Chương 50: C50: Chương 50
Edit: ChuangBeta: An NhiênLúc này Tạ Phỉ mới nhận ra cậu đã kéo Cố Phương Yến đi một đoạn đường, vội vàng buông ra, nói: “Tớ tự mua.” “Ngay cả cơ hội trả ơn cũng không cho tớ?” Cố Phương Yến ở sau lưng chậm rãi hỏi. Cậu tưởng mình đang đóng phim võ hiệp, được đại hiệp đi ngang cứu giúp nên lập tức tặng tín vật định tình đấy phỏng? Tạ Phỉ đột ngột dừng chân, xoay người lại, nghiêm mặt nói với Cố Phương Yến: “Em trai Cố, tớ phát hiện cậu thay đổi rồi.” Em trai Cố của cậu phát ra tiếng: “Hửm?” “Cậu dính sát rạt, lại còn sến súa hết sức.” Tạ Phỉ giũ giũ da gà nổi trên người: “Té đây, té đây.” Đúng lúc đến chỗ lớp 1 khối 11, Tạ Phỉ phát hiện có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm họ, bèn chạy vụt đến lớp mình. Hạng mục chạy nước rút luôn xếp đằng trước, không bao lâu, tiếng loa phát thanh trên sân khấu vang lên, kêu tuyển thủ tổ Alpha chạy nước rút 50 mét khối 10 đi điểm danh, tổ Beta làm công tác chuẩn bị. Khối 11 vẫn phải đợi một lúc. Tạ Phỉ ngồi trên bậc thang cao nhất, đeo tai nghe, buồn chán lướt video. Tinh — Một tiếng chuông thông báo, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn, Cố dấu chấm hỏi cậu có muốn uống nước ngọt có ga không. Tạ Phỉ tưởng tượng hiệu quả kia, bực bội đánh chữ: “Cậu muốn làm bụng tớ đầy hơi CO2, cho lát nữa chạy 50 mét tớ vừa chạy vừa nấc cụt, nhường vị trí vào chung kết cho lớp các cậu chứ gì?” “Thế tớ mang chút đồ uống tăng lực cho cậu nhé?” Cố dấu chấm lại hỏi. Tạ Phỉ đảo mắt qua đồ lớp mình mang tới, từ chối hắn: “Khỏi đi, lớp bọn tớ có nước.” “Nước gì?” “Nước suối Di Bảo quý báu.” Nói xong câu này, Tạ Phỉ nhớ đến vấn đề lúc trước chưa kịp hỏi, bèn đánh chữ gửi cho Cố Phương Yến. Cậu tưởng kiểu Alpha dù là sức bộc phát hay sức bền đều ở mức cao nhất như Cố Phương Yến, chắc chắn sẽ đăng ký tất cả hạng mục. Chạy dài, chạy nước rút, nhảy cao, nhảy xa, đẩy tạ, ném bóng vân vân, cái nào cũng chuyên, phải vắt kiệt sức của hắn để giành vinh quang cho lớp. Ai ngờ đối phương trả lời: “Không tham gia?” “?” Tạ Phỉ đánh chữ thật nhanh: “Cậu có biết ngại không?” “Thế mà cậu không giành vinh quang cho lớp?” “Em trai Cố, tớ khinh cậu nhé!” Cố dấu chấm tái hiện cảnh kinh điển, vứt cho cậu một dấu chấm. “Không phải, lớp các cậu cũng không khuyên cậu đăng ký hả?” Tạ Phỉ khó hiểu vô cùng. Cố dấu chấm trả lời cậu: “Có hỏi, nhưng đẩy qua cho Hạ Lộ với Đoạn Nhất Minh rồi.” Tạ Phỉ: “…” Giờ phút này, cậu rất đồng cảm với hai người anh em của Cố Phương Yến. Là một người phóng khoáng cống hiến cho lớp, đăng ký hai hạng mục cá nhân, tham gia hầu hết các hạng