Chương : 22
Khúc Bình vừa hỏi, mấy người thiếu niên thiếu nữ phía sau đều cười vang. Mọi người đều biết, trong bảng xếp hạng đệ tử của Thiên Ngoại Lâu hiện tại, trong mười người đứng đầu thì có đến tám người là của Bát Phong. Ngay cả đại đệ tử Thạch Thiên Sơn của Tử Trúc Viên cũng chỉ xếp hạng thứ mười ba mà thôi. Còn hai tên đệ tử còn lại đều nằm trong bảy trăm người sau cùng!
Hai người Sở Dương và Đàm Đàm gần như là đệ nhất từ dưới lên!
Hiện tại, một gã vô danh tiểu tốt lại muốn khiêu chiến Khúc Bình, người nằm trong top hai mươi? Chênh lệch hơn bảy trăm bậc, đây quả thực là vuốt râu hùm, đúng là muốn chết mà.
Sở Dương cũng cười, nụ cười của hắn trông bình thường nhưng lại cảm giác vô cùng lạnh giá. Bây giờ là mùa hè, khí trời nóng bức, vậy mà tiếng cười của Sở Dương giống như một cơn gió lạnh từ đỉnh Tuyết Sơn băng giá thổi xuống. Mọi người đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Ánh mắt Sở Dương trở nên băng lãnh, chậm rãi nói:
- Uy nghiêm của Tử Trúc Viên không phải là cái các ngươi có thể xâm phạm được. Quy củ của Thiên Ngoại Lâu càng không phải là thứ các ngươi có thể phá hư. Khúc Bình, hôm nay ta mượn ngươi để lập uy vậy!
Trước sau gì cũng phải giẫm đạp lên những người này để bước lên vị trí đệ nhất đại đệ tử! Nếu đã thế, vậy liền bắt đầu từ hôm nay đi!
Trận chiến hôm nay, chính là trận chiến đầu tiên để ta quật khởi ở Thiên Ngoại Lâu!
Sở Dương ta, từ trước đến nay luôn đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nghênh tiếp khiêu chiến của người khác. Giờ đây sau khi trùng sinh, mặc dù trở về tầng lớp dưới chót nhưng tính cách vẫn ngạo nghễ như cũ, cô độc một mình trên đỉnh cao.
Một tên có tu vi Vũ Đồ cấp ba thấp kém lại muốn lập uy với một cao thủ Vũ Sĩ cấp hai? Chuyện này quả là đáng chê cười mà. Đám người phía sau Khúc Bình nhất thời cười rộ lên, ánh mắt nhìn Sở Dương như nhìn một thằng ngốc.
- Rác rưởi, ngươi còn muốn lập uy nữa hả? Hơn nữa lại lấy Khúc sư huynh làm đối tượng lập uy? Đầu ngươi mắc bệnh à?
- Tên này điên rồi...
.............
- Khúc sư đệ, ngươi lên đánh cùng Sở Dương một trận đi!
Lưu Vân Viêm dẫn đội ngũ này đến đây, nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa có xuất thủ. Ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn Sở Dương, chậm rãi nói:
- Đừng khinh địch!
Tu vi của hắn cao hơn Khúc Bình một bậc, khả năng cảm nhận đương nhiên sẽ nhạy cảm hơn. Từ lúc Sở Dương đi ra luôn cười nói hòa nhã, hắn vẫn chưa cảm giác được điều gì. Nhưng lúc này khí thế toàn thân Sở Dương đột nhiên biến đổi, Lưu Vân Viêm đột nhiên cảm thấy một cổ áp lực rét lạnh ập vào mặt.
Sự khinh thường trong lòng Lưu Vân Viêm lúc này giống như băng tuyết gặp ánh sáng liền tan ra, trong phút chốc đã biến mất không còn bóng dáng. Lúc này ánh mắt hắn nhìn Sở Dương quả thật có chút hơi kinh sợ!
Bốn chữ "không thể khinh địch" của Lưu Vân Viêm vừa ra khỏi miệng, những tiếng cười xung quanh chợt tắt ngấm.
Điều này chứng tỏ, đối với cuộc chiến giữa Khúc Bình và Sở Dương, Lưu Vân Viêm cũng không dám chắc là Khúc Bình sẽ thắng!
Thế nhưng trong toàn bộ đệ tử đời thứ năm của Thiên Ngoại Lâu, Lưu Vân Viêm cũng thuộc nhóm mười người đứng đầu, mặc dù chỉ là vị trí cuối cùng nhưng thực lực của hắn cũng là rất không tầm thường! Là Vũ Sĩ cấp bốn! Người như vậy, tự nhiên sẽ có chút nhãn lực.
Khúc Bình mặc dù chỉ là Vũ Sĩ cấp hai nhưng đối với một Vũ Đồ cấp ba như Sở Dương mà nói, không thể nghi ngờ là cách biệt một trời một vực.
Vũ Sĩ so với Vũ Đồ như tinh anh so với củi mục...
Chẳng lẽ trận chiến này còn có gì phải lo lắng sao?
Sở Dương cười bình thản, tiến lên phía trước một bước nói:
- Khúc Bình tới đây...Tới đây ta cho ngươi vài "lý do" để nói dối khỏi bị trừng phạt này!
- Yaaa.......
Khúc Bình rống to một tiếng, đột nhiên vọt lên xuất thẳng ra một quyền cực mạnh, động tác vô cùng nhanh nhẹn tựa như một con báo đang săn mồi. Hắn thấy Sở Dương không xuất ra binh khí nên hắn cũng không có ý định rút kiếm trước.
Động tác của Sở Dương chợt khựng lại, ánh mắt lóe sáng, lúc này hắn đột nhiên có cảm giác như mình đang bị ai đó nhìn trộm, tựa hồ nhất cử nhât động của mình đều có người âm thầm quan sát.
Đây là linh giác mạnh mẽ mà kiếp trước hắn đã tôi luyện ra, loại linh giác này không biết đã bao nhiên lần giúp hắn thoát khỏi những lúc nguy hiểm sinh tử. Hôm nay cảm giác như vậy lại xuất hiện.
Nhưng không cảm nhận được sát cơ của người trong bóng tối. Xem ra người nọ cũng không có ác ý...
Trong đầu Sở Dương chợt hiểu ra, đối với thân phận của người đang âm thầm quan sát đã đoán được mấy phần, thầm nghĩ: "Đã có cơ hội tốt trời ban thế này, ta liền tặng cho các ngươi một chút ngạc nhiên đi!"
Sở Dương cũng không nhìn ngó lung tung, nét mặt không đổi, triển khai bộ pháp nghênh đón Khúc Bình đang xông tới.
Động tác này của hắn rõ ràng rất bình thường, nhưng trong mắt những người xung quanh lại kỳ quái khó nói rõ. thân hình Sở Dương bất động, thân thể hắn tựa như đang xông về phía trước, nhưng Khúc Bình lại phát hiện chính mình vọt lên tới vài trượng mà vẫn không cách nào chạm đến cả vạt áo của Sở Dương.
Trong mắt những người khác, thân thể Sở Dương rõ ràng đang tiến về phía trước nhưng thực tế lại đang lui về phía sau! Nhìn thì có vẻ như hắn đang tấn công, nhưng thực tế hành động thật sự của hắn lại là đang tránh đòn.
Hai chân hắn duy trì tư thế sải bước về phía trước, di chuyển vô cùng linh hoạt...
Hiện tượng quỷ dị này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của mọi người.
Trong rừng trúc, Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên há hốc mồm, xém chút nữa hô lên kinh hãi. Nhưng hắn chợt tỉnh ngộ, ngay lập tức ngậm miệng lại, hai hàm răng nghiến chặt, Mạnh Siêu Nhiên cảm giác gò má mình bỗng có chút đau nhức...
Nhưng hẳn là Mạnh Siêu Nhiên vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, hai mắt còn đang trợn tròn, đầy khiếp sợ nhìn những động tác như nước chảy mây trôi của Sở Dương!
Cùng lúc đó, một nơi khác trong rừng trúc cũng truyền ra hai tiếng rít lạnh. Thanh âm lớn như vậy, cơ hồ đem khoảng không gian xung quanh bọn họ hút thành một mảnh chân không.
Sở Dương chỉ làm duy nhất một động tác né tránh, liền đã làm cho ba con người phi thường đang quan sát trong bóng tối vô cùng khiếp sợ!
Ba người nhìn không chớp mắt vào những động tác của Sở Dương, trong mắt tràn đầy nóng bỏng.
