Chương : 45
Hộ tống Quân Hoằng về kinh là Quân Võ mang theo mười vạn người.
Chiêm Xuân và Kinh Hồng đã nhận được tin từ sơm, đứng chờ ở rừng cây phía đông ngoại thành.
Vừa thấy Quân Hoằng đến, thần kinh vẫn kéo căng của Chiêm Xuân thả lỏng hơn, hắn vội vàng tới tiếp đón“Điện Hạ…….”
Quân Hoằng vung tay ngắt lời hắn, nhìn Dịch Kinh Hồng: “Việc thái y chết tra thế nào rồi?”
Dịch Kinh Hồng cong khóe miệng: “May mắn không làm nhục mệnh.” Rồi giơ một quyển sách nhỏ lên.
Quân Hoằng mừng rỡ, cầm quá lấy gọi Diệp Lạc sang: “Diệp Tri, ngươi đến xem đi.”
Diệp Lạc vốn định tránh đi, nhưng bây giờ thì chỉ có thể đi từng bước sang đó trong ánh mắt chằm chằm của Chiêm Xuân. Nàng thật sự không muốn nhìn, muốn biết gì thì về hỏi Kinh Hồng là được. Tuyệt đối chính xác hơn tình báo trong tay Quân Hoằng.
Cái chết của mấy vị thái y, đúng là rất ly kỳ. Trước khi chết không có dấu hiệu gì, lúc chết vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn hơi cười.
Điều này và lời đồn trên phố không mưu mà hợp, bảo là các thái y biết được lý do Hoàng Thượng mất, nhưng có một thế lực to lớn chèn ép, nên buộc phải im lặng. Nhưng sau khi Hoàng Thượng đi, nội tâm lại như có quỷ, cuối cùng tất cả đều chọn tự sát, để mong tâm hồn thanh thản.
Sau khi Dịch Kinh Hồng bắt tay vào tra, thì phát hiện ra nguyên nhân tri phủ tiền nhiệm, thậm chí là Đại Lý Tự Khanh tình nguyện mất mũ quan cũng không chịu tra rõ việc này. Việc này căn bản là không ai dám tra. Đám quan nha vẻ ngoài cung kính, sau lưng lại không làm gì cả. Đe dọa mất chức cũng không có tác dụng, hắn liên tục bãi chức của mười người, cũng không có hiệu quả.
Hắn biết nhất định là có một thế lực lớn hơn Đương Kim Thái Tử đứng sau lưng chỉ huy tất cả, hắn cũng không có khả năng bãi chức tất cả mọi người, ít nhất, hắn còn cần mấy người quét rác nữa.
Vì thế hắn triệu tập thị vệ Đông cung tham gia điều tra, lại mời Giản Phàm của Diệp phủ trợ giúp tìm nguyên nhân thái y chết.
Lúc này mới tra ra manh mối, thái y chết vì Yên hoa túy hiếm thấy. Loại yên hoa túy này thường được cho vào rượu, có thể tăng độ tinh khiết của rượu, nhưng một khi cho quá nhiều, sẽ khiến người ta chết trong giấc ngủ say, không một tiếng động, không hề thống khổ. Yên hoa túy rất khó luyện, tương truyền là mấy trăm năm trước có một vị độc y thiên tài bởi vì yêu rượu như mạng, mới dùng tinh lực cả đời chế thành thứ này. Nhưng cuối cùng vì không khống chế được liều lượng mà chết trong Yên hoa túy do chính hắn chế tạo. Bởi vậy, Yên hoa túy liền dần dần biến mất, chỉ còn lưu lại trong sách thôi.
Người bình thường căn bản không biết loại độc này, Giản Phàm cũng do may mắn đọc được trong sách ở Diệp phủ, lại lấy máu của thái y ra hòa vào rượu, mới xác nhận đúng là Yên hoa túy trong lời đồn.
Khi đã điều tra ra mọi việc, Giản Phàm ôm thi thể thái y như vớ được bảo vật về Diệp phủ, Dịch Kinh Hồng nghĩ tới bộ dạng hưng phấn của hắn, không khỏi đau đầu. Nếu hắn đoán đúng thì tên Giản Phàm kia muốn tự mình làm ra Yên hoa túy.
