôi nhấc điện thoại, tôi không có tâm trạng để trò chuyện với ông, nói thẳng: “Ba mau gọi vú Ngọc nghe điện thoại, giang hồ cần cấp cứu!”
“Có chuyện gì mà ba không giải quyết được?” Ngữ khí của ba tôi rất tự tin.
“Nấu cơm.”
“Con đợi một lát, ba đi gọi ngay!”
Một tiếng đồng hồ sau, dưới sự chỉ đạo qua điện thoại của vú Ngọc, người có năng khiếu nấu nướng là tôi đã biến gạo sống thành cơm chín, rán một đĩa trứng rất có kỹ thuật và chất lượng, đồng thời nấu một nồi canh trứng rong biển miễn cưỡng cũng có thể coi là thành công. Tuy trong quá trình “chiến đấu” xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, dầu sôi bắn vào mu bàn tay, lưỡi dao sắc sượt qua ngón tay, nhưng tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là, khi tôi bày “tác phẩm đầu tay” thơm lừng ra bàn, Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, như thể nhìn một người phụ nữ không quen biết. “Là em nấu thật sao?”
“Đúng vậy!” Tôi cười hì hì, hỏi anh: “Có phải anh đột nhiên phát hiện mình lấy được một người vợ vừa giỏi giang vừa xinh đẹp, nấu ăn giỏi, trên giường cũng rất tuyệt, anh cảm thấy vô cùng may mắn?”
Cảnh Mạc Vũ phì cười. “Lúc cưới em, anh thật sự không nghĩ lại có nhiều phúc lợi như vậy.”
“Điều anh không nghĩ tới còn vô số.” Tôi cầm đũa gắp một miếng trứng cho anh. “Anh nếm thử xem có ngon không?”
Ý cười trong mắt Cảnh Mạc Vũ lập tức biến mất khi nhìn thấy ngón tay tôi. Anh túm lấy tay tôi trong khi tôi cố giật lại. Vì quá dùng sức, vết dao cắt trên đầu ngón tay lại rỉ máu.
Tôi giống đứa trẻ phạm lỗi bị người lớn bắt được, vội vàng giấu tay ra sau lưng. “Lần sau em sẽ chú ý.”
“Không có lần sau!”
Lúc nói câu này, ngữ khí của anh dứt khoác đến mức không dễ phản bác. Đáy mắt anh mờ mịt, ánh nước dập dờn… Tôi chắc chắn tôi không nhìn nhầm, đó là một tâm tình tôi chưa từng thấy. Tôi rất muốn chứng thực, tâm trạng xa lạ này của Cảnh Mạc Vũ có phải là “tình yêu” nhưng lại sợ nhận được câu trả lời khiến tôi bị tổn thương như ở cổng trường học lần trước.
Ngập ngừng hồi lâu, tôi quyết tâm mở miệng: “Em có một vấn đề muốn hỏi anh, anh chỉ được trả lời bằng một từ.”
“Vấn đề gì?”
“Anh có yêu em không?”
Cảnh Mạc Vũ nhìn tay tôi, trầm mặc đúng nửa phút. Tôi tưởng anh dùng cách này để từ chối trả lời câu hỏi của tôi nên thoáng cảm thấy mất mát. Cũng may chỉ hơi có cảm giác mất mát chứ không đến nỗi đau lòng như lần trước.
“Anh không muốn trả lời thì thôi.” Tôi vẫn chưa kịp nói câu này thì Cảnh Mạc Vũ đột nhiên phát ra một từ bằng âm mũi: “Ừ.”
“Ừ” có nghĩa là gì? Tất nhiên tôi hiểu ý anh nhưng tôi muốn anh đích thân nói ra từ đó, dù lừa dối tôi cũng được.
Cảnh Mạc Vũ nhếch mép, múc thìa canh đưa lên miệng tôi. “Ăn cơm đi, ăn xong chúng ta lại thảo luận vấn đề này.”
Không biết vì món ăn hợp khẩu vị của anh hay là anh nể mặt tôi, đến canh trứng rong biển anh cũng uống hết mới buông đũa. Sau đó, chúng tôi cùng dọn dẹp bàn ăn, rửa bát trong phòng bếp. Thật ra cả quá trình, anh đứng bên cạnh nhìn tôi đeo tạp dề luống cuống bận rộn. Thỉnh thoảng anh giúp tôi dọn con dao thái rau vướng víu hoặc lúc tôi ngắm anh đến mức thất thần, anh kịp thời đỡ cái đĩa sứ rơi khỏi tay tôi.
Có ông chồng quá đẹp trai cũng là một mối nguy hiểm tiềm tàng. Tôi giơ tay đẩy anh ra. “Anh ra ngoài đi, anh ở đây em không thể tập trung được.”
