Chương 19: Bị ốm – Vô lương tâm”
Editor: Chuối
Trong nháy mắt, vẻ mặt Lục Giai Ân sững sờ.
Cô rũ mi mắt.
Nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Lòng bàn tay của Tần Hiếu Tắc đột nhiên siết chặt, ánh mắt trầm xuống.
Giọng của Lục Giai Ân vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng lời nói lại rất lý trí: “Có lẽ đối với em, việc học và ước mơ quan trọng hơn. “
“Vì vậy, em không thể vì anh mà ở lại đây được. “
Cuộc sống của Tần Hiếu Tắc quá suôn sẻ.
Anh được sinh ra trong một môi trường thuận lợi, có những người bạn cùng chí hướng, ngoại hình xuất sắc, giỏi thể thao thậm chí quán bar anh mở cũng kinh doanh rất tốt.
Anh có điều kiện để kiêu ngạo, cũng có thói quen tự cho mình là cái rốn của vũ trụ.
Lục Giai Ân biết, nếu cô nói như vậy chắc chắn sẽ khiến anh không vui, nhưng đây là sự thật.
Cơ thể Tần Hiếu Tắc cứng đờ, cảm giác như có một viên đá đè lên ngực mình, rất khó chịu.
Anh hít một hơi, hai gò má mơ hồ giật giật.
“Anh không hiểu, tại sao em không chọn giải pháp vẹn cả đôi đường chứ?”
Học viện Mỹ thuật Bình Thành là Học viện Nghệ thuật hàng đầu ở Trung Quốc.
Hằng năm có biết bao nhiêu người phải sứt đầu mẻ trán để bước được chân vào. Hơn nữa cô có thể liên lạc với mẹ anh, vậy cô còn điều gì mà phải bận tâm nữa chứ?
Lục Giai Ân nhắm mắt lại.
Trong tâm trí, sự hiểu biết của cô đối với Tần Hiếu Tắc hơn ba năm quen nhau như những bông tuyết nhẹ bay.
Bộ dáng anh chơi bóng, chiếc áo khoác mang theo mùi hương thơm mát, lần nhận được bức thư nặc danh, những bức ảnh trong vòng bạn bè, lần ở hồ bơi lạnh lẽo…
Cho dù cô có ở lại, thì những vấn đề giữa hai người vẫn không thể biến mất.
Chẳng thà để mối quan hệ này dừng lại ở giai đoạn có thể chia tay trong hòa bình.
Lục Giai Ân ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn Tần Hiếu Tắc.
“Anh cứ coi như em không thích anh đi.”
Cô mím môi dưới, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu không thích thì sẽ không có cái gọi là giải pháp vẹn cả đôi đường, không phải sao?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Hiếu Tắc hoàn toàn tối sầm lại.
Anh mím môi lại thành một đường thẳng, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, sắc mặt lạnh lẽo.
Ngay khi Lục Giai Ân nghĩ anh sẽ nổi giận, anh mấp máy môi, từ trong cổ họng phát ra hai chữ.
“Được thôi.”
*
Vào tháng mười hai, nhiệt độ giảm mạnh.
Trong phòng tập thể hình, Tần Hiếu Tắc mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, cả người mồ hôi chảy ròng ròng nhìn Trần Huề đang ngồi dưới đất, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Anh cúi đầu chỉnh lại găng tay boxing.
“Cậu đứng dậy, chúng ta tiếp tục.”
Trần Huề khoát tay, cởi găng tay ném xuống đất.
Anh hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển từ chối: “Tớ còn không thể cử động luôn đây này.”
Tần Hiếu Tắc thở ra một hơi, xoay người đánh vào bao cát ở sau lưng.
Các cơ ở lưng và cánh tay của anh co giật, mỗi một quyền đều dùng lực vô cùng lớn.
Ở trong phòng, âm thanh từng quyền một đặc biệt rõ ràng.
Trần Huề lắc đầu thở dài bất lực.
Kể từ bữa tiệc sinh nhật của Quý Đường Ninh, người này liền trở nên như vậy.
Gần một tháng nay, ngày nào cũng gọi cho anh.
Không phải chơi bóng thì cũng là đua xe, uống rượu hoặc đấm quyền.
Trần Huề cũng không biết anh đã tạo nên cái nghiệt gì, rõ ràng là Tần Hiếu Tắc là người thất tình, nhưng người bị ngược lại là anh.
Buổi tối thứ sáu đẹp trời thế này, anh thế mà ở lại đây làm cu li.
