Chương 13: Giấc Mơ Thành Sự Thật - 1
Tôi mau mắn thoa dầu lên tấm lưng trần và cạo. Đúng là trúng gió thật, mới quẹt mấy cái nhẹ tênh mà da anh đỏ tím.
Làn da anh vốn trắng mịn nhưng dưới bàn tay của tôi, nó đã đổi màu, nhìn chẳng khác nào bị đánh bầm dập.
- Chịu đau một chút. – Tôi dịu giọng nói vì nhận ra bàn tay anh đang siết chặt.
- Anh không sao, em cứ cạo đi.
Sau khi phủ một màu tím đỏ lên lưng Hoàng Thiên, tôi đứng lên, di chuyển ra trước mặt anh để tiếp tục cạo cổ cùng ngực.
Trong đầu tôi lúc này chỉ mặc định anh là người bệnh nên thao tác rất trơn tru. Có điều, cái gã đàn ông này thì không như vậy, bằng chứng là khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt mờ ám cùng nụ cười dê xồm.
- Xong rồi, anh mau về phòng đi.
Tôi dúi trả chai dầu cùng đồng xu cho Hoàng Thiên rồi đứng lên, khoanh tay chờ đợi. Anh gật đầu, chật vật xỏ tay vào áo.
Tôi vốn là người lương thiện, cầm lòng không được, thành thử phải quỳ xuống, giúp anh mặc.
- Rồi mai sao anh thay đồ đi làm? – Tôi buột miệng hỏi.
- Được mà, hơi lâu chút thôi. Hay là.. mai em đến phòng thay đồ cho anh ha?
Cái tên này nghiêm túc câu trước thì câu sau sẽ cà rỡn. Sao tôi còn hy vọng có ngày anh ta trưởng thành kia chứ. Tôi rất muốn mò đến ngân hàng SunshineBank và chui vào phòng chủ tịch để xem bộ dạng anh lúc ở đó là như thế nào.
- Mơ đi. Mau về phòng anh đi.
- Anh sẽ mơ.
Chân tôi bước nhanh đến cửa và mở ra. Hoàng Thiên thì trái ngược hoàn toàn, anh đi chậm như rùa bò, làm bộ như lưu luyến căn phòng nhỏ này lắm vậy.
Cuối cùng, sau năm phút thì anh cũng lọt ra khỏi phòng tôi. Tôi gấp gáp đóng cửa, khóa chặt rồi leo lên giường, nhắm tịt mắt.
Đúng năm giờ sáng, tôi lò mò rời giường, vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp làm đồ ăn sáng cho hai mẹ con Hoàng Thiên. Bà Ngọc Minh và anh đều thích dùng bữa sáng ở nhà, trừ khi tôi xin nghỉ về quê, họ mới ra ngoài.
Mẹ của Hoàng Thiên nói rằng tôi có duyên với gia đình bà vì vừa lúc người giúp việc cũ xin nghỉ thì tôi xuất hiện. Còn nhớ chiều hôm đó, sau khi giúp bà nhặt táo, bà đã nhìn thấy hồ sơ xin việc trên tay tôi, thế là, bà ngỏ ý và tôi mau mắn nhận lời.
Vừa dọn ba phần bánh sandwich lên bàn thì điện thoại trong túi tôi khẽ rung. Cứ ngỡ bà Ngọc Minh cần sai bảo gì đó nhưng cuối cùng màn hình lại hiện lên số của Hoàng Thiên. Cái tên này không phải là mới sáng đã kiếm chuyện hành tỏi tôi chứ.
- Bảy năm, bảy năm nữa. Kim cương lớn, kim cương lớn, cố lên.
Sau khi tự nạp cho mình ít dũng cảm, tự tin, tôi tháo tạp dề, nhanh chân bước lên cầu thang. Dù thấy cửa phòng có hé một chút nhưng tôi vẫn gõ hai cái báo hiệu rồi mới tiến vào.
Hoàng Thiên đang cởi trần, chỉ mặc có chiếc quần tây màu xanh đậm phẳng phiu, cơ thể anh vẫn còn lưu lại dấu vết bầm tím chưa tan.
