Chương : 28
"Ta không đồng ý!" Vương Siêu hô lên, bên trong lều cũng không có người khác, Vương Siêu nhìn chung quanh một vòng, rồi trầm giọng nói:
"Ta tin tưởng Lăng huynh đệ không phải là người chủ động gây chuyện, chuyện tình ngày hôm qua nhất định là có nguyên nhân, đội viên không thể sinh sự là chuyện không giả, nhưng không buông bỏ cho bất cứ đồng bọn nào, cũng là quy định củ của ta! Ngô Lương, ngươi còn nhớ rõ ba năm trước chứ?"
Mặt biến sắc, Ngô Lương có phần xấu hổ. Cách đây ba năm, lúc cả đội đi ven Uy Tư Hồ săn hắc Thiên Nga, không ngờ gặp một đầu Thủy nhiêm (trăn nước), thực lực nhị giai, sống trong ao đầm. Xuất quỷ nhập thần cuốn lấy Ngô Lương, khiến cho Ngô Lương bị trọng thương, nếu như không phải Cái Á cùng Vương Siêu liều mạng đánh chết đầu Thủy Nhiêm, sợ rằng Ngô Lương sớm đã chết.
Ngô Lương trầm mặc một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nói: "Đội trưởng, nếu như ngài kiên quyết đem hai sự kiện nhập một mà nói, ta đây không còn gì để nói, hắn không đi, ta đi. Nếu không, một ngày nào đó, ta sẽ bị hắn làm liên lụy."
Vương Siêu sắc mặt cứng đờ, mặc kệ sự tình có trách Lăng Tiêu hay không, hành động của Ngô Lương hôm nay có chút quá phận rồi.
Trên mặt mang một mảnh lạnh nhạt, Lăng Tiêu nói: "Vương Siêu đại ca, người không cần phải khó xử, ta sẽ rời đi."
"Lăng Tiêu…" Đường Minh vội vàng nhìn Lăng Tiêu, hắn bây giờ thật sự xem Lăng Tiêu như huynh đệ. Hơn nữa trên thực tế, hắn cùng Vương Siêu đều biết Lăng Tiêu cùng Thượng Quan Vũ Đồng là có quan hệ, không chỉ Đường Minh nhận ra nhuyễn Kiếm, mà Vương Siêu cũng đã nhận ra rồi. Năm sáu năm trước, Thượng Quan Vũ Đồng từng đi theo Vương Siêu với Đường Minh, cùng nhau lịnh lãm cuộc sống mạo hiểm, khi đó Ngô Lương cùng Cái Á cũng chưa gia nhập.
Lăng Tiêu hướng về phía Đường Minh cười: "Ta thực quý trọng ngươi, bằng hữu."
"Ta…"
Lăng Tiêu khoát tay chặn Đường Minh lại, sau đó hướng An Nhã nói: "Nếu như sau này có cơ hội, ta sẽ đem y thuật sử dụng kim châm dạy cho ngươi."
An Nhã vẻ mặt buồn bả nói: "Có thể không đi được không?"
Lăng Tiêu không trả lời nàng, sau đó nhìn vẻ mặt có chút tái mét của Vương Siêu nói: "Đại ca, đối với thực lực của ta bây giờ đi theo đội, chính là được ngươi đặc biết chiếu cố, nếu như gặp phải nguy hiểm, khẳng định sẽ kéo chân của cả đội. Càng đừng nói là gặp ma thú, mọi người còn phải phân thần bảo vệ ta. Không thể bởi vì một mình ta, mà khiến cho cả đội luôn phải rơi vào thời khắc nguy hiểm."
"Nhưng..." Vương Siêu khẩn trương, trong ánh mắt của Lăng Tiêu, hắn thấy được sự dứt khoát.
"Đại ca, tin tưởng ta, " Lăng Tiêu vừa cười vừa nói:: "Thương thế của ngươi khẳng định là không thành vấn đề rồi, còn có, ta học tại đế quốc Học viện." Vừa nói giơ giơ thanh nhuyễn kiếm trong tay, "Đường Minh sẽ biết như thế nào tìm ta. Đúng không, Đường Minh?"
