Chương 8: Biên Cố
Ellie bước từng bước nhanh chóng đến bên giường của mẹ. Cô liền bàng hoàng đứng bất động đánh rơi con gấu đang cầm trên tay xuống đất, đôi mắt to tròn đã long lanh ngấn nước, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào đã méo xệch tự khi nào, đôi bàn tay bụ bẫm run run đưa ra muốn nắm lấy tay mẹ nhưng lập tức bị Rimi ngăn lại nói rằng phải giữ khoảng cách.
Chỉ là Ellie không thể tin vào mắt mình người phụ nữ gầy guộc, làn da nõn nà hồi trước nay đã nhăn nheo như đã già đi cả chục tuổi giống một bà già hô hấp khó khăn đang nằm bất động trên giường.
Cô liền gào khóc nức nở không ngừng hỏi hạn Soralia, từng giọt nước mắt rơi xuống lã chã.
“ Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ thấy không khỏe sao mẹ ơi! ”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Từng câu “mẹ ơi” vang lên thật cay đắng và xót xa kiến những người chứng kiến ở đấy đều không kiềm được mà nhăn mặt quay đi âm thầm rơi lệ, các bác sĩ đứng bất lực tay nắm chặt dáng vẻ tự trách trấn an Ellie.
“ Thưa công nương, phu nhân chỉ bị bệnh có chút nặng sẽ sớm khỏi thôi, chúng thần sẽ dốc hết sức chữa trị cho người, mong công nương đừng lo lắng ”.
Mặc dù nói như vậy nhưng ai nấy đều đã cố gắng hết sức, biết rằng dù có hy vọng thì kỳ tích vẫn không thể xuất hiện, chỉ biết bất lực chạy đua với từng dòng thời gian tích tách trôi qua.
Bàn tay thon dài của bà cố đụng đậy giơ lên với về phía con gái, muốn vuốt ve bầu má mũm mũm và lau nước mắt cho Ellie nhưng dường như là không thể, khiến lòng bà đau đớn như có ngàn vết kiếm đâm vào khiến bà cũng rơi nước mắt.
Soralia gắng gượng sức lực, hơi thể gắp dồn dập ngậm ngùi cố nói ra những câu nói yếu ớt an ủi cô con gái yêu dấu đang không ngừng khóc thút thít sợ hãi.
“ Con gái của ta…Mẹ sẽ ổn thôi…Sau khi khỏi bệnh mẹ con ta lại…lại cùng nhau đi dạo trong hoa viên nhé…”.
“ Mẹ hứa đấy nhé, mẹ phải nhanh chóng khỏe lại con sẽ hát cho mẹ nghe ”.
Không thể ngờ được triệu chứng của căn bệnh này mang đến lại tàn khốc tới vậy, chúng âm thầm sinh sản và phá hủy các tế bào trong cơ thể, khiến họ ho đến rách họng, không ngừng nôn ra máu, đau nhức toàn thân, thị lực và thính giác suy giảm nhanh chóng, liên tục mất sức tứ chi và cuối cùng là hoàn toàn mất đi khả năng hoạt động, căn bệnh còn dần dần hút cạn sinh lực người bệnh khiến họ phải chịu những cơn đau đớn thấu tận xương tủy, từng ngày trôi qua cứ như ác mộng không thể chấm dứt đối với họ.
Soralia cũng không ngoại lệ, mái tóc xanh ngọc bích bồng bềnh mượt mà như tấm lụa đào của bà giờ đây đã thưa thớt và chuyển sang màu trắng lộ ra cả một khoảng da đầu, đôi mắt hiền dịu thấu cảm động lòng người lúc này chỉ còn là một đôi mắt vô hồn vô hướng như chấp nhận số phận, đôi môi ngày nào còn đỏ mọng ẩm ướt mềm lại luôn nở nụ cười nay đã khô khốc nhạt nhào như chiếc lá khô rất dễ bị tan biến vào hư không, đến cả làn da trắng trẻo nõn nà không tì vết giống như một thiên thần giáng thế luôn nhận được ánh mắt ngưỡng mộ ở bất cứ đâu chỉ còn là những nết nhăn xạm màu héo úa, cơ thể gầy guộc chỉ còn là da bọc xương có thể nhìn ra bằng mắt thườn ngay lập tức.
