Chương 9: Trải lòng
Linh Đan chán nản nhìn hai con người đang vờn nhau trước mắt. Hai tiếng trước cô, Bình An và Thiên Hương hẹn gặp nhau ở tiệm tạp hóa. Sau 15 phút chờ đợi Gia Khôi cũng đến. Lều trại và dụng cụ dựng lều đều do hai cậu con trai cầm, còn cô và người con gái tóc xù này phụ trách mảng đồ ăn. Cô đã tưởng tượng về chuyến đi hai ngày một đêm thật lành mạnh và hòa mình cùng thiên nhiên, buổi tối cùng nhau đốt lửa chơi đàn hát ca, mệt rồi thì cô sẽ chui vào lều cùng Thiên Hương để tâm sự chuyện trò những chủ đề con gái mới lớn, sẵn tiện cô có thể tìm hiểu thêm về tiến triển tình cảm của hai nhân vật chính. Nhưng khi đến nơi cô nhận ra hoàn toàn khác với những gì mình nghĩ. Đây là khu cắm trại gia đình. Chỉ cách vài bước chân đã có lều của những nhóm người khác, hoàn toàn không phải khu nghỉ ngơi yên tĩnh mà cô mong đợi. Hơn nữa, có vẻ chỉ mình cô thất vọng với điều này. Thiên Hương và Bình An nãy giờ dựng một cái lều vẫn chưa xong. Người vờn, người đuổi, người làm, người phá, người thích thú còn người thì bất lực nuông chiều. Cho dù muốn tán tỉnh nhau, cũng phải xong xuôi mới bàn đến chuyện đấy chứ! Xuất phát từ 8 giờ nhưng hiện tại gần 10 rưỡi rồi vẫn chưa bày biện xong. Cô khẽ thở dài cúi xuống nhìn chiếc lều thứ hai trong tay mình, băn khoăn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bỗng có tiếng đóng cọc vang lên. Một chàng trai cao gầy lướt qua cầm bạt trong tay Linh Đan, rồi nhanh chóng trải ra. Ánh mắt cậu nhìn cô như đang ra hiệu. Hai người phối hợp cùng căng bạt lều. Rất nhanh chiếc lều chữ A đã được dựng xong xuôi. Cùng lúc đó phía bên kia cũng ngừng trêu đùa mà tập trung dựng lều. Gia Khôi liếc cô gái đang giãn cơ mặt tỏ ý hài lòng, cậu khẽ cười rồi lặng lẽ ngồi xuống xếp đồ ăn ra.
Linh Đan ngại ngùng nhìn cậu. Chắc cậu đã thấy gương mặt chán nản của cô rồi. Vốn dĩ cô không muốn làm mất hứng mọi người. Thực ra cô có thể giục bố mẹ hãy nghiêm túc dựng lều, nhưng cô không làm điều đó mà chỉ im lặng mặc họ đùa giỡn. Điều này cũng là cô tự chuốc bực vào người thôi.
Thiên Hương không rõ tình hình, vui vẻ chạy lại rủ Linh Đan cùng đốt lửa trại. Bình An đứng sau chăm chú nhìn cô, nín cười.
- Mới buổi trưa mà đốt lửa trại cái gì? Tối mới đốt chứ? - Linh Đan nghiêng đầu khó hiểu
- Bình An bảo đốt được mà? - Thiên Hương tròn mắt
Cuối cùng chàng trai đeo kính không nhịn được nữa, cậu cười phá lên. Sau đó là màn rượt đuổi của đôi bạn trẻ, bỏ lại hai người đang lắc đầu ngán ngẩm chậm rãi xếp đồ từ vali ra.
Sau khi tiếng cười nói của Bình An và Thiên Hương đã dần ngớt, Gia Khôi đoán chắc họ chạy ra gần hồ. Khu cắm trại này cách không xa trung tâm thành phố, lại ở gần một cái hồ, gió mát khiến cái lạnh rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu cảm nhận được người con gái bên cạnh khẽ rùng mình, lập tức đứng dậy lục trong túi một áo khoác mỏng, nhẹ nhàng choàng qua vai cô.
- Cảm ơn.
Linh Đan bất ngờ, liếc cậu rồi cúi đầu xuống. Gò má cô khẽ ửng hồng. Không còn sự ồn ảo của hai người kia, không khí chợt trở nên ngại ngùng. Tình cảm của bố mẹ phát triển nhanh khiến cô bất ngờ. Hôm nay mẹ cũng không bám lấy cô như mọi khi, mà bố cũng biết chủ động hơn khi đề xuất cùng mẹ dựng lều. Nhưng điều này lại đẩy cô vào tình thế khó xử khi phải ở chung một chỗ với cậu bạn này. Suy nghĩ tối hôm qua vẫn vấn vương trong đầu cô, cảm giác tiếc nuối lẫn không thể tin vào bản thân khiến cô nghi ngờ tình cảm của chính mình.
Gia Khôi cũng nhận thấy sự xa cách của cô hôm nay. Cậu có nghe loáng thoáng Bình An kể về hoàn cảnh hôm qua, nhưng cậu không nghĩ ra được lý do cho sự lạnh nhạt của Linh Đan. Bàn tay cầm quả táo của cậu chững lại, ánh mắt liếc nhìn ra xa, hai người kia vẫn đang ở gần hồ chơi đùa cùng nhau. Cậu khẽ cất tiếng:
- Tối nay ngắm sao không, tôi kể cho em cái này.
Linh Đan bối rối nhìn cậu. Cô khẽ "ừm" một tiếng. Trái tim vội đập liên hồi. Cô biết bản thân đã rung động, nhưng tình cảm này cô không chắc là tình yêu. Cô chỉ mới đến đây một tuần, nếu phát sinh một mối tình ngay tại đây thì với cô quá vội vàng. Cô muốn chầm chậm tìm hiểu, chầm chậm thích cậu. Nhưng cô cũng lo ngại rằng nhỡ mai tỉnh dậy đang ở năm 2024, vậy cô sẽ không thể tìm thấy cậu nữa. Hơn tất cả tuổi tác của hai người cũng quá xa, cậu còn là bạn thân của bố. Nếu trong tương lai cậu đã kết hôn và có những đứa con xinh đẹp, vậy tình cảm này thực sự là sai trái. Cô không muốn thay đổi tương lai của cậu, cũng không muốn bản thân tiếp tục lún sâu vào mối quan hệ biết trước không có kết quả.
Gia Khôi liên tục quan sát biểu cảm của cô. Cậu cảm nhận rõ được cô đang muốn vạch ranh giới với mình. Cảm giác này cậu chưa từng có với bất kỳ người con gái nào, cũng chưa từng muốn lại gần ai đến vậy. Hôm nay cậu muốn cô hiểu hơn về cậu, về những suy nghĩ của cậu trong những ngày gần đây.