Đường Minh vẻ mặt kiên quyết: "Huynh đệ, ta đi cùng với ngươi!"
Lăng Tiêu ngừng cười: "Ngàn vạn lần đừng làm vậy, cả đội không có ta không sao, nhưng nếu là không có ngươi thì không thể thành một đội được, ngươi xem ta là huynh đệ, chẳng lẻ không xem đội trưởng là huynh đệ sao? Ha ha, yên tâm đi, ta không có ngu ngốc đâu, cùng lắm thì ta quay về đế đô, thành thành thật thật đi tu luyện vậy."
"Như vậy...." Vương Siêu trầm ngâm một hồi, nếu Lăng Tiêu kiên quyết rời đi, nhưng là vì vậy mà hắn trở lại đế đô dốc lòng tu luyện, cũng không hẳn là một chuyện không tốt, dù sao tuổi hắn còn quá nhỏ, đi lịch lãm sớm như vậy cũng chưa chắc là chuyện tốt. " Lăng lão đệ, ngươi phải đáp ứng ta, lập tức quay về đế đô, cho dù người của Cuồng Đồ dong binh đoàn có gặp ngươi tại đế đô, cũng không dám quá đáng đâu."
Lăng Tiêu gật đầu, tiếp đó dừng trên khuôn mặt không nở của Đường Minh gật đầu, lại nhìn thấy Cái Á đang phiền não vò đầu: "Cái Á đại ca, hy vọng lần sau lúc nhìn thấy ngươi, không phải thấy ngươi ngủ gà ngủ gật."
Quay đầu lại kéo tay nữ tử hắc y: "Chúng ta đi!"
Ở một bên, nữ tử hắc y cũng đã có chút choáng váng, nguyên bản chỉ nghĩ tới trêu chọc Lăng Tiêu một chút mà thôi, báo một chút thù cũ, nhưng không nghĩ tới bởi vì một câu nói của mình mà khiến cho Lăng Tiêu buộc phải rời khỏi mạo hiểm đoàn. Tâm lý cảm giác không yên, cho nên ngay cả cánh tay bé nhỏ đang bị người khác lôi kéo cũng chưa cảm giác được.
Nhìn thân ảnh gầy gò quật cường của Lăng Tiêu, Vương Siêu thở dài một hơi, hắn cảm giác được chính mình phảng phất đã mất đi cái gì đó.
An Nhã cũng có chút ngẩn người, đây là lần đầu nàng nghe thấy Lăng Tiêu nói nhiều như vậy, nguyên lai, người này không phải một điểm nhân tình cũng không có a.
Đường Minh thì trong lòng như rỉ máu, huynh đệ, ngươi yên tâm, nói ngàn nói vạn, cũng không phải bởi vì thực lực cách biệt sao? Một ngày nào đó, Đường Minh ta sẽ mang đến một cái dong binh đoàn thật lớn, đến khi đó, người nào dám khi dễ một sợi tóc của huynh đệ ta, Đường Minh ta nhất định "tuy viễn tất tru"! (dù xa cũng diệt)
Trong lòng của Ngô Lương rốt cục cũng thoải mái, không biết tại sao, hắn chính là xem Lăng Tiêu không vừa mắt, cảm giác được cái tiểu tử không thực lực này, vẻ mặt không có chút biểu tình, làm cho người ta chán ghét, có được một tay y thuật thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Người như vậy, ta một người đều có thể giết một trăm!
Đừng nói cái gì khi mạo hiểm gặp phải thương tổn thì phải làm sao, không phải đã có một nhị giai luyện dược sư rồi ư? Một kẻ kéo chân vẫn chưa đủ à, thêm một kẻ như thế làm gì? Tưởng ai cũng xui xẻo như ngươi là thiên mạch nhân hay sao? Khi Vương Siêu quyết định cho Lăng Tiêu gia nhập, tâm lý Ngô Lương đã hết sức phản cảm.
Lăng Tiêu kéo nữ hắc y đi ra thật xa, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại thản nhiên nhìn nữ tử.