Nhớ tới tính cách trừng mắt tất báo của công tử nhà mình, tính cách của Giản Phàm, và Phong Gian Ảnh chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn có lý do để tin là, người muốn mưu hại Tiên Hoàng lại ngộ thương Diệp lão gia, tuyệt đối tuyệt đối sẽ chết trong Yên hoa túy.
Thái y chết vì yên hoa túy, sau đó thị vệ Đông cung tra được, mấy vị thái y này từng nhận được một phong thư bí mật, hẹn đến Phượng hoàng lâu. Đi đến đó xong thì về nhà, đêm đó liền chết oan chết uổng. Mà lá thư này, không có tung tích, chỉ tìm thấy một nửa tờ giấy viết thư trong đống rác thải của Phượng hoàng lâu, có thể đoán ra được tình hình.
Nhưng người đêm đó đến Phượng hoàng lâu rất nhiều, căn bản không biết là ai hẹn gặp đám thái y, còn hạ độc như thế nào. Mấy ngày gần đây, tiểu nhị hầu phòng đêm hôm đó đã bị chết đuối rồi.
Vụ án đến đây trên cơ bản là không thể điều tra tiếp.
Đúng hơn là không cần phải tra nữa, có năng lực có động cơ thiết kế vụ án này, không phải Quân Nặc thì là ai.
Dù sao trong số các Hoàng tử, có thể chống lại Quân Hoằng, cũng chỉ có một mình Quân Nặc.
“Người của Phượng hoàng lâu đâu?” Quân Hoằng hỏi.
“Đã bắt giam rồi.” Dịch Kinh Hồng đáp.
Quân Hoằng gật đầu: “Công khai thẩm tra vụ án này. Diệp Tri, ngươi là Đại Lý Tự Khanh, cùng Kinh Hồng xử lý đi!”
Diệp Lạc và Kinh Hồng nhìn nhau, gật đầu.
Chỉ có Phong Gian Ảnh ở phía sau lưng trợn trắng mắt. Thái Tử điện hạ đáng thương không biết gì, hai người này lúc nào mà không cùng nhau xử lý vụ án chứ, cần hắn giao nữa à?
Quân Hoằng lúc này mới chuyển sang phía Chiêm Xuân: “Ngươi có chuyện gì?”
Chiêm Xuân thu hồi ánh mắt luôn đặt trên người Diệp Lạc lại, trả lời: “Uy Viễn Đại Tướng Quân đã đến rồi, đang đợi ở Đông Cung.”
Quân Hoằng vui mừng: “Nhanh như vậy?”
Chiêm Xuân ấp a ấp úng, không nói ra lời.
“Có gì thì nói đi.”
Chiêm Xuân vội ho một tiếng: “Vi Kỳ đốt phủ Tướng Quân!”
“Cái gì?” Quân Hoằng mở to hai mắt nhìn.
Nói tới ngày đó Vi Kỳ một đường phi nước đại chạy tới phủ Uy Viễn Tướng Quân, đã là buổi tối. Người của phủ Tướng Quân ngăn cản không cho vào, bảo chờ Tướng Quân dậy mới cho hắn gặp. Bảo là Tướng Quân vừa từ trên núi luyện binh về, đã một ngày một đêm không chợp mắt.
Vi Kỳ cũng nóng nảy, xông vào vài lần không được, thì đốt luôn phòng bếp.
Nghĩ rằng, cho dù không thiêu ngươi, nhưng nhà ngươi cháy thì ngươi cũng không ngủ được!
Nhưng không đoán được là, đêm đó gió to, lửa theo gió thổi, nhanh chóng lan sang sương phòng, Uy Viễn Đại Tướng Quân suýt chút bị đốt cháy cả râu.
Đại Tướng Quân Lục Uy Viễn nhảy dựng lên, ánh mắt trừng to, nhưng sau khi Vi Kỳ đưa ra tín vật của Thái Tử thì hắn không nói hai lời, chỉnh binh tập hợp.
