Chương 1
Bùi Trường Nhạc lấy xe đạp từ bãi đậu xe.
Thời điểm cùng Từ Tiểu Đồng đẩy xe đi ngang qua sân thể dục thấy Tô Ngôn đang cùng một đám người chơi bóng rổ. Thân thủ Tô Ngôn trong nhóm người kia có vẻ đặt biệt xuất chúng, mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng vàng đổ trên vai hắn tạo thành một tầng hào quang rực rỡ.
Bùi Trường Nhạc một tay đẩy xe, một tay hướng trên sân dùng sức vẩy, giương giọng kêu: "Hi, Hương phi -- vào một."
Tô Ngôn nghe tiếng, đang muốn vào rổ liền nghiêng người, lảo đảo một cái thiếu chút nữa đứng không vững. Nữ sinh vây quanh sân cổ vũ cho Tô Ngôn quay đầu nghi ngờ nhìn Bùi Trường Nhạc, lại nhìn bộ mặt lúng túng của Tô Ngôn một chút, hoàn toàn không hiểu.
Ngày thứ hai, tất cả các lớp đều biết, thì ra Tô Ngôn của năm nhất có biệt hiệu là -- Hương Phi. Hương Phi mà hoàng đế Càn Long sủng ái nhất, Người từ Tân Cương tới trên người có thể phát ra mùi thơm- Hương phi.
"Trời ạ..!" Bùi Trường Nhạc nghe các bạn nữ xung quanh ríu ra ríu rít đàm luận, ngửa mặt lên trời thở dài. Trong lòng nói thầm: xong rồi xong rồi, mình không cẩn thận liền biến thành cái bà ba hoa (bà tám), bây giờ Tô Ngôn nhất định là muốn vọt vào năm nhất lột da của mình.
Thời điểm Tiểu Đồng lánh trong phòng học, ở chổ cửa ra vào vươn đầu ra hỏi Bùi Trường Nhạc: "Nhạc Nhạc, bạn không phải đi xem nam sinh lớp chúng ta chơi bóng sao, trận thứ hai là bán kết của ngày hôm nay nha."
Bùi Trường Nhạc vội vàng khoát tay, "Mình làm trực nhật còn chưa có xóa bảng đen đây này." Sân bóng là địa bàn của người ta, cô không muốn chủ động đưa dê vào miệng cọp.
Xa xa vòng qua sân thể dục đi đến nhà để xe, đột nhiên phát hiện cái chìa khóa của mình không biết rơi chỗ nào rồi, đem túi xách lục lọi từ dưới lên trên vẫn tìm không được. Đang hết sức quẫn bách, một thanh âm bất đắc dĩ ở phía sau vang lên: "Cô không phải là lại ném chìa khóa đi."
* * *
Mỗi ngày đến thời gian giải lao của lớp tự học buổi tối, Bùi Trường Nhạc đều sẽ cầm ly bách huệ bằng nhựa đến lầu một, đi đến hành lang năm ba lấy nước nóng uống, chẳng qua là vì có thể đi ngang qua cửa lớp của người nam sinh kia.
Ở đây khoảng cách rộng chừng một mét, dùng tốc độ bình thường đi tới, ánh mắt lại cố làm như vô ý nhìn vào bên trong. Mỗi ngày đều như thế, không ngoại lệ. Hắn có lúc sẽ ngồi cạnh cửa sổ, chính là vị trí đó lẳng lặng vùi đầu đọc sách; có lúc cô nhìn thấy nữ sinh bên cạnh sẽ tìm đến hắn nói chuyện, hắn liền lễ phép cười cười, loại nụ cười đó trên mặt hắn chỉ bất quá chợt lóe rồi biến mất; có đôi khi đi ngang qua cửa mấy bước lại tìm không thấy bóng dáng của hắn, trong lòng Bùi Trường Nhạc liền xẹt qua một chút ưu thương nhàn nhạt.
Cô ngồi trong KFC hỏi Tô Ngôn, “làm sao để bắt chuyện với một nam sinh để hỏi tên hắn?”.
Tô Ngôn cười cười: "Cậu đi đến nói, hi, soái ca, dường như kiếp trước chúng ta từng gặp qua."