* * *
Thấm thoắt đã đến năm giờ chiều. Buổi trưa sau khi dọn đồ xong xuôi, mọi người nghỉ ngơi rồi hẹn nhau đánh cầu lông sau khi ngủ dậy. Nhưng chuyến đi xa khiến bốn cô cậu thanh niên thấm mệt, ngủ một mạch để khi tỉnh giấc chỉ còn đủ thời gian làm bữa tối. Thực đơn hôm nay gồm thịt ba chỉ nướng và ngô nướng. Đây là lựa chọn của hai cô gái trong nhóm, tất nhiên hai chàng trai cũng không có ý kiến gì. Đầu tiên việc nhóm lửa do Gia Khôi và Bình An phụ trách, còn xiên đồ ăn vào que Linh Đan và Thiên Hương làm. Trong khi đó cặp đôi An - Hương vẫn chuyện trò hết sức vui vẻ. Cậu bạn mọt sách hôm nay nhiều chuyện bất ngờ, mà cô gái cậu thích cũng rất biết cách tung hứng cùng cậu. Chỉ có hai người ngày thường hay nói, bây giờ lại im ắng lạ thường. Gia Khôi thi thoảng vẫn liếc về phía Linh Đan, nhưng có vẻ cô đang cố tình làm lơ cậu.
Suốt bữa tối không khí cũng rất kì dị. Hai người vui vẻ nói đủ thứ chuyện trên trời xuống đất, một người cố gượng cười hùa theo, người còn lại chỉ dồn hết sự tập trung vào người khác. Sau đó mọi người cùng nhau dọn dẹp. Do mang bát nhựa đi nên không cần rửa nhiều. Gia Khôi tiếp tục thêm củi vào lửa. Cậu nhìn Linh Đan đang bám víu lấy Thiên Hương, dù cô đang trở thành kỳ đà cản mũi, thậm chí biểu cảm của Bình An bắt đầu trở nên tệ hơn. Cuối cùng cậu lấy hết can đảm đứng dậy đi về phía người con gái mà mình luôn hướng đến. Khóe mắt cậu thấy gương mặt cậu bạn mọt sách của mình đang dần rạng rỡ, cả cô gái tóc xù kia cũng trở nên tươi tắn hơn, duy chỉ có cô gái ấy lại bắt đầu lúng túng.
- Em hứa đi ngắm sao với tôi mà?
- Ồ, ngắm sao à? - Thiên Hương huých tay cô bạn, biết đâu hôm nay cậu ấy sẽ tìm thấy "người ấy" của mình.
- Đi thôi. - Linh Đan biết mình không trốn tránh được nữa, cô chậm rãi đứng dậy, phủi tay rồi quay đi.
Bình An hào hứng ngồi xuống bên cạnh Thiên Hương. Hai người nhìn nhau không nói một lời, nhưng trong lòng một lần nữa lại tràn ngập hạnh phúc.
- Mẹ cậu thế nào rồi?
- Bà ấy ổn rồi, cảm ơn cậu.
- Tớ có làm gì đâu..
- Hồi sáng nay mẹ muốn mời cậu bao giờ rảnh thì đến ăn tối.
- Được thôi, tớ cũng muốn nhờ cậu kém giúp mấy bài.
- Chăm chỉ học tập rồi?
Gò má Thiên Hương ửng đỏ. Cô im lặng. Bình An cũng không gặng hỏi nữa. Không khí dần trở nên ấm áp hơn.
* * *
Trong khi đó, phía bên này không thuận lợi lắm. Gia Khôi và Linh Đan tìm được một góc kín gần hồ. Đêm nay không hề có sao, chỉ có ánh sáng lập lòe phát ra từ những đốm lửa trại. Hai người bất động một lúc lâu, cuối cùng Gia Khôi không kìm được mà lên tiếng:
- Bố mẹ tôi ly hôn từ lúc tôi 10 tuổi. Sau đó họ đều có gia đình mới, còn tôi đang ở với bà nội.
Linh Đan ngạc nhiên. Bỗng dưng cậu kể chuyện gia đình với cô làm gì? Nhưng mặc cho ánh mắt của cô, chàng trai vẫn tiếp tục nhìn về xa xăm.
Cậu nói bà rất thương cậu. Dưới cậu còn có một đứa em trai nữa, nhưng kém cậu năm tuổi. Lúc bố mẹ ly hôn thằng bé đi theo mẹ, còn cậu nhất định không theo ai cả. Khi đó cậu nhìn thấy ánh mắt của bà buồn rầu. Bà nội rất quý con dâu, nhưng hai người đã không hợp nhau thì cũng không thể cưỡng ép. Họ chia tay cũng không được gọi là hòa bình, mà cũng không có vụ cãi vã nào. Chỉ đơn gian bố cậu cảm thấy hết yêu và mẹ cậu cũng quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân này. Họ lạnh nhạt ký đơn ly hôn ngay trước mặt đứa con trai mới 10 tuổi của mình. Sau đó cậu có hỏi mẹ rằng bà có yêu bố không, nhưng mẹ chỉ cười buồn xoa đầu cậu rồi dắt em trai đi mất. Còn bố sau khi ly hôn một tháng đã cưới về một cô vợ mới. Bà nội không thích dì đó, và cậu cũng vậy. Dì đã từng có một đời chồng và cũng có một cậu con trai lớn. Anh ta lớn hơn cậu một tuổi, chăm chỉ và ngoan ngoãn, thậm chí còn học trường y. Dù không phải con ruột nhưng đi đâu bố cũng tự hào về anh ta. Còn cậu lại bị coi là một thằng chơi bời lêu lổng, suốt ngày chỉ biết đá bóng. Nhưng cậu cũng không quan tâm, vì cậu luôn coi bà nội là người thân duy nhất của mình. Gần đây sức khỏe của bà hơi yếu nên cậu khá lo. Mới hôm trước mẹ có dẫn em trai về thăm bà, tình cờ bị dì nhìn thấy. Có một trận cãi vã nhỏ xảy ra, điều này khiến bà càng yếu hơn. Đứa em ruột của cậu bây giờ đã 14 tuổi, những vẫn trong độ tuổi cần người chăm sóc. Mẹ đã có tái hôn và cũng có một cô con gái nhỏ. Ở cái độ tuổi 14 còn đang dậy thì, em trai hay suy nghĩ linh tinh, rằng mẹ sẽ không cần mình nữa, mình là người thừa trong nhà. Đôi lúc cậu cảm thấy thà rằng đón em về ở với mình. Nhưng chính bản thân cậu cũng không có gì ổn định vững chãi cả.
Vì cuộc hôn nhân của bố mẹ mà cậu cũng không muốn kết hôn, cũng không muốn hẹn hò. Nhưng khi nhìn thấy cô, ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu đã biết, cậu xong rồi. Nhưng cậu cảm nhận được cô luôn vạch giới hạn với cậu. Nếu đến quá gần, cô sẽ lùi ra xa, mà nếu cậu không chủ động, thì sẽ không thể nói chuyện với cô được mất. Vì một lý do nào đó cậu luôn nghĩ rằng cô có thể rời đi bất cứ lúc nào. Tâm của cô không đặt ở đây, nhưng cô lại đặc biệt quan tâm đến gia đình của Bình An và Thiên Hương. Mới đầu cậu còn nghĩ rằng cô có tình cảm với Bình An, nhưng rồi lại nhận ra đó giống như tình thân nhiều hơn. Sự quan tâm chăm sóc của cô với hai người họ khiến cậu cảm thấy ba người có mối liên kết chặt chẽ mà không ai xen vào được. Cậu muốn tìm hiểu và thân thiết với cô hơn, nhưng có vẻ điều này đang rất khó khăn.
