Chương : 2
“Này! Nhìn Vương Húc Chi kìa! Sao bị thương khắp người thế kia?”
“Xuỳ! Nghe nói cậu ta là cái loại đó, trên người xước xát mới là chuyện bình thường!”
“Oà! Ngầu ghê!”
Vương Húc Chi sờ mũi, sao cậu không biết mình là cái loại đó nhỉ.
Cậu giơ tay xoa mông, miệng lầm bầm nói: “Mẹ, đau chết mất, ông già chỉ biết đánh mông ông đây.”
Vương Húc Chi bước vào lớp học, quăng cặp sách lên mặt bàn hoàn toàn theo thói quen, bất giác mông vừa ngồi xuống ghế, “Ai da!” Gào thảm thiết một tiếng đứng phắt dậy.
Trong chốc lát, cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía cậu ta.
“Nhìn gì mà nhìn?! Lần đầu phát hiện ra tao đẹp trai à?! Quay đầu ra chỗ khác!” Vương Húc Chi hung dữ lườm bọn nó, cuối cùng chọn đứng im.
Chuông vào tiết réo vang, một cậu học trò cắt kiểu tóc rất gọn gàng, trên khuôn mặt sắc sảo mang ý cười, hai mắt hơi híp lại, hàng mi dài rậm phủ bóng trên mặt, là một cậu hot boy trong trường, vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Trình Nguyệt Minh, hàng xóm, kẻ thù, bạn cùng lớp, bàn kế của cậu.
“Húc Chi, cậu đứng đó làm gì? Chắn tầm nhìn của tôi.” Trình Nguyệt Minh ngồi xuống xong, một tay chống cằm, cười híp mắt nhìn Vương Húc Chi.
“Xuỳ! Nghe nói cậu ta là cái loại đó, trên người xước xát mới là chuyện bình thường!”
“Oà! Ngầu ghê!”
Vương Húc Chi sờ mũi, sao cậu không biết mình là cái loại đó nhỉ.
Cậu giơ tay xoa mông, miệng lầm bầm nói: “Mẹ, đau chết mất, ông già chỉ biết đánh mông ông đây.”
Vương Húc Chi bước vào lớp học, quăng cặp sách lên mặt bàn hoàn toàn theo thói quen, bất giác mông vừa ngồi xuống ghế, “Ai da!” Gào thảm thiết một tiếng đứng phắt dậy.
Trong chốc lát, cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía cậu ta.
“Nhìn gì mà nhìn?! Lần đầu phát hiện ra tao đẹp trai à?! Quay đầu ra chỗ khác!” Vương Húc Chi hung dữ lườm bọn nó, cuối cùng chọn đứng im.
Chuông vào tiết réo vang, một cậu học trò cắt kiểu tóc rất gọn gàng, trên khuôn mặt sắc sảo mang ý cười, hai mắt hơi híp lại, hàng mi dài rậm phủ bóng trên mặt, là một cậu hot boy trong trường, vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Trình Nguyệt Minh, hàng xóm, kẻ thù, bạn cùng lớp, bàn kế của cậu.
“Húc Chi, cậu đứng đó làm gì? Chắn tầm nhìn của tôi.” Trình Nguyệt Minh ngồi xuống xong, một tay chống cằm, cười híp mắt nhìn Vương Húc Chi.