Có lẽ cũng vì nhà bị đốt, dù sao cũng không ở được, ngay tại đêm Vi Kỳ tới, Lục Uy Viễn liền khởi hành vào kinh.
Ngàu đi đêm đi nên đã đến kinh thành trước cả Quân Hoằng.
Trải qua cuộc thảo luận với Dịch Kinh Hồng và Chiêm Xuân, quan của Lục Uy Viễn tiến vào Đông cung từ cửa đông, đóng quân ở ven đường, tiếp quản việc phòng ngự ở cửa thành phía Đông thay cho quân kinh thành.
Bây giờ Quân Hoằng mang về thêm mười vạn quan nữa, trong ngoài kinh thành đã có hơn hai mươi vạn binh lực.
Quân Hoằng mặt sâu như nước, thì Diệp Lạc lại lộ ý cười.
Thật không nhìn ra, tiểu tử Vi Kỳ này lại rất hợp khẩu vị của nàng. Nếu sau này Quân Hoằng không muốn hắn nữa, nàng có thể suy nghĩ về việc nhận hắn về.
Nhưng lại nhớ tới tên tiểu tử ngốc kia nhất quyết trung thành với Quân Hoằng, có khi đến lúc đó lại không cảm kích nàng ý. Dù sao hắn cũng sẽ hoài nghi có phải nàng chia rẽ quan hệ bọn họ không mà Quân Hoằng không cần hắn nữa.
Ai, thời buổi này làm người tốt cũng khó!
Bên này, Quân Hoằng đã thương lượng xong với bọn Dịch Kinh Hồng, an bài quân của Nhàn Vân Vương gia ở ngoài thành, phòng ngừa kinh thành bị vây lại, tứ cố vô thân.
“Diệp Tri, vì Tân Hoàng đăng cơ, cho học trò trong thiên hạ một cơ hội vì nước vì dân, năm nay mở khoa cử.”
Diệp Lạc gật gật đầu: “Được, ta biết.”
Quân Hoằng hít sâu một hơi: “Kinh Hồng, đối với việc bãi nhiệm quan chức của nha môn kinh thành thì không cần lo lắng. Giống như mất chức thôi, bỏ cũ thay mới. Người do Lại Bộ tiến cử, nếu Lại Bộ không an bài được, thì dùng người của Đông cung và Diệp phủ.”
Hắn cũng không tin, đường đường là giang sơn của Quân gia, mà một hai người có thể nắm giữ được. Thiên hạ mấy ngàn vạn thần tử, chắc chắn sẽ tìm được một hai người trung can nghĩa đảm.
Việc thanh tẩy triều đình, bắt đầu từ kinh thành trước.
“Điện Hạ!” Trở về cung, Chiêm Xuân nhỏ giọng nói: “Diệp Tri là một Lễ Bộ Thị Lang, một khi được thăng thành Đại Lý Tự Khanh cũng đã chọc người rồi. Bây giờ mà quan chức trong kinh cũng là người Diệp gia, chỉ sợ không tốt lắm đâu?”
Quân Hoằng nhướng mày: “Có gì không tốt?”
Chiêm Xuân nhìn Diệp Lạc cách đó không xa đang nói chuyện với Phong Gian Ảnh, trong lòng lo âu: “Diệp Tri cả người mưu tính sâu xa, Diệp gia lại có tài phú và nhân mạnh to lớn, lại còn có một lực lượng thần bí mới nghe đồn chưa thấy mặt, thế lực như vậy, phải đề phòng chứ!”
Phòng à, phòng kiểu gì? Quân Hoằng trầm ngâm không nói.
“Điện hạ, từ xưa đến nay quần thần không thể công cao lấn chủ, tuy Diệp Tri hiện nay vẫn trung thành, tận tâm với Điện Hạ. Nhưng có một số việc, cứ phải phòng bị trước mới được. Ám vệ giám thị Diệp phủ đã mất tích hai lần rồi, không thể không nghi ngờ, xem ra, chúng ta phải an bài người trà trộn vào Diệp phủ mới được.”
Nói nửa ngày, Quân Hoằng cũng không có phản ứng, Chiêm Xuân có chút chần chờ nhìn hắn: “Điện Hạ, Điện Hạ?”
