Chương 4: 4: Tới Lúc Rồi
Tịch Hy cúi người lấy điếu thuốc của Vân Trì và rất tự nhiên hút tiếp.Nếu không phải người trong cuộc, ai cũng nghĩ họ là một đôi ăn ý.Tới trợ lý Cố Hải luôn bên cạnh Vân Trì thời gian đầu cũng hiểu lầm.Cô đứng quay lưng nhìn ra cửa sổ, Vân Trì thấy cô điềm tĩnh vậy mới yên tâm nói:- Đúng là nên trách Tịch Trí, nhưng nó cũng chỉ là con tốt trong ván bài này mà thôi.Bên Hà thị bị phát hiện trốn thuế, họ đang tìm cách kéo dài thời gian nên phải có một vụ nào đó nổi lên để lấp li3m.Hà thị lớn mạnh như vậy, tranh giành tài nguyên với Tịch thị bao lâu không thắng nổi, lại bắt được tin Tịch Trí, một mũi tên trúng hai đích.Hà Ngọc Quân đúng là cao tay.- Quả nhiên có người nhúng tay!Tịch Trí bao phen ăn chơi đều không bị đào bới, nay bị đẩy lên nổi như cồn.- Sao cậu biết vụ trốn thuế? Trong ngành tin còn chưa lộ.- Lấy tin mật là thế mạnh của mình mà.Tuy nhiên chưa có bằng chứng, nhưng giám đốc Hạ thị là một kẻ thường tới casino của mình chơi.Đàn em của mình vô tình biết, điều tra thì ra một màn như vậy.Hai ngón tay thon dài kẹp mẩu thuốc lá đưa lên miệng, hít một hơi sâu.Làn khói nhả ra tan dần trong không khí, Tịch Hy chậm rãi nói:- Tới lúc phải củng cố thêm quyền lực rồi!Điều mà Vân Trì không mong muốn nhất đã tới.- Phải là lúc này sao?- Ừ, cổ phiếu đang sắp chạm đáy rồi.Công sức bao lâu không thể tiêu tan được.Nhiều người ngay lúc đầu đã định kiến mình là nữ, nay lại thêm vụ này.Nếu cấp thiết, họ sẵn sàng cho người khác lên thay thế để cứu vãn tình hình.- Cậu nên có niềm tin vào các trưởng bối, họ luôn ủng hộ cậu mà.- Chỉ có thể dựa vào bản thân, tài sản của họ cũng bị ảnh hưởng xấu vì vụ này.Khi đã động tới lợi ích sẽ không ai còn nương tay nữa.Cậu cũng làm ăn hẳn là biết!- Ừ, ...cậu nhắm tới ai rồi? Mình cũng có thể ...Vân Trì muốn bày tỏ lòng mình, còn ngập ngừng thì Tịch Hy đã trả lời:- Tần Lãnh.Trước khi mất bố mình đã nói cái tên này cho mình nghe.Thật đúng lúc, mới vài ngày trước mẹ anh ta muốn mình gặp anh ta để xem mắt.Nếu để mà nói người không ai không biết chính là Tần Lãnh của gia tộc họ Tần.Tần thị là công ty đầu tư tài chính đa quốc gia, với số vốn hoá khổng lồ.Tuy vậy người đứng đầu là Tần Lãnh lại khá trẻ mới 34 tuổi, cực kỳ kín tiếng.Tới cả Vân Trì cũng không tìm được thông tin của anh ta.Chỉ nghe nói anh ta rất tài giỏi, đưa Tần thị 5 năm trước vẫn còn nhỏ bé thì nay đã vươn ra toàn cầu.Họ Tần có duy nhất một con trai, đã khá lớn tuổi mà chưa lập thất.Tần phu nhân đã lâu mong ngóng có người nối dõi, hao tâm tổn tứ tìm hiểu con gái của những gia tộc khác để xem mắt với con trai mình.Và đương nhiên, Tịch Hy là ứng cử viên top đầu trong danh sách.Mà tình cờ, mẹ cô thời trẻ lại có chơi cùng Tần phu nhân, nên cô được ưu ái đích thân bà gọi điện.Người ta thường bảo gái hơn hai, trai hơn một.Vừa hay Tần Lãnh hơn Tịch Hy 1 tuổi, khoảng cách không xa dễ thấu hiểu và giao lưu hơn.Vân Trì đứng lên tới cạnh cô, lấy lại điếu thuốc đã hút hết:- Đừng hút nữa!Tịch Hy không đáp lại, cô nhìn Vân Trì, bối rối:- Lát có cuộc họp, mình phải đi đây.Cảm ơn cậu!Vân Trì cong môi cười, anh đã nói cô không cần cảm ơn, là anh tự nguyện mà.Anh chỉ biết đứng đó nhìn bóng lưng đơn độc của Tịch Hy rời đi, lòng chua xót khó tả..