Chương 11
Trên bàn ăn, Tưởng Nhược Phàm lại quay về chủ để cũ, “Bác
gái, Đồng Đồng ở chỗ này nhỏ quá, bác trai cũng còn một thời gian nữa mới xuất
viện, chỗ cháu ở cách bệnh viện không xa, mà cháu lại ở có một mình, chi bằng
chuyển đến chỗ cháu ở, như thế tiện hơn một chút.”
“Nhược Phàm…” Tôi vừa mở miệng, thì bị mẹ tôi cắt ngang. Bà bỏ bát đũa xuống, nhìn vào Tưởng Nhược Phàm, nói một cách rất nghiêm túc “Tiểu Tưởng, cậu thật lòng với con gái tôi không?”
Tôi sững người, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi, không biết tiếp theo bà định nói gì, không kìm được tôi chau mày nói: “Mẹ…”
Tưởng Nhược Phàm gật đầu rất nghiêm túc, “Bác gái, bác yên tâm, cháu thật lòng yêu thương Đồng Đồng.”
Mẹ tôi chẳng thèm để ý đến tôi, chì nhìn chăm chú vào Tưởng Nhược Phàm và nói tiếp: “Trên đời này tất cả các bậc làm bố mẹ luôn mong muốn con cái mình sống sung sướng, tôi càng như vậy. Đồng Đồng nhà tôi từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, cũng rất hiểu chuyện. Tôi và bố nó chẳng có khả năng gì, cả đời cứ sống như vậy thôi. Hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, ăn uống tằng tiện nuôi dạy cho một đứa học xong đại học như nó, đương nhiên kỳ vọng của chúng tôi vào nó cao hơn là hai đứa con còn lại. Mấy năm nay một mình đứa con gái này sống ở thành phố, hàng năm đều mang rất nhiều tiền về bù đắp cho gia đình, tôi cũng biết nó chẳng dễ dàng gì. Nhưng không có cách nào, tại nó được sinh ra trong một gia đình như thế. Ba đứa con giống như ba đầu ngón tay, cắt vào cái nào thì cũng đau đớn cả, nếu nói một bát nước đổ đều thì thật là khó. Thành tích học tập của em gái nó cũng không thua kém là mấy, nhưng chúng tôi nuôi không nổi, chưa tốt nghiệp cấp ba đã phải đi làm thuê. Em trai nó học hành không tốt, lại là người thật thà, chẳng khác gì bố nó, cũng không làm nên thành tích gì xuất sắc.”
“Từ khi Đồng Đồng tốt nghiệp tôi đã mua một căn nhà ở trên huyện, chủ yếu là nghĩ khi em trai nó cưới vợ người ta sẽ coi trọng mình hơn. Chúng tôi chính là một gia đình như thế, sau này trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ, cũng chỉ trông chờ vào mình Đồng Đồng. Nếu cậu tiếp nhận nó, thì cũng phải chấp nhận cả gia đình chúng tôi.”
“Không nói giấu cậu, ngay từ đầu tôi đã hy vọng Đồng Đồng có thể tìm được một gia đình có điều kiện một chút. Nói riêng tư, bà mẹ nào mà không muốn con gái mình lấy một người có tiền có bản lĩnh chứ, nó sống tốt, mẹ nó cũng được mát mặt. Cho nên mới đầu khi nó cưới Sở Mộng Hàn, tôi đã không đồng ý, có câu nói: Cá không ăn muối cá ươn”. Nói vậy mà khóe mắt mẹ tôi ướt đẫm. Bà thở một hơi dài, rồi nhìn Tưởng Nhược Phàm nói tiếp: “Tôi là một người mẹ ích kỷ, cũng chẳng học hành gì, tôi chỉ muốn mấy đứa con của mình, đều có thể được tốt đẹp, nếu nói tôi và bố chúng nó tự hưởng thụ, thì cũng thực sự không cần quá nhiều. Một gia đình, có tiền tiêu tiền, có lực bỏ lực, có bản lĩnh thì nâng đỡ kẻ không có thành tích, nâng đỡ cho họ phát triển, không bị người khác bỏ lại sau lưng, như vậy là tốt rồi. Nhưng Tiểu Tưởng à, có một câu tôi không thể không nói trước với cậu…”
Tưởng Nhược Phàm nghe rất chăm chú, nói với mẹ tôi: “Bác gái, bác cứ nói đi ạ!”
“Gia đình tôi dù có nghèo, nhưng tôi cũng không bao giờ bán con gái. Đó là điều đầu tiên, nó thực sự thích cậu, cậu cũng thực lòng tốt với nó, bao gồm cả gia đình cậu nữa. Nếu các người bắt nạt nó, cho dù có cả núi vàng, tôi cũng không bao giờ gả con gái cho cậu. Nó là phụ nữ đã ly hôn một lần, về nói rõ với bố mẹ cậu, nếu mọi người trong nhà không đồng ý, hoặc có ý coi thường chúng tôi, vậy thì nhanh chóng cắt đứt phiền phức, không ai làm phiền ai! Con gái tôi xấu xí, bị người ta lằng nhằng tới ba năm liền, cũng chẳng còn được mấy năm để mà nhở nhàng nữa!”