“Hả?” Quân Hoằng giống như mới tỉnh lại, mờ mịt nhìn hắn.
Chiêm Xuân cả đầu đầy hắc tuyến, Điện Hạ của ta, rốt cuộc ngài có nghe ta nói gì không? “Điện hạ, có cần an bài người trà trộn vào Diệp phủ không?”
Trà trộn vào Diệp phủ, rồi sao nữa?
Rồi có một ngày, Diệp Tri đứng trước mặt hắn, mang theo nụ cười, trong mắt có chút mỉa mai: “Hoàng Thượng, thần đã nói mà, đây là Hoàng gia, mà ngài, cũng không ngoại lệ!”
“Diệp Tri!” Hắn đột nhiên gọi to một tiếng.
Diệp Lạc nghi hoặc cầm cương ngựa, chờ câu tiếp theo của hắn.
“Diệp Tri!” Hắn lại gọi một tiếng, không biết muốn nói gì, chỉ biết là rất muốn gọi tên hắn mà thôi.
Diệp Lạc có chút bất đắc dĩ, quay đầu nói với Phong Gian Ảnh vài câu, liền giục ngựa đi tới: “Làm sao vậy?” Nàng hỏi.
Quân Hoằng lắc đầu, đá đá bụng ngựa, đi cùng nàng lên phía trước.
Hắn không thể tưởng tượng được, nếu có một ngày hắn và Diệp Tri đứng đối lập nhau, tính kế tranh đấu lẫn nhau. Chỉ nghĩ thôi, đã muốn lạnh trong lòng.
Đi qua cửa thành phía Đông, là tới Diệp phủ trước.
Từ xa nhìn thấy cửa lớn của Diệp phủ, khóe miệng Diệp Lạc đã xuất hiện ý cười, ngay cả mặt mày cũng vui vẻ lên: “Điện hạ, chúng ta đến rồi, ta về nhà trước, có việc gì thì sai người báo cho ta là được.”
“Diệp Tri!” Quân Hoằng gọi Diệp Lạc đã chạy được vài bước lại: “Ngươi không đi Đông cung gặp Lục Uy Viễn à?”
Diệp Lạc mặt mày cong cong: “Lấy tĩnh chế động, mới có thể kích thích người khác, Điện Hạ, bây giờ chúng ta phải án binh bất động trước. Không nói nữa, ta về nhà đây.”
Vung roi lên, con ngựa chạy vội ra ngoài, theo sát phía sau, là Phong Gian Ảnh.
“Ta về rồi!” Ngựa còn chưa chạy đến cửa, Diệp Lạc đã nhảy lên, lao thẳng vào cửa Diệp phủ: “Diệp bá, có gì ăn bưng hết lên cho ta, đói chết ta rồi.”
Giọng nói kia cực kì vang dội, vui vẻ khiến mọi người không nhịn được mà cười.
“Điện Hạ, chúng ta hồi cung thôi!” Dịch Kinh Hồng cẩn thận che giấu độ cong ở khóe miệng, nói với Quân Hoằng vẫn đang bất động tại chỗ.
Quân Hoằng nhìn ánh nắng chiều nhu hòa chiếu vào Diệp phủ, đột nhiên không muốn đi.
Nơi này, là nhà của hắn(Diệp Lạc).
Còn hắn sắp phải về một tòa cung điện lạnh như băng.
“Kinh Hồng, nếu không muốn rời khỏi một chỗ, rất muốn ở đó, thì đó là cảm giác gì?”
Dịch Kinh Hồng rũ mắt xuống, không nói gì.
“Điện Hạ, vậy gọi là luyến tiếc. Điện Hạ, không phải ngài coi trọng chỗ của Nhàn Vân vương gia chứ? Sau này có thể xây hành cung ở đó.” Chiêm Xuân chen vào.
Quân Hoằng lôi kéo dây cương, quay đầu ngựa: “Hồi cung.”
Kỳ thật hắn đã sớm biết cái gì gọi là luyến tiếc, hắn chỉ muốn xác nhận lại một chút mà thôi.
