Chương 39
Tôi nghĩ đến việc đầu tiên chính là thay khóa, tìm nhà ở
thành phố A không phải chuyện dễ. Thật đáng cười, người đàn ông từng cho tôi cuộc
sống yên ổn, sau khi gặp lại anh ta, thay đổi lớn nhất trong cuộc sống của tôi
là liên tục tìm nhà.
Sau một ngày làm việc tâm trí lơ lửng, tan làm tôi bắt xe đi thẳng đến nhà Hân Hân, ấn chuông hồi lâu cũng không ai mở cửa. Tôi giống như người mất hồn, cầm túi da đi về phía trước.
Di động reo lên, sau khi mở ra là tin nhắn của Mộng Hàn: “Hôm nay rất bận, buổi sáng họp, trưa phải đi tiếp lãnh đạo trong thành phố, nhớ em!” Sau khi xem xong tôi xóa tin nhắn đi luôn.
Từ xa nhìn thấy một người đi về phía tôi, tôi cho là mình bị hoa mắt rồi, dừng chân lại, nhìn kỹ, tim như muốn nhảy ra, là Hân Hân. Trên tay cô ấy xách một cái túi, bên trên có chữ Carrefour, nhét căng phồng.
Đi mua đồ ăn sao, cô ấy khá hơn rồi?
Cô ấy hiển nhiên là đã nhìn thấy tôi, bước chân sững lại, quay đầu đi nhanh về hướng ngược lại. Tôi không đuổi theo, cô ấy không muốn gặp tôi, không sao cả, tôi chỉ cần biết cô ấy bình thường là được rồi.
Trong lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt dõi theo bóng dáng Hân Hân, nhưng lại thấy cô ấy một lần nữa dừng lại, tim tôi ngừng đập.
Trước mặt Hân Hân, tôi thấy Trần Thế Mỹ ôm Lâm Uyển Uyển sát cánh đi lại, dịu dàng thân thiết như để tất cả mọi người thấy họ là một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nàn vậy. Cô Lâm đó vừa nhìn đã thấy dáng vẻ vừa khỏi bệnh, yếu đuối dựa vào lòng Uông Tường, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay. Nhìn thấy Hân Hân, nụ cười của Uông Tường nhạt dần, anh ấy môi run run, ngay cả bước chân cũng sững lại. Lâm Uyển Uyển lại chủ động thò tay ra khoác tay anh ấy, đương nhiên cùng lúc đó cô ta nhìn thấy tôi đằng sau Hân Hân.
Uông Tường gượng gạo vung tay cô ấy ra, đi về phía trước nói với Hân Hân: “Hân Hân, anh đến dọn đồ, sổ tiết kiệm và căn nhà là tên em, anh đều để lại, anh chỉ lấy quần áo…” Hân Hân không nói gì, dù chỉ cách vài bước, tôi cũng cảm thấy sự cô đơn của cô ấy.
Người đàn ông yêu nhau mười mấy năm, cuối tháng này sẽ cưới nhau, vậy mà bây giờ lại đang khoác tay một cô gái khác, thương hại để lại tiền và nhà cho cô ấy…
Trong bất giác, tôi nhìn thấy Lâm Uyển Uyển cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với quyết định của Uông Tường.
Lâm Uyển Uyển trốn khỏi viện, hóa ra là vì đốc thúc Uông Tường dọn nhà? Im lặng chờ đợi câu trả lời của anh ta.
“Hân Hân…” Uông Tường không có gì để nói, Hân Hân vẫn cố chấp, “Tại sao?” Khuôn mặt Uông Tường cảm xúc đan xen, cắn môi, cúp mắt xuống, khó khăn nói: “Có lẽ là em đối với anh quá tốt…”
Lúc này gió tĩnh lặng, cây cũng im lìm, dường như tất cả đều tĩnh tại.
“Nhà và sổ tiết kiệm tôi đều cất rồi, anh mang hết đồ của anh đi, tôi phải thay khóa!” Hân Hân xách chặt cái túi trong tay, quay người, nhìn tôi.
