Chương 8
Trời ạ, ở đây hoành tráng quá, ngọc bích long lanh, hình như
bất kỳ thứ gì ở đây cũng phát sáng vậy.
Chỉ nguyên một cái nền quang cảnh phía ngoài thôi, cũng đã rộng gấp hai lần căn nhà tôi đang ở rồi.
Đời sống của Sở Mộng Hàn thực sự xa xỉ như vậy, còn tôi nỗ lực nhiều như thế, lại vẫn chỉ thuê căn nhà có mười mấy nghìn tệ một tháng mà còn phải thương thảo mềm rắn với chủ nhà, tôi uất ức như chỉ muốn giết ai đó.
Sở Mộng Hàn nhìn tôi giống như một người ở quê ra tỉnh vậy, cuối cùng cũng mỉm cười rất hài lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên bàn ăn to đùng, đưa tay vẫy tôi nói: “Lại đây đi!”.
Hừm, dù sao cũng đã sắp xếp như vậy, để xem anh ta định bày trò gì nữa.
Bình tĩnh nhẹ nhàng, tôi bước đến, ngồi đối diện với anh ta. Không lâu sau, nhân viên phục vụ với khuôn mặt tươi cười cũng mang xe đẩy thức ăn đến, đầy một xe thức ăn đẹp mắt thơm phức mê hoặc lòng người, xe thức ăn vừa đến, còn mang theo một bó hoa bách hợp rất đẹp nữa.
Không phải là hoa hồng! Tôi hơi nhếch miệng, chỉ có tình nhân của anh ta thì anh ta mới tặng hoa hồng thôi, còn chúng tôi sắp đi ly hôn, tặng hoa bách hợp là phù hợp rồi, cả hai nên giữ lại những ấn tượng thật tốt đẹp.
Thực sự tôi rất đói, từ ở quê nhà lên đây, trong túi tôi chỉ có một chút tiền. Từ chối sự giúp đỡ của Tưởng sư phụ, hầu như hằng ngày tôi đều chỉ ăn mì, mấy ngày rồi ngoài cơm trưa ở công ty, có lẽ tôi chưa ăn một bữa cơm nào tử tế. Đặc biệt là hôm nay, tôi vẫn chưa ăn sáng, còn chờ anh ta đến một tiếng liền, điều đó càng khiến tôi đói đến mức cảm thấy dạ dày đã dính vào sống lưng rồi. Nhân viên phục vụ dọn xong bàn ăn, tôi cũng chẳng khách sáo làm gì.
Anh ta tự rót cho mình một ly rượu vang, từ từ thưởng thức nó một cách chậm rãi.
Những thức ăn này thật sự rất ngon mà? Giống như đang khiến người ta phải nuốt lưỡi vào. Người có tiền, ngày nào cũng sống như vậy sao?
Khi tôi đang ăn ngấu nghiến, tôi lại nghe thấy tiếng anh ta khẽ thở dài. Một giây thôi, vốn những thức ăn rất ngon lành trong miệng tôi bỗng mất hết mùi vị, tôi mất hết năng lượng để nuốt tiếp chúng.
Anh ta đang cười nhạo tôi sao? Đúng vậy, tôi chính là như vậy đấy, anh ta vẫn không biết sao?
Ngày ba bữa cơm sơ sài, chỗ ở cũng ẩm thấp tối tăm.
Đột nhiên tôi cảm thấy sống mũi mình cay xè, miệng tôi chúm lại, tránh những giọt nước mắt hồi tưởng rơi xuống. Tiêu Đồng Đồng, có thể đau lòng trước mặt bất kỳ ai, nhưng không được rơi lệ trước mặt người đàn ông này. Mày có tự trọng một chút được không? Tôi dấu diếm cúi đầu thật thấp, ăn những miếng cơm thật to.
Nhưng nước mắt vẫn rơi xuống một cách thất vọng.
Làm thế nào?
Tôi không thể cứ mãi cúi đầu. Đúng lúc này, hai tay anh ta chạm lên má tôi, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt, nhẹ nhàng dỗ dành tôi, vẫn dịu dàng như năm xưa, “Đồng Đồng…”
Nước mắt tôi giống như nước vỡ đê không sao khống chế được, cứ rơi xuống lã chã. Tôi ngẩng đầu lên, không nhìn anh ta, cố gắng hết sức để nuốt những thức ăn còn nghẹn lại trong miệng. Sau đó, nó như bóp cổ tôi đến nghẹn ngào.
Tôi đáng cười lắm sao? Lẽ nào trước mặt anh ta còn phải giả bộ sao? Tôi vẫn đang nỗ lực, vẫn đang phấn đấu, cũng vẫn đang chờ đợi anh… nhưng nụ cười chế nhạo xúc phạm tôi, sao anh lại làm như vậy? Anh rõ ràng là một kẻ đốn mạt.. mới không thể khóc trước mặt anh…
Tôi thực sự muốn lau nước mắt, một luồng sức mạnh khiến cơ thể tôi không kìm được đã ngả sát vào ngực anh ta. Sở Mộng Hàn ôm tôi thật chặt trong lòng, để mặt áp sát vào tay tôi.
“Đồng Đồng…Đồng Đồng…” Giọng nói anh dịu dàng như nước, vừa như hoảng hốt vừa như tiếng anh gọi bên tai tôi vào buổi sáng năm xưa: “Đồng Đồng, Đồng Đồng, dậy đi…, con heo con lười biếng…”
“Còn anh là con heo to lười biếng…” Hai người cứ đôi co như vậy trên giường đến huyên náo.
Bị anh ôm thật chặt, không sao nhúc nhích được, tôi cố nâng mặt lên bờ vai anh, khóc một cách đau đớn. Mãi đến khi nước mắt của tôi khiến cho chiếc áo nhất định là rất đắt tiền của anh ta bị ướt một mảng lớn, tôi mới dần dần ngừng hẳn nấc nghẹn. Tôi hận chính mình, nhưng tôi không sao kìm nén được nó.