Hóa ra, thật sự là luyến tiếc!
Chiêm Xuân và Kinh Hồng đã nhận được tin từ sơm, đứng chờ ở rừng cây phía đông ngoại thành.
Vừa thấy Quân Hoằng đến, thần kinh vẫn kéo căng của Chiêm Xuân thả lỏng hơn, hắn vội vàng tới tiếp đón“Điện Hạ…….”
Quân Hoằng vung tay ngắt lời hắn, nhìn Dịch Kinh Hồng: “Việc thái y chết tra thế nào rồi?”
Dịch Kinh Hồng cong khóe miệng: “May mắn không làm nhục mệnh.” Rồi giơ một quyển sách nhỏ lên.
Quân Hoằng mừng rỡ, cầm quá lấy gọi Diệp Lạc sang: “Diệp Tri, ngươi đến xem đi.”
Diệp Lạc vốn định tránh đi, nhưng bây giờ thì chỉ có thể đi từng bước sang đó trong ánh mắt chằm chằm của Chiêm Xuân. Nàng thật sự không muốn nhìn, muốn biết gì thì về hỏi Kinh Hồng là được. Tuyệt đối chính xác hơn tình báo trong tay Quân Hoằng.
Cái chết của mấy vị thái y, đúng là rất ly kỳ. Trước khi chết không có dấu hiệu gì, lúc chết vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn hơi cười.
Điều này và lời đồn trên phố không mưu mà hợp, bảo là các thái y biết được lý do Hoàng Thượng mất, nhưng có một thế lực to lớn chèn ép, nên buộc phải im lặng. Nhưng sau khi Hoàng Thượng đi, nội tâm lại như có quỷ, cuối cùng tất cả đều chọn tự sát, để mong tâm hồn thanh thản.
Sau khi Dịch Kinh Hồng bắt tay vào tra, thì phát hiện ra nguyên nhân tri phủ tiền nhiệm, thậm chí là Đại Lý Tự Khanh tình nguyện mất mũ quan cũng không chịu tra rõ việc này. Việc này căn bản là không ai dám tra. Đám quan nha vẻ ngoài cung kính, sau lưng lại không làm gì cả. Đe dọa mất chức cũng không có tác dụng, hắn liên tục bãi chức của mười người, cũng không có hiệu quả.
Hắn biết nhất định là có một thế lực lớn hơn Đương Kim Thái Tử đứng sau lưng chỉ huy tất cả, hắn cũng không có khả năng bãi chức tất cả mọi người, ít nhất, hắn còn cần mấy người quét rác nữa.
Vì thế hắn triệu tập thị vệ Đông cung tham gia điều tra, lại mời Giản Phàm của Diệp phủ trợ giúp tìm nguyên nhân thái y chết.
Lúc này mới tra ra manh mối, thái y chết vì Yên hoa túy hiếm thấy. Loại yên hoa túy này thường được cho vào rượu, có thể tăng độ tinh khiết của rượu, nhưng một khi cho quá nhiều, sẽ khiến người ta chết trong giấc ngủ say, không một tiếng động, không hề thống khổ. Yên hoa túy rất khó luyện, tương truyền là mấy trăm năm trước có một vị độc y thiên tài bởi vì yêu rượu như mạng, mới dùng tinh lực cả đời chế thành thứ này. Nhưng cuối cùng vì không khống chế được liều lượng mà chết trong Yên hoa túy do chính hắn chế tạo. Bởi vậy, Yên hoa túy liền dần dần biến mất, chỉ còn lưu lại trong sách thôi.
Người bình thường căn bản không biết loại độc này, Giản Phàm cũng do may mắn đọc được trong sách ở Diệp phủ, lại lấy máu của thái y ra hòa vào rượu, mới xác nhận đúng là Yên hoa túy trong lời đồn.
Khi đã điều tra ra mọi việc, Giản Phàm ôm thi thể thái y như vớ được bảo vật về Diệp phủ, Dịch Kinh Hồng nghĩ tới bộ dạng hưng phấn của hắn, không khỏi đau đầu. Nếu hắn đoán đúng thì tên Giản Phàm kia muốn tự mình làm ra Yên hoa túy.