Căn bệnh quái ác đã khiến nhiều người mất mạng, khiến bao gia đình tan nát chịu cảnh chia ly, có khi lại giải thoát cho rất nhiều linh hồn lạc lối khổ đau, và cũng đã cướp đi sức mạnh của thần linh biến thánh nữ xinh đẹp tràn đầy sức sống, luôn tỏa ra ánh hào quang ấm áp sưởi ấm và cứu rỗi rất nhiều tâm hồn đan rỉ máu giờ chỉ còn là một cái xác có hồn nằm bất lực trên chiếc giường chờ đợi cái chết.
Soralia cất tiếng đề nghị Rimi đưa Ellie về phòng, vì có lẽ bà đã cảm nhận được thời gian của mình đã hết, bà không muốn để con gái đã đặt rất nhiều hy vọng vào bà lập tức đổ vỡ. Nhưng Ellie nhất quyết không chịu, cô chỉ muốn ở lại chăm sóc và muốn chính mắt thấy mẹ khỏe lại. Soralia hết cách cho phép cô ở lại và dặn dò vài ba câu.
“ Ellie yêu dấu của mẹ, mẹ biết con là một cô bé đáng yêu, ngoan ngãn…và…hiểu chuyện, vậy nên khi mẹ không có bên cạnh…con hãy nghe lời cha chăm chú học hành…không được ham chơi…không được bỏ bữa…không được…không được thức khuya, phải biết chăm sóc bản thân, phải lớn lên thật khỏe mạnh…được chứ? ”.
“ Được…được ạ con sẽ nghe theo lời mẹ, thật ngoan ngoãn nghe lời cha, sẽ chăm chỉ học tập không ham chơi, vậy mẹ phải nhanh chóng khỏe nhé ”.
Soralia quảnh mặt sang nhìn con gái, hình ảnh Ellia trong mắt bà dần chở lên mờ ảo, hơi thở cũng dần yếu đi, rồi bà lại nhìn xung quang căn phòng như tìm kiếm ai đó nhưng đáng tiếc thay người bà đang tìm kiếm lại không có mặt ở đây, cho đến cuối cùng bà vẫn không thể đợi tới khi người trong lòng mình quay lại nhìn mặt chàng lần cuối.
Soralia cố gắng dùng hơi thể sắp tàn còn lại nở một nụ cười méo mó, đôi mắt tràn ngập ý cười đã ngẫn lệ gửi gắm lời yêu thương cuối cùng đến cho Ellie.
“ Mẹ yêu con…”.
Vừa dứt lời, bàn tay bà mất lực mà rơi xuống, đôi mắt nhắm lại, hơi thở ngay lập tức đã không còn, trái tim đã ngừng đập giấu vết của sự sống đã hoàn toàn biến mất, đúng vậy bà đã trút hơi thở cuối cùng mà rời khỏi trần gian.
Ngay lập tức tất cả mọi người có mặt đã không khống chế nổi bản thân mà khóc lớn, ai nấy đều mang nét mặt đau buồn mất mát quỳ gục xuống bên giường phu nhân mà gào thét.
Riêng chỉ có Ellie thần sắc u ám đứng bất động như mất hồn đang được Rimi ôm chặt trong lòng.
Lập tức không gian quanh cô như tĩnh lặng, bên tai chỉ còn lại tiếng ù ù không rõ, đầu óc trỗng rỗng quay cuồng không thể nghĩ được bất cứ điều gì nữa, mắt cô quay cuồng tầm nhìn trở lên mơ hồ rồi ngất lịm đi mặc cho cô hầu Rimi có gọi thế nào.
