Chương : 41
Khi Hứa Tử Ngư tỉnh lại trong phòng không có lấy một bóng người, ngủ một buổi trưa hơn ba giờ, hiện tại cũng gần năm giờ rồi.
Cô duỗi lưng một cái, vừa đi vừa ngáp đi ra khỏi phòng. Hai con ngỗng trắng ở giữa hồ một bên kêu một bên tắm, con mèo lười ở nằm trong đống gỗ mà ngủ, chiều mùa hè cảnh sắc luôn tràn đầy sức sống. Đi bộ dọc theo hành đến cửa lớn, Hứa Tử Ngư cảm thấy thật buồn cười, đâu ở bên cửa là chiếc xe Land Rover cao lớn, mà ngồi chỉnh tề thẳng hàng ở trên đó là đàn gà mái hơn mười con của nhà cô. Thật là rất khí phách phải hay không. . . . . .
"Tiểu Ngư, mau vào đây."
"Ba, sao ba lại uống rượu." Ba cô ở bên cửa sổ vẫy vẫy cô, sau khi Hứa Tử Ngư đi vào mới phát hiện ba và Tống Lương Thần đang uống rượu.
"Nhất định cháu sẽ chăm sóc cho Tiểu Ngư thật tốt, xin bác trai cứ yên tâm." Tống Lương Thần bưng ly rượu nhỏ lên sau đó chạm ly của Hứa ba, rồi ngửa đầu một hơi uống cạn. Trên bàn có để hai chai rượu, một chai đã hết sạch, còn chai kia đã uống được một nữa rồi.
"Khi còn nhỏ Tiểu Ngư của chúng tôi đã chịu rất nhiều vất vả, luôn tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi, nhưng thực tế lá gan lại rất nhỏ." Hứa ba vừa lên tiếng thì đã đầy mùi rượu, khi nói chuyện lời nói đã có chút không rõ ràng.
"Ba, ba uống nhiều quá rồi đó!" Hứa Tử Ngư đưa tay đoạt lấy ly rượu trong tay ba cô.
"Con bé này." Hứa Lương vui vẻ nhìn Hứa Tử Ngư, cười với Tống Lương Thần :"Ông nội của Tiểu Ngư qua đời sớm, khi nó được bốn tuổi thì đưa qua ở với bà nội. Năm nó được sáu tuổi, bà nội bị chứng đãng trí cùng si ngốc của người già, trừ Tiểu Ngư ra bà ấy không nhận ra bất kỳ ai cả. Sau đó chưa tới nửa năm bà nội lại bị động kinh, đôi khi đang ngủ bệnh cũng sẽ phát tác. Cậu không biết đâu, khi động kinh phát tác thì nhìn rất đáng sợ. Giữa trời đông giá rét, Tiểu Ngư bị dọa sợ đến nỗi trên người chỉ mặc một cái áo mỏng manh vừa khóc vừa chạy đến đây đập cửa gọi tôi . . . . . ." Qua giọng nói của Hứa ba có chút nghẹn ngào.
"Ba, sao ba lại nhắc đến những chuyện này chứ!" Mắt của Hứa Tử Ngư có chút ướt, mấy chuyện này cha mẹ của cô rất ít khi nhắc tới, cô cũng sắp quên mất rồi.
"Tôi cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu lần, nửa đêm Tiểu Ngư rời giường vừa khóc vừa chạy đến gọi chúng tôi giúp, sau đó Tiểu Ngư cũng không còn khóc nữa, chúng tôi cứ tưởng rằng không có chuyện gì. Cho đến khi bà nội qua đời, chúng tôi đón Tiểu Ngư về đây ở, khi đó tôi mới biết mỗi sáng thức dậy con bé cũng sẽ khóc, tình trạng khủng hoảng này xuất hiện hơn nửa năm mới trở lại bình thường —— Thì ra mấy năm qua con bé đều là bị dọa sợ. Khi còn nhỏ chúng tôi không chăm sóc cho con bé được tốt, ngược lại vì bận rộn công việc mà phải để cho cô trông coi bà nội, thật là có lỗi với nó. . . . . ."
"Ba, người nhà cần gì nói lời xin lỗi chứ." Hứa Tử Ngư đặt tay lên bả vai của ba, mấy năm nay ông cũng đã vì mình và em trai mà vất vả, tóc đen giờ cũng đã hoa râm, khi còn trẻ bả vai thẳng tắp vũng chãi bây giờ đã còng xuống một chút rồi. Vì để cho hai chị em đi học, muốn hai chị em có cuộc sống khá hơn chút, ba từ bỏ công việc dạy học, mà đi buôn bán một công việc trái nghề mà ông không thích. Trên đời này không có cha mẹ nào phải nói lời xin lỗi con cái cả, nếu muốn nói xin lỗi, thì ngược lại bọn họ phải nói xin lỗi cha mẹ mới đúng.
Hứa ba ho một tiếng, giành lấy ly rượu mà Hứa Tử Ngư đang cầm trong tay, ông ngửa đầu uống hết.