Sống mũi tôi cay cay, từ nhỏ đến lớn tôi ít khi chuyện trò với bố mẹ, đây cũng là lần đầu tiên mẹ tôi nói những suy nghĩ tận đáy lòng mình trước mặt tôi như vậy. Trong lòng tôi vừa chua xót, vừa ấm áp.
Biểu lộ của Tưởng Nhược Phàm trở nên rất phức tạp, anh ta im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Bác gái, bác là một người mẹ tốt. Cháu sẽ đối xử thật tốt với Đồng Đồng.”
Mẹ tôi lại coi như không có chuyện gì, “Tiểu Tưởng, ấn tượng ban đầu của tôi về cậu rất tốt đẹp, nhưng thời buổi bây giờ, không thể nhìn người chỉ qua biểu hiện bên ngoài, con gái nhà nghèo càng không chịu thua kém. Lời tôi nói cậu nhớ kỹ lấy. Còn nữa, nhà của cậu có to đến mấy, cậu và Đồng Đồng chưa kết hôn, chúng tôi không thể đến ở được. Nếu cậu có lòng, đợi sau khi hai đứa kết hôn, cậu thay căn nhà khác to hơn, tôi mới thực sự vui mừng, nhưng bây giờ thì không được”. Mẹ tôi nói từng lời dứt khoát như dao chém sắt, chưa bao giờ tôi thấy mẹ tôi như vậy, cũng chưa bao giờ thực sự hiểu về mẹ tôi.
Chu Chính chờ tôi ở trong quán cà phê trên nóc tòa nhà. Ở đó cửa sổ mở rất bé, hơn nữa lại còn buông một tấm rèm mỏng phong cách Bohemia, ánh mặt trời bị chặn lại phía ngoài. Trong không gian âm u của quán cà phê vang vang lên tiếng nhạc thánh thót của Vương Phi:
Whenever sang my songs
On the stage, on my own
Whenever said my words
Wishing they would be heard
I saw you smiling at me
Was it real or just my fantasy
You’d always be there in the corner
Of this tiny little bar.
Trong giờ làm việc nên quán cà phê thật vắng người, không gian trống rỗng khiến tâm trạng con người bất chợt như cảm thấy tạm thời lắng đọng lại trong thế giới hối hả. Tôi nhìn thấy Chú Chính đang ngồi trong một góc khá kín đáo phía xa xa, mặt hướng về phía tôi. Trước mặt anh ta cuồn cuộn những làn khói thuốc, giống như một thước phim sinh động trên tờ áp phích quảng cáo vậy.
Tôi nhanh chân bước lại gần, kéo chiếc ghế đối diện chỗ anh ta và ngồi xuống, “Chu Tổng”. Anh ta nhìn thấy tôi đến, vội vàng dập điếu thuốc trong tay vào cái gạt tàn. Lập tức có một nhân viên phục vụ mang đến cho tôi một ly cà phê. Mắt anh ta lim dim, nói thẳng luôn với tôi: “Sao lại nghỉ việc?”
Tôi nhìn anh ta, sắc mặt của người đàn ông này không có một biểu lộ gì, nhưng lại khiến người khác cảm thấy áp lực đến khó thở.
Tôi hé miệng, đang định nói, thì anh ta lại tranh nói trước, “Vì cô phát hiện tôi và chồng cũ của cô có quen biết nhau, bây giờ cô muốn bắt đầu lại từ đầu, muốn chồng cũ của cô hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô, cho nên cô giống như một con đà điểu, chọn cách che đậy, tách rời tất cả khỏi anh ta?”
Tôi gật gật đầu, nói một cách rất thành thực: “Chu Tổng, anh nói rất đúng, tôi thực sự muốn làm lại từ đầu, khi nhìn thấy anh và chồng cũ của tôi xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã có dự định phải thôi việc rồi. Đặc biệt là sau khi anh chứng kiến tất cả những việc xảy ra ngày hôm đó, tôi cảm thấy nếu tôi tiếp tục làm việc ở Vĩnh Chính, thì tôi sẽ chẳng có cách nào quên được những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó. Nhưng bất luận là thế nào, cũng rất cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội, tôi chỉ muốn xin lỗi anh vì đã không từ mà biệt. Công ty cần thủ tục nào, tôi sẽ đi bổ sung ngay.”
“Cô vẫn chưa tìm được công việc đúng không?” Anh ta hỏi tôi một cách rất nghiêm túc.
