Chương : 31
"Gia gia…" Một âm thanh ngọt lịm kéo dài, nũng nịu nói:
"Ngài nhất định biết nơi nào có Phạm Đế Á thánh quả đúng không? Ngài nói cho con biết đi, có được không?"
Nếu như có đệ tử đế quốc Học viện ở đây nhìn thấy tràng cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt quai hàm, cư nhiên là cô gái lúc nào cũng đỏ mặt cà lăm - Y Toa Bối Lạp, giờ phút này đang lôi lôi kéo kéo cánh tay của một lão nhân có khuôn mặt hiền lành, vẻ mặt thơ ngây đáng yêu đang làm nũng mà năn nỉ.
"Ha ha, tiểu Y Toa của ta cũng biết cầu người rồi sao? Ngươi nói cho ta nghe một chút, tại sao lại muốn Phạm Đế Á thánh quả , thứ này người nào cũng đều muốn cả. Nhưng cho dù gia tộc chúng ta biết được nơi sinh trưởng của chúng, nhưng nhiều năm rồi, cũng không có ai có thể thành công hái về một quả. Ôi… cũng vì thế mà chúng ta tổn thất rất nhiều nhân thủ, theo những người còn sống quay về nói, năm đó tứ gia gia của người từng đến địa phương thu thập thánh quả, đã gặp một đầu ma thú có thể đã vượt qua ngũ giai rồi – Thiểm điện tuyết sơn chim cắt! Ngũ giai phi hành ma thú a! Chỉ sợ cho dù là một gã Ma Kiếm Sư, cũng không nguyện đối địch!"
"A… nguy hiểm như vậy sao!" Trên mặt Y Toa biến sắc trở nên trắng bệch, vì chuyện của Lăng Tiêu mà lo lắng. Nghĩ tới thực lực của Lăng Tiêu ca ca hiện giờ, đừng nói ngũ giai ma thú, chỉ sợ gặp phải nhị giai phi hành ma thú, hắn cũng không phải là đối thủ a.
Vậy phải làm sao bây giờ? Nhất định phải nghĩ ra một biện pháp giúp Lăng Tiêu ca ca mới được!
Y Toa tâm lý tràn đầy lo lắng, không nhịn được khẽ cắn môi, trầm tư suy nghĩ.
Lão nhân thở dài một tiếng, đôi bạch mi khẽ nhướng lên, ánh mắt tràn ngập cơ trí cùng từ ái nhìn cô cháu gái thiên tài, mà cả trăm năm nay gia tộc mới xuất hiện được một người. Trong suy nghĩ của lão, nàng chính là người kế thừa tương lai của gia tộc.
Đột nhiên lão chuyển đề tài: "Ba ngày trước, trên đường đi Phạm Đế Á đại tuyết sơn, một cái cấp thấp dong binh đoàn tại trên đường thiết lập trạm kiểm soát. Tu vi cao nhất có tứ giai Kiếm Sư, thấp nhất có lục giai Kiếm Thị, tổng cộng mười mấy người, toàn bộ đều bị một kiếm mất mạng. Mà ra tay giết người, cư nhiên là một người tuổi trẻ, ngay cả Kiếm Sư tu vi cũng không đến."
Lão nhân nói xong liền nhìn Y Toa, khóe miệng nổi lên một nụ cười ấm áp: "Thật sự là một cao thủ sử dụng kiếm a!"
Y Toa chớp chớp mắt, nhìn lão nhân có chút khó hiểu: "Gia gia… chuyện đó có liên quan gì đến con?"
Trên mặt lão nhân lại càng cười tươi hơn, nếp nhăn thoạt nhìn càng nhiều càng sâu, rất giống một đóa hoa cúc đang nở rộ: "Người thiếu niên giết người kia, tên hắn là Lăng Tiêu!"
"Hả?" Nguyên bổn, ôn nhu nhược nhược thiên chân khả ái Y Toa bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt phấn nộn xinh xắn cũng trở nên nghiêm túc, trong mắt mang theo phẫn nộ: "Gia gia… người phái người theo dõi con?"
"Đừng vội, tiểu Y Toa!" Lão nhân không chú ý cháu gái bảo bối đang phẫn nộ, khoát tay áo, cười ha hả nói: "Gia gia chung quy phải biết rằng, Tiểu công chúa của nhà chúng ta, đã thích một người, thì rốt cuộc hắn có bao nhiêu ưu tú chứ?"