Vốn Tần Hiếu Tắc đã từng chơi những trò này một cách dữ dội, nhưng trong thời gian gần đây anh chơi đến liều mạng.
Giống như muốn đem hết tinh lực trút hết vào đây.
Trần Huề “chậc chậc” hai tiếng, chụp bóng lưng Tần Hiếu Tắc đang đấm quyền rồi gửi cho Giang Thừa Thư kể khổ.
[Tớ lại tới đây để luyện tập rồi này.]
Giang Thừa Thư là một con cáo già, cậu ta lấy cớ phải chăm sóc Quý Đường Ninh, loại việc làm cu li như thế này chưa bao giờ làm, thế nên người chịu thiệt trong cả tháng này không ai khác chính là anh.
Giang Thừa Thư nhanh chóng trả lời: [Cậu vất vả rồi.]
Vất vả?
Chẳng lẽ không vất vả ư?
Trần Huề than vãn: [Cậu giúp tớ nghĩ cách gì đi, chứ thật sự tớ chịu không nổi nữa rồi.]
Trong chốc lát Giang Thừa Thư gửi tới một tin nhắn, là một đường link về bài viết hướng dẫn làm súp gà tên là: “Cách tốt nhất để giảm nỗi đau thất tình.”
Trần Huề: […]
Thật sự làm khó Giang Thừa Thư rồi, một người làm trong ngành khoa học và kỹ thuật như anh phải tìm ra cách nấu súp gà trong biển tài liệu rộng lớn.
Trần Huề tùy ý lướt sơ rồi thoát ra khỏi giao diện.
Anh gọi: “Này, Tần Hiếu Tắc.”
Tần Hiếu Tắc ngừng đánh bao cát, quay đầu lại nhìn anh.
Trần Huề cau mày: “Tập tới đây là ngưng được rồi.”
Sắc mặt của Tần Hiếu Tắc không thay đổi, xoay người tiếp tục đánh bao cát.
Trần Huề nói: “Hay tớ giới thiệu cho cậu một vài mỹ nữ có học vấn cao nhé?”
Có câu nói, cách tốt nhất để quên đi một mối quan hệ cũ là bắt đầu một mối quan hệ mới. Thay vì lãng phí thời gian và sức lực cho thể thao, còn không bằng quen thêm vài cô gái, biết đâu lại gặp được người ưng ý.
Dù sao Tần Hiếu Tắc vẫn luôn có sức hấp dẫn rất cao đối với phái nữ, Trần Huề tin chắc nếu thông tin anh độc thân được truyền đi, sẽ có rất nhiều cô gái để ý.
Tần Hiếu Tắc mắt điếc tai ngơ trước lời nói của anh ta.
Tự mình luyện tập đến kiệt sức, anh tháo găng tay boxing, rồi dùng tay lau mồ hôi.
Tần Tiếu cúi người nhặt túi xách của mình, liếc mắt nhìn Trần Huề.
“Đi thôi.”
Sau thời gian dài vận động với cường độ cao, mặt anh đỏ bừng, hai mắt đầy tơ máu, cũng đỏ ngầu lên.
Tóc được tùy tiện vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán cao và cặp chân mày.
Dáng người tam giác ngược cường tráng càng lộ rõ ra dưới lớp áo ba lỗ, cơ bắp cuồn cuộn, đường cong cơ thể hoàn mỹ.
Thậm chí đàn ông như Trần Huề cũng phải công nhận rằng ngoại hình của Tần Hiếu Tắc thật sự rất cuốn hút. Cho dù là khuôn mặt hay dáng người đều rất có sức hấp dẫn.
Anh đứng dậy, bước theo.
“Này, tớ nói thật đấy. Nếu vẫn không buông bỏ được cái cũ, cái mới sẽ không đến đâu. Có nhiều mỹ nữ như vậy, tại sao cậu cứ treo thân mình lên một nhành hoa chứ?”
Thật ra anh không hiểu lắm suy nghĩ của Lục Giai Ân, nhưng nếu Lục Giai Ân đã nói chia tay. Tần Hiếu Tắc tìm được bạn gái là chuyện không thành vấn đề.
Tần Hiếu Tắc vừa đi vừa liếc anh một cái: “Trước kia cũng không thấy cậu nói thế.”
Trần Huề sửng sốt, suy nghĩ một chút liền hiểu ra Tần Hiếu Tắc đang ám chỉ lời mình nói lúc trước, thật đáng tiếc khi anh chia tay.