Lúc này nữ hắc y mới phát hiện nơi mình đứng hết sức vắng vẻ, một người cũng không có, nhất thời cả kinh, lông tơ cả người đều dựng lên, run giọng nói: "Lăng… Lăng Tiêu, ngươi muốn làm gì? Ta… ta không phải cố ý phá hư chuyện của ngươi. Ta… ta chỉ là muốn đùa với ngươi một chút mà thôi." Nàng vừa rồi nghe thấy bọn họ gọi hắn là Lăng Tiêu mà biết tên, vẻ mặt hoảng sợ. Ngày hôm qua, nàng đã kiến thức được kiếm kỹ xuất quỷ nhập thần của hắn rồi, tâm lý còn đang hết sức buồn bực, không hiểu sao đám người kia đều cho rằng thực lực của hắn không cao chứ? Thực lực không mạnh, có thể thoáng cái chế trụ mình sao?
Lăng Tiêu nhún nhún vai, biết cô gái này suy nghĩ không đâu, liền nói: "Ngươi đừng sợ, chúng ta làm một cái giao dịch đi."
Nữ hắc y nghi ngờ nhìn Lăng Tiêu, thân thể không tự chủ lui về sau vài bước: "Ta thật sự chỉ nói đùa với ngươi thôi, quyển kiếm kỹ đó ta không muốn nữa? Ngươi… ngươi đừng giết ta có được hay không?"
Lăng Tiêu dở khóc dở cười, nhíu mày nói: "Ta đối với tiểu hài tử không có hứng thú!"
Những lời này lại khiến cho nữ hắc y bừng bừng tức giận, cũng quên luôn sợ hãi, nhảy dựng lên thét to: "Ngươi nói ai là tiểu hài tử? Nói cho ngươi biết, ta là đại cô nương!" Vừa nói vừa dùng sức ưỡn ngực lên, miễn cưỡng có thể thấy được hai cái búp hoa.
Khóe miệng Lăng Tiêu hơi run rẩy, buông hẳn tay nói: "Được rồi… được rồi, xem như ta nói sai, cho ta xin lỗi."
Lăng Tiêu nói làm cho nữ hắc y có chút an tĩnh lại, nàng nhìn Lăng Tiêu với vẻ hồ nghi, không biết trong hồ lô của thiếu niên không lớn hơn mình bao nhiêu này đang chứa cái gì.
"Ta nói muốn giao dịch, là nếu ngươi đồng ý mang ta đi Phạm Đế Á đại tuyết sơn …" Lăng Tiêu lời còn chưa dứt, nữ hắc y liền quả quyết đáp:
"Không có khả năng, đánh chết ta cũng không đi đến đó! Ngươi xác định ngươi không nói mê chứ? Phạm Đế Á đại tuyết sơn? A… Kiếm Thần tại thượng, lão nhân gia ngài như thế nào còn chưa mang đứa nhỏ này đi? Đó là nơi mà ngay cả người có tu vi Đại Kiếm Sư cũng đều chưa dám đi? Ngươi nếu muốn chịu chết, cũng đừng có kéo ta theo chứ?" Nữ hắc y vẻ mặt trơ ngốc nhìn nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu thản nhiên cười cười, tất nhiên hắn sẽ không nói ra mục đích của mình, đáp: "Ta sẽ đưa ngươi một quyển hạ giai Thiên cấp kiếm kỹ."
"Ách..." Cô gái còn muốn tiếp tục châm chọc hắn, liền kịp nuốt lại vào bụng, hai mắt lộ ra thần sắc tham lam: "Ngươi nói cái gì? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi chứ?"
"Chỉ với tu vi ngũ giai Kiếm Thị, nhưng ta lại nắm chắc, với kiếm kỹ của ta có thể dễ dàng giết chết ngươi!" Trên mặt Lăng Tiêu hết sức thẳng thắn: "Điều này hẳn là ngươi rất rõ ràng, cho dù có tu vi của Đại Kiếm Sư cũng chưa chắc là đối thủ của ta."