"A…" Trên mặt Y Toa đột nhiên bị một tầng đỏ ửng bịt kín, hờn dỗi dậm chân: "Gia gia… ngài nói gì chứ, Y Toa nào có thích hắn, chỉ là cảm giác được tri thức về dược liệu của hắn so với Y Toa còn phong phú hơn nhiều. Con chỉ nghĩ giúp hắn một chút thôi, gia gia, hắn thật sự rất có tài, nhưng lại bị người ta coi như phế vật, thật là không công bình mà!"
"Ha ha, tiểu Y Toa tức giận rồi đây!" Lão nhân cười ha hả, cũng không tức giận, cười đến khi Y Toa có chút xấu hổ tức giận, mới chậm rãi thu hồi dáng cười, có chút nghiêm túc nói:"Y Toa, con hẳn là phải rõ ràng, trách nhiệm tương lai của con, là dẫn dắt gia tộc chúng ta tiếp tục phát triển lên. Gần mấy năm nay, gia tộc ta tựa hồ có chút quá cao ngạo rồi, mà quốc vương bệ hạ, luôn luôn đối với đại gia tộc như chúng đều có điều kiêng kỵ. Cho nên, trọng trách của con rất nặng a, vừa muốn dẫn dắt gia tộc tiếp tục huy hoàng, vừa lại muốn tránh khỏi những mũi nhọn công kích gia tộc. Vì thế, về phương diện tình cảm của con. Ài…gia gia không thể tùy ý để con làm chủ, khụ khụ. Y Toa, con... sẽ không trách gia gia chứ?"
Mặc dù Y Toa tuổi không lớn, nhưng loại sự tình này từ nhỏ cũng đã nghe và thấy nhiều rồi, nghe vậy trầm mặc một hồi, lập tức ngẩng đầu, có chút buồn bực nói: "Y Toa biết rõ. Bất quá gia gia, Y Toa mặc dù không thể chính mình làm chủ, nhưng có quyền cự tuyệt!"
Lão nhân sửng sốt cười khổ, trên mặt khôi phục lại vẻ từ ái: "Quỷ nha đầu nhà ngươi, lại trăm phương ngàn kế tính kế với gia gia ta a! Được rồi, gia gia đáp ứng con."
"Gia gia, vậy ngươi nói cho con nghe một chút về chuyện của hắn đi!" Y Toa thấy lão nhân đáp ứng, mới thật sự cảm thấy vui vẻ, đi tới ôm một bên tay lão nhân, như một con mèo nhỏ cọ cọ mặt ở trên cánh tay lão.
Lão nhân than nhẹ một tiếng: "Người thiếu niên kia, thật là một thiên tài võ đạo hiếm thấy a! Một thiên tài như vậy, cư nhiên lại bị nói là phế vật? Hừ, cũng không biết người nào mới chính là phế vật! Ta phái người đi theo, tu vi cũng đã đạt tới tứ giai Đại Kiếm Sư, thậm chí còn không dám đến quá gần hắn, đối với biến hóa chung quanh hắn đặc biệt mẫn cảm. Lúc hắn ra tay giết người, cũng chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, đối chiến mười mấy tên lính đánh thuê, cư nhiên chỉ trong nháy mắt mà kết thúc. Tuy nói ngay từ đầu là hắn lợi dụng đánh lén, nhưng sau đó đều là đối mặt chiến đấu! Lại nói tiếp, coi như là người của chúng ta có ra tay, mặc dù cũng có thể giết chết những người đó, nhưng không có khả năng trong một thời gian ngắn như vậy lại không có bị thương mà kết thúc cuộc chiến!"
"Hả, hắn thật sự lợi hại như vậy sao? Vậy tại sao lúc đối chiến với Ô Lan Thác, hắn lại rơi vào nguy hiểm chứ?" Y Toa cau đôi mi thanh tú, đối với biểu hiện của Lăng Tiêu trong ngày hôm đó hết sức khó hiểu, lẽ ra, cho dù nghĩ là do hắn muốn giấu diếm, nhưng cũng không cần phải đem tánh mạng ra mạo hiểm chứ?