Trần Huề thở dài: “Đúng vậy, Lục Giai Ân đối xử tốt với cậu, tớ thừa nhận. Nhưng hiện tại cô ấy một lòng một dạ muốn ra nước ngoài, chẳng phải sao?”
Trần Huề cảm thấy anh đã đánh giá thấp Lục Giai Ân. Anh cho rằng Lục Giai Ân là một bông hoa hồng mỏng manh được bảo vệ trong nhà kính, nên đã xem nhẹ việc theo đuổi nghệ thuật của cô.
“Cậu tự hỏi lại bản thân mình đi, cậu có thể chấp nhận mối quan hệ yêu xa không?” Trần Huề ở một bên lải nhải không ngừng: “Cậu có nguyện ý chờ cô ấy học xong không? Cô ấy nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nói lời chia tay cậu, điều đó cho thấy người ta không hề có sự tin tưởng đối với cậu…”
Tần Hiếu Tắc không kiên nhẫn ngắt lời anh: “Được rồi.”
Trần Huề ngừng nói, đề nghị: “Ngày mai đi uống rượu không?”
Tần Hiếu Tắc nhíu mày thật chặt: “Nói sau đi.”
Hai người chia tay nhau ở thang máy.
Trần Huề đến ga ra lấy xe, còn Tần Hiếu Tắc một mình đi bộ về nhà.
Màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi hiu hiu.
Tần Hiếu Tắc chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ và khoác áo khoác bên ngoài, khóa kéo được mở ra, lộ ra cần cổ và khuôn ngực đầy mồ hôi. Gió mùa đông lạnh lẽo thổi qua, nhanh chóng làm khô da.
Anh một mình đi bộ trở về trên con phố lóng lánh ánh đèn neon, trên vai đeo một chiếc túi, bước chân không tập trung.
Vì lý do nào đó, khi nghe những lời nói đó của Trần Huề, phản ứng đầu tiên theo bản năng của anh là từ chối.
Cho dù là về việc giới thiệu các cô gái khác với anh hay việc Lục Giai Ân ra nước ngoài.
Đúng vậy, anh không muốn có mối quan hệ lâu dài với Lục Giai Ân.
Anh nghĩ rằng với tình cảm của Lục Giai Ân dành cho anh, việc nói cô ở lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh không ngờ rằng Lục Giai Ân thế mà lại nói cô không thích anh nữa.
Không thích ư…
Tần Hiếu Tắc nghĩ mà buồn cười.
Khi anh về nhà cùng gió lạnh, trong nhà tối đen như mực.
Tần Hiếu Tắc không bật đèn lên, ném túi xách, một mình ngồi lên sô pha.
Không biết có phải do gió vừa thổi vào người không bao lâu, đầu anh âm ỉ đau.
Tần Hiếu Tắc nằm trên sô pha, nhắm mắt lại, xoa lông mày.
Thình lình, trong căn phòng yên tĩnh có tiếng mèo kêu rất nhỏ vang lên.
Tần Hiếu Tắc mở mắt ra, chỉ thấy Tứ Tứ đầu và đuôi nhổng lên thật cao, đi vòng vòng quanh chân anh.
Anh hỏi: “Làm gì vậy? Mày lại đói rồi à?”
Tứ Tứ kêu một tiếng bất mãn: “meo meo ~”, vẻ mặt nó giận dữ.
Tần Hiếu Tắc “chậc” một tiếng: “Muốn người ta cho ăn cơm mà thái độ như vậy đấy, cái tật xấu này bắt chước ai vậy?”
Miệng nói như vậy nhưng anh vẫn đứng dậy, lấy gói thức ăn vặt cho mèo ra, đổ vào bát.
Tứ Tứ cúi đầu, chiếc lưỡi màu hồng nhạt thỉnh thoảng lại lộ ra, ăn đến ngon miệng.
“Mèo mập, mày sẽ mập hơn nếu cứ ăn uống kiểu này đấy.”
Tần Hiếu Tắc ngồi xổm xuống, hiếm thấy anh có tâm tình nói chuyện với Tứ Tứ.
Anh liếc nhìn túi snack trên tay, khẽ mỉm cười.
“Nếu mẹ mày nhìn thấy, chắc chắn sẽ trách móc cho xem.”
Một lúc sau, anh trầm giọng nói thêm: “Nhưng, mẹ mày đi mất rồi.”
Tứ Tứ cứ cúi đầu lo ăn, mặc kệ anh.
Tần Hiếu Tắc nhíu mày, vươn tay sờ đầu Tứ Tứ: “Này, tao nói mẹ mày đi rồi đấy.”
