Chương 23: Xin lỗi “Nếu anh bằng lòng yêu xa thì sao?”
Bởi vì lái xe đến nên đêm nay Tần Hiếu Tắc phá lệ không uống rượu.
Thế nhưng tâm trí anh lại như đang trong cơn say, trong đầu là một mảnh mông lung, mờ mịt.
Từ đại học A đi thẳng đến Học viện Bình Thành Mỹ, anh gọi Thi Tĩnh ra ngoài.
Thi Tĩnh khoác một chiếc áo choàng bằng len màu be, chậm rãi đi xuống từ ký túc xá.
Tần Hiếu Tắc đút tay vào túi quần đứng chờ bên đường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt nghiêm nghị.
Giữa khí trời se lạnh, anh chỉ đơn giản khoác một chiếc áo choàng màu đen bên ngoài, bên trong là bộ đồ thể thao bóng rổ vẫn chưa kịp thay ra, dù chỉ tuỷ tiện kết hợp, thế nhưng khoác lên trên người anh lại có vẻ như tự nhiên, tiêu sái mà không bị trói buộc.
“Của cậu đây.” Thi Tĩnh lấy thẻ thư viện từ trong túi đưa cho Tần Hiếu Tắc.
“Cậu vừa mới chơi bóng ở đại học A sao?” Thi Tĩnh thuận miệng hỏi.
Tần Hiếu Tắc khẽ đáp “Ừm” một tiếng, vươn tay cầm lấy tấm thẻ nhét vào túi.
Thi Tĩnh nhìn anh, anh của hiện tại trông hoàn toàn khác xa với ngữ điệu buông thả trong điện thoại.
Do dự một lúc, cô chậm rãi mở miệng: “Cậu … Vẫn còn thích Lục Giai Ân sao?”
Tần Hiếu Tắc khẽ cứng người, nhướng mi nhìn cô.
Từ khi chia tay đến nay cũng đã được một thời gian rồi, Thi Tĩnh là người đầu tiên thẳng thắng hỏi anh “còn thích hay không”.
Những người khác sẽ cho rằng là anh không thể buông tay, hoặc sẽ cho rằng anh không cam lòng bị vứt bỏ.
Chỉ có Thi Tĩnh, trực tiếp hỏi anh còn thích Lục Giai Ân hay không.
Thích.
Đúng vậy, anh vẫn còn rất thích cô.
Bằng không thì tại sao anh lại cố gắng liên lạc với một người không hề hồi đáp anh chứ?
Hèn mọn sao?
Nhìn thần sắc trên gương mặt anh, Thi Tĩnh đã có thể đoán được đáp án là gì, tay đặt trong túi vô thức siết chặt lại thành nắm đấm.
Cô mím môi, khẽ lên tiếng: “Nhưng cô ấy đã sắp xuất ngoại rồi, cậu chịu được sao?”
Khoé môi Tần Hiếu Tắc khẽ mím, anh ngẩng đầu, có chút thất thần nhìn về hướng ký túc xá của Lục Giai Ân.
“Còn hơn là không thể gặp.”
Bây giờ ngay cả tin nhắn hồi âm anh còn chẳng thể nhận được huống chi là nhìn thấy người.
Tần Hiếu Tắc hoàn hồn, hạ mắt nhìn Thi Tĩnh: “Có mang điện thoại không?”
Thi Tĩnh gật đầu: “Có đây.”
Tần Hiếu Tắc thản nhiên nói: “Hãy gọi cho Lục Giai Ân, bảo cô ấy qua đây — —”
Anh nói được một nữa thì ngưng lại: “Quên đi, cô hỏi cô ấy đang ở đâu, tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
Dựa theo thói quen của Lục Giai Ân, có lẽ hiện tại cô ấy đang ở thư viện hoặc phòng vẽ.
Thi Tĩnh có đôi chút lưỡng lự: “Cậu thật sự muốn quay lại với cô ấy sao? Cậu không ngại sẽ lại bị vứt bỏ sao?”
Chẳng phải với tính cách của Tần Hiếu Tắc, anh sẽ nên tức giận đến mức cả đời cũng không qua lại với nhau nữa sao?
Thi Tĩnh cảm nhận được tim cô đang đập rất nhanh, cô nhìn Tần Hiếu Tắc đăm đăm không chớp mắt.
Tần Hiếu Tắc cắn chặt răng, cũng không thể phủ nhận mà gật đầu.
Thật ra bắt anh phải thừa nhận điều này rất khó, anh cũng đã phải dành mấy tháng trời mới có thể thuyết phục bản thân liên lạc với Lục Giai Ân một lần nữa.
“Cô có gọi được hay không? Không được thì tôi đi đây.” Tần Hiếu Tắc hiếm khi để lộ ra một chút quẫn bách, tức giận mà nói.
Thi Tĩnh trơ mắt nhìn anh một lúc, rũ mắt đáp “Ừ.”
Cô lấy điện thoại ra ấn số của Lục Giai Ân.
Một âm thanh “Tút— —” kéo dài vang lên, trên màn hình hiển thị đang gọi.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Ba tiếng… …
Mỗi lần âm thanh vang lên dường như lại trở nên dài đằng đẵng và rõ ràng hơn.
Gió lạnh thổi qua những ngọn cây, phát ra những âm thanh xào xạc bén nhọn, xa xa là tiếng cười đùa ríu rít của đám học sinh.
Thế nhưng bầu không khí giữa hai người bọn họ dường như lại cực kỳ tĩnh lặng.
Trái tim Thi Tĩnh như bị treo ngược lên, đập liên hồi.
Tần Hiếu Tắc cau mày, tâm tình cứ thế theo từng nhịp chuông đổ mà càng thêm buồn bực.
Anh muốn giải thích rõ với Lục Giai Ân, ngoài cách tìm Thi Tĩnh ra, anh cũng không biết còn cách nào khác nhanh hơn.
Sau vài hồi chuông, điện thoại rốt cuộc đã được kết nối
Âm thanh mềm mại của Lục Giai Ân vang lên: “Chị Thi Tĩnh.”
Thi Tĩnh sững sờ mất một lúc mới hoàn hồn lại, hắng giọng trả lời.
“Giai Ân, em đã về nhà hay chưa?”
Lục Giai Ân: “Vẫn chưa đi, em dự định mấy ngày nữa sẽ về. Có chuyện gì sao?”
Thi Tĩnh đáp: “Ừm. Vậy hiện tại em đang ở đâu thế? Ký túc xá sao? Chị có chút đồ muốn đưa cho em.”
Lục Giai Ân cười khẽ: “Không phải, em đang ở thư viện, vậy em về ngay.”
Thi Tĩnh có chút chần chừ, thấy Tần Hiếu Tắc xua tay ra hiệu, cô vội nói: “Không cần, không cần, chị cũng không vội, lần sau vậy.”
Lục Giai Ân không chút hoài nghi, nói thêm vài câu với Thi Tĩnh rồi tắt máy.
Thi Tĩnh cất điện thoại, ngước nhìn Tần Hiếu Tắc.
“Thư viện. Có thể cô ấy đang ở tầng hai.”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, nói lời “Cảm ơn” rồi xoay người rời đi.