Lão nhân lạnh nhạt nói: " Có lẽ là do hắn khinh địch, đại khái không nghĩ tới trong tay tiểu tử Ô Lan gia lại có tam giai phụ ma kiếm."
Y Toa gật đầu, cũng chỉ có lý do này là có thể giải thích hợp lý.
Lập tức lại vì Lăng Tiêu mà cao hứng, không ngờ hắn có thực lực cường đại như vậy. Nếu như hắn có thể tìm được vài thứ kia, đến lúc đó thật sự có thể đả thông kinh mạch, tu luyện đến cảnh giới Đại Kiếm Sư, thì sẽ có cái bộ dạng như thế nào đây? Trong lòng nghĩ đến đó, trên khuôn mặt phấn nộn của Y Toa lộ ra vẻ say mê, khóe miệng có chút mỉm cười.
Trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Lăng Tiêu ca ca, nhất định phải thành công!
Trong lòng lão nhân lại âm thầm thở dài, kỳ vọng đứa cháu bảo bổi của mình tốt nhất là không nên rơi vào lưới tình.
Vừa rồi hắn vẫn chưa nói, mặc dù, thoạt nhìn tiểu tử kia biểu hiện ra rất nhiều tố chất ưu tú, gia thế cũng hết sức hiển hách, nhưng trên đường hắn lại mang theo một nữ hắc y!
Mặc dù thực lực mật thám của gia tộc không tồi, nhưng cũng không thể tùy thời tùy chỗ giám thị Lăng Tiêu, cho nên còn có rất nhiều chuyện vẫn không có rõ ràng lắm. Nhưng cũng không cản trở lão nhân đối với Lăng Tiêu đưa ra kết luận đến: một tên tiểu tử đa tình, cũng không thích hợp với Y Toa.
"Gia gia, theo ngài nói, hắn có khả năng thành công hay không?" Y Toa hỏi với vẻ mặt mong mỏi.
"Điều này…. Gia gia cũng không thể nói trước được. Hơn nữa, hắn cũng không biết nơi sinh trưởng của thánh quả, chỉ sợ là có chút khó khăn a." Trong lòng Lão nhân cho rằng cái này không phải chỉ là có chút khó khăn thôi, nếu hắn - một thiếu niên có tu vi ngay cả Đại Kiếm Sư cũng không đến, hơn nữa lại không có bản đồ, nếu còn có thể lấy được thánh quả, vậy cũng chỉ có thể nói: những cao thủ của Y Toa gia tộc, trong nhiều năm qua cũng chưa từng thành công, toàn bộ đều là đầu heo hết.
Y Toa tâm lý có chút khó chịu, cảm giác được chính mình rất vô dụng. Nếu bây giờ nàng là có thể điều động được thế lực của gia tộc mà nói, ở rất nhiều chuyện tình đều có thể trợ giúp Lăng Tiêu ca ca rồi!
Y Toa tựa hồ tại trong nháy mắt trở nên thành thục hơn, cảm giác được chính mình nhất định phải thay đổi. Cô nương luôn ngượng ngùng trong quá khứ kia, sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt lão nhân.
Ta phải mạnh mẽ, ta phải nhanh chóng chưởng quản gia tộc!
- - - -
Phạm Đế Á đại tuyết sơn, núi non trùng điệp, chạy dài không dứt, nhìn như vô tận. Trong đó ngọn cao nhất lại cao vút đến tận mây, sườn núi trải dài trong tuyết trắng, trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không biến hóa, một năm bốn mùa cũng lượn lờ trong mây mù, đỉnh núi nguy nga, khiến người ta nhận thấy được một áp lực vô hình.
Lăng Tiêu đang nhìn tấm bản đồ trong tay, còn Diệp Vi Ny dựa vào một góc cây lớn, thần sắc mệt mỏi.
Ngày hôm qua, hai người tiến vào núi, hôm nay đã đi hơn nửa ngày. Thương thế của Diệp Vi Ny cơ hồ không còn đáng ngại, nhưng nàng cảm giác được, tuy mình có tu vi tam giai Kiếm Sư, nhưng mà phải cố hết sức mới theo kịp Lăng Tiêu!