Tứ Tứ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn anh, “meo” một tiếng, răng nanh lộ ra.
Nhìn anh cứ quấy rầy việc mình ăn thật sự rất là khó chịu.
Tần Hiếu Tắc “Ha” một tiếng: “Mày có vẻ rất vui mừng nhỉ.”
Anh duỗi cánh tay ra chạm vào bát thức ăn của Tứ Tứ.
Tứ Tứ trợn mắt, há hốc mồm kêu một tiếng “meo”, hung hăng giơ móng vuốt về phía trước.
Tần Hiếu Tắc thu cánh tay lại, “hừ” một tiếng, trên cổ tay xuất hiện vài vết cào màu đỏ.
Tứ Tứ cảnh giác nhìn chằm chằm anh, nó cúi đầu miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng gầm hung hăng, cả người tức giận, tràn đầy vẻ đề phòng.
Một người một mèo nhìn nhau một hồi lâu, cổ họng Tần Hiếu Tắc bật ra mấy chữ.
“Vô lương tâm.”
Anh cũng không biết mình đang nói về mèo hay người.
*
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu óc Tần Hiếu Tắc nặng như đeo chì.
Anh sờ trán, vậy mà hơi nóng.
Anh từ bé đã thích chạy nhảy, rất khỏe mạnh và ít khi ốm vặt.
Lần cuối vào bệnh viện đã là mấy năm trước.
Vì vậy, khi phát hiện mình bị sốt, Tần Hiếu Tắc hoàn toàn không ôm hy vọng tìm thấy thuốc ở nhà.
Anh vào phòng tắm chậm rãi rửa mặt rồi bước ra, tùy tiện mở ngăn kéo dưới tủ TV.
Khi mở hộp thuốc ra, anh sửng sốt.
Trong trí nhớ những loại thuốc được bỏ lung tung giờ lại được sắp xếp rất ngay ngắn. Thuốc bôi ngoài da và thuốc uống được để riêng biệt. Tờ giấy ghi chú ngày thuốc hết hạn sử dụng được dán trên hộp thuốc.
Tần Hiếu Tắc dễ dàng tìm được thuốc hạ sốt.
Anh mở hộp thuốc ra, cầm vỉ thuốc, thiếu hai viên.
Tần Hiếu Tắc cầm vỉ thuốc, nửa ngày không có phản ứng.
Anh có thể chất tốt, ít khi ốm đau, lại không trữ sẵn thuốc thường dùng ở trong nhà.
Những thứ này vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Lục Giai Ân.
Cô ấy uống hai viên thuốc này khi nào?
Tần Hiếu Tắc nhớ lại, phát hiện mình một chút ấn tượng cũng không có.
Thì ra không chỉ một lần kia, Lục Giai Ân đã rất nhiều lần không nói với anh rằng cô không khỏe.
Vậy, cô ấy đã uống thuốc khi nào?
Vào những buổi sáng sớm khi mình còn đang ngủ? Hay vào buổi tối khi cô ấy đang đợi mình?
Tay Tần Hiếu Tắc dùng sức, miếng nhôm phát ra âm thanh gãy nát.
Trầm mặc một lúc, anh bẻ ra một viên thuốc.
Đang định nuốt vào bụng, điện thoại trong túi quần đột nhiên đổ chuông không ngừng.
Tần Hiếu Tắc nhíu mày, phát hiện là mẹ mình gọi.
Anh nhấn nút nhận, nói: “Mẹ ạ?”.
“Hiếu Tắc, hôm nay mẹ định mời Giai Ngọc tới nhà ăn cơm, con cũng về ăn đi.”
Tâm trạng của Tần Hiếu Tắc hôm nay không tốt, theo bản năng liền từ chối: “Con không…”
La Hàm ngắt lời anh: “Anh trai con sáng nay đã đi công tác rồi, con không muốn đến nhìn Giai Ngọc một chút sao?”
Tần Hiếu Tắc im lặng một lúc.
Lua Hàm thở dài: “Người trẻ tuổi các con thường có cùng chủ đề để nói chuyện chẳng phải sao. Còn Giai Ân, con bé năm sau sẽ ra nước ngoài, cũng không gặp nhau được mấy lần.”
Lông mày của Tần Hiếu Tắc giật giật: “Con biết rồi mẹ, con sẽ đi.”
Cúp điện thoại, anh nhìn mấy viên thuốc trong tay, ném vào thùng rác.