Một tay anh đút trong túi áo, góc áo nhẹ nhàng tung bay trong gió, khi đi ngang qua thùng rác, anh tiện tay vứt luôn điếu thuốc vào thùng.
Khác với bộ dạng bất cần, lười biếng của ngày thường, bước chân hôm nay của anh trông đặc biệt nhanh.
Thi Tĩnh lặng lẽ nhìn bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của Tần Hiếu Tắc hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi bóng lưng của anh biến mất sau một ngã rẽ.
Thi Tĩnh đưa tay chỉnh lại mái tóc bị gió làm rối, quay người trở lại ký túc xá.
So với thư viện của Đại Học A, thư viện của Học viện Mỹ thuật Bình Thành lại có vẻ nhỏ và ít người qua lại hơn một chút.
Theo lời của Thi Tĩnh, Tần Hiếu Tắc đi lên lầu hai tìm Lục Giai Ân.
Thư viện có bật máy điều hoà, chiếc áo khoác da bông được Lục Giai Ân vắt sau lưng ghế, cô mặc một chiếc váy len màu trắng dài đến gần mắt cá chân, mái tóc dài ngang ngực được vén gọn gàng sau tai bằng một kẹp tóc ngọc trai màu trắng.
Cô đang đeo tai nghe, cúi đầu tập trung ghi chép gì đó vào cuốn sổ tay.
Ngồi đối diện cô là một nam sinh đeo kính, cũng đang cắm cúi ghi chép.
Nội tâm Tần Hiếu Tắc khẽ động, tiện tay vớ lấy một cuốn sách gần đó ngồi cạnh Lục Giai Ân.
Lúc này anh mới có thể nhìn rõ, thì ra Lục Giai Ân đang chú tâm cẩn thận viết ra từng dòng chữ tiếng Ý.
— — Hoá ra là cô đang luyện nghe.
Nhìn thấy hình ảnh như ngày hôm nay vài lần, Tần Hiếu Tắc cũng không còn bực tức như trước nữa.
Sau nhiều lần bị cự tuyệt, Tần Hiếu Tắc cũng đã hoàn toàn chấp nhận việc Lục Giai Ân quyết định sẽ đi du học.
Lục Giai Ân vẫn chuyên tâm luyện nghe, nên chưa nhận ra anh đang ngồi cạnh cô.
Trái lại nam sinh ngồi đối diện cô thì đã sớm phát hiện và lén lút ngước nhìn anh vài lần.
Tần Hiếu Tắc khẽ nhếch mép, giương mắt liếc nhìn cậu ta.
Cậu ta như bị dọa cho giật mình, luýnh quýnh cúi đầu xuống.
Này, đều là đàn ông, anh có thể không nhìn ra được tâm tư của tên đó là gì hay sao?
Trong thư viện này nhiều chỗ trống như vậy, hắn lại khăng khăng cố tình ngồi đối diện với Lục Giai Ân, nếu như nói hắn không phải có ý gì với Lục Giai Ân cả thì có quỷ mới tin.
Tần Hiếu Tắc chỉ cần liếc mắt thì đã có thể gạt ngay suy đoán hắn ta có khả năng là bạn trai mới của Lục Giai Ân.
— — Không thể nào.
Lục Giai Ân sẽ không thích thể loại mọt sách như tên này.
Mặc dù không thể giải thích rõ vì sao, nhưng dường như trực giác mách bảo anh.
Anh lười biếng tựa lưng vào ghế, tuỳ ý duỗi thẳng hai chân, dựng sách thẳng tắp ngăn cách bản thân và Lục Giai Ân, rồi lặng lẽ nhướng mắt ngắm nhìn Lục Giai Ân từ một góc.
Dưới những tia nắng ấm áp và rực rỡ, làn da của cô trắng như những bông hoa tuyết chớm nở vào tháng giêng, hàng lông mi dài, cong vút như những cánh quạt khẽ rũ xuống, chóp mũi xinh xắn, sắc môi hồng nhuận, chiếc cằm nhỏ nhắn và cả mái tóc đen tuyền mềm mại, suôn mượt được ánh nắng phản chiếu.
Mẹ kiếp!
Tần Hiếu Tắc thầm mắng.
Cô gái này thật sự xinh đẹp đến hút hồn.
Càng nhìn thì càng thấy cô xinh đẹp.
Khó trách lại có nhiều người thích cô như vậy.
Tần Hiếu Tắc khẽ lắc đầu, ánh mắt không chút kiêng nể nhìn thẳng Lục Giai Ân bên cạnh.
Như đã thầm đưa ra quyết định nào đó, hiện tại anh cũng không quá bức bối như trước nữa.
Không sao cả, anh có thể chờ đến khi Lục Giai Ân hoàn thành chương trình học.
Lục Giai Ân hoàn thành xong bài luyện nghe, thở phào nhẹ nhõm nhẹ nhàng tháo tai nghe ra.
Cô nhìn đồng hồ, cũng đã gần chín giờ rồi.
Nghĩ đến cuộc gọi trước đó của Thi Tĩnh, Lục Giai Ân quyết định về sớm hơn mọi ngày, sẵn đường đi ngang qua ký túc xá của cô ấy hỏi thăm xem Thi Tĩnh muốn đưa đồ gì cho cô.
Khi Lục Giai Ân thu dọn đồ đạc của mình, chàng trai ngồi đối diện cô cũng nhanh chóng thu dọn đồ của anh ta.
Cô không quan tâm, thu xếp ổn thoả mọi thứ vào cặp, cô mặc áo khoác và rời đi.
“Này, bạn học.” Vừa ra khỏi thư viện, đã có người gọi Lục Giai Ân lại.
Ngay sau đó, chàng trai ngồi đối diện ban nãy với gương mặt đỏ bừng vì chạy đã dừng trước mặt cô.
“Chào bạn học.” Ánh mắt của cậu chàng khẽ loé, có phần xấu hổ: “Tôi là sinh viên sắp tốt nghiệp của trường Thiết Kế, tôi có thể thêm wechat của cậu được không?”
Lục Giai Ân sửng sốt, khẽ lắc đầu: “Xin lỗi…”
“Tớ thấy cậu dường như đang ôn tập tiếng Ý, có phải cậu đang chuẩn bị tham gia kỳ thi sát hạch không?” Cậu tiếp tục hỏi.
Lục Giai Ân gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tớ đã từng thi rồi, chúng ta có thể bàn luận và trao đổi thêm về kỳ thi.” Cậu ta mỉm cười, ngữ điệu đã có phần tự nhiên hơn so với lời chào hỏi khá gượng gạo ban đầu.
Lục Giai Ân thoáng do dự.
“— — Cô ấy không cần” Một giọng nam vang lên từ sau lưng họ.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lục Giai Ân sững người, khẽ nghiêng đầu liếc nhìn bóng dáng cao lớn đang đi đến của Tần Hiếu Tắc.
Nam sinh đeo kính đã để ý Tần Hiếu Tắc từ khi anh ngồi cạnh Lục Giai Ân trong thư viện rồi, hiện tại cậu ta cũng là một bộ dạng sững sờ.
Thật không ngờ hai người bọn họ thực sự quen biết nhau.