Nghĩ đến đống bát đĩa mình bỏ công sức lựa chọn, Cảnh Mạc Vũ ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, tôi liền ngồi xuống sofa, cầm điều kiển tắt ti vi. Sau đó, tôi nghiêm chỉnh ngồi đối diện Cảnh Mạc Vũ.
“Xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu thảo luận ý nghĩa của chữ “ừ”.” Tôi nói, vẻ mặt đầy háo hức và chân thành.
“Được thôi. Vậy chúng ta bắt đầu đi…” Vừa nói Cảnh Mạc Vũ vừa quay người ôm tôi từ phía sau. Hai cánh tay anh quấn chặt lấy eo tôi, hơi thở nóng ấm của anh phả vào điểm nhạy cảm sau tai tôi. Chắc chắn anh muốn dùng hành động để đi sâu thảo luận vấn đề.
Tôi chợt hiểu ra, đối với đàn ông, hành động vĩnh viễn quan trọng hơn lời nói, nhưng anh cũng không cần vội vàng như vậy.
“Em còn chưa tắm.” Tôi nghiêng đầu né tránh. Tôi vừa nấu cơm nên người vẫn còn đầy mùi dầu mỡ và thức ăn, vậy mà anh cũng có thể chịu được.
“Đi tắm? Anh chỉ muốn trả lời câu hỏi của em thôi.” Giọng nói mang ý cười của anh thì thầm bên tai tôi, kích thích tình yêu và dục vọng tiềm ẩn trong tôi. Anh biết rồi còn cố tình hỏi: “Em đi tắm làm gì? Không phải…”
“…” Người đàn ông này quả thật ngày càng đáng ghét. Cảnh Mạc Vũ dường như cố ý, nhẹ nhàng nói bên tai tôi, hơi thở nóng bỏng khiến toàn thân tôi bủn rủn. tôi muốn né tránh nhưng cánh tay anh ôm tôi ngày càng chặt, khuôn ngực rộng dính chặt vào lưng tôi không một khe hở. “Ngôn Ngôn, anh đột nhiên cảm thấy…”
“Gì cơ?” Tôi dịu dàng đáp lời.
“Hai chúng ta sống như vậy cả đời, cũng không tồi.”
“Hả? Sống kiểu gì?”
“Chúng ta cùng nhau đi làm, bận rộn cả ngày, buổi tối có thể ăn cơm do em nấu, xem em rửa bát. Sau đó, chúng ta cùng nhau xem ti vi, cùng nhau tắm rửa, đi ngủ…”
Đây cũng là cuộc sống tôi chờ đợi từ lâu. Một người đàn ông yêu tôi, một ngôi nhà chỉ thuộc về chúng tôi. Trong đêm mùa hè có ngọn gió mát thổi qua, chúng tôi ôm chặt nhau như vậy. Nhưng hạnh phúc đến quá dữ dội khiến tôi lo lắng nó sẽ nhanh chóng tan vỡ.
“Em vẫn chưa đi tắm sao?” Cảnh Mạc Vũ đột nhiên hỏi.
“Hả?”
“Chúng ta cùng tắm.” Chẳng phải mới nói cùng nhau xem ti vi? Tại sao anh tiến hành bước tiếp theo nhanh như vậy?
Đêm mùa hè, làn gió nhè nhẹ thổi vào cành hoa hợp hoan mới cắt tỉa trên cửa sổ.
Cửa phòng tắm hé mở, hơi nước mù mịt cùng lời đối thoại lọt qua khe cửa, để lại không gian tưởng tượng vô hạn.
“Lúc em còn nhỏ, anh thường tắm cho em…” Giọng anh dường như phát ra ngay trên cổ tôi, mơ hồ hơn tiếng nước chảy. “Lúc đó em đâu có né tránh như bây giờ.”
“Lúc đó anh không xoa bóp chỗ này.” Tôi trừng mắt.
“Đó là vì lúc bấy giờ… em còn bằng phẳng hơn anh.”
Bằng phẳng thì bằng phẳng nhưng tôi cũng là con gái mà, nam nữ khác biệt. Có điều, tôi không khỏi hiếu kỳ. “… Anh nói thật cho em biết, lúc anh tắm cho em, anh có suy nghĩ khác không?”
“Lúc đó anh mới chín tuổi, có biết gì đâu?”
“…” Tôi suýt quên mất.
Tuy nhiên, bây giờ anh không phải là đứa trẻ chín tuổi, cơ thể anh phản ánh một cách chân thực ý nghĩ không an phận trong đầu óc anh. Không bao lâu sau, phòng tắm vang lên hơi thở đầy mờ ám. Sau một hồi thở hổn hển, tôi cất giọng sắp tan chảy thành nước. “Sau khi anh hiểu chuyện thì sao? Anh còn muốn tắm cho em nữa không?”