Sở Mộng Hàn đã buông tôi lỏng hơn, trong ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh rõ ràng đang hướng về phía mặt tôi, khoảng cách giữa hai chúng tôi gần như vậy, tôi nghe thấy cả hơi thở của anh ta từ từ trở nên gấp gáp hơn.
Tôi đẩy mạnh anh ta ra rồi đứng lên, lùi lại phía sau mấy bước: “Sở Mộng Hàn, cảm ơn bữa cơm trưa của anh, tôi ăn no rồi, chúng ta… nhanh chóng đến Sở Dân Chính thôi.”
Anh ta cúi đầu nhìn lên đồng hồ đeo tay, nói với tôi một cách nghiêm túc: “Từ đây đến đó chỉ mất khoảng 20 phút thôi.”
Nhìn cái dáng vẻ không nhẫn nại của tôi, anh ta có vẻ buồn chán, lại ngồi trở lại vị trí ban đầu của mình, tỉ mỉ nhìn tôi nói: “Đồng Đồng, anh có chuyện muốn nói với em.”
Thấy tôi im lặng, anh lại thở dài, dường như dáng vẻ rất đau khổ, “Em thật sự yên tâm khi trao cuộc đời mình cho Tưởng Nhược Phàm sao? Em có hiểu anh ta không? Liệu anh ta có đủ khả năng chăm sóc cho em không, tình cảm của em dành cho anh ta có thực sự là … tình yêu không?”
Nói xong chữ “tình yêu”, anh ta lại rút một điếu thuốc ra châm, kẹp giữa hai ngón tay và hít vài hơi một cách thành thục, thở một hơi thực dài, “Đồng Đồng, anh sợ em…”
“Sở Mộng Hàn, anh có phải là quá vô lý không?” Tôi ngắt ngang đề tài “quan tâm” đến tôi của anh ta.
Tôi mỉm cười, nói rất bình thản, “Tường sư phụ là một người đàn ông tốt, có năng lực, biết gánh vác, có trách nhiệm rất cao, anh ấy khiêm tốn với người khác, thực sự là kiểu người mà tôi thích. Tôi và anh ấy quen biết đã ba năm, khâm phục anh ấy, sùng bái anh ấy và cũng rất yêu anh ấy. Anh ấy rất tốt với tôi, thực sự rất tốt. Chúng tôi ở bên nhau, rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc… hơn nữa, mẹ tôi cũng rất quý anh ấy…”
Khuôn mặt Sở Mộng Hàn lạnh lùng cực điểm, ngón tay kẹp điếu thuốc đang run rẩy, sau đó, anh ta dập nó thật mạnh vào trong cái gạt tàn.
Anh ta đứng dậy, lại tiến sát về phía tôi: “Em nói những điều đó là thực sao?”
Tôi thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh ta, nghiêm túc gật đầu, Là thực, còn chân thực hơn cả vàng thật!”
Hai mắt chúng tôi nhìn nhau rất lâu, tôi nhìn thấy trong mắt anh ta phát ra luồng ánh sáng rực, rồi đột nhiên lại tắt lịm.
Lòng tự tôn của Sở mưu nhân không phải người bình thường nào cũng sánh bằng, khi còn đi học đã vậy, bây giờ có tiền rồi, còn có cả địa vị nữa, chắc chắn càng như vậy.
Anh ta cúi đầu, như đang làm một quyết định trọng đại nào đó, sau đó từ từ lôi trong người ra một tấm thẻ ngân hàng.
Tôi sững sờ một lát, tay đã bị anh ta nắm chặt. Anh ta dùng bàn tay lớn mở lòng bàn tay tôi ra, ngửa mặt lên trên. Đặt nó vào trong bàn tay tôi.
Vẫn chưa kịp rút lại, thì tay Sở Mộng Hàn đã rời ra.
Tôi nhìn khuôn mặt anh ta cứng rắn như thép. Giống như người bị bệnh vậy, thật khó coi.
“Cái gì vậy?” Tôi cầm nó, lật qua lật lại trước mặt anh ta. Trong thẻ ngân hàng đương nhiên là tiền rồi, nhưng tôi muốn hỏi anh ta đưa cho tôi cái này có ý gì.
Mới đầu chúng tôi tự do yêu nhau, thống nhất ly hôn, cho nên anh ta không cần phải trả cho tôi phí tổn tuổi thanh xuân. Hơn nữa, khi tôi khó khăn nhất cũng đã qua đi rồi, bây giờ đưa cho tôi những thứ đó còn có tác dụng gì chứ? Cứ cho là tôi có nghèo túng, có cần tiền, nhưng cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện dựa vào một khoản tiền lớn để thay đổi diện mạo cuộc đời mình, huống hồ cái người đó lại còn là “chồng cũ” của tôi! Tiền của anh ta đều là kiếm được từ sau khi rời khỏi tôi, cho nên chẳng có một đồng một hào nào liên quan đến tôi cả.
Cầm tấm thẻ ngân hàng nhẹ tênh trong tay, tôi tự cười châm biếm, tôi nghĩ nếu là cái ngày hôm đó cách đây không lâu, anh ấy tự tay nhét cho tôi tấm thẻ này, tôi nghĩ tôi nhất định là sẽ vui mừng lắm.
Nhưng bây giờ tôi đã không còn cần nữa rồi.
Nhìn thấy nụ cười của tôi, anh ta như bị bỏng vậy, vài giây liền giống như chịu một sự tổn thương to lớn vô cùng.
“Ở đây có một khoản tiền, để lại cho em, cũng có thể sau này em sẽ cần dùng đến” Không nói rõ trong đó có bao nhiêu tiền, nhưng đã đến điểm cuối cùng anh ta có thể chịu đựng được rồi.
Tôi lại đẩy cái thẻ ngân hàng về phía anh ta, “Cái này tôi sẽ không cần đâu, tôi nghĩ sau này tôi cũng không có cơ hội để dùng đến nó”. Nếu muốn để lại cho tôi một cái gì, vậy hãy để tôi nhớ đến những gì tốt đẹp nhất giữa hai chúng ta.