Tống Lương Thần ở dưới bàn đưa tay ra, rất nhanh liền nắm lấy tay của cô sau đó nhẹ nhàng vuốt ve nói :"Bác trai yên tâm, về sau cháu sẽ chăm sóc cho Tiểu Ngư thật tốt."
"Lương Thần, cháu đừng chê bác đây nói lời tục tĩu, hôm nay bác cũng nói trước với cháu, sau này nếu cháu dám đối xử không tốt với Tiểu Ngư nhà chúng tôi, thì cho dù phải liều cái mạng già này tôi cũng sẽ dạy dỗ cậu."
"Ba, Lương Thần đối với con rất tốt, ba yên tâm." Hứa Tử Ngư ngồi ở bên cạnh Tống Lương Thần, dùng đũa gắp thức ăn cho Hứa ba.
"Tiểu Ngư, không phải ba nói con, nhưng là một cô gái cũng đừng nên mạnh mẽ quá, nếu ở trong lòng có chuyện buồn bực . . . . . ."
"Ừh." Hứa Tử Ngư gật đầu một cái.
Tống Lương Thần đưa tay vuốt vuốt tóc mái của cô, khi nói chuyện mồm miệng của cô rất rõ ràng, nhưng chỉ là tốc độ nói có chút chậm :"Bác trai nói đúng lắm, về sau nếu em có chuyện gì buồn bực nhất định phải nói với anh, đừng tự hờn dỗi biết không?"
Hứa Tử Ngư thấy cha cũng đang tha thiết nhìn cô, cho nên vội vàng ra vẻ con gái ngoan gật đầu một cái :"Biết."
Hai người đàn ông này cứ như vậy đó, Hứa ba một câu Lương Thần một câu, nói đến vấn đề giao tiếp của cô có chút chậm, cho nên Hứa Tử Ngư buộc ở ngồi đàng hoàng ở một bên mà nghe thôi, đến điểm mấu chốt thì trả lời cho thích hợp, cho đến khi Hứa mẹ nghe không nổi nữa, ra lệnh cưỡng chế Hứa ba phải đi ngủ, khi đó Hứa Tử Ngư mới được đặc xá. Tống Lương Thần uống hơi nhiều, Hứa mẹ để cho cô dẫn hắn vào trong phòng nhỏ nghỉ ngơi.
Tống Lương Thần đi bộ vẫn rất ổn, nhưng bước chân có chút chậm lại. Buổi chiều của mùa hè là khoảng thời gian thoải mái nhất, thỉnh thoảng có gió thổi từ ngoài vào, hai người vai kề vai từ từ đi.
"Ba của tôi uống nhiều quá, hôm nay đã nói những lời đó cậu cũng đừng để ý."
"Vậy còn cậu?" Tống Lương Thần nghiêng đầu nhìn cô, Hứa Tử Ngư vén rèm lên dẫn Tống Lương Thần vào phòng, cô không trả lời câu hỏi của hắn.
Tống Lương Thần chậm rãi đi ghế sa lon sau đó ngồi xuống, dùng hai ngón tay xoa huyệt Thái Dương nhỏ giọng hỏi :"Cậu nói nguyện ý cùng mình đi chung một con đường, những chuyện đó cũng không cần để ý sao?"
Hứa Tử Ngư rót một ly nước đưa cho hắn, suy nghĩ một chút rồi "Ừh" một tiếng, Tống Lương Thần nhận lấy ly nước bỏ qua một bên, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô :"Thật lòng sao?"
"Ừh"
Một giây tiếp theo trời đất như quay cuồng, cô bị người đang ngồi ở sofa kéo vào lồng ngưc của hắn, hắn ôm lấy cô vô cùng dịu dàng, một lần nữa hắn nhìn cô rồi nhỏ giọng hỏi :"Thật lòng sao?" hương vị Bạc Hà xen lẫn mùi nhàn nhạt của rượu phảng phất bên tai của cô, chỉ một hơi thở của người đàn ông này thôi cũng đủ khiến cho toàn thân của cô mềm nhũn rồi.
"Ừh." Cô cúi đầu, một lần nữa trả lời như vậy.
"Nói láo."
Ngay một giây sau một bờ môi mềm mại che lấp môi của cô, đầu tiên là mềm mại vuốt ve, giống như đang thưởng thức một miếng bánh ngọt vậy. Miếng bánh này thật sự quá mức mỹ vị, hắn ngậm trong miệng từng ngụm từng ngụm khẽ mút, hận không được một miếng liền ăn vào trong bụng của hắn, Hứa Tử Ngư cảm thấy mình cũng sắp thở không nổi rồi, cô muốn nói hắn ngưng một chút, vậy mà đầu lưỡi của hắn lại nhân cơ hội đó mà thần tốc tiến quân vào trong miệng của cô.