Tần Hiếu Tắc đứng cạnh Lục Giai Ân, giọng điệu ngả ngớn.
“Không nhìn thấy sao? Cô ấy không muốn cho anh.”
“Hơn nữa — —”
Ánh mắt của anh lướt qua đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, đôi môi khẽ mở.
“Cậu không phải là gu của cô ấy.”
Sắc mặt của nam sinh đeo kính trở nên đỏ bừng vì xấu hổ, lúng túng mấp máy môi liên tục không biết nói gì hơn.
Tần Hiếu Tắc có vóc người cao ráo, lại thêm vẻ ngoài xuất chúng, quần áo, giày dép từ trên xuống dưới đều đắt tiền, cả người anh toát ra khí chất của những thiếu gia, công tử nhà giàu đích thực. Lời nói và hành động đều như có như không lộ ra dục vọng chiếm hữu cao và sự yêu thích đối với người con gái bên cạnh, và đâu đó một chút cảm giác cao cao tại thượng từ anh.
Lục Giai Ân nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói mơ hồ lộ ra sự trách cứ: “Tần Hiếu Tắc!”
“Anh nói không đúng sao?” Tần Hiếu Tắc nhướng mi: “Anh biết em không thích — —”
Anh ngừng một chút, thay thế từ “mọt sách” định thốt ra thành từ “người tri thức” tương đối nhẹ nhàng.
Lục Giai Ân hít một hơi thật sâu, sự ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu khi nhìn thấy anh trở thành sự tức giận.
Anh nói đúng, cô thật sự không nghĩ sẽ đưa wechat của mình cho người nam sinh kia, nhưng như thế thì có liên quan gì đến anh?
Không phải cô đã tìm đến Giang Thừa Thư rồi hay sao?
Tại sao Tần Hiếu Tắc không những không từ bỏ mà còn đến Học viện Mỹ Thuật để tìm cô?
Giang Thừa Thư vẫn chưa nói cho anh sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Lục Giai Ân thoáng qua vô số nguyên nhân.
Đúng lúc cô còn đang loay hoay với những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, chàng trai đối diện cúi đầu thì thào nói câu “xin lỗi” rồi vội vã xoay người bỏ đi trong tích tắc.
Tần Hiếu Tắc nhìn bóng lưng hấp tấp rời đi của cậu ta, khoé môi khẽ nhếch.
Lục Giai Ân ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi nhấc chân bước đi.
Tần Hiếu Tắc thoáng chần chừ, sau cùng cũng nhấc chân dài của mình theo sau Lục Giai Ân.
Ra khỏi thư viện, nhiệt độ không khí bỗng chốc trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Lục Giai Ân đội chiếc mũ áo khoác bằng lông, trên cổ quấn khăn choàng khá dày, hai tay đút vào trong túi áo, bước đi thẳng về trước.
“Này, Lục Giai Ân.” Tần Hiếu Tắc gọi cô từ phía sau.
Lục Giai Ân hết cách đành thở dài bất lực.
“Rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
Cô trang bị rất đầy đủ cho bản thân để giữ ấm, cả người chỉ lộ ra đôi mắt to và sáng ngời, trong lời nói luôn chứa sự dịu dàng, nhẹ nhàng, không chút hung hăng hay giận dỗi nào.
Tần Hiếu Tắc đi đến trước mặt cô, vẻ mặt anh nghiêm túc một cách hiếm thấy.
“Anh muốn nói rõ với em một số chuyện.” Anh nghiêm mặt nói.
“Nói rõ?” Lục Giai Ân khẽ cau mày dài.
Tần Hiếu Tắc có chút thiếu tự nhiên mà lúng túng nhìn chỗ khác, giọng điệu có phần cứng nhắc mà bổ sung câu có câu không.
“Và còn xin lỗi.”
Lục Giai Ân ngạc nhiên nhìn Tần Hiếu Tắc, nhất thời nghi ngờ bản thân mình xuất hiện ảo giác.
Từng cơn gió lạnh gào thét, chiếc áo khoác khoác vội của Tần Hiếu Tắc không cài hai nút, khiến cho cổ và vòm ngực rộng lớn lộ ra ngoài, vô tình có thể nhìn thấy được chiếc áo bóng rổ màu đỏ thấp thoáng.
Toàn bộ suy nghĩ của Lục Giai Ân phút chốc trở nên trống rỗng, rất nhanh cô đã nghĩ đến việc có lẽ anh đã gặp Giang Thừa Thư.
“Anh vừa chơi bóng cùng Giang Thừa Thư sao?” cô hỏi.
Giang Thừa Thư cũng không thể thuyết phục được Tần Hiếu Tắc như cô mong muốn, dù sao thì họ cũng là bạn tốt của nhau.
Tần Hiếu Tắc gật đầu, quay lại nhìn Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân đích thực rất nhạy bén, rất nhiều chuyện không cần thiết phải nói ra cô đều hiểu, ở bên cạnh cô thật rất thoải mái mà buông lỏng.
Lục Giai Ân nghiệm mặt, giọng điệu của chút lạnh lùng.
“Vậy hẳn là anh nên hiểu được ý của em.”
Dứt lời, cô xoay người đi.
Vừa đi được hai bước, tay liền bị một bàn tay to nắm lấy.
“Lục Giai Ân.”
Tần Hiếu Tắc giữ chặt lấy tay cô, bắt buộc cô đối mặt với anh, khoảng cách giữa bọn họ trở nên thật gần.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ không rõ, đôi mắt Lục Giai Ân trong suốt, đong đầy sự dịu dàng tựa như ánh trăng sáng trong đêm tối, ánh mắt long lanh ngập nước.
Trái tim Tần Hiếu Tắc mềm nhũn, thái độ cứng rắn ban đầu bất giác bị dao động.
“Trước kia là anh sai, anh nhận lỗi với em có được không?”
Đã quen với sự kiêu ngạo trong hơn hai mươi năm qua rồi, đây là lần đầu tiên anh cúi đầu nhận lỗi trước người khác.
Ánh đèn soi sáng một nửa gương mặt của anh, một Tần Hiếu Tắc trước giờ luôn luôn kiêu ngạo không gì trói buộc, nay khó có được lại nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn và nghiêm túc của anh.
Lục Giai Ân giật mình, có chút ngoài ý muốn.
Cô cụp mắt xuống, đôi tay giấu trong túi áo không tự chủ siết chặt.
Không hiểu sao, cô bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Tần Hiếu Tắc.
Lần đầu cô nhìn thấy Tần Hiếu Tắc chơi bóng, trong đầu bất giác sẽ nhớ đến thân ảnh chơi bóng của Hàng Hữu.
Độ tuổi tương đương nhau, cả vóc dáng và sở thích cũng giống nhau.
Lúc đó, cô đã nghĩ rằng nếu như Hàng Hữu mà không đi Mỹ thì tốt biết mấy.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, có lẽ anh cũng sẽ có thể có được một khoảng thời gian thoải mái càn rỡ, buông xõa tất cả để tuỳ ý vui chơi hết mình như họ.