Trong lòng tôi lại thấy run rẩy mà không thể khống chế, trên khuôn mặt bầu bĩnh của Hân Hân xuất hiện cái cằm nhọn chưa từng thấy, ánh mắt sưng như quả hạch đào, ngay cả bây giờ, khóe mắt cô# ấy vẫn còn nước mắt, cô ấy quay đầu là không muốn để Uông Tường nhìn thấy sao?
Nước mắt nũng nịu mãi mãi đã không thuộc về những người phụ nữ như chúng tôi, bởi vì không đáng vì một tình yêu bị phản bội.
Một ý nghĩ hiện lên trong lòng tôi, tôi đi lại phía Uông Tường và Uyển Uyển, nghiêm túc nói với Uyển Uyển: “Nhờ cô, tôi và Mộng Hàn đã chia tay rồi!” Tôi biết câu này đối với cô có nghĩa là gì, e rằng kết quả như vậy cô không ngờ tới chứ gì?
Ngoài dự liệu, môi cô ấy đang run lập cập, nhìn Uông Tường, cuối cùng vẫn không nhịn nổi hỏi lại đính chính: “Cô và anh ấy chia tay rồi sao?”
“Phải!” Tôi nói với cô ta như đinh đóng cột, “Tôi không thể chấp nhận một người đàn ông lừa gạt tôi, cả đời tôi cũng không thể tha thứ cho anh ta.”
Tôi lại muốn xem hai con người này sẽ có thể hạnh phúc đến đâu. Nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh có thể phát sinh, trong lòng vẫn thấy đau đớn như bị dao đâm vậy.
Buổi tối lúc về nhà, bỗng nhìn thấy Khang Nhiên ở tiểu khu. Trong tay cô ấy cầm một cái túi to. Nhìn thấy tôi, cô ấy cười hòa nhã, từ từ đi tới, nói: “Lấy quần áo hộ Uyển Uyển.” Trong nụ cười lần này thể hiện sự ngượng nghịu mà trước đây chưa từng thấy ở cô ấy.
“Ban ngày tôi có gặp cô ta, cô ta tốt hơn rất nhiều!” Bởi vì ghét Uyển Uyển, ngay cả với Khang Nhiên cũng chẳng thể có nét mặt tốt.
Cô ấy lại không phiền, vẫn giữ phong độ thục nữ: “Thực ra Uyển Uyển và tôi sớm đã là đồng nghiệp của Mộng Hàn, tôi và cô ấy cũng mấy năm không gặp rồi, tôi cho là cô ấy và Mộng Hàn sớm đã chia tay rồi…” Lòng tôi như bị đâm một cái thật mạnh.
Chỉ nghe cô ấy tiếp tục nói: “Lúc tôi đến công ty, Uyển Uyển và Mộng Hàn đã yêu nhau rồi, sau đó Mộng Hàn từ chức, nghe nói đã chia tay với cô ta, tôi tuy luôn có liên lạc với Mộng Hàn, nhưng lại chưa từng gặp Uyển Uyển, à, không ngờ lúc hai người sắp kết hôn, thì cô ấy lại xuất hiện.”
“Năm đó họ là hai người yêu nhau sao?” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, Uyển Uyển trông xinh đẹp, công việc của Mộng Hàn lại vừa khởi sắc, ông chủ rất trọng dụng, hai người đó đi làm hay tan ca đều đi cùng nhau. Chúng tôi đều cảm thấy họ ở bên nhau rất xứng đôi, chỉ là sau đó họ chia tay, ngoài việc thấy tiếc, tôi cũng thấy mình có cơ hội… Thực ra bây giờ Uyển Uyển thực sự đáng thương, mẹ cô ấy qua đời rồi, ba thì cưới vợ khác, mỗi ngày đều ép cô ấy kết hôn. Cô ấy đến thành phố A thấy cô và Mộng Hàn ở bên nhau, đúng là cũng chịu cú sốc rất lớn, ban đầu không hiểu, nghe cô ấy nói tôi mới biết, vài năm nay cô ấy luôn chờ đợi Mộng Hàn…”
Khang Nhiên đi rồi, một mình tôi đứng run lập cập trong gió lạnh.
Trong đêm tôi phát sốt, Mộng Hàn cứ gõ cửa bên ngoài, tôi bình tĩnh để anh ta đi, sau đó kệ anh ta nói gì, tôi cũng không quan tâm nữa.