Không còn tình yêu, còn cần tiền để làm gì?
Nhưng tôi lại không ngờ sự cự tuyệt của tôi lúc này, trong tai anh ta, căn bản lại thành một ý nghĩ khác.
Anh ta lập tức trở lại giọng điệu châm chọc khiêu khích tôi, “Tiêu Đồng Đồng, cô sớm đã trải qua những ngày tháng của một cô thiếu nữ không hiểu biết, sao bây giờ lại có thể ấu trĩ như vậy nhỉ? Cô cứ nhất định cho rằng người đàn ông như thế có thể nương tựa vào được sao, có thể đáng tin cậy đối với cô như vậy sao? Một người phụ nữ cất giữ một ít tiền bên người, mới khiến cho người ta có thể yên tâm được, sao cô lớn như vậy rồi, một đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu?” Ha ha, hoá ra là anh ta cho rằng tôi câu được con cá bằng vàng, mới không cần đến tiền của anh ta, rõ ràng là gà nói cho vịt nghe đây mà.
“Sở Mộng Hàn, cái thẻ này, tôi sẽ không lấy đâu, tôi lấy anh là do tôi tự nguyện chọn lựa, mới đầu tôi yêu anh, cũng là chuyện của riêng tôi, tất cả chẳng liên quan gì đến anh hết, tiền của anh anh giữ lại cho người con gái khác đi. Tôi đúng là ngu ngốc, đúng là dở hơi, cho nên mới tin tưởng một người đàn ông có thể cho tôi hạnh phúc…”
Lúc này nhân viên phục vụ lại mang đồ tráng miệng đến.
Nhìn thấy sắc mặt của hai chúng tôi, lại nhìn vào cách bố trí lãng mạn của căn phòng, giật mình đến líu đầu lưỡi, ánh sáng vội vàng lướt qua, đến khi quay ra vẫn nhớ đóng cửa lại cho chúng tôi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, chúng tôi đều chẳng ai nói câu nào, nhưng lại cảm thấy giữa hai chúng tôi có một sự bi ai vô hình từ từ rơi xuống từng góc cạnh của căn phòng hoa lệ.
Một phút, hai phút, ba phút. Anh ta đột nhiên bước về phía tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
Lần này, tôi không cự tuyệt, để mặc anh ta cứ thế ôm chặt tôi. Tôi nghĩ có lẽ đây cũng là cái ôm cuối cùng trong cuộc đời này. Sự ngoan ngoãn nghe theo của tôi như khích lệ anh ta, anh ta cuối xuống hôn nhẹ lên môi tôi.
Tôi giật mình, muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta đã hôn tôi rất sâu…đồng thời còn dùng một tay, vuốt ve không ngừng lên cơ thể tôi…
Tôi cảm thấy như mất mát gì đó, hoặc ngay lúc này giữa chúng tôi ngoài sự châm biếm khích bác nhau, luôn không biết nên đối xử với nhau như thế nào. Cũng giống như trước khi anh ta rời bỏ tôi, chúng tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt, sau đó ai cũng không muốn mở lời, vì sợ những lời nói ra sẽ làm tổn thương lẫn nhau. Trong im lặng, ngoài ngôn ngữ, chỉ có thể dùng các phương thức khác để giao lưu, ví dụ như cơ thể. Tứ chi hoà quyện, mồ hôi nhễ nhại, chính là nhằm chứng minh sự tồn tại của nhau.
Trong lúc này, tôi dường như lại trở về thời điểm đó. Anh ta hôn lên môi tôi, giống như muốn nuốt lấy tôi, hai tay không ngừng ôm tôi chặt hơn, mà còn đưa sâu vào trong váy áo tôi, không ngừng vuốt ve lên da thịt tôi.
Tôi bắt đầu phản đối, sao lại có thể có những va chạm cơ thể với người đàn ông này chứ? Rõ ràng anh ta không phải chỉ đơn giản muốn có một nụ hôn tạm biệt với tôi. Nhưng sức mạnh của anh ta thật đáng sợ, cứ như vậy vừa dùng sức hôn tôi, vừa vuốt ve cơ thể tôi, khiến tôi từng bước từng bước ngã xuống chiếc giường lớn phía trong. Tôi ngã vào trong giữa chiếc giường, một giây sau cơ thể anh ta cũng đè lên trên.
Không có rượu, không bị say choáng váng, tôi hoàn toàn tỉnh táo, nhưng toàn thân tôi lại run rẩy.
Tay của anh ta dường như đã sờ soạng khắp người tôi, chạm đến đâu, cũng như có một ngọn lửa bén vào.
Tôi cố hết sức giữ chặt cánh tay mà anh ta muốn trượt vào ngực tôi. Tôi cố giật ngón tay anh ta ra, nhưng hoàn toàn chỉ phí sức. Vì hơi thở sâu dồn dập khiến ngực tôi phập phồng, ngược lại càng khiến cho sắc màu trong ánh mắt anh ta càng đậm hơn.
“Sở Mộng Hàn… anh hãy mau buông tôi ra… chúng ta đã …”
“Đừng nói hai từ đó, nếu không em sẽ phải ân hận đấy.”
Quả nhiên anh ta nói được làm được, trên đầu ngực tôi từng đợt tê rát, tôi lập tức chìm vào trong nước sôi lửa bỏng. Anh ta còn hiểu cơ thể tôi hơn cả tôi, thuộc lòng những chỗ nào mới có thể khiến tôi càng thêm khó chịu. Nghe thấy tiếng anh ta thở dốc dồn dập bên tai, dường như anh ta còn khó chịu hơn cả tôi.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng cũng khiến anh ta không nhịn được, lấy điện thoại ra đưa lên tai.
Anh ta ngồi dậy. Tôi lập tức kéo lấy quần áo của mình, nhảy ra khòi giường dường như là muốn bỏ chạy khỏi đó. Nhưng phản ứng của anh ta còn nhanh hơn, giữ chặt lấy tôi, ôm cứng lấy tôi trong lòng.