“Vâng, có điều, ngay hôm tôi xin nghỉ việc đã gửi hồ sơ xin việc lên một số trang web rồi…”
Anh ta cười cười lắc đầu nói: “Cô còn nhớ lần trước, vì một công việc mà cô đã phải vất vả van nài cô lễ tân thế nào không?”
Tôi cười nhăn nhó, đương nhiên là tôi nhớ chứ. Nếu bây giờ có một cơ hội như vậy ở ngay trước mặt tôi, tôi tin là tôi vẫn làm như vậy.
Tôi cúi thấp đầu, uống một ngụm cà phê không đường, chỉ thấy một vị đắng ngắt, mà chẳng có bất kỳ chút hương nào.
“Vì một người đàn ông có đáng không?”
Tôi ngẩng đầu lên, câu nói của anh ta bất ngờ chạm đúng vào nỗi đau của tôi, ngụm cà phê đắng trong miệng tôi khiến tôi chau mày lại.
Chu Chính thấy biểu hiện của tôi thì rất thỏa mãn, dùng chiếc thìa cà phê trong tay nhẹ nhàng khuấy đều cà phê trong chiếc ly, nói nửa như cười nửa như không: “Có thể là tôi đoán sai, nhưng hiện giờ chắc cô không cần một công việc nào cả, chuẩn bị lấy chồng làm phu nhân được rồi?”
Hiểu lầm của anh ta càng khiến tôi thấy đau lòng, “Chu Tổng, lần này anh nói sai rồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi lại cần một công việc như lúc này. Với một người có thân phận và địa vị như anh, có thể không bao giờ cảm nhận được, đối với tôi mà nói, một công việc có ý nghĩa như thế nào!”
Lúc này biểu hiện của Chu Chính lại hoàn toàn thay đổi thành một biểu hiện khác, vô cùng chân thanh, anh ta nói tiếp: “Một cơ hội có thể thay đổi cuộc đời mình, nhưng cơ hội trong cuộc đời mỗi con người đều rất có hạn, rất nhiều người đã không biết nắm bắt lấy nó, chỉ vì cơ hội luôn luôn có biểu hiện bên ngoài rất xấu xí, khiến cho mọi người không để ý đến mà bỏ qua nó.”
“Anh đang giữ chân tôi à?” Tôi cảm thấy có chút khó tin.
Anh ta không hề do dự gật đầu, “Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy cô không nên từ bỏ công việc này nhanh như vậy. Nếu cô thực sự muốn bắt đầu lại từ đầu, thì phải từ trong tâm tưởng của mình, cô phải nhìn nhận đơn giản một số vấn đề, cố gắng trốn chạy chẳng có nghĩa lý gì hết. Huống hồ, cứ cho là cô tìm được một công việc mới, liệu có đảm bảo là không có người mà cậu ấy quen biết không? Công việc của nhân viên kinh doanh hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của bản thân để đạt được thu nhập, cô đang thay tôi kiếm tiền, chứ không phải tôi trả lương cho cô. Nếu cô không thể vượt qua được kỳ sát hạch, tự khắc sẽ bị công ty đào thải. Còn nữa, khi một người bị mất đi nguồn thu nhập, cũng có thể có rất nhiều phán đoán sai lầm. Tôi cảm thấy cô nên ở lại!” Nói xong, trong mắt anh ta chỉ còn lại những biểu cảm mời mọc rất chân thành.
Anh ta đúng là một cao thủ trong đàm phán, giờ đây tôi thực sự là rất cần một công việc. Đặc biệt là trong câu nói của mẹ tôi hôm nay, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thật nhiều tiền, để thay đổi cuộc sống của mình, khiến nó trở nên tốt hơn.
Tôi im lặng rất lâu, cũng không cố cự tuyệt sự níu kéo của Chu Chính nữa, chính thức trở thành một nhân viên của Công ty Vĩnh Chính.
*
Buổi tối, Tưởng Nhược Phàm lái xe đến đón tôi, sau khi lên xe, anh đưa cho tôi một cuốn album ảnh. Tôi mở ra xem, đương nhiên là ảnh chúng tôi chụp cùng nhau ở Hải Nam.
“Anh đã rửa xong nhanh vậy à?” Tôi lật xem từng tấm hình một, bên trong là ảnh chúng tôi chụp chung tại các điểm du lịch, cũng có mấy bức tôi chụp một mình.
“Anh muốn để vào trong album để mọi người trong nhà anh có thể xem!”
Tôi gập cuốn album lại, có thể đoán đc suy nghĩ trong đầu anh ấy. “Nhược Phàm, có phải anh lo lắng bố mẹ anh không chấp nhận em không?” Vì đang lái xe, mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, sự im lặng khiến cho không khí trong xe có phần ngột ngạt.
Anh ấy dừng xe lại, gọi tên tôi, giống như có một chuyện gì đó rất quan trọng cần nói với tôi, nhưng lại không biết nói như thế nào vậy.