Về sau cũng không biết từ khi nào, cô bắt đầu thích việc đến tiểu khu nơi Tần Hiếu Tắc ở để ngắm nhìn anh và mọi người chơi bóng.
Cảnh vật xung quanh tiểu khu của Tần Gia rất đẹp, cô thường lấy cớ vẽ tranh phong cảnh để đi đến đó.
Khi ấy, ngay cả hỏi han vài câu cô và Tần Hiếu Tắc còn chưa nói, cho nên cô chỉ đành phiền đến Tần Hiếu Viễn, người trông có vẻ hiền lành và dễ bắt chuyện.
Tần Hiếu Viễn đích thật là một người đàn ông giỏi ăn nói, anh đã nhiều lần giúp cô báo với bác bảo vệ gác cổng mỗi khi cô đến.
Vốn dĩ ban đầu cô chỉ đơn thuần muốn ngắm nhìn Tần Hiếu Tắc chơi bóng, nhưng bỗng một ngày, anh chạy đến và ném áo khoác của anh vào người cô.
Lúc ấy, cô sững sờ hồi lâu.
Bởi vì, trước kia Hàng Hữu cũng rất thích ném áo khoác vào người cô như vậy.
Tiếp đến, Tần Hiếu Tắc cúi người vén chiếc áo ra và nở nụ cười xấu xa trêu chọc.
Vào khoảnh khắc đó, nếu như Công chúa Thái Bình gặp gỡ Tiết Thiệu thì Quách Phù gặp Dương Quá.
Ánh mặt trời xuyên qua từng khe lá, những tia nắng chen chúc nhau rơi tán loạn trên gương mặt điển trai của anh.
Trên trán thấm ướt mồ hôi, khoé miếng mang theo ý trêu đùa, trong mắt chứa đầy ánh sáng rạng rỡ.
Cô ngơ ngẩn nhìn Tần Hiếu Tắc, tựa như nhìn thấy bóng dáng hăng hái của người nào đó qua anh.
Có lẽ cũng chính từ ấy, cô càng thích xem Tần Hiếu Tắc chơi bóng.
Vẻ anh tuấn của anh và Hàng Hữu mỗi người một vẻ, thế nhưng khi anh chơi bóng một cách linh hoạt và tiêu sái, và thường hay chọc ghẹo cô, thậm chí một vài cử chỉ nhỏ nhặt cũng rất giống, ngay cả trường đại học cũng là trường mà Hàng Hữu từng muốn theo học.
Khi Tần Hiếu Tắc ngỏ lời muốn cô làm bạn gái anh, cô không cách nào nói ra lời từ chối.
Cô thật sự rất tham luyến cảm giác được ở bên cạnh Tần Hiếu Tắc.
Cô lặng lẽ dõi theo cuộc sống của Tần Hiếu Tắc, tựa như phảng phất có thể nhìn thấy một Hàng Hữu khác trong anh.
Anh vốn dĩ cũng sẽ như Tần Hiếu Tắc, thi đỗ vào đại học A, gia nhập đội bóng rổ, tham gia giải đấu CBA, dùng chiếc cúp vàng thắng trận chứng minh với ba mẹ rằng anh có thể thi đấu chuyên nghiệp.
Tần Hiếu Tắc có tâm tư không trong sáng, cho nên cô cũng không có thêm suy nghĩ quá phận nào.
Kỳ thực không cần thiết phải nói lời xin lỗi, giữa hai người bọn họ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Chuyện này vốn dĩ đã là một sai lầm và không nên có sự bắt đầu.
Bây giờ cũng là lúc nên kết thúc mọi chuyện rồi.
Cô nhắc đến chuyện này, bất quá cũng là muốn dứt khoát một cách triệt để mà thôi.
“Không cần nữa.” Lục Giai Ân nhỏ giọng.
Giọng của cô hơi nhỏ, Tần Hiếu Tắc nghe không rõ.
Lục Giai Ân vẫn giữ im lặng.
Tần Hiếu Tắc mím môi, có chút gượng gạo nói: “Lẽ ra lúc đó anh nên ghen tỵ mới đúng, không phải em thích anh sao? Vậy thì tại sao lại tặng quà cho Tần Hiếu Viễn chứ?”
Lục Giai Ân nhướng mi, cũng không thật sự tin tưởng vào lý do thoái thác này của anh.
“Sau khi bên nhau, rất lâu anh không liên lạc.” Cô nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
Ngay cả khi anh bị tai nạn phải nằm viện, cô cũng chỉ nghe được câu chuyện từ người chị họ của mình, nếu như đúng là do ghen, thì thái độ lạnh nhạt với bạn gái của mình chính là ghen hay sao?
Lục Giai Ân khẽ run rẩy, trầm mặc không nói.
Tần Hiếu Tắc nghẹn họng, trầm ngâm một hồi lâu: “Ừm, là anh sai, anh khi đó quả là một tên khốn nạn được không?”
Hàng mi cong vút của Lục Giai Ân khẽ run, tiếp tục trầm mặc không nói.
“Nhưng về sau anh sẽ không muốn nghĩ đến những việc liên quan đến Tần Hiếu Viễn nữa…” Tần Hiếu Tắc cau mày, muốn tiến thêm một bước nữa giải thích rõ cho cô hiểu.
Lục Giai Ân thở dài, cắt ngang những gì Tần Hiếu Tắc định nói.
“Không cần phải giải thích nữa. Chúng ta đã chia tay rồi.
Bóng đêm như nước, bất chợt những bông tuyết trắng chẳng biết từ khi nào đã rơi.
Lục Giai Ân ngước nhìn bầu trời và lấy ô từ trong cặp ra.
Tần Hiếu Tắc không có thói quen mang theo ô những khi trời đổ tuyết, nhưng cô thì lại có.
Cô nâng mắt, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi.
“Chúng ta cứ như vậy mà chấm dứt, có được không?”
Tần Hiếu Tắc trầm lặng.
“Tuyết rơi rồi, trở về sớm một chút.”
Lục Giai Ân khẽ giọng nhắc một câu rồi xoay người rời đi về hướng ký túc xá.
Tần Hiếu Tắc vội đuổi theo cô: “Nếu anh đồng ý việc em du học thì sao? Nếu như anh nguyện ý đi du học cùng em thì sao?”
Những bông tuyết trắng rơi trên tóc và gò má của anh, cổ và tay của anh dường như đã bị lạnh đến nỗi mất đi cảm giác.
Lục Giai Ân giật mình, rồi chậm rãi lắc đầu.
“Nhưng em không muốn.”
Yêu xa thật sự rất khó để duy trì và sưởi ấm nó, đã chia tay rồi, cô thật sự không muốn nếm trải cảm giác đó thêm một lần nữa. Cô cũng không tin rằng bọn họ có thể giữ được tình yêu này sau vài năm xa cách.
Cả người Tần Hiếu Tắc bỗng cứng đờ, cảm giác đau nhói như bị kim đâm từ trái tim từ từ lan rộng khắp người.
Cho dù anh bằng lòng du học cùng với cô, cô cũng không muốn bọn họ quay về như trước kia sao?
“Lục Giai Ân.” Giọng của Tần Hiếu Tắc có chút run rẩy.
Anh hít một hơi thật sâu, hầu kết chuyển động.