Khoảng cách quá gần, tôi nghe thấy tiếng nói trong điện thoại, “Tiểu Hàn, con đã đến thánh phố A rồi à? Đã đi gặp cái cô đó chưa? Nhanh chóng làm thủ tục đi nếu không mẹ không có đứa con như con đâu!”
Tôi cười lạnh lùng thản nhiên thả lỏng cơ thể, lừ lừ nhìn anh ta.
Anh ta nhìn tôi ngượng ngùng, nói: “Mẹ, con bây giờ đang có việc, sẽ nói chuyện với mẹ sau!” Nói rồi anh ta cúp điện thoại. Hoá ra mẹ anh ta cũng đã biết chuyện chúng tôi vẫn chưa có ly hôn.
“Về công ty thôi!”
Tôi giật mình, lập tức có cảm giác như mình bị trêu đùa vậy, “Sở Mộng Hàn, anh có ý gì vậy?”
Khuôn mặt anh ta lúc này lại biến đổi thành một biểu cảm rất phức tạp, “Anh đã nói em qua tìm anh đi ly hôn khi nào?” Trong lòng anh ta dường như cũng có một sự đấu tranh rất mãnh liệt, tôi có thể cảm nhận rõ khi anh ta nói ra câu nói đó, vừa là quyết định nhất thời vừa là quyết định đầy mưu đồ. Suy nghĩ kỹ lại, hôm đó anh ta rõ ràng chỉ nói là buổi trưa đến tìm thôi…
Anh ta đúng là đang chơi đùa với tôi sao?
“Sở Mộng Hàn, anh làm như vậy có quá bỉ ổi không?” Tôi ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng hào hoa mỹ lệ, nghĩ đến những động tác ban nãy của anh ta.
Dựa vào những gì tôi hiểu về anh ta trước kia, anh ta là một người vô cùng quyết đoán và rành mạch trong công việc, vậy sao đã ba năm qua, làm đến cả giám đốc điều hành, lại có thể hành động uỷ mị đa cảm đến vậy?
Hoặc nói cách khác, anh ta thực sự chưa suy nghĩ kỹ chuyện ly hôn giữa anh ta và tôi! Ban nãy thời khắc chia ly vấn vương với tôi đã khiến anh ta bất ngờ thay đổi quyết định? Nhưng không ly hôn thì anh ta định thế nào đây? Chúng tôi đều hiểu rõ, bất luận là thế nào, chúng tôi cũng đã không thể nào quay lại như trước kia được nữa. Trong thời gian ba năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng đã bỏ lỡ mất rất nhiều thứ.
Có thể tôi cũng giống như anh ta, có thể anh ta đã không còn là Sở Mộng Hàn mà tôi đã từng yêu, đã quen thuộc. Bắt gặp ánh mắt đầy nghi ngờ của tôi, anh ta đột nhiên trở nên yếu đuối và mệt mỏi.
“Đồng Đồng, rời xa Tưởng Nhược Phàm được không?” Câu nói này bất ngờ như đánh trúng tôi, tôi không cử động nhìn anh ta, đúng lúc mà tôi dường như muốn đem tất cả những biểu lộ của anh ta quy kết thành sự đau khổ, thì tôi đột nhiên nhớ lại cuộc điện thoại đó, khoé miệng cong lên một nụ cười xấu xa, “Ban nãy, nếu tôi nghe không nhầm, thì mẹ anh đã có thông điệp cuối cùng muốn chúng ta ly hôn đúng không? Tôi còn nhớ bà ấy luôn không thích tôi, năm đó những lời bà ấy nói thực sự rất khó nghe, bây giờ, tôi dường như vẫn không thể tưởng tượng được, bà ấy gặp lại tôi sẽ còn sỉ nhục tôi thế nào nữa. Anh cứ phải khiến cho bà ấy hiểu nhầm là tôi vướng víu trói buộc anh, không chịu ly hôn với anh, thì anh mới vừa ý sao? Tôi thực sự không hiểu, rõ ràng bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, sao vẫn không chịu để tôi tự đi tìm hạnh phúc của riêng mình.”
Ba năm rồi, đúng vào lúc cuối cùng của chuyện ly hôn, mới nghĩ đến chuyện níu giữ tôi, như vậy là tâm lý gì? Chiếm hữu, không cam tâm?
Sở Mộng Hàn nghe thấy tôi nói câu “rất nhiều phụ nữ”, sắc mặt chợt đổi khác, nhưng lại hoàn toàn không phủ nhận, trong lòng tôi vẫn còn chưa được não bộ cho phép, đã tự co thắt lại.
“Em có hiểu Tưởng Nhược Phàm không? Trước khi đến Hiếu Thiên anh ta làm gì, hoàn cảnh gia đình như thế nào, trước nay đã từng có lịch sử ái tình như thế nào, em đều biết rõ chứ? Sao em có thể giao cuộc đời mình cho một người đàn ông một cách đơn giản như vậy?”
Tôi đã bị hàng loạt những câu hỏi ở anh ta hỏi trúng, anh ta nói những điều đó, thực sự tôi chưa bao giờ hỏi Tưởng sư phụ.
Nhìn thấy biểu hiện sững sờ của tôi, ánh mắt của anh ta như càng phẫn nộ hơn, giống như tôi là một người phụ nữ ngu xuẩn nhất thế gian này khiến cho người khác phải lo lắng. Thái độ ghét bỏ của anh ta đối với Tưởng sư phụ không một chút nào che đậy, như được viết rõ từng nét trên khuôn mặt anh ta.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Lúc này đến lượt tôi căng thẳng, trên màn hình hiện lên số điện thoại của mẹ tôi.
“Đồng Đồng, bác sĩ nói sức khoẻ của bố con hiện giờ có thể chuyển viện được rồi, mẹ nhớ lần trước lãnh đạo Tưởng có nói chuyện sẽ giới thiệu bác sĩ cho bố con, nên mẹ nghĩ mấy hôm nữa sẽ đưa bố con lên thành phố A.”