mục tập thể, Tạ Phỉ không muốn nói chuyện với loại người này nữa, cậu tắt Wechat, quay lại tiếp tục xem video. Đợi tuyển thủ khối 10 đã vào đường chạy, thầy trọng tài hô qua chiếc loa một tiếng “Chuẩn bị”, Tạ Phỉ mới ngẩng đầu. Đùng — Tiếng súng vang lên, người đứng sau vạch trắng của đường chạy lao hết lên. Khương Thụ ngồi bên cạnh Tạ Phỉ dùng tay chống cằm, híp mắt lại, lấy thần thái kiểu hoàng đế tuyển tú bình phẩm mấy tuyển thủ tham gia thi đấu: “Alpha khối 10 đợt này, giá trị nhan sắc đều ổn áp ha.” Tạ Phỉ nghe vậy cười lên, không khỏi chế nhạo: “Nhìn trúng số mấy rồi?” “Số 3 không tồi, mắt to. Sô 4 cũng được, trông nghệ đấy.” Khương Thụ nêu lên cái nhìn của mình, sau đó quay đầu hỏi: “Cậu thì sao?” “Ờ… Không quá thích cái gì cả.” Tạ Phỉ nhìn một vòng, lắc đầu. Khương Thụ vung tay lên, nói: “Không sao, đổi tổ khác.” Mấy phút sau, tổ tiếp theo đã đến. Tạ Phỉ và Khương Thụ ngồi cao nhìn được xa, mấy bạn nhỏ lớp 10 còn chưa kịp đến vạch xuất phát, đã bắt đầu bình phẩm. “Số 8 của tổ này trông được nhở?” Khương Thụ hỏi. Tạ Phỉ nhìn qua: “Ồ! Cũng được.” Không lâu sau lại đổi tốp khác, lần này Khương Thụ kích động đến thụi khuỷu tay vào Tạ Phỉ: “Bạn nhỏ số 17 kia dễ thương quá à!” “Cười lên cũng khá ngọt.” Tạ Phỉ gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Khương Thụ: “Đúng chứ đúng chứ! Kiểu Alpha mang cảm giác như cậu ý cũng khá hiếm nữa! Cậu nói xem tớ lên xin số điện thoại, cậu ý có cho không?” “Ngại gì, nếu cậu không dám đi, tớ đi thử giúp cậu…” Tạ Phỉ còn chưa nói xong, đã bất ngờ bị thứ gì lành lạnh để lên mặt. Cậu ngẩng đầu đầy sát khí, nhưng sau khi thấy là ai thì giọng nói đột nhiên mềm xuống: “Điêu dân to gan nào đang làm loạn! Ồ, hóa ra là bệ hạ…” Cố Phương Yến đứng sau lưng Tạ Phỉ, trong tay cầm hai chai nước, một chai là coca lạnh có bọt nước mịn đọng trên thân chai, chai còn lại là nước uống vận động ở nhiệt độ thường. Hắn cụp mắt nhìn Tạ Phỉ, giọng điệu sâu xa: “Muốn xin số điện thoại của ai?” Tạ Phỉ lập tức ngồi thẳng dậy: “Không, không có ai.” Cố Phương Yến liếc nhìn sân thể dục, lạnh giọng nói: “Số 17 mới chạy qua hồi nãy? Hình như Hạ Lộ có quen, tớ hỏi giúp cậu nhé?” “… Không cần.” Tạ Phỉ lắc đầu. “Thật à?” Cố Phương Yến khẽ nhướng mày. Tạ Phỉ: “…” Nhìn sắc mặt của Cố Phương Yến, Tạ Phỉ đột nhiên có ý muốn ghẹo hắn, dứt khoát xuôi theo lời nói của hắn: “Nếu cậu đã thành tâm thành ý muốn giúp như vậy, làm sao tới có thể nỡ nào phụ lòng cậu.” Nói rồi giơ vuốt lên vẫy hai lần: “Chờ tin tốt của cậu ó!” “…” Cố Phương Yến đơ mặt lườm Tạ Phỉ một cái, vứt nước uống vận động vào ngực cậu, xoay người