Chương 8: Đưa Cô Đi Gặp Một Người
“Ngài Dạ cứ đưa bản vẽ vũ khí, số lượng và yêu cầu về chất lượng chúng tôi sẽ tính toán giá cả và thời gian hoàn thành rồi báo cho bên ngài sớm.” Hắn kinh doanh và sản xuất vũ khí theo yêu cầu, có nhiều đối tác sẽ tham khảo mẫu mã vũ khí do bên hắn tự thiết kế, có nhiều đối tác sẽ tự thiết kế mẫu như Ám Dạ của Dạ Huyền, đối với những đối tác này hắn chỉ việc dựa vào đó mà thi công. Hắn không những cung cấp vũ khi cho những tổ chức, những gia tộc trong nước mà còn ở nước ngoài. Nơi nào có quân đội, có chiến tranh, có chém giết thì nơi đó đều có dấu chân của dòng tộc Frederick đi qua, lại thêm hắn thuộc dòng dõi quý tộc Anh lâu đời, có quan hệ phức tạp và dai dẳng với những quốc gia phương Tây nên việc hắn cung cấp vũ khí trên khắp thế giới cũng chẳng có gì kỳ lạ. Đối với hắn, chỉ cần nơi nào rục rịch khởi chiến dù nhỏ hay lớn, mang tính ân oán thù hằn giữa các gia tộc hay chiến tranh giữa các quốc gia thì đều là những món thịt béo bỡ. Thế giới này nếu không còn chiến tranh, không còn ẩu đả thì việc kinh doanh vũ khí, đạn dược của hắn sẽ không tồn tại được. Mà việc thế giới hòa bình là điều bất khả dĩ trừ khi loài người tuyệt chủng. Thế nên hắn sẽ mãi mãi giàu có và thịnh vượng thôi, tuy ngành nghề này rất nguy hiểm. Việc Ám Dạ muốn chuẩn bị một số lượng lớn vũ khí cũng chẳng liên quan gì đến Fred Nhược Đông hắn, hắn chỉ cần sinh lợi và kiếm nhiều tiền. Chỉ là… thành phố S xem ra sắp có một trận chiến đẫm máu rồi. Và hắn chỉ đơn giản làm ngư ông đắc lợi. Mấy người của Ám Dạ xong chuyện liền rời đi, Frederick Nhược Đông ra hiệu cho Lion đi thám thính tình hình, nói đúng hơn là theo dõi những bí mật đã được bức màn chói chang là Royal Party che chắn. Hắn còn có một việc liên quan đến lô hàng đồ cổ, cặp mắt xanh lục đảo khắp tầng một, khi đã phát hiện ra mục tiêu mình đang tìm, màu xanh trong con ngươi thâm thúy đậm hơn, hắn ghé vào tai Trương Ý Nhi - cô nàng đang mãi mê thưởng thức bánh Tiramisu chanh một cách ngon lành. “Đưa cô đi gặp một người.” Đến lúc người của hắn phát huy tác dụng rồi. Đúng vậy, hắn sẽ không đơn giản là mang theo Trương Ý Nhi theo cho có. Mục đích của hắn là để cho con cừu non này chào hỏi thế giới hắc ám của hắn một chút, ngoài ra…cô nàng như tiểu thiên sứ sẽ dễ dàng thu hút vô số tên đàn ông. Nhìn xem, đến cả ngài Dạ Huyền cao ngạo, lãnh khốc cũng phải liếc nhìn người phụ nữ của hắn cơ mà. Và việc trang điểm, tạo hình cho Trương Ý Nhi giống như thiên sứ lạc chốn trần tục cũng là ý đồ của hắn. Trương Ý Nhi gật đầu, ngoan ngoãn đáp dạ. Dù chẳng rõ người hắn muốn giới thiệu cho mình làm quen là ai, cô cũng phục tùng một cách vô điều kiện. Không hẳn là vì hắn đã cho cô một số tiền lớn để cứu sống mạng của bà ngoại mà đơn giản trái tim cô không muốn kháng cự hắn. Mùi nước hoa nồng cháy của những người phụ nữ khiến Frederick Nhược Đông cay mày, khó chịu: “Sau này cô tránh dùng nước hoa linh tinh.” Hắn vẫn nắm chặt lấy bàn tay Trương Ý Nhi, hơi