Điều này làm cho bản tính không chịu thua của Diệp Vi Ny rất là phẫn nộ. Dựa vào cái gì chứ! Một người chỉ có tu vi Kiếm Thị cũng có thể đi nhanh như vậy sao, giống như là người được sinh và lớn lên trong rừng vậy, nhưng nhìn da dẻ trắng nỏn của hắn, rõ ràng là thiếu gia quý tộc mới đúng a!
Vì thế nàng cùng phân cao thấp với Lăng Tiêu, như thế nào không thấy hắn thở ra một tiếng mệt mỏi chứ. Đến lúc đợi được Lăng Tiêu dừng chân lại, Diệp Vi Ny cơ hồ mệt đến thở không ra hơi, lập tức liền ngồi xuống thở dốc.
"Lăng Tiêu… sao ngươi lại biến thái thế! Ngươi rốt cuộc là có tu vi gì rồi?" Diệp Vi Ny đối với thực lực của Lăng Tiêu rất là hoài nghi.
"Kiếm Thị." Lăng Tiêu kỳ thật cũng rất mệt, thân thể của hắn hiện giờ rất yếu. Lăng Tiêu chính là cố ý đi như vậy, đương nhiên là không phải muốn phát uy với Diệp Vi Ny mà làm vậy, mà chính là vì rèn luyện thân thể!
Thoạt nhìn như là Lăng Tiêu ra tay như điện giết chết hơn mười tên lính đánh thuê, nhưng trên thực tế chỉ có Lăng Tiêu mới biết được, sau khi giết người hắn hồ như là mệt đến không một chút lực.
Độc cô cửu kiếm chú trọng chính là kiếm ý, càng hơn nữa lại là một loại ý cảnh. Đem kỷ xảo cùng tốc độ phát huy đến mức tận cùng của võ học, chú trọng thấy chiêu hủy chiêu, trên thực tế trọng điểm chính là: nhanh, chuẩn, độc!
Mặc dù không cần phải có nội lực cao thâm, nhưng cũng không phải nói là không dùng tới nội lực. Mà Lăng Tiêu lúc này, một điểm nội lực cũng không có.
Cho nên chuyện trước nhất Lăng Tiêu muốn làm chính là nhanh chóng cường kiện thân thể, mau chóng đạt đến thể chất của lục giai Kiếm Sư!
Nếu như có đệ tử đế quốc Học viện ở đây nhìn thấy tràng cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt quai hàm, cư nhiên là cô gái lúc nào cũng đỏ mặt cà lăm - Y Toa Bối Lạp, giờ phút này đang lôi lôi kéo kéo cánh tay của một lão nhân có khuôn mặt hiền lành, vẻ mặt thơ ngây đáng yêu đang làm nũng mà năn nỉ.
"Ha ha, tiểu Y Toa của ta cũng biết cầu người rồi sao? Ngươi nói cho ta nghe một chút, tại sao lại muốn Phạm Đế Á thánh quả , thứ này người nào cũng đều muốn cả. Nhưng cho dù gia tộc chúng ta biết được nơi sinh trưởng của chúng, nhưng nhiều năm rồi, cũng không có ai có thể thành công hái về một quả. Ôi… cũng vì thế mà chúng ta tổn thất rất nhiều nhân thủ, theo những người còn sống quay về nói, năm đó tứ gia gia của người từng đến địa phương thu thập thánh quả, đã gặp một đầu ma thú có thể đã vượt qua ngũ giai rồi – Thiểm điện tuyết sơn chim cắt! Ngũ giai phi hành ma thú a! Chỉ sợ cho dù là một gã Ma Kiếm Sư, cũng không nguyện đối địch!"
"A… nguy hiểm như vậy sao!" Trên mặt Y Toa biến sắc trở nên trắng bệch, vì chuyện của Lăng Tiêu mà lo lắng. Nghĩ tới thực lực của Lăng Tiêu ca ca hiện giờ, đừng nói ngũ giai ma thú, chỉ sợ gặp phải nhị giai phi hành ma thú, hắn cũng không phải là đối thủ a.
Vậy phải làm sao bây giờ? Nhất định phải nghĩ ra một biện pháp giúp Lăng Tiêu ca ca mới được!
Y Toa tâm lý tràn đầy lo lắng, không nhịn được khẽ cắn môi, trầm tư suy nghĩ.