Linh Đan ngồi nghe từ đầu đến cuối. Đến khi cậu kể xong, sau đó là một màn im lặng. Cô liếc sang bên cạnh. Mắt cậu vẫn nhìn thẳng, nhưng cô biết cậu đang đợi câu trả lời từ mình.
- Tôi muốn theo đuổi em. - Gia Khôi bất ngờ nói - Tôi chưa tỏ tình, nên em không cần lo lắng. Việc theo đuổi là việc của tôi. Nếu em cảm thấy phiền, tôi sẽ chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh làm bạn với em thôi. Nhưng nếu được, thì cho phép tôi được không?
- Cái đó là việc của cậu, sao lại xin phép tớ làm gì.. - Linh Đan quay mặt đi chỗ khác, cô cảm giác gương mặt mình đang nóng bừng.
- Vậy tôi sẽ coi như em đồng ý. - Gia Khôi mỉm cười dịu dàng nhìn cô - Đó là hoàn cảnh hiện giờ của tôi. Tất nhiên em không muốn kể về mình, tôi không ép. Tôi có thể chờ cho đến khi em mở lòng.
Linh Đan cũng muốn một ngày nào đó kể với cậu câu chuyện của mình. Nhưng có lẽ cậu sẽ không tin, hoặc nếu kể rồi lại biết tình cảm này sẽ không có cái kết có hậu, lúc đấy chắc chắn cậu sẽ rất buồn.
- Nhưng..
- Tôi cũng chuẩn bị tinh thần để em từ chối rồi. Nhưng ít nhất là bây giờ đừng đẩy tôi ra xa nhé. - Gia Khôi ngắt lời cô.
Cô gái vẫn im lặng, nhưng cô đã ngầm đồng ý. Tuy không biết tương lai như thế nào, nhưng có người đã từng nói rằng hãy sống như không có ngày mai, sống hết mình cho hiện tại. Vậy cô sẽ hết mình một lần.
Bỗng chốc bầu trời như sáng hơn, một vài ngôi sao đột nhiên xuất hiện. Cô khẽ cười nhìn lên trời. Đúng vậy, nếu mai không được gặp nhau nữa, vậy cô cũng không muốn phải mang theo nuối tiếc suốt đời.
* * *
Buổi picnic diễn ra với nhiều câu chuyện. Ngày hôm sau mọi người ai về nhà nấy cùng những cảm xúc vui buồn xen lẫn nhau.
Hai tuần tiếp lại trôi qua. Những ngày này Linh Đan vẫn tiếp tục trông tiệm tạp hóa giúp bà ngoại, còn ba người kia vẫn ngày ngày đến trường. Điều thay đổi duy nhất là sự thân thiết của Bình An và Thiên Hương phát triển nhanh một cách chóng mặt. Thậm chí thi thoảng Thiên Hương còn sang nhà Bình An học thêm, ăn tối và trò chuyện cùng bà nội mà không có cô. Những hôm như vậy cô sẽ về ăn cơm cùng ông bà ngoại. Hai người cũng nhận ra cô con gái rượu của mình đã biết rung động, họ cũng ngầm đồng ý. Bà nội đã dần vượt qua cú sốc mất con, tình tình bà vẫn như cũ ít nói và dịu dàng như vậy. Điều này cũng khiến ông ngoại không còn phản đối mối tình này nữa. Dù đôi bạn trẻ vẫn chưa đặt cho mối quan hệ này một cái tên, nhưng ai nhìn vào cũng biết họ sớm muộn gì cũng thành một đôi. Mối quan hệ của ông bà nội cũng khá hơn rất nhiều. Bà đã mở lòng với chồng hơn và cũng nhận ra tình yêu thầm lặng của ông. Thi thoảng Thiên Hương có gọi cả Linh Đan cùng sang bên đó. Những lúc như vậy cô thường xuyên nhắc ông nội chú ý giữ gìn sức khỏe, không được rượu bia hút thuốc và phải đi khám tổng quát định kỳ. Nhờ bà nội chăm sóc sát sao nên cô cảm thấy rằng tương lai sẽ có tiển triển tốt hơn. Cô cũng hỏi Thiên Hương sao không dẫn Bình An về nhà mình, nhưng căn bản cậu rất ngại ông ngoại. Điều đó cũng có lý thôi. Cậu đang muốn tán tỉnh đứa con gái độc nhất quý giá của ông, thì khi đối mặt với nhau cậu cũng sẽ thấy lo sợ. Nghĩ đến đây cô lại thấy buồn cười. Mẹ chồng - nàng dâu đã giải quyết xong, bây giờ lại xuất hiện bố vợ - con rể à? Nhưng có lẽ cũng không quá khó khăn đâu, vì ông ngoại cũng ngầm đồng ý rồi mà. Cô vui vẻ ngắm nhìn những đám mây trên bầu trời, nhìn chúng mềm mại hệt như kẹo bông gòn vậy.
Bỗng một que kẹo xuất hiện trước mắt cô, sau đó là gương mặt của Gia Khôi. Cả tuần này cậu thường xuyên đến chơi với cô sau khi tan học. Nghe nói sắp có một trận bóng, nhưng cậu chỉ luyện tập khoảng một hai tiếng. Đôi khi cô cũng thấy khá tội lỗi, nên thường khuyên cậu tập trung cho trận đấu đó. Những lúc như vậy cậu chỉ gạt đi rồi nói sang chuyện khác. Sau đó cô sẽ nghiêm mặt lại và nói rằng đừng vì cô mà từ bỏ ước mơ của mình. Cô biết cậu muốn trở thành cầu thủ bóng đá. Ngày hôm đó sau khi trải lòng về gia đình và cảm xúc của mình, cậu có nói từ nhỏ bản thân đã có niềm đam mê với quả bóng tròn. Mỗi khi có áp lực thì việc chơi bóng luôn giúp cậu cảm thấy đỡ hơn. Nhưng hiện tại có một người nữa cũng giúp sức trong việc này. Gương mặt Linh Đan một lần nữa đỏ bừng.
- Em sao thế, ốm à? - Gia Khôi đưa tay sờ trán cô gái đang cúi đầu.
Cậu nhận ra cô hay chìm trong những suy nghĩ của mình, khi đó cô sẽ không muốn bị làm phiền. Nhưng đôi lúc cô nghĩ vẩn vơ rồi lại tự mình đỏ mặt, lúc ấy cậu lại muốn trêu chọc cô, rồi cô sẽ tức giận đến nỗi phồng má, hệt như một chú thỏ vậy. Đây là một điểm đáng yêu của cô mà cậu khám phá được.