"Tụ tuyết trong mây, kinh động thiên không, như tiến như thoái, như xa như gần!" (*)
Bộ pháp này, tất cả mọi người ở đây đều rất quen thuộc. Kinh Hồng Vân Tuyết bộ mỗi thế hệ đệ tử đều được tu luyện, người nào cũng biết, ngay cả những tạp dịch nấu nước cũng có thể đi vài bước.
Nhưng chưa từng có bất cứ người nào có thể luyện đến trình độ như Sở Dương.
Kinh Hồng Vân Tuyết bộ chính là do tổ sư khai phái Thiên Ngoại Lâu sáng tạo ra, năm đó vị tổ sư này đang ở trên một đỉnh núi, tính thư giãn một chút bằng cách tắm dưới ánh mặt trời hiếm hoi của mùa đông lạnh giá, nhưng khi ông nằm xuống lại phát hiện những đám mây trên trời thuần một màu trắng, mà trên mặt đất tuyết đọng trắng một màu dưới ánh mặt trời cũng phản xạ lên thiên không.
Sắc màu của tuyết và mây hòa lấy nhau, biến ảo vạn dạng. Trên trời không có gió, nhưng những đám mây lại tựa như đang trôi về phía trước, tựa như lui về phía sau, có lúc như đang tỏa lan ra, có lúc lại như ngưng tụ lại, căn bản chưa nhìn thấy rõ ràng thì đám mây ấy đã bất tri bất tri bất giác trôi đi xa.
Vị tổ sư này có chút cảm ngộ, bắt đầu suy nghĩ tìm tòi, hai năm sau sáng tạo ra một bộ bộ pháp có tên là "Kinh Hồng Vân Tuyết", để kỷ niệm cho linh cảm mà trời đất đã ban cho mình.
Vị tổ sư này lấy bộ pháp đó tung hoành thiên hạ, công thêm phối hợp kiếm chiêu của hắn mà hiếm khi chiến bại, có thể nói là uy danh hiển hách. Thậm chí cả những địch nhân có công lực hơn xa hắn cũng không có cách nào đả thương hắn.
Nhưng từ đó về sau, chưa từng có ai thực sự học được bộ pháp Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ này. Kể cả khi cố gắng phối hợp với các pháp môn nội lực, cũng không thể đạt được thành tựu như vị tổ sư kia...Kết quả là, tấn công không ra tấn công, phòng thủ cũng không ra phòng thủ, làm cho bộ pháp này như trở thành một bộ pháp mèo cào tầm thường. Nguồn truyện:
Luyện thì vô dụng, bỏ đi thì tiếc...
Tất cả mọi người đều cho rằng vị tổ sư sáng lập ra môn phái này nhầm lẫn rồi. Cũng có thể nói tổ sư không để lại khẩu quyết chân chính, làm chuyện này trở thành một sự tiếc nuối lớn của Thiên Ngoại Lâu!
Nhưng không ngờ mấy trăm năm sau, sự tuyệt diệu của môn bộ pháp này đã được một người đệ tử Sở Dương nhỏ yếu thi triển ra!
- Làm cách nào mà hắn có thể làm được điều này?
Khúc Bình điên cuồng tấn công, nhưng ngay cả chéo áo của Sở Dương cũng không thể chạm đến, càng đánh thì trong lòng lại càng tức giận!
Thân là một Vũ Sĩ cấp hai thế mà không đánh lại một Vũ Đồ cấp ba? Các sư huynh đệ đang ở bên cạnh nhìn xem, mặt mũi mình biết để chỗ nào đây?
Khúc Bình thở hổn ha hổn hển, tức giận đang định rút kiếm, nhưng tay vừa đưa về còn chưa kịp cầm được chuôi kiếm thì đột nhiên một bóng người đã nhoáng lên, thì ra là lúc này Sở Dương đã xuất hiện trước mặt hắn. Khúc Bình kinh hãi, còn chưa kịp né tránh đã nghe 'bịch' một tiếng, trên mũi đã bị trúng một quyền! Lập tức máu mũi phun ròng ròng, cảm giác đau đớn kịch liệt trên mũi tác động tới tuyến lệ, trong nhất thời làm nước mắt của hắn cũng tràn ra.
- Ngoan, đừng khóc, ta đây cũng vì tốt cho ngươi thôi!
Sở Dương ôn nhu an ủi, nhưng ra tay lại không chút lưu tình, thân thể linh hoạt như cá trong nước, bốp bốp hai tiếng, hai hốc mắt của Khúc Bình đồng thời dính hai quyền nữa!