Bùi Trường Nhạc liếc hắn một cái: "Thì ra là những nữ sinh kia đều nói với cậu như vậy, thật không có phẩm vị. ngưu tầm ngưu mã tầm mã ." Cô hút một ngụm cola, ngưng mắt nhìn Tô Ngôn, tầm mắt hồi lâu không có dời đi sau đó nói: "Hi, soái ca, còn nhớ ước định kiếp trước của chúng ta không?"
Vừa mới dứt lời, "Xì" một tiếng, Bùi Trường Nhạc tự mình nở nụ cười trước, cười nghiêng ngã, cười đến nước mắt cũng rơi theo..
Tô Ngôn lại không cười, chợt đứng lên nói: "Xem cậu làm đổ hết cola, tôi đi mua một ly khác."
"Uống không nổi, tôi muốn khoai tây."
Chờ Tô Ngôn mua khoai tây trở lại, Bùi Trường Nhạc ăn mấy cây lại la hét khát nước, vì vậy lấy cola của Tô Ngôn mở nắp ly ra, đem ống hút của mình cắm vào, hai người uống chung.
Nước đá trong cola màu nâu, mỗi lần trôi dạt chìm nổi dường như đều nhỏ hơn so với lần trước, càng thêm trong suốt. Bên thành ngoài cái ly thấm một tầng bọt nước nhỏ dày đặc, có một hai giọt nhẹ nhàng trượt tới đáy ly, dính vào trên mặt bàn, khi di chuyển khỏi sẽ thấy một vòng dấu vết mờ mờ.
"Nhạc Nhạc. . . . . ." Tô Ngôn nói.
"Uh." Bùi Trường Nhạc gác cằm ở trên bàn, hút ống hút, phát ra âm thanh sột sột.
"Hắn tên Hứa Hạo Nhiên."
"uh?"
"Chính là học trưởng năm ba, hắn tên Hứa Hạo Nhiên, chúng tôi trước kia cùng tham gia thi olympic toán học. Nếu như tôi hình dung không sai thì chính là hắn."
Bùi Trường Nhạc chợt ngẩng đầu lên, nắm tay Tô Ngôn, kích động nói: "Hương phi. . . . . . Ách, Tô Ngôn, không uổng chúng ta từ trong bụng mẹ liền bồi dưỡng ra được giao tình, công ơn này Bùi Trường Nhạc tôi sẽ không quên."
Về đến nhà đã gần tối, Bùi mẹ tự nhiên hỏi Bùi Trường Nhạc hôm nay đi đâu, đem chuyện thi thử giữa kỳ ra dài dòng hồi lâu.
"Cùng đi chơi với Tô Ngôn ấy mà." Bùi Trường Nhạc lấy Tô Ngôn ra làm kim bài miễn tử.
Quả nhiên, vừa nghe thấy hai chữ Tô Ngôn, Bùi mẹ vẻ mặt lập tức ôn hoà, "Ai nha, tại sao không gọi nó tới dùng cơm, mẹ chính là rất lâu không có nhìn thấy nó và dì Tô rồi. Nghĩ đến lúc ấy Tô Ngôn cùng lắm ra đời so với con sớm hơn một tháng, sao lại khác biệt lớn như vậy, từ nhỏ so với con nghe lời hơn, trước kia các con cùng học một vườn trẻ. . . . . ." Bùi mẹ lại lâm vào hồi ức khá lâu trước kia..
Bùi Trường Nhạc Nghĩ, tại sao mọi người đều nói con của mình tốt, nhưng mà mẹ cô lại không cho là như vậy.
"Mẹ, người tìm Tô Ngôn làm con trai đi." Bùi Trường Nhạc ngắt lời nói.
"Nhạc Nhạc, nó là anh trai, làm sao con có thể gọi Tô Ngôn ngắn như thế, càng lớn càng không ra gì."
Bùi Trường Nhạc không phản bác, thầm thì trong miệng: mẹ cái này mẹ có thể yên tâm, con đều gọi hắn là Hương Phi, không phải gọi Tô Ngôn.
* * *
"Bùi Trường Nhạc, nghe nói bạn và Tô Ngôn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên phải không?" tan lớp toán học, Tiểu Đồng thần thần bí bí lại gần.