Linh Đan lườm cậu rồi gạt bàn tay kia ra. Cô lúi húi lục trong balo tìm cuốn nhật ký quen thuộc. Dạo gần đây cô không hay viết nhật ký nữa, nên hôm nay phải viết bù. Bỗng cô thấy cuộc sống cứ diễn ra như thế này thì thật bình yên. Đôi lúc cô cũng nhớ gia đình của mình, nhưng sau đó lại quên đi. Dù sao mọi người cũng sẽ trở về nơi mình sinh ra, nên cô chắc chắn rằng trong tương lai sẽ được về nhà. Cô cũng có cái nhìn thoáng hơn với hiện thực. Nếu đã xuất hiện ở đây thì nên sống thật vui vẻ. Sợ hãi và lo nghĩ cũng không giúp ích được gì.
Tuy nhiên như người ta vẫn nói, đôi khi bình yên quá lại là dấu hiệu cho cơn giông bão sắp đến.
Có tiếng bước chân vào tiệm. Linh Đan và Gia Khôi vẫn đang chìm đắm trong công việc riêng của mình. Một tiếng đặt đồ vang lên, đó là một hộp thuốc lá.
- Tính tiền giúp anh cái này bé ơi.
- Dạ. - Linh Đan vội vàng gấp cuốn nhật ký lại.
Ánh mắt cô chán ghét liếc qua hộp thuốc. Lại là một người không biết quan tâm sức khỏe của mình.
- Ô, là Gia Khôi đây mà?
Linh Đan ngạc nhiên nhìn lên, rồi quay lại nhìn chàng trai đang ngồi cạnh mình. Gương mặt của cậu sững sờ, đôi mắt mở to như không tin vào mắt. Nhưng vẻ mặt đó chỉ thoáng qua vài giây, rồi cậu lại nhăn mặt thể hiện rõ sự khinh bỉ.
- Sao anh lại ở đây? - Cậu gằn giọng
- Thì anh học ở đây còn gì. - Chàng trai kia phì cười
Gia Khôi vẫn nhìn chằm chằm vào người đó, đôi tay cậu nắm chặt hiện rõ đường gân xanh. Linh Đan chưa bao giờ thấy cậu tức giận đến vậy.
- Rồi, rồi. Anh đi theo một bạn gái. Là người anh định tìm hiểu. - Anh ta vừa nói vừa liếc cô - Bao nhiêu nhỉ?
- À của anh..
- Bố không cho anh hút thuốc cơ mà? - Gia Khôi khó chịu kéo tay Linh Đan, từ câu nói này cô cũng nhận ra được đối phương là ai
- Bạn gái em à? - Anh ta nhanh chóng nhận ra sự thân mật của hai người, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới - Có vẻ quen quen, chúng ta gặp nhau chưa nhỉ?
Nghe anh ta nói xong Linh Đan cũng không nhịn được mà nhìn lại. Là một anh chàng cao hơn Gia Khôi một chút, tóc cắt gọn gàng dùng keo vuốt ngược ra phía sau, mắt đeo kính khá tri thức. Đúng là có hơi quen thật, nhưng cô không nhớ ra gặp ở đâu. Có thể do gương mặt này quá phổ biến. Thực ra nếu xếp cạnh Bình An và Gia Khôi thì anh ta còn không bằng một góc.
- Đừng đánh giá người ta như vậy, anh cũng đâu giỏi giang gì. - Cậu con trai lập tức đứng lên muốn đuổi người
Linh Đan vội vàng nắm tay Gia Khôi, nhìn chàng trai kia một cách dè chừng.
- Được rồi - Anh ta giơ tay ra hiệu đầu hàng - Không mua nữa là được chứ gì, vậy cho anh ngồi ở trước hiên một lát nhé.
Nói đoạn anh ta thật sự chỉ ngồi ở trước cửa tiệm. Gia Khôi vẫn đề phòng nhìn anh ta. Cô gái nhỏ liền ghé sát tai thì thầm:
- Con trai của bà dì đấy à?
- Đừng quan tâm.
Vì một lý do nào đó, Gia Khôi vẫn nắm chặt tay Linh Đan, giống như sợ cô bị cướp đi vậy.
Chàng trai vẫn ngồi đó thêm một lúc lâu nữa. Khoảng chừng một tiếng, sau đó anh ta đột nhiên đứng dậy. Khi Linh Đan còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy hai hình bóng quen thuộc lại gần rồi rẽ vào tiệm tạp hóa. Sau đó anh ta bất ngờ chặn lại cô gái rồi cất giọng rạng rỡ:
- Đúng là em rồi. Nghe bạn anh nói em hay qua đây anh còn không tin, giờ tận mắt thấy thì mới đúng là không phí công đợi.
Thiên Hương tròn mắt nhìn người trước mặt. Cô đã gặp ở đâu chưa nhỉ. Nhưng cái dáng vẻ mọt sách này có phần quen thuộc.
- Em đã khỏe hơn chưa? - Anh ta quay sang Bình An nhìn một lượt rồi hỏi, ánh mắt nhanh chóng xác định mối quan hệ của hai người.
Không khí trong tiệm dần trở nên căng thẳng. Chỉ trong nháy mắt chàng trai trưởng thành này đã chiếm trọn sự ác cảm của hai cậu con trai, để lại hai cô gái ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- A, em nhớ ra rồi. Bảo Bảo gì đó. - Thiên Hương quay sang nói với cậu bạn - Cái anh giúp cậu hôm cậu bị mất nước ấy.
- À.. - Bình An cố tình kéo dài giọng - Cảm ơn anh.
Linh Đan huých mạnh Gia Khôi. Không ngờ có chuyện trùng hợp đến vậy.
- Đúng rồi, anh còn chỉ đường cho bạn em đến tìm hai đứa mà. - Bảo Đức quay lại nhìn.
Cả ba người còn lại cũng đổ dồn con mắt về phía cô. Linh Đan bỗng thấy áp lực.
- Bao giờ vậy?
- Ô ngay hôm đấy luôn, nhìn em có vẻ rất vội vàng.
- Làm gì có?
Chỉ ba chữ của Linh Đan khiến chàng trai bỗng không biết nói gì. Nhưng Gia Khôi lại rất hài lòng về điều này. Không phải giả vờ, cô thực sự không nhớ ra. Ngày hôm đó đúng là cô có hỏi một sinh viên khoa y, nhưng nhìn họ đâu giống nhau. Hơn nữa làm gì có chuyện học y mà vẫn đi hút thuốc. Tự đấm tự xoa à? Linh Đan nhìn Bảo Đức từ trên xuống dưới, cảm giác anh ta như một người bệnh. Nếu là con trai của bà dì kia, hình như Gia Khôi có nói anh ta cũng học y. Nói vậy thì cũng thật trùng hợp. Quanh đi quẩn lại rồi lại gặp nhau. Vậy chắc người hôm đó cô gặp đúng là anh ta rồi.
- Nhưng anh ở đây làm gì vậy, anh Bảo Bảo gì đó? - Thiên Hương cất tiếng hỏi.
- Là Bảo Đức. - Chàng trai kiên nhẫn nói - Anh đến tìm em mà.