bỏ đi. Tạ Phỉ không nhịn được cười ra tiếng. Đợi Cố Phương Yến đi xa, Khương Thụ chuyển hướng sang Tạ Phỉ, trong ánh mắt đầy tò mò: “Ê, hai người các cậu yêu nhau rồi à?” “Không có.” Tạ Phỉ lại nhìn về đường đua, thản nhiên nói. “Vì sao không yêu? Cậu không thích cậu ấy sao? Cậu ấy trông cũng thích cậu lắm mà.” Khương Thụ rất nghi ngờ: “Lần trước còn uống bia hộ cậu, tối đó cậu về trước nên không biết, lớp phó học tập đau lòng muốn chết, một mình uống một hơi 10 lon.” Tạ Phỉ: “Yêu đương sẽ ảnh hưởng học tập.” Khương Thụ cảm thấy cậu nói vô cùng có lý, nhưng lát sau lại nghĩ thấy có điều không đúng: “Học sinh giỏi với học sinh giỏi ở bên nhau, chẳng phải là kẻ mạnh đồng lòng, tát biển đông cũng cạn à?” “Tớ có phải học sinh giỏi đâu, chẳng qua là khá biết nắm bắt kỹ xảo thôi.” Tạ Phỉ nói rất khiêm tốn. “Không nhìn ra.” Khương Thụ bĩu môi: “Dù sao chúng ta cũng không thi đại học, ổn định thành tích bình thường là được rồi.” “Đừng thấy có 20 vị trí trong top 20 khối, nhưng chênh lệch điểm chưa lần nào vượt qua 20 đây. Đây không phải vấn đề ổn định là có thể thành công.” Tạ Phỉ nói một cách nghiêm túc: “Vấn đề một khi thụt lùi sẽ bị đạp xuống dưới, khó bò lên lại hơn.” Khương Thụ thuộc loại trừ khi phát huy hơn bình thường, nếu không xác suất không lên được đại học trọng điểm, buộc phải ra nước ngoài theo học một trường đại học khá có danh tiếng là rất lớn. Nghe Tạ Phỉ nói đến cạnh tranh top 20 khối, không khỏi hoa mắt chóng mặt một hồi. “Đây là độ cao tớ không tài nào với tới.” Khương Thụ nỉ non, vặn mở Di Bảo trong tay, trút một ngụm vào cổ họng, làm bản thân khôi phục bình tĩnh. Tạ Phỉ vừa lướt Weibo, vừa nhìn cuộc thi của khối 10, đợi loa phát thanh cho tổ tuyển thủ chạy nước rút 50 mét khối 11 đi vào sân khấu điểm danh, mới đứng dậy đi qua. Cậu lấy được số 12, nghĩa là người cuối cùng của tổ Omega thứ hai. Tạ Phỉ nghe ngóng được thứ hạng trước đó của lớp cậu ở đại hội thể thao. Ban đầu, cậu cảm thấy trình độ đánh bóng rổ của lớp này cũng được, suy rộng ra là, biểu hiện trên đại hội thể thao có lẽ sẽ không quá kém. Không ngờ kết quả lại làm cậu mở mang tầm mắt. Trong giờ nghỉ giải lao, bạn Khương Thụ ngồi trước mặt cậu, ăn Oden mua từ nhà ăn. Nghe thấy vấn đề của Tạ Phỉ thì nặng nề đặt hộp xuống, dùng vẻ mặt như đi đưa đám nói với Tạ Phỉ: “Năm ngoái, tổng cộng có hai lần đại hội thể thao thu với xuân, lớp chúng mình hai lần đều đứng vững ở hạng ba từ dưới lên.” “Đại hội thể thao xét tổng điểm tập thể, điểm hạng mục tổ A của lớp mình cũng ổn, nhưng các Beta và Omega trong lớp thì không được, nhất là phần thi của tổ O, không hạng mục nào là không chạm đáy.” Nói xong, Khương Thụ than một tiếng: “Uầy, trong số Beta với Omega lớp mình không có học sinh chuyên thể dục nào.” Lúc này Tạ Phỉ cảm thấy, đây là lúc cậu tỏa sáng. Có điều sức bền của cậu không tốt, không chạy đường dài được, sức lực cũng không ổn, hạng mục ném bóng tạ trong thi thể dục tuyển sinh, cậu tập luyện cả một học kỳ mới lấy được điểm tuyệt đối — thi thể dục tuyển sinh là cho điểm, hầu như ai cũng điểm tuyệt đối. Sức bộc phát và sức bật của cậu tốt hơn, nên chọn chạy nước rút và nhảy cao. Mà nhảy cao nhờ sức phần chân, cậu không thể hao hết sức trong phần chạy nước rút, do vậy giữa 50 mét và 100 mét, chọn 50 mét thỏa đáng hơn. Hai hạng mục này cậu chắc chắn có thể lấy điểm, lại kiếm thêm một chút từ hạng mục tập thể, về cơ bản lớp cậu có thể thoát khỏi hạng 3 muôn đời. Cậu mặc áo ghi lê may số báo danh, tìm một chỗ làm nóng người như các Omega lớp 10 khác. Lớp trưởng và lớp phó tuyên truyền đi qua căng cơ giúp các cậu. “Tiểu Tạ đừng áp lực quá.” Lớp trưởng nói: “Chỉ cần ổn định không rớt thứ hạng là được.” “Yêu cầu của các cậu thấp như vậy sao?” Tạ Phỉ ngạc nhiên nói. Lớp trưởng không đổi sắc: “Dù sao cũng là rank đồng thôi mà.” “Đương nhiên nếu có thể lên bạch kim thì vẫn vui lắm.” Lớp phó tuyên truyền nói tiếp. Lớp họ hai lần lấy hạng ba từ dưới lên, Tạ Phỉ đột nhiên rất tò mò hai hạng sau là ai, bèn hỏi: “Hạng nhất đếm ngược lúc trước có phải lớp 1 không? Trông họ có vẻ rất xem nhẹ đại hội thể thao, rất nhiều người ngồi đọc sách trên khán đài.” “Không có đâu.” Lớp trưởng lắc đầu: “Họ giành hạng nhất trong đại hội thể thao mùa xuân năm nay đấy.” “…?” Tạ Phỉ hết cả hồn. Sau khi cuộc thi bắt đầu, Tạ Phỉ nghiêm túc quan sát, phát hiện Omega lớp 1 thật sự rất giỏi. Chạy nước rút 50 mét vốn là hạng mục vừa vào đã chạy bứt tốc, cậu trai trên đường chạy lao ra giống như tên rời cung, hai chân bước như bay. Tạ Phỉ nhớ cậu này, ngồi ở vị trí giữa phòng học lớp 1, tan học chưa từng ra khỏi lớp, chỉ lo đọc sách, tiết thể dục chẳng bao giờ thèm xê dịch hai chân ra khỏi chỗ ngồi. Nhưng bây giờ, cậu ấy lại cầm hạng nhất tổ bọn họ. Đây có lẽ chính là lù đù vác cái lu mà chạy bản hiện thực. Tạ Phỉ thổn thức mãi. Tiếp theo chính là tổ thứ hai của Tạ Phỉ, không gặp phải lớp 1, ngược lại có một nửa số người đến từ ban xã hội. Khí chất trông có vẻ rất tao nhã, lúc chuẩn bị cứ đẩy mắt kính, nói toẹt ra là bị lớp bốc đi cho đủ số. Thế là Tạ Phỉ không tốn sức bao nhiêu, nhẹ nhàng lấy hạng nhất tổ, bước vào chung kết. Trận chung kết diễn ra vào buổi chiều cùng ngày, Tạ Phỉ đi thay quần