"uh." Bùi Trường Nhạc vừa trả lời cô vừa thuận tiện ngáp một cái, sau đó chuẩn bị tiếp tục vùi đầu ngủ.
"Giới thiệu cho chúng tôi làm quen có được hay không?"
"A, bạn quen hắn làm cái gì?" Bùi Trường Nhạc buồn ngủ mông lung ngẩng đầu lên.
"Bạn là đang ở trong phúc mà chẳng biết nha, cùng khóa với chúng ta có không biết bao nhiêu nữ sinh cũng thích hắn, nghe nói còn có học tỷ cũng tới đây hỏi thăm chuyện của hắn." Tiểu Đồng mặt mê luyến, "Đặc biệt là hắn không thường cười, ánh mắt luôn tựa như mông lung, thỉnh thoảng sẽ lạnh nhạt rơi vào trên mặt một ai đó. . . . . ."
Bùi Trường Nhạc nói: "Đó là gần đây mắt hắn nhiễm trùng, không mang kính sát tròng, thị lực không tốt."
"Mỗi lần hắn đánh bóng rỗ xong, rất nhiều nữ sinh chủ động lần lượt đưa nước cho hắn uống..., kết quả hắn cũng là nhẹ nhàng cự tuyệt chỉ dùng nước của mình, thật là khốc a."
"Hành động của hắn rất quái dị , chơi bóng xong chỉ uống nước tinh khiết."
"Mỗi ngày nhìn thấy hắn, cũng cảm thấy đặc biệt sạch sẽ, không giống những nam sinh thối kia." Tiểu Đồng mắt đang tỏa sáng.
"Bạn còn chưa từng thấy qua bộ dáng hắn chảy nước mũi khi còn nhỏ, ghê tởm chết, chậc chậc ." cô quyết định vãn hồi sự sùng bái hư vô của một thiếu nữ.
". . . . . ."
Tiểu Đồng đối với bạn cùng bàn không nói, một bóng người thon dài từ cửa thoáng lướt qua. Bùi Trường Nhạc lập tức đuổi theo, nhìn bóng lưng người đó mà ngẩn ra.
Tiểu Đồng sau đó ra ngoài, một tay khoác lên trên vai của cô."Hứa Hạo Nhiên, rất tuấn tú nha."
Bùi Trường Nhạc quay đầu giật mình hỏi: "Làm sao bạn biết hắn?"
"Học sinh xuất sắc năm thứ ba của lớp chọn, đội trưởng đội bóng rỗ , đã từng là nhân vật hô mưa gọi gió của trường ta, lúc chơi bóng cá tính thẳng thắn, bình thường lại đặc biệt trầm lặng, khi vào năm cuối thì rút khỏi đội bóng, khi đó chúng ta còn chưa nhập học, cho nên bạn đương nhiên không biết."
Sau khi lên trung học ở sân trường gặp phải hắn, phát hiện tính tình hắn tựa hồ cực kỳ nội liễm (sống nội tâm), cũng không chơi bóng, luôn luôn là bộ dạng rất trầm lặng. Cho nên ngây cả bản thân cũng đang hoài nghi, thời điểm nghĩ hè trên sân bóng có phải là nhìn thấy ảo giác hay không.
Nam sinh ở cột bóng rỗ đung đưa, bên áo chơi bóng màu lam nhạt nền trắng, giày bóng rổ màu đen hiệu Nike. Trong nháy mắt hắn nhảy lên ném rổ, mái tóc mềm mại mà gọn gàng nhẹ nhàn hất lên, sau đó nhẹ nhàn đáp xuống đất, sau tiếng bóng rơi vào rổ, sẽ thấy hắn giương lên quả đấm, nheo mắt lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ và tự tin. Lúc đó, trong lòng Bùi Trường Nhạc dường như có một hạt giống đang nẩy mầm manh nha mọc rễ.
"Vậy làm sao bạn biết hắn?"
Tiểu Đồng nhíu lông mày, "Bởi vì Từ Tiểu Đồng mình sẽ không bỏ qua một soái ca. Như thế nào? Bùi Trường Nhạc, chúng ta trao đổi chứ?"
"What?" Bùi Trường Nhạc không hiểu rõ.
"Bạn giúp mình làm quen với Tô Ngôn, mình giúp bạn hiểu rõ hết thảy về Hứa Hạo Nhiên."