Chỉ nguyên một cái nền quang cảnh phía ngoài thôi, cũng đã rộng gấp hai lần căn nhà tôi đang ở rồi.
Đời sống của Sở Mộng Hàn thực sự xa xỉ như vậy, còn tôi nỗ lực nhiều như thế, lại vẫn chỉ thuê căn nhà có mười mấy nghìn tệ một tháng mà còn phải thương thảo mềm rắn với chủ nhà, tôi uất ức như chỉ muốn giết ai đó.
Sở Mộng Hàn nhìn tôi giống như một người ở quê ra tỉnh vậy, cuối cùng cũng mỉm cười rất hài lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên bàn ăn to đùng, đưa tay vẫy tôi nói: “Lại đây đi!”.
Hừm, dù sao cũng đã sắp xếp như vậy, để xem anh ta định bày trò gì nữa.
Bình tĩnh nhẹ nhàng, tôi bước đến, ngồi đối diện với anh ta. Không lâu sau, nhân viên phục vụ với khuôn mặt tươi cười cũng mang xe đẩy thức ăn đến, đầy một xe thức ăn đẹp mắt thơm phức mê hoặc lòng người, xe thức ăn vừa đến, còn mang theo một bó hoa bách hợp rất đẹp nữa.
Không phải là hoa hồng! Tôi hơi nhếch miệng, chỉ có tình nhân của anh ta thì anh ta mới tặng hoa hồng thôi, còn chúng tôi sắp đi ly hôn, tặng hoa bách hợp là phù hợp rồi, cả hai nên giữ lại những ấn tượng thật tốt đẹp.
Thực sự tôi rất đói, từ ở quê nhà lên đây, trong túi tôi chỉ có một chút tiền. Từ chối sự giúp đỡ của Tưởng sư phụ, hầu như hằng ngày tôi đều chỉ ăn mì, mấy ngày rồi ngoài cơm trưa ở công ty, có lẽ tôi chưa ăn một bữa cơm nào tử tế. Đặc biệt là hôm nay, tôi vẫn chưa ăn sáng, còn chờ anh ta đến một tiếng liền, điều đó càng khiến tôi đói đến mức cảm thấy dạ dày đã dính vào sống lưng rồi. Nhân viên phục vụ dọn xong bàn ăn, tôi cũng chẳng khách sáo làm gì.
Anh ta tự rót cho mình một ly rượu vang, từ từ thưởng thức nó một cách chậm rãi.
Những thức ăn này thật sự rất ngon mà? Giống như đang khiến người ta phải nuốt lưỡi vào. Người có tiền, ngày nào cũng sống như vậy sao?
Khi tôi đang ăn ngấu nghiến, tôi lại nghe thấy tiếng anh ta khẽ thở dài. Một giây thôi, vốn những thức ăn rất ngon lành trong miệng tôi bỗng mất hết mùi vị, tôi mất hết năng lượng để nuốt tiếp chúng.
Anh ta đang cười nhạo tôi sao? Đúng vậy, tôi chính là như vậy đấy, anh ta vẫn không biết sao?
Ngày ba bữa cơm sơ sài, chỗ ở cũng ẩm thấp tối tăm.
Đột nhiên tôi cảm thấy sống mũi mình cay xè, miệng tôi chúm lại, tránh những giọt nước mắt hồi tưởng rơi xuống. Tiêu Đồng Đồng, có thể đau lòng trước mặt bất kỳ ai, nhưng không được rơi lệ trước mặt người đàn ông này. Mày có tự trọng một chút được không? Tôi dấu diếm cúi đầu thật thấp, ăn những miếng cơm thật to.
Nhưng nước mắt vẫn rơi xuống một cách thất vọng.
Làm thế nào?
Tôi không thể cứ mãi cúi đầu. Đúng lúc này, hai tay anh ta chạm lên má tôi, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt, nhẹ nhàng dỗ dành tôi, vẫn dịu dàng như năm xưa, “Đồng Đồng…”
Nước mắt tôi giống như nước vỡ đê không sao khống chế được, cứ rơi xuống lã chã. Tôi ngẩng đầu lên, không nhìn anh ta, cố gắng hết sức để nuốt những thức ăn còn nghẹn lại trong miệng. Sau đó, nó như bóp cổ tôi đến nghẹn ngào.
Tôi đáng cười lắm sao? Lẽ nào trước mặt anh ta còn phải giả bộ sao? Tôi vẫn đang nỗ lực, vẫn đang phấn đấu, cũng vẫn đang chờ đợi anh… nhưng nụ cười chế nhạo xúc phạm tôi, sao anh lại làm như vậy? Anh rõ ràng là một kẻ đốn mạt.. mới không thể khóc trước mặt anh…
Tôi thực sự muốn lau nước mắt, một luồng sức mạnh khiến cơ thể tôi không kìm được đã ngả sát vào ngực anh ta. Sở Mộng Hàn ôm tôi thật chặt trong lòng, để mặt áp sát vào tay tôi.
“Đồng Đồng…Đồng Đồng…” Giọng nói anh dịu dàng như nước, vừa như hoảng hốt vừa như tiếng anh gọi bên tai tôi vào buổi sáng năm xưa: “Đồng Đồng, Đồng Đồng, dậy đi…, con heo con lười biếng…”
“Còn anh là con heo to lười biếng…” Hai người cứ đôi co như vậy trên giường đến huyên náo.
Bị anh ôm thật chặt, không sao nhúc nhích được, tôi cố nâng mặt lên bờ vai anh, khóc một cách đau đớn. Mãi đến khi nước mắt của tôi khiến cho chiếc áo nhất định là rất đắt tiền của anh ta bị ướt một mảng lớn, tôi mới dần dần ngừng hẳn nấc nghẹn. Tôi hận chính mình, nhưng tôi không sao kìm nén được nó.