Tác giả có điều muốn nói: Từ từ tỉnh-ngộ-ing ~.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Lục Giai Ân sững sờ.
Cô rũ mi mắt.
Nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Lòng bàn tay của Tần Hiếu Tắc đột nhiên siết chặt, ánh mắt trầm xuống.
Giọng của Lục Giai Ân vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng lời nói lại rất lý trí: “Có lẽ đối với em, việc học và ước mơ quan trọng hơn. “
“Vì vậy, em không thể vì anh mà ở lại đây được. “
Cuộc sống của Tần Hiếu Tắc quá suôn sẻ.
Anh được sinh ra trong một môi trường thuận lợi, có những người bạn cùng chí hướng, ngoại hình xuất sắc, giỏi thể thao thậm chí quán bar anh mở cũng kinh doanh rất tốt.
Anh có điều kiện để kiêu ngạo, cũng có thói quen tự cho mình là cái rốn của vũ trụ.
Lục Giai Ân biết, nếu cô nói như vậy chắc chắn sẽ khiến anh không vui, nhưng đây là sự thật.
Cơ thể Tần Hiếu Tắc cứng đờ, cảm giác như có một viên đá đè lên ngực mình, rất khó chịu.
Anh hít một hơi, hai gò má mơ hồ giật giật.
“Anh không hiểu, tại sao em không chọn giải pháp vẹn cả đôi đường chứ?”
Học viện Mỹ thuật Bình Thành là Học viện Nghệ thuật hàng đầu ở Trung Quốc.
Hằng năm có biết bao nhiêu người phải sứt đầu mẻ trán để bước được chân vào. Hơn nữa cô có thể liên lạc với mẹ anh, vậy cô còn điều gì mà phải bận tâm nữa chứ?
Lục Giai Ân nhắm mắt lại.
Trong tâm trí, sự hiểu biết của cô đối với Tần Hiếu Tắc hơn ba năm quen nhau như những bông tuyết nhẹ bay.
Bộ dáng anh chơi bóng, chiếc áo khoác mang theo mùi hương thơm mát, lần nhận được bức thư nặc danh, những bức ảnh trong vòng bạn bè, lần ở hồ bơi lạnh lẽo…
Cho dù cô có ở lại, thì những vấn đề giữa hai người vẫn không thể biến mất.
Chẳng thà để mối quan hệ này dừng lại ở giai đoạn có thể chia tay trong hòa bình.
Lục Giai Ân ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn Tần Hiếu Tắc.
“Anh cứ coi như em không thích anh đi.”
Cô mím môi dưới, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu không thích thì sẽ không có cái gọi là giải pháp vẹn cả đôi đường, không phải sao?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Hiếu Tắc hoàn toàn tối sầm lại.
Anh mím môi lại thành một đường thẳng, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, sắc mặt lạnh lẽo.
Ngay khi Lục Giai Ân nghĩ anh sẽ nổi giận, anh mấp máy môi, từ trong cổ họng phát ra hai chữ.
“Được thôi.”
*
Vào tháng mười hai, nhiệt độ giảm mạnh.
Trong phòng tập thể hình, Tần Hiếu Tắc mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, cả người mồ hôi chảy ròng ròng nhìn Trần Huề đang ngồi dưới đất, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Anh cúi đầu chỉnh lại găng tay boxing.
“Cậu đứng dậy, chúng ta tiếp tục.”
Trần Huề khoát tay, cởi găng tay ném xuống đất.
Anh hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển từ chối: “Tớ còn không thể cử động luôn đây này.”
Tần Hiếu Tắc thở ra một hơi, xoay người đánh vào bao cát ở sau lưng.
Các cơ ở lưng và cánh tay của anh co giật, mỗi một quyền đều dùng lực vô cùng lớn.
Ở trong phòng, âm thanh từng quyền một đặc biệt rõ ràng.
Trần Huề lắc đầu thở dài bất lực.
Kể từ bữa tiệc sinh nhật của Quý Đường Ninh, người này liền trở nên như vậy.
Gần một tháng nay, ngày nào cũng gọi cho anh.
Không phải chơi bóng thì cũng là đua xe, uống rượu hoặc đấm quyền.
Trần Huề cũng không biết anh đã tạo nên cái nghiệt gì, rõ ràng là Tần Hiếu Tắc là người thất tình, nhưng người bị ngược lại là anh.
Buổi tối thứ sáu đẹp trời thế này, anh thế mà ở lại đây làm cu li.