“Nhược Phàm, anh sao vậy?” Tôi chau mày hỏi.
Rất lâu sau anh ấy mới hít một hơi thật sâu, hỏi tôi: “Đồng Đồng, nếu thái độ ban đầu của bố mẹ anh không được thân thiện như em tưởng tượng, em không được từ bỏ nhé?”
Khi anh nói câu này, tôi nhìn thấy một sự cẩn thận xưa nay chưa từng có, dường như tình cảm giữa chúng tôi mong manh đến nổi như bong bóng xà phòng vậy, có thể dễ dàng bị vỡ bất kỳ lúc nào.
Biểu cảm của anh chỉ khiến tôi cảm thấy đau lòng, một người đàn ông xuất sắc như vậy, chỉ vì thích tôi, mà giờ đây trở thành thận trọng như vậy. Tôi biết, anh thực sự yêu thương tôi, muốn mang lại cho tôi một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng càng như vậy, tôi càng không muốn lừa dối anh hơn.
“Nhược Phàm, em biết, một gia đình giống như gia đình anh nếu chấp nhận một người phụ nữ đã ly hôn như em là một điều rất khó khăn. Hơn nữa, anh lại thực sự muốn em được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc có đôi khi không phải chỉ là chuyện của hai người, bố mẹ là người cho chúng ta sinh mạng này, hôn nhân có thể chọn lựa, nhưng bố mẹ thì không thể chọn lựa được. Nếu hôn nhân của hai chúng ta không có được sự chúc phúc của bố mẹ sinh thành, thì hạnh phúc này, chắc chắn đã có khiếm khuyết, thậm chí còn không thể bền lâu được. Cuộc hôn nhân lần trước của em chính là một minh chứng… Em không muốn vì em mà anh bị kẹt giữa sự khó dễ của bố mẹ, em chỉ muốn mình bước vào một cuộc sống mới thật bình lặng”.
Nếu là trước kia, tôi nhất định vì tình yêu mà kháng cự lại tất cả, thay đổi tất cả, nhưng bây giờ tôi không còn sức lực dư thừa nữa. Anh nhìn biểu cảm của tôi đang dần dần rơi vào đơn độc, lập tức ngắt lời tôi, “Đồng Đồng, chỉ là anh nói nếu như thôi, em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý ổn thỏa!”
Chớp mắt, tôi đã làm việc ở Vĩnh Chính nửa tháng. Tôi lại tiếp tục tiếp nhận công việc của nhân viên phòng kinh doanh của công ty. Giám đốc bộ phận Lý Phong đưa cho tôi danh sách khách hàng, đồng thời giải thích phân tích tỉ mỉ chi li cho tôi.
Những khách hàng này đều là khách hàng có quan hệ kinh doanh với Vĩnh Chính. Có công tu hàng năm mang lại lợi nhuận cho Vĩnh Chính tới vài triệu, thậm chí vài trăm triệu, có những công ty lại chỉ có vài chục nghìn. Nhưng doanh nghiệp càng có hạn ngạch tiêu thụ nhỏ, thì càng có tiềm lực khai thác lớn. Lý Phong đưa tôi đi gặp gỡ những người phụ trách hạng mục của các công ty này, giới thiệu tôi với họ.
Phần lớn thời gian còn lại, tôi độc lập đi mở mang nghiệp vụ. Tôi là người dễ quên đường, nếu có xe công ty, đương nhiên không phải là vấn đề, nhưng gặp khi tôi đi một mình, thường xuyên phải mất tới cả nửa buổi để tìm đường. Hiệu quả thường rất thấp, lại còn mệt đứt hơi.
Ban ngày đi thị trường, nên có hạng mục và văn bản kế hoạch, đành phải để tối về mới xem được, có những khi vừa viết xong báo cáo, trời đã sáng trắng rồi. Chưa có kinh nghiệm đàm phán, làm phương án chậm, cả một ngày tròn có thể hình dung giống như bù đầu rối óc vậy. Tôi không biết trong thành phố A này có bao nhiêu người vì ôm một mộng ước, hàng ngày bận bịu, đến cả ngủ cũng không đủ giống như tôi. Nhưng tôi biết, bất luận thế nào, đều không được từ bỏ, vì tất cả những gì tôi có chỉ là mộng tưởng và sự kiên trì, nếu ngay cả những thứ đó mà tôi cũng không làm được, thì tôi thực sự trở thành kẻ trắng tay rồi.
Nhưng mộng tưởng bao giờ cũng tươi đẹp, hiện thực bao giờ cũng tàn khốc. Mộng tưởng của tôi là có một ngày bằng chính sức lực của mình, có thể giúp tôi có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng hiện tại lại là, nếu cuối tháng mà tôi không hoàn thành được mức tiêu thụ thấp nhất, thì mức lương mà tôi nhận được chỉ đủ để tôi trả tiền nhà mà thôi, những chi tiêu còn lại sẽ phải dùng đến thẻ tín dụng.