Nữ hắc y nhíu đôi mày xinh xắn thanh tú, nội tâm tranh đấu kịch liệt, nàng hết sức rất rõ giá trị của một quyển Thiên cấp công pháp, thật sự là rất hấp dẫn!
Tại phòng đấu giá, thường thấy một quả ngũ giai tinh hạch tương đương với một quyển trung cấp Địa giai kiếm kỹ, nhưng trên thực tế, một khi thật sự xuất hiện một quyển trung cấp Địa giai kiếm kỹ, cho dù có bỏ ra ba mươi lăm vạn kim tệ cũng là chuyện bình thường thôi. Ma thú tinh hạch mặc dù tốt, cũng được sử dụng rộng rãi, nhưng cuối cùng rồi cũng tiêu hao hết. Đổi lại là một quyển kiếm kỹ tốt, hoàn toàn có thể tạo nên một gia tộc, có thể truyền thừa trăm ngàn năm a!
Bên nhẹ bên nặng, chỉ cần là người có đầu óc đều có thể minh bạch.
Bất quá, hắn thật sự có thiên cấp kiếm kỹ sao? Thật là có thể cho mình ư?
"Ta có thể tin tưởng ngươi sao?" Nữ hắc y khẽ cắn môi, ánh mắt dừng ở Lăng Tiêu, trong lòng nhưng lại thầm mắng, cái tên lừa gạt này, đại phôi đản! Ngay cả Địa cấp kiếm kỹ mà cũng tham ô, nhưng lại có thể cho mình Thiên cấp kiếm kỹ sao?
"Đương nhiên!" Lăng Tiêu vừa cười vừa nói: "Đến lúc đó, cả quyển trung giai Địa cấp kiếm kỹ, cũng có thể trả lại cho ngươi. Ngươi phải biết rằng, bởi vì ngươi, mà ta đã phải chịu rất nhiều ủy khuất rồi."
Nữ hắc y gật đầu thừa nhận, quả thật, hắn vì mình, chẳng những chọc tới cả một dong bình đoàn, mà còn bị buộc phải rời khỏi mạo hiểm đoàn. Một mình đi mạo hiểm không phải không có, nhưng không ai là không có thực lực mạnh mẽ, nhưng với tu vi ngũ giai Kiếm Thị như Lăng Tiêu, tuyệt đối là "tiền vô cố nhân".
"Kỳ thật, ngươi sẽ không có nguy hiểm gì, ngươi chỉ cần đưa ta đến dưới chân Phạm Đế Á đại tuyết sơn, sau đó tìm một chỗ trọ chờ ta là được. Khi ta quay về sẽ tự nhiên đưa kiếm kỹ cho ngươi. Nói được thì làm được."
Lăng Tiêu trên mặt bình thản, sở dĩ muốn giao dịch, chủ yếu là vì cơ trí cùng kinh nghiệm của nàng. Vô luận kiếp trước hay là kiếp này, về phương diện giao tiếp, với Lăng Tiêu đều không tính là sở trường, để mình có thể hoàn toàn thích ứng thế giới này, tốt nhất là có người giúp mình giải quyết một ít phiền toái.
Nếu không phải bởi vì ngươi, ta cũng đã theo bọn Vương Siêu rồi, như thế nào lại phải rời khỏi mạo hiểm đoàn chứ.
Con ngươi đão một vòng, nữ hắc y khẽ cắn môi: "Thật sự cũng chỉ đến dưới chân Phạm Đế Á đại tuyết sơn thôi ư? Ngươi sẽ đưa Thiên cấp kiếm kỹ? Còn có thể đem Địa cấp kiếm kỹ trả lại cho ta?"
Lăng Tiêu gật đầu.
"Được, ta đáp ứng!" Nàng thật không tin Lăng Tiêu sẽ đưa mình Thiên cấp kiếm kỹ, nghe thì có vẻ rất hay, nhưng có hay không là nói hai lời.