Lập tức một con gấu trúc mới liền xuất hiện.
(*): Tích tuyết vân đoan, kinh hồng tại thiên, nhược tiến nhược thối, nhược vãng nhược hoàn!
Hai người Sở Dương và Đàm Đàm gần như là đệ nhất từ dưới lên!
Hiện tại, một gã vô danh tiểu tốt lại muốn khiêu chiến Khúc Bình, người nằm trong top hai mươi? Chênh lệch hơn bảy trăm bậc, đây quả thực là vuốt râu hùm, đúng là muốn chết mà.
Sở Dương cũng cười, nụ cười của hắn trông bình thường nhưng lại cảm giác vô cùng lạnh giá. Bây giờ là mùa hè, khí trời nóng bức, vậy mà tiếng cười của Sở Dương giống như một cơn gió lạnh từ đỉnh Tuyết Sơn băng giá thổi xuống. Mọi người đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Ánh mắt Sở Dương trở nên băng lãnh, chậm rãi nói:
- Uy nghiêm của Tử Trúc Viên không phải là cái các ngươi có thể xâm phạm được. Quy củ của Thiên Ngoại Lâu càng không phải là thứ các ngươi có thể phá hư. Khúc Bình, hôm nay ta mượn ngươi để lập uy vậy!
Trước sau gì cũng phải giẫm đạp lên những người này để bước lên vị trí đệ nhất đại đệ tử! Nếu đã thế, vậy liền bắt đầu từ hôm nay đi!
Trận chiến hôm nay, chính là trận chiến đầu tiên để ta quật khởi ở Thiên Ngoại Lâu!
Sở Dương ta, từ trước đến nay luôn đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nghênh tiếp khiêu chiến của người khác. Giờ đây sau khi trùng sinh, mặc dù trở về tầng lớp dưới chót nhưng tính cách vẫn ngạo nghễ như cũ, cô độc một mình trên đỉnh cao.
Một tên có tu vi Vũ Đồ cấp ba thấp kém lại muốn lập uy với một cao thủ Vũ Sĩ cấp hai? Chuyện này quả là đáng chê cười mà. Đám người phía sau Khúc Bình nhất thời cười rộ lên, ánh mắt nhìn Sở Dương như nhìn một thằng ngốc.
- Rác rưởi, ngươi còn muốn lập uy nữa hả? Hơn nữa lại lấy Khúc sư huynh làm đối tượng lập uy? Đầu ngươi mắc bệnh à?
- Tên này điên rồi...
.............
- Khúc sư đệ, ngươi lên đánh cùng Sở Dương một trận đi!
Lưu Vân Viêm dẫn đội ngũ này đến đây, nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa có xuất thủ. Ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn Sở Dương, chậm rãi nói:
- Đừng khinh địch!
Tu vi của hắn cao hơn Khúc Bình một bậc, khả năng cảm nhận đương nhiên sẽ nhạy cảm hơn. Từ lúc Sở Dương đi ra luôn cười nói hòa nhã, hắn vẫn chưa cảm giác được điều gì. Nhưng lúc này khí thế toàn thân Sở Dương đột nhiên biến đổi, Lưu Vân Viêm đột nhiên cảm thấy một cổ áp lực rét lạnh ập vào mặt.
Sự khinh thường trong lòng Lưu Vân Viêm lúc này giống như băng tuyết gặp ánh sáng liền tan ra, trong phút chốc đã biến mất không còn bóng dáng. Lúc này ánh mắt hắn nhìn Sở Dương quả thật có chút hơi kinh sợ!
Bốn chữ "không thể khinh địch" của Lưu Vân Viêm vừa ra khỏi miệng, những tiếng cười xung quanh chợt tắt ngấm.
Điều này chứng tỏ, đối với cuộc chiến giữa Khúc Bình và Sở Dương, Lưu Vân Viêm cũng không dám chắc là Khúc Bình sẽ thắng!
Thế nhưng trong toàn bộ đệ tử đời thứ năm của Thiên Ngoại Lâu, Lưu Vân Viêm cũng thuộc nhóm mười người đứng đầu, mặc dù chỉ là vị trí cuối cùng nhưng thực lực của hắn cũng là rất không tầm thường! Là Vũ Sĩ cấp bốn! Người như vậy, tự nhiên sẽ có chút nhãn lực.