“Nhược Phàm…” Tôi vừa mở miệng, thì bị mẹ tôi cắt ngang. Bà bỏ bát đũa xuống, nhìn vào Tưởng Nhược Phàm, nói một cách rất nghiêm túc “Tiểu Tưởng, cậu thật lòng với con gái tôi không?”
Tôi sững người, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi, không biết tiếp theo bà định nói gì, không kìm được tôi chau mày nói: “Mẹ…”
Tưởng Nhược Phàm gật đầu rất nghiêm túc, “Bác gái, bác yên tâm, cháu thật lòng yêu thương Đồng Đồng.”
Mẹ tôi chẳng thèm để ý đến tôi, chì nhìn chăm chú vào Tưởng Nhược Phàm và nói tiếp: “Trên đời này tất cả các bậc làm bố mẹ luôn mong muốn con cái mình sống sung sướng, tôi càng như vậy. Đồng Đồng nhà tôi từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, cũng rất hiểu chuyện. Tôi và bố nó chẳng có khả năng gì, cả đời cứ sống như vậy thôi. Hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, ăn uống tằng tiện nuôi dạy cho một đứa học xong đại học như nó, đương nhiên kỳ vọng của chúng tôi vào nó cao hơn là hai đứa con còn lại. Mấy năm nay một mình đứa con gái này sống ở thành phố, hàng năm đều mang rất nhiều tiền về bù đắp cho gia đình, tôi cũng biết nó chẳng dễ dàng gì. Nhưng không có cách nào, tại nó được sinh ra trong một gia đình như thế. Ba đứa con giống như ba đầu ngón tay, cắt vào cái nào thì cũng đau đớn cả, nếu nói một bát nước đổ đều thì thật là khó. Thành tích học tập của em gái nó cũng không thua kém là mấy, nhưng chúng tôi nuôi không nổi, chưa tốt nghiệp cấp ba đã phải đi làm thuê. Em trai nó học hành không tốt, lại là người thật thà, chẳng khác gì bố nó, cũng không làm nên thành tích gì xuất sắc.”
“Từ khi Đồng Đồng tốt nghiệp tôi đã mua một căn nhà ở trên huyện, chủ yếu là nghĩ khi em trai nó cưới vợ người ta sẽ coi trọng mình hơn. Chúng tôi chính là một gia đình như thế, sau này trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ, cũng chỉ trông chờ vào mình Đồng Đồng. Nếu cậu tiếp nhận nó, thì cũng phải chấp nhận cả gia đình chúng tôi.”
“Không nói giấu cậu, ngay từ đầu tôi đã hy vọng Đồng Đồng có thể tìm được một gia đình có điều kiện một chút. Nói riêng tư, bà mẹ nào mà không muốn con gái mình lấy một người có tiền có bản lĩnh chứ, nó sống tốt, mẹ nó cũng được mát mặt. Cho nên mới đầu khi nó cưới Sở Mộng Hàn, tôi đã không đồng ý, có câu nói: Cá không ăn muối cá ươn”. Nói vậy mà khóe mắt mẹ tôi ướt đẫm. Bà thở một hơi dài, rồi nhìn Tưởng Nhược Phàm nói tiếp: “Tôi là một người mẹ ích kỷ, cũng chẳng học hành gì, tôi chỉ muốn mấy đứa con của mình, đều có thể được tốt đẹp, nếu nói tôi và bố chúng nó tự hưởng thụ, thì cũng thực sự không cần quá nhiều. Một gia đình, có tiền tiêu tiền, có lực bỏ lực, có bản lĩnh thì nâng đỡ kẻ không có thành tích, nâng đỡ cho họ phát triển, không bị người khác bỏ lại sau lưng, như vậy là tốt rồi. Nhưng Tiểu Tưởng à, có một câu tôi không thể không nói trước với cậu…”
Tưởng Nhược Phàm nghe rất chăm chú, nói với mẹ tôi: “Bác gái, bác cứ nói đi ạ!”
“Gia đình tôi dù có nghèo, nhưng tôi cũng không bao giờ bán con gái. Đó là điều đầu tiên, nó thực sự thích cậu, cậu cũng thực lòng tốt với nó, bao gồm cả gia đình cậu nữa. Nếu các người bắt nạt nó, cho dù có cả núi vàng, tôi cũng không bao giờ gả con gái cho cậu. Nó là phụ nữ đã ly hôn một lần, về nói rõ với bố mẹ cậu, nếu mọi người trong nhà không đồng ý, hoặc có ý coi thường chúng tôi, vậy thì nhanh chóng cắt đứt phiền phức, không ai làm phiền ai! Con gái tôi xấu xí, bị người ta lằng nhằng tới ba năm liền, cũng chẳng còn được mấy năm để mà nhở nhàng nữa!”