Cho dù là có, người nào lại dễ dàng lấy tặng người khác chứ hả? Trong lòng thầm nghĩ: đồ lưu manh, muốn gạt ta sao? Ngươi còn quá ngây thơ rồi! Chờ có cơ hội, ta quyết trộm lấy Địa cấp kiếm kỹ trên người ngươi, muốn nãi nãi ta làm thị nữ miễn phí cho ngươi sao? Nằm mơ đi!
Mặt biến sắc, Ngô Lương có phần xấu hổ. Cách đây ba năm, lúc cả đội đi ven Uy Tư Hồ săn hắc Thiên Nga, không ngờ gặp một đầu Thủy nhiêm (trăn nước), thực lực nhị giai, sống trong ao đầm. Xuất quỷ nhập thần cuốn lấy Ngô Lương, khiến cho Ngô Lương bị trọng thương, nếu như không phải Cái Á cùng Vương Siêu liều mạng đánh chết đầu Thủy Nhiêm, sợ rằng Ngô Lương sớm đã chết.
Ngô Lương trầm mặc một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nói: "Đội trưởng, nếu như ngài kiên quyết đem hai sự kiện nhập một mà nói, ta đây không còn gì để nói, hắn không đi, ta đi. Nếu không, một ngày nào đó, ta sẽ bị hắn làm liên lụy."
Vương Siêu sắc mặt cứng đờ, mặc kệ sự tình có trách Lăng Tiêu hay không, hành động của Ngô Lương hôm nay có chút quá phận rồi.
Trên mặt mang một mảnh lạnh nhạt, Lăng Tiêu nói: "Vương Siêu đại ca, người không cần phải khó xử, ta sẽ rời đi."
"Lăng Tiêu…" Đường Minh vội vàng nhìn Lăng Tiêu, hắn bây giờ thật sự xem Lăng Tiêu như huynh đệ. Hơn nữa trên thực tế, hắn cùng Vương Siêu đều biết Lăng Tiêu cùng Thượng Quan Vũ Đồng là có quan hệ, không chỉ Đường Minh nhận ra nhuyễn Kiếm, mà Vương Siêu cũng đã nhận ra rồi. Năm sáu năm trước, Thượng Quan Vũ Đồng từng đi theo Vương Siêu với Đường Minh, cùng nhau lịnh lãm cuộc sống mạo hiểm, khi đó Ngô Lương cùng Cái Á cũng chưa gia nhập.
Lăng Tiêu hướng về phía Đường Minh cười: "Ta thực quý trọng ngươi, bằng hữu."
"Ta…"
Lăng Tiêu khoát tay chặn Đường Minh lại, sau đó hướng An Nhã nói: "Nếu như sau này có cơ hội, ta sẽ đem y thuật sử dụng kim châm dạy cho ngươi."
An Nhã vẻ mặt buồn bả nói: "Có thể không đi được không?"
Lăng Tiêu không trả lời nàng, sau đó nhìn vẻ mặt có chút tái mét của Vương Siêu nói: "Đại ca, đối với thực lực của ta bây giờ đi theo đội, chính là được ngươi đặc biết chiếu cố, nếu như gặp phải nguy hiểm, khẳng định sẽ kéo chân của cả đội. Càng đừng nói là gặp ma thú, mọi người còn phải phân thần bảo vệ ta. Không thể bởi vì một mình ta, mà khiến cho cả đội luôn phải rơi vào thời khắc nguy hiểm."
"Nhưng..." Vương Siêu khẩn trương, trong ánh mắt của Lăng Tiêu, hắn thấy được sự dứt khoát.
"Đại ca, tin tưởng ta, " Lăng Tiêu vừa cười vừa nói:: "Thương thế của ngươi khẳng định là không thành vấn đề rồi, còn có, ta học tại đế quốc Học viện." Vừa nói giơ giơ thanh nhuyễn kiếm trong tay, "Đường Minh sẽ biết như thế nào tìm ta. Đúng không, Đường Minh?"
Đường Minh vẻ mặt kiên quyết: "Huynh đệ, ta đi cùng với ngươi!"