Nhớ tới tính cách trừng mắt tất báo của công tử nhà mình, tính cách của Giản Phàm, và Phong Gian Ảnh chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn có lý do để tin là, người muốn mưu hại Tiên Hoàng lại ngộ thương Diệp lão gia, tuyệt đối tuyệt đối sẽ chết trong Yên hoa túy.
Thái y chết vì yên hoa túy, sau đó thị vệ Đông cung tra được, mấy vị thái y này từng nhận được một phong thư bí mật, hẹn đến Phượng hoàng lâu. Đi đến đó xong thì về nhà, đêm đó liền chết oan chết uổng. Mà lá thư này, không có tung tích, chỉ tìm thấy một nửa tờ giấy viết thư trong đống rác thải của Phượng hoàng lâu, có thể đoán ra được tình hình.
Nhưng người đêm đó đến Phượng hoàng lâu rất nhiều, căn bản không biết là ai hẹn gặp đám thái y, còn hạ độc như thế nào. Mấy ngày gần đây, tiểu nhị hầu phòng đêm hôm đó đã bị chết đuối rồi.
Vụ án đến đây trên cơ bản là không thể điều tra tiếp.
Đúng hơn là không cần phải tra nữa, có năng lực có động cơ thiết kế vụ án này, không phải Quân Nặc thì là ai.
Dù sao trong số các Hoàng tử, có thể chống lại Quân Hoằng, cũng chỉ có một mình Quân Nặc.
“Người của Phượng hoàng lâu đâu?” Quân Hoằng hỏi.
“Đã bắt giam rồi.” Dịch Kinh Hồng đáp.
Quân Hoằng gật đầu: “Công khai thẩm tra vụ án này. Diệp Tri, ngươi là Đại Lý Tự Khanh, cùng Kinh Hồng xử lý đi!”
Diệp Lạc và Kinh Hồng nhìn nhau, gật đầu.
Chỉ có Phong Gian Ảnh ở phía sau lưng trợn trắng mắt. Thái Tử điện hạ đáng thương không biết gì, hai người này lúc nào mà không cùng nhau xử lý vụ án chứ, cần hắn giao nữa à?
Quân Hoằng lúc này mới chuyển sang phía Chiêm Xuân: “Ngươi có chuyện gì?”
Chiêm Xuân thu hồi ánh mắt luôn đặt trên người Diệp Lạc lại, trả lời: “Uy Viễn Đại Tướng Quân đã đến rồi, đang đợi ở Đông Cung.”
Quân Hoằng vui mừng: “Nhanh như vậy?”
Chiêm Xuân ấp a ấp úng, không nói ra lời.
“Có gì thì nói đi.”
Chiêm Xuân vội ho một tiếng: “Vi Kỳ đốt phủ Tướng Quân!”
“Cái gì?” Quân Hoằng mở to hai mắt nhìn.
Nói tới ngày đó Vi Kỳ một đường phi nước đại chạy tới phủ Uy Viễn Tướng Quân, đã là buổi tối. Người của phủ Tướng Quân ngăn cản không cho vào, bảo chờ Tướng Quân dậy mới cho hắn gặp. Bảo là Tướng Quân vừa từ trên núi luyện binh về, đã một ngày một đêm không chợp mắt.
Vi Kỳ cũng nóng nảy, xông vào vài lần không được, thì đốt luôn phòng bếp.
Nghĩ rằng, cho dù không thiêu ngươi, nhưng nhà ngươi cháy thì ngươi cũng không ngủ được!
Nhưng không đoán được là, đêm đó gió to, lửa theo gió thổi, nhanh chóng lan sang sương phòng, Uy Viễn Đại Tướng Quân suýt chút bị đốt cháy cả râu.
Đại Tướng Quân Lục Uy Viễn nhảy dựng lên, ánh mắt trừng to, nhưng sau khi Vi Kỳ đưa ra tín vật của Thái Tử thì hắn không nói hai lời, chỉnh binh tập hợp.
Có lẽ cũng vì nhà bị đốt, dù sao cũng không ở được, ngay tại đêm Vi Kỳ tới, Lục Uy Viễn liền khởi hành vào kinh.