Đúng là hôm qua, tôi có phụ anh lột áo ra rồi mặc vào, nhìn cũng đã nhìn, chạm cũng đã chạm, vết bầm trên người anh là do tôi cạo gió mà ra. Thế nhưng lúc này tim tôi lại đập liên hồi.
Đàn ông ở trần, mặc quần tây nhìn quyến rũ hơn lúc ở trần mà mặc quần thể thao hoặc quần đùi.
- Có việc gì sao? – Tôi nhanh chóng lấy lại phần liêm sỉ vừa bị rớt và hỏi.
- Giúp anh mang áo, thắt cà vạt. – Hoàng Thiên trả lời, hất mặt về phía chiếc áo sơ mi cùng cà vạt treo trên móc.
Tôi biết anh đang cố tình đày đọa mình. Tuy sẽ có chút khó khăn vì tay đau nhưng đâu đến nỗi là không tự làm được. Nhưng thôi, tôi chẳng thèm chấp trẻ con, ai bảo tôi mang phận tôi đòi, đứa ở chứ.
Tháo chiếc áo đắt tiền từ trên móc xuống, tôi nhẹ nhàng giúp anh xỏ hai tay vào rồi cẩn thận cài từng chiếc cúc. Tiếp đó là thắt cà vạt.
Khi mọi thứ đã xong, chẳng hẹn mà cả hai chúng tôi cùng quay sang và nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Trông tôi và anh cứ giống như một cặp vợ chồng tình sâu nghĩa nặng vậy.
Khoảnh khắc này, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi cảm thấy mặt anh và mặt mình có nét tương đồng, cái mà người ta vẫn thường gọi là tướng phu thê.
Vuốt nhẹ lên chiếc cà vạt kia lần nữa, tôi lấy chiếc kẹp vàng cố định nó cho anh rồi lùi một bước, ngắm nghía.
Thường thì dùng kẹp cà vạt mạ vàng đã thấy sang chảnh lắm rồi nhưng tên này lại dùng kẹp cà vạt bằng vàng thật, đính kim cương lấp lánh.
Cũng may là anh toàn ngồi ô tô để di chuyển trên đường chứ nếu cuốc bộ hay đi xe buýt, xe ôm như tôi thì kiểu gì cũng biến thành con mồi của mấy gã nghiện.
Làn da anh vốn trắng mịn nhưng dưới bàn tay của tôi, nó đã đổi màu, nhìn chẳng khác nào bị đánh bầm dập.
- Chịu đau một chút. – Tôi dịu giọng nói vì nhận ra bàn tay anh đang siết chặt.
- Anh không sao, em cứ cạo đi.
Sau khi phủ một màu tím đỏ lên lưng Hoàng Thiên, tôi đứng lên, di chuyển ra trước mặt anh để tiếp tục cạo cổ cùng ngực.
Trong đầu tôi lúc này chỉ mặc định anh là người bệnh nên thao tác rất trơn tru. Có điều, cái gã đàn ông này thì không như vậy, bằng chứng là khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt mờ ám cùng nụ cười dê xồm.
- Xong rồi, anh mau về phòng đi.
Tôi dúi trả chai dầu cùng đồng xu cho Hoàng Thiên rồi đứng lên, khoanh tay chờ đợi. Anh gật đầu, chật vật xỏ tay vào áo.
Tôi vốn là người lương thiện, cầm lòng không được, thành thử phải quỳ xuống, giúp anh mặc.
- Rồi mai sao anh thay đồ đi làm? – Tôi buột miệng hỏi.
- Được mà, hơi lâu chút thôi. Hay là.. mai em đến phòng thay đồ cho anh ha?
Cái tên này nghiêm túc câu trước thì câu sau sẽ cà rỡn. Sao tôi còn hy vọng có ngày anh ta trưởng thành kia chứ. Tôi rất muốn mò đến ngân hàng SunshineBank và chui vào phòng chủ tịch để xem bộ dạng anh lúc ở đó là như thế nào.
- Mơ đi. Mau về phòng anh đi.
- Anh sẽ mơ.
Chân tôi bước nhanh đến cửa và mở ra. Hoàng Thiên thì trái ngược hoàn toàn, anh đi chậm như rùa bò, làm bộ như lưu luyến căn phòng nhỏ này lắm vậy.