- Để làm gì vậy? - Bình An và Linh Đan đồng thanh rồi bất ngờ nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự kiên định, giống như trong giây lát họ đã quyết định trở thành đồng đội vậy.
- Anh muốn.. - Bảo Đức liếc sang cậu con trai đeo kính - hỏi em đã có bạn trai chưa?
Đùng..
Bất ngờ tiếng sấm vang lên. Dường như sắp có cơn mưa lớn. Bầu trời tối dần đầy vẻ u ám, mọi người ngoài đường nhanh chóng thu dọn chuẩn bị về nhà. Những quán ăn vội vã dựng ô che và có vài người đang đi xe dừng lại để lấy áo mưa.
Trong cửa tiệm tạp hóa, bốn người nhìn chằm chằm vào người con trai ấy, giống như lời anh ta vừa thốt ra là một câu hỏi đáng lẽ không nên xuất hiện vậy.
Bỗng có tiếng đóng cọc vang lên. Một chàng trai cao gầy lướt qua cầm bạt trong tay Linh Đan, rồi nhanh chóng trải ra. Ánh mắt cậu nhìn cô như đang ra hiệu. Hai người phối hợp cùng căng bạt lều. Rất nhanh chiếc lều chữ A đã được dựng xong xuôi. Cùng lúc đó phía bên kia cũng ngừng trêu đùa mà tập trung dựng lều. Gia Khôi liếc cô gái đang giãn cơ mặt tỏ ý hài lòng, cậu khẽ cười rồi lặng lẽ ngồi xuống xếp đồ ăn ra.
Linh Đan ngại ngùng nhìn cậu. Chắc cậu đã thấy gương mặt chán nản của cô rồi. Vốn dĩ cô không muốn làm mất hứng mọi người. Thực ra cô có thể giục bố mẹ hãy nghiêm túc dựng lều, nhưng cô không làm điều đó mà chỉ im lặng mặc họ đùa giỡn. Điều này cũng là cô tự chuốc bực vào người thôi.
Thiên Hương không rõ tình hình, vui vẻ chạy lại rủ Linh Đan cùng đốt lửa trại. Bình An đứng sau chăm chú nhìn cô, nín cười.
- Mới buổi trưa mà đốt lửa trại cái gì? Tối mới đốt chứ? - Linh Đan nghiêng đầu khó hiểu
- Bình An bảo đốt được mà? - Thiên Hương tròn mắt
Cuối cùng chàng trai đeo kính không nhịn được nữa, cậu cười phá lên. Sau đó là màn rượt đuổi của đôi bạn trẻ, bỏ lại hai người đang lắc đầu ngán ngẩm chậm rãi xếp đồ từ vali ra.
Sau khi tiếng cười nói của Bình An và Thiên Hương đã dần ngớt, Gia Khôi đoán chắc họ chạy ra gần hồ. Khu cắm trại này cách không xa trung tâm thành phố, lại ở gần một cái hồ, gió mát khiến cái lạnh rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu cảm nhận được người con gái bên cạnh khẽ rùng mình, lập tức đứng dậy lục trong túi một áo khoác mỏng, nhẹ nhàng choàng qua vai cô.
- Cảm ơn.
Linh Đan bất ngờ, liếc cậu rồi cúi đầu xuống. Gò má cô khẽ ửng hồng. Không còn sự ồn ảo của hai người kia, không khí chợt trở nên ngại ngùng. Tình cảm của bố mẹ phát triển nhanh khiến cô bất ngờ. Hôm nay mẹ cũng không bám lấy cô như mọi khi, mà bố cũng biết chủ động hơn khi đề xuất cùng mẹ dựng lều. Nhưng điều này lại đẩy cô vào tình thế khó xử khi phải ở chung một chỗ với cậu bạn này. Suy nghĩ tối hôm qua vẫn vấn vương trong đầu cô, cảm giác tiếc nuối lẫn không thể tin vào bản thân khiến cô nghi ngờ tình cảm của chính mình.
Gia Khôi cũng nhận thấy sự xa cách của cô hôm nay. Cậu có nghe loáng thoáng Bình An kể về hoàn cảnh hôm qua, nhưng cậu không nghĩ ra được lý do cho sự lạnh nhạt của Linh Đan. Bàn tay cầm quả táo của cậu chững lại, ánh mắt liếc nhìn ra xa, hai người kia vẫn đang ở gần hồ chơi đùa cùng nhau. Cậu khẽ cất tiếng:
- Tối nay ngắm sao không, tôi kể cho em cái này.
Linh Đan bối rối nhìn cậu. Cô khẽ "ừm" một tiếng. Trái tim vội đập liên hồi. Cô biết bản thân đã rung động, nhưng tình cảm này cô không chắc là tình yêu. Cô chỉ mới đến đây một tuần, nếu phát sinh một mối tình ngay tại đây thì với cô quá vội vàng. Cô muốn chầm chậm tìm hiểu, chầm chậm thích cậu. Nhưng cô cũng lo ngại rằng nhỡ mai tỉnh dậy đang ở năm 2024, vậy cô sẽ không thể tìm thấy cậu nữa. Hơn tất cả tuổi tác của hai người cũng quá xa, cậu còn là bạn thân của bố. Nếu trong tương lai cậu đã kết hôn và có những đứa con xinh đẹp, vậy tình cảm này thực sự là sai trái. Cô không muốn thay đổi tương lai của cậu, cũng không muốn bản thân tiếp tục lún sâu vào mối quan hệ biết trước không có kết quả.
Gia Khôi liên tục quan sát biểu cảm của cô. Cậu cảm nhận rõ được cô đang muốn vạch ranh giới với mình. Cảm giác này cậu chưa từng có với bất kỳ người con gái nào, cũng chưa từng muốn lại gần ai đến vậy. Hôm nay cậu muốn cô hiểu hơn về cậu, về những suy nghĩ của cậu trong những ngày gần đây.
* * *
Thấm thoắt đã đến năm giờ chiều. Buổi trưa sau khi dọn đồ xong xuôi, mọi người nghỉ ngơi rồi hẹn nhau đánh cầu lông sau khi ngủ dậy. Nhưng chuyến đi xa khiến bốn cô cậu thanh niên thấm mệt, ngủ một mạch để khi tỉnh giấc chỉ còn đủ thời gian làm bữa tối. Thực đơn hôm nay gồm thịt ba chỉ nướng và ngô nướng. Đây là lựa chọn của hai cô gái trong nhóm, tất nhiên hai chàng trai cũng không có ý kiến gì. Đầu tiên việc nhóm lửa do Gia Khôi và Bình An phụ trách, còn xiên đồ ăn vào que Linh Đan và Thiên Hương làm. Trong khi đó cặp đôi An - Hương vẫn chuyện trò hết sức vui vẻ. Cậu bạn mọt sách hôm nay nhiều chuyện bất ngờ, mà cô gái cậu thích cũng rất biết cách tung hứng cùng cậu. Chỉ có hai người ngày thường hay nói, bây giờ lại im ắng lạ thường. Gia Khôi thi thoảng vẫn liếc về phía Linh Đan, nhưng có vẻ cô đang cố tình làm lơ cậu.