“Em cứ như vậy mà không muốn quay về bên cạnh anh sao?”
Thế nhưng tâm trí anh lại như đang trong cơn say, trong đầu là một mảnh mông lung, mờ mịt.
Từ đại học A đi thẳng đến Học viện Bình Thành Mỹ, anh gọi Thi Tĩnh ra ngoài.
Thi Tĩnh khoác một chiếc áo choàng bằng len màu be, chậm rãi đi xuống từ ký túc xá.
Tần Hiếu Tắc đút tay vào túi quần đứng chờ bên đường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt nghiêm nghị.
Giữa khí trời se lạnh, anh chỉ đơn giản khoác một chiếc áo choàng màu đen bên ngoài, bên trong là bộ đồ thể thao bóng rổ vẫn chưa kịp thay ra, dù chỉ tuỷ tiện kết hợp, thế nhưng khoác lên trên người anh lại có vẻ như tự nhiên, tiêu sái mà không bị trói buộc.
“Của cậu đây.” Thi Tĩnh lấy thẻ thư viện từ trong túi đưa cho Tần Hiếu Tắc.
“Cậu vừa mới chơi bóng ở đại học A sao?” Thi Tĩnh thuận miệng hỏi.
Tần Hiếu Tắc khẽ đáp “Ừm” một tiếng, vươn tay cầm lấy tấm thẻ nhét vào túi.
Thi Tĩnh nhìn anh, anh của hiện tại trông hoàn toàn khác xa với ngữ điệu buông thả trong điện thoại.
Do dự một lúc, cô chậm rãi mở miệng: “Cậu … Vẫn còn thích Lục Giai Ân sao?”
Tần Hiếu Tắc khẽ cứng người, nhướng mi nhìn cô.
Từ khi chia tay đến nay cũng đã được một thời gian rồi, Thi Tĩnh là người đầu tiên thẳng thắng hỏi anh “còn thích hay không”.
Những người khác sẽ cho rằng là anh không thể buông tay, hoặc sẽ cho rằng anh không cam lòng bị vứt bỏ.
Chỉ có Thi Tĩnh, trực tiếp hỏi anh còn thích Lục Giai Ân hay không.
Thích.
Đúng vậy, anh vẫn còn rất thích cô.
Bằng không thì tại sao anh lại cố gắng liên lạc với một người không hề hồi đáp anh chứ?
Hèn mọn sao?
Nhìn thần sắc trên gương mặt anh, Thi Tĩnh đã có thể đoán được đáp án là gì, tay đặt trong túi vô thức siết chặt lại thành nắm đấm.
Cô mím môi, khẽ lên tiếng: “Nhưng cô ấy đã sắp xuất ngoại rồi, cậu chịu được sao?”
Khoé môi Tần Hiếu Tắc khẽ mím, anh ngẩng đầu, có chút thất thần nhìn về hướng ký túc xá của Lục Giai Ân.
“Còn hơn là không thể gặp.”
Bây giờ ngay cả tin nhắn hồi âm anh còn chẳng thể nhận được huống chi là nhìn thấy người.
Tần Hiếu Tắc hoàn hồn, hạ mắt nhìn Thi Tĩnh: “Có mang điện thoại không?”
Thi Tĩnh gật đầu: “Có đây.”
Tần Hiếu Tắc thản nhiên nói: “Hãy gọi cho Lục Giai Ân, bảo cô ấy qua đây — —”
Anh nói được một nữa thì ngưng lại: “Quên đi, cô hỏi cô ấy đang ở đâu, tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
Dựa theo thói quen của Lục Giai Ân, có lẽ hiện tại cô ấy đang ở thư viện hoặc phòng vẽ.
Thi Tĩnh có đôi chút lưỡng lự: “Cậu thật sự muốn quay lại với cô ấy sao? Cậu không ngại sẽ lại bị vứt bỏ sao?”
Chẳng phải với tính cách của Tần Hiếu Tắc, anh sẽ nên tức giận đến mức cả đời cũng không qua lại với nhau nữa sao?
Thi Tĩnh cảm nhận được tim cô đang đập rất nhanh, cô nhìn Tần Hiếu Tắc đăm đăm không chớp mắt.
Tần Hiếu Tắc cắn chặt răng, cũng không thể phủ nhận mà gật đầu.
Thật ra bắt anh phải thừa nhận điều này rất khó, anh cũng đã phải dành mấy tháng trời mới có thể thuyết phục bản thân liên lạc với Lục Giai Ân một lần nữa.
“Cô có gọi được hay không? Không được thì tôi đi đây.” Tần Hiếu Tắc hiếm khi để lộ ra một chút quẫn bách, tức giận mà nói.
Thi Tĩnh trơ mắt nhìn anh một lúc, rũ mắt đáp “Ừ.”
Cô lấy điện thoại ra ấn số của Lục Giai Ân.
Một âm thanh “Tút— —” kéo dài vang lên, trên màn hình hiển thị đang gọi.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Ba tiếng… …
Mỗi lần âm thanh vang lên dường như lại trở nên dài đằng đẵng và rõ ràng hơn.
Gió lạnh thổi qua những ngọn cây, phát ra những âm thanh xào xạc bén nhọn, xa xa là tiếng cười đùa ríu rít của đám học sinh.
Thế nhưng bầu không khí giữa hai người bọn họ dường như lại cực kỳ tĩnh lặng.
Trái tim Thi Tĩnh như bị treo ngược lên, đập liên hồi.
Tần Hiếu Tắc cau mày, tâm tình cứ thế theo từng nhịp chuông đổ mà càng thêm buồn bực.
Anh muốn giải thích rõ với Lục Giai Ân, ngoài cách tìm Thi Tĩnh ra, anh cũng không biết còn cách nào khác nhanh hơn.
Sau vài hồi chuông, điện thoại rốt cuộc đã được kết nối
Âm thanh mềm mại của Lục Giai Ân vang lên: “Chị Thi Tĩnh.”
Thi Tĩnh sững sờ mất một lúc mới hoàn hồn lại, hắng giọng trả lời.
“Giai Ân, em đã về nhà hay chưa?”
Lục Giai Ân: “Vẫn chưa đi, em dự định mấy ngày nữa sẽ về. Có chuyện gì sao?”
Thi Tĩnh đáp: “Ừm. Vậy hiện tại em đang ở đâu thế? Ký túc xá sao? Chị có chút đồ muốn đưa cho em.”
Lục Giai Ân cười khẽ: “Không phải, em đang ở thư viện, vậy em về ngay.”
Thi Tĩnh có chút chần chừ, thấy Tần Hiếu Tắc xua tay ra hiệu, cô vội nói: “Không cần, không cần, chị cũng không vội, lần sau vậy.”
Lục Giai Ân không chút hoài nghi, nói thêm vài câu với Thi Tĩnh rồi tắt máy.
Thi Tĩnh cất điện thoại, ngước nhìn Tần Hiếu Tắc.
“Thư viện. Có thể cô ấy đang ở tầng hai.”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, nói lời “Cảm ơn” rồi xoay người rời đi.