Bởi vì tôi thực sự rất khó chịu, toàn thân nóng bỏng, họng khô rát, ngay khả năng tự đi rót cho mình ly nước cũng không còn. Điện thoại cứ reo, tôi cố gắng cài đặt từ chối cuộc gọi của Mộng Hàn. Khi tất cả âm thanh mất đi, tôi cuối cùng rơi vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại, lại là vì điện thoại, chỉ là số hiện trên màn hình khiến tôi kích động đến muốn thét lên.
“Hân Hân, cậu cuối cùng cũng chịu gọi cho tôi rồi sao?”
Đại khái sau khoảng một tiếng, chuông cửa reo. Trong chốc lát mở cửa, hai chúng tôi nhìn nhau, nước mắt đều lăn tròn.
“Hân Hân, cậu tha thứ cho tôi rồi?”
“Không tha thứ, đến xem xem dáng vẻ cậu sắp bệnh chết thôi, cho bõ tức!” Cô ấy đã đi vào, trong tay cô ấy xách một túi to. Cô ấy quay lưng lại phía tôi, tôi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô ấy, “Chúng ta đều ngốc. Đến bây giờ tôi còn thường xuyên lén chạy đến bệnh viện nhìn họ, anh ấy kéo tay cô ấy chăm sóc cô ấy như nữ hoàng vậy, thì ra anh ấy có thể đối tốt với tôi, thì cũng có thể đối tốt với người khác…”
“Khóc vì loại người đó không đáng.” Tôi đau lòng lau nước mắt cho cô ấy, “Ngày anh ấy hối hận còn ở đằng sau, sau này tìm một người đàn ông tốt hơn anh ta vạn lần, để anh ta hối hận đứt ruột.”
Hân Hân lau nước mũi: “Tôi đã 28 tuổi rồi… có lẽ cả đời này như vậy thôi… cậu không cần vì chuyện của tôi mà chia tay với Mộng Hàn, hai người cũng không dễ dàng gì…”
“Hân Hân! Tôi đã quyết định rồi!” Hân Hân hiền lành như vậy, Uông Tường nhất định sẽ hối hận.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy Mộng Hàn trong xe dưới lầu, anh ta lại cả đêm không đi?”
Chính vào lúc này, chuông cửa lại vang lên, không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Đừng mở, tôi không muốn gặp anh ta!”
“Tôi muốn gặp anh ta!” Không quan tâm tôi ngăn lại, Hân Hân nói rồi đã lao ra.
“Anh Sở, anh đến làm gì? Thật không ngờ người phụ lòng mà cô Uyển Uyển đó nói lại là anh, Đồng Đồng trong ba năm vì anh không biết đã cự tuyệt biết bao anh chàng đẹp trai, còn anh lại đào hoa ở bên ngoài, ngay cả lúc sắp tái hôn với anh, còn có cô gái đến vây lấy. Đồng Đồng ốm không dậy nổi, anh còn trút tức giận lên người cô ấy. Hay là đây cũng không hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng hậu quả anh gây ra lại không thể khiến người ta tha thứ. Cả ngày anh cứ trực ngoài cửa cũng không phải là cách, muốn Đồng Đồng tha thứ, anh phải dùng sự thực chứng minh chứ.”
Trong lòng tôi cười khổ sở, chứng minh ư? Anh ấy không có một câu nào thật.
“Ốm rồi sao?” Một luồng gió lạnh ập tới, trong chốc lát, Mộng Hàn đã lao vào. Ánh mắt sâu thẳm của anh ấy, bộ râu xanh, anh ấy đúng là trực cả đêm bên ngoài?
Tôi vùi mặt vào trong chăn, “Hân Hân để anh ta đi, xin cậu đấy!”
Hai người bên ngoài cùng lúc rơi vào im lặng.
Trong chốc lát giọng Mộng Hàn vang lên, “Hân Hân, xin lỗi cô, bởi vì tổn thương tôi gây ra cho cô, tôi không có cách nào cầu xin cô tha thứ, tôi xin cô chăm sóc Đồng Đồng… Một lát nữa người của Cục Kiểm toán tới, tôi phải đến công ty trước đã…”
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy, nhưng tôi là vì Đồng Đồng, chứ không phải chấp nhận lời xin lỗi của anh, tôi đi hâm lại bữa sang.”