Lão nhân thở dài một tiếng, đôi bạch mi khẽ nhướng lên, ánh mắt tràn ngập cơ trí cùng từ ái nhìn cô cháu gái thiên tài, mà cả trăm năm nay gia tộc mới xuất hiện được một người. Trong suy nghĩ của lão, nàng chính là người kế thừa tương lai của gia tộc.
Đột nhiên lão chuyển đề tài: "Ba ngày trước, trên đường đi Phạm Đế Á đại tuyết sơn, một cái cấp thấp dong binh đoàn tại trên đường thiết lập trạm kiểm soát. Tu vi cao nhất có tứ giai Kiếm Sư, thấp nhất có lục giai Kiếm Thị, tổng cộng mười mấy người, toàn bộ đều bị một kiếm mất mạng. Mà ra tay giết người, cư nhiên là một người tuổi trẻ, ngay cả Kiếm Sư tu vi cũng không đến."
Lão nhân nói xong liền nhìn Y Toa, khóe miệng nổi lên một nụ cười ấm áp: "Thật sự là một cao thủ sử dụng kiếm a!"
Y Toa chớp chớp mắt, nhìn lão nhân có chút khó hiểu: "Gia gia… chuyện đó có liên quan gì đến con?"
Trên mặt lão nhân lại càng cười tươi hơn, nếp nhăn thoạt nhìn càng nhiều càng sâu, rất giống một đóa hoa cúc đang nở rộ: "Người thiếu niên giết người kia, tên hắn là Lăng Tiêu!"
"Hả?" Nguyên bổn, ôn nhu nhược nhược thiên chân khả ái Y Toa bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt phấn nộn xinh xắn cũng trở nên nghiêm túc, trong mắt mang theo phẫn nộ: "Gia gia… người phái người theo dõi con?"
"Đừng vội, tiểu Y Toa!" Lão nhân không chú ý cháu gái bảo bối đang phẫn nộ, khoát tay áo, cười ha hả nói: "Gia gia chung quy phải biết rằng, Tiểu công chúa của nhà chúng ta, đã thích một người, thì rốt cuộc hắn có bao nhiêu ưu tú chứ?"
"A…" Trên mặt Y Toa đột nhiên bị một tầng đỏ ửng bịt kín, hờn dỗi dậm chân: "Gia gia… ngài nói gì chứ, Y Toa nào có thích hắn, chỉ là cảm giác được tri thức về dược liệu của hắn so với Y Toa còn phong phú hơn nhiều. Con chỉ nghĩ giúp hắn một chút thôi, gia gia, hắn thật sự rất có tài, nhưng lại bị người ta coi như phế vật, thật là không công bình mà!"
"Ha ha, tiểu Y Toa tức giận rồi đây!" Lão nhân cười ha hả, cũng không tức giận, cười đến khi Y Toa có chút xấu hổ tức giận, mới chậm rãi thu hồi dáng cười, có chút nghiêm túc nói:"Y Toa, con hẳn là phải rõ ràng, trách nhiệm tương lai của con, là dẫn dắt gia tộc chúng ta tiếp tục phát triển lên. Gần mấy năm nay, gia tộc ta tựa hồ có chút quá cao ngạo rồi, mà quốc vương bệ hạ, luôn luôn đối với đại gia tộc như chúng đều có điều kiêng kỵ. Cho nên, trọng trách của con rất nặng a, vừa muốn dẫn dắt gia tộc tiếp tục huy hoàng, vừa lại muốn tránh khỏi những mũi nhọn công kích gia tộc. Vì thế, về phương diện tình cảm của con. Ài…gia gia không thể tùy ý để con làm chủ, khụ khụ. Y Toa, con... sẽ không trách gia gia chứ?"
Mặc dù Y Toa tuổi không lớn, nhưng loại sự tình này từ nhỏ cũng đã nghe và thấy nhiều rồi, nghe vậy trầm mặc một hồi, lập tức ngẩng đầu, có chút buồn bực nói: "Y Toa biết rõ. Bất quá gia gia, Y Toa mặc dù không thể chính mình làm chủ, nhưng có quyền cự tuyệt!"