Sống mũi tôi cay cay, từ nhỏ đến lớn tôi ít khi chuyện trò với bố mẹ, đây cũng là lần đầu tiên mẹ tôi nói những suy nghĩ tận đáy lòng mình trước mặt tôi như vậy. Trong lòng tôi vừa chua xót, vừa ấm áp.
Biểu lộ của Tưởng Nhược Phàm trở nên rất phức tạp, anh ta im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Bác gái, bác là một người mẹ tốt. Cháu sẽ đối xử thật tốt với Đồng Đồng.”
Mẹ tôi lại coi như không có chuyện gì, “Tiểu Tưởng, ấn tượng ban đầu của tôi về cậu rất tốt đẹp, nhưng thời buổi bây giờ, không thể nhìn người chỉ qua biểu hiện bên ngoài, con gái nhà nghèo càng không chịu thua kém. Lời tôi nói cậu nhớ kỹ lấy. Còn nữa, nhà của cậu có to đến mấy, cậu và Đồng Đồng chưa kết hôn, chúng tôi không thể đến ở được. Nếu cậu có lòng, đợi sau khi hai đứa kết hôn, cậu thay căn nhà khác to hơn, tôi mới thực sự vui mừng, nhưng bây giờ thì không được”. Mẹ tôi nói từng lời dứt khoát như dao chém sắt, chưa bao giờ tôi thấy mẹ tôi như vậy, cũng chưa bao giờ thực sự hiểu về mẹ tôi.
Chu Chính chờ tôi ở trong quán cà phê trên nóc tòa nhà. Ở đó cửa sổ mở rất bé, hơn nữa lại còn buông một tấm rèm mỏng phong cách Bohemia, ánh mặt trời bị chặn lại phía ngoài. Trong không gian âm u của quán cà phê vang vang lên tiếng nhạc thánh thót của Vương Phi:
Whenever sang my songs
On the stage, on my own
Whenever said my words
Wishing they would be heard
I saw you smiling at me
Was it real or just my fantasy
You’d always be there in the corner
Of this tiny little bar.
Trong giờ làm việc nên quán cà phê thật vắng người, không gian trống rỗng khiến tâm trạng con người bất chợt như cảm thấy tạm thời lắng đọng lại trong thế giới hối hả. Tôi nhìn thấy Chú Chính đang ngồi trong một góc khá kín đáo phía xa xa, mặt hướng về phía tôi. Trước mặt anh ta cuồn cuộn những làn khói thuốc, giống như một thước phim sinh động trên tờ áp phích quảng cáo vậy.
Tôi nhanh chân bước lại gần, kéo chiếc ghế đối diện chỗ anh ta và ngồi xuống, “Chu Tổng”. Anh ta nhìn thấy tôi đến, vội vàng dập điếu thuốc trong tay vào cái gạt tàn. Lập tức có một nhân viên phục vụ mang đến cho tôi một ly cà phê. Mắt anh ta lim dim, nói thẳng luôn với tôi: “Sao lại nghỉ việc?”
Tôi nhìn anh ta, sắc mặt của người đàn ông này không có một biểu lộ gì, nhưng lại khiến người khác cảm thấy áp lực đến khó thở.
Tôi hé miệng, đang định nói, thì anh ta lại tranh nói trước, “Vì cô phát hiện tôi và chồng cũ của cô có quen biết nhau, bây giờ cô muốn bắt đầu lại từ đầu, muốn chồng cũ của cô hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô, cho nên cô giống như một con đà điểu, chọn cách che đậy, tách rời tất cả khỏi anh ta?”
Tôi gật gật đầu, nói một cách rất thành thực: “Chu Tổng, anh nói rất đúng, tôi thực sự muốn làm lại từ đầu, khi nhìn thấy anh và chồng cũ của tôi xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã có dự định phải thôi việc rồi. Đặc biệt là sau khi anh chứng kiến tất cả những việc xảy ra ngày hôm đó, tôi cảm thấy nếu tôi tiếp tục làm việc ở Vĩnh Chính, thì tôi sẽ chẳng có cách nào quên được những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó. Nhưng bất luận là thế nào, cũng rất cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội, tôi chỉ muốn xin lỗi anh vì đã không từ mà biệt. Công ty cần thủ tục nào, tôi sẽ đi bổ sung ngay.”
“Cô vẫn chưa tìm được công việc đúng không?” Anh ta hỏi tôi một cách rất nghiêm túc.
“Vâng, có điều, ngay hôm tôi xin nghỉ việc đã gửi hồ sơ xin việc lên một số trang web rồi…”
Anh ta cười cười lắc đầu nói: “Cô còn nhớ lần trước, vì một công việc mà cô đã phải vất vả van nài cô lễ tân thế nào không?”