Suốt bữa tối không khí cũng rất kì dị. Hai người vui vẻ nói đủ thứ chuyện trên trời xuống đất, một người cố gượng cười hùa theo, người còn lại chỉ dồn hết sự tập trung vào người khác. Sau đó mọi người cùng nhau dọn dẹp. Do mang bát nhựa đi nên không cần rửa nhiều. Gia Khôi tiếp tục thêm củi vào lửa. Cậu nhìn Linh Đan đang bám víu lấy Thiên Hương, dù cô đang trở thành kỳ đà cản mũi, thậm chí biểu cảm của Bình An bắt đầu trở nên tệ hơn. Cuối cùng cậu lấy hết can đảm đứng dậy đi về phía người con gái mà mình luôn hướng đến. Khóe mắt cậu thấy gương mặt cậu bạn mọt sách của mình đang dần rạng rỡ, cả cô gái tóc xù kia cũng trở nên tươi tắn hơn, duy chỉ có cô gái ấy lại bắt đầu lúng túng.
- Em hứa đi ngắm sao với tôi mà?
- Ồ, ngắm sao à? - Thiên Hương huých tay cô bạn, biết đâu hôm nay cậu ấy sẽ tìm thấy "người ấy" của mình.
- Đi thôi. - Linh Đan biết mình không trốn tránh được nữa, cô chậm rãi đứng dậy, phủi tay rồi quay đi.
Bình An hào hứng ngồi xuống bên cạnh Thiên Hương. Hai người nhìn nhau không nói một lời, nhưng trong lòng một lần nữa lại tràn ngập hạnh phúc.
- Mẹ cậu thế nào rồi?
- Bà ấy ổn rồi, cảm ơn cậu.
- Tớ có làm gì đâu..
- Hồi sáng nay mẹ muốn mời cậu bao giờ rảnh thì đến ăn tối.
- Được thôi, tớ cũng muốn nhờ cậu kém giúp mấy bài.
- Chăm chỉ học tập rồi?
Gò má Thiên Hương ửng đỏ. Cô im lặng. Bình An cũng không gặng hỏi nữa. Không khí dần trở nên ấm áp hơn.
* * *
Trong khi đó, phía bên này không thuận lợi lắm. Gia Khôi và Linh Đan tìm được một góc kín gần hồ. Đêm nay không hề có sao, chỉ có ánh sáng lập lòe phát ra từ những đốm lửa trại. Hai người bất động một lúc lâu, cuối cùng Gia Khôi không kìm được mà lên tiếng:
- Bố mẹ tôi ly hôn từ lúc tôi 10 tuổi. Sau đó họ đều có gia đình mới, còn tôi đang ở với bà nội.
Linh Đan ngạc nhiên. Bỗng dưng cậu kể chuyện gia đình với cô làm gì? Nhưng mặc cho ánh mắt của cô, chàng trai vẫn tiếp tục nhìn về xa xăm.
Cậu nói bà rất thương cậu. Dưới cậu còn có một đứa em trai nữa, nhưng kém cậu năm tuổi. Lúc bố mẹ ly hôn thằng bé đi theo mẹ, còn cậu nhất định không theo ai cả. Khi đó cậu nhìn thấy ánh mắt của bà buồn rầu. Bà nội rất quý con dâu, nhưng hai người đã không hợp nhau thì cũng không thể cưỡng ép. Họ chia tay cũng không được gọi là hòa bình, mà cũng không có vụ cãi vã nào. Chỉ đơn gian bố cậu cảm thấy hết yêu và mẹ cậu cũng quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân này. Họ lạnh nhạt ký đơn ly hôn ngay trước mặt đứa con trai mới 10 tuổi của mình. Sau đó cậu có hỏi mẹ rằng bà có yêu bố không, nhưng mẹ chỉ cười buồn xoa đầu cậu rồi dắt em trai đi mất. Còn bố sau khi ly hôn một tháng đã cưới về một cô vợ mới. Bà nội không thích dì đó, và cậu cũng vậy. Dì đã từng có một đời chồng và cũng có một cậu con trai lớn. Anh ta lớn hơn cậu một tuổi, chăm chỉ và ngoan ngoãn, thậm chí còn học trường y. Dù không phải con ruột nhưng đi đâu bố cũng tự hào về anh ta. Còn cậu lại bị coi là một thằng chơi bời lêu lổng, suốt ngày chỉ biết đá bóng. Nhưng cậu cũng không quan tâm, vì cậu luôn coi bà nội là người thân duy nhất của mình. Gần đây sức khỏe của bà hơi yếu nên cậu khá lo. Mới hôm trước mẹ có dẫn em trai về thăm bà, tình cờ bị dì nhìn thấy. Có một trận cãi vã nhỏ xảy ra, điều này khiến bà càng yếu hơn. Đứa em ruột của cậu bây giờ đã 14 tuổi, những vẫn trong độ tuổi cần người chăm sóc. Mẹ đã có tái hôn và cũng có một cô con gái nhỏ. Ở cái độ tuổi 14 còn đang dậy thì, em trai hay suy nghĩ linh tinh, rằng mẹ sẽ không cần mình nữa, mình là người thừa trong nhà. Đôi lúc cậu cảm thấy thà rằng đón em về ở với mình. Nhưng chính bản thân cậu cũng không có gì ổn định vững chãi cả.
Vì cuộc hôn nhân của bố mẹ mà cậu cũng không muốn kết hôn, cũng không muốn hẹn hò. Nhưng khi nhìn thấy cô, ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu đã biết, cậu xong rồi. Nhưng cậu cảm nhận được cô luôn vạch giới hạn với cậu. Nếu đến quá gần, cô sẽ lùi ra xa, mà nếu cậu không chủ động, thì sẽ không thể nói chuyện với cô được mất. Vì một lý do nào đó cậu luôn nghĩ rằng cô có thể rời đi bất cứ lúc nào. Tâm của cô không đặt ở đây, nhưng cô lại đặc biệt quan tâm đến gia đình của Bình An và Thiên Hương. Mới đầu cậu còn nghĩ rằng cô có tình cảm với Bình An, nhưng rồi lại nhận ra đó giống như tình thân nhiều hơn. Sự quan tâm chăm sóc của cô với hai người họ khiến cậu cảm thấy ba người có mối liên kết chặt chẽ mà không ai xen vào được. Cậu muốn tìm hiểu và thân thiết với cô hơn, nhưng có vẻ điều này đang rất khó khăn.
Linh Đan ngồi nghe từ đầu đến cuối. Đến khi cậu kể xong, sau đó là một màn im lặng. Cô liếc sang bên cạnh. Mắt cậu vẫn nhìn thẳng, nhưng cô biết cậu đang đợi câu trả lời từ mình.
- Tôi muốn theo đuổi em. - Gia Khôi bất ngờ nói - Tôi chưa tỏ tình, nên em không cần lo lắng. Việc theo đuổi là việc của tôi. Nếu em cảm thấy phiền, tôi sẽ chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh làm bạn với em thôi. Nhưng nếu được, thì cho phép tôi được không?