Lão nhân sửng sốt cười khổ, trên mặt khôi phục lại vẻ từ ái: "Quỷ nha đầu nhà ngươi, lại trăm phương ngàn kế tính kế với gia gia ta a! Được rồi, gia gia đáp ứng con."
"Gia gia, vậy ngươi nói cho con nghe một chút về chuyện của hắn đi!" Y Toa thấy lão nhân đáp ứng, mới thật sự cảm thấy vui vẻ, đi tới ôm một bên tay lão nhân, như một con mèo nhỏ cọ cọ mặt ở trên cánh tay lão.
Lão nhân than nhẹ một tiếng: "Người thiếu niên kia, thật là một thiên tài võ đạo hiếm thấy a! Một thiên tài như vậy, cư nhiên lại bị nói là phế vật? Hừ, cũng không biết người nào mới chính là phế vật! Ta phái người đi theo, tu vi cũng đã đạt tới tứ giai Đại Kiếm Sư, thậm chí còn không dám đến quá gần hắn, đối với biến hóa chung quanh hắn đặc biệt mẫn cảm. Lúc hắn ra tay giết người, cũng chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, đối chiến mười mấy tên lính đánh thuê, cư nhiên chỉ trong nháy mắt mà kết thúc. Tuy nói ngay từ đầu là hắn lợi dụng đánh lén, nhưng sau đó đều là đối mặt chiến đấu! Lại nói tiếp, coi như là người của chúng ta có ra tay, mặc dù cũng có thể giết chết những người đó, nhưng không có khả năng trong một thời gian ngắn như vậy lại không có bị thương mà kết thúc cuộc chiến!"
"Hả, hắn thật sự lợi hại như vậy sao? Vậy tại sao lúc đối chiến với Ô Lan Thác, hắn lại rơi vào nguy hiểm chứ?" Y Toa cau đôi mi thanh tú, đối với biểu hiện của Lăng Tiêu trong ngày hôm đó hết sức khó hiểu, lẽ ra, cho dù nghĩ là do hắn muốn giấu diếm, nhưng cũng không cần phải đem tánh mạng ra mạo hiểm chứ?
Lão nhân lạnh nhạt nói: " Có lẽ là do hắn khinh địch, đại khái không nghĩ tới trong tay tiểu tử Ô Lan gia lại có tam giai phụ ma kiếm."
Y Toa gật đầu, cũng chỉ có lý do này là có thể giải thích hợp lý.
Lập tức lại vì Lăng Tiêu mà cao hứng, không ngờ hắn có thực lực cường đại như vậy. Nếu như hắn có thể tìm được vài thứ kia, đến lúc đó thật sự có thể đả thông kinh mạch, tu luyện đến cảnh giới Đại Kiếm Sư, thì sẽ có cái bộ dạng như thế nào đây? Trong lòng nghĩ đến đó, trên khuôn mặt phấn nộn của Y Toa lộ ra vẻ say mê, khóe miệng có chút mỉm cười.
Trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Lăng Tiêu ca ca, nhất định phải thành công!
Trong lòng lão nhân lại âm thầm thở dài, kỳ vọng đứa cháu bảo bổi của mình tốt nhất là không nên rơi vào lưới tình.
Vừa rồi hắn vẫn chưa nói, mặc dù, thoạt nhìn tiểu tử kia biểu hiện ra rất nhiều tố chất ưu tú, gia thế cũng hết sức hiển hách, nhưng trên đường hắn lại mang theo một nữ hắc y!
Mặc dù thực lực mật thám của gia tộc không tồi, nhưng cũng không thể tùy thời tùy chỗ giám thị Lăng Tiêu, cho nên còn có rất nhiều chuyện vẫn không có rõ ràng lắm. Nhưng cũng không cản trở lão nhân đối với Lăng Tiêu đưa ra kết luận đến: một tên tiểu tử đa tình, cũng không thích hợp với Y Toa.
"Gia gia, theo ngài nói, hắn có khả năng thành công hay không?" Y Toa hỏi với vẻ mặt mong mỏi.