Tôi cười nhăn nhó, đương nhiên là tôi nhớ chứ. Nếu bây giờ có một cơ hội như vậy ở ngay trước mặt tôi, tôi tin là tôi vẫn làm như vậy.
Tôi cúi thấp đầu, uống một ngụm cà phê không đường, chỉ thấy một vị đắng ngắt, mà chẳng có bất kỳ chút hương nào.
“Vì một người đàn ông có đáng không?”
Tôi ngẩng đầu lên, câu nói của anh ta bất ngờ chạm đúng vào nỗi đau của tôi, ngụm cà phê đắng trong miệng tôi khiến tôi chau mày lại.
Chu Chính thấy biểu hiện của tôi thì rất thỏa mãn, dùng chiếc thìa cà phê trong tay nhẹ nhàng khuấy đều cà phê trong chiếc ly, nói nửa như cười nửa như không: “Có thể là tôi đoán sai, nhưng hiện giờ chắc cô không cần một công việc nào cả, chuẩn bị lấy chồng làm phu nhân được rồi?”
Hiểu lầm của anh ta càng khiến tôi thấy đau lòng, “Chu Tổng, lần này anh nói sai rồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi lại cần một công việc như lúc này. Với một người có thân phận và địa vị như anh, có thể không bao giờ cảm nhận được, đối với tôi mà nói, một công việc có ý nghĩa như thế nào!”
Lúc này biểu hiện của Chu Chính lại hoàn toàn thay đổi thành một biểu hiện khác, vô cùng chân thanh, anh ta nói tiếp: “Một cơ hội có thể thay đổi cuộc đời mình, nhưng cơ hội trong cuộc đời mỗi con người đều rất có hạn, rất nhiều người đã không biết nắm bắt lấy nó, chỉ vì cơ hội luôn luôn có biểu hiện bên ngoài rất xấu xí, khiến cho mọi người không để ý đến mà bỏ qua nó.”
“Anh đang giữ chân tôi à?” Tôi cảm thấy có chút khó tin.
Anh ta không hề do dự gật đầu, “Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy cô không nên từ bỏ công việc này nhanh như vậy. Nếu cô thực sự muốn bắt đầu lại từ đầu, thì phải từ trong tâm tưởng của mình, cô phải nhìn nhận đơn giản một số vấn đề, cố gắng trốn chạy chẳng có nghĩa lý gì hết. Huống hồ, cứ cho là cô tìm được một công việc mới, liệu có đảm bảo là không có người mà cậu ấy quen biết không? Công việc của nhân viên kinh doanh hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của bản thân để đạt được thu nhập, cô đang thay tôi kiếm tiền, chứ không phải tôi trả lương cho cô. Nếu cô không thể vượt qua được kỳ sát hạch, tự khắc sẽ bị công ty đào thải. Còn nữa, khi một người bị mất đi nguồn thu nhập, cũng có thể có rất nhiều phán đoán sai lầm. Tôi cảm thấy cô nên ở lại!” Nói xong, trong mắt anh ta chỉ còn lại những biểu cảm mời mọc rất chân thành.
Anh ta đúng là một cao thủ trong đàm phán, giờ đây tôi thực sự là rất cần một công việc. Đặc biệt là trong câu nói của mẹ tôi hôm nay, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thật nhiều tiền, để thay đổi cuộc sống của mình, khiến nó trở nên tốt hơn.
Tôi im lặng rất lâu, cũng không cố cự tuyệt sự níu kéo của Chu Chính nữa, chính thức trở thành một nhân viên của Công ty Vĩnh Chính.
*
Buổi tối, Tưởng Nhược Phàm lái xe đến đón tôi, sau khi lên xe, anh đưa cho tôi một cuốn album ảnh. Tôi mở ra xem, đương nhiên là ảnh chúng tôi chụp cùng nhau ở Hải Nam.
“Anh đã rửa xong nhanh vậy à?” Tôi lật xem từng tấm hình một, bên trong là ảnh chúng tôi chụp chung tại các điểm du lịch, cũng có mấy bức tôi chụp một mình.
“Anh muốn để vào trong album để mọi người trong nhà anh có thể xem!”
Tôi gập cuốn album lại, có thể đoán đc suy nghĩ trong đầu anh ấy. “Nhược Phàm, có phải anh lo lắng bố mẹ anh không chấp nhận em không?” Vì đang lái xe, mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, sự im lặng khiến cho không khí trong xe có phần ngột ngạt.
Anh ấy dừng xe lại, gọi tên tôi, giống như có một chuyện gì đó rất quan trọng cần nói với tôi, nhưng lại không biết nói như thế nào vậy.
“Nhược Phàm, anh sao vậy?” Tôi chau mày hỏi.