Ngàu đi đêm đi nên đã đến kinh thành trước cả Quân Hoằng.
Trải qua cuộc thảo luận với Dịch Kinh Hồng và Chiêm Xuân, quan của Lục Uy Viễn tiến vào Đông cung từ cửa đông, đóng quân ở ven đường, tiếp quản việc phòng ngự ở cửa thành phía Đông thay cho quân kinh thành.
Bây giờ Quân Hoằng mang về thêm mười vạn quan nữa, trong ngoài kinh thành đã có hơn hai mươi vạn binh lực.
Quân Hoằng mặt sâu như nước, thì Diệp Lạc lại lộ ý cười.
Thật không nhìn ra, tiểu tử Vi Kỳ này lại rất hợp khẩu vị của nàng. Nếu sau này Quân Hoằng không muốn hắn nữa, nàng có thể suy nghĩ về việc nhận hắn về.
Nhưng lại nhớ tới tên tiểu tử ngốc kia nhất quyết trung thành với Quân Hoằng, có khi đến lúc đó lại không cảm kích nàng ý. Dù sao hắn cũng sẽ hoài nghi có phải nàng chia rẽ quan hệ bọn họ không mà Quân Hoằng không cần hắn nữa.
Ai, thời buổi này làm người tốt cũng khó!
Bên này, Quân Hoằng đã thương lượng xong với bọn Dịch Kinh Hồng, an bài quân của Nhàn Vân Vương gia ở ngoài thành, phòng ngừa kinh thành bị vây lại, tứ cố vô thân.
“Diệp Tri, vì Tân Hoàng đăng cơ, cho học trò trong thiên hạ một cơ hội vì nước vì dân, năm nay mở khoa cử.”
Diệp Lạc gật gật đầu: “Được, ta biết.”
Quân Hoằng hít sâu một hơi: “Kinh Hồng, đối với việc bãi nhiệm quan chức của nha môn kinh thành thì không cần lo lắng. Giống như mất chức thôi, bỏ cũ thay mới. Người do Lại Bộ tiến cử, nếu Lại Bộ không an bài được, thì dùng người của Đông cung và Diệp phủ.”
Hắn cũng không tin, đường đường là giang sơn của Quân gia, mà một hai người có thể nắm giữ được. Thiên hạ mấy ngàn vạn thần tử, chắc chắn sẽ tìm được một hai người trung can nghĩa đảm.
Việc thanh tẩy triều đình, bắt đầu từ kinh thành trước.
“Điện Hạ!” Trở về cung, Chiêm Xuân nhỏ giọng nói: “Diệp Tri là một Lễ Bộ Thị Lang, một khi được thăng thành Đại Lý Tự Khanh cũng đã chọc người rồi. Bây giờ mà quan chức trong kinh cũng là người Diệp gia, chỉ sợ không tốt lắm đâu?”
Quân Hoằng nhướng mày: “Có gì không tốt?”
Chiêm Xuân nhìn Diệp Lạc cách đó không xa đang nói chuyện với Phong Gian Ảnh, trong lòng lo âu: “Diệp Tri cả người mưu tính sâu xa, Diệp gia lại có tài phú và nhân mạnh to lớn, lại còn có một lực lượng thần bí mới nghe đồn chưa thấy mặt, thế lực như vậy, phải đề phòng chứ!”
Phòng à, phòng kiểu gì? Quân Hoằng trầm ngâm không nói.
“Điện hạ, từ xưa đến nay quần thần không thể công cao lấn chủ, tuy Diệp Tri hiện nay vẫn trung thành, tận tâm với Điện Hạ. Nhưng có một số việc, cứ phải phòng bị trước mới được. Ám vệ giám thị Diệp phủ đã mất tích hai lần rồi, không thể không nghi ngờ, xem ra, chúng ta phải an bài người trà trộn vào Diệp phủ mới được.”
Nói nửa ngày, Quân Hoằng cũng không có phản ứng, Chiêm Xuân có chút chần chờ nhìn hắn: “Điện Hạ, Điện Hạ?”