"Điều này…. Gia gia cũng không thể nói trước được. Hơn nữa, hắn cũng không biết nơi sinh trưởng của thánh quả, chỉ sợ là có chút khó khăn a." Trong lòng Lão nhân cho rằng cái này không phải chỉ là có chút khó khăn thôi, nếu hắn - một thiếu niên có tu vi ngay cả Đại Kiếm Sư cũng không đến, hơn nữa lại không có bản đồ, nếu còn có thể lấy được thánh quả, vậy cũng chỉ có thể nói: những cao thủ của Y Toa gia tộc, trong nhiều năm qua cũng chưa từng thành công, toàn bộ đều là đầu heo hết.
Y Toa tâm lý có chút khó chịu, cảm giác được chính mình rất vô dụng. Nếu bây giờ nàng là có thể điều động được thế lực của gia tộc mà nói, ở rất nhiều chuyện tình đều có thể trợ giúp Lăng Tiêu ca ca rồi!
Y Toa tựa hồ tại trong nháy mắt trở nên thành thục hơn, cảm giác được chính mình nhất định phải thay đổi. Cô nương luôn ngượng ngùng trong quá khứ kia, sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt lão nhân.
Ta phải mạnh mẽ, ta phải nhanh chóng chưởng quản gia tộc!
- - - -
Phạm Đế Á đại tuyết sơn, núi non trùng điệp, chạy dài không dứt, nhìn như vô tận. Trong đó ngọn cao nhất lại cao vút đến tận mây, sườn núi trải dài trong tuyết trắng, trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không biến hóa, một năm bốn mùa cũng lượn lờ trong mây mù, đỉnh núi nguy nga, khiến người ta nhận thấy được một áp lực vô hình.
Lăng Tiêu đang nhìn tấm bản đồ trong tay, còn Diệp Vi Ny dựa vào một góc cây lớn, thần sắc mệt mỏi.
Ngày hôm qua, hai người tiến vào núi, hôm nay đã đi hơn nửa ngày. Thương thế của Diệp Vi Ny cơ hồ không còn đáng ngại, nhưng nàng cảm giác được, tuy mình có tu vi tam giai Kiếm Sư, nhưng mà phải cố hết sức mới theo kịp Lăng Tiêu!
Điều này làm cho bản tính không chịu thua của Diệp Vi Ny rất là phẫn nộ. Dựa vào cái gì chứ! Một người chỉ có tu vi Kiếm Thị cũng có thể đi nhanh như vậy sao, giống như là người được sinh và lớn lên trong rừng vậy, nhưng nhìn da dẻ trắng nỏn của hắn, rõ ràng là thiếu gia quý tộc mới đúng a!
Vì thế nàng cùng phân cao thấp với Lăng Tiêu, như thế nào không thấy hắn thở ra một tiếng mệt mỏi chứ. Đến lúc đợi được Lăng Tiêu dừng chân lại, Diệp Vi Ny cơ hồ mệt đến thở không ra hơi, lập tức liền ngồi xuống thở dốc.
"Lăng Tiêu… sao ngươi lại biến thái thế! Ngươi rốt cuộc là có tu vi gì rồi?" Diệp Vi Ny đối với thực lực của Lăng Tiêu rất là hoài nghi.
"Kiếm Thị." Lăng Tiêu kỳ thật cũng rất mệt, thân thể của hắn hiện giờ rất yếu. Lăng Tiêu chính là cố ý đi như vậy, đương nhiên là không phải muốn phát uy với Diệp Vi Ny mà làm vậy, mà chính là vì rèn luyện thân thể!
Thoạt nhìn như là Lăng Tiêu ra tay như điện giết chết hơn mười tên lính đánh thuê, nhưng trên thực tế chỉ có Lăng Tiêu mới biết được, sau khi giết người hắn hồ như là mệt đến không một chút lực.
Độc cô cửu kiếm chú trọng chính là kiếm ý, càng hơn nữa lại là một loại ý cảnh. Đem kỷ xảo cùng tốc độ phát huy đến mức tận cùng của võ học, chú trọng thấy chiêu hủy chiêu, trên thực tế trọng điểm chính là: nhanh, chuẩn, độc!
Mặc dù không cần phải có nội lực cao thâm, nhưng cũng không phải nói là không dùng tới nội lực. Mà Lăng Tiêu lúc này, một điểm nội lực cũng không có.
Cho nên chuyện trước nhất Lăng Tiêu muốn làm chính là nhanh chóng cường kiện thân thể, mau chóng đạt đến thể chất của lục giai Kiếm Sư!