- Cái đó là việc của cậu, sao lại xin phép tớ làm gì.. - Linh Đan quay mặt đi chỗ khác, cô cảm giác gương mặt mình đang nóng bừng.
- Vậy tôi sẽ coi như em đồng ý. - Gia Khôi mỉm cười dịu dàng nhìn cô - Đó là hoàn cảnh hiện giờ của tôi. Tất nhiên em không muốn kể về mình, tôi không ép. Tôi có thể chờ cho đến khi em mở lòng.
Linh Đan cũng muốn một ngày nào đó kể với cậu câu chuyện của mình. Nhưng có lẽ cậu sẽ không tin, hoặc nếu kể rồi lại biết tình cảm này sẽ không có cái kết có hậu, lúc đấy chắc chắn cậu sẽ rất buồn.
- Nhưng..
- Tôi cũng chuẩn bị tinh thần để em từ chối rồi. Nhưng ít nhất là bây giờ đừng đẩy tôi ra xa nhé. - Gia Khôi ngắt lời cô.
Cô gái vẫn im lặng, nhưng cô đã ngầm đồng ý. Tuy không biết tương lai như thế nào, nhưng có người đã từng nói rằng hãy sống như không có ngày mai, sống hết mình cho hiện tại. Vậy cô sẽ hết mình một lần.
Bỗng chốc bầu trời như sáng hơn, một vài ngôi sao đột nhiên xuất hiện. Cô khẽ cười nhìn lên trời. Đúng vậy, nếu mai không được gặp nhau nữa, vậy cô cũng không muốn phải mang theo nuối tiếc suốt đời.
* * *
Buổi picnic diễn ra với nhiều câu chuyện. Ngày hôm sau mọi người ai về nhà nấy cùng những cảm xúc vui buồn xen lẫn nhau.
Hai tuần tiếp lại trôi qua. Những ngày này Linh Đan vẫn tiếp tục trông tiệm tạp hóa giúp bà ngoại, còn ba người kia vẫn ngày ngày đến trường. Điều thay đổi duy nhất là sự thân thiết của Bình An và Thiên Hương phát triển nhanh một cách chóng mặt. Thậm chí thi thoảng Thiên Hương còn sang nhà Bình An học thêm, ăn tối và trò chuyện cùng bà nội mà không có cô. Những hôm như vậy cô sẽ về ăn cơm cùng ông bà ngoại. Hai người cũng nhận ra cô con gái rượu của mình đã biết rung động, họ cũng ngầm đồng ý. Bà nội đã dần vượt qua cú sốc mất con, tình tình bà vẫn như cũ ít nói và dịu dàng như vậy. Điều này cũng khiến ông ngoại không còn phản đối mối tình này nữa. Dù đôi bạn trẻ vẫn chưa đặt cho mối quan hệ này một cái tên, nhưng ai nhìn vào cũng biết họ sớm muộn gì cũng thành một đôi. Mối quan hệ của ông bà nội cũng khá hơn rất nhiều. Bà đã mở lòng với chồng hơn và cũng nhận ra tình yêu thầm lặng của ông. Thi thoảng Thiên Hương có gọi cả Linh Đan cùng sang bên đó. Những lúc như vậy cô thường xuyên nhắc ông nội chú ý giữ gìn sức khỏe, không được rượu bia hút thuốc và phải đi khám tổng quát định kỳ. Nhờ bà nội chăm sóc sát sao nên cô cảm thấy rằng tương lai sẽ có tiển triển tốt hơn. Cô cũng hỏi Thiên Hương sao không dẫn Bình An về nhà mình, nhưng căn bản cậu rất ngại ông ngoại. Điều đó cũng có lý thôi. Cậu đang muốn tán tỉnh đứa con gái độc nhất quý giá của ông, thì khi đối mặt với nhau cậu cũng sẽ thấy lo sợ. Nghĩ đến đây cô lại thấy buồn cười. Mẹ chồng - nàng dâu đã giải quyết xong, bây giờ lại xuất hiện bố vợ - con rể à? Nhưng có lẽ cũng không quá khó khăn đâu, vì ông ngoại cũng ngầm đồng ý rồi mà. Cô vui vẻ ngắm nhìn những đám mây trên bầu trời, nhìn chúng mềm mại hệt như kẹo bông gòn vậy.
Bỗng một que kẹo xuất hiện trước mắt cô, sau đó là gương mặt của Gia Khôi. Cả tuần này cậu thường xuyên đến chơi với cô sau khi tan học. Nghe nói sắp có một trận bóng, nhưng cậu chỉ luyện tập khoảng một hai tiếng. Đôi khi cô cũng thấy khá tội lỗi, nên thường khuyên cậu tập trung cho trận đấu đó. Những lúc như vậy cậu chỉ gạt đi rồi nói sang chuyện khác. Sau đó cô sẽ nghiêm mặt lại và nói rằng đừng vì cô mà từ bỏ ước mơ của mình. Cô biết cậu muốn trở thành cầu thủ bóng đá. Ngày hôm đó sau khi trải lòng về gia đình và cảm xúc của mình, cậu có nói từ nhỏ bản thân đã có niềm đam mê với quả bóng tròn. Mỗi khi có áp lực thì việc chơi bóng luôn giúp cậu cảm thấy đỡ hơn. Nhưng hiện tại có một người nữa cũng giúp sức trong việc này. Gương mặt Linh Đan một lần nữa đỏ bừng.
- Em sao thế, ốm à? - Gia Khôi đưa tay sờ trán cô gái đang cúi đầu.
Cậu nhận ra cô hay chìm trong những suy nghĩ của mình, khi đó cô sẽ không muốn bị làm phiền. Nhưng đôi lúc cô nghĩ vẩn vơ rồi lại tự mình đỏ mặt, lúc ấy cậu lại muốn trêu chọc cô, rồi cô sẽ tức giận đến nỗi phồng má, hệt như một chú thỏ vậy. Đây là một điểm đáng yêu của cô mà cậu khám phá được.
Linh Đan lườm cậu rồi gạt bàn tay kia ra. Cô lúi húi lục trong balo tìm cuốn nhật ký quen thuộc. Dạo gần đây cô không hay viết nhật ký nữa, nên hôm nay phải viết bù. Bỗng cô thấy cuộc sống cứ diễn ra như thế này thì thật bình yên. Đôi lúc cô cũng nhớ gia đình của mình, nhưng sau đó lại quên đi. Dù sao mọi người cũng sẽ trở về nơi mình sinh ra, nên cô chắc chắn rằng trong tương lai sẽ được về nhà. Cô cũng có cái nhìn thoáng hơn với hiện thực. Nếu đã xuất hiện ở đây thì nên sống thật vui vẻ. Sợ hãi và lo nghĩ cũng không giúp ích được gì.
Tuy nhiên như người ta vẫn nói, đôi khi bình yên quá lại là dấu hiệu cho cơn giông bão sắp đến.
