Chương 12: Tôi Đã Làm Gì Sai Sao
Lông mi người con gái đang nằm yên trên giường bệnh trắng tinh khe khẽ mở, rồi lại bị ánh sáng đột ngột bên ngoài chặn lại, đợi khi thích ứng với độ ấm, độ sáng mới lần nữa mở toàn bộ con ngươi màu nâu thuần túy. Cửa sổ không đóng, cả rèm cửa cũng được kéo qua một bên, những tán lá đung đưa trong gợn gió mơn man rồi lẳng lặng như đang thẹn thùng mà rơi tự do một cách chậm rãi cuối cùng đáp xuống thảm cỏ xanh mướt. Một chú bồ câu trắng mập mạp ghé trên khung cửa sổ, cặp mắt ngây thơ đảo khắp căn phòng rồi nhấp nháy mấy cái tập trung vào hai con ngươi màu nâu trong suốt như ngọc lưu ly ản giấu nơi tận cùng của đại dương. Bầu trời có chút âm u và buồn bã, ánh mặt trời ấm áp đã bị tầng tầng lớp lớp mây mù che khuất.Thiếu nữ đang cố gắng cựa người để ngồi dậy chợt một cơn đau âm ỉ như bị rạch xé lần nữa từ sau lưng vòng đến bụng trước. Trí nhớ quay cuồng trở về khoảnh khắc bản thân đã bất chấp tính mạng bảo vệ ngài Fred. Cứ tưởng rằng cái mạng nhỏ đã xong đời rồi, không nghĩ tới hiện tại còn có thể ngồi đây cảm nhận cái đau của vết thương bị đâm. Đồng hồ treo tường chỉ cho biết giờ giấc còn ngày tháng thì không. Không biết bản thân đã hôn mê bao lâu rồi, chợt tiếng cửa mở kêu cạch. Trương Ý Nhi nhíu mày nằm im, ánh mắt quan sát chăm chú cửa chính, ngay sau đó xuất hiện một người không rõ là nam hay nữ vì mái tóc tém ngắn củn và bộ đồ đen có chút rộng rãi trên người “hắn”. Ở đâu ra một người kỳ lạ vậy? Còn tưởng là Lion, đương nhiên cô không dám nghĩ đến ngài Fred sẽ tới thăm mình. “Cô Trương.” Đến cả giọng nói cũng khó phân biệt nốt, khiến cho Trương Ý Nhi rơi vào hoang mang, nên xưng hô thế nào đây? Có điều người đó trông cực kỳ đẹp mắt, là loại vẻ đẹp phi giới tính, nói là nam người ta cũng tin mà gọi là nữ cũng chẳng ai nghi ngờ. Đan Đan phớt lờ cái bộ dạng ngốc đần của Trương Ý Nhi nâng tay nhấn vào nút màu đỏ. Trong lúc đợi bác sĩ đến khám lại cho Trương Ý Nhi, Đan Đan dường như nhìn thấu được sự thắc mắc không chút che giấu trong đôi mắt của cô nàng ngây thơ kia, đành “tốt bụng” mà khai báo: “Tôi là Đan Đan, thuộc hạ của ngài Fred… một người phụ nữ chính hiệu.” Còn không nói rõ thì cô Trương này chắc sẽ dùng cái ánh mắt kia ngó cô ta đến tức điên mất. Trương Ý Nhi hơi ngại vội cụp mi, rồi đáp đại một câu: “Ra vậy.” Vết thương lại nhói đau, không nhịn được mà rên thành tiếng. Đan Đan cau mày lo lắng: “Cô ổn không?” Ngài Fred đã giao nhiệm vụ bảo vệ Trương Ý Nhi cho cô ta, cô ta tuyệt đối không thể để cô Trương xảy ra bất cứ chuyện không tốt nào. Trương Ý Nhi cắn môi lắc đầu: “Hơi đau thôi.” Vừa lúc này bác sĩ phụ trách chính của Trương Ý Nhi đã đến. Ông đo nhịp tim, kiểm tra lại vết mổ ở bụng,... cuối cùng gật đầu với Đan Đan đang mặt mày lạnh lùng đứng bên cạnh. Suýt thì bị ánh mắt đầy sát khí của cô ta dọa cho một trận, tại sao những người này lại đáng sợ như vậy chứ. Ngài Frederick kia thì thôi không nói đến làm gì nữa, hắn đã yêu nghiệt đến mức thượng thừa rồi. Nhưng thuộc hạ của hắn… bị người này gắt gao nhìn chằm chằm, da gà khắp thân thể từng đợt nổi lên, cái tên nam nữ không thể phân biệt được đây cũng đáng sợ không khác gì chủ nhân của “hắn”. Bác sĩ tội nghiệp vuốt cái khuôn mặt già nua báo cáo với Đan Đan: “Cô Trương không còn nguy hiểm gì nữa, dưỡng bệnh khoảng một tháng là có thể hoạt động trở lại bình thường. Có điều cần phải kiêng ăn một số thực phẩm như hải sản tránh cho vết thương bị toát ra.”