Chương : 12
Về đến nhà, Vương Húc Chi đẩy hé cửa ra, thò đầu vào quan sát tình hình “quân địch”, trong nhà tối đen như mực, xem ra bố cậu đã ngủ mất rồi!
Cậu không kìm được thở phào nhẹ nhõm, kết quả vừa lách được nửa người vào, đèn đột nhiên bừng sáng, Vương Thế Hồng lặng lẽ đứng đối diện cậu như một bóng ma, trong tay còn cầm chổi lông gà, “Ồ, về rồi à.”
“Ối mẹ ơi!!” Trong nháy mắt Vương Húc Chi bị kích thích, tông cửa bỏ chạy.
“Thằng ranh này! Lại đi đánh nhau! Đánh cho bố coi!” Vương Thế Hồng giơ cao chổi lông gà đuổi theo cậu như bay.
Vương Húc Chi muốn khóc mà không khóc nổi, “Bố à! Bố định phá hủy dòng độc đinh cuối cùng của nhà họ Vương sao?!”
“Mẹ nó, đêm nay tao sẽ tự phá con cháu của tao luôn!”
“WTF!!! Bố ác ghê thế???”
Cậu không kìm được thở phào nhẹ nhõm, kết quả vừa lách được nửa người vào, đèn đột nhiên bừng sáng, Vương Thế Hồng lặng lẽ đứng đối diện cậu như một bóng ma, trong tay còn cầm chổi lông gà, “Ồ, về rồi à.”
“Ối mẹ ơi!!” Trong nháy mắt Vương Húc Chi bị kích thích, tông cửa bỏ chạy.
“Thằng ranh này! Lại đi đánh nhau! Đánh cho bố coi!” Vương Thế Hồng giơ cao chổi lông gà đuổi theo cậu như bay.
Vương Húc Chi muốn khóc mà không khóc nổi, “Bố à! Bố định phá hủy dòng độc đinh cuối cùng của nhà họ Vương sao?!”
“Mẹ nó, đêm nay tao sẽ tự phá con cháu của tao luôn!”
“WTF!!! Bố ác ghê thế???”