Chương : 4
Lần đầu tiên rung động của mỗi người, sẽ thật khác nhau. Nhưng với em, nhất định cảm xúc ấy phải bắt đầu bằng hai chữ: Dịu dàng
Em. Ương bướng, lười nhác, ngổ ngáo và sến. Em bộc lộ cho anh thấy những đặc trưng của cô nàng cung Cự Giải. Lẽ ra, khi gặp một người yêu mến, việc đầu tiên phải làm là cố gắng chinh phục người ấy, thì em lại tìm cách chui vào vỏ ốc để chạy trốn.
Thứ cuối cùng còn sót lại trong trái tim em, khi gạt những run rẩy của cảm xúc sang một bên, là sự cao ngạo đầy bất lực. Cao ngạo để che giấu những đổ vỡ đến từ nhiều phía mà em không còn khả năng chống đỡ. Bất lực vì sữ đổ vỡ của một tình yêu chỉ được thừa nhận là bạn tốt, phải không anh?
Buổi sáng, cùng đoàn công tác ăn sáng ở một con phố khá yên ả của khu du lịch nổi tiếng, em ngồi cạnh anh. Một sự sắp xếp bất chợt của khoảnh khắc. khi mọi người đang ăn thì em ngồi chống đũa, ánh mắt thất vọng, như cô nhóc bị mẹ quên mua tặng búp bê babie trong chuyến đi công tác xa như đã hứa.
Anh gặng hỏi: “Sao em vẫn chưa ăn?”
Em cau mày: “Em không biết ăn hành.”
Sự ngạc nhiên chạy qua mắt anh. Em đã giới thiệu về bản thân khá chi tiết: ương bướng, lười nhác, ngổ ngáo và sến, nhưng vẫn quên chưa nói cho anh biết: Em rất sợ ăn hành. Ánh mắt anh sau một giây dừng hình ở gương mặt vô tội của em, đã gọi phục vụ lại, nhỏ nhẹ: “Chị cho tôi một tô, không hành.”
Cảm ơn. Em lí nhí và có chút e thẹn. Cảm giác như nhược điểm của mình đang dần bộc lộ trước mặt anh một cách trần trụi. Nếu như biết rằng em còn có thêm hàng chục nhược điểm tương tự như vậy nữa, lần sau có dịp ngồi ăn cùng mọi người, anh có dám đến ngồi cạnh em không nhỉ? Và nếu như đó là chiếc ghế cuối cùng còn sót lại ở bàn tiệc, anh có yên nhiên ngồi vào, và coi việc gọi cho em một tô phở không hành là điều phiền toái dễ chịu?
Này M! Anh mất bao nhiêu năm để khoác áo blouse?
Bảy năm đại học, năm năm học nội trú, ba năm thực hành. Cho đến thời điểm gặp em, là mười lăm năm rồi.
Đồng hương! Em thì thầm chỉ để gió nghe tiếng. Hoàng hôn màu mận chín cứ trải dài như muốn nhuộm cháy những cuống rạ trên khắp cánh đồng sau mùa gặt. Trải dài ra mênh mang là ánh mắt còn đang lấp lánh thời trai trẻ của anh.
Em gặp anh muộn rồi, M ạ! Thực ra em đã đi tìm anh trong ngàn vạn cuộc hành trình thời thiếu nữ của mình. Thậm chí, em đã ngồi vẽ một nức hình rất giống anh, mải miết nghiên cứu đến quên ăn ở phòng thực nghiệm.
Anh! Em thích anh chỉ đơn giản vì anh đã gieo vào tâm hồn em cảm xúc nhớ thương kỳ lạ. Có chút gì đơn phương tồi tội, ngớ ngẩn. Nhưng, dù ngớ ngẩn đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần được ngớ ngẩn với anh, cũng thật dễ mến mà.
Không ai cấm được em gần anh thêm một chút nữa. Chỉ có sự cao ngạo đầy bất lực đã giữ em lại. Nên dù có thế nào, em sẽ vẫn giữ những cảm xúc ấy, chỉ riêng mình em biết. Thế là đủ rồi.