áo có số báo danh ra, chậm rãi bước về chỗ lớp mình. Từ bục đại biểu đi xuống, trước tiên đi ngang qua lớp 1, Cố Phương Yến đoán chắc là cậu sẽ đi con đường có bóng cây trên cùng của thang đá, bèn đợi cậu ở đây. Tạ Phỉ không hề bất ngờ khi nhìn thấy Cố Phương Yến, cười trêu ghẹo nói: “Làm gì? Giúp tớ xin số điện thoại rồi à?” “Sao cậu chân trong chân ngoài vậy hả?” Mặt Cố Phương Yến vô cảm. “Em trai Cố, là cậu chủ động nói muốn giúp tớ mà.” Tạ Phỉ cong mắt, cười tủm tỉm nói. Cố Phương Yến “Chậc” một tiếng, nhét coca vào tay Tạ Phỉ rồi giơ tay xoay bả vai của người này, xoay cậu sang hướng khác, đẩy cậu đi. “Đi đâu?” Tạ Phỉ khó hiểu. “Nhảy cao vào ngày mai, chung kết 50 mét vào buổi chiều, vậy nên bây giờ tớ dắt cậu đi chơi.” Cố Phương Yến nói. “Chơi cái gì?” “Xem phim.” “Nhưng dạo này đâu có phim gì hay…” Lúc trước Tạ Phỉ lướt Weibo đã nhìn thấy bảng đánh giá phim gần đây, cậu lắc đầu nói với Cố Phương Yến. Nói đoạn, cậu nhận ra gì đó, chợt quay đầu: “Này này, chắc không phải cậu không cho tớ nhìn người khác thi nên mới quyết định dẫn tớ ra ngoài chứ?” Cố Phương Yến nhấp môi dưới, mắt đối mắt với Tạ Phỉ, thấp giọng nói: “Tạ Phỉ, tớ giận lắm.” “Nhưng tớ đâu có thật sự định đi hỏi xin số điện thoại người ta.” Tạ Phỉ cụp mắt, bỗng nhiên có hơi chột dạ. “Thế cũng không được.” Cố Phương Yến vươn tay nắm ngọn tóc của cậu. “…” Cuối cùng Tạ Phỉ vẫn để Cố Phương Yến dẫn cậu đi rạp chiếu phim, dù gì xem người khác thi đấu mãi cũng chán. Phim lên sóng gần đây không nhiều, danh tiếng cũng đều không tốt lắm, họ dò từ thấp đến cao, chọn một bộ phim đường phố chữa lành. Vé mà rạp chiếu phim cung cấp lại là phòng tình nhân. Buổi sáng ngày hành chính, người ngồi trong phòng thưa thớt, Tạ Phỉ với Cố Phương Yến ngồi ở hàng sau cùng, liếc nhìn xuống không thấy được mấy cái đầu, không khỏi cảm thấy thoải mái. Nhưng sau khi đèn tối lại, cảm giác tồn tại của mấy đôi tình nhân này lập tức trở nên mạnh mẽ. Nhân vật chính trên màn hình còn chưa tạo ra tia lửa, họ đã bắt đầu hôn môi; Nhân vật chính trên màn hình cuối cùng đã có cảnh thân mật, hành động của họ càng suồng sã hơn. Không chỉ như vậy, còn liên tục thấp giọng đùa nhau, Tạ Phỉ nghe mà muốn đánh người hết sức. Tạ Phỉ nghi ngờ Cố Phương Yến cố ý, nhưng không tìm được chứng cứ. Ánh sáng trên màn hình lớn tỏa ra chiếu lên sườn mặt Tạ Phỉ, đường nét dưới cằm thẳng tắp. Có lẽ dạo gần đây Cố Phương Yến nựng mèo quen rồi, hắn giơ tay lên, gãi gãi dưới cằm Tạ Phỉ, thấp giọng nói: “Tớ không ngại cậu cũng làm chuyện như này với tớ.” “Sếp Cố, thiết lập nhân vật của cậu vỡ rồi.” Tạ Phỉ vỗ phát