Vốn Tần Hiếu Tắc đã từng chơi những trò này một cách dữ dội, nhưng trong thời gian gần đây anh chơi đến liều mạng.
Giống như muốn đem hết tinh lực trút hết vào đây.
Trần Huề “chậc chậc” hai tiếng, chụp bóng lưng Tần Hiếu Tắc đang đấm quyền rồi gửi cho Giang Thừa Thư kể khổ.
[Tớ lại tới đây để luyện tập rồi này.]
Giang Thừa Thư là một con cáo già, cậu ta lấy cớ phải chăm sóc Quý Đường Ninh, loại việc làm cu li như thế này chưa bao giờ làm, thế nên người chịu thiệt trong cả tháng này không ai khác chính là anh.
Giang Thừa Thư nhanh chóng trả lời: [Cậu vất vả rồi.]
Vất vả?
Chẳng lẽ không vất vả ư?
Trần Huề than vãn: [Cậu giúp tớ nghĩ cách gì đi, chứ thật sự tớ chịu không nổi nữa rồi.]
Trong chốc lát Giang Thừa Thư gửi tới một tin nhắn, là một đường link về bài viết hướng dẫn làm súp gà tên là: “Cách tốt nhất để giảm nỗi đau thất tình.”
Trần Huề: […]
Thật sự làm khó Giang Thừa Thư rồi, một người làm trong ngành khoa học và kỹ thuật như anh phải tìm ra cách nấu súp gà trong biển tài liệu rộng lớn.
Trần Huề tùy ý lướt sơ rồi thoát ra khỏi giao diện.
Anh gọi: “Này, Tần Hiếu Tắc.”
Tần Hiếu Tắc ngừng đánh bao cát, quay đầu lại nhìn anh.
Trần Huề cau mày: “Tập tới đây là ngưng được rồi.”
Sắc mặt của Tần Hiếu Tắc không thay đổi, xoay người tiếp tục đánh bao cát.
Trần Huề nói: “Hay tớ giới thiệu cho cậu một vài mỹ nữ có học vấn cao nhé?”
Có câu nói, cách tốt nhất để quên đi một mối quan hệ cũ là bắt đầu một mối quan hệ mới. Thay vì lãng phí thời gian và sức lực cho thể thao, còn không bằng quen thêm vài cô gái, biết đâu lại gặp được người ưng ý.
Dù sao Tần Hiếu Tắc vẫn luôn có sức hấp dẫn rất cao đối với phái nữ, Trần Huề tin chắc nếu thông tin anh độc thân được truyền đi, sẽ có rất nhiều cô gái để ý.
Tần Hiếu Tắc mắt điếc tai ngơ trước lời nói của anh ta.
Tự mình luyện tập đến kiệt sức, anh tháo găng tay boxing, rồi dùng tay lau mồ hôi.
Tần Tiếu cúi người nhặt túi xách của mình, liếc mắt nhìn Trần Huề.
“Đi thôi.”
Sau thời gian dài vận động với cường độ cao, mặt anh đỏ bừng, hai mắt đầy tơ máu, cũng đỏ ngầu lên.
Tóc được tùy tiện vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán cao và cặp chân mày.
Dáng người tam giác ngược cường tráng càng lộ rõ ra dưới lớp áo ba lỗ, cơ bắp cuồn cuộn, đường cong cơ thể hoàn mỹ.
Thậm chí đàn ông như Trần Huề cũng phải công nhận rằng ngoại hình của Tần Hiếu Tắc thật sự rất cuốn hút. Cho dù là khuôn mặt hay dáng người đều rất có sức hấp dẫn.
Anh đứng dậy, bước theo.
“Này, tớ nói thật đấy. Nếu vẫn không buông bỏ được cái cũ, cái mới sẽ không đến đâu. Có nhiều mỹ nữ như vậy, tại sao cậu cứ treo thân mình lên một nhành hoa chứ?”
Thật ra anh không hiểu lắm suy nghĩ của Lục Giai Ân, nhưng nếu Lục Giai Ân đã nói chia tay. Tần Hiếu Tắc tìm được bạn gái là chuyện không thành vấn đề.
Tần Hiếu Tắc vừa đi vừa liếc anh một cái: “Trước kia cũng không thấy cậu nói thế.”
Trần Huề sửng sốt, suy nghĩ một chút liền hiểu ra Tần Hiếu Tắc đang ám chỉ lời mình nói lúc trước, thật đáng tiếc khi anh chia tay.