nghiêng người đặt chóp mũi lên mái tóc đen nhánh, hương hoa nhè nhẹ từ đó tỏa ra khiến hắn dễ chịu hơn một chút. Nàng thiên sứ cắn môi, có chút ngơ ngẩn quan sát hắn, chỉ thấy hắn nhếch môi nhìn mình, lại là cái điệu cười nửa chính nửa tà đó. Trương Ý Nhi lại ngoan ngoãn dạ. Vượt qua đám đông người là người, Frederick Nhược Đông phải liên tục dừng lại bởi một số vị khách chào hỏi hắn. Dù là người có tính nhẫn nại hạng nhất như hắn cũng sắp không kiên nhẫn được nữa. May thay cuối cùng cũng đến vị trí mà cả hai đã nhắm ngay từ đầu. “Ồ… ngài Fred, xin chào.” Mạc Chính Thiên - ba mươi tuổi, thái tử của Mạc gia lừng lẫy, là người thừa kế toàn bộ Mạc gia sau khi ông nội y là Mạc Chính Công qua đời. Tại sao không phải là cha y Mạc Chính Khiêm nối nghiệp? Đơn giản cha y chỉ là một đứa con trai vô dụng trong mắt Mạc Chính Công, từ khi còn sống lão ta đã hoàn toàn thất vọng với Mạc Chính Khiêm. Mà theo truyền thống của Mạc gia chỉ truyền gia sản cho con trai đầu, nếu con trai đầu không đủ tiêu chuẩn hoặc chết sớm thì người thừa kế thay thế là con trai đầu của người thừa kế chính gốc. Nếu cả hai đều không đạt thì người thừa kế tiếp theo sẽ là con trai thứ hai của lão. Đương nhiên Mạc Chính Thiên là người xứng đáng và đủ tiêu chuẩn trong mắt lão, bất chấp việc những đứa con trai khác bất mãn, lão vẫn để lại toàn bộ sản nghiệp cho cháu trai đích tôn. Trương Ý Nhi phải thừa nhận những người có máu mặt tại Royal Party đều có giá trị nhan sắc vượt trội, đương nhiên vẫn chưa có ai bằng quý ngài “yêu nghiệt” như đóa hoa anh túc đây. Cô lịch sự đứng bên cạnh Frederick Nhược Đông, chờ hắn nói gì đó. Frederick Nhược Đông nở nụ cười mị hoặc, cặp mắt xanh lục đậm màu một cách kỳ ảo thoáng qua Trương Ý Nhi rồi dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Chính Thiên: “Xin chào Mạc thái tử.” Cái nhìn đầy tò mò và ý tứ của Mạc Chính Thiên hướng về phía Trương Ý Nhi, không đợi y lên tiếng hỏi thì Frederick Nhược Đông đã giới thiệu: “Đây là Trương tiểu thư.” Đến cả họ tên đầy đủ của người ta mà hắn cũng không nói ra, còn bảo là giới thiệu cơ đấy. Ít nhất cũng là Trương tiểu thư của cái gì đó chứ.Cả Trương Ý Nhi và Mạc Chính Thiên cùng lúc nhìn nhau, y híp mắt như suy tư vài giây rồi bàn tay thon dài với khớp xương rõ ra ràng đưa ra trước mặt: “Lần đầu gặp, Trương tiểu thư.” Người phụ nữ của Frederick Nhược Đông? Thú vị đây. Một mặt cố ý dẫn cô nàng như thiên sứ này công khai với toàn thiên hạ, một mặt lại không muốn tiết lộ thân phận của cô. Một tên kỳ quái cũng nguy hiểm. Trương Ý Nhi vươn tay đáp lại sự lịch thiệp của Mạc Chính Thiên, bị y nhìn một cách nóng bỏng như vậy, cô có chút quẫn. Chỉ hai giây liền rụt tay nhưng… không rút ra được, mày thiếu nữ cau lại nâng cặp mắt long lanh, trong suốt đến không tưởng găm thẳng vào Mạc Chính Thiên. Y nhướng mày nhếch miệng cười nhàn nhạt, bị cặp mắt quá tinh khiết ấy làm cho trái tim khựng lại một nhịp. Và giây phút đó y đã vô ý để tuột mất con mồi. Nguồn nhiệt