Cảm giác anh ấy kéo tôi ngồi lên, giơ tay muốn lật tung chăn của tôi ra, tôi túm chặt không chịu buông, song tôi đang ốm sao có thể thắng được sức của anh ấy.
Cuối cùng khuôn mặt bị lộ ra nhìn vào ánh mắt anh ấy. “Đồng Đồng, em nói cho anh biết, anh phải như thế nào thì em mới tin anh, mới tha thứ cho anh?”
Anh ấy đang hỏi tôi, nhưng ai có thể trả lời tôi?
“Tôi không biết.”
“Đồng Đồng!” Mộng Hàn kéo tay tôi, đặt lên ngực anh ấy, để lòng bàn tay tôi cảm nhận nhịp đập trái tim anh ấy. Nụ hôn của anh ấy đặt lên môi tôi, tôi bất chợt cảm thấy dường như bị điện giật vậy. Đại khái là vì ốm thôi, lúc này tôi bỗng lưu luyến cảm giác trong lòng anh ấy… Anh ấy giống như là được cổ vũ vậy, càng hôn càng mạnh. Chỉ trong chốc lát, anh ấy đã cảm thấy đôi môi cứng đờ của tôi.
“Sao vậy?”
“Bẩn!” Không biết tại sao, từ này lại phát ra từ miệng tôi, khuôn mặt anh ấy trong chốc lát đã biến sắc.
Tôi đau khổ nhắm mắt lại, dường như bị chứng cưỡng bức, nghĩ họ có thể cũng hôn nhau như vậy, cũng ôm nhau như vậy.
Mộng Hàn dường như cũng bị phản ứng của tôi khiến bị sốc mạnh, lúc sắp đi bước chân cũng lảo đảo.
Hân Hân kéo rèm cửa ra, trong phòng sáng lên nhiều. Cô ấy lại đi ra ngoài phòng mang nước đậu nành và trứng rán đã hâm nóng vào đặt lên tủ đầu giường.
Vừa ngửi thấy mùi đồ ăn, tôi đã nhíu mày, đúng là không nuốt trôi.
“Đúng là cậu chia tay với Mộng Hàn sao? Anh ta và Uông Tường là hai chuyện khác nhau! Tôi không trách hai người. Dù sao thì cũng không ai dí dao bắt Uông Tường phải thích cô gái đó, cậu cũng không cần phải đổ hết tội lỗi lên đầu Mộng Hàn.”
Hân Hân nói một mình sống trong ngôi nhà từng sống với Uông Tường rất khó chịu, tôi không chút do dự mời cô ấy tới sống cùng. Cô ấy không biết tôi và Mộng Hàn đã về sống chung, thấy tôi ốm vậy, cũng rất vui vẻ nhận lời. Lúc sắp đi còn nói đêm nay dọn tới.
Một mình tôi nằm trên giường, sự cô đơn ùn ùn kéo đến, rõ ràng là ban ngày, nên còn khó chịu hơn cả ban đêm. Sự cô đơn, không nơi nương tựa có thể chống chọi trong ba năm, dường như bây giờ lại trào lên, như muốn nhấn chìm tôi. Nước mắt cứ từng giọt từng giọt tuôn rơi, từng giọt rớt xuống, từ từ làm mờ cả đôi mắt, hóa thành từng làn sương dày đặc…
Không biết ngủ bao lâu, mà khi vừa mở mắt ra đã thấy Mộng Hàn đứng ngay cửa sổ, nhìn ngơ ngẩn ra bên ngoài.
Rõ ràng tôi đã thay khóa, sao anh ấy có thể xuất hiện ở đây, lẽ nào là Hân Hân?
Anh ấy quay người, dập điếu thuốc, nhưng không đi về phía tôi.
“Đồng Đồng, anh và Uyển Uyển quen nhau là vào tháng thứ tư sau khi chúng ta chia tay”. Mộng Hàn cắn môi, đột nhiên hạ giọng nói.