“Không muốn, vì anh biết rõ, em là em gái anh. Anh có thể muốn bất cứ người đàn bà nào, chỉ một mình em không được.”
Tôi cười híp mắt, dùng đầu ngón tay vẽ theo đường nét cương nghị trên thân hình ướt đẫm của anh. “Có thật anh chưa từng nghĩ qua? Một lần cũng không nghĩ đến? Đến nằm mơ cũng không… Em không có sức hút vậy sao?”
Cảnh Mạc Vũ túm bàn tay nghịch ngợm của tôi, đè tôi vào tường, dục vọng dâng trào trong đáy mắt anh. “… Có một lần, ở trong mơ.”
“Thật không?”
“Tối hôm đó, em đến tìm anh, nhờ anh sấy tóc. Em chỉ mặc bộ váy màu đen bằng ren mỏng tang. Em gối đầu lên đùi anh, động một tí là bắt anh vuốt tóc. Trong khi em không biết cơ thể em đã lộ hết… Gió từ máy sấy cuốn theo mùi hương trên cơ thể em, cả đêm vẫn còn vương vấn. Vì vậy, anh mơ thấy em không chịu ra ngoài, cứ nằm trong lòng anh…”
“Đừng nói cho em biết, anh không làm gì đấy nhé!”
“Anh thật sự rất muốn…” Cảnh Mạc Vũ nhấc ột chân tôi, ngón tay anh thâm nhập vào nơi ướt át giữa hai đùi tôi. “Nhưng anh không dám.”
Ngón tay anh dừng lại ở nơi trước đây anh không dám xâm phạm, khiến người tôi mềm nhũn, tựa vào người anh, để mặc nơi bí ẩn của người phụ nữ bị anh đốt lên ngọn lửa.
Trò chuyện trong phòng tắm biến mất, không bao lâu sau vang lên tiếng thở hổn hển. Tất nhiên, thỉnh thoảng vẫn có những câu nói khiến người khác đỏ mặt. Ví dụ như:
“Anh thích tư thế này à?” Tôi hỏi.
“Ờ.”
“… Anh thích tư thế nào nhất?”
“Anh thích đổi các tư thế khác nhau, từ các góc độ khác nhau…” Cảnh Mạc Vũ dừng lại một lát. “… Ngắm em.”
…
Sau đó, phòng tắm tắt đèn tối om, đèn ở phòng ngủ lại bật sáng, kéo theo là những câu nói đứt quãng càng lúc càng mờ ám.
“A… Anh…”
“Gọi đi… Anh thích nghe em gọi anh.”
“Anh… Đừng chạm vào chỗ đó, anh…”
“…” Sau đó, tôi thở hồng hộc, cổ họng khô rát, không thể bật ra tiếng. Khoái cảm vừa thỏa mãn vừa trống rỗng đan xen khiến tôi hoàn toàn đánh mất lý trí…
Cuối cùng, phòng ngủ cũng tắt đèn.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, tôi gối đầu lên cánh tay của Cảnh Mạc Vũ, ngón tay di chuyển trên lồng ngực đầy mồ hôi của anh. “Lần sau, chúng ta dùng bao cao su đi!”
“Bao cao su?” Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của anh trong bóng tối. “Tại sao?”
“Em chưa muốn có con… Em vẫn đang đi học, nhỡ có thai, sang năm em không thể tốt nghiệp. Em vẫn còn ít tuổi, sau này chúng ta còn nhiều thời gian.”
“Được thôi, nếu em không muốn, chúng ta tính sau.”
Do dự một lát, tôi lên tiếng thăm dò người đàn ông bắt đầu ngọ ngoậy chân tay ở bên cạnh: “Em nghe nói chuyện này làm nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe. Một tuần một lần là thích hợp nhất.”
“Em nghe ai nói vậy?”
“Một chuyên gia y học.”
“Chuyên gia? Chắc ông ta tám mươi tuổi rồi phải không?”
“…” Không đợi tôi trả lời, Cảnh Mạc Vũ đã xoay người đè tôi xuống. Có thể thấy, anh không thể chấp nhận đề nghị tần suất “một tuần một lần” của bác sĩ.
Mùa hè nóng bức trôi qua trong cuộc sống tân hôn ngọt ngào và công việc bận rộn của tôi và Cảnh Mạc Vũ.