hất móng vuốt của người này ra. “Thiết lập nhân vật của tớ là gì?” Cố Phương Yến hỏi. Mặt Tạ Phỉ không cảm xúc: “Máy làm lạnh chạy bằng cơm, lạnh đóng băng người ta 360 độ không góc chết.” Cố Phương Yến “Ồ” lên, nói lảng chuyện khác: “Thế nắm tay tớ một chút được không?” Tạ Phỉ cứng rắn cự tuyệt: “Không được.” “Nhưng hồi chiều cậu nắm tay tớ rồi.” Cố Phương Yến thong thả nói. “Ờ.” “Trong tình huống không trưng cầu sự đồng ý của tớ.” Cố Phương Yến tiếp tục nói. “…” Tạ Phỉ sầm mặt lườm hắn. Dưới ánh sáng lờ mờ, ánh mắt Cố Phương Yến sâu thẳm, hắn cũng quay đầu nhìn Tạ Phỉ, nhưng cuối cùng chỉ cười hừ một tiếng, không có động tác tiếp theo. Bộ phim đường phố chiếu được một nửa, Tạ Phỉ rốt cuộc không chịu nổi nữa, túm Cố Phương Yến ra ngoài đi ăn. Gần đến giờ ăn trưa, hai người ăn bừa một chút trong nhà ăn cùng tầng với rạp chiếu phim, tiếp đó đi dạo phố ăn vặt. Dạo này Tạ Phỉ mê cổ vịt, mua một đống các loại vị tương, ngũ vị, cay tê, cay thơm. Đóng gói xong thì về cổng tây trường học, lần nữa từ chối lời mời nựng mèo của Cố Phương Yến. Cậu về phòng của mình, ngã ra giường ngủ trưa, sau khi tỉnh lại thì rời giường đi tham gia chung kết chạy nước rút 50 mét. Cậu canh thời gian rất chuẩn, lúc đến nơi, loa phát thanh trên bục đại biểu đang kêu gọi các tuyển thủ dự thi của khối 11. Tạ Phỉ đi nhận số báo danh. Lớp cậu chỉ có mình cậu vào tổ Omega chung kết, lúc làm nóng người ở rìa sân, cậu có vẻ hơi cô độc. “Lát nữa người chạy bên cạnh cậu cũng là người lớp bọn tớ.” Cố Phương Yến đột nhiên đến bên cạnh thấp giọng nói với cậu. Tạ Phỉ đang căng cơ, gác chân lên lan can rìa sân thể dục, tay nắm mắt cá chân, ép xuống từng chút một. Trong lúc bận rộn, cậu quăng cho Cố Phương Yến hai chữ: “Nên là?” Theo động tác, áo thể thao cậu mặc trên người bị kéo lên một chút, lộ ra một đoạn eo trắng nõn nà như ngọc, da dẻ mịn màng, trơn láng phát sáng. Cố Phương Yến gượng gạo dời mắt, lúc sau nghĩ đến gì đó, quay đầu lại kéo áo xuống cho Tạ Phỉ, mới lên tiếng: “Đừng thấy cậu ấy nhỏ người, nhưng sức lực lớn lắm, năm ngoái ghi kỷ lục chạy đó.” “Cậu đang xúi tớ bỏ gánh giữa đường.” Tạ Phỉ đổi chân, dựng thẳng người trừng trợn với Cố Phương Yến: “Em trai Cố, cậu lộ quá, còn chẳng bằng vòng vèo đưa cho tới một lon coca.” “Tất nhiên tớ hy vọng cậu đạt hạng nhất.” Cố Phương Yến nghiêm túc nói. Tạ Phỉ “Chậc” một tiếng, xoay đầu nhìn chung quanh, lúc quay lại thì hỏi Cố Phương yến: “Người trong lớp các cậu đều là bi3n thái sao? Ngày thường luôn luôn ngồi trong lớp, tiết thể dục, tiết sinh hoạt đều không tham gia. Sao mà vừa đến đại hội thể thao là