Tháng thứ tư? Trong lòng lại thấy đau nhói, thì ra Uyển Uyển xuất hiện đúng là sớm như tôi tưởng tượng.
Sau một ngày làm việc tâm trí lơ lửng, tan làm tôi bắt xe đi thẳng đến nhà Hân Hân, ấn chuông hồi lâu cũng không ai mở cửa. Tôi giống như người mất hồn, cầm túi da đi về phía trước.
Di động reo lên, sau khi mở ra là tin nhắn của Mộng Hàn: “Hôm nay rất bận, buổi sáng họp, trưa phải đi tiếp lãnh đạo trong thành phố, nhớ em!” Sau khi xem xong tôi xóa tin nhắn đi luôn.
Từ xa nhìn thấy một người đi về phía tôi, tôi cho là mình bị hoa mắt rồi, dừng chân lại, nhìn kỹ, tim như muốn nhảy ra, là Hân Hân. Trên tay cô ấy xách một cái túi, bên trên có chữ Carrefour, nhét căng phồng.
Đi mua đồ ăn sao, cô ấy khá hơn rồi?
Cô ấy hiển nhiên là đã nhìn thấy tôi, bước chân sững lại, quay đầu đi nhanh về hướng ngược lại. Tôi không đuổi theo, cô ấy không muốn gặp tôi, không sao cả, tôi chỉ cần biết cô ấy bình thường là được rồi.
Trong lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt dõi theo bóng dáng Hân Hân, nhưng lại thấy cô ấy một lần nữa dừng lại, tim tôi ngừng đập.
Trước mặt Hân Hân, tôi thấy Trần Thế Mỹ ôm Lâm Uyển Uyển sát cánh đi lại, dịu dàng thân thiết như để tất cả mọi người thấy họ là một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nàn vậy. Cô Lâm đó vừa nhìn đã thấy dáng vẻ vừa khỏi bệnh, yếu đuối dựa vào lòng Uông Tường, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay. Nhìn thấy Hân Hân, nụ cười của Uông Tường nhạt dần, anh ấy môi run run, ngay cả bước chân cũng sững lại. Lâm Uyển Uyển lại chủ động thò tay ra khoác tay anh ấy, đương nhiên cùng lúc đó cô ta nhìn thấy tôi đằng sau Hân Hân.
Uông Tường gượng gạo vung tay cô ấy ra, đi về phía trước nói với Hân Hân: “Hân Hân, anh đến dọn đồ, sổ tiết kiệm và căn nhà là tên em, anh đều để lại, anh chỉ lấy quần áo…” Hân Hân không nói gì, dù chỉ cách vài bước, tôi cũng cảm thấy sự cô đơn của cô ấy.
Người đàn ông yêu nhau mười mấy năm, cuối tháng này sẽ cưới nhau, vậy mà bây giờ lại đang khoác tay một cô gái khác, thương hại để lại tiền và nhà cho cô ấy…
Trong bất giác, tôi nhìn thấy Lâm Uyển Uyển cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với quyết định của Uông Tường.
Lâm Uyển Uyển trốn khỏi viện, hóa ra là vì đốc thúc Uông Tường dọn nhà? Im lặng chờ đợi câu trả lời của anh ta.
“Hân Hân…” Uông Tường không có gì để nói, Hân Hân vẫn cố chấp, “Tại sao?” Khuôn mặt Uông Tường cảm xúc đan xen, cắn môi, cúp mắt xuống, khó khăn nói: “Có lẽ là em đối với anh quá tốt…”
Lúc này gió tĩnh lặng, cây cũng im lìm, dường như tất cả đều tĩnh tại.
“Nhà và sổ tiết kiệm tôi đều cất rồi, anh mang hết đồ của anh đi, tôi phải thay khóa!” Hân Hân xách chặt cái túi trong tay, quay người, nhìn tôi.
Trong lòng tôi lại thấy run rẩy mà không thể khống chế, trên khuôn mặt bầu bĩnh của Hân Hân xuất hiện cái cằm nhọn chưa từng thấy, ánh mắt sưng như quả hạch đào, ngay cả bây giờ, khóe mắt cô# ấy vẫn còn nước mắt, cô ấy quay đầu là không muốn để Uông Tường nhìn thấy sao?