Giao dịch đạt thành.
Thời điểm cùng Từ Tiểu Đồng đẩy xe đi ngang qua sân thể dục thấy Tô Ngôn đang cùng một đám người chơi bóng rổ. Thân thủ Tô Ngôn trong nhóm người kia có vẻ đặt biệt xuất chúng, mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng vàng đổ trên vai hắn tạo thành một tầng hào quang rực rỡ.
Bùi Trường Nhạc một tay đẩy xe, một tay hướng trên sân dùng sức vẩy, giương giọng kêu: "Hi, Hương phi -- vào một."
Tô Ngôn nghe tiếng, đang muốn vào rổ liền nghiêng người, lảo đảo một cái thiếu chút nữa đứng không vững. Nữ sinh vây quanh sân cổ vũ cho Tô Ngôn quay đầu nghi ngờ nhìn Bùi Trường Nhạc, lại nhìn bộ mặt lúng túng của Tô Ngôn một chút, hoàn toàn không hiểu.
Ngày thứ hai, tất cả các lớp đều biết, thì ra Tô Ngôn của năm nhất có biệt hiệu là -- Hương Phi. Hương Phi mà hoàng đế Càn Long sủng ái nhất, Người từ Tân Cương tới trên người có thể phát ra mùi thơm- Hương phi.
"Trời ạ..!" Bùi Trường Nhạc nghe các bạn nữ xung quanh ríu ra ríu rít đàm luận, ngửa mặt lên trời thở dài. Trong lòng nói thầm: xong rồi xong rồi, mình không cẩn thận liền biến thành cái bà ba hoa (bà tám), bây giờ Tô Ngôn nhất định là muốn vọt vào năm nhất lột da của mình.
Thời điểm Tiểu Đồng lánh trong phòng học, ở chổ cửa ra vào vươn đầu ra hỏi Bùi Trường Nhạc: "Nhạc Nhạc, bạn không phải đi xem nam sinh lớp chúng ta chơi bóng sao, trận thứ hai là bán kết của ngày hôm nay nha."
Bùi Trường Nhạc vội vàng khoát tay, "Mình làm trực nhật còn chưa có xóa bảng đen đây này." Sân bóng là địa bàn của người ta, cô không muốn chủ động đưa dê vào miệng cọp.
Xa xa vòng qua sân thể dục đi đến nhà để xe, đột nhiên phát hiện cái chìa khóa của mình không biết rơi chỗ nào rồi, đem túi xách lục lọi từ dưới lên trên vẫn tìm không được. Đang hết sức quẫn bách, một thanh âm bất đắc dĩ ở phía sau vang lên: "Cô không phải là lại ném chìa khóa đi."
* * *
Mỗi ngày đến thời gian giải lao của lớp tự học buổi tối, Bùi Trường Nhạc đều sẽ cầm ly bách huệ bằng nhựa đến lầu một, đi đến hành lang năm ba lấy nước nóng uống, chẳng qua là vì có thể đi ngang qua cửa lớp của người nam sinh kia.
Ở đây khoảng cách rộng chừng một mét, dùng tốc độ bình thường đi tới, ánh mắt lại cố làm như vô ý nhìn vào bên trong. Mỗi ngày đều như thế, không ngoại lệ. Hắn có lúc sẽ ngồi cạnh cửa sổ, chính là vị trí đó lẳng lặng vùi đầu đọc sách; có lúc cô nhìn thấy nữ sinh bên cạnh sẽ tìm đến hắn nói chuyện, hắn liền lễ phép cười cười, loại nụ cười đó trên mặt hắn chỉ bất quá chợt lóe rồi biến mất; có đôi khi đi ngang qua cửa mấy bước lại tìm không thấy bóng dáng của hắn, trong lòng Bùi Trường Nhạc liền xẹt qua một chút ưu thương nhàn nhạt.
Cô ngồi trong KFC hỏi Tô Ngôn, “làm sao để bắt chuyện với một nam sinh để hỏi tên hắn?”.
Tô Ngôn cười cười: "Cậu đi đến nói, hi, soái ca, dường như kiếp trước chúng ta từng gặp qua."