Rất lâu sau anh ấy mới hít một hơi thật sâu, hỏi tôi: “Đồng Đồng, nếu thái độ ban đầu của bố mẹ anh không được thân thiện như em tưởng tượng, em không được từ bỏ nhé?”
Khi anh nói câu này, tôi nhìn thấy một sự cẩn thận xưa nay chưa từng có, dường như tình cảm giữa chúng tôi mong manh đến nổi như bong bóng xà phòng vậy, có thể dễ dàng bị vỡ bất kỳ lúc nào.
Biểu cảm của anh chỉ khiến tôi cảm thấy đau lòng, một người đàn ông xuất sắc như vậy, chỉ vì thích tôi, mà giờ đây trở thành thận trọng như vậy. Tôi biết, anh thực sự yêu thương tôi, muốn mang lại cho tôi một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng càng như vậy, tôi càng không muốn lừa dối anh hơn.
“Nhược Phàm, em biết, một gia đình giống như gia đình anh nếu chấp nhận một người phụ nữ đã ly hôn như em là một điều rất khó khăn. Hơn nữa, anh lại thực sự muốn em được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc có đôi khi không phải chỉ là chuyện của hai người, bố mẹ là người cho chúng ta sinh mạng này, hôn nhân có thể chọn lựa, nhưng bố mẹ thì không thể chọn lựa được. Nếu hôn nhân của hai chúng ta không có được sự chúc phúc của bố mẹ sinh thành, thì hạnh phúc này, chắc chắn đã có khiếm khuyết, thậm chí còn không thể bền lâu được. Cuộc hôn nhân lần trước của em chính là một minh chứng… Em không muốn vì em mà anh bị kẹt giữa sự khó dễ của bố mẹ, em chỉ muốn mình bước vào một cuộc sống mới thật bình lặng”.
Nếu là trước kia, tôi nhất định vì tình yêu mà kháng cự lại tất cả, thay đổi tất cả, nhưng bây giờ tôi không còn sức lực dư thừa nữa. Anh nhìn biểu cảm của tôi đang dần dần rơi vào đơn độc, lập tức ngắt lời tôi, “Đồng Đồng, chỉ là anh nói nếu như thôi, em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý ổn thỏa!”
Chớp mắt, tôi đã làm việc ở Vĩnh Chính nửa tháng. Tôi lại tiếp tục tiếp nhận công việc của nhân viên phòng kinh doanh của công ty. Giám đốc bộ phận Lý Phong đưa cho tôi danh sách khách hàng, đồng thời giải thích phân tích tỉ mỉ chi li cho tôi.
Những khách hàng này đều là khách hàng có quan hệ kinh doanh với Vĩnh Chính. Có công tu hàng năm mang lại lợi nhuận cho Vĩnh Chính tới vài triệu, thậm chí vài trăm triệu, có những công ty lại chỉ có vài chục nghìn. Nhưng doanh nghiệp càng có hạn ngạch tiêu thụ nhỏ, thì càng có tiềm lực khai thác lớn. Lý Phong đưa tôi đi gặp gỡ những người phụ trách hạng mục của các công ty này, giới thiệu tôi với họ.
Phần lớn thời gian còn lại, tôi độc lập đi mở mang nghiệp vụ. Tôi là người dễ quên đường, nếu có xe công ty, đương nhiên không phải là vấn đề, nhưng gặp khi tôi đi một mình, thường xuyên phải mất tới cả nửa buổi để tìm đường. Hiệu quả thường rất thấp, lại còn mệt đứt hơi.
Ban ngày đi thị trường, nên có hạng mục và văn bản kế hoạch, đành phải để tối về mới xem được, có những khi vừa viết xong báo cáo, trời đã sáng trắng rồi. Chưa có kinh nghiệm đàm phán, làm phương án chậm, cả một ngày tròn có thể hình dung giống như bù đầu rối óc vậy. Tôi không biết trong thành phố A này có bao nhiêu người vì ôm một mộng ước, hàng ngày bận bịu, đến cả ngủ cũng không đủ giống như tôi. Nhưng tôi biết, bất luận thế nào, đều không được từ bỏ, vì tất cả những gì tôi có chỉ là mộng tưởng và sự kiên trì, nếu ngay cả những thứ đó mà tôi cũng không làm được, thì tôi thực sự trở thành kẻ trắng tay rồi.
Nhưng mộng tưởng bao giờ cũng tươi đẹp, hiện thực bao giờ cũng tàn khốc. Mộng tưởng của tôi là có một ngày bằng chính sức lực của mình, có thể giúp tôi có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng hiện tại lại là, nếu cuối tháng mà tôi không hoàn thành được mức tiêu thụ thấp nhất, thì mức lương mà tôi nhận được chỉ đủ để tôi trả tiền nhà mà thôi, những chi tiêu còn lại sẽ phải dùng đến thẻ tín dụng.