Có lẽ mọi chuyện đến với cô quá đột ngột, cái chết của mẹ làm sao một đứa trẻ 5 tuổi còn đang ngây thơ thuần khiết lại có thể chịu đựng được, điều này có lẽ là một cú đả kích lớn có thể để lại bóng đen tâm lý đeo bám cô đến suốt cuộc đời.
Chỉ là Ellie không thể tin vào mắt mình người phụ nữ gầy guộc, làn da nõn nà hồi trước nay đã nhăn nheo như đã già đi cả chục tuổi giống một bà già hô hấp khó khăn đang nằm bất động trên giường.
Cô liền gào khóc nức nở không ngừng hỏi hạn Soralia, từng giọt nước mắt rơi xuống lã chã.
“ Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ thấy không khỏe sao mẹ ơi! ”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Từng câu “mẹ ơi” vang lên thật cay đắng và xót xa kiến những người chứng kiến ở đấy đều không kiềm được mà nhăn mặt quay đi âm thầm rơi lệ, các bác sĩ đứng bất lực tay nắm chặt dáng vẻ tự trách trấn an Ellie.
“ Thưa công nương, phu nhân chỉ bị bệnh có chút nặng sẽ sớm khỏi thôi, chúng thần sẽ dốc hết sức chữa trị cho người, mong công nương đừng lo lắng ”.
Mặc dù nói như vậy nhưng ai nấy đều đã cố gắng hết sức, biết rằng dù có hy vọng thì kỳ tích vẫn không thể xuất hiện, chỉ biết bất lực chạy đua với từng dòng thời gian tích tách trôi qua.
Bàn tay thon dài của bà cố đụng đậy giơ lên với về phía con gái, muốn vuốt ve bầu má mũm mũm và lau nước mắt cho Ellie nhưng dường như là không thể, khiến lòng bà đau đớn như có ngàn vết kiếm đâm vào khiến bà cũng rơi nước mắt.
Soralia gắng gượng sức lực, hơi thể gắp dồn dập ngậm ngùi cố nói ra những câu nói yếu ớt an ủi cô con gái yêu dấu đang không ngừng khóc thút thít sợ hãi.
“ Con gái của ta…Mẹ sẽ ổn thôi…Sau khi khỏi bệnh mẹ con ta lại…lại cùng nhau đi dạo trong hoa viên nhé…”.
“ Mẹ hứa đấy nhé, mẹ phải nhanh chóng khỏe lại con sẽ hát cho mẹ nghe ”.
Không thể ngờ được triệu chứng của căn bệnh này mang đến lại tàn khốc tới vậy, chúng âm thầm sinh sản và phá hủy các tế bào trong cơ thể, khiến họ ho đến rách họng, không ngừng nôn ra máu, đau nhức toàn thân, thị lực và thính giác suy giảm nhanh chóng, liên tục mất sức tứ chi và cuối cùng là hoàn toàn mất đi khả năng hoạt động, căn bệnh còn dần dần hút cạn sinh lực người bệnh khiến họ phải chịu những cơn đau đớn thấu tận xương tủy, từng ngày trôi qua cứ như ác mộng không thể chấm dứt đối với họ.
Soralia cũng không ngoại lệ, mái tóc xanh ngọc bích bồng bềnh mượt mà như tấm lụa đào của bà giờ đây đã thưa thớt và chuyển sang màu trắng lộ ra cả một khoảng da đầu, đôi mắt hiền dịu thấu cảm động lòng người lúc này chỉ còn là một đôi mắt vô hồn vô hướng như chấp nhận số phận, đôi môi ngày nào còn đỏ mọng ẩm ướt mềm lại luôn nở nụ cười nay đã khô khốc nhạt nhào như chiếc lá khô rất dễ bị tan biến vào hư không, đến cả làn da trắng trẻo nõn nà không tì vết giống như một thiên thần giáng thế luôn nhận được ánh mắt ngưỡng mộ ở bất cứ đâu chỉ còn là những nết nhăn xạm màu héo úa, cơ thể gầy guộc chỉ còn là da bọc xương có thể nhìn ra bằng mắt thườn ngay lập tức.