Bùi Trường Nhạc liếc hắn một cái: "Thì ra là những nữ sinh kia đều nói với cậu như vậy, thật không có phẩm vị. ngưu tầm ngưu mã tầm mã ." Cô hút một ngụm cola, ngưng mắt nhìn Tô Ngôn, tầm mắt hồi lâu không có dời đi sau đó nói: "Hi, soái ca, còn nhớ ước định kiếp trước của chúng ta không?"
Vừa mới dứt lời, "Xì" một tiếng, Bùi Trường Nhạc tự mình nở nụ cười trước, cười nghiêng ngã, cười đến nước mắt cũng rơi theo..
Tô Ngôn lại không cười, chợt đứng lên nói: "Xem cậu làm đổ hết cola, tôi đi mua một ly khác."
"Uống không nổi, tôi muốn khoai tây."
Chờ Tô Ngôn mua khoai tây trở lại, Bùi Trường Nhạc ăn mấy cây lại la hét khát nước, vì vậy lấy cola của Tô Ngôn mở nắp ly ra, đem ống hút của mình cắm vào, hai người uống chung.
Nước đá trong cola màu nâu, mỗi lần trôi dạt chìm nổi dường như đều nhỏ hơn so với lần trước, càng thêm trong suốt. Bên thành ngoài cái ly thấm một tầng bọt nước nhỏ dày đặc, có một hai giọt nhẹ nhàng trượt tới đáy ly, dính vào trên mặt bàn, khi di chuyển khỏi sẽ thấy một vòng dấu vết mờ mờ.
"Nhạc Nhạc. . . . . ." Tô Ngôn nói.
"Uh." Bùi Trường Nhạc gác cằm ở trên bàn, hút ống hút, phát ra âm thanh sột sột.
"Hắn tên Hứa Hạo Nhiên."
"uh?"
"Chính là học trưởng năm ba, hắn tên Hứa Hạo Nhiên, chúng tôi trước kia cùng tham gia thi olympic toán học. Nếu như tôi hình dung không sai thì chính là hắn."
Bùi Trường Nhạc chợt ngẩng đầu lên, nắm tay Tô Ngôn, kích động nói: "Hương phi. . . . . . Ách, Tô Ngôn, không uổng chúng ta từ trong bụng mẹ liền bồi dưỡng ra được giao tình, công ơn này Bùi Trường Nhạc tôi sẽ không quên."
Về đến nhà đã gần tối, Bùi mẹ tự nhiên hỏi Bùi Trường Nhạc hôm nay đi đâu, đem chuyện thi thử giữa kỳ ra dài dòng hồi lâu.
"Cùng đi chơi với Tô Ngôn ấy mà." Bùi Trường Nhạc lấy Tô Ngôn ra làm kim bài miễn tử.
Quả nhiên, vừa nghe thấy hai chữ Tô Ngôn, Bùi mẹ vẻ mặt lập tức ôn hoà, "Ai nha, tại sao không gọi nó tới dùng cơm, mẹ chính là rất lâu không có nhìn thấy nó và dì Tô rồi. Nghĩ đến lúc ấy Tô Ngôn cùng lắm ra đời so với con sớm hơn một tháng, sao lại khác biệt lớn như vậy, từ nhỏ so với con nghe lời hơn, trước kia các con cùng học một vườn trẻ. . . . . ." Bùi mẹ lại lâm vào hồi ức khá lâu trước kia..
Bùi Trường Nhạc Nghĩ, tại sao mọi người đều nói con của mình tốt, nhưng mà mẹ cô lại không cho là như vậy.
"Mẹ, người tìm Tô Ngôn làm con trai đi." Bùi Trường Nhạc ngắt lời nói.
"Nhạc Nhạc, nó là anh trai, làm sao con có thể gọi Tô Ngôn ngắn như thế, càng lớn càng không ra gì."
Bùi Trường Nhạc không phản bác, thầm thì trong miệng: mẹ cái này mẹ có thể yên tâm, con đều gọi hắn là Hương Phi, không phải gọi Tô Ngôn.
* * *
"Bùi Trường Nhạc, nghe nói bạn và Tô Ngôn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên phải không?" tan lớp toán học, Tiểu Đồng thần thần bí bí lại gần.
"uh." Bùi Trường Nhạc vừa trả lời cô vừa thuận tiện ngáp một cái, sau đó chuẩn bị tiếp tục vùi đầu ngủ.