Nước mắt nũng nịu mãi mãi đã không thuộc về những người phụ nữ như chúng tôi, bởi vì không đáng vì một tình yêu bị phản bội.
Một ý nghĩ hiện lên trong lòng tôi, tôi đi lại phía Uông Tường và Uyển Uyển, nghiêm túc nói với Uyển Uyển: “Nhờ cô, tôi và Mộng Hàn đã chia tay rồi!” Tôi biết câu này đối với cô có nghĩa là gì, e rằng kết quả như vậy cô không ngờ tới chứ gì?
Ngoài dự liệu, môi cô ấy đang run lập cập, nhìn Uông Tường, cuối cùng vẫn không nhịn nổi hỏi lại đính chính: “Cô và anh ấy chia tay rồi sao?”
“Phải!” Tôi nói với cô ta như đinh đóng cột, “Tôi không thể chấp nhận một người đàn ông lừa gạt tôi, cả đời tôi cũng không thể tha thứ cho anh ta.”
Tôi lại muốn xem hai con người này sẽ có thể hạnh phúc đến đâu. Nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh có thể phát sinh, trong lòng vẫn thấy đau đớn như bị dao đâm vậy.
Buổi tối lúc về nhà, bỗng nhìn thấy Khang Nhiên ở tiểu khu. Trong tay cô ấy cầm một cái túi to. Nhìn thấy tôi, cô ấy cười hòa nhã, từ từ đi tới, nói: “Lấy quần áo hộ Uyển Uyển.” Trong nụ cười lần này thể hiện sự ngượng nghịu mà trước đây chưa từng thấy ở cô ấy.
“Ban ngày tôi có gặp cô ta, cô ta tốt hơn rất nhiều!” Bởi vì ghét Uyển Uyển, ngay cả với Khang Nhiên cũng chẳng thể có nét mặt tốt.
Cô ấy lại không phiền, vẫn giữ phong độ thục nữ: “Thực ra Uyển Uyển và tôi sớm đã là đồng nghiệp của Mộng Hàn, tôi và cô ấy cũng mấy năm không gặp rồi, tôi cho là cô ấy và Mộng Hàn sớm đã chia tay rồi…” Lòng tôi như bị đâm một cái thật mạnh.
Chỉ nghe cô ấy tiếp tục nói: “Lúc tôi đến công ty, Uyển Uyển và Mộng Hàn đã yêu nhau rồi, sau đó Mộng Hàn từ chức, nghe nói đã chia tay với cô ta, tôi tuy luôn có liên lạc với Mộng Hàn, nhưng lại chưa từng gặp Uyển Uyển, à, không ngờ lúc hai người sắp kết hôn, thì cô ấy lại xuất hiện.”
“Năm đó họ là hai người yêu nhau sao?” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, Uyển Uyển trông xinh đẹp, công việc của Mộng Hàn lại vừa khởi sắc, ông chủ rất trọng dụng, hai người đó đi làm hay tan ca đều đi cùng nhau. Chúng tôi đều cảm thấy họ ở bên nhau rất xứng đôi, chỉ là sau đó họ chia tay, ngoài việc thấy tiếc, tôi cũng thấy mình có cơ hội… Thực ra bây giờ Uyển Uyển thực sự đáng thương, mẹ cô ấy qua đời rồi, ba thì cưới vợ khác, mỗi ngày đều ép cô ấy kết hôn. Cô ấy đến thành phố A thấy cô và Mộng Hàn ở bên nhau, đúng là cũng chịu cú sốc rất lớn, ban đầu không hiểu, nghe cô ấy nói tôi mới biết, vài năm nay cô ấy luôn chờ đợi Mộng Hàn…”
Khang Nhiên đi rồi, một mình tôi đứng run lập cập trong gió lạnh.
Trong đêm tôi phát sốt, Mộng Hàn cứ gõ cửa bên ngoài, tôi bình tĩnh để anh ta đi, sau đó kệ anh ta nói gì, tôi cũng không quan tâm nữa.