Trần Huề thở dài: “Đúng vậy, Lục Giai Ân đối xử tốt với cậu, tớ thừa nhận. Nhưng hiện tại cô ấy một lòng một dạ muốn ra nước ngoài, chẳng phải sao?”
Trần Huề cảm thấy anh đã đánh giá thấp Lục Giai Ân. Anh cho rằng Lục Giai Ân là một bông hoa hồng mỏng manh được bảo vệ trong nhà kính, nên đã xem nhẹ việc theo đuổi nghệ thuật của cô.
“Cậu tự hỏi lại bản thân mình đi, cậu có thể chấp nhận mối quan hệ yêu xa không?” Trần Huề ở một bên lải nhải không ngừng: “Cậu có nguyện ý chờ cô ấy học xong không? Cô ấy nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nói lời chia tay cậu, điều đó cho thấy người ta không hề có sự tin tưởng đối với cậu…”
Tần Hiếu Tắc không kiên nhẫn ngắt lời anh: “Được rồi.”
Trần Huề ngừng nói, đề nghị: “Ngày mai đi uống rượu không?”
Tần Hiếu Tắc nhíu mày thật chặt: “Nói sau đi.”
Hai người chia tay nhau ở thang máy.
Trần Huề đến ga ra lấy xe, còn Tần Hiếu Tắc một mình đi bộ về nhà.
Màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi hiu hiu.
Tần Hiếu Tắc chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ và khoác áo khoác bên ngoài, khóa kéo được mở ra, lộ ra cần cổ và khuôn ngực đầy mồ hôi. Gió mùa đông lạnh lẽo thổi qua, nhanh chóng làm khô da.
Anh một mình đi bộ trở về trên con phố lóng lánh ánh đèn neon, trên vai đeo một chiếc túi, bước chân không tập trung.
Vì lý do nào đó, khi nghe những lời nói đó của Trần Huề, phản ứng đầu tiên theo bản năng của anh là từ chối.
Cho dù là về việc giới thiệu các cô gái khác với anh hay việc Lục Giai Ân ra nước ngoài.
Đúng vậy, anh không muốn có mối quan hệ lâu dài với Lục Giai Ân.
Anh nghĩ rằng với tình cảm của Lục Giai Ân dành cho anh, việc nói cô ở lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh không ngờ rằng Lục Giai Ân thế mà lại nói cô không thích anh nữa.
Không thích ư…
Tần Hiếu Tắc nghĩ mà buồn cười.
Khi anh về nhà cùng gió lạnh, trong nhà tối đen như mực.
Tần Hiếu Tắc không bật đèn lên, ném túi xách, một mình ngồi lên sô pha.
Không biết có phải do gió vừa thổi vào người không bao lâu, đầu anh âm ỉ đau.
Tần Hiếu Tắc nằm trên sô pha, nhắm mắt lại, xoa lông mày.
Thình lình, trong căn phòng yên tĩnh có tiếng mèo kêu rất nhỏ vang lên.
Tần Hiếu Tắc mở mắt ra, chỉ thấy Tứ Tứ đầu và đuôi nhổng lên thật cao, đi vòng vòng quanh chân anh.
Anh hỏi: “Làm gì vậy? Mày lại đói rồi à?”
Tứ Tứ kêu một tiếng bất mãn: “meo meo ~”, vẻ mặt nó giận dữ.
Tần Hiếu Tắc “chậc” một tiếng: “Muốn người ta cho ăn cơm mà thái độ như vậy đấy, cái tật xấu này bắt chước ai vậy?”
Miệng nói như vậy nhưng anh vẫn đứng dậy, lấy gói thức ăn vặt cho mèo ra, đổ vào bát.
Tứ Tứ cúi đầu, chiếc lưỡi màu hồng nhạt thỉnh thoảng lại lộ ra, ăn đến ngon miệng.
“Mèo mập, mày sẽ mập hơn nếu cứ ăn uống kiểu này đấy.”
Tần Hiếu Tắc ngồi xổm xuống, hiếm thấy anh có tâm tình nói chuyện với Tứ Tứ.
Anh liếc nhìn túi snack trên tay, khẽ mỉm cười.
“Nếu mẹ mày nhìn thấy, chắc chắn sẽ trách móc cho xem.”
Một lúc sau, anh trầm giọng nói thêm: “Nhưng, mẹ mày đi mất rồi.”
Tứ Tứ cứ cúi đầu lo ăn, mặc kệ anh.
Tần Hiếu Tắc nhíu mày, vươn tay sờ đầu Tứ Tứ: “Này, tao nói mẹ mày đi rồi đấy.”