"Giới thiệu cho chúng tôi làm quen có được hay không?"
"A, bạn quen hắn làm cái gì?" Bùi Trường Nhạc buồn ngủ mông lung ngẩng đầu lên.
"Bạn là đang ở trong phúc mà chẳng biết nha, cùng khóa với chúng ta có không biết bao nhiêu nữ sinh cũng thích hắn, nghe nói còn có học tỷ cũng tới đây hỏi thăm chuyện của hắn." Tiểu Đồng mặt mê luyến, "Đặc biệt là hắn không thường cười, ánh mắt luôn tựa như mông lung, thỉnh thoảng sẽ lạnh nhạt rơi vào trên mặt một ai đó. . . . . ."
Bùi Trường Nhạc nói: "Đó là gần đây mắt hắn nhiễm trùng, không mang kính sát tròng, thị lực không tốt."
"Mỗi lần hắn đánh bóng rỗ xong, rất nhiều nữ sinh chủ động lần lượt đưa nước cho hắn uống..., kết quả hắn cũng là nhẹ nhàng cự tuyệt chỉ dùng nước của mình, thật là khốc a."
"Hành động của hắn rất quái dị , chơi bóng xong chỉ uống nước tinh khiết."
"Mỗi ngày nhìn thấy hắn, cũng cảm thấy đặc biệt sạch sẽ, không giống những nam sinh thối kia." Tiểu Đồng mắt đang tỏa sáng.
"Bạn còn chưa từng thấy qua bộ dáng hắn chảy nước mũi khi còn nhỏ, ghê tởm chết, chậc chậc ." cô quyết định vãn hồi sự sùng bái hư vô của một thiếu nữ.
". . . . . ."
Tiểu Đồng đối với bạn cùng bàn không nói, một bóng người thon dài từ cửa thoáng lướt qua. Bùi Trường Nhạc lập tức đuổi theo, nhìn bóng lưng người đó mà ngẩn ra.
Tiểu Đồng sau đó ra ngoài, một tay khoác lên trên vai của cô."Hứa Hạo Nhiên, rất tuấn tú nha."
Bùi Trường Nhạc quay đầu giật mình hỏi: "Làm sao bạn biết hắn?"
"Học sinh xuất sắc năm thứ ba của lớp chọn, đội trưởng đội bóng rỗ , đã từng là nhân vật hô mưa gọi gió của trường ta, lúc chơi bóng cá tính thẳng thắn, bình thường lại đặc biệt trầm lặng, khi vào năm cuối thì rút khỏi đội bóng, khi đó chúng ta còn chưa nhập học, cho nên bạn đương nhiên không biết."
Sau khi lên trung học ở sân trường gặp phải hắn, phát hiện tính tình hắn tựa hồ cực kỳ nội liễm (sống nội tâm), cũng không chơi bóng, luôn luôn là bộ dạng rất trầm lặng. Cho nên ngây cả bản thân cũng đang hoài nghi, thời điểm nghĩ hè trên sân bóng có phải là nhìn thấy ảo giác hay không.
Nam sinh ở cột bóng rỗ đung đưa, bên áo chơi bóng màu lam nhạt nền trắng, giày bóng rổ màu đen hiệu Nike. Trong nháy mắt hắn nhảy lên ném rổ, mái tóc mềm mại mà gọn gàng nhẹ nhàn hất lên, sau đó nhẹ nhàn đáp xuống đất, sau tiếng bóng rơi vào rổ, sẽ thấy hắn giương lên quả đấm, nheo mắt lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ và tự tin. Lúc đó, trong lòng Bùi Trường Nhạc dường như có một hạt giống đang nẩy mầm manh nha mọc rễ.
"Vậy làm sao bạn biết hắn?"
Tiểu Đồng nhíu lông mày, "Bởi vì Từ Tiểu Đồng mình sẽ không bỏ qua một soái ca. Như thế nào? Bùi Trường Nhạc, chúng ta trao đổi chứ?"
"What?" Bùi Trường Nhạc không hiểu rõ.
"Bạn giúp mình làm quen với Tô Ngôn, mình giúp bạn hiểu rõ hết thảy về Hứa Hạo Nhiên."
Giao dịch đạt thành.