“Hả?” Quân Hoằng giống như mới tỉnh lại, mờ mịt nhìn hắn.
Chiêm Xuân cả đầu đầy hắc tuyến, Điện Hạ của ta, rốt cuộc ngài có nghe ta nói gì không? “Điện hạ, có cần an bài người trà trộn vào Diệp phủ không?”
Trà trộn vào Diệp phủ, rồi sao nữa?
Rồi có một ngày, Diệp Tri đứng trước mặt hắn, mang theo nụ cười, trong mắt có chút mỉa mai: “Hoàng Thượng, thần đã nói mà, đây là Hoàng gia, mà ngài, cũng không ngoại lệ!”
“Diệp Tri!” Hắn đột nhiên gọi to một tiếng.
Diệp Lạc nghi hoặc cầm cương ngựa, chờ câu tiếp theo của hắn.
“Diệp Tri!” Hắn lại gọi một tiếng, không biết muốn nói gì, chỉ biết là rất muốn gọi tên hắn mà thôi.
Diệp Lạc có chút bất đắc dĩ, quay đầu nói với Phong Gian Ảnh vài câu, liền giục ngựa đi tới: “Làm sao vậy?” Nàng hỏi.
Quân Hoằng lắc đầu, đá đá bụng ngựa, đi cùng nàng lên phía trước.
Hắn không thể tưởng tượng được, nếu có một ngày hắn và Diệp Tri đứng đối lập nhau, tính kế tranh đấu lẫn nhau. Chỉ nghĩ thôi, đã muốn lạnh trong lòng.
Đi qua cửa thành phía Đông, là tới Diệp phủ trước.
Từ xa nhìn thấy cửa lớn của Diệp phủ, khóe miệng Diệp Lạc đã xuất hiện ý cười, ngay cả mặt mày cũng vui vẻ lên: “Điện hạ, chúng ta đến rồi, ta về nhà trước, có việc gì thì sai người báo cho ta là được.”
“Diệp Tri!” Quân Hoằng gọi Diệp Lạc đã chạy được vài bước lại: “Ngươi không đi Đông cung gặp Lục Uy Viễn à?”
Diệp Lạc mặt mày cong cong: “Lấy tĩnh chế động, mới có thể kích thích người khác, Điện Hạ, bây giờ chúng ta phải án binh bất động trước. Không nói nữa, ta về nhà đây.”
Vung roi lên, con ngựa chạy vội ra ngoài, theo sát phía sau, là Phong Gian Ảnh.
“Ta về rồi!” Ngựa còn chưa chạy đến cửa, Diệp Lạc đã nhảy lên, lao thẳng vào cửa Diệp phủ: “Diệp bá, có gì ăn bưng hết lên cho ta, đói chết ta rồi.”
Giọng nói kia cực kì vang dội, vui vẻ khiến mọi người không nhịn được mà cười.
“Điện Hạ, chúng ta hồi cung thôi!” Dịch Kinh Hồng cẩn thận che giấu độ cong ở khóe miệng, nói với Quân Hoằng vẫn đang bất động tại chỗ.
Quân Hoằng nhìn ánh nắng chiều nhu hòa chiếu vào Diệp phủ, đột nhiên không muốn đi.
Nơi này, là nhà của hắn(Diệp Lạc).
Còn hắn sắp phải về một tòa cung điện lạnh như băng.
“Kinh Hồng, nếu không muốn rời khỏi một chỗ, rất muốn ở đó, thì đó là cảm giác gì?”
Dịch Kinh Hồng rũ mắt xuống, không nói gì.
“Điện Hạ, vậy gọi là luyến tiếc. Điện Hạ, không phải ngài coi trọng chỗ của Nhàn Vân vương gia chứ? Sau này có thể xây hành cung ở đó.” Chiêm Xuân chen vào.
Quân Hoằng lôi kéo dây cương, quay đầu ngựa: “Hồi cung.”
Kỳ thật hắn đã sớm biết cái gì gọi là luyến tiếc, hắn chỉ muốn xác nhận lại một chút mà thôi.
Hóa ra, thật sự là luyến tiếc!