Một tay anh đút trong túi áo, góc áo nhẹ nhàng tung bay trong gió, khi đi ngang qua thùng rác, anh tiện tay vứt luôn điếu thuốc vào thùng.
Khác với bộ dạng bất cần, lười biếng của ngày thường, bước chân hôm nay của anh trông đặc biệt nhanh.
Thi Tĩnh lặng lẽ nhìn bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của Tần Hiếu Tắc hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi bóng lưng của anh biến mất sau một ngã rẽ.
Thi Tĩnh đưa tay chỉnh lại mái tóc bị gió làm rối, quay người trở lại ký túc xá.
So với thư viện của Đại Học A, thư viện của Học viện Mỹ thuật Bình Thành lại có vẻ nhỏ và ít người qua lại hơn một chút.
Theo lời của Thi Tĩnh, Tần Hiếu Tắc đi lên lầu hai tìm Lục Giai Ân.
Thư viện có bật máy điều hoà, chiếc áo khoác da bông được Lục Giai Ân vắt sau lưng ghế, cô mặc một chiếc váy len màu trắng dài đến gần mắt cá chân, mái tóc dài ngang ngực được vén gọn gàng sau tai bằng một kẹp tóc ngọc trai màu trắng.
Cô đang đeo tai nghe, cúi đầu tập trung ghi chép gì đó vào cuốn sổ tay.
Ngồi đối diện cô là một nam sinh đeo kính, cũng đang cắm cúi ghi chép.
Nội tâm Tần Hiếu Tắc khẽ động, tiện tay vớ lấy một cuốn sách gần đó ngồi cạnh Lục Giai Ân.
Lúc này anh mới có thể nhìn rõ, thì ra Lục Giai Ân đang chú tâm cẩn thận viết ra từng dòng chữ tiếng Ý.
— — Hoá ra là cô đang luyện nghe.
Nhìn thấy hình ảnh như ngày hôm nay vài lần, Tần Hiếu Tắc cũng không còn bực tức như trước nữa.
Sau nhiều lần bị cự tuyệt, Tần Hiếu Tắc cũng đã hoàn toàn chấp nhận việc Lục Giai Ân quyết định sẽ đi du học.
Lục Giai Ân vẫn chuyên tâm luyện nghe, nên chưa nhận ra anh đang ngồi cạnh cô.
Trái lại nam sinh ngồi đối diện cô thì đã sớm phát hiện và lén lút ngước nhìn anh vài lần.
Tần Hiếu Tắc khẽ nhếch mép, giương mắt liếc nhìn cậu ta.
Cậu ta như bị dọa cho giật mình, luýnh quýnh cúi đầu xuống.
Này, đều là đàn ông, anh có thể không nhìn ra được tâm tư của tên đó là gì hay sao?
Trong thư viện này nhiều chỗ trống như vậy, hắn lại khăng khăng cố tình ngồi đối diện với Lục Giai Ân, nếu như nói hắn không phải có ý gì với Lục Giai Ân cả thì có quỷ mới tin.
Tần Hiếu Tắc chỉ cần liếc mắt thì đã có thể gạt ngay suy đoán hắn ta có khả năng là bạn trai mới của Lục Giai Ân.
— — Không thể nào.
Lục Giai Ân sẽ không thích thể loại mọt sách như tên này.
Mặc dù không thể giải thích rõ vì sao, nhưng dường như trực giác mách bảo anh.
Anh lười biếng tựa lưng vào ghế, tuỳ ý duỗi thẳng hai chân, dựng sách thẳng tắp ngăn cách bản thân và Lục Giai Ân, rồi lặng lẽ nhướng mắt ngắm nhìn Lục Giai Ân từ một góc.
Dưới những tia nắng ấm áp và rực rỡ, làn da của cô trắng như những bông hoa tuyết chớm nở vào tháng giêng, hàng lông mi dài, cong vút như những cánh quạt khẽ rũ xuống, chóp mũi xinh xắn, sắc môi hồng nhuận, chiếc cằm nhỏ nhắn và cả mái tóc đen tuyền mềm mại, suôn mượt được ánh nắng phản chiếu.
Mẹ kiếp!
Tần Hiếu Tắc thầm mắng.
Cô gái này thật sự xinh đẹp đến hút hồn.
Càng nhìn thì càng thấy cô xinh đẹp.
Khó trách lại có nhiều người thích cô như vậy.
Tần Hiếu Tắc khẽ lắc đầu, ánh mắt không chút kiêng nể nhìn thẳng Lục Giai Ân bên cạnh.
Như đã thầm đưa ra quyết định nào đó, hiện tại anh cũng không quá bức bối như trước nữa.
Không sao cả, anh có thể chờ đến khi Lục Giai Ân hoàn thành chương trình học.
Lục Giai Ân hoàn thành xong bài luyện nghe, thở phào nhẹ nhõm nhẹ nhàng tháo tai nghe ra.
Cô nhìn đồng hồ, cũng đã gần chín giờ rồi.
Nghĩ đến cuộc gọi trước đó của Thi Tĩnh, Lục Giai Ân quyết định về sớm hơn mọi ngày, sẵn đường đi ngang qua ký túc xá của cô ấy hỏi thăm xem Thi Tĩnh muốn đưa đồ gì cho cô.
Khi Lục Giai Ân thu dọn đồ đạc của mình, chàng trai ngồi đối diện cô cũng nhanh chóng thu dọn đồ của anh ta.
Cô không quan tâm, thu xếp ổn thoả mọi thứ vào cặp, cô mặc áo khoác và rời đi.
“Này, bạn học.” Vừa ra khỏi thư viện, đã có người gọi Lục Giai Ân lại.
Ngay sau đó, chàng trai ngồi đối diện ban nãy với gương mặt đỏ bừng vì chạy đã dừng trước mặt cô.
“Chào bạn học.” Ánh mắt của cậu chàng khẽ loé, có phần xấu hổ: “Tôi là sinh viên sắp tốt nghiệp của trường Thiết Kế, tôi có thể thêm wechat của cậu được không?”
Lục Giai Ân sửng sốt, khẽ lắc đầu: “Xin lỗi…”
“Tớ thấy cậu dường như đang ôn tập tiếng Ý, có phải cậu đang chuẩn bị tham gia kỳ thi sát hạch không?” Cậu tiếp tục hỏi.
Lục Giai Ân gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tớ đã từng thi rồi, chúng ta có thể bàn luận và trao đổi thêm về kỳ thi.” Cậu ta mỉm cười, ngữ điệu đã có phần tự nhiên hơn so với lời chào hỏi khá gượng gạo ban đầu.
Lục Giai Ân thoáng do dự.
“— — Cô ấy không cần” Một giọng nam vang lên từ sau lưng họ.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lục Giai Ân sững người, khẽ nghiêng đầu liếc nhìn bóng dáng cao lớn đang đi đến của Tần Hiếu Tắc.
Nam sinh đeo kính đã để ý Tần Hiếu Tắc từ khi anh ngồi cạnh Lục Giai Ân trong thư viện rồi, hiện tại cậu ta cũng là một bộ dạng sững sờ.
Thật không ngờ hai người bọn họ thực sự quen biết nhau.
Tần Hiếu Tắc đứng cạnh Lục Giai Ân, giọng điệu ngả ngớn.