Bởi vì tôi thực sự rất khó chịu, toàn thân nóng bỏng, họng khô rát, ngay khả năng tự đi rót cho mình ly nước cũng không còn. Điện thoại cứ reo, tôi cố gắng cài đặt từ chối cuộc gọi của Mộng Hàn. Khi tất cả âm thanh mất đi, tôi cuối cùng rơi vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại, lại là vì điện thoại, chỉ là số hiện trên màn hình khiến tôi kích động đến muốn thét lên.
“Hân Hân, cậu cuối cùng cũng chịu gọi cho tôi rồi sao?”
Đại khái sau khoảng một tiếng, chuông cửa reo. Trong chốc lát mở cửa, hai chúng tôi nhìn nhau, nước mắt đều lăn tròn.
“Hân Hân, cậu tha thứ cho tôi rồi?”
“Không tha thứ, đến xem xem dáng vẻ cậu sắp bệnh chết thôi, cho bõ tức!” Cô ấy đã đi vào, trong tay cô ấy xách một túi to. Cô ấy quay lưng lại phía tôi, tôi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô ấy, “Chúng ta đều ngốc. Đến bây giờ tôi còn thường xuyên lén chạy đến bệnh viện nhìn họ, anh ấy kéo tay cô ấy chăm sóc cô ấy như nữ hoàng vậy, thì ra anh ấy có thể đối tốt với tôi, thì cũng có thể đối tốt với người khác…”
“Khóc vì loại người đó không đáng.” Tôi đau lòng lau nước mắt cho cô ấy, “Ngày anh ấy hối hận còn ở đằng sau, sau này tìm một người đàn ông tốt hơn anh ta vạn lần, để anh ta hối hận đứt ruột.”
Hân Hân lau nước mũi: “Tôi đã 28 tuổi rồi… có lẽ cả đời này như vậy thôi… cậu không cần vì chuyện của tôi mà chia tay với Mộng Hàn, hai người cũng không dễ dàng gì…”
“Hân Hân! Tôi đã quyết định rồi!” Hân Hân hiền lành như vậy, Uông Tường nhất định sẽ hối hận.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy Mộng Hàn trong xe dưới lầu, anh ta lại cả đêm không đi?”
Chính vào lúc này, chuông cửa lại vang lên, không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Đừng mở, tôi không muốn gặp anh ta!”
“Tôi muốn gặp anh ta!” Không quan tâm tôi ngăn lại, Hân Hân nói rồi đã lao ra.
“Anh Sở, anh đến làm gì? Thật không ngờ người phụ lòng mà cô Uyển Uyển đó nói lại là anh, Đồng Đồng trong ba năm vì anh không biết đã cự tuyệt biết bao anh chàng đẹp trai, còn anh lại đào hoa ở bên ngoài, ngay cả lúc sắp tái hôn với anh, còn có cô gái đến vây lấy. Đồng Đồng ốm không dậy nổi, anh còn trút tức giận lên người cô ấy. Hay là đây cũng không hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng hậu quả anh gây ra lại không thể khiến người ta tha thứ. Cả ngày anh cứ trực ngoài cửa cũng không phải là cách, muốn Đồng Đồng tha thứ, anh phải dùng sự thực chứng minh chứ.”
Trong lòng tôi cười khổ sở, chứng minh ư? Anh ấy không có một câu nào thật.
“Ốm rồi sao?” Một luồng gió lạnh ập tới, trong chốc lát, Mộng Hàn đã lao vào. Ánh mắt sâu thẳm của anh ấy, bộ râu xanh, anh ấy đúng là trực cả đêm bên ngoài?
Tôi vùi mặt vào trong chăn, “Hân Hân để anh ta đi, xin cậu đấy!”
Hai người bên ngoài cùng lúc rơi vào im lặng.
Trong chốc lát giọng Mộng Hàn vang lên, “Hân Hân, xin lỗi cô, bởi vì tổn thương tôi gây ra cho cô, tôi không có cách nào cầu xin cô tha thứ, tôi xin cô chăm sóc Đồng Đồng… Một lát nữa người của Cục Kiểm toán tới, tôi phải đến công ty trước đã…”
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy, nhưng tôi là vì Đồng Đồng, chứ không phải chấp nhận lời xin lỗi của anh, tôi đi hâm lại bữa sang.”