_
Em. Ương bướng, lười nhác, ngổ ngáo và sến. Em bộc lộ cho anh thấy những đặc trưng của cô nàng cung Cự Giải. Lẽ ra, khi gặp một người yêu mến, việc đầu tiên phải làm là cố gắng chinh phục người ấy, thì em lại tìm cách chui vào vỏ ốc để chạy trốn.
Thứ cuối cùng còn sót lại trong trái tim em, khi gạt những run rẩy của cảm xúc sang một bên, là sự cao ngạo đầy bất lực. Cao ngạo để che giấu những đổ vỡ đến từ nhiều phía mà em không còn khả năng chống đỡ. Bất lực vì sữ đổ vỡ của một tình yêu chỉ được thừa nhận là bạn tốt, phải không anh?
Buổi sáng, cùng đoàn công tác ăn sáng ở một con phố khá yên ả của khu du lịch nổi tiếng, em ngồi cạnh anh. Một sự sắp xếp bất chợt của khoảnh khắc. khi mọi người đang ăn thì em ngồi chống đũa, ánh mắt thất vọng, như cô nhóc bị mẹ quên mua tặng búp bê babie trong chuyến đi công tác xa như đã hứa.
Anh gặng hỏi: “Sao em vẫn chưa ăn?”
Em cau mày: “Em không biết ăn hành.”
Sự ngạc nhiên chạy qua mắt anh. Em đã giới thiệu về bản thân khá chi tiết: ương bướng, lười nhác, ngổ ngáo và sến, nhưng vẫn quên chưa nói cho anh biết: Em rất sợ ăn hành. Ánh mắt anh sau một giây dừng hình ở gương mặt vô tội của em, đã gọi phục vụ lại, nhỏ nhẹ: “Chị cho tôi một tô, không hành.”
Cảm ơn. Em lí nhí và có chút e thẹn. Cảm giác như nhược điểm của mình đang dần bộc lộ trước mặt anh một cách trần trụi. Nếu như biết rằng em còn có thêm hàng chục nhược điểm tương tự như vậy nữa, lần sau có dịp ngồi ăn cùng mọi người, anh có dám đến ngồi cạnh em không nhỉ? Và nếu như đó là chiếc ghế cuối cùng còn sót lại ở bàn tiệc, anh có yên nhiên ngồi vào, và coi việc gọi cho em một tô phở không hành là điều phiền toái dễ chịu?
Này M! Anh mất bao nhiêu năm để khoác áo blouse?
Bảy năm đại học, năm năm học nội trú, ba năm thực hành. Cho đến thời điểm gặp em, là mười lăm năm rồi.
Đồng hương! Em thì thầm chỉ để gió nghe tiếng. Hoàng hôn màu mận chín cứ trải dài như muốn nhuộm cháy những cuống rạ trên khắp cánh đồng sau mùa gặt. Trải dài ra mênh mang là ánh mắt còn đang lấp lánh thời trai trẻ của anh.
Em gặp anh muộn rồi, M ạ! Thực ra em đã đi tìm anh trong ngàn vạn cuộc hành trình thời thiếu nữ của mình. Thậm chí, em đã ngồi vẽ một nức hình rất giống anh, mải miết nghiên cứu đến quên ăn ở phòng thực nghiệm.
Anh! Em thích anh chỉ đơn giản vì anh đã gieo vào tâm hồn em cảm xúc nhớ thương kỳ lạ. Có chút gì đơn phương tồi tội, ngớ ngẩn. Nhưng, dù ngớ ngẩn đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần được ngớ ngẩn với anh, cũng thật dễ mến mà.
Không ai cấm được em gần anh thêm một chút nữa. Chỉ có sự cao ngạo đầy bất lực đã giữ em lại. Nên dù có thế nào, em sẽ vẫn giữ những cảm xúc ấy, chỉ riêng mình em biết. Thế là đủ rồi.
_