Căn bệnh quái ác đã khiến nhiều người mất mạng, khiến bao gia đình tan nát chịu cảnh chia ly, có khi lại giải thoát cho rất nhiều linh hồn lạc lối khổ đau, và cũng đã cướp đi sức mạnh của thần linh biến thánh nữ xinh đẹp tràn đầy sức sống, luôn tỏa ra ánh hào quang ấm áp sưởi ấm và cứu rỗi rất nhiều tâm hồn đan rỉ máu giờ chỉ còn là một cái xác có hồn nằm bất lực trên chiếc giường chờ đợi cái chết.
Soralia cất tiếng đề nghị Rimi đưa Ellie về phòng, vì có lẽ bà đã cảm nhận được thời gian của mình đã hết, bà không muốn để con gái đã đặt rất nhiều hy vọng vào bà lập tức đổ vỡ. Nhưng Ellie nhất quyết không chịu, cô chỉ muốn ở lại chăm sóc và muốn chính mắt thấy mẹ khỏe lại. Soralia hết cách cho phép cô ở lại và dặn dò vài ba câu.
“ Ellie yêu dấu của mẹ, mẹ biết con là một cô bé đáng yêu, ngoan ngãn…và…hiểu chuyện, vậy nên khi mẹ không có bên cạnh…con hãy nghe lời cha chăm chú học hành…không được ham chơi…không được bỏ bữa…không được…không được thức khuya, phải biết chăm sóc bản thân, phải lớn lên thật khỏe mạnh…được chứ? ”.
“ Được…được ạ con sẽ nghe theo lời mẹ, thật ngoan ngoãn nghe lời cha, sẽ chăm chỉ học tập không ham chơi, vậy mẹ phải nhanh chóng khỏe nhé ”.
Soralia quảnh mặt sang nhìn con gái, hình ảnh Ellia trong mắt bà dần chở lên mờ ảo, hơi thở cũng dần yếu đi, rồi bà lại nhìn xung quang căn phòng như tìm kiếm ai đó nhưng đáng tiếc thay người bà đang tìm kiếm lại không có mặt ở đây, cho đến cuối cùng bà vẫn không thể đợi tới khi người trong lòng mình quay lại nhìn mặt chàng lần cuối.
Soralia cố gắng dùng hơi thể sắp tàn còn lại nở một nụ cười méo mó, đôi mắt tràn ngập ý cười đã ngẫn lệ gửi gắm lời yêu thương cuối cùng đến cho Ellie.
“ Mẹ yêu con…”.
Vừa dứt lời, bàn tay bà mất lực mà rơi xuống, đôi mắt nhắm lại, hơi thở ngay lập tức đã không còn, trái tim đã ngừng đập giấu vết của sự sống đã hoàn toàn biến mất, đúng vậy bà đã trút hơi thở cuối cùng mà rời khỏi trần gian.
Ngay lập tức tất cả mọi người có mặt đã không khống chế nổi bản thân mà khóc lớn, ai nấy đều mang nét mặt đau buồn mất mát quỳ gục xuống bên giường phu nhân mà gào thét.
Riêng chỉ có Ellie thần sắc u ám đứng bất động như mất hồn đang được Rimi ôm chặt trong lòng.
Lập tức không gian quanh cô như tĩnh lặng, bên tai chỉ còn lại tiếng ù ù không rõ, đầu óc trỗng rỗng quay cuồng không thể nghĩ được bất cứ điều gì nữa, mắt cô quay cuồng tầm nhìn trở lên mơ hồ rồi ngất lịm đi mặc cho cô hầu Rimi có gọi thế nào.
Có lẽ mọi chuyện đến với cô quá đột ngột, cái chết của mẹ làm sao một đứa trẻ 5 tuổi còn đang ngây thơ thuần khiết lại có thể chịu đựng được, điều này có lẽ là một cú đả kích lớn có thể để lại bóng đen tâm lý đeo bám cô đến suốt cuộc đời.