người nào người nấy như gắn mô tơ lên chân vậy.” Cố Phương Yến vốn muốn nói “Vật họp theo loài, người chia theo bầy”, nhưng nói ra lại sợ bị Tạ Phỉ đánh, thế là giả vờ suy tư một chốc mới cho đáp án: “Chắc là bình thường học dữ quá, đại hội thể thao vừa lúc trở thành vật trút giận.” Không bao lâu, tổ thi đấu thúc giục tuyển thủ tổ các cậu đi qua. Trận chung kết lập tức bắt đầu. Tạ Phỉ duỗi người, đứng sau vạch xuất phát, bày ra tư thế chuẩn bị chạy. Ánh mắt cậu chúi xuống, nhìn xuống mặt đất, chăm chú chờ tiếng súng xuất phát. Tất cả mọi người đều rất nghiêm túc. Người vào trận chung kết có hai chân gắn mô tơ của lớp 1, còn có một học sinh chuyên thể dục. Muốn dễ dàng ẵm hạng nhất nhóm như vòng loại, căn bản là chuyện không có khả năng. Cậu hít sâu một hơi. Ngay sau đó, tiếng súng vang lên. Tuyển thủ dự thi xuất phát cùng lúc, không ai cam lòng rơi lại phía sau. Trong mắt khán giả, một tổ thi chạy nước rút 50 mét, thời gian chẳng qua chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi, nhưng đối với Tạ Phỉ trên đường chạy, mấy giây này bị kéo dài vô tận. Cậu thấy mình đã vượt qua một người nào đó, rất nhanh lại có người đuổi tới, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, mà điểm cuối lại xa vô cùng. Đường chạy 50 mét là một đường thẳng, ở giữa không có khúc quanh. Chạy được một đoạn, Tạ Phỉ không dùng tầm mắt nhìn người xung quanh nữa, thậm chí não cũng trống rỗng. Cậu không nhìn thấy người xung quanh, đến bản thân cũng không cảm nhận được. Tăng tốc, vượt qua người bên cạnh, tất cả đều dựa vào bản năng mà làm, nhưng vượt qua điểm đích cũng không thể dừng lại. Quán tính đưa cậu chạy về trước, đột nhiên, cậu hơi lảo đảo, cơ thể bỗng đổ về trước. Dòng suy nghĩ cuối cùng cũng thu lại, cậu tưởng mình chắc chắn sẽ ngã, nhưng không có, mà đâm vào ngực một người nào đó. Cậu lập tức nhận ra đây là ai. Trên cơ thể người này có hương gỗ thuần chất, mát mẻ và lạnh nhạt, cậu rất quen thuộc. Tạ Phỉ đột nhiên ý thức được, từ sau khi mẹ cậu qua đời, đã rất nhiều năm không có ai chờ cậu sau vạch đích. Cậu đã từ chối rất nhiều người, chỉ riêng Cố Phương Yến vẫn ở bên cạnh. Biết bao năm hoa nở hoa tàn, gió thổi lá khô vờn quanh dập dờn, mình cậu độc hành rất lâu, mà Cố Phương Yến đứng trong ánh nắng, đứng ở vạch đích đường chạy, lặng lẽ chờ cậu. Có tiếng hò reo từ xa truyền tới, Tạ Phỉ không rõ là dành cho ai, cậu nhắm mắt, thở hổn hển, thấp giọng nói: “Tớ chạy được hạng mấy?” “Hạng nhất.” Cố Phương Yến trả lời bên tai cậu. Tác giả có lời muốn nói: Tạ Phỉ: Hảo cảm với Cố Phương Yến +1 Cố Phương Yến (cười lạnh): Chỉ có 1?