Chương 17: Trên Người Anh Rất Thơm
Anh cứ tưởng móc vào thứ gì, nên rũ mắt nhìn xuống xem.Là hai ngón tay của cô, hai ngón thon dài trắng trẻo đang kéo lấy ống tay áo của anh, dưới ánh đèn màu vàng cam, dường như đã phủ lên làn da non mềm nơi cổ tay cô một lớp kính lọc.Thịnh Tiện ngây người hai giây, sau đó ngước mắt lên.Cô gái đang nhắm mắt hệt như trạng thái cả quãng đường anh bế cô về vậy, rất ngoan rất yên tĩnh, trông có vẻ như ngủ rất sâu.Dáng dấp của cô thuộc loại rất cao trong số phái nữ, bình thường trông hung hăng ngang ngược, nhưng trên thực tế khung xương rất mảnh, ôm trong lòng chẳng có chút cảm giác gì.Mái tóc rối tung của cô xõa trên gối, cổ áo ngủ rộng rãi hơi bị lệch sang một bên, lộ ra đường nét rõ ràng của xương quai xanh và làn da trắng tuyết.Thịnh Tiện nhìn chằm chằm một lúc lâu, cúi người kéo góc chăn dịch lên phía trên, che kín cả chiếc cổ của cô.Anh đứng thẳng người lên, muốn giằng mạnh tay cô ra khỏi ống tay áo, người đang ngủ bỗng nhiên lên tiếng: “Anh ơi.”Thịnh Tiện nhướng mắt lênLục Kinh Yến chậm rãi mở mắt ra đối diện với tầm mắt của anh: “Em đã từng nói, lần sau đưa anh tới nhà em.”Đôi mắt của cô gái sáng rõ, chẳng hề có cảm giác say nào.Thịnh Tiện nhìn cô từ trên cao xuống, biết bản thân đã bị cô lừa rồi.Diễn xuất rất tốt.Vừa rồi anh ném vỏ lon vào thùng rác có đếm sơ qua, ít nhất có tám lon rỗng.Không chỉ diễn xuất tốt, mà tửu lượng cũng không vừa.Thịnh Tiện yên lặng hai giây, cánh tay hơi dùng sức, giật tay áo ra khỏi tay cô, quay người đi ra goài.Chưa được hai bước, cửa đã bị đẩy từ ngoài vào, dì Tôn đương bưng một cốc nước mật ong vào: “Cô Lục, tôi vừa pha cho cô một chút nước mật óc đây.”Buổi tối Lục Kinh Yến cực ghét uống mấy thứ ngọt ngấy: “Không uống.”Dì Tôn: “Hôm sau cô phải dậy sớm, không uống sẽ rất khó chịu đấy.”“Vậy cũng không uống.” Lục Kinh Yến cuộn chặt chăn xoay người lại, vùi mặt vào trong gối đầu.Dì Tôn chỉ là giúp việc trong nhà này, Lục Kinh Yến không uống, bà cũng không miễn cưỡng, khuyên lơn hai câu, thấy Lục Kinh Yến không chịu uống, chỉ đành bưng nước mật ong đi xuống.Thịnh Tiện đi đến cửa, nhìn về phía sau một cái.Không biết có phải giường quá lớn hay không, cô nằm co người ở một góc trông cực kì bé nhỏ.Ngôi nhà này rất lớn, cao ba tầng lầu, nhưng trong nhà rất yên tĩnh, trừ căn phòng của cô ra, những căn phòng khác đều tắt đèn không có người.Dì Tôn rất tuân thủ quy củ, đóng cửa giúp Lục Kinh Yến, cười với Thịnh Tiện rồi khom người đi xuống dưới cầu thang.Thịnh Tiện bước theo hai bước nói: “Đưa cho tôi đi.”Dì Tôn chậm chạp quay đầu.Không đợi bà nói gì thêm, Thịnh Tiện đã bưng cốc nước trên tay bà lên: “Tôi cầm cho cô ấy uống.”…Thịnh Tiện gõ cửa hai tiếng, mới vặn tay nắm cửa.Đây là lần thứ hai trong tối nay anh bước vào căn phòng này, không giống như lần đầu tiên, xuất phát từ phép lịch sự, không nhìn đông ngó tây căn phòng của cô gái. Anh đi thẳng đến bên giường, đặt cốc nước mật ong lên tủ đầu giường.Cô vùi đầu trong chăn, tưởng là di Tôn, phiền chán kéo chăn xuống: “Tôi đã nói không uống là không uống.”Dáng vẻ ấu trĩ đó hệt như đứa trẻ đang kháng cự người lớn không muốn uống thuốc vậy.Thịnh Tiện thưởng thức xong vẻ giãy đành đạch của cô: “Uống đi.”Người trong chăn đơ mấy giây, mái tóc càng rối hơn, có mấy lọn tóc mai chui vào trong quần áo của cô.Thịnh Tiện nghiêng mặt ra chỗ khác, hệt như người đang vội đi, làm lơ câu nói của cô: “Mau uống đi.”Lục Kinh Yến ngửa đầu nhìn chằm chằm vào Thịnh Tiện: “Em không muốn.”Từ góc độ của cô nhìn anh, từ dưới nhìn lên trên, rất nhiều người không trụ nổi góc chết kiểu này, thế nhưng anh khôn giống, đường nét xương quai hàm rõ nét, chiếc cổ thon dài, trái khế lồi ra ẩn hiện nơi cổ áo sơ mi.Thịnh Tiện lười nói, gõ lên gốc, ra hiệu cho cô đừng lề mề nữa.Lục Kinh Yến hệt như học sinh tiểu học: “Không muốn, không muốn, em cứ không muốn đấy.”Chẳng rõ Thịnh Tiện vội đi hay bị vẻ tùy hứng này của cô làm cho bực mình, giọng điệu nặng nề hơn: “Uống đi!”Lục Kinh Yến nhìn chằm chằm vào Thịnh Tiện không nhúc nhích.Chưa có người nào dám hung hăng thế này với cô bao giờ.Anh là người đầu tiên.Trong lúc cô đang suy nghĩ xem nên battle lại hay đánh lại, Thịnh Tiện cúi người nhìn cô một cái, thấy cô không có động tác gì, anh khom người bưng cốc nước mật ong lên, cầm thìa khuấy hai cái, đưa đến trước mặt cô: “Nghe lời.”Có lẽ là do anh đèn nén cơn bực bội, nên giọng nói cố ý đè xuống thấp một chút, trong buổi đêm yên tĩnh này khiến nó trở nên dịu dàng đôi chút.Những suy nghĩ đang xoay vần trong đầu Lục Kinh Yến, bỗng chốc bị quét sạch sẽ.Cô ngửa đầu lên không nói gì.Anh bưng cốc nước không thỏa hiệp.Hai người giằng co một hồi lâu, tầm mắt Lục KinhYến rơi vào trong cốc nước, cô nhìn một lúc, lần đầu tiên nhượng bộ bưng lấy cốc, ngoan ngoãn uống sạch sẽ nước mật ong trong cốc.Cô vừa uống xong, anh lập tức lấy lại chiếc cốc, bước nhanh về hướng của, hệt như ước gì cô biến mất ngay tại chỗ của cô vậy.Lục Kinh Yến bĩu môi nhìn bóng lưng của anh, trong lúc anh kéo cánh cửa ra, cô gọi anh: “Thịnh Tiện.”Anh quen cô chẳng được bao lâu, cô chưa từng gọi tên anh bao giờ.Anh trai ơi hết câu này đến câu khác, chẳng biết đến hai chữ xấu hổ viết như thế nào.Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.Thịnh Tiện ngừng bước, xoay người lại.Lục Kinh Yến xoay người bước xuống đất, đi chân không chạy tới trước mặt anh.Thịnh Tiện cúi đầu nhìn bàn chân trần của cô, lặng lẽ nhăn mặt.Cô gái này chẳng đối xử tốt với bản thân mình chút nào.Ăn mặc mỏng manh nửa đêm nửa hôm ngồi trên phố uống rượu, mấy lần gặp cô đều có thể thấy cô đang hút thuốc, ba giờ sáng không ngủ còn gửi tin nhắn cho anh….Thịnh Tiện thực sự cảm thấy cô thích thế nào chẳng liên quan gì đến anh, anh bỗng cảm thấy phiền não vì hành vi bỗng nhiên lo chuyện bao đồng này của mình.Anh so đo với bản thân một lúc, chuyển tầm mắt từ dưới chân cô lên mặt.…..Đeo dép vào.Câu này đến bên miệng, chiếc đầu nhỏ của cô đã dính sát tới, túm chặt lấy quần áo trước ngực anh, đánh hơi trên người anh hệt như chú chó nhỏ.Cả người anh đều không hiểu được cô đang ngửi cái gì, bỗng cô ngẩng đầu lên, không đầu không đuôi nói: “Anh trai, có người nào nói với anh chưa, rằng trên người anh rất thơm ấy.”