âm ấm nơi bàn tay chợt biến mất, Mạc Chính Thiên cong ngón tay cái cào nhẹ lòng bàn tay. Cừu non nhưng không ngốc. Thú vị. Cái nắm tay mờ ám vừa rồi không thể qua được cặp mắt xanh đang dần đậm nét hơn, nụ cười trên môi hắn nhạt dần rồi như chẳng có gì xảy ra thong thả mà cùng Mạc Chính Thiên bàn về lô hàng đồ cổ kia. “Lô đồ cổ đó sẽ về trong khoảng ba đến bốn ngày tới nhưng… nó thuộc về ai thì tôi chưa thể dám chắc.” “Đương nhiên rồi.” Fred Nhược Đông gật gù đầu, chính vì muốn sở hữu lô đồ cổ này hắn mới dùng Trương Ý Nhi làm mồi nhử. Tại sao hắn lại muốn có lô đồ cổ kia như vậy… haha vì có một kho báu ẩn giấu vô hình bên trong. Ngay lúc này bữa tiệc đã đến màn khiêu vũ lãng mạn, Mạc Chính Thiên cười nhiệt thành, y nâng tay, người hơi khom lại đứng trước Trương Ý Nhi: “Có thể mời Trương tiểu thư nhảy một điệu không?” Y không hỏi ý kiến của Frederick Nhược Đông mà thẳng thừng trực tiếp đặt vấn đề vào Trương Ý Nhi khiến cô không biết phải làm sao. Chứng kiến ánh mắt như con nai vàng ngốc ngơ của Trương Ý Nhi, dù không hiểu sao bản thân hơi khó chịu hắn vẫn thoải mái đồng ý để người phụ nữ của mình nhảy cùng Mạc Chính Thiên. Đây vốn là mục đích ngay từ đầu của hắn mà. Trương Ý Nhi thông qua cặp mắt xanh lục mà nguy hiểm kia cũng hiểu rõ, cô mím chặt môi, âm thầm nuốt những đau đớn trong lòng mà nặn ra một nụ cười khó coi với Mạc Chính Thiên: “Được khiêu vũ cùng Mạc thái tử là vinh hạnh của tôi.” Bàn tay mềm mại của thiếu nữ dịu dàng đặt vào lòng bàn tay người đàn ông anh tuấn. Nụ cười trên môi y càng sâu hơn, y nắm tay dẫn Trương Ý Nhi ra giữa sảnh tiệc cùng mọi người khiêu vũ trên nền nhạc lãng mạn đậm chất Pháp. “Cô bé, em không hợp với tên con lai kia.” Tiếng nhạc du dương hòa lẫn những âm thanh trò chuyện mập mờ từ các cặp nam nữ, Mạc Chính Thiên vuốt nhẹ eo thon của người con gái tựa thiên sứ trong lòng. Thật đặc biệt. Y như muốn chìm vào đôi mắt ướt át và thuần khiết như pha lê ấy, y chưa từng gặp một người phụ nữ nào có khí chất thanh mát và dịu kỳ như vậy. Trương tiểu thư… tên khốn kia đúng là giỏi lợi dụng người khác. Đến cả người phụ nữ của mình cũng không ngoại lệ nhưng y thừa nhận mục đích của Frederick Nhược Đông đã đạt được, y thật sự bị Trương Ý Nhi thu hút. “Đứa con lai” kia là ai thì đã rõ như ban ngày rồi, Trương Ý Nhi không hiểu lắm ý tứ của Mạc Chính Thiên. Cô bặm môi nhìn hắn mang theo hàn ý: “Tôi không hiểu ý Mạc thái tử.” Có ai đó suýt chạm vào người cô, Mạc Chính Thiên kéo sát cả thân thể Trương Ý Nhi vào ngực mình, thân xác gần kề, không kẽ hở, ai nhìn vào cũng thấy rõ giữa hai người đang được một tầng lớp mờ ám bao phủ. Lion báo cáo qua những gì mình thu thập được sau một vòng thám thính, hắn vừa chứng kiến cảnh tượng kia liền mỉm cười, lên tiếng: “Cô Trương xem ra rất được lòng Mạc thái tử.” Đúng là rất được lòng. Frederick Nhược Đông chuyển tầm nhìn đến ly rượu vang trong tay, bóng của một lọn tóc bạch kim mơ hồ che đi sự u ám hiện lên trong con ngươi xanh lục.