Sở Mộng Hàn đã buông tôi lỏng hơn, trong ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh rõ ràng đang hướng về phía mặt tôi, khoảng cách giữa hai chúng tôi gần như vậy, tôi nghe thấy cả hơi thở của anh ta từ từ trở nên gấp gáp hơn.
Tôi đẩy mạnh anh ta ra rồi đứng lên, lùi lại phía sau mấy bước: “Sở Mộng Hàn, cảm ơn bữa cơm trưa của anh, tôi ăn no rồi, chúng ta… nhanh chóng đến Sở Dân Chính thôi.”
Anh ta cúi đầu nhìn lên đồng hồ đeo tay, nói với tôi một cách nghiêm túc: “Từ đây đến đó chỉ mất khoảng 20 phút thôi.”
Nhìn cái dáng vẻ không nhẫn nại của tôi, anh ta có vẻ buồn chán, lại ngồi trở lại vị trí ban đầu của mình, tỉ mỉ nhìn tôi nói: “Đồng Đồng, anh có chuyện muốn nói với em.”
Thấy tôi im lặng, anh lại thở dài, dường như dáng vẻ rất đau khổ, “Em thật sự yên tâm khi trao cuộc đời mình cho Tưởng Nhược Phàm sao? Em có hiểu anh ta không? Liệu anh ta có đủ khả năng chăm sóc cho em không, tình cảm của em dành cho anh ta có thực sự là … tình yêu không?”
Nói xong chữ “tình yêu”, anh ta lại rút một điếu thuốc ra châm, kẹp giữa hai ngón tay và hít vài hơi một cách thành thục, thở một hơi thực dài, “Đồng Đồng, anh sợ em…”
“Sở Mộng Hàn, anh có phải là quá vô lý không?” Tôi ngắt ngang đề tài “quan tâm” đến tôi của anh ta.
Tôi mỉm cười, nói rất bình thản, “Tường sư phụ là một người đàn ông tốt, có năng lực, biết gánh vác, có trách nhiệm rất cao, anh ấy khiêm tốn với người khác, thực sự là kiểu người mà tôi thích. Tôi và anh ấy quen biết đã ba năm, khâm phục anh ấy, sùng bái anh ấy và cũng rất yêu anh ấy. Anh ấy rất tốt với tôi, thực sự rất tốt. Chúng tôi ở bên nhau, rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc… hơn nữa, mẹ tôi cũng rất quý anh ấy…”
Khuôn mặt Sở Mộng Hàn lạnh lùng cực điểm, ngón tay kẹp điếu thuốc đang run rẩy, sau đó, anh ta dập nó thật mạnh vào trong cái gạt tàn.
Anh ta đứng dậy, lại tiến sát về phía tôi: “Em nói những điều đó là thực sao?”
Tôi thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh ta, nghiêm túc gật đầu, Là thực, còn chân thực hơn cả vàng thật!”
Hai mắt chúng tôi nhìn nhau rất lâu, tôi nhìn thấy trong mắt anh ta phát ra luồng ánh sáng rực, rồi đột nhiên lại tắt lịm.
Lòng tự tôn của Sở mưu nhân không phải người bình thường nào cũng sánh bằng, khi còn đi học đã vậy, bây giờ có tiền rồi, còn có cả địa vị nữa, chắc chắn càng như vậy.
Anh ta cúi đầu, như đang làm một quyết định trọng đại nào đó, sau đó từ từ lôi trong người ra một tấm thẻ ngân hàng.
Tôi sững sờ một lát, tay đã bị anh ta nắm chặt. Anh ta dùng bàn tay lớn mở lòng bàn tay tôi ra, ngửa mặt lên trên. Đặt nó vào trong bàn tay tôi.
Vẫn chưa kịp rút lại, thì tay Sở Mộng Hàn đã rời ra.
Tôi nhìn khuôn mặt anh ta cứng rắn như thép. Giống như người bị bệnh vậy, thật khó coi.
“Cái gì vậy?” Tôi cầm nó, lật qua lật lại trước mặt anh ta. Trong thẻ ngân hàng đương nhiên là tiền rồi, nhưng tôi muốn hỏi anh ta đưa cho tôi cái này có ý gì.
Mới đầu chúng tôi tự do yêu nhau, thống nhất ly hôn, cho nên anh ta không cần phải trả cho tôi phí tổn tuổi thanh xuân. Hơn nữa, khi tôi khó khăn nhất cũng đã qua đi rồi, bây giờ đưa cho tôi những thứ đó còn có tác dụng gì chứ? Cứ cho là tôi có nghèo túng, có cần tiền, nhưng cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện dựa vào một khoản tiền lớn để thay đổi diện mạo cuộc đời mình, huống hồ cái người đó lại còn là “chồng cũ” của tôi! Tiền của anh ta đều là kiếm được từ sau khi rời khỏi tôi, cho nên chẳng có một đồng một hào nào liên quan đến tôi cả.
Cầm tấm thẻ ngân hàng nhẹ tênh trong tay, tôi tự cười châm biếm, tôi nghĩ nếu là cái ngày hôm đó cách đây không lâu, anh ấy tự tay nhét cho tôi tấm thẻ này, tôi nghĩ tôi nhất định là sẽ vui mừng lắm.
Nhưng bây giờ tôi đã không còn cần nữa rồi.
Nhìn thấy nụ cười của tôi, anh ta như bị bỏng vậy, vài giây liền giống như chịu một sự tổn thương to lớn vô cùng.
“Ở đây có một khoản tiền, để lại cho em, cũng có thể sau này em sẽ cần dùng đến” Không nói rõ trong đó có bao nhiêu tiền, nhưng đã đến điểm cuối cùng anh ta có thể chịu đựng được rồi.
Tôi lại đẩy cái thẻ ngân hàng về phía anh ta, “Cái này tôi sẽ không cần đâu, tôi nghĩ sau này tôi cũng không có cơ hội để dùng đến nó”. Nếu muốn để lại cho tôi một cái gì, vậy hãy để tôi nhớ đến những gì tốt đẹp nhất giữa hai chúng ta.