Khúc Bình mặc dù chỉ là Vũ Sĩ cấp hai nhưng đối với một Vũ Đồ cấp ba như Sở Dương mà nói, không thể nghi ngờ là cách biệt một trời một vực.
Vũ Sĩ so với Vũ Đồ như tinh anh so với củi mục...
Chẳng lẽ trận chiến này còn có gì phải lo lắng sao?
Sở Dương cười bình thản, tiến lên phía trước một bước nói:
- Khúc Bình tới đây...Tới đây ta cho ngươi vài "lý do" để nói dối khỏi bị trừng phạt này!
- Yaaa.......
Khúc Bình rống to một tiếng, đột nhiên vọt lên xuất thẳng ra một quyền cực mạnh, động tác vô cùng nhanh nhẹn tựa như một con báo đang săn mồi. Hắn thấy Sở Dương không xuất ra binh khí nên hắn cũng không có ý định rút kiếm trước.
Động tác của Sở Dương chợt khựng lại, ánh mắt lóe sáng, lúc này hắn đột nhiên có cảm giác như mình đang bị ai đó nhìn trộm, tựa hồ nhất cử nhât động của mình đều có người âm thầm quan sát.
Đây là linh giác mạnh mẽ mà kiếp trước hắn đã tôi luyện ra, loại linh giác này không biết đã bao nhiên lần giúp hắn thoát khỏi những lúc nguy hiểm sinh tử. Hôm nay cảm giác như vậy lại xuất hiện.
Nhưng không cảm nhận được sát cơ của người trong bóng tối. Xem ra người nọ cũng không có ác ý...
Trong đầu Sở Dương chợt hiểu ra, đối với thân phận của người đang âm thầm quan sát đã đoán được mấy phần, thầm nghĩ: "Đã có cơ hội tốt trời ban thế này, ta liền tặng cho các ngươi một chút ngạc nhiên đi!"
Sở Dương cũng không nhìn ngó lung tung, nét mặt không đổi, triển khai bộ pháp nghênh đón Khúc Bình đang xông tới.
Động tác này của hắn rõ ràng rất bình thường, nhưng trong mắt những người xung quanh lại kỳ quái khó nói rõ. thân hình Sở Dương bất động, thân thể hắn tựa như đang xông về phía trước, nhưng Khúc Bình lại phát hiện chính mình vọt lên tới vài trượng mà vẫn không cách nào chạm đến cả vạt áo của Sở Dương.
Trong mắt những người khác, thân thể Sở Dương rõ ràng đang tiến về phía trước nhưng thực tế lại đang lui về phía sau! Nhìn thì có vẻ như hắn đang tấn công, nhưng thực tế hành động thật sự của hắn lại là đang tránh đòn.
Hai chân hắn duy trì tư thế sải bước về phía trước, di chuyển vô cùng linh hoạt...
Hiện tượng quỷ dị này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của mọi người.
Trong rừng trúc, Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên há hốc mồm, xém chút nữa hô lên kinh hãi. Nhưng hắn chợt tỉnh ngộ, ngay lập tức ngậm miệng lại, hai hàm răng nghiến chặt, Mạnh Siêu Nhiên cảm giác gò má mình bỗng có chút đau nhức...
Nhưng hẳn là Mạnh Siêu Nhiên vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, hai mắt còn đang trợn tròn, đầy khiếp sợ nhìn những động tác như nước chảy mây trôi của Sở Dương!
Cùng lúc đó, một nơi khác trong rừng trúc cũng truyền ra hai tiếng rít lạnh. Thanh âm lớn như vậy, cơ hồ đem khoảng không gian xung quanh bọn họ hút thành một mảnh chân không.
Sở Dương chỉ làm duy nhất một động tác né tránh, liền đã làm cho ba con người phi thường đang quan sát trong bóng tối vô cùng khiếp sợ!
Ba người nhìn không chớp mắt vào những động tác của Sở Dương, trong mắt tràn đầy nóng bỏng.
"Tụ tuyết trong mây, kinh động thiên không, như tiến như thoái, như xa như gần!" (*)
Bộ pháp này, tất cả mọi người ở đây đều rất quen thuộc. Kinh Hồng Vân Tuyết bộ mỗi thế hệ đệ tử đều được tu luyện, người nào cũng biết, ngay cả những tạp dịch nấu nước cũng có thể đi vài bước.