Cuối cùng, sau năm phút thì anh cũng lọt ra khỏi phòng tôi. Tôi gấp gáp đóng cửa, khóa chặt rồi leo lên giường, nhắm tịt mắt.
Đúng năm giờ sáng, tôi lò mò rời giường, vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp làm đồ ăn sáng cho hai mẹ con Hoàng Thiên. Bà Ngọc Minh và anh đều thích dùng bữa sáng ở nhà, trừ khi tôi xin nghỉ về quê, họ mới ra ngoài.
Mẹ của Hoàng Thiên nói rằng tôi có duyên với gia đình bà vì vừa lúc người giúp việc cũ xin nghỉ thì tôi xuất hiện. Còn nhớ chiều hôm đó, sau khi giúp bà nhặt táo, bà đã nhìn thấy hồ sơ xin việc trên tay tôi, thế là, bà ngỏ ý và tôi mau mắn nhận lời.
Vừa dọn ba phần bánh sandwich lên bàn thì điện thoại trong túi tôi khẽ rung. Cứ ngỡ bà Ngọc Minh cần sai bảo gì đó nhưng cuối cùng màn hình lại hiện lên số của Hoàng Thiên. Cái tên này không phải là mới sáng đã kiếm chuyện hành tỏi tôi chứ.
- Bảy năm, bảy năm nữa. Kim cương lớn, kim cương lớn, cố lên.
Sau khi tự nạp cho mình ít dũng cảm, tự tin, tôi tháo tạp dề, nhanh chân bước lên cầu thang. Dù thấy cửa phòng có hé một chút nhưng tôi vẫn gõ hai cái báo hiệu rồi mới tiến vào.
Hoàng Thiên đang cởi trần, chỉ mặc có chiếc quần tây màu xanh đậm phẳng phiu, cơ thể anh vẫn còn lưu lại dấu vết bầm tím chưa tan.
Đúng là hôm qua, tôi có phụ anh lột áo ra rồi mặc vào, nhìn cũng đã nhìn, chạm cũng đã chạm, vết bầm trên người anh là do tôi cạo gió mà ra. Thế nhưng lúc này tim tôi lại đập liên hồi.
Đàn ông ở trần, mặc quần tây nhìn quyến rũ hơn lúc ở trần mà mặc quần thể thao hoặc quần đùi.
- Có việc gì sao? – Tôi nhanh chóng lấy lại phần liêm sỉ vừa bị rớt và hỏi.
- Giúp anh mang áo, thắt cà vạt. – Hoàng Thiên trả lời, hất mặt về phía chiếc áo sơ mi cùng cà vạt treo trên móc.
Tôi biết anh đang cố tình đày đọa mình. Tuy sẽ có chút khó khăn vì tay đau nhưng đâu đến nỗi là không tự làm được. Nhưng thôi, tôi chẳng thèm chấp trẻ con, ai bảo tôi mang phận tôi đòi, đứa ở chứ.
Tháo chiếc áo đắt tiền từ trên móc xuống, tôi nhẹ nhàng giúp anh xỏ hai tay vào rồi cẩn thận cài từng chiếc cúc. Tiếp đó là thắt cà vạt.
Khi mọi thứ đã xong, chẳng hẹn mà cả hai chúng tôi cùng quay sang và nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Trông tôi và anh cứ giống như một cặp vợ chồng tình sâu nghĩa nặng vậy.
Khoảnh khắc này, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi cảm thấy mặt anh và mặt mình có nét tương đồng, cái mà người ta vẫn thường gọi là tướng phu thê.
Vuốt nhẹ lên chiếc cà vạt kia lần nữa, tôi lấy chiếc kẹp vàng cố định nó cho anh rồi lùi một bước, ngắm nghía.
Thường thì dùng kẹp cà vạt mạ vàng đã thấy sang chảnh lắm rồi nhưng tên này lại dùng kẹp cà vạt bằng vàng thật, đính kim cương lấp lánh.
Cũng may là anh toàn ngồi ô tô để di chuyển trên đường chứ nếu cuốc bộ hay đi xe buýt, xe ôm như tôi thì kiểu gì cũng biến thành con mồi của mấy gã nghiện.