Không còn tình yêu, còn cần tiền để làm gì?
Nhưng tôi lại không ngờ sự cự tuyệt của tôi lúc này, trong tai anh ta, căn bản lại thành một ý nghĩ khác.
Anh ta lập tức trở lại giọng điệu châm chọc khiêu khích tôi, “Tiêu Đồng Đồng, cô sớm đã trải qua những ngày tháng của một cô thiếu nữ không hiểu biết, sao bây giờ lại có thể ấu trĩ như vậy nhỉ? Cô cứ nhất định cho rằng người đàn ông như thế có thể nương tựa vào được sao, có thể đáng tin cậy đối với cô như vậy sao? Một người phụ nữ cất giữ một ít tiền bên người, mới khiến cho người ta có thể yên tâm được, sao cô lớn như vậy rồi, một đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu?” Ha ha, hoá ra là anh ta cho rằng tôi câu được con cá bằng vàng, mới không cần đến tiền của anh ta, rõ ràng là gà nói cho vịt nghe đây mà.
“Sở Mộng Hàn, cái thẻ này, tôi sẽ không lấy đâu, tôi lấy anh là do tôi tự nguyện chọn lựa, mới đầu tôi yêu anh, cũng là chuyện của riêng tôi, tất cả chẳng liên quan gì đến anh hết, tiền của anh anh giữ lại cho người con gái khác đi. Tôi đúng là ngu ngốc, đúng là dở hơi, cho nên mới tin tưởng một người đàn ông có thể cho tôi hạnh phúc…”
Lúc này nhân viên phục vụ lại mang đồ tráng miệng đến.
Nhìn thấy sắc mặt của hai chúng tôi, lại nhìn vào cách bố trí lãng mạn của căn phòng, giật mình đến líu đầu lưỡi, ánh sáng vội vàng lướt qua, đến khi quay ra vẫn nhớ đóng cửa lại cho chúng tôi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, chúng tôi đều chẳng ai nói câu nào, nhưng lại cảm thấy giữa hai chúng tôi có một sự bi ai vô hình từ từ rơi xuống từng góc cạnh của căn phòng hoa lệ.
Một phút, hai phút, ba phút. Anh ta đột nhiên bước về phía tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
Lần này, tôi không cự tuyệt, để mặc anh ta cứ thế ôm chặt tôi. Tôi nghĩ có lẽ đây cũng là cái ôm cuối cùng trong cuộc đời này. Sự ngoan ngoãn nghe theo của tôi như khích lệ anh ta, anh ta cuối xuống hôn nhẹ lên môi tôi.
Tôi giật mình, muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta đã hôn tôi rất sâu…đồng thời còn dùng một tay, vuốt ve không ngừng lên cơ thể tôi…
Tôi cảm thấy như mất mát gì đó, hoặc ngay lúc này giữa chúng tôi ngoài sự châm biếm khích bác nhau, luôn không biết nên đối xử với nhau như thế nào. Cũng giống như trước khi anh ta rời bỏ tôi, chúng tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt, sau đó ai cũng không muốn mở lời, vì sợ những lời nói ra sẽ làm tổn thương lẫn nhau. Trong im lặng, ngoài ngôn ngữ, chỉ có thể dùng các phương thức khác để giao lưu, ví dụ như cơ thể. Tứ chi hoà quyện, mồ hôi nhễ nhại, chính là nhằm chứng minh sự tồn tại của nhau.
Trong lúc này, tôi dường như lại trở về thời điểm đó. Anh ta hôn lên môi tôi, giống như muốn nuốt lấy tôi, hai tay không ngừng ôm tôi chặt hơn, mà còn đưa sâu vào trong váy áo tôi, không ngừng vuốt ve lên da thịt tôi.
Tôi bắt đầu phản đối, sao lại có thể có những va chạm cơ thể với người đàn ông này chứ? Rõ ràng anh ta không phải chỉ đơn giản muốn có một nụ hôn tạm biệt với tôi. Nhưng sức mạnh của anh ta thật đáng sợ, cứ như vậy vừa dùng sức hôn tôi, vừa vuốt ve cơ thể tôi, khiến tôi từng bước từng bước ngã xuống chiếc giường lớn phía trong. Tôi ngã vào trong giữa chiếc giường, một giây sau cơ thể anh ta cũng đè lên trên.
Không có rượu, không bị say choáng váng, tôi hoàn toàn tỉnh táo, nhưng toàn thân tôi lại run rẩy.
Tay của anh ta dường như đã sờ soạng khắp người tôi, chạm đến đâu, cũng như có một ngọn lửa bén vào.
Tôi cố hết sức giữ chặt cánh tay mà anh ta muốn trượt vào ngực tôi. Tôi cố giật ngón tay anh ta ra, nhưng hoàn toàn chỉ phí sức. Vì hơi thở sâu dồn dập khiến ngực tôi phập phồng, ngược lại càng khiến cho sắc màu trong ánh mắt anh ta càng đậm hơn.
“Sở Mộng Hàn… anh hãy mau buông tôi ra… chúng ta đã …”
“Đừng nói hai từ đó, nếu không em sẽ phải ân hận đấy.”
Quả nhiên anh ta nói được làm được, trên đầu ngực tôi từng đợt tê rát, tôi lập tức chìm vào trong nước sôi lửa bỏng. Anh ta còn hiểu cơ thể tôi hơn cả tôi, thuộc lòng những chỗ nào mới có thể khiến tôi càng thêm khó chịu. Nghe thấy tiếng anh ta thở dốc dồn dập bên tai, dường như anh ta còn khó chịu hơn cả tôi.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng cũng khiến anh ta không nhịn được, lấy điện thoại ra đưa lên tai.
Anh ta ngồi dậy. Tôi lập tức kéo lấy quần áo của mình, nhảy ra khòi giường dường như là muốn bỏ chạy khỏi đó. Nhưng phản ứng của anh ta còn nhanh hơn, giữ chặt lấy tôi, ôm cứng lấy tôi trong lòng.