Đây là hai tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi. Mỗi ngày, tôi mở mắt là nhìn thấy anh, nhắm mắt là có thể nghe thấy tiếng thở của anh. Lúc đi làm tôi có thể gặp anh, cùng anh nghiên cứu các bản báo cáo dự án. Hết giờ làm còn có thể cùng anh tăng ca. Trong đêm tối tĩnh mịch, tôi lặng lẽ pha cho anh hết cốc cà phê này đến cốc cà phê khác.
Cảnh Mạc Vũ vẫn không nói câu: “Anh yêu em”, nhưng đáp lại câu: “Anh có yêu em không?” mà tôi hỏi mỗi ngày, anh “ừ” ngày càng thuần thục. Có lúc tôi mới nói hai từ: “Anh yêu…”, anh đã trả lời: “Ừ!”
Khi dự án mới khởi động, Cảnh Mạc Vũ dần trở nên bận rộn, anh thường xuyên đi công tác mà không báo trước, càng thường xuyên trở về mà không nói một câu. Thời gian nghỉ ngơi và làm việc của anh hỗn loạn, có lúc mười giờ tối anh về đến nhà, có lúc lại là một giờ sáng.
Thậm chí một lần, vào hơn bốn giờ sáng, tôi đang ngủ say trên giường, một bàn tay lạnh giá đột ngột ôm tôi từ đằng sau. Tôi giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy, cúi đầu nhìn anh, cất giọng oán trách: “Sao sáng sớm anh đã bay về? Lẽ nào ngày mai Cảnh Thiên tuyên bố phá sản? Dù Cảnh Thiên phá sản, cũng còn ba và em, đâu cần anh bán mạng như vậy.”
Cảnh Mạc Vũ kéo tôi nằm xuống giường, ôm chặt tôi vào lòng. “Ngày mai là Chủ nhật, chúng ta không cần tới công ty, em hãy yên tâm ngủ đi!”
“Không cần đi làm, nửa đêm anh vội vã trở về làm gì?”
“Ở khách sạn đắt quá, tiết kiệm được ngày nào hay ngày ấy.”
“Cảnh Tổng tiêu tiền như nước của chúng ta bắt đầu tiết kiệm từ lúc nào thế?”
“… Muộn lắm rồi, ngủ thôi!”
Có lẽ do quá mệt mỏi, Cảnh Mạc Vũ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn tôi lại hết buồn ngủ, đưa tay khẽ vuốt khóe môi của anh trong bóng tối. Tôi đoán nơi đó chắc là nụ cười thỏa mãn.
Hiếm có một ngày cuối tuần không bị công việc đè đầu, vậy mà Cảnh Mạc Vũ ngủ hết nửa ngày. Trong thời gian đó, tôi thức dậy, đi xuống tầng dưới dạo một vòng. Về phòng thấy anh vẫn chưa tỉnh, tôi lại cởi quần áo nằm cùng anh. Mở mắt nằm đến hơn mười giờ, cuối cùng lông mi anh cũng động đậy, tay sờ soạng về phía tôi.
Tôi lập tức hưng phấn nhào tới, nằm sấp trên người anh, cọ cọ cằm vào ngực anh. “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi hả?”
Cảnh Mạc Vũ không mở mắt, khóe miệng cong lên, cánh tay ôm chặt eo tôi. “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rưỡi, hôm nay anh có phải tới công ty nữa không?”
“Không, anh đã xử lý xong công việc rồi.”
“Vậy chúng ta hẹn hò đi, chúng ta chưa từng hẹn hò bao giờ. Ý em là hẹn hò giống những đôi tình nhân ấy.”
“Hẹn hò?” Giọng nói ngái ngủ của anh mang vẻ lười nhác và gợi cảm. “Các đôi tình nhân thường làm gì trong buổi hẹn hò?”
Câu hỏi này khiến tôi á khẩu. Xem phim, dạo phố, ăn cơm? Trước đây, hễ có thời gian là Cảnh Mạc Vũ đều đưa tôi đi, chẳng có gì đặc biệt. “Em chưa từng có bạn trai, làm sao em biết được, anh thử nghĩ đi.”
Cảnh Mạc Vũ ngẫm nghĩ một hồi. “Anh nhớ đám bạn bè của anh thường hẹn con gái về nhà, nói là cùng xem phim.”
Khiếp, bạn bè anh cũng thực tế quá!
“Xem phim?” Dường như nhớ ra điều gì đó, Cảnh Mạc Vũ ngồi dậy. “Đúng rồi, mấy ngày trước anh nhờ người mua giúp anh một đĩa phim, lát nữa chúng ta về căn hộ chung cư xem.”
Ý kiến này có vẻ không tồi. “Phim gì vậy?”
“Henry & June.”
“…” Nhiều năm rồi mà anh vẫn không quên vụ đó.