Mắt của hắn khép hờ, lông mi của hắn cong dài theo động tác mà khẽ run, đầu lưỡi của hắn ở trong miệng của cô nhẹ nhàng thăm dò, trong đầu Hứa Tử Ngư như một quả bom phát nổ vậy, gương mặt cũng theo đó mà đỏ lên. Cô run rẩy bắt lấy bả vai của hắn, đầu lưỡi của cô rụt về phía sau, lại bị đối phương rượt đuổi nhất quyết không chịu buông tha.
Cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào, môi lưỡi của hai người dần dần quấn quít lấy nhau, vốn định muốn đẩy cánh tay đang giữ cô thật chặt của hắn ra, nhưng hiện tại toàn thân của cô cũng không còn chút hơi sức, hiện tại cơ thể cô giống như bị lửa đốt vậy rất là nóng. Cô càng ngày càng cúi người thấp hơn, cuối cùng cô đành phải dựa vào ghế sa lon, thân thể mềm mại dán thật chặt vào lồng ngực của hắn, cự ly gần như vậy, hai người có thể nghe được tiếng nhịp tim đập của đối phương đang đập rất kịch liệt.
Một tay khác của hắn từ phía sau ôm lấy lưng của cô, một tay khác nâng gương mặt của cô lên, khiến cho nụ hôn này càng thêm sâu hơn.
"Ừh. . . . . ." Hứa Tử Ngư không tự chủ khẽ rên lên một tiếng, ngay sau đó cô mới phát hiện tiếng rên đó là của chính mình phát ra, mặt đỏ tới mang tai muốn đẩy Tống Lương Thần ra.
"Đừng động. . . . . ." Hắn thấy cô giãy giụa nên đè người cô lại, thở hổn hển ngẩn đầu lên nói :"Nếu cậu còn cử động nữa mình không dám cam đoan, cậu và đứa bé có thể sẽ bị thương hay không đó."
"Mình. . . . . ." Cô chợt cảm thấy nơi nào đó trên người của hắn đang có phản ứng, hắn rên lên một tiếng, vì vậy rốt cuộc cô cũng đã hiểu rõ ý tứ của hắn, cô đỏ mặt để mặc cho hắn ôm. Trong đầu chợt nghĩ, trước đây có một người làm ảo thuật đã từng nói qua :"Các khán giả thân mến, phía dưới chính là thời khắc nữ tình bắn ra bốn phía . . . . . ."
Tiếng thở dốc của Tống Lương Thần dần dần cũng trở lại bình tĩnh, Hứa Tử Ngư nhẹ nhàng đẩy hắn một cái :"Xong chưa?"
"Vẫn chưa."
"Ah."
Người đàn ông đó cười nhẹ một tiếng, duỗi ngón tay ra chạm nhẹ lên cánh môi có chút sưng của cô mà nói :"Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau trở về nhé."
"Ừh." Cô trả lời theo bản năng, ngay sau đó mới phát hiện không được :"Ah, ngày mai còn phải đi xem mắt."
"Còn phải xem mắt?" Tống Lương Thần im lặng nhìn cô, cảm giác hai bên huyệt Thái Dương của mình cũng bắt đầu đau.
"Thật ra thì mình cũng không muốn đi xem mắt đâu, vì anh chàng phỏng vấn đó phiền phức muốn chết đi, nhưng mà người đứng ra làm mai là trưởng thôn, mình lo lắng nếu không đi thì sẽ phật lòng người ta, cho nên ngày mai vẫn phải đi một chuyến để đối phó nha."
"Anh phỏng vấn?"
"Chính là người đàn ông mà lúc chát ở trên mang giống như là đang phỏng vấn nhân viên vậy. . . . . . Khiến cho người ta không biết đường trả lời."
"Vậy nếu như người đó thích cậu, thì cậu sẽ làm sao?"
"Cậu yên tâm đi, ngày mai mình sẽ cố gắng đem hết toàn bộ kỹ năng vốn có của mình ra để hù dọa cho hắn phải bỏ chạy, tuyệt đối không thể nào thích được."
"Làm sao có thể hù dọa đây?" Tống Lương Thần nhìn mặt mày hớn hở của cô, không nhịn được tó mò mà hỏi.
"Bí mật. . . . . . Nhưng nếu cậu muốn phối hợp với mình, thì mình sẽ nói cho cậu biết." Hứa Tử Ngư gian xảo nháy mắt, mang theo dáng vẻ của tiểu nhân rất đắc chí, Tống Lương Thần đột nhiên cảm thấy, hắn cảm thấy mình đối với chuyện ngày mai rất có hứng thú.
"Phối hợp cũng được. . . . . ."
"Cậu đồng ý phối hợp sao?" Hứa Tử Ngư nhìn Tống Lương Thần, người nghiêm túc như hắn mà cũng có lúc thông đồng với cô để đi chỉnh người khác àh?
Tống Lương Thần tươi cười, trong mắt hiện ra một tia xảo trá. Có phải cô đang nhìn thấy ảo giác rồi hay không, sao cô thấy hắn càng ngày càng có khuynh hướng biến thái vậy?