Khoảng cách quá gần, tôi nghe thấy tiếng nói trong điện thoại, “Tiểu Hàn, con đã đến thánh phố A rồi à? Đã đi gặp cái cô đó chưa? Nhanh chóng làm thủ tục đi nếu không mẹ không có đứa con như con đâu!”
Tôi cười lạnh lùng thản nhiên thả lỏng cơ thể, lừ lừ nhìn anh ta.
Anh ta nhìn tôi ngượng ngùng, nói: “Mẹ, con bây giờ đang có việc, sẽ nói chuyện với mẹ sau!” Nói rồi anh ta cúp điện thoại. Hoá ra mẹ anh ta cũng đã biết chuyện chúng tôi vẫn chưa có ly hôn.
“Về công ty thôi!”
Tôi giật mình, lập tức có cảm giác như mình bị trêu đùa vậy, “Sở Mộng Hàn, anh có ý gì vậy?”
Khuôn mặt anh ta lúc này lại biến đổi thành một biểu cảm rất phức tạp, “Anh đã nói em qua tìm anh đi ly hôn khi nào?” Trong lòng anh ta dường như cũng có một sự đấu tranh rất mãnh liệt, tôi có thể cảm nhận rõ khi anh ta nói ra câu nói đó, vừa là quyết định nhất thời vừa là quyết định đầy mưu đồ. Suy nghĩ kỹ lại, hôm đó anh ta rõ ràng chỉ nói là buổi trưa đến tìm thôi…
Anh ta đúng là đang chơi đùa với tôi sao?
“Sở Mộng Hàn, anh làm như vậy có quá bỉ ổi không?” Tôi ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng hào hoa mỹ lệ, nghĩ đến những động tác ban nãy của anh ta.
Dựa vào những gì tôi hiểu về anh ta trước kia, anh ta là một người vô cùng quyết đoán và rành mạch trong công việc, vậy sao đã ba năm qua, làm đến cả giám đốc điều hành, lại có thể hành động uỷ mị đa cảm đến vậy?
Hoặc nói cách khác, anh ta thực sự chưa suy nghĩ kỹ chuyện ly hôn giữa anh ta và tôi! Ban nãy thời khắc chia ly vấn vương với tôi đã khiến anh ta bất ngờ thay đổi quyết định? Nhưng không ly hôn thì anh ta định thế nào đây? Chúng tôi đều hiểu rõ, bất luận là thế nào, chúng tôi cũng đã không thể nào quay lại như trước kia được nữa. Trong thời gian ba năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng đã bỏ lỡ mất rất nhiều thứ.
Có thể tôi cũng giống như anh ta, có thể anh ta đã không còn là Sở Mộng Hàn mà tôi đã từng yêu, đã quen thuộc. Bắt gặp ánh mắt đầy nghi ngờ của tôi, anh ta đột nhiên trở nên yếu đuối và mệt mỏi.
“Đồng Đồng, rời xa Tưởng Nhược Phàm được không?” Câu nói này bất ngờ như đánh trúng tôi, tôi không cử động nhìn anh ta, đúng lúc mà tôi dường như muốn đem tất cả những biểu lộ của anh ta quy kết thành sự đau khổ, thì tôi đột nhiên nhớ lại cuộc điện thoại đó, khoé miệng cong lên một nụ cười xấu xa, “Ban nãy, nếu tôi nghe không nhầm, thì mẹ anh đã có thông điệp cuối cùng muốn chúng ta ly hôn đúng không? Tôi còn nhớ bà ấy luôn không thích tôi, năm đó những lời bà ấy nói thực sự rất khó nghe, bây giờ, tôi dường như vẫn không thể tưởng tượng được, bà ấy gặp lại tôi sẽ còn sỉ nhục tôi thế nào nữa. Anh cứ phải khiến cho bà ấy hiểu nhầm là tôi vướng víu trói buộc anh, không chịu ly hôn với anh, thì anh mới vừa ý sao? Tôi thực sự không hiểu, rõ ràng bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, sao vẫn không chịu để tôi tự đi tìm hạnh phúc của riêng mình.”
Ba năm rồi, đúng vào lúc cuối cùng của chuyện ly hôn, mới nghĩ đến chuyện níu giữ tôi, như vậy là tâm lý gì? Chiếm hữu, không cam tâm?
Sở Mộng Hàn nghe thấy tôi nói câu “rất nhiều phụ nữ”, sắc mặt chợt đổi khác, nhưng lại hoàn toàn không phủ nhận, trong lòng tôi vẫn còn chưa được não bộ cho phép, đã tự co thắt lại.
“Em có hiểu Tưởng Nhược Phàm không? Trước khi đến Hiếu Thiên anh ta làm gì, hoàn cảnh gia đình như thế nào, trước nay đã từng có lịch sử ái tình như thế nào, em đều biết rõ chứ? Sao em có thể giao cuộc đời mình cho một người đàn ông một cách đơn giản như vậy?”
Tôi đã bị hàng loạt những câu hỏi ở anh ta hỏi trúng, anh ta nói những điều đó, thực sự tôi chưa bao giờ hỏi Tưởng sư phụ.
Nhìn thấy biểu hiện sững sờ của tôi, ánh mắt của anh ta như càng phẫn nộ hơn, giống như tôi là một người phụ nữ ngu xuẩn nhất thế gian này khiến cho người khác phải lo lắng. Thái độ ghét bỏ của anh ta đối với Tưởng sư phụ không một chút nào che đậy, như được viết rõ từng nét trên khuôn mặt anh ta.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Lúc này đến lượt tôi căng thẳng, trên màn hình hiện lên số điện thoại của mẹ tôi.
“Đồng Đồng, bác sĩ nói sức khoẻ của bố con hiện giờ có thể chuyển viện được rồi, mẹ nhớ lần trước lãnh đạo Tưởng có nói chuyện sẽ giới thiệu bác sĩ cho bố con, nên mẹ nghĩ mấy hôm nữa sẽ đưa bố con lên thành phố A.”