“Không nhìn thấy sao? Cô ấy không muốn cho anh.”
“Hơn nữa — —”
Ánh mắt của anh lướt qua đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, đôi môi khẽ mở.
“Cậu không phải là gu của cô ấy.”
Sắc mặt của nam sinh đeo kính trở nên đỏ bừng vì xấu hổ, lúng túng mấp máy môi liên tục không biết nói gì hơn.
Tần Hiếu Tắc có vóc người cao ráo, lại thêm vẻ ngoài xuất chúng, quần áo, giày dép từ trên xuống dưới đều đắt tiền, cả người anh toát ra khí chất của những thiếu gia, công tử nhà giàu đích thực. Lời nói và hành động đều như có như không lộ ra dục vọng chiếm hữu cao và sự yêu thích đối với người con gái bên cạnh, và đâu đó một chút cảm giác cao cao tại thượng từ anh.
Lục Giai Ân nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói mơ hồ lộ ra sự trách cứ: “Tần Hiếu Tắc!”
“Anh nói không đúng sao?” Tần Hiếu Tắc nhướng mi: “Anh biết em không thích — —”
Anh ngừng một chút, thay thế từ “mọt sách” định thốt ra thành từ “người tri thức” tương đối nhẹ nhàng.
Lục Giai Ân hít một hơi thật sâu, sự ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu khi nhìn thấy anh trở thành sự tức giận.
Anh nói đúng, cô thật sự không nghĩ sẽ đưa wechat của mình cho người nam sinh kia, nhưng như thế thì có liên quan gì đến anh?
Không phải cô đã tìm đến Giang Thừa Thư rồi hay sao?
Tại sao Tần Hiếu Tắc không những không từ bỏ mà còn đến Học viện Mỹ Thuật để tìm cô?
Giang Thừa Thư vẫn chưa nói cho anh sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Lục Giai Ân thoáng qua vô số nguyên nhân.
Đúng lúc cô còn đang loay hoay với những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, chàng trai đối diện cúi đầu thì thào nói câu “xin lỗi” rồi vội vã xoay người bỏ đi trong tích tắc.
Tần Hiếu Tắc nhìn bóng lưng hấp tấp rời đi của cậu ta, khoé môi khẽ nhếch.
Lục Giai Ân ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi nhấc chân bước đi.
Tần Hiếu Tắc thoáng chần chừ, sau cùng cũng nhấc chân dài của mình theo sau Lục Giai Ân.
Ra khỏi thư viện, nhiệt độ không khí bỗng chốc trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Lục Giai Ân đội chiếc mũ áo khoác bằng lông, trên cổ quấn khăn choàng khá dày, hai tay đút vào trong túi áo, bước đi thẳng về trước.
“Này, Lục Giai Ân.” Tần Hiếu Tắc gọi cô từ phía sau.
Lục Giai Ân hết cách đành thở dài bất lực.
“Rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
Cô trang bị rất đầy đủ cho bản thân để giữ ấm, cả người chỉ lộ ra đôi mắt to và sáng ngời, trong lời nói luôn chứa sự dịu dàng, nhẹ nhàng, không chút hung hăng hay giận dỗi nào.
Tần Hiếu Tắc đi đến trước mặt cô, vẻ mặt anh nghiêm túc một cách hiếm thấy.
“Anh muốn nói rõ với em một số chuyện.” Anh nghiêm mặt nói.
“Nói rõ?” Lục Giai Ân khẽ cau mày dài.
Tần Hiếu Tắc có chút thiếu tự nhiên mà lúng túng nhìn chỗ khác, giọng điệu có phần cứng nhắc mà bổ sung câu có câu không.
“Và còn xin lỗi.”
Lục Giai Ân ngạc nhiên nhìn Tần Hiếu Tắc, nhất thời nghi ngờ bản thân mình xuất hiện ảo giác.
Từng cơn gió lạnh gào thét, chiếc áo khoác khoác vội của Tần Hiếu Tắc không cài hai nút, khiến cho cổ và vòm ngực rộng lớn lộ ra ngoài, vô tình có thể nhìn thấy được chiếc áo bóng rổ màu đỏ thấp thoáng.
Toàn bộ suy nghĩ của Lục Giai Ân phút chốc trở nên trống rỗng, rất nhanh cô đã nghĩ đến việc có lẽ anh đã gặp Giang Thừa Thư.
“Anh vừa chơi bóng cùng Giang Thừa Thư sao?” cô hỏi.
Giang Thừa Thư cũng không thể thuyết phục được Tần Hiếu Tắc như cô mong muốn, dù sao thì họ cũng là bạn tốt của nhau.
Tần Hiếu Tắc gật đầu, quay lại nhìn Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân đích thực rất nhạy bén, rất nhiều chuyện không cần thiết phải nói ra cô đều hiểu, ở bên cạnh cô thật rất thoải mái mà buông lỏng.
Lục Giai Ân nghiệm mặt, giọng điệu của chút lạnh lùng.
“Vậy hẳn là anh nên hiểu được ý của em.”
Dứt lời, cô xoay người đi.
Vừa đi được hai bước, tay liền bị một bàn tay to nắm lấy.
“Lục Giai Ân.”
Tần Hiếu Tắc giữ chặt lấy tay cô, bắt buộc cô đối mặt với anh, khoảng cách giữa bọn họ trở nên thật gần.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ không rõ, đôi mắt Lục Giai Ân trong suốt, đong đầy sự dịu dàng tựa như ánh trăng sáng trong đêm tối, ánh mắt long lanh ngập nước.
Trái tim Tần Hiếu Tắc mềm nhũn, thái độ cứng rắn ban đầu bất giác bị dao động.
“Trước kia là anh sai, anh nhận lỗi với em có được không?”
Đã quen với sự kiêu ngạo trong hơn hai mươi năm qua rồi, đây là lần đầu tiên anh cúi đầu nhận lỗi trước người khác.
Ánh đèn soi sáng một nửa gương mặt của anh, một Tần Hiếu Tắc trước giờ luôn luôn kiêu ngạo không gì trói buộc, nay khó có được lại nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn và nghiêm túc của anh.
Lục Giai Ân giật mình, có chút ngoài ý muốn.
Cô cụp mắt xuống, đôi tay giấu trong túi áo không tự chủ siết chặt.
Không hiểu sao, cô bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Tần Hiếu Tắc.
Lần đầu cô nhìn thấy Tần Hiếu Tắc chơi bóng, trong đầu bất giác sẽ nhớ đến thân ảnh chơi bóng của Hàng Hữu.
Độ tuổi tương đương nhau, cả vóc dáng và sở thích cũng giống nhau.
Lúc đó, cô đã nghĩ rằng nếu như Hàng Hữu mà không đi Mỹ thì tốt biết mấy.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, có lẽ anh cũng sẽ có thể có được một khoảng thời gian thoải mái càn rỡ, buông xõa tất cả để tuỳ ý vui chơi hết mình như họ.
Về sau cũng không biết từ khi nào, cô bắt đầu thích việc đến tiểu khu nơi Tần Hiếu Tắc ở để ngắm nhìn anh và mọi người chơi bóng.