Đan Đan dùng bộ não với trí nhớ đáng tự hào của mình ghi lại toàn bộ những lời bác sĩ già vừa nói, cô ta còn hỏi rõ những thực phẩm được liệt vào danh sách đen trong khi khuôn mặt phi giới tính vẫn vô cảm như thường lệ tựa như một con búp bê xinh đẹp nhưng chẳng có linh hồn. Xong nhiệm vụ ông xin phép rời đi, không ai chú ý đến bước chân nhanh lẹ như bị ai đuổi rượt đuổi của ông ta. Có ngu ngốc mới đi chậm đó. “Đan Đan, tôi đã ngủ bao lâu rồi?” Đợi bác sĩ biến mất khỏi cánh cửa, Trương Ý Nhi lên tiếng hỏi. Cô đã bỏ rất nhiều tiết học ở trường, nếu cứ tiếp tục nghỉ học chắc nhà trường sẽ đuổi cô mất. Đan Đan múc cháo ra bát sứ đáp: “Cô hôn mê đã hơn ba ngày, hôm nay là ngày 16 tháng 10.” Hóa ra chính mình đã dạo một vòng quỷ môn quang lâu đến vậy, dù sao thì thông qua lần thập tử nhất sinh này cô bỗng thấy yêu quý cái mạng nhỏ hơn, cũng chẳng rõ thế nào chỉ là cô nhận thức được một điều còn sống thật tốt đẹp. “Tại sao hôm đó cô Trương có thể phản ứng nhanh mà chắn cho ngài Fred vậy?” Dù ý tứ của ngài ấy không rõ nhưng Đan Đan và các thuộc hạ khác cũng ngầm hiểu, thậm chí bọn cô cũng sớm có nghi ngờ. Đến cả Lion là một người có giác quan nhạy bén mà trong trường hợp nguy hiểm khi ấy cũng không kịp hành động huống chi là một cô gái chân yếu tay mềm, trông qua rất vô tư lự và ngốc nghếch như Trương Ý Nhi. Trương Ý Nhi không hề ngơ ngẩn, ngây thơ như vẻ ngoài, ý tứ trong từng câu chữ của Đan Đan cô hiểu rõ mồn một. Rõ ràng là cô đã hy sinh cả bản thân để cứu ngài Fred, vậy mà ngài ấy, thậm chí không có một ai tin tưởng cô thật lòng. Cặp mắt thuần khiết bỗng trầm xuống, một ánh buồn man mác dâng lên tạo nên tầng lệ ngưng đọng nơi đáy mắt: “Tôi đã làm gì sai sao.” Giọng nói nhè nhẹ có thể hồi sinh bất cứ một trái tim khô khốc nào có thể đập trở lại, thế mà lúc này đây lại ẩn chứa đầy sự cô đơn và bất lực. Đan Đan mím môi quan sát Trương Ý Nhi vài giây, bị dáng vẻ đau thương khi chính mình đã suýt mất mạng để bảo vệ chủ nhân lại không khiến chủ nhân thương tiếc mà còn ôm sự nghi ngờ đáng ghét kia làm cho trái tim lạnh giá nơi ngực trái chợt lạc nhịp: “Cô nghỉ ngơi sớm đi, đừng nghĩ ngợi nhiều.” Không muốn tiếp tục bị Trương Ý Nhi khuấy động tâm tình thêm, Đan Đan bỏ lại câu đó rồi rời khỏi phòng bệnh. Trên khung cửa sổ chú chim bồ câu trắng lần nữa xuất hiện, vẫn cái vẻ ngốc nghếch đó đảo cặp mắt tròn vo khắp nơi rồi vờ như vô tình mà đối diện với cái nhìn âm u của người con gái nằm trên giường. “Cúc **.” Trương Ý Nhi mỉm cười với nó, cô độc thoại: “Em đang an ủi chị đấy à.” Nó lại “cúc cu” lần nữa rồi vỗ cánh bay đi theo tiếng gọi của đồng loại. Đến cả nó cũng có đồng loại mà nó hoàn toàn tin tưởng, còn cô lại chẳng thể tin một ai, cũng chẳng có ai tin cô thật lòng.