Lăng Tiêu ngừng cười: "Ngàn vạn lần đừng làm vậy, cả đội không có ta không sao, nhưng nếu là không có ngươi thì không thể thành một đội được, ngươi xem ta là huynh đệ, chẳng lẻ không xem đội trưởng là huynh đệ sao? Ha ha, yên tâm đi, ta không có ngu ngốc đâu, cùng lắm thì ta quay về đế đô, thành thành thật thật đi tu luyện vậy."
"Như vậy...." Vương Siêu trầm ngâm một hồi, nếu Lăng Tiêu kiên quyết rời đi, nhưng là vì vậy mà hắn trở lại đế đô dốc lòng tu luyện, cũng không hẳn là một chuyện không tốt, dù sao tuổi hắn còn quá nhỏ, đi lịch lãm sớm như vậy cũng chưa chắc là chuyện tốt. " Lăng lão đệ, ngươi phải đáp ứng ta, lập tức quay về đế đô, cho dù người của Cuồng Đồ dong binh đoàn có gặp ngươi tại đế đô, cũng không dám quá đáng đâu."
Lăng Tiêu gật đầu, tiếp đó dừng trên khuôn mặt không nở của Đường Minh gật đầu, lại nhìn thấy Cái Á đang phiền não vò đầu: "Cái Á đại ca, hy vọng lần sau lúc nhìn thấy ngươi, không phải thấy ngươi ngủ gà ngủ gật."
Quay đầu lại kéo tay nữ tử hắc y: "Chúng ta đi!"
Ở một bên, nữ tử hắc y cũng đã có chút choáng váng, nguyên bản chỉ nghĩ tới trêu chọc Lăng Tiêu một chút mà thôi, báo một chút thù cũ, nhưng không nghĩ tới bởi vì một câu nói của mình mà khiến cho Lăng Tiêu buộc phải rời khỏi mạo hiểm đoàn. Tâm lý cảm giác không yên, cho nên ngay cả cánh tay bé nhỏ đang bị người khác lôi kéo cũng chưa cảm giác được.
Nhìn thân ảnh gầy gò quật cường của Lăng Tiêu, Vương Siêu thở dài một hơi, hắn cảm giác được chính mình phảng phất đã mất đi cái gì đó.
An Nhã cũng có chút ngẩn người, đây là lần đầu nàng nghe thấy Lăng Tiêu nói nhiều như vậy, nguyên lai, người này không phải một điểm nhân tình cũng không có a.
Đường Minh thì trong lòng như rỉ máu, huynh đệ, ngươi yên tâm, nói ngàn nói vạn, cũng không phải bởi vì thực lực cách biệt sao? Một ngày nào đó, Đường Minh ta sẽ mang đến một cái dong binh đoàn thật lớn, đến khi đó, người nào dám khi dễ một sợi tóc của huynh đệ ta, Đường Minh ta nhất định "tuy viễn tất tru"! (dù xa cũng diệt)
Trong lòng của Ngô Lương rốt cục cũng thoải mái, không biết tại sao, hắn chính là xem Lăng Tiêu không vừa mắt, cảm giác được cái tiểu tử không thực lực này, vẻ mặt không có chút biểu tình, làm cho người ta chán ghét, có được một tay y thuật thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Người như vậy, ta một người đều có thể giết một trăm!
Đừng nói cái gì khi mạo hiểm gặp phải thương tổn thì phải làm sao, không phải đã có một nhị giai luyện dược sư rồi ư? Một kẻ kéo chân vẫn chưa đủ à, thêm một kẻ như thế làm gì? Tưởng ai cũng xui xẻo như ngươi là thiên mạch nhân hay sao? Khi Vương Siêu quyết định cho Lăng Tiêu gia nhập, tâm lý Ngô Lương đã hết sức phản cảm.
Lăng Tiêu kéo nữ hắc y đi ra thật xa, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại thản nhiên nhìn nữ tử.