Cảm giác anh ấy kéo tôi ngồi lên, giơ tay muốn lật tung chăn của tôi ra, tôi túm chặt không chịu buông, song tôi đang ốm sao có thể thắng được sức của anh ấy.
Cuối cùng khuôn mặt bị lộ ra nhìn vào ánh mắt anh ấy. “Đồng Đồng, em nói cho anh biết, anh phải như thế nào thì em mới tin anh, mới tha thứ cho anh?”
Anh ấy đang hỏi tôi, nhưng ai có thể trả lời tôi?
“Tôi không biết.”
“Đồng Đồng!” Mộng Hàn kéo tay tôi, đặt lên ngực anh ấy, để lòng bàn tay tôi cảm nhận nhịp đập trái tim anh ấy. Nụ hôn của anh ấy đặt lên môi tôi, tôi bất chợt cảm thấy dường như bị điện giật vậy. Đại khái là vì ốm thôi, lúc này tôi bỗng lưu luyến cảm giác trong lòng anh ấy… Anh ấy giống như là được cổ vũ vậy, càng hôn càng mạnh. Chỉ trong chốc lát, anh ấy đã cảm thấy đôi môi cứng đờ của tôi.
“Sao vậy?”
“Bẩn!” Không biết tại sao, từ này lại phát ra từ miệng tôi, khuôn mặt anh ấy trong chốc lát đã biến sắc.
Tôi đau khổ nhắm mắt lại, dường như bị chứng cưỡng bức, nghĩ họ có thể cũng hôn nhau như vậy, cũng ôm nhau như vậy.
Mộng Hàn dường như cũng bị phản ứng của tôi khiến bị sốc mạnh, lúc sắp đi bước chân cũng lảo đảo.
Hân Hân kéo rèm cửa ra, trong phòng sáng lên nhiều. Cô ấy lại đi ra ngoài phòng mang nước đậu nành và trứng rán đã hâm nóng vào đặt lên tủ đầu giường.
Vừa ngửi thấy mùi đồ ăn, tôi đã nhíu mày, đúng là không nuốt trôi.
“Đúng là cậu chia tay với Mộng Hàn sao? Anh ta và Uông Tường là hai chuyện khác nhau! Tôi không trách hai người. Dù sao thì cũng không ai dí dao bắt Uông Tường phải thích cô gái đó, cậu cũng không cần phải đổ hết tội lỗi lên đầu Mộng Hàn.”
Hân Hân nói một mình sống trong ngôi nhà từng sống với Uông Tường rất khó chịu, tôi không chút do dự mời cô ấy tới sống cùng. Cô ấy không biết tôi và Mộng Hàn đã về sống chung, thấy tôi ốm vậy, cũng rất vui vẻ nhận lời. Lúc sắp đi còn nói đêm nay dọn tới.
Một mình tôi nằm trên giường, sự cô đơn ùn ùn kéo đến, rõ ràng là ban ngày, nên còn khó chịu hơn cả ban đêm. Sự cô đơn, không nơi nương tựa có thể chống chọi trong ba năm, dường như bây giờ lại trào lên, như muốn nhấn chìm tôi. Nước mắt cứ từng giọt từng giọt tuôn rơi, từng giọt rớt xuống, từ từ làm mờ cả đôi mắt, hóa thành từng làn sương dày đặc…
Không biết ngủ bao lâu, mà khi vừa mở mắt ra đã thấy Mộng Hàn đứng ngay cửa sổ, nhìn ngơ ngẩn ra bên ngoài.
Rõ ràng tôi đã thay khóa, sao anh ấy có thể xuất hiện ở đây, lẽ nào là Hân Hân?
Anh ấy quay người, dập điếu thuốc, nhưng không đi về phía tôi.
“Đồng Đồng, anh và Uyển Uyển quen nhau là vào tháng thứ tư sau khi chúng ta chia tay”. Mộng Hàn cắn môi, đột nhiên hạ giọng nói.
Tháng thứ tư? Trong lòng lại thấy đau nhói, thì ra Uyển Uyển xuất hiện đúng là sớm như tôi tưởng tượng.