Tứ Tứ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn anh, “meo” một tiếng, răng nanh lộ ra.
Nhìn anh cứ quấy rầy việc mình ăn thật sự rất là khó chịu.
Tần Hiếu Tắc “Ha” một tiếng: “Mày có vẻ rất vui mừng nhỉ.”
Anh duỗi cánh tay ra chạm vào bát thức ăn của Tứ Tứ.
Tứ Tứ trợn mắt, há hốc mồm kêu một tiếng “meo”, hung hăng giơ móng vuốt về phía trước.
Tần Hiếu Tắc thu cánh tay lại, “hừ” một tiếng, trên cổ tay xuất hiện vài vết cào màu đỏ.
Tứ Tứ cảnh giác nhìn chằm chằm anh, nó cúi đầu miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng gầm hung hăng, cả người tức giận, tràn đầy vẻ đề phòng.
Một người một mèo nhìn nhau một hồi lâu, cổ họng Tần Hiếu Tắc bật ra mấy chữ.
“Vô lương tâm.”
Anh cũng không biết mình đang nói về mèo hay người.
*
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu óc Tần Hiếu Tắc nặng như đeo chì.
Anh sờ trán, vậy mà hơi nóng.
Anh từ bé đã thích chạy nhảy, rất khỏe mạnh và ít khi ốm vặt.
Lần cuối vào bệnh viện đã là mấy năm trước.
Vì vậy, khi phát hiện mình bị sốt, Tần Hiếu Tắc hoàn toàn không ôm hy vọng tìm thấy thuốc ở nhà.
Anh vào phòng tắm chậm rãi rửa mặt rồi bước ra, tùy tiện mở ngăn kéo dưới tủ TV.
Khi mở hộp thuốc ra, anh sửng sốt.
Trong trí nhớ những loại thuốc được bỏ lung tung giờ lại được sắp xếp rất ngay ngắn. Thuốc bôi ngoài da và thuốc uống được để riêng biệt. Tờ giấy ghi chú ngày thuốc hết hạn sử dụng được dán trên hộp thuốc.
Tần Hiếu Tắc dễ dàng tìm được thuốc hạ sốt.
Anh mở hộp thuốc ra, cầm vỉ thuốc, thiếu hai viên.
Tần Hiếu Tắc cầm vỉ thuốc, nửa ngày không có phản ứng.
Anh có thể chất tốt, ít khi ốm đau, lại không trữ sẵn thuốc thường dùng ở trong nhà.
Những thứ này vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Lục Giai Ân.
Cô ấy uống hai viên thuốc này khi nào?
Tần Hiếu Tắc nhớ lại, phát hiện mình một chút ấn tượng cũng không có.
Thì ra không chỉ một lần kia, Lục Giai Ân đã rất nhiều lần không nói với anh rằng cô không khỏe.
Vậy, cô ấy đã uống thuốc khi nào?
Vào những buổi sáng sớm khi mình còn đang ngủ? Hay vào buổi tối khi cô ấy đang đợi mình?
Tay Tần Hiếu Tắc dùng sức, miếng nhôm phát ra âm thanh gãy nát.
Trầm mặc một lúc, anh bẻ ra một viên thuốc.
Đang định nuốt vào bụng, điện thoại trong túi quần đột nhiên đổ chuông không ngừng.
Tần Hiếu Tắc nhíu mày, phát hiện là mẹ mình gọi.
Anh nhấn nút nhận, nói: “Mẹ ạ?”.
“Hiếu Tắc, hôm nay mẹ định mời Giai Ngọc tới nhà ăn cơm, con cũng về ăn đi.”
Tâm trạng của Tần Hiếu Tắc hôm nay không tốt, theo bản năng liền từ chối: “Con không…”
La Hàm ngắt lời anh: “Anh trai con sáng nay đã đi công tác rồi, con không muốn đến nhìn Giai Ngọc một chút sao?”
Tần Hiếu Tắc im lặng một lúc.
Lua Hàm thở dài: “Người trẻ tuổi các con thường có cùng chủ đề để nói chuyện chẳng phải sao. Còn Giai Ân, con bé năm sau sẽ ra nước ngoài, cũng không gặp nhau được mấy lần.”
Lông mày của Tần Hiếu Tắc giật giật: “Con biết rồi mẹ, con sẽ đi.”
Cúp điện thoại, anh nhìn mấy viên thuốc trong tay, ném vào thùng rác.
Tác giả có điều muốn nói: Từ từ tỉnh-ngộ-ing ~.