Có tiếng bước chân vào tiệm. Linh Đan và Gia Khôi vẫn đang chìm đắm trong công việc riêng của mình. Một tiếng đặt đồ vang lên, đó là một hộp thuốc lá.
- Tính tiền giúp anh cái này bé ơi.
- Dạ. - Linh Đan vội vàng gấp cuốn nhật ký lại.
Ánh mắt cô chán ghét liếc qua hộp thuốc. Lại là một người không biết quan tâm sức khỏe của mình.
- Ô, là Gia Khôi đây mà?
Linh Đan ngạc nhiên nhìn lên, rồi quay lại nhìn chàng trai đang ngồi cạnh mình. Gương mặt của cậu sững sờ, đôi mắt mở to như không tin vào mắt. Nhưng vẻ mặt đó chỉ thoáng qua vài giây, rồi cậu lại nhăn mặt thể hiện rõ sự khinh bỉ.
- Sao anh lại ở đây? - Cậu gằn giọng
- Thì anh học ở đây còn gì. - Chàng trai kia phì cười
Gia Khôi vẫn nhìn chằm chằm vào người đó, đôi tay cậu nắm chặt hiện rõ đường gân xanh. Linh Đan chưa bao giờ thấy cậu tức giận đến vậy.
- Rồi, rồi. Anh đi theo một bạn gái. Là người anh định tìm hiểu. - Anh ta vừa nói vừa liếc cô - Bao nhiêu nhỉ?
- À của anh..
- Bố không cho anh hút thuốc cơ mà? - Gia Khôi khó chịu kéo tay Linh Đan, từ câu nói này cô cũng nhận ra được đối phương là ai
- Bạn gái em à? - Anh ta nhanh chóng nhận ra sự thân mật của hai người, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới - Có vẻ quen quen, chúng ta gặp nhau chưa nhỉ?
Nghe anh ta nói xong Linh Đan cũng không nhịn được mà nhìn lại. Là một anh chàng cao hơn Gia Khôi một chút, tóc cắt gọn gàng dùng keo vuốt ngược ra phía sau, mắt đeo kính khá tri thức. Đúng là có hơi quen thật, nhưng cô không nhớ ra gặp ở đâu. Có thể do gương mặt này quá phổ biến. Thực ra nếu xếp cạnh Bình An và Gia Khôi thì anh ta còn không bằng một góc.
- Đừng đánh giá người ta như vậy, anh cũng đâu giỏi giang gì. - Cậu con trai lập tức đứng lên muốn đuổi người
Linh Đan vội vàng nắm tay Gia Khôi, nhìn chàng trai kia một cách dè chừng.
- Được rồi - Anh ta giơ tay ra hiệu đầu hàng - Không mua nữa là được chứ gì, vậy cho anh ngồi ở trước hiên một lát nhé.
Nói đoạn anh ta thật sự chỉ ngồi ở trước cửa tiệm. Gia Khôi vẫn đề phòng nhìn anh ta. Cô gái nhỏ liền ghé sát tai thì thầm:
- Con trai của bà dì đấy à?
- Đừng quan tâm.
Vì một lý do nào đó, Gia Khôi vẫn nắm chặt tay Linh Đan, giống như sợ cô bị cướp đi vậy.
Chàng trai vẫn ngồi đó thêm một lúc lâu nữa. Khoảng chừng một tiếng, sau đó anh ta đột nhiên đứng dậy. Khi Linh Đan còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy hai hình bóng quen thuộc lại gần rồi rẽ vào tiệm tạp hóa. Sau đó anh ta bất ngờ chặn lại cô gái rồi cất giọng rạng rỡ:
- Đúng là em rồi. Nghe bạn anh nói em hay qua đây anh còn không tin, giờ tận mắt thấy thì mới đúng là không phí công đợi.
Thiên Hương tròn mắt nhìn người trước mặt. Cô đã gặp ở đâu chưa nhỉ. Nhưng cái dáng vẻ mọt sách này có phần quen thuộc.
- Em đã khỏe hơn chưa? - Anh ta quay sang Bình An nhìn một lượt rồi hỏi, ánh mắt nhanh chóng xác định mối quan hệ của hai người.
Không khí trong tiệm dần trở nên căng thẳng. Chỉ trong nháy mắt chàng trai trưởng thành này đã chiếm trọn sự ác cảm của hai cậu con trai, để lại hai cô gái ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- A, em nhớ ra rồi. Bảo Bảo gì đó. - Thiên Hương quay sang nói với cậu bạn - Cái anh giúp cậu hôm cậu bị mất nước ấy.
- À.. - Bình An cố tình kéo dài giọng - Cảm ơn anh.
Linh Đan huých mạnh Gia Khôi. Không ngờ có chuyện trùng hợp đến vậy.
- Đúng rồi, anh còn chỉ đường cho bạn em đến tìm hai đứa mà. - Bảo Đức quay lại nhìn.
Cả ba người còn lại cũng đổ dồn con mắt về phía cô. Linh Đan bỗng thấy áp lực.
- Bao giờ vậy?
- Ô ngay hôm đấy luôn, nhìn em có vẻ rất vội vàng.
- Làm gì có?
Chỉ ba chữ của Linh Đan khiến chàng trai bỗng không biết nói gì. Nhưng Gia Khôi lại rất hài lòng về điều này. Không phải giả vờ, cô thực sự không nhớ ra. Ngày hôm đó đúng là cô có hỏi một sinh viên khoa y, nhưng nhìn họ đâu giống nhau. Hơn nữa làm gì có chuyện học y mà vẫn đi hút thuốc. Tự đấm tự xoa à? Linh Đan nhìn Bảo Đức từ trên xuống dưới, cảm giác anh ta như một người bệnh. Nếu là con trai của bà dì kia, hình như Gia Khôi có nói anh ta cũng học y. Nói vậy thì cũng thật trùng hợp. Quanh đi quẩn lại rồi lại gặp nhau. Vậy chắc người hôm đó cô gặp đúng là anh ta rồi.
- Nhưng anh ở đây làm gì vậy, anh Bảo Bảo gì đó? - Thiên Hương cất tiếng hỏi.
- Là Bảo Đức. - Chàng trai kiên nhẫn nói - Anh đến tìm em mà.
- Để làm gì vậy? - Bình An và Linh Đan đồng thanh rồi bất ngờ nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự kiên định, giống như trong giây lát họ đã quyết định trở thành đồng đội vậy.
- Anh muốn.. - Bảo Đức liếc sang cậu con trai đeo kính - hỏi em đã có bạn trai chưa?
Đùng..
Bất ngờ tiếng sấm vang lên. Dường như sắp có cơn mưa lớn. Bầu trời tối dần đầy vẻ u ám, mọi người ngoài đường nhanh chóng thu dọn chuẩn bị về nhà. Những quán ăn vội vã dựng ô che và có vài người đang đi xe dừng lại để lấy áo mưa.
Trong cửa tiệm tạp hóa, bốn người nhìn chằm chằm vào người con trai ấy, giống như lời anh ta vừa thốt ra là một câu hỏi đáng lẽ không nên xuất hiện vậy.