Cảnh vật xung quanh tiểu khu của Tần Gia rất đẹp, cô thường lấy cớ vẽ tranh phong cảnh để đi đến đó.
Khi ấy, ngay cả hỏi han vài câu cô và Tần Hiếu Tắc còn chưa nói, cho nên cô chỉ đành phiền đến Tần Hiếu Viễn, người trông có vẻ hiền lành và dễ bắt chuyện.
Tần Hiếu Viễn đích thật là một người đàn ông giỏi ăn nói, anh đã nhiều lần giúp cô báo với bác bảo vệ gác cổng mỗi khi cô đến.
Vốn dĩ ban đầu cô chỉ đơn thuần muốn ngắm nhìn Tần Hiếu Tắc chơi bóng, nhưng bỗng một ngày, anh chạy đến và ném áo khoác của anh vào người cô.
Lúc ấy, cô sững sờ hồi lâu.
Bởi vì, trước kia Hàng Hữu cũng rất thích ném áo khoác vào người cô như vậy.
Tiếp đến, Tần Hiếu Tắc cúi người vén chiếc áo ra và nở nụ cười xấu xa trêu chọc.
Vào khoảnh khắc đó, nếu như Công chúa Thái Bình gặp gỡ Tiết Thiệu thì Quách Phù gặp Dương Quá.
Ánh mặt trời xuyên qua từng khe lá, những tia nắng chen chúc nhau rơi tán loạn trên gương mặt điển trai của anh.
Trên trán thấm ướt mồ hôi, khoé miếng mang theo ý trêu đùa, trong mắt chứa đầy ánh sáng rạng rỡ.
Cô ngơ ngẩn nhìn Tần Hiếu Tắc, tựa như nhìn thấy bóng dáng hăng hái của người nào đó qua anh.
Có lẽ cũng chính từ ấy, cô càng thích xem Tần Hiếu Tắc chơi bóng.
Vẻ anh tuấn của anh và Hàng Hữu mỗi người một vẻ, thế nhưng khi anh chơi bóng một cách linh hoạt và tiêu sái, và thường hay chọc ghẹo cô, thậm chí một vài cử chỉ nhỏ nhặt cũng rất giống, ngay cả trường đại học cũng là trường mà Hàng Hữu từng muốn theo học.
Khi Tần Hiếu Tắc ngỏ lời muốn cô làm bạn gái anh, cô không cách nào nói ra lời từ chối.
Cô thật sự rất tham luyến cảm giác được ở bên cạnh Tần Hiếu Tắc.
Cô lặng lẽ dõi theo cuộc sống của Tần Hiếu Tắc, tựa như phảng phất có thể nhìn thấy một Hàng Hữu khác trong anh.
Anh vốn dĩ cũng sẽ như Tần Hiếu Tắc, thi đỗ vào đại học A, gia nhập đội bóng rổ, tham gia giải đấu CBA, dùng chiếc cúp vàng thắng trận chứng minh với ba mẹ rằng anh có thể thi đấu chuyên nghiệp.
Tần Hiếu Tắc có tâm tư không trong sáng, cho nên cô cũng không có thêm suy nghĩ quá phận nào.
Kỳ thực không cần thiết phải nói lời xin lỗi, giữa hai người bọn họ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Chuyện này vốn dĩ đã là một sai lầm và không nên có sự bắt đầu.
Bây giờ cũng là lúc nên kết thúc mọi chuyện rồi.
Cô nhắc đến chuyện này, bất quá cũng là muốn dứt khoát một cách triệt để mà thôi.
“Không cần nữa.” Lục Giai Ân nhỏ giọng.
Giọng của cô hơi nhỏ, Tần Hiếu Tắc nghe không rõ.
Lục Giai Ân vẫn giữ im lặng.
Tần Hiếu Tắc mím môi, có chút gượng gạo nói: “Lẽ ra lúc đó anh nên ghen tỵ mới đúng, không phải em thích anh sao? Vậy thì tại sao lại tặng quà cho Tần Hiếu Viễn chứ?”
Lục Giai Ân nhướng mi, cũng không thật sự tin tưởng vào lý do thoái thác này của anh.
“Sau khi bên nhau, rất lâu anh không liên lạc.” Cô nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
Ngay cả khi anh bị tai nạn phải nằm viện, cô cũng chỉ nghe được câu chuyện từ người chị họ của mình, nếu như đúng là do ghen, thì thái độ lạnh nhạt với bạn gái của mình chính là ghen hay sao?
Lục Giai Ân khẽ run rẩy, trầm mặc không nói.
Tần Hiếu Tắc nghẹn họng, trầm ngâm một hồi lâu: “Ừm, là anh sai, anh khi đó quả là một tên khốn nạn được không?”
Hàng mi cong vút của Lục Giai Ân khẽ run, tiếp tục trầm mặc không nói.
“Nhưng về sau anh sẽ không muốn nghĩ đến những việc liên quan đến Tần Hiếu Viễn nữa…” Tần Hiếu Tắc cau mày, muốn tiến thêm một bước nữa giải thích rõ cho cô hiểu.
Lục Giai Ân thở dài, cắt ngang những gì Tần Hiếu Tắc định nói.
“Không cần phải giải thích nữa. Chúng ta đã chia tay rồi.
Bóng đêm như nước, bất chợt những bông tuyết trắng chẳng biết từ khi nào đã rơi.
Lục Giai Ân ngước nhìn bầu trời và lấy ô từ trong cặp ra.
Tần Hiếu Tắc không có thói quen mang theo ô những khi trời đổ tuyết, nhưng cô thì lại có.
Cô nâng mắt, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi.
“Chúng ta cứ như vậy mà chấm dứt, có được không?”
Tần Hiếu Tắc trầm lặng.
“Tuyết rơi rồi, trở về sớm một chút.”
Lục Giai Ân khẽ giọng nhắc một câu rồi xoay người rời đi về hướng ký túc xá.
Tần Hiếu Tắc vội đuổi theo cô: “Nếu anh đồng ý việc em du học thì sao? Nếu như anh nguyện ý đi du học cùng em thì sao?”
Những bông tuyết trắng rơi trên tóc và gò má của anh, cổ và tay của anh dường như đã bị lạnh đến nỗi mất đi cảm giác.
Lục Giai Ân giật mình, rồi chậm rãi lắc đầu.
“Nhưng em không muốn.”
Yêu xa thật sự rất khó để duy trì và sưởi ấm nó, đã chia tay rồi, cô thật sự không muốn nếm trải cảm giác đó thêm một lần nữa. Cô cũng không tin rằng bọn họ có thể giữ được tình yêu này sau vài năm xa cách.
Cả người Tần Hiếu Tắc bỗng cứng đờ, cảm giác đau nhói như bị kim đâm từ trái tim từ từ lan rộng khắp người.
Cho dù anh bằng lòng du học cùng với cô, cô cũng không muốn bọn họ quay về như trước kia sao?
“Lục Giai Ân.” Giọng của Tần Hiếu Tắc có chút run rẩy.
Anh hít một hơi thật sâu, hầu kết chuyển động.
“Em cứ như vậy mà không muốn quay về bên cạnh anh sao?”