Nhưng chưa từng có bất cứ người nào có thể luyện đến trình độ như Sở Dương.
Kinh Hồng Vân Tuyết bộ chính là do tổ sư khai phái Thiên Ngoại Lâu sáng tạo ra, năm đó vị tổ sư này đang ở trên một đỉnh núi, tính thư giãn một chút bằng cách tắm dưới ánh mặt trời hiếm hoi của mùa đông lạnh giá, nhưng khi ông nằm xuống lại phát hiện những đám mây trên trời thuần một màu trắng, mà trên mặt đất tuyết đọng trắng một màu dưới ánh mặt trời cũng phản xạ lên thiên không.
Sắc màu của tuyết và mây hòa lấy nhau, biến ảo vạn dạng. Trên trời không có gió, nhưng những đám mây lại tựa như đang trôi về phía trước, tựa như lui về phía sau, có lúc như đang tỏa lan ra, có lúc lại như ngưng tụ lại, căn bản chưa nhìn thấy rõ ràng thì đám mây ấy đã bất tri bất tri bất giác trôi đi xa.
Vị tổ sư này có chút cảm ngộ, bắt đầu suy nghĩ tìm tòi, hai năm sau sáng tạo ra một bộ bộ pháp có tên là "Kinh Hồng Vân Tuyết", để kỷ niệm cho linh cảm mà trời đất đã ban cho mình.
Vị tổ sư này lấy bộ pháp đó tung hoành thiên hạ, công thêm phối hợp kiếm chiêu của hắn mà hiếm khi chiến bại, có thể nói là uy danh hiển hách. Thậm chí cả những địch nhân có công lực hơn xa hắn cũng không có cách nào đả thương hắn.
Nhưng từ đó về sau, chưa từng có ai thực sự học được bộ pháp Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ này. Kể cả khi cố gắng phối hợp với các pháp môn nội lực, cũng không thể đạt được thành tựu như vị tổ sư kia...Kết quả là, tấn công không ra tấn công, phòng thủ cũng không ra phòng thủ, làm cho bộ pháp này như trở thành một bộ pháp mèo cào tầm thường. Nguồn truyện:
Luyện thì vô dụng, bỏ đi thì tiếc...
Tất cả mọi người đều cho rằng vị tổ sư sáng lập ra môn phái này nhầm lẫn rồi. Cũng có thể nói tổ sư không để lại khẩu quyết chân chính, làm chuyện này trở thành một sự tiếc nuối lớn của Thiên Ngoại Lâu!
Nhưng không ngờ mấy trăm năm sau, sự tuyệt diệu của môn bộ pháp này đã được một người đệ tử Sở Dương nhỏ yếu thi triển ra!
- Làm cách nào mà hắn có thể làm được điều này?
Khúc Bình điên cuồng tấn công, nhưng ngay cả chéo áo của Sở Dương cũng không thể chạm đến, càng đánh thì trong lòng lại càng tức giận!
Thân là một Vũ Sĩ cấp hai thế mà không đánh lại một Vũ Đồ cấp ba? Các sư huynh đệ đang ở bên cạnh nhìn xem, mặt mũi mình biết để chỗ nào đây?
Khúc Bình thở hổn ha hổn hển, tức giận đang định rút kiếm, nhưng tay vừa đưa về còn chưa kịp cầm được chuôi kiếm thì đột nhiên một bóng người đã nhoáng lên, thì ra là lúc này Sở Dương đã xuất hiện trước mặt hắn. Khúc Bình kinh hãi, còn chưa kịp né tránh đã nghe 'bịch' một tiếng, trên mũi đã bị trúng một quyền! Lập tức máu mũi phun ròng ròng, cảm giác đau đớn kịch liệt trên mũi tác động tới tuyến lệ, trong nhất thời làm nước mắt của hắn cũng tràn ra.
- Ngoan, đừng khóc, ta đây cũng vì tốt cho ngươi thôi!
Sở Dương ôn nhu an ủi, nhưng ra tay lại không chút lưu tình, thân thể linh hoạt như cá trong nước, bốp bốp hai tiếng, hai hốc mắt của Khúc Bình đồng thời dính hai quyền nữa!
Lập tức một con gấu trúc mới liền xuất hiện.
(*): Tích tuyết vân đoan, kinh hồng tại thiên, nhược tiến nhược thối, nhược vãng nhược hoàn!