Lúc này nữ hắc y mới phát hiện nơi mình đứng hết sức vắng vẻ, một người cũng không có, nhất thời cả kinh, lông tơ cả người đều dựng lên, run giọng nói: "Lăng… Lăng Tiêu, ngươi muốn làm gì? Ta… ta không phải cố ý phá hư chuyện của ngươi. Ta… ta chỉ là muốn đùa với ngươi một chút mà thôi." Nàng vừa rồi nghe thấy bọn họ gọi hắn là Lăng Tiêu mà biết tên, vẻ mặt hoảng sợ. Ngày hôm qua, nàng đã kiến thức được kiếm kỹ xuất quỷ nhập thần của hắn rồi, tâm lý còn đang hết sức buồn bực, không hiểu sao đám người kia đều cho rằng thực lực của hắn không cao chứ? Thực lực không mạnh, có thể thoáng cái chế trụ mình sao?
Lăng Tiêu nhún nhún vai, biết cô gái này suy nghĩ không đâu, liền nói: "Ngươi đừng sợ, chúng ta làm một cái giao dịch đi."
Nữ hắc y nghi ngờ nhìn Lăng Tiêu, thân thể không tự chủ lui về sau vài bước: "Ta thật sự chỉ nói đùa với ngươi thôi, quyển kiếm kỹ đó ta không muốn nữa? Ngươi… ngươi đừng giết ta có được hay không?"
Lăng Tiêu dở khóc dở cười, nhíu mày nói: "Ta đối với tiểu hài tử không có hứng thú!"
Những lời này lại khiến cho nữ hắc y bừng bừng tức giận, cũng quên luôn sợ hãi, nhảy dựng lên thét to: "Ngươi nói ai là tiểu hài tử? Nói cho ngươi biết, ta là đại cô nương!" Vừa nói vừa dùng sức ưỡn ngực lên, miễn cưỡng có thể thấy được hai cái búp hoa.
Khóe miệng Lăng Tiêu hơi run rẩy, buông hẳn tay nói: "Được rồi… được rồi, xem như ta nói sai, cho ta xin lỗi."
Lăng Tiêu nói làm cho nữ hắc y có chút an tĩnh lại, nàng nhìn Lăng Tiêu với vẻ hồ nghi, không biết trong hồ lô của thiếu niên không lớn hơn mình bao nhiêu này đang chứa cái gì.
"Ta nói muốn giao dịch, là nếu ngươi đồng ý mang ta đi Phạm Đế Á đại tuyết sơn …" Lăng Tiêu lời còn chưa dứt, nữ hắc y liền quả quyết đáp:
"Không có khả năng, đánh chết ta cũng không đi đến đó! Ngươi xác định ngươi không nói mê chứ? Phạm Đế Á đại tuyết sơn? A… Kiếm Thần tại thượng, lão nhân gia ngài như thế nào còn chưa mang đứa nhỏ này đi? Đó là nơi mà ngay cả người có tu vi Đại Kiếm Sư cũng đều chưa dám đi? Ngươi nếu muốn chịu chết, cũng đừng có kéo ta theo chứ?" Nữ hắc y vẻ mặt trơ ngốc nhìn nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu thản nhiên cười cười, tất nhiên hắn sẽ không nói ra mục đích của mình, đáp: "Ta sẽ đưa ngươi một quyển hạ giai Thiên cấp kiếm kỹ."
"Ách..." Cô gái còn muốn tiếp tục châm chọc hắn, liền kịp nuốt lại vào bụng, hai mắt lộ ra thần sắc tham lam: "Ngươi nói cái gì? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi chứ?"
"Chỉ với tu vi ngũ giai Kiếm Thị, nhưng ta lại nắm chắc, với kiếm kỹ của ta có thể dễ dàng giết chết ngươi!" Trên mặt Lăng Tiêu hết sức thẳng thắn: "Điều này hẳn là ngươi rất rõ ràng, cho dù có tu vi của Đại Kiếm Sư cũng chưa chắc là đối thủ của ta."
Nữ hắc y nhíu đôi mày xinh xắn thanh tú, nội tâm tranh đấu kịch liệt, nàng hết sức rất rõ giá trị của một quyển Thiên cấp công pháp, thật sự là rất hấp dẫn!
Tại phòng đấu giá, thường thấy một quả ngũ giai tinh hạch tương đương với một quyển trung cấp Địa giai kiếm kỹ, nhưng trên thực tế, một khi thật sự xuất hiện một quyển trung cấp Địa giai kiếm kỹ, cho dù có bỏ ra ba mươi lăm vạn kim tệ cũng là chuyện bình thường thôi. Ma thú tinh hạch mặc dù tốt, cũng được sử dụng rộng rãi, nhưng cuối cùng rồi cũng tiêu hao hết. Đổi lại là một quyển kiếm kỹ tốt, hoàn toàn có thể tạo nên một gia tộc, có thể truyền thừa trăm ngàn năm a!
Bên nhẹ bên nặng, chỉ cần là người có đầu óc đều có thể minh bạch.
Bất quá, hắn thật sự có thiên cấp kiếm kỹ sao? Thật là có thể cho mình ư?
"Ta có thể tin tưởng ngươi sao?" Nữ hắc y khẽ cắn môi, ánh mắt dừng ở Lăng Tiêu, trong lòng nhưng lại thầm mắng, cái tên lừa gạt này, đại phôi đản! Ngay cả Địa cấp kiếm kỹ mà cũng tham ô, nhưng lại có thể cho mình Thiên cấp kiếm kỹ sao?
"Đương nhiên!" Lăng Tiêu vừa cười vừa nói: "Đến lúc đó, cả quyển trung giai Địa cấp kiếm kỹ, cũng có thể trả lại cho ngươi. Ngươi phải biết rằng, bởi vì ngươi, mà ta đã phải chịu rất nhiều ủy khuất rồi."
Nữ hắc y gật đầu thừa nhận, quả thật, hắn vì mình, chẳng những chọc tới cả một dong bình đoàn, mà còn bị buộc phải rời khỏi mạo hiểm đoàn. Một mình đi mạo hiểm không phải không có, nhưng không ai là không có thực lực mạnh mẽ, nhưng với tu vi ngũ giai Kiếm Thị như Lăng Tiêu, tuyệt đối là "tiền vô cố nhân".
"Kỳ thật, ngươi sẽ không có nguy hiểm gì, ngươi chỉ cần đưa ta đến dưới chân Phạm Đế Á đại tuyết sơn, sau đó tìm một chỗ trọ chờ ta là được. Khi ta quay về sẽ tự nhiên đưa kiếm kỹ cho ngươi. Nói được thì làm được."
Lăng Tiêu trên mặt bình thản, sở dĩ muốn giao dịch, chủ yếu là vì cơ trí cùng kinh nghiệm của nàng. Vô luận kiếp trước hay là kiếp này, về phương diện giao tiếp, với Lăng Tiêu đều không tính là sở trường, để mình có thể hoàn toàn thích ứng thế giới này, tốt nhất là có người giúp mình giải quyết một ít phiền toái.
Nếu không phải bởi vì ngươi, ta cũng đã theo bọn Vương Siêu rồi, như thế nào lại phải rời khỏi mạo hiểm đoàn chứ.
Con ngươi đão một vòng, nữ hắc y khẽ cắn môi: "Thật sự cũng chỉ đến dưới chân Phạm Đế Á đại tuyết sơn thôi ư? Ngươi sẽ đưa Thiên cấp kiếm kỹ? Còn có thể đem Địa cấp kiếm kỹ trả lại cho ta?"
Lăng Tiêu gật đầu.
"Được, ta đáp ứng!" Nàng thật không tin Lăng Tiêu sẽ đưa mình Thiên cấp kiếm kỹ, nghe thì có vẻ rất hay, nhưng có hay không là nói hai lời.
Cho dù là có, người nào lại dễ dàng lấy tặng người khác chứ hả? Trong lòng thầm nghĩ: đồ lưu manh, muốn gạt ta sao? Ngươi còn quá ngây thơ rồi! Chờ có cơ hội, ta quyết trộm lấy Địa cấp kiếm kỹ trên người ngươi, muốn nãi nãi ta làm thị nữ